Bạn đang đọc Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt – Chương 156
Edit: Mei A Mei
Giọng Hình Dã bất mãn: “A Thấm không được nói sang chuyện khác, không thì quay về ta phải phạt nàng…”
Thanh Liên ngừng bước, quay đầu nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng: “Phạt ta cái gì?”
“Phạt…” Quả thật Hình Dã nhất thời chưa nghĩ ra.
Lúc này mắt phượng hẹp dài nhướng lên, “Thì phạt A Thấm hôn ta ngay bây giờ!”
Trong Thanh Khâu cũng có sinh linh tu vi không thấp.
Hai người nói chuyện chưa lập kết giới nên rất dễ dàng bị người ngoài nghe thấy.
Nét mặt Thanh Liên hơi bất đắc dĩ, nhưng ý cười dung túng càng nhiều hơn: “Vớ vẩn.”
“Vành tai A Thấm đỏ kìa ~”
“…Chàng…” Nàng đành thở dài một tiếng, mang theo nụ cười nhẹ nhàng, “Chúng ta về thôi.”
Nhưng Hình Dã đã giữ tay nàng lại.
Thanh Liên vô thức ngoảnh đầu nhìn hắn, ngay sau đó cả người đụng vào ngực hắn.
“…Hình Dã?”
Giây tiếp theo, Thanh Liên bị hắn đè lên đồng cỏ.
Thanh Liên chỉ dịu dàng nhìn chăm chú vào cặp mắt hắn.
Không gian bốn phía bị khoá lại, không cho bất cứ kẻ nào thăm dò.
Hình Dã đưa tay khẽ vuốt gương mặt nàng.
Thanh Liên tự nhiên nhắm nghiền mắt.
Xúc cảm ân cần truyền qua đôi môi.
Thanh Liên hơi nhắm mắt, chậm rãi đáp lại nụ hôn của hắn.
Thế nhưng, đúng lúc này, Thanh Liên cảm giác bên trên nhẹ bẫng.
Trọng lượng đè lên người mình lúc trước lập tức mất đi…
Thanh Liên vô tình mở mắt ra và đối diện với một cặp mắt vàng rực rỡ.
Tiểu hồ ly đang nằm sấp trên người nàng cứng đờ, dường như còn chưa thích ứng kịp với biến cố bất thình lình.
Thanh Liên lại phản ứng trước, chống người ngồi dậy.
Nhìn tiểu hồ ly ủ rũ mà tay vẫn xốc tà áo mình, Thanh Liên ôm hắn vào lòng, duỗi tay khẽ vuốt lưng hắn, im lặng an ủi.
“A Thấm…”
Trong tiếng nói non nớt là nỗi tủi thân và giận hờn vô tận.
Hình như Thần Mộc cảm nhận được tâm trạng của chủ nhân.
Cành cây khẽ động đậy.
Cánh hoa đầu cành thi nhau bứt ra, như cơn mưa vậy…
Nhưng đáng mừng là, cánh hoa màu đỏ, lộng lẫy và tươi tắn giống hoa phượng, cũng là chuyện vui.
Như tìm được nơi trút giận, tiểu hồ ly quát Thần Mộc: “Không cho phép nở hoa!”
Thân Thần Mộc run lên, sau đó không nhúc nhích, cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình.
Thanh Liên nhẹ nhàng thở dài, đưa tay vuốt ve tai hồ ỉu xìu của hắn, nói: “Đợi thêm chút thời gian nữa.
Đối với chàng thì điều này chưa hẳn là không phải cơ duyên.
Chàng đã có thể dung hợp với pháp tắc thời gian thì cũng có thể tiếp thu được nó.”
Cái đuôi hồ ly lông xù xìu xuống.
Nhìn hắn rất uể oải: “Đó là bởi có hơi thở của A Thấm nên ngày ấy ta mới nghĩ ra dung hợp luyện hoá cùng một chỗ luôn…Sớm biết thành ra nông nỗi này…Thì ta…”
Hắn còn chưa kịp nói hết lời, Thanh Liên đã đặt tay lên miệng hắn, ngăn hắn nói câu sau.
Tiểu hồ ly như phát hiện điều gì, hơi ngẩng đầu nhìn về phía nàng: “…A Thấm?”
“Ừm.” Thanh Liên ôm lấy hắn, đứng dậy.
Quần áo vốn xốc xếch cũng chẳng biết gọn gàng từ lúc nào.
Nàng ân cần nhìn tiểu hồ ly trong ngực, khẽ lên tiếng: “Chúng ta có rất nhiều thời gian.
Chỉ cần đại đạo còn, thì chúng ta sẽ sống mãi.”
Khoảnh khắc ấy, dường như Hình Dã hiểu được ý nàng.
Hắn cọ đầu bên cổ nàng, nói bằng giọng non nớt: “A Thấm đừng lo lắng.
Ta sẽ không bỏ đạo của mình, cũng sẽ không lạc lối mãi trong đạo của mình đâu…”
Biết hắn hiểu ý mình, Thanh Liên ấm lòng.
Hình Dã lại chêm thêm một câu: “Chỉ cần A Thấm ở đây thì ta sẽ không lạc lối trong chính đạo của mình.”
Như vậy làm sao Thanh Liên lại không hiểu là ý gì.
Thậm chí, từ góc độ nào đó thì đúng thế thật.
Nhưng lần này, không còn trở ngại giữa sự tồn tại của bọn họ nữa.
Đây cũng là…mục đích mình thành thánh.
Chỉ vì hắn.
Vì để lại chỗ dung thân cho hắn mà Thiên Đạo thì không.
Nàng nhìn về phương xa, đột nhiên mở miệng nói: “Mặc dù bây giờ chúng ta ra vào Tam Thiên Giới, nhưng có nơi nào chàng muốn đi không?”
Nghe vậy, tiểu hồ ly ngẩng đầu lên, ngẫm nghĩ rồi nói: “Có.”
“Vậy chúng ta đi.”
“Được.”
Bóng lưng hai người khi thì chồng nhau, khi thì một trước một sau, trông dịu dàng khó nói nên lời.
Ngày ấy, vô số cúc trắng ở Thanh Khâu nở rộ, chập chờn, làm tôn lên vẻ đẹp cùng cánh hoa Thần Mộc Thanh Khâu đỏ tươi.
Đó là cảnh đẹp tuyệt thế.
Gió nhẹ lướt qua, quấn theo vô số cánh hoa trắng như tuyết bay tán loạn…
Hồ điệp xiêu vẹo.
Cánh hoa điểm xuyến cho biển hoa màu trắng, đồng thời thủ hộ vùng tịnh thổ này.
Bầu trời trên biển hoa như có một cái cửa không gian.
Rời khỏi Thanh Khâu, trong giây lát, Thanh Liên đã dẫn Hình Dã đi vào thành phố lớn náo nhiệt.
Nơi này là thành phố S, đang tiết thanh minh.
Mưa rơi tí tách xuống đất.
Lúc này tiểu hồ ly hoá thân thành đứa trẻ năm tuổi.
Áo choàng trắng trên người đổi sang trang phục tai thỏ con nít.
Dĩ nhiên vẫn môi hồng răng trắng, khó bề phân biệt.
Thanh Liên thì hoá thân thành thiếu nữ mười lăm tuổi, một tay cầm dù trong suốt, một tay ôm Hình Dã.
Nơi này là đèn xanh đèn đỏ.
Chờ đèn xanh kia sáng lên, Thanh Liên bèn nắm tay hắn bước qua lối đi bộ.
Khung cảnh xung quanh đặc biệt quen thuộc.
Hỗn độn vô thời hạn.
Thời gian trong thế giới luân hồi đã được nàng thiết lập lại, vì thế kể từ khi nàng thoát ly thế giới này thì chỉ qua vài tháng mà thôi.
Nhìn lối đi quen thuộc, Thanh Liên bước vào một khách sạn.
Lo liệu thủ tục nhập cư xong, Thanh Liên lại đưa Hình Dã đến một chỗ.
Xuống xe, Thanh Liên nhìn đại học phía trước rồi nhìn sắc trời khi màn đêm buông xuống.
Rốt cục nàng vẫn không bước vào, mà đi về một hướng khác.
“…A Thấm.”
“Ừ?” Thanh Liên ngừng bước, nhìn Hình Dã.
Hình Dã nhìn sang phía cổng trường đại học, nói: “Hình như người kia là đàn anh của nàng ở thế giới này.”
Nghe vậy, Thanh Liên liếc sang theo ánh mắt hắn, quả nhiên thấy một chiếc xe chậm rãi lái vào cửa trường.
Đó chính là Vệ Gia.
Thoạt nhìn Vệ Gia vẫn giống lúc trước.
Chỉ là hôm nay anh ta mặc chính trang màu đen khác ngày thường, như thể đang đi dự hội nghị gì đó vậy.
Dù lần này có xuất hiện trước mặt anh ta với bộ dạng nào thì sẽ chỉ thêm đột ngột mà thôi.
“Chúng ta đi nào.” Thanh Liên thôi nhìn, nắm tay Hình Dã đi giữa đám đông.
“A Thấm.”
“Sao vậy?”
“Ta muốn tới một nơi.”
Thanh Liên đột nhiên có cảm giác, nói: “Được.”
Lại một lần nữa bắt một chiếc taxi, Thanh Liên báo địa chỉ.
Nửa tiếng sau, xe đến nơi, dừng lại.
Sau khi xuống xe, rõ ràng tâm trạng của Hình Dã thấp thỏm.
Bàn tay đang nắm chặt Thanh Liên cũng căng thẳng không ít.
“Ta đây.” Thanh Liên ngồi xổm xuống, giúp hắn sửa sang mũ tai thỏ trên đầu hắn, “Cho nên, đừng lộ ra vẻ mặt như thế…”
Hình Dã nhào vào ngực nàng rồi tựa đầu bên cổ nàng, rầu rĩ nói: “Ta biết.”
Nhưng vẫn sẽ nghĩ lúc mọi chuyện phát sinh thì dường như chúng mới xảy ra ngày hôm qua.
Trái tim như bị cái gì đó thít chặt đến đau đớn.
Hồi thần, rốt cục Hình Dã bình ổn được cảm xúc.
Bấy giờ Thanh Liên mới nắm lại tay hắn đi về phía trước.
Nơi ấy là một biển hoa cúc trắng.
Gió nhẹ thổi qua.
Biển hoa chập chờn.
Hiện tại là buổi chiều.
Bởi vì vừa mới mưa nên những bông hoa trắng kia rất ẩm ướt, thoạt nhìn như trải qua một hồi lễ tẩy.
Giữa biển hoa, là một ngôi mộ.
Trước mộ đặt mấy bó bách hợp, nhìn thì đã từng có người đến.
Mưa ngớt dần, Thanh Liên thu ô.
Nàng khẽ cúi đầu xuống nhìn Hình Dã.
Đáy mắt không thấy rõ cảm xúc.
Hình Dã cũng không tiến lên, chỉ đứng xa xa nhìn dòng chữ trên ngôi mộ mà mình đã tự tay khắc, rồi chăm chăm nắm chặt tay Thanh Liên.
…Nàng đang ở ngay bên cạnh mình.
Thời gian thật sự huyền diệu.
Rõ ràng từng trải qua nhiều thế giới như vậy, nhưng giờ đứng ở đây, chân thực mà mơ hồ.
Gió hơi lớn, mang theo hạt mưa ướt lạnh.
“A Thấm, ta đi thôi.” Hình Dã kéo ống tay áo Thanh Liên, ngửa đầu nhìn nàng, nói: “A Thấm bế ta được không?”
Nghe thế, Thanh Liên hơi khom người, bế cơ thể nho nhỏ của hắn lên.
Hình Dã tựa đầu vào cổ nàng.
Thật ấm áp.
Thật tốt.
Thanh Liên quay lại lối đi, ra khỏi biển hoa, đến đường.
Đúng lúc này, một chiếc xe màu đen chậm rãi lái tới…
Thanh Liên ôm Hình Dã đứng sang bên cạnh.
Chiếc xe kia chạy lướt qua nàng.
Hình Dã không vui hừ lạnh một tiếng, “Thế mà anh ta còn mặt mũi tới.”
“Không cần quan tâm.” Thanh Liên vỗ vỗ lưng hắn.
Ngay khi Thanh Liên và chiếc xe kia đã cách nhau một khoảng khá xa thì người đàn ông ngồi ghế sau trong xe đột nhiên hô với tài xế: “Dừng xe!”
Tài xế dừng xe lại.
Một người đàn ông mặc âu phục màu đen xuống xe.
Anh ta nhìn thiếu nữ váy trắng chậm rãi bước từng bước đằng trước.
Bất giác, anh ta đuổi theo, vô tình gọi to: “Chờ, chờ chút…”
Nghe thấy giọng nói kia, Thanh Liên ngừng bước, ôm đứa bé xoay người lại, nhìn về phía anh ta.
“Ngài gọi tôi sao?”
Giọng nói lạnh nhạt.
Biểu cảm bình tĩnh.
Khoảnh khắc ấy, người đàn ông thẫn thờ như đang nằm mơ.
Ánh mắt hụt hẫng, hối hận và áy náy vô cùng…
“Thật xin lỗi…” Người đàn ông cúi đầu, “Tại tôi nhận nhầm người.”
Thanh Liên không đáp lại nữa, quay lưng rời đi.
“…Quả nhiên là ảo giác.” Người đàn ông đưa tay che mắt, hít một hơi thật sâu, nói giọng khàn khàn: “Sao lại là cô ấy được chứ?”
Một người đàn ông trẻ bước xuống xe.
Anh ta đến trước mặt gã đàn ông kia, cung kính hỏi: “Tiết tổng, cơ thể ngài không thoải mái sao? Có muốn gọi bác sĩ không…”
“Không cần.” Tiết Minh Huyên mệt mỏi ngắt lời anh ta, quay người trở về xe.
Hoàng hôn sau cơn mưa phản chiếu mặt đất.
Mây trên trời đen trắng rõ rệt:
Một nửa âm u, một nửa sáng ngời..