Đọc truyện Tôi Có Trúc Mã – Chương 14
VƯƠNG MINH – NHẬT DẠ
Đây có lẽ là câu chuyện nhiều người chờ mong… Cho nên, bây giờ tôi sẽ kể… bằng một chương, như đã hứa!
_____________
_____________
Nghỉ Tết, với Nhật Dạ, thật ra là một cách trốn chạy. Đi khỏi thành phố tấp nập này, cũng là trốn tránh hình bóng của một người.
Thu dọn lại đống hành lí bừa bộn , tối qua khóc cũng đủ rồi, hôm nay lên đường về quê thôi!
Tự đánh lên mặt một chút cho có chút tinh thần, cô bèn xách vali ra khỏi nhà. Gửi chìa khóa cho chủ căn hộ, cô chào hỏi họ rồi lên đường ra bến xe.
Bước ra khỏi nhà, chuông điện thoại reo. Là Tụê Tâm, cô nhấc máy:
– Alo, ngạch nương, nha đầu đang ra bến xe rồi!
– Vẫn không định tạm biệt Vương Minh sao?- giọng Tuệ Tâm lo lắng.
Nhắc đến cái tên này, lòng Nhật Dạ, thật ra rất chua xót.
– Đã buông bỏ rồi! Có gọi thì anh ấy cũng chả quan tâm.
Tuệ Tâm nghe thấy thế cũng chỉ thở dài. Hai cô gái, cứ như vậy mà động viên nhau cũng đủ!
– A…ngạch nương bây giờ là phu nhân của phó tổng rồi, tiền điện thoại cũng nhiều ghê! A đầu này cúp máy đây!
Đầu bên kia nhanh chóng đáp: ” Nhật Dạ, cố lên!”
Nhật Dạ mỉm cười, trả lời: ” Tuệ Tâm, cảm ơn chị!”
Thực ra có rất nhiều thứ, chỉ cần một người động viên là đã đủ.
Nhìn dòng người nườm nượp trên đường, Nhật Dạ bỗng nhớ có lần, cô hỏi anh:
“Vương Minh, rốt cuộc anh thích người như thế nào?”
” Không có yêu cầu gì nhiều!”
” Vậy chúng ta hẹn hò đi!”
” Tự dưng tôi nhận thấy yêu cầu của mình về bạn gái rất cao!”
“……”
Gọi taxi ra bến xe, tựa lưng vào thành ghế. Nhật Dạ nhớ ra rất nhiều chuyện. Nhớ lần đầu tiên gặp Vương Minh, thấy anh ấy rất đẹp trai, liền muốn theo đuổi.
Bây giờ, tự mình lại buồn tủi như thế này.
_______________
Vương Minh khóa cửa nhà riêng. Đến Tết, anh về nhà với bố mẹ. Nhà anh ở thành phố này, nên di chuyển không mấy khó khăn.
Về đến nhà, bố mẹ anh đều rất mừng. Mẹ anh quyết định làm vài món để chiêu đãi cậu quý tử. Anh ngồi ở bàn bếp nghịch ipad, nhìn mẹ xào nấu, hương vị thức ăn lan tỏa khắp phòng. Anh không tự chủ cảm thán:
– Mẹ nấu ăn ngon thật đấy, không như…..- anh bỗng khựng lại
– Không như ai?- mẹ anh hỏi.
Anh cười trừ lắc đầu: ” Không có gì ạ!”
Anh nghĩ, cô gái ngốc đó, sau trận khóc tối qua, giờ đã về nhà chưa?
___________
____________
Lần đó, Nhật Dạ xin được số điện thoại của Vương Minh, liền nhắn tin, sau đó gọi điện, giả vờ nhầm số. Vương Minh đóan được,bèn phán một câu:
” Nhật Dạ, cô nhầm số cũng quá chuẩn đi!”
” Vương Minh, cái này gọi là chúng ta có duyên”
Vương Minh:”….”
Lần đó, Nhật Dạ hẹn anh đi uống nước, anh phán một câu:
” Lần trước, tôi mới về nước, đi uống nước với Tuệ Tâm, liền nghe thấy có ai đó chưa gặp tôi, nhưng dám gọi tôi là tiểu thụ trắng trắng đáng yêu!”
Nhật Dạ hắng giọng: ” Thôi vậy, lần uống nước này tạm thời chúng ta gác lại!”
Lần đó ..
Nhật Dạ mang cơm đến cho Vương Minh hằng ngày. Chưa bao giờ anh thấy mình hối hận như vậy. Ban đầu chỉ là muốn trả thù cô một chút, cho cô thấy thực ra anh là một nam nhân rất có sức hút. Nhưng anh đã nhầm khi chọc vào một cô gái cứng đầu. Thật vô cùng phiền phức.
Lần đó…
Anh nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon của cô.
Các tối sau đều như vậy.
Chỉ là, chưa bao giờ anh nhắn tin lại.
Lần đó..
Anh đi đón Tuấn Khải, rồi đi ăn với hắn và Tuệ Tâm. Không biết cô vẫn đợi anh dưới công ty để đưa cơm.
Sau đó, nghe Tuệ Tâm nói, anh vội vàng chạy về công ty.
Vương Minh vừa chạy đến, chỉ kịp thấy Nhật Dạ ngồi lên thành bồn cây lớn trước công ty, đang mở hộp cơm ra ăn ngon lành. Thấy anh bước đến, mặt tràn đầy tức giận, cô chỉ cười, đợi anh đứng trước mặt rồi át lời nói của anh:
– Cô!…
– Vương Minh, anh biết không? Hộp cơm hôm nay thực sự rất ngon. Giáo viên dạy nấu ăn của tôi cũng đã nói tôi rất tiến bộ. Tôi đã dùng 3 tiếng đồng hồ để làm hộp cơm này đấy. Đáng tiếc nguội rồi nên tôi ăn dùm anh!
Vương Minh khó xử, không nỡ làm khó cô, mặc dù lúc trở về đây anh rất bực. Bình thường anh nghĩ không thấy anh ở công ty, cô sẽ bỏ cuộc đi về. Ai ngờ, cô cứng đầu như vậy. Nghe Tuệ Tâm nói, anh không suy nghĩ gì nhiều, chạy xe như điên về đây. Rồi nhìn thấy cô, mới an tâm thở phào một cái.
Rốt cuộc là anh đang bị cái gì?
Anh đột nhiên nhớ đến mấy lời của Tuệ Tâm ở quán ăn:
“Anh đúng là tên luật sư khốn nạn. Anh để một cô gái đáng yêu như Nhật Dạ nhà tôi ngày nào cũng đợi đưa cơm cho anh trước công ty. Anh không có tim à? Hay anh nghĩ anh nhiều người theo đuổi quá nên bỏ mặc Nhật Dạ nhà tôi? Chính anh khai mào ra muốn làm Nhật Dạ thích anh để trả thù . Nhật Dạ nói không sai, anh đúng là đồ tiểu thụ!”
Anh không mấy nghĩ rằng, bản thân anh, sẽ có ngày hối hận về những việc đã làm. Nhưng hôm nay, anh thực hối hận, vì đã nhỏ mọn mà “trả thù” một cô gái tốt như Nhật Dạ như vậy.
Anh ngồi xuống trước mặt cô, một cách thân mật, anh hỏi:
– Đợi bao nhiêu lâu rồi?
Nhật Dã bĩu môi:
– Đã 2 tiếng rồi! Anh nói xem, có phải Tuệ Tâm đã mắng anh một trận nên anh hối lỗi nên mới ăn nói nhẹ nhàng như vậy!
Vương Minh nghiến răng, thật là cô gái không biết tốt xấu mà!
Anh đứng dậy, toan bỏ đi. Nhưng cô bám lấy áo anh, anh quay lại, cô cười cười, má lúm rạng lên:
– Tê chân rồi, đợi một chút!
Anh thở dài, ngồi xuống cạnh cô. Bỏ đi thì thật không nghĩa khí. Anh hậm hực:
– Tê chân nào? Thật là phiền phức!
Nhật Dạ thấy Vương Minh như vậy, đôi môi không khỏi nhếch lên một chút, nhưng trong lòng lại chua xót lạ thường. Phải, với anh, cô chỉ là phiền phức- không hơn, không kém!
Nhật Dạ im lặng, Vương Minh cũng im lặng. Không ai mở lời. Giữa dòng người qua lại, mỗi người đuổi theo một suy nghĩ của riêng mình.
Nhật Dạ thấy buồn chán bèn gợi chuyện, dè dặt và cẩn thận:
– Nghe Tuệ Tâm nói anh từng có mối tình đầu nhớ mãi không quên.
Vương Minh bật cười: ” Cô tò mò hay sao?”
” Đương nhiên!”
” Vậy cô kể chuyện của mình trước đi! Dù sao cũng là cô theo đuổi tôi, nên thành thật một chút chứ nhỉ?”
Nhật Dạ bĩu môi, lại muốn cô kể trước:
” Rất đơn giản. Tình đầu năm 16 tuổi. Thích một anh bạn lớp trưởng. Anh bạn lớp trưởng lại yêu cô bạn lớp phó. Cô bạn lớp phó lại thích bí thư lớp bên. Bí thư lớp bên lại trộm nhớ cô bạn cùng bàn”
Vương Minh :”…….” đây được gọi là rất đơn giản theo suy nghĩ của cô sao, Nhật Dạ?
Nhật Dạ quay sang thấy Vương Minh méo miệng liền giục anh:
– Đến anh, mau kể!
Vương Minh nhướn mày: ” Thực sự muốn nghe?”
Nhật Dạ gật đầu rất mạnh.
Vương Minh đặt tay lên cằm, trả lời:
” Rất đơn giản. Hồi đại học có yêu thích một cô bạn. Rồi cô bạn đó yêu một anh chàng khác. Anh chàng đó sang Anh quốc du học, cô gái đó vì anh chàng kia liền sang Anh quốc du học theo. Tôi vì cô gái đó mà đi học Luật tại Anh. Xong sau đó hai người kia lấy nhau, tôi về nước”
Nhật Dạ:”……” câu chuyện của anh cũng thực đơn giản Vương Minh.
Nhật Dạ nghe xong, gật gù:
– Xem ra anh vẫn rất lưu luyến cô gái đó. Vì cô ấy mà sang Anh xa xôi để học, rồi cũng vì cô ấy mà trở về!
Vương Minh nhếch mép. Thực ra mảnh tình này anh đã buông bỏ từ khi sang nước Anh rồi. Có những người, với tình cảm- nhấc lên được cũng bỏ xuống được. Vương Minh cũng vậy. Mảnh tình đó, với anh, nhắc lại cũng không có gì cả. Nhưng anh không nói cho Nhật Dạ biết, cứ để cô nghĩ như thế thấy khó mà lui cũng được.
Nhật Dạ không muốn nhắc thêm tới cô gái này, vì thực trong lòng, cô rất ganh tị.
Vương Minh hỏi cô:
– Vì sao…vì sao thích tôi?
Nhật Dạ nhìn anh:
– Thích một người cần lí do sao?
– Cô không thấy rằng rất thiếu thực tế sao? Gặp tôi một lần đã muốn theo đuổi?
Nhật Dạ cười rất rạng rỡ:
– Tuổi xuân cho ta bao nhiêu cơ hội để theo đuổi? Tôi rất tin vào ánh mắt của mình!
Vương Minh khó hiểu:
– Một ánh mắt có thể duy trì được bao lâu?
Nhật Dạ suy nghĩ một lúc rồi nói:
– Tôi không biết. Nhưng tôi biết bản thân sẽ không hối hận. Chỉ cần bản thân không hối hận, tôi sẽ làm
Câu nói như một thứ gì đó va đập mạnh với suy nghĩ của Vương Minh. Nhưng anh không biết nói gì để phản bác cô, anh lắc đầu:
– Cô thực cứng đầu!
Lần đó….
Khi biết Tuấn Khải và Tuệ Tâm hẹn hò, Vương Minh và Nhật Dạ đòi họ khao một bữa. Thế là cả bốn lôi nhau đến nhà Tuấn Khải.
Tuệ Tâm rất phối hợp mà phân cho Nhật Dạ và Vương Minh đi chợ mua đồ.
Đứng trước siêu thị, Nhật Dạ ngạc nhiên hỏi:
– Anh không vào à?
Vương Minh đút tay vào túi:
– Không, vào nhanh lên, không tôi không đợi đâu!
Nhật Dạ chạy vù vào trong. 10 phút sau đã chạy ra với đầy đủ những đồ cần mua. Vương Minh trố mắt. Tốc độ mua đồ chóang váng này, với hai túi đồ to tướng kia, phụ nữ đi mua đồ không phải sẽ lựa chọn rất lâu sao?
Nhật Dạ đưa hai túi cho anh, vừa nói vừa thở:
– Mệt muốn chết!
– Ai cần cô mua nhanh như vậy?
– Không mua nhanh anh về mất thì sao?
Vương Minh nhìn Nhật Dạ, hóa ra sợ anh không chờ được nên mới mua nhanh chóng như vậy!
Lần đó..
Anh có một vụ kiện hóc búa. Không có cách biện hộ nào được. Thân chủ của anh rõ ràng sai. Anh phiền lòng, châm một điếu thuốc.
Cô mang cơm đến, thấy anh đang hút thuốc, bèn cau mày, quát mắng:
– Không được hút thuốc. Anh đừng tưởng có mặt đẹp là được, về sau lao phổi có ma nó lấy anh!
Anh cười, không đáp,đem thuốc dụi đi.
Vụ kiện ấy, anh thua.
Cô đứng bên ngoài tòa án đợi anh. Không hiểu sao cô biết mà đến. Cô giơ ví tiền lên, nói:
– Ông già, đi ăn nào. Vụ này tôi bao!
Vương Minh bật cười. Lòng bỗng nhẹ đi rất nhiều.
_____________________
Hôm ấy, như thường lệ, Nhật Dạ mang cơm lên cho Vương Minh. Nhưng hộp cơm hôm nay cô có thêm vài món mới học, muốn tạo bất ngờ nên đi lên phòng làm việc của anh. Không ngờ, vừa vào thang máy, đã nghe hai cô thư kí nói chuyện:
– Cô nghe nói về cô gái theo đuổi Luật sư Minh chưa?
– Đương nhiên là nghe rồi! Hôm nào cô ta chả mang cơm đến cho Luật sư Minh.
– Thấy bảo cơm cô ta mang cũng chả ngon lành gì. Thấy bảo Luật sư Minh từ chối nhiều rồi mà cô ta vẫn mặt dày theo đuổi. Không biết xấu hổ hay sao? Phụ nữ ít nhất phải giữ ình chút tự trọng chứ? Phải tôi, tôi chả tội.
– Gớm, cô gái đó hẳn khác xa mẫu người Luật sư Minh thích. Không nghĩ người khác sẽ khó chịu sao? Gánh nặng sao?
– Thấy bảo cô ta cũng là chỗ quen thân với bạn của Luật sư Minh, nên anh ấy cũng không nỡ kiên quyết. Người hoàn hảo như Luật sư Minh thiếu gì phụ nữ. Mà nghe đâu anh ấy vẫn còn tình cảm với tình đầu ở bên Anh cơ mà.
– Ngưỡng mộ quá đi!
” ……”
Thang máy đi xuống, hôm đó Nhật Dạ không đưa cơm cho Vương Minh, cô xin nghỉ nửa buổi làm chiều. Về nằm gục trên giường, nghĩ rất nhiều.
” Cô thực phiền phức!”
” Lần sau đừng mang cơm đến nữa!”
” Nhật Dạ, nói bao nhiêu lần nữa, tôi không thích cô!”
” Chúng ta không hợp nhau!”
” Một ánh mắt duy trì được bao lâu?”
Rất nhiều câu nói nưa, ùa ạt về trong cô.
Thực ra, Nhật Dạ là cô gái rất thiếu kiên nhẫn. Lần này, là lần kiên nhẫn nhất của cô. Cô quyết định, nước mắt uớt gối.
Bỏ cuộc, không phải vì không có kiên trì theo đuổi, mà là sợ người mình yêu khó chịu, phiền lòng.
Con gái mà, ai chẳng mong trong mắt người mình yêu, bản thân luôn để lại những ấn tượng tốt.
Đã để anh chán ghét mình như vậy rồi, còn can đảm để theo đuổi tiếp ư?
Không, có lẽ từ bỏ- tốt cho cả hai.
Hôm ấy, Nhật Dạ hẹn Vương Minh ra quán nước. ” Có chuyện rất quan trọng, anh ra đi!”
Vương Minh đi ra, Nhật Dạ tặng anh một chiếc bánh kem nhỏ. Thấy anh nhăn mày, cô bèn nói:
– Là đồ đi mua, không phải tự làm!
Vương Minh ngạc nhiên, đang định từ chối:
– Không cần đâu, cô….
– Không có lần sau đâu, lần cuối anh có bánh của tôi mà ăn đấy!- Nhật Dạ cắt ngang.
– Cái gì?
Nhật Dạ hít một hơi sâu rồi nói:
– Vương Minh, xin lỗi vì thời gian qua đã làm phiền anh!
Vương Minh nhận thấy không ổn, bèn hỏi: ” Cô làm sao vậy?”
Nhật Dạ nghiêm túc: ” Không sao, chỉ là đã thông suốt một số chuyện! Tôi… từ bỏ rồi…”
Nhật Dạ nhìn Vương Minh, cười, nhưng giọng nói nghẹn ngào kì lạ:
– Lúc theo đuổi anh, tôi đã học được rất nhiều thứ. Trước đây từng sống rất lạc quan, thì bây giờ cũng biết suy nghĩ. Trước đây chỉ có thể tự úp mì, bây giờ đã có thể tự nấu một bữa cơm. Trước đây rất thiếu kiên nhẫn, đợi xe buýt 30 phút là đã cáu ầm… bây giờ, đợi anh hai tiếng tôi cũng đợi được, không oán trách bất kì ai. Trước kia mỗi lần mua sắm đều rất lâu, nhưng bât giờ có thể mua sắm với tốc độ thần tốc, chỉ lo anh sẽ không chờ nổi mà về mất.
Vương Minh lặng im nghe, không nói gì cả.
– Vương Minh…cảm ơn anh!- Nhật Dạ nở một nụ cười gượng gạo.
Một lần thất tình, không cần bi lụy. Chỉ cần biết rằng, bản thân đã trưởng thành rồi.
Nhật Dạ cầm lấy túi, cúi đầu chào Vương Minh, sau đó rời khỏi quán nước. Không quay đầu lại. Đó, có lẽ là chút tự tôn cuối cùng của cô trong cuộc tình đơn phương này.
Thì ra, dứt bỏ -lại đau lòng đến vậy.
Cho đến hôm nay, người đàn ông đầu tiên cô theo đuổi, cuối cùng, cũng là một phần của quá khứ rồi!
Quá khứ, rồi sẽ bao bọc cho những vết thương của chúng ta. Để chúng lên da non, hoặc để chúng không sâu thêm nữa.
Vương Minh ngồi đó nhìn theo, trong lòng đột nhiên nhớ đến rất nhiều chuyện
Nhớ lần đầu tiên cô gặp anh, anh cố tình mặc trang phục đẹp một chút để thu hút cô
Nhớ lần đầu tiên cô gọi cho anh, cô rất lắm điều nói là nhầm số, nhầm số rồi đòi làm quen, làm quen rồi bắt anh nói chuyện
Nhớ lần đầu tiên cô mang cơm cho anh. Anh tò mò ăn thử. Kết cục vừa ột miếng vào miệng đã phải hộc tốc chạy vào nhà vệ sinh.
Nhớ lần đầu cô bắt anh dẫn cô đi dạo, cô đòi anh kể chuyện về mình. Anh không kể. Cô hậm hực: ” Anh được lắm, có chút chuyện cũng không kể. Vậy để tôi kể!”
Nhớ lần đầu cô cùng anh đi ăn nhà hàng, cô nói cô sẽ học nấu ngon như đầu bếp ở đó
Anh nhớ…..
Giờ phút cô quay lưng đi, Vương Minh mới giật mình nhận ra, anh nhớ quá nhiều về cô ấy. Giống như là tạc trong trí nhớ vậy. Điệu bộ của cô, giọng nói của cô, tất cả, không lu mờ một chút nào.
Hóa ra, người đến cùng vẫn không thể thông suốt, là anh…
___________
___________
___________
Buổi tối trước ngày Nhật Dạ nghỉ Tết
Vương Minh cảm thấy tâm trạng không tốt, liền quyết định đi dạo một chút.
Anh vô thức bước đến bờ hồ trước đây anh và cô từng đi dạo.
Đúng là gần Tết rồi, nhưng ở đây vẫn rất vắng vẻ.
Nhưng tầm mắt anh dừng lại ở một bóng hình nhỏ bé, ngồi bên bờ hồ. Cô ném một viên sỏi xuống hồ. Khoảng cách không xa lắm, anh thấy cô mặc áo khóac dạ màu xanh, bó gối. Đôi mắt nhìn đâu đó rất xa xăm. Mái tóc không buộc lên mà thả ra, mặc để gió làm bù xù nó lên.
Nhật Dạ- đúng là cô ngồi đó.
Bóng dáng bé nhỏ ngồi đó, nhìn vài đôi tình nhân đi qua, rồi bỗng nhiên bật khóc nữc nở.
Vương Minh giật mình, cô gái này, quả nhiên rất tùy hứng.
Đáng mừng cho cô, đoạn đường lại nhanh chóng vắng ngắt. Cô cứ khóc, khóc, gối đầu lên đầu gối mà khóc. Đôi vai run rẩy, mỏng manh.
Vương Minh đứng đó, đôi chân định chạy đến, cuối cùng không cất bước được. Anh đi ra, có phải hay không rất kì quái? Rõ ràng lúc trước nói ghét bỏ cô, bây giờ đến đúng lúc cô buồn như vậy, có khi cô còn cảm thấy anh đang thương hại cô…
Nhưng mà….
Trái tim anh, không hiểu vì sao cứ liên tục nhói lên…
Đã bao lâu rồi anh không rung động với một cô gái? Không vì nước mắt của một cô gái mà đau lòng?
Lâu rồi, cho nên, cảm giác này, chính anh còn thấy lạ lẫm.
Anh ngồi đó, nhìn cô khóc thỏa thê, sau một hồi im lặng, cô thở dài một hơi, bật mạnh người đứng lên, làm tay thành hình loa trước miệng, hét lớn:
– Vương Minh thối tha, anh là đồ không có mắt, người như tôi anh tìm đến khi chết già cũng không thấy đâu!
Môi Vương Minh giật giật. Cô gái này, tùy hứng mắng chửi anh cũng ghê gớm thật!
Nhưng, Nhật Dạ lại tiếp tục hét mới mặt hồ kia:
– Cho nên, tên chết tiệt nhà anh phải sống cho vui vẻ, biết chưa hả?
Anh đứng bất động, lòng lại thắt lại. Ngốc, đồ ngốc!
Vì sắp đến Tết, nên phố phường lúc nào cũng ngập ánh sánh xanh đỏ, đêm khuya càng rõ tỏ in bóng xuống mặt hồ. Cô đứng ở đó rất lâu. Không biết rằng có một người con trai, từ đầu đến cuối theo dõi hành động của cô, chăm chú và im lặng…
______..******..___________
Lời tác giả: sắp tới au sẽ thi ( liên quan đến văn đây -_-) . Up chương này cho cả nhà nhé! Comment đi, ta nghe. Thi xong ta sẽ up chap tiếp. Ôn thi max nản -_-