Bạn đang đọc Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt – Chương 157
Edit: Mei A Mei
Hoàng hôn sau cơn mưa phản chiếu mặt đất.
Mây trên trời đen trắng rõ rệt:
Một nửa âm u, một nửa sáng ngời.
Trời chiều kéo dài bóng của Thanh Liên và Hình Dã.
Giờ phút này cảnh hoàng hôn cũng trở nên ấm áp dần.
Trên đường về.
Hình Dã quàng tay nhỏ ôm lấy cổ Thanh Liên, cất giọng non nớt hỏi: “Vào lại thế giới này, A Thấm có cảm giác gì?”
…Cảm giác? Thanh Liên suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Không có gì đặc biệt.
Chàng ở bên cạnh ta, vậy là đủ.”
Hình Dã thoáng khựng lại, lập tức híp mắt nở nụ cười.
Tay ôm cổ nàng hơi siết chặt.
Hắn vùi mặt bên gáy nàng, nói: “Ta cũng nghĩ thế.”
“Ừm.” Thanh Liên đáp.
Đúng lúc này, một chiếc xe khá quen đằng trước chậm rãi lái qua.
Lúc đi ngang bên cạnh Thanh Liên, xe chợt ngừng lại.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt cũng không mấy xa lạ.
Trên ghế lái phụ đặt một bó bách hợp.
Vệ Gia nhìn thiếu nữ váy trắng trước mặt, bỗng thốt lên: “Nhữ Tâm?”
Hình Dã đang vùi mặt trong ngực Thanh Liên ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mắt.
Chẳng phải là cái người mà hắn đã tình cờ gặp ở cổng trường đại học lúc trước đó sao?
Nếu nhớ không lầm, thì hẳn người này là một gã mù mặt nghiêm trọng mới phải chứ.
Nhưng tại sao, bây giờ nhận ra được A Thấm?
Hình Dã nhíu mày.
Thấy thiếu nữ chẳng có phản ứng nào, Vệ Gia nhìn thoáng qua bó bách hợp trên ghế lái phụ, rồi lại nhìn về phía thiếu nữ đang bế một đứa trẻ bên ngoài cửa sổ xe.
Nét mặt anh ta hơi cô đơn, nói: “Thật xin lỗi.
Chứng mù mặt của tôi ngày càng nghiêm trọng rồi.
Ban nãy cô cho tôi cảm giác đặc biệt giống một người quen cũ…Cô em đừng để ý.
Tôi không phải biến thái đâu.”
“…” Hình Dã nhìn vào mắt hắn như đang nhìn một tên thiểu năng.
Xem ra mình đã suy nghĩ nhiều.
Từ đầu chí cuối Thanh Liên chỉ lạnh nhạt đứng nhìn, không đáp lời.
Vệ Gia vuốt vuốt mi tâm rồi nâng cửa sổ xe, nhanh chóng rời đi.
Anh ta vừa lái xe, vừa hồi tưởng đến cô gái vị thành niên vừa nãy mà mình nhận nhầm thành đàn em.
Trên người cô bé đó mang cảm giác cực giống đàn em của mình.
Anh ta vốn không thể nhận biết được bộ dạng người khác, thậm chí bây giờ còn chẳng nhớ rõ mặt mũi cô bé kia.
Vậy mà chỉ một chớp mắt thôi, anh ta đã suýt tưởng rằng xảy ra chuyện siêu nhiên.
Chắc tối hôm qua ngủ không ngon giấc mới có thể xuất hiện suy nghĩ hoang đường như vậy.
Dù sao, người chết không thể hồi sinh.
Bất tri bất giác, trời đã sẩm tối.
Nơi này cách nội thành khá xa.
Thanh Liên ôm Hình Dã đi bộ.
Đèn ven đường đã sáng.
U ám mang theo hơi ẩm.
Mơ hồ, ướt lạnh.
Đến gần đám đông.
Những người tản bộ đi ngang qua con phố cổ được lát bằng những phiến đá xanh.
Công trình kiến trúc ở đây vẫn còn giữ nguyên hơi thở cổ kính.
Có tiểu thương bán mứt quả đi qua, hét lớn.
Đột nhiên, Hình Dã đang tựa vào ngực Thanh Liên nhìn sang bên kia đường, nói: “A Thấm, ta muốn kẹo đường.”
Thanh Liên dừng bước, nhìn theo ánh mắt Hình Dã, là một quán nhỏ làm kẹo đường.
Người đứng trước sạp đa số là tình nhân.
Hình Dã không thích ăn đồ ngọt mới đúng.
Nhưng Thanh Liên tuyệt không nói gì, bèn đi về phía quán kẹo đường nhỏ.
“Làm ơn cho tôi một cái kẹo đường.” Nói rồi, Thanh Liên lấy hai ngàn tệ đưa cho đối phương.
Chủ quán là một người hoạt ngôn, vừa chuyển kẹo đường vừa cười: “Cô bé đưa em trai tới chơi ha ~”
“Không phải em trai.” Hình Dã bỗng ngẩng đầu lên, cụt hứng nhìn chủ tiệm.
Thanh Liên liếc thoáng qua người trong ngực, nhưng không nói gì thêm.
“Ồ?” Chủ tiệm cười nhìn đứa trẻ môi hồng răng trắng trong lòng cô bé, “Vậy là gì thế?”
Hình Dã quàng tay nhỏ lên cổ Thanh Liên.
Đó là hành động trông chừng và bảo vệ đồ ăn khỏi người ngoài.
Giọng nói non nớt lại vang lên: “Là chồng nuôi từ bé!”
Thanh Liên: “…”
Tay chủ tiệm đang chuyển kẹo đường run một cái.
Nhìn cô bé ngầm đồng ý, nét mặt ông ta có phần xấu hổ: “Hic ha ha…Được đấy, được đấy…”
Đám tình nhân vẫn chưa rời đi đều kinh ngạc nhìn thoáng qua Thanh Liên và Hình Dã được nàng ôm vào lòng.
Chẳng biết có phải do ảo giác của bọn họ hay không, giữa thời tiết ẩm ướt thế này, hình ảnh ấy lại lộ ra vài phần ấm áp và hài hoà.
“Ha ha…Cô bé, kẹo đường của cháu đây.” Chủ tiệm đưa kẹo đường đã làm xong cho Thanh Liên, “Cầm lấy nè.”
Thanh Liên duỗi tay nhận, nói một tiếng: “Cảm ơn.” rồi ôm Hình Dã rời đi.
Dọc đường, Thanh Liên cầm kẹo đường đưa cho Hình Dã.
Hình Dã cầm nhưng không ăn, ngược lại còn đặt bên miệng Thanh Liên, nói: “A Thấm ăn đi.”
“…” Thanh Liên nhìn hắn một cái, cắn nhẹ.
Kẹo đường trong miệng chưa kịp tan thì Hình Dã đã sấn đến trước mặt nàng, liếm kẹo đường còn xót lại, non nớt nói: “Ngọt lắm.”
Thanh Liên: “…”
Xem ra ăn kẹo đường chỉ là ý không ở trong lời mà thôi.
Thanh kẹo đường lại dúi qua.
“A Thấm, ăn.”
Thanh Liên lại cắn nhẹ.
Tuy nhiên lần này, Thanh Liên không dính kẹo đường nữa, rất sạch sẽ.
Hình Dã không cam lòng, lại đặt kẹo đường trước mặt nàng.
Thanh Liên nhìn hắn một cái rồi thầm than, hơi mở miệng.
Nhưng lần này, Hình Dã như đã đoán ra, kẹo đường trong tay hơi chệch hướng.
Thanh Liên chưa cắn được, ngược lại khoé miệng còn dính khá nhiều.
Hình Dã ghé qua, chậm rãi liếm kẹo đường từng chút một.
Cũng may ở đây người đi đường không nhiều nên chưa gây sự chú ý cho người khác.
Thanh Liên ngẫm nghĩ, bèn theo hắn.
Cứ như vậy ăn xong thanh kẹo đường kia.
Xa xa, nhà nhà bật đèn sáng.
Khí lạnh dần tan đi.
Trở về khách sạn, sau khi tắm, Thanh Liên nửa nằm trên giường, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.
Ở đây gần như không nhìn thấy màn đêm, giống một thành phố không bao giờ ngủ.
Hình Dã tắm xong cực kì điềm nhiên chui tót vào lòng Thanh Liên.
Hình Dã khẽ ngửi hương thơm bên cổ nàng, rầu rĩ nói: “A Thấm, nếu không thể làm gì đó ở một nơi như thế này, thì ta cứ cảm thấy thiếu thiếu.”
“…Chàng, nghỉ sớm một chút đi.” Thanh Liên vỗ nhẹ lưng hắn.
Hình Dã bất mãn phàn nàn: “Từ sau khi biến thành thế này, A Thấm luôn xa lánh ta.”
“…Ta ôm chàng cả ngày đấy.”
“Cái này không tính.”
“…” Thanh Liên hơi bất đắc dĩ, “Đừng nghĩ quá nhiều.”
Ở đây chỉ có hai người bọn họ nên Hình Dã chưa từng che giấu cơ thể.
Cái đuôi và tai hồ lông xù cũng lộ ra.
Hắn ôm lấy đuôi mình, đáng thương nhìn Thanh Liên không hề bị lay động.
Cặp mắt vàng rực long lanh kia, khiến người ta yêu thích.
Thanh Liên duỗi tay khẽ vuốt đỉnh đầu và cả đôi tai hồ lông xù của hắn.
Đầu ngón tay chạm vào tai mềm mại.
Hình Dã hơi híp mắt lại, thoáng buông đuôi ra, thoải mái nheo con ngươi vàng đồng.
Dị biến chỉ trong chớp mắt, thân thể Hình Dã đột nhiên to lên.
Mắt đồng nửa híp chậm rãi mở ra.
Đối diện với ánh nhìn có phần ngạc nhiên của Thanh Liên, Hình Dã lấy lại vẻ trưởng thành nở nụ cười: “Không ngờ như này có hiệu quả thật.” Dứt lời bèn kéo nàng vào lòng mình, ôm nàng thật chặt, đặt đầu lên vai nàng.
“Quả nhiên vẫn thích ôm A Thấm.
Bị A Thấm ôm, đáy lòng cứ cảm thấy không thoải mái.” Hình Dã than thở một tiếng, tựa như vừa giành được niềm thoả mãn to lớn.
Thanh Liên hơi sững sờ rồi tuỳ theo ý hắn..