Đọc truyện Tôi Có Trúc Mã – Chương 13
Người ta thường nói: trước những ngày bão thường trời rất bình yên. Trước những cơn giông bao giờ cũng là những ngày nắng đẹp….
_______
Thật ra, nghỉ Tết cuối cùng cũng đến rồi. Vui vẻ làm việc đến cuối tuần, tôi chia tay mọi người trong công ty, đi shopping cùng Nhật Dạ, động viên nha đầu đó chớ buồn rầu vì tình. Nhật Dạ xem ra đã buông hẳn với Vương Minh rồi, làm tôi cũng yên tâm hơn. Mặc dù biết con bé rất buồn nhưng không làm gì được cho nó. Được cái Nhật Dạ rất lạc quan, tôi cũng bớt lo lắng. Sau đó cùng Tuấn Khải sặm sửa đồ đạc, theo đúng chủ nghĩa về quê ăn tết. Chúng tôi đi siêu thị mua rất nhiều thứ.
Tuấn Khải nhất quyết đòi mua quà tặng bố mẹ hai bên, nói là phải giữ hình tượng con rể hoàn hảo. Môi tôi giật giật khi nhìn thấy hắn quẹt thẻ mua toàn những đồ đắt tiền. Máu đàn bà trong tôi nổi lên, tôi cấu hắn một cái, nghiến răng:
– Ăn tiêu như phá!
Hắn nhăn nhở khoác vai tôi:
– Nào, đi mua đồ cho Tuệ Tâm nhà mình!
Thế là tôi từ con mèo hoang xù lông thành con mèo nhà ngoan ngoãn. Cười hì hì:
– Đàn ông, nói chung phải phóng khoáng một chút mới tốt!- Tôi tuyên bố.
Nụ cười trên môi Tuấn Khải đậm hơn, hắn đáp:
– Dáng vẻ của anh có phải rất đẹp trai hay không?
Tôi gật đầu thật mạnh không do dự. ” Phải, cực kì đẹp trai”
– Đẹp trai nhất lúc nào?- hắn lấn tới.
Lần này tôi không cần do dự một giây nào, lập tức hào sảng trả lời:
” Khi quẹt thẻ!”
Tuấn Khải: “……..”
…….
Nhưng mà cuối cùng, nhìn thấy số tiền trên cái váy mà Tuấn Khải định mua cho tôi, tôi đã lè lưỡi nói một câu: ” Đàn ông vẫn nên tiết kiệm một chút thì hơn!”
Dù sao thì đùa Tuấn Khải vậy thôi. Chứ tôi thực không muốn tiêu tiền của hắn. Nhỡ sau này không có mà tiêu thì sao? Với cả, như thế này tôi chả khác gì mấy thể loại nữ phụ hám tiền trong phim truyền hình dài tập. Tôi nói thế với Tuấn Khải, hắn chỉ gật gù, sau đó lại chép miệng lắc đầu:
– Em nói xem, giá như em cũng được xinh đẹp như mấy cô nữ phụ hám tiền đó!
Tôi: ” Em không xinh đẹp hay sao?”
Tuấn Khải cười ôn nhu, ôm tôi vào ngực, im lặng không trả lời.
Tôi giẫy dụa rồi hỏi hắn:
– Sao anh không trả lời?
– Vì anh không biết trả lời thế nào! – hắn thành thật.
Tôi: “……” gì chứ, bà cô đây chí ít cũng được đầy người khen xinh xắn, tại sao lại vớ bở phải tên người yêu chả bao giờ biết khen mình một câu?
___________
Nói chung, cũng đến ngày về nhà rồi!
Tuấn Khải dùng ô tô đưa tôi về tận nhà. Khu chung cư rộn ràng hơn ngày thường. Chúng tôi chào hỏi mọi người, một vài nhân vật quen thân hỏi thăm chúng tôi:
– Tuấn Khải, Tuệ Tâm khi nào thì cưới nhau vậy?
– 2 đứa đẹp đôi lắm! Khi nào cưới nhớ mời bác nhé!
– Năm nay mua nhiều đồ thế, Tuấn Khải định ra mắt chính thức bố mẹ vợ hả cháu?
– Chị Tâm, chị có em bé chưa?
Tôi: “….”
Nhân vật nào vừa phát biểu vậy? Tôi đây còn chưa lên xe hoa, mắc mớ gì đã lo chuyện sinh đẻ?
Quay ngoắt lại, tôi mới biết thì ra là một đứa trẻ khoảng 4,5 tuổi. Tuấn Khải cầm tay tôi, cười rất tươi:
– Anh sẽ cố gắng!- sau đó nhìn tôi cười gian.
Cố gắng cái đầu anh!
Nhưng đứa trẻ ngơ ngác hỏi lại:
– Là chị ấy có em bé, vì sao anh phải cố gắng ạ?
Tuấn Khải:”…..”
Tôi: “…..”
Trẻ con bây giờ rất hay tò mò mấy thứ không hợp tuổi.
Thành công vượt qua ma trận dưới khu chung cư, chúng tôi thành công lên đến nhà. Chúng tôi gặp bố mẹ trước. Bố mẹ tôi đỡ đồ trên tay tôi, vui vẻ hỏi han, trách sao giờ mới về ăn Tết. Nhưng điều kì lạ là bố mẹ tôi nhìn thấy Tuấn Khải lại có chút ái ngại. Tôi ngạc nhiên. Bố tôi còn nói nhỏ với mẹ tôi: ” gia đình đó vẫn còn đang ở đây chứ?”
Mẹ tôi liếc nhìn Tuấn Khải rồi gật đầu. Bố tôi chép miệng: ” giấy cũng không gói được lửa!”, sau đó quay sang nói với Tuấn Khải:
– Vào nhà đi cháu! Bố mẹ cháu có chuyện muốn nói!
Tôi nhìn Tuấn Khải, có dự cảm không lành.
Tuấn Khải cảm nhận được ánh mắt của tôi, bèn mỉm cười trấn an rồi kéo tôi theo:
– Nhóc con, đi chào bố mẹ cùng anh nào!
Tôi bị kéo đi, ngoan ngõan theo sau hắn.
Bước vào nhà Tuấn Khải, ở phòng khách còn có một người đàn ông, một người phụ nữ , đều đã trung niên. Tôi và Tuấn Khải cúi đầu chào họ. Chắc họ là khách nhà Tuấn Khải. Tuấn Khải về đến nhà, gọi to:
– Bố mẹ, con về rồi đây!
Bố mẹ Tuấn Khải chạy từ trong bếp ra, ôm chầm lấy hắn. Hỏi han đủ kiểu. Nhưng rồi khi cô chú Hoàng nhìn ra hai vị ngồi ở phòng khách, họ đều lúng túng hẳn đi. Tôi cảm thấy rất kì lạ. Rõ ràng lúc Tuấn Khải gọi bố mẹ ra, tôi cảm nhận hai vị này đặc biệt kích động, thậm chí người phụ nữ kia còn định đứng lên nhưng bị người đàn ông giữ lại. Tôi không hiểu nổi.
Tuấn Khải cũng như nhận ra điều không ổn, bèn hỏi cô chú Hoàng:
– Bố mẹ sao thế? Con trai trở về sao lại không đón chào gì vậy?
Nói rồi, hắn quay ra hai vị kia, hỏi:
– Đây là bạn của bố mẹ à? Hai bác là lần đầu tiên con gặp.
Cô chú Hoàng đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn Tuấn Khải. Hai vị kia thì chỉ hướng mắt về Tuấn Khải, tay nắm chặt trên đầu gối như kìm nén điều gì.
Đến tôi cũng cảm thấy không ổn với cái loại không khí quỷ dị này.
Tuấn Khải ngạc nhiên đưa mắt nhìn hai bên, hết cô chú Hoàng rồi hai vị kia:
– Mọi người sao thế ạ?
Tôi thấy cô Hoàng run rẩy, chú Hoàng lên tiếng:
– Kia là vợ chồng cô Dương….là…..
Đôi vợ chồng nhà kia đột nhiên đứng dậy:
– Chúng ta là cha mẹ ruột của con, Tuấn Khải!
Tôi nghe xong câu đó, bên tai giống như nổ uỳnh một nhát. Giống như….không thể nào tiếp nhận nổi.
Quay sang Tuấn Khải, thất hắn đứng đó, bất động thất thần, ánh mắt bàng hoàng sửng sốt. Sau đó rất nhanh, hắn nặn ra một nụ cười:
– Hai bác nói đùa gì vậy chứ? Cháu….
– Họ nói thật đấy. Cô chú Dương là cha mẹ đẻ của con!- tôi thấy cô Hoàng nắm chạy lấy thành ghế, nói trong tiếng nấc nghẹn của tâm can.
Bên tai tôi lại ù đi một lần nữa…. chuyện gì đây?
Tôi nhìn gương mặt tái xanh của Tuấn Khải, đôi mắt vô hồn không có thần sắc, trái tim bỗng dưng quặn thắt lại đau đớn.
____________________________——–___________________———____________——–
Tuấn Khải bình lặng nghe câu chuyện được kể lại. Cô chú Dương dường như rất xúc động, còn cô chú Hoàng thì vừa bối rối, vừa đau lòng. Một câu chuyện cứ được chắp nối kể lại.
Năm đó, cô Hoàng và cô Dương là chị em vô cùng thân thiết cùng học ở một trường trung cấp ở thành phố. Cô Dương là con của một gia đình giàu có, nhưng khắt khe và lễ giáo. Cô Dương yêu chú Dương rồi có thai – chính là Tuấn Khải. Sợ gia đình biết được, lúc này đã có 3 tháng, cô Dương đã sợ hãi định cùng chú Dương chạy trốn. Chú Dương vốn xuất thân trong một gia đình nông dân nghèo, lên thành phố học rồi yêu cô Dương, nếu gia đình cô Dương biết được mối quan hệ này thì hẳn sẽ có một vụ long trời lở đất, chú Dương hẳn sẽ không có đường sống tiếp. Sau đó thì cô Hoàng biết chuyện. Cô Hoàng đã nhường xuất đi học việc 8 tháng tại Sài Gòn cho cô Dương, để cô vào Nam và sinh con trong đó. Thời gian này, cô Hòang cũng vào Nam để chăm sóc cô Dương. Đứa trẻ sinh ra là Tuấn Khải, cô Dương và chú Dương lúc này không thể nào nuôi được đứa trẻ, nên cô Hoàng lại giúp lần nữa. Lúc này cô đã có việc tại một xưởng dệt ở miền Bắc và chuẩn bị kết hôn với chú Hoàng. Thấy đứa trẻ kháu khỉnh, cô chú Hòang đã nhận nuôi đứa bé, cô Hoàng nói với họ hàng rằng trong 8 tháng vào Nam đã đẻ ra đứa bé sau đó kết hôn với chú Hòang. Có rất nhiều lời đàm tiếu thời đó, nhưng cả hai đã cố gắng cùng nhau vượt qua.
Lần đó, là cô chú Dương chịu ơn cô chú Hoàng.
Sau đó vài năm, chú Dương có sự nghiệp, cưới được cô Dương , định đón Tuấn Khải về thì lại có tin sét đánh với tất cả.
Cô Hoàng bị vô sinh, không có khả năng có con. Hơn nữa cô đã nuôi Tuấn Khải bao năm, tình cảm như mẹ con thực sự, thấm sâu vào lòng cô. Ngày cô Dương đến đón Tuấn Khải , cô Hoàng đã quỳ xuống xin cô đừng lấy đi đứa con này. Vì Tuấn Khải đi, cũng có nghĩa là cô Hoàng không còn được làm mẹ nữa. Cô thậm chí nhắc lại ơn giúp đỡ ngày xưa để cô Dương đừng đưa Tuấn Khải đi. Cô Dương không còn cách nào, lại nặng ơn của cô Hoàng ngày xưa, nên nuốt ngược nước mắt đồng ý, đồng ý để đứa con đầu lòng của mình cho ân nhân của mình nuôi dưỡng, và chấp nhận để đứa con ấy không biết mặt mình.
Thì ra, ơn huệ chính là một loại gánh nặng.
Gánh nặng đó, ngày hôm đó, của rất nhiều năm về trước, đó là không hai nợ ai.
Hơn hai mươi năm sau, trong ngày hôm nay, người đau nhất có lẽ chính là Tuấn Khải.
Đã có ai nói rằng, cuộc sống không cho ai tất cả. Tôi đã từng nghĩ Tuấn Khải rất may mắn, hắn thứ gì cũng có: gia đình tốt, học giỏi, ngoại hình, lớn lên là tiền bạc và công danh. Nhiều khi tôi còn thấy hắn quá may mắn. Nhưng tôi đã nhầm, trên đời này, không có của cho không hoàn hảo.
Nước mắt đã rơi trên má của tôi, của bốn người làm cha làm mẹ ấy. Chỉ riêng Tuấn Khải , hắn không rơi lấy một giọt lệ, chỉ im lặng lắng nghe.
Hắn nhẹ hỏi: ” Vậy năm đó đã đồng ý không nhận lại tôi, vì sao bây giờ lại đến đây để nói những chuyện này?”
Ngữ khí lạnh băng như vậy, là lần đầu tôi nghe từ Tuấn Khải .
Không thấy ai trả lời, Tuấn Khải quay sang cô chú Hòang, mệt mỏi buông một câu:
– Hết rồi ạ? Vậy con xin phép!
Nói rồi hắn vội vàng cầm tay tôi kéo đi.
Tôi kinh ngạc nhìn Tuấn Khải kéo tay tôi ra khỏi nhà. Hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi khiến tôi lo lắng. Giống như là….hắn đang áp chế rất nhiều, cũng giống như là….hắn đã biết rồi vậy.
Chúng tôi kéo nhau ra một bờ sông nhỏ. Ngày bé, chúng tôi thường hay đến đây. Làn gió mát mẻ thổi tới, bình yên đến lạ kì. Gương mặt của Tuấn Khải cũng vậy. Không gợn sóng. Nhưng tôi biết trong lòng hắn đang là bão giông.
Một vài đứa trẻ được bố mẹ mua quần áo mới sắm Tết đi qua, nhảy nhót, cười đùa vui sướng. Tôi nhìn sang Tuấn Khải, thấy hắn nhìn những đứa trẻ đó, đôi môi nhếch lên có chút tự giễu, rồi lại nhìn mặt hồ đằng kia, bấu víu vào thứ gì đó không tên nơi xa xăm.
Tôi ngồi xuống cạnh hắn, thở dài một tiếng. Tôi mở lời:
– Trước đây lần nào ra đây anh cũng dọa em là có ma. Em luôn luôn tránh đi qua bờ hồ này mỗi tối, mỗi lần đi mua thuốc cho bố lại phải đi vòng một đường khác rất xa…
Tuấn Khải cười trừ:
– Ờ rồi, sau đó có đứa nào nghe chuyện ma rồi sợ lì ở nhà anh không về, dám nằm trên giường anh rồi ngủ mất.
Tôi cũng cười, nhưng rất nhẹ, rồi ca hai lại im lặng
Đây có lẽ là lần im lặng lâu nhất từ ngày tôi và hắn còn bé đến giờ.
Cho đến hôm nay, tôi mới biết: hóa ra sự im lặng, lại có nhiều ý nghĩa đến như vậy.
Đến khi tôi rã rời chân, định đi về, thì hắn từ từ mở miệng:
– Thực ra, từ lâu anh đã biết….
Tôi giật mình, hỏi lại:
– Biết cái gì cơ?
– Biết anh không phải con ruột của bố mẹ anh!- Tuấn Khải nói, thanh âm trầm ấm của anh ấy đập mạnh vào thành não tôi.
Chưa bao giờ tôi ngờ được chuyện Tuấn Khải đã biết. Mà có lẽ, cũng không ai ngờ được.
Tuấn Khải hít một hơi sâu, rồi với ngữ âm không đổi, hắn kể, giống như kể một câu chuyện của người khác:
– Em nhớ hồi anh học đại học, bố anh bị tai nạn không? Lần đó bố mất rất nhiều máu. Bác sĩ nói anh không thể truyền máu cho bố được. Anh đã cảm thấy rất kì lạ. Hôm đó, trước ca phẫu thuật của bố, anh đã đi xét nghiệm ADN, kết quả, anh không phải con ruột của bố. Anh đã rất sốc, thực sự không tin nổi.
Tôi sững người. Tôi nhớ lần đó, trước phòng phẫu thuật, Tuấn Khải đã gục vào vai tôi khóc rất lâu. Tôi tưởng hắn vì lo cho chú Hòang, hóa ra, là vì hắn đã biết.
– Bao nhiêu năm qua, anh vẫn cố lừa mình, coi như không có chuyện gì.- hắn hít sâu, kìm nén thứ gì đó- nhưng cuối cùng, ngày này cũng đến rồi.
Nước mắt tôi ào ạt dâng lên nơi khoé mắt. Tôi nghẹn ngào hỏi hắn:
– Tại sao …không nói cho em?
Hắn lại cười- nụ cười xấu xí nhất tôi từng thấy của hắn. Hắn kéo tôi vào lòng, tựa cằm lên tóc tôi:
– Chuyện này mình anh đau đầu là đủ rồi, không muốn em cũng phải lo nghĩ!
Tôi bật khóc. Đồ ngốc, vì sao lúc nào hắn cũng vì suy nghĩ ọi người mà chịu thiệt thòi, vì người khác mà hi sinh?
Tuấn Khải, cuối cùng anh đã tự mình chịu đựng bao nhiêu?
Hồi em học đại học , đã có lần em hỏi anh, anh sống thế nào? Anh nói rất tốt, mọi chuyện vẫn ổn. Hạnh phúc với anh mấy năm nay đã phút giây nào trọn vẹn, khi anh cứ phải lừa dối chính mình.
Trời tối dần lại…
Mưa phùn lất phất bay trong gió….
_______________
Tối hôm đó, Tuấn Khải sang nhà tôi ăn cơm. Bố mẹ tôi cũng biết chuyện nên rất thương hắn. Bố mẹ tôi gắp đầy thức ăn vào bát hắn, trịnh trọng:
– Con rể, ăn đi. Đồ ăn toàn là món con thích cả!
Bố mẹ tôi từ khi Tuấn Khải còn nhỏ đến giờ đều gọi hắn ngọt sớt là con rể. Hẳn là ai cũng biết rồi!
Tối hôm đó, Tuấn Khải ngồi trên ban công, ôm tôi từ đằng sau, kéo tôi vào lòng, đặt cằm lên vai tôi. Hai chúng tôi cùng nhìn lên bầu trời kia rất lâu, mặc dù hôm nay không có sao, cũng không thấy trăng. Chỉ đơn giản chia sẻ những giây phút mệt mỏi này cùng hắn, tôi cũng cảm thấy ngọt ngào.
Tuấn Khải lên tiếng:
– Nhóc con, em hát cho anh nghe đi!
Tôi quay lại nhìn Tuấn Khải, đột nhiên thấy hắn rất ngốc, khó chịu đến mấy cũng không muốn nói cho tôi, sợ tôi cũng buồn theo. Hắn không biết nhìn hắn thế này tôi còn khó chịu gấp hàng ngàn lần.
Tôi quay lại, ôm lấy cổ hắn, cố nặn ra một nụ cười:
– Em hát không hay, anh biết mà!
Tuấn Khải không nghĩ ngợi đáp luôn:
– Tiếng hát của em rất có sức giải trí, em biết mà!
Tôi: “….”
Hắn có cần phá tan cái không khí lãng mạn này như thế không? Một câu thôi làm tôi đau đớn tận cõi lòng thế này.
Nhưng cuối cùng, cả hai chúng tôi vẫn cùng hát. Tên Tuấn Khải chết tiệt, hắn hát thì hay hớm gì? Đến tông còn lệch. Dù sao thì tôi đây cả hồi cấp một đều được làm quản ca, hắn dựa vào cái gì mà chê tôi hát dở.
_________________
Ngày hôm sau, chúng tôi đều tỏ ra bình thường, Tuấn Khải không hổ danh nam thần từ bé đến lớn, bình tĩnh đến mức khiến cho cô chú Hoàng kinh ngạc.
Bố mẹ đẻ của Tuấn Khải cũng không xuất hiện nữa. Hai nhà chúng tôi lại trở về như bình thường, coi như không có chuyện gì xảy ra. Mọi thứ chuẩn bị Tết tư vẫn đâu vào đấy.
Trưa hôm đó, cả hai nhà chúng tôi đi chợ hoa. Hai ông bố rất hào hứng đi xem đào, quất, rồi kéo cả Tuấn Khải đi cùng. Tôi thì bị hai bà mẹ lôi xềnh xệch đi mua các loại hoa, mà chủ yếu là đi xác đồ cho hai vị nữ tướng.
Lần nào Tết đến, không khí cũng rộn ràng như thế!
Tối hôm qua, Tuấn Khải nói với tôi sẽ gạt mọi muộn phiền, đón Tết vui vẻ trước, rồi những việc khác tính sau. Tôi hiểu, hắn không làm được như hắn nói.
Tôi càng không hiểu nổi, vì sao bố mẹ đẻ Tuấn Khải lại đến nhận lại con trong lúc tết tư sắp cận kề thế này? Ai cũng biết Tuấn Khải sẽ sốc, sẽ hụt hẫng và buồn phiền như thế nào chứ? Tại sao lại phải chọn những thời điểm mà con người ta hào hứng những niềm vui để rồi dội một gáo nước lạnh buốt như vậy.
Sau này, tôi mới hiểu vì sao cô chú Dương- tức bố mẹ đẻ của Tuấn Khải lại làm như vậy. Đã có ai từng nói rằng: mọi việc đều có duyên cớ của nó.
Tuấn Khải từng nói với tôi: tạo hóa không cho phép ta lựa chọn hòan cảnh của chính mình. Mà tại chính những nơi nghiệt ngã nhất của cuộc sống này, hãy mạnh mẽ mà vươn lên.
Cho nên, chàng trai của em, mạnh mẽ lên anh nhé!
Đào mai nở rộ…
Chờ nắng lên…
Cho màu thêm rực rỡ..
Cho sắc lại tỏa hương…
Xuân sang, hoa lại nở…
Niềm vui sẽ lại gõ cửa…
Tin em đi anh!
__________
____________