Bạn đang đọc Tôi Cư Nhiên Bị Một Tên Nô ng Dân Cưỡng Gian – Chương 17 (thượng)
Nhiếp Ân Tây kiên trì chờ đợi một lát, mãi đến khi không thấy thân ảnh Chu Vũ, hắn mới xoa trái tim cuồng loạn, tự nói với mình phải tỉnh táo.
Kế hoạch không theo kịp biến hóa, vô số lần khắc họa đường chạy trốn giờ không còn công dụng, mà không thể nghi ngờ hắn phải cấp tốc chạy đi, chỉ cần có thể đến nơi có người là hắn có thể về nhà.
Nhiếp Ân Tây quay đầu chạy vào rừng cây trát, trong đầu hắn cơ hồ một ý tưởng cũng không có, đẩy cành cây sum xuê cùng bụi gai lảo đảo chạy, dù cho cẳng chân lộ bên ngoài bị cào cho thương tích chồng chất cũng không có cảm giác nào. Nhưng hắn quá mức nóng ruột, thời điểm chạy xuống không cẩn thận đạp phải cục đá, nhất thời cả người quay cuồng lăn xuống, đến lúc đụng vào cái cây mới ngừng lại, lúc dừng lại cảm thấy nội tạng một trận cuồn cuộn, trong cổ họng mơ hồ có mùi máu tanh.
Lúc thường đau đớn như vậy Nhiếp Ân Tây một chút cũng không chịu được, hôm nay lại đặc biệt kiên cường, thân thể run rẩy đứng lên, chân mềm nhũn, đầu gối cùng bên chân đụng đến xanh tím, lảo đảo tiếp tục chạy xuống núi.
Hắn không biết mình đi bao lâu, rốt cục thấy được một vùng đất chỉnh tề bằng phẳng, chứng minh phụ cận có người.
Nhiếp Ân Tây đỡ hai đầu gối chính mình không biết là vì kích động hay là sợ sệt mà run rẩy nghỉ ngơi một hồi, chậm rãi đi về phía trước, tại một con kênh sâu chừng ba mét dừng lại, nhảy xuống khẳng định không được, hắn chỉ có thể dùng cả tay chân thuận đường dốc dịch xuống.
Nhiếp Ân Tây vừa duỗi một chân xuống, có một âm thanh đột nhiên ập tới, hắn vốn là có tật giật mình, chân hạ một cái liền trượt té xuống, chật vật ôm bụng đứng lên liền định chạy.
Chờ tới khi hắn nhìn về phía nguồn âm thanh, phát hiện là nữ tử gặp qua ở trên núi, cô đang ngồi ở phía bên kênh hóng gió.
“Này! Đồ xấu xí, gọi cô đấy, sao cô lại ở đây?”
Cô ta cư nhiên nói tiếng phổ thông!
Tuy rằng khẩu âm rất nặng, không sánh được với Chu Vũ nhưng Nhiếp Ân Tây vẫn nghe hiểu phần lớn, hắn kích động khập khiễng chạy tới, khua tay múa chân nói với cô gái: “Đến thị trấn đi thế nào?”
Ngụy Ngọc Phân nghi hoặc đánh giá người trước mắt, vợ Chu Vũ mặc quần áo nam nhân không ra ngô ra khoai, trên y phục toàn là bùn cùng vết bẩn, tóc tai rối như tơ vò, tướng mạo cũng rất dễ nhìn, mà nhìn kỹ lại, trên người đều là vết thương bị đánh.
Tiếp tục nghe đối phương nói câu đầu tiên, Ngụy Ngọc Phân minh bạch, đây là chạy trốn.
Thôn cô mua vợ không nhiều như thôn Chu Vũ, thế nhưng cũng có, người bị mua cơ hồ không hề chạy trốn, đều giống nhau tới mấy tháng liền mang thai, sau đó triệt để hết hy vọng lưu lại đây.
Nhiếp Ân tây cấp thiết thỉnh cầu: “Tôi biết cô thích Chu Vũ, tôi đi không phải vừa vặn sao? Tôi sẽ không đem cô nói ra, tôi cũng sẽ không báo cảnh sát, cô chỉ cần chỉ đường cho tôi là được!”
Ngụy Ngọc Phân bị lời này đánh thức, nếu ả vợ này chạy, Chu Vũ liền vô duyên vô cớ mất tiền cũng mất lão bà, lúc này mình tìm ông mai bà mối dắt mối cho, còn sợ Chu Vũ ghét mình sao? Lúc đó chạy tới cưới mình còn không kịp.
Ngụy Ngọc Phân cười hắc hắc hai tiếng, dẫn đường cho Nhiếp Ân Tây, Nhiếp Ân Tây lẩm bẩm nói cảm ơn với Ngụy Ngọc Phân, chạy hướng con đường cô ta chỉ.
Nhanh, nhất định phải nhanh, vạn nhất Ngụy Ngọc Phân xảy ra sự cố gì, hắn nhất định sẽ bị bắt lại.