Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt

Chương 155


Bạn đang đọc Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt – Chương 155


Edit: Mei A Mei
Hôn lần cuối.
“…” Ánh mắt Hình Dã dịu dàng, bình tĩnh nhìn người trong ngực.
Dáng vẻ ngoan ngoãn dịu hiền kia quả thực khiến hắn khó mà kháng cự.

Hình Dã bế nàng đi về hướng tĩnh thất.
Tức thì, Thanh Liên được hắn đưa đến tĩnh thất.

Gió thổi qua váy sa.

Tay áo rộng bay bay.

Nàng ngồi xuống.

Lụa trắng đầy đất, chói mắt, như ẩn như hiện.
Ngay bên cạnh nàng là bồ đoàn ngày thường dùng để đả toạ.
“A Thấm.” Hình Dã cúi người nhìn nàng.

Ánh mắt trang nghiêm.
Nghe giọng hắn vang lên bên tai, Thanh Liên khẽ ngẩng đầu nhìn vẻ bề thế của hắn.

Đáy mắt ôn hoà kia phản chiếu hình bóng hắn, như thể nó chỉ chứa mỗi hắn vậy…
Không phải là ảo giác, cũng không phải giấc mơ.
Là thật.
Rốt cục người này đã hoàn toàn thuộc về mình.

Cảm giác thoả mãn khó tả trào dâng dưới đáy lòng Hình Dã.

Hắn đợi lâu như thế, trông mong lâu như thế, và cuối cùng bọn họ hợp hai làm một, giao hoà lẫn nhau.
“Ta vui lắm, A Thấm.” Hình Dã ôm Thanh Liên, nghiêm mặt mím môi.
Trong lòng hắn từng miêu tả bộ dạng này cả trăm ngàn lần, nhưng có làm thế nào cũng không miêu tả được bộ dạng mà hắn mong muốn nhất.

Khi nhìn thấy nàng trong lồng ngực mình, dáng vẻ giật mình, thản nhiên cười nói.

Giờ hắn mới hiểu đây là người trong lòng hắn, dẫu dùng bút vẽ gì cũng không phác hoạ ra người.
“Vui gì thế?” Thanh Liên lười biếng ngước mắt, nhìn vào đáy mắt thâm thuý như ngàn vạn vì sao của Hình Dã, rung động.
“Ta vui, vì nàng ở bên cạnh ta.” Hình Dã tựa lên đầu Thanh Liên, đếm đi đếm lại những kí ức giữa bọn họ.
Thanh Liên cười khẽ rồi nói: “Chúng ta còn rất nhiều thời gian mà.”
Hồng Hoang vô bờ.

Đại Đạo vô tận.

Ở nơi cằn cỗi này, nàng và hắn đã có thời gian bên nhau.
Thấy Thanh Liên như vậy, Hình Dã kìm không được mà cúi đầu.
Nương theo âm thanh linh đang xa xăm, và từng tiếng than trầm thấp.
Trong căn phòng ấm áp vô cùng…
Hoa đào bên ngoài nở càng tươi.

Hương hoa rời khỏi đầu cành rồi bay tán loạn, rơi xuống mặt đất trong đình, trải lên một lớp gấm màu hồng.
Hoa bay múa theo gió, tựa như đang nhảy cẫng lên vì hân hoan điều gì đó…
Tĩnh thất.
Thanh Liên nằm trong ngực Hình Dã.

Bộ dạng miễn cưỡng như gấu nhỏ muốn ngủ đông, xinh xắn đáng yêu, khiến Hình Dã động lòng.
Ống tay áo màu đen rộng lớn che đi cơ thể Thanh Liên.

Hình Dã nhếch lông màu, tựa hồ không dám nhìn nữa.
Hắn sợ rằng nếu nhìn tiếp thì mình sẽ chẳng còn lòng dạ tu luyện, luôn ngóng trông mình và A Thấm cùng chìm vào sự ấm áp này, khó thể tự kiềm chế.
“Hình Dã.”
Nghe nàng khẽ gọi, Hình Dã ôm nàng, trả lời: “Ta đây.”
“Luyện hoá khí Tiên Thiên trong cơ thể chàng thật tốt nhé.” Nói xong, Thanh Liên lại nhắm mắt, nhìn có phần mệt mỏi.
“Được.”
Hình Dã đáp.

Tay ôm nàng hơi siết lại.
Người này là của hắn.

A Thấm tốt như vậy.
Ở thế giới luân hồi, hắn chỉ căm hận và tuyệt vọng.


Nhưng lúc này, một cảm giác gọi là hạnh phúc đã khiến hắn bất giác cong khoé môi.
Hắn nhìn dáng vẻ hô hấp đều đều trong ngực.

Sự thoả mãn trào dâng đáy lòng.
Hình Dã ôm người trong ngực, cũng ngủ thiếp đi.
Ở hỗn độn không có khái niệm thời gian.

Sau khi Hình Dã tỉnh lại, người trong ngực vẫn còn đó.
Thật ra Thanh Liên đã dậy từ lâu rồi, nhưng toàn thân không còn chút sức lực nào nên nàng chưa đứng dậy.
Thấy hắn cũng tỉnh, bấy giờ nàng mới ngồi dậy.
Hình Dã đỡ nàng dậy, sau đó cực kì tự nhiên thay áo cho nàng.

Hắn đứng sau lưng nàng, nhẹ nhàng chải mái tóc dài của nàng bằng lược ngọc rồi giúp nàng búi tóc lăng văn, cài một cây trâm tước điểu màu vàng, lấy bút tỉ mỉ vẽ lông mày và chu sa cho nàng.
Thanh Liên từ từ nhắm mắt để hắn làm.
“Xong.” Hình Dã cười nhìn nàng.
Thanh Liên mở mắt ra, duỗi tay sờ khẽ hoa sen nở giữa hai hàng lông mày, mỉm cười: “Hoa sen này…chàng kì công quá.”
“Dĩ nhiên là vì nàng, ngày ngày học tập, không dám sót một ngày.” Hình Dã ôm Thanh Liên từ phía sau, cùng nàng ngắm hình bóng trong gương.
Nhẹ nhàng hôn một cái lên gò má nàng, Hình Dã hận không thể cứ ôm nàng như vậy, mãi mãi vẽ mi cho nàng.
Nhìn Thanh Liên dịu dàng ngoan ngoãn mặc mình táy máy, Hình Dã ấm lòng, bèn giữ nguyên tư thế ôm nàng vào lồng ngực.
Được hắn ôm, Thanh Liên rúc vào ngực hắn.

Nàng thoáng nhận ra tâm trạng của hắn, không bất an và nóng nảy như trước nữa.
Là cảm giác bình yên.
Thậm chí, vui vẻ.
“…A Thấm.”
Yên tĩnh hồi lâu, giọng Hình Dã truyền đến.

Thanh Liên hồi thần từ trạng thái miên man.

Nàng hơi nghiêng đầu nhìn hắn.

Mặt mày cong lên.
Thanh Liên còn chưa kịp mở miệng thì xúc cảm ấm áp đã phủ xuống môi.
Hình Dã duỗi lưỡi đình hình môi nàng, tỉ mỉ mà dịu dàng.

Một nụ hôn đơn thuần để tìm kiếm niềm an ủi và cảm giác an toàn.
Thanh Liên khép hờ mắt, xúc cảm dịu dàng mà lưu luyến, kèm theo ý vị ấm áp không nói nên lời.
Hồi lâu, Hình Dã đẩy ra nửa bước, đối diện với cặp mắt tròn xoe của nàng, cười: “Ra ngoài chút nhé?”
Thanh Liên cũng cười khẽ, đồng ý: “Được.”
Hình Dã dìu nàng đứng dậy.

Hai người ra khỏi tĩnh thất.

Làn váy một đen một trắng kéo trên mặt đất, đan xen nhau, như hai người vậy.
Hoa đào kiều diễm bên ngoài rơi đầy đất, giống hệt thảm đỏ tân hôn, mỹ lệ mà động lòng người.
“A Thấm…”
“Ừm?” Thanh Liên nhìn về phía hắn.
Hình Dã nghiêng mình nhìn người bên cạnh.

Ánh mắt đầy thâm tình và nghiêm túc.

Hắn nói: “Đợi ta luyện xong khí Tiên Thiên trong cơ thể rồi, chúng ta sẽ cử hành hôn lễ, có được không?”
Lúc nổi gió, cánh hoa đào hồng lượn vòng rồi rơi xuống đầu vai Thanh Liên làm nàng càng thêm diễm lệ.
Thanh Liên nhìn hắn.

Ánh mắt đong đầy ý cười: “Được.”
Khoảnh khắc ấy, dù đã sớm biết đáp án của nàng nhưng khi người trước mặt thực sự đồng ý, Hình Dã vẫn không kìm nổi mà thầm rung động và vui sướng.
Hắn chăm chăm ôm nàng vào ngực.

Mắt long lanh.

Hình Dã lại cười nói: “Ta chờ ngày này lâu lắm rồi…Cảm giác hiện giờ như đang nằm mơ vậy.”
Nghe tiếng tim đập trầm ổn hữu lực của hắn, Thanh Liên tựa vào ngực hắn, nhẹ nhàng nói: “Không phải là mơ.”
“Ừm…” Hình Dã buông nàng ra, một tay vuốt ve chỗ eo khó chịu của nàng, nhìn nàng cười nói: “Lời thánh nhân, chính là quy tắc thiên địa.

Ta tin.”
Thanh Liên: “…”
Giờ hắn biết nàng là thánh nhân.
Hành động vừa nãy trong tĩnh thất, lại nhìn không ra chàng ấy biết mình là thánh nhân chút nào.
Thanh Liên tựa đầu bên ngực hắn, không phá tan sự ấm áp hiếm có này.

Từ khi bước vào chốn hỗn độn ngoài Tam Thập Tam Thiên, nhìn Thanh Liên càng giống một phàm nhân bình thường.
Tìm không ra một tia pháp lực hay tu vi nào trên người nàng, cũng hiếm khi dùng pháp thuật.

Đặc biệt vào lúc này, ngay trước mặt Hình Dã, hình tượng tựa như trở về thế giới luân hồi.
Nàng không muốn rời xa hắn, và dung túng hắn mọi thứ.
Chốn hỗn độn chính là vùng đất không ánh sáng.

Nơi này cũng chẳng cảm giác được sự xoay vần của thời gian.

Duy chỉ có bên trong Phù Du Cung là nhận ra bốn mùa luân hồi.
Mưa hoa rơi, không biết đã luân hồi bao nhiêu lần.

Cánh hoa hợp hoan chầm chập rơi, bay lơ lửng.
Thanh Liên nằm trong ngực Hình Dã.

Đợi khi cơn đau nhức trên người vơi đi, nàng nghe thấy Hình Dã nói: “A Thấm, ta muốn về Thanh Khâu một chuyến.

Thần Mộc Thanh Khâu vốn liên kết cùng ta, nhờ Thần Mộc luyện hoá khí Tiên Thiên sẽ nhanh hơn chút.”
“Ừm.” Thanh Liên nhìn hắn, “Ta ở cùng chàng hả?”
Hình Dã lại lắc đầu.

Lần đầu tiên hắn từ chối Thanh Liên: “A Thấm ở đây đợi ta.”
Thanh Liên gật khẽ, thấy cũng hiểu nguyên do nên nàng không hỏi tới nữa, điềm nhiên đáp: “Được.”
“Ta sẽ về nhanh thôi.” Hình Dã hơi cúi đầu hôn lên mi tâm nàng, nhìn nàng thâm tình mà nhẫn nại, “Một giây ta cũng không muốn rời xa A Thấm đâu…”
Dứt lời, bóng Hình Dã rời khỏi Phù Du Cung.

Nhờ có sự tồn tại của Thanh Liên, hơi thở hỗn độn chưa từng tiếp cận hắn lấy nửa phần.

Dọc đường không gặp trở ngại.

Rất nhanh, Hình Dã đã đến Thanh Khâu Quốc.
Từ lâu Thanh Khâu không còn dáng vẻ như trước nữa.

Một ngọn cây cọng cỏ y hệt quá khứ.

Rốt cục hắn không tìm về được cảm giác đã từng.

Có lẽ hắn chưa từng trở về quá lâu rồi.
Nhìn suốt đường, đến cùng đáy lòng Hình Dã không hề hụt hẫng mà đầy mong chờ tới vùng đất Thần Mộc, luyện hoá Tiên Thiên, quay về tìm A Thấm của hắn thật sớm, sau đó họ sẽ không còn tách rời nữa.
Tới gốc Thần Mộc, Hình Dã tiến lại gần nó.

Hắn ngồi xếp bằng, ngũ tâm triều thiên, bắt đầu mượn sức mạnh Thần Mộc để tăng tốc độ luyện hoá khí Tiên Thiên.
Luồng khí Tiên Thiên trong cơ thể hắn vốn đã từng được Thanh Liên luyện hoá rồi.

Mặc dù tu vi của Hình Dã là Đại La Kim Tiên, nhưng lúc luyện hoá luồng khí Tiên Thiên này vẫn phải tốn thời gian không ngắn.
Không phải hắn không muốn Thanh Liên ở bên cạnh, mà hắn sợ mình sẽ chẳng thể tĩnh tâm luyện hoá khí Tiên Thiên.
Dù sao, nếu ở trước mặt nàng, Hình Dã không dám hứa chắc mình có thể vô tâm vô tư.
Gác lại suy nghĩ trong lòng, linh tương thông giữa Hình Dã và Thần Mộc đã rất gần.

Hắn gọi khí Tiên Thiên trong cơ thể ra, bắt đầu luyện hoá…
Thanh Khâu Quốc giống với nhân gian, có bốn mùa và mưa tuyết.
Thời gian im lặng trôi qua, bốn mùa cũng tựa như biến ảo ngay tức thì.
Tu luyện bất chấp năm tháng.
Cuối cùng khi Hình Dã hoàn toàn luyện hoá khí Tiên Thiên, đã không biết qua bao lâu, có lẽ là trăm năm, có lẽ là ngàn năm.
Tuy nhiên đối với Thanh Liên đang ở hỗn độn thì nó chỉ qua một chớp mắt.
Ngoài Tam Thập Tam Thiên, Phù Du Cung.
Trong tĩnh thất, Thanh Liên mở mắt khỏi nhập định.

Nàng nhìn về hướng nào đó.

Vị trí ấy chính là Thanh Khâu Quốc.
…Hẳn thời gian đã hết rồi.
Nàng đứng dậy, lập tức rời khỏi Phù Du Cung.
Thanh Khâu Quốc.
Thanh Liên đứng dưới gốc Thần Mộc.


Nơi này không có hơi thở của Hình Dã.
…Chàng ấy, đi đâu đây?
Thanh Liên hơi nhắm mắt.

Bàn tay dưới tay áo khẽ nhúc nhích, chỉ trong chốc lát đã biết chỗ Hình Dã.
Nàng khẽ thở một hơi, đi về cây Thần Mộc to lớn cách đó không xa.
Sau Thần Mộc có một cái kén màu trắng.

Quanh kén có linh khí nồng nặc bao phủ.

Người bên trong đang ngủ say.
Thanh Liên nhìn cái kén màu trắng kia.

Nàng không ra tay.
Chỉ chốc lát, kén vỡ ra từng chút một.

Một đứa trẻ nhỏ đang say giấc bên trong.

Vì hơi thở trên thân liên kết cùng Thần Mộc nên vừa nãy nàng mới chưa phát hiện ra hắn.
Kén trắng biến mất rất nhanh, lộ ra bộ dạng chân thực của đứa trẻ.
Sau lưng đứa trẻ mọc đuôi cáo màu trắng.

Tóc bạc.

Tai hồ lông xù nhô ra khỏi tóc.

Vì đang ngủ say, ngũ quan Hồ tộc xinh xắn càng thêm phần ngây thơ và quyến rũ trời sinh.
Thanh Liên hơi cúi người, ngồi xuống bên cạnh hắn, đợi hắn tỉnh lại.
Hình Dã biến thành bộ dạng này cũng có liên quan tới mình một chút.
Lần hoan ái đó, ngay từ đầu Thanh Liên đã dùng biện pháp song tu để trụ vững cảnh giới của hắn.
Rồi hắn lại luyện hoá khí Tiên Thiên.

Dưới tác dụng của pháp tắc thời gian, hắn mới biến thành bộ dạng này…
Tuy nhiên cũng chẳng có gì đáng ngại, chỉ cần chờ thêm chút nữa thì hắn sẽ quay về nguyên hình.
Thanh Liên nhìn qua cảnh sắc Thanh Khâu.

Nơi này linh khí nồng đậm.

Bốn mùa như mùa xuân.

Mặc dù sinh linh ở đây thụ thai không dễ, nhưng cũng duy trì được sự cân bằng của sinh vật.
Nhưng nhiều năm trôi qua, đa phần chủng tộc ở đây đã chuyển đi hoặc phi thăng, chứ đâu còn ở lại nơi này nữa.
Thanh Liên bất giác cảm thán.

Từng có lúc khi nàng vào, Thanh Khâu vẫn là một nơi phồn hoa náo nhiệt.
Bây giờ đang là đầu xuân.

Khí lạnh vẫn chưa tan đi.
Vô số cúc trắng đón gió nở rộ.

Hương hoa phảng phất như truyền đến từ trong mơ…
Hình Dã cảm giác mình đã ngủ rất lâu.

Hắn mở to mắt.

Ánh nắng hơi chói loà.

Hắn duỗi tay che nửa bên mắt, chậm rãi ngồi dậy, mất hồi lâu mới thích ứng được.
Bỗng dưng phát hiện một bóng dáng quen thuộc ngồi bên cạnh mình, Hinh Dã khẽ lên tiếng: “…A Thấm?”
Vừa dứt lời, Hình Dã chợt kinh ngạc nhận ra giọng mình sai sai.
Cái giọng non nớt, ngọng líu ngọng lô này là mình ư?!
Ngay lúc Hình Dã lộ vẻ khiếp sợ thì Thanh Liên mở mắt.
Hắn từ từ bình tĩnh lại, đứng lên, đau đớn phát hiện mình đứng còn cao bằng A Thấm đang ngồi.
“…A Thấm, sao ta lại nhỏ đi vậy?” Hình Dã không kiểm soát được giọng nói the thé kia.

Hắn bước đến trước mặt Thanh Liên.

Mặt mũi tủi thân, còn hơi vội vàng xúc động.
Thanh Liên đứng dậy, duỗi tay xốc nách hắn bế lên, mặc cho cái đuôi xoã tung sau lưng hắn bất an quét qua cánh tay nàng.
Nét mặt hắn lập tức thay đổi, nhưng lại không muốn bị nàng nhận ra, thế là tựa đầu vào lồng ngực ấm áp của nàng.
Làm sao mà Thanh Liên không biết trong lòng hắn muốn gì.

Nàng bèn cười an ủi hắn: “Không sao, ta chờ chàng lớn là được.”
“…” Cái đuôi sau lưng Hình Dã phe phẩy càng nhanh.

Nhưng hắn lại chẳng nói gì, chỉ úp mặt vào ngực nàng, không chịu ló đầu ra.
Rõ ràng đã luyện hoá khí Tiên Thiên, có thể làm những chuyện càng thân mật hơn với A Thấm và sinh thật nhiều thật nhiều hồ ly nhỏ, ấy thế mà lại xảy ra việc này!
Thanh Liên: “…”
Nàng chưa thăm dò ý nghĩ của hắn.

Chỉ là Hình Dã biểu hiện quá rõ ràng khiến nàng không thể làm ngơ.

Hình Dã ủ rũ.

Ai ngờ để A Thấm trông thấy bộ dạng mình thế này, cơ mà hắn lại không muốn rời xa A Thấm.
…Mặc dù bị nàng ôm như vậy không quen, nhưng rất dễ chịu.
Mùi trên người A Thấm rất dễ chịu.

Khó mà nói mộc hương hay hương hoa.

Đó là mùi hương khiến lòng người yên bình nhưng lại bất giác say mê…
Nghe theo suy nghĩ trong lòng, Hình Dã duỗi tay nhỏ ôm lấy cổ Thanh Liên, khẽ ngửi cần cổ nàng rồi chúi vào hõm vai nàng, nhẹ nhàng liếm liếm, tựa như đạt được bảo vật hiếm, cẩn thận từng li từng tí, nhưng lại rất có tính chiếm hữu.
Thanh Liên hơi ngẩn ngơ, sau đó vỗ vỗ đuôi cáo xoã tung sau lưng hắn, giọng nói mang phần bất đắc dĩ: “Chàng đang làm gì đấy?”
Tiểu hồ ly ngẩng đầu khỏi cổ nàng, lộ nét mặt tự cho là quyến rũ.

Thực ra cặp mắt vàng kim long lanh kia còn kèm theo vẻ ngây thơ vô số tội.

Giọng nói non nớt của hắn vang lên bên tai Thanh Liên: “Đương nhiên là quyến rũ A Thấm rồi…”
Thanh Liên: “…”
Nếu câu này phát ra từ chất giọng trầm thấp nam tính thì dĩ nhiên sẽ mang hương vị khó nói thành lời.
Nhưng nó lại phát ra từ miệng một đứa trẻ non nớt, làm Thanh Liên bỗng cảm thấy dở khóc dở cười.
“…A Thấm, nàng đang cười ta.”
Giọng nói bi bô mang vẻ bất mãn và tủi thân.
Thanh Liên thở dài khe khẽ rồi đưa tay vuốt ve lông xù trên đỉnh đầu hắn, dịu dàng nói: “Đâu có, Hình Dã thế này cũng đẹp mà.”
…Rất đáng yêu.
Muốn cứ ôm vào ngực như vậy.

Cái đuôi lông xù cũng rất đáng yêu nữa.
Thanh Liên không nhịn được mà sờ đầu hắn, và cả cái đuôi lông xù phất phơ kia nữa.
“A Thấm điêu thế.” Tiểu hồ ly bất mãn nói toạc ra: “Rõ ràng vừa rồi nàng chẳng có phản ứng gì…”
Cặp ngươi vàng long lanh kia đầy lên án, Thanh Liên ngẫm nghĩ, chân thành nói: “…Hơi ngứa.”
“…” Tiểu hồ ly đần mặt ra, như thể giây phút ấy phải chịu đả kích lớn lao gì đó.
Hồi lâu, tiểu hồ ly hoàn hồn vội úp mặt vào cổ Thanh Liên, vừa vội vừa tức kêu: “A Thấm…!!”
…Nhưng vì giọng nói non nớt nên không có tính nguy hiểm.
Thấy hắn vậy, Thanh Liên đành cười nhẹ thành tiếng: “Ừm, ta đây.”
Nghe tiếng nàng cười, cơn giận trong lòng Hình Dã lập tức vơi đi.

Hắn ngẩng đầu khỏi cổ nàng, nhìn nụ cười nhẹ không kiềm được trên khuôn mặt kia, Hình Dã bỗng cảm thấy tự dưng mình biến thành bộ dạng này cũng không phải không có tác dụng gì…
A Thấm của hắn rất ít khi cười như thế.

Lúc này cười lên tựa như Tuyết Liên giá lạnh tan ra khiến hắn bất giác thở gấp, bắt trọn cảnh đẹp vô hạn ấy rồi khắc sâu vào đồng tử.
Nhận ra ánh nhìn của hắn, Thanh Liên ngưng cười.

Đối diện với cặp mắt kia, nàng dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”
“Rất thích A Thấm.” Ánh mắt tiểu hồ y trong suốt mà tròn xoe phản chiếu hình bóng nàng.

Giọng nói non nớt thoáng ngập ngừng, “Rất muốn sau này làm A Thấm vui vẻ như vậy…”
Thanh Liên ngẩn ngơ.

Trái tim như bị cái gì đó nắm chặt.
Khoảnh khắc ấy nàng không chỉ động lòng vì hắn, mà còn vì sự rung động xuất phát từ nội tâm.
Nàng thích người này, dù là quá khứ hay hiện tại, hoặc tương lai.
Đối với nàng, thời gian đã sớm mất đi ý nghĩa, chỉ có người trước mặt khiến nàng luôn theo đuổi.
“…Hình Dã…” Thanh Liên hít sâu một hơi, dịu dàng nhìn hắn, “Ta cũng thích chàng.”
Câu nói kia tựa như mở ra cái chốt nào đó trên người Hình Dã.

Trong nháy mắt, tiểu hồ ly được Thanh Liên ôm trong ngực lớn lên, rất nhanh đã trở về hình dáng ban đầu.

Hình Dã nhìn vẻ ngạc nhiên thoáng qua dưới đáy mắt Thanh Liên, nở nụ cười: “Nghe A Thấm nói vậy, ta vui lắm.”
Thanh Liên chỉ thấy hoa mắt.

Cảnh tượng đột nhiên thay đổi thành nàng bị Hình Dã ôm.

Chống trán, hơi thở đan xen, sợi tóc quấn nhau, tay áo bồng bềnh.

Phía sau là hoa đào bay tứ tung, chói lọi mà mỹ lệ.
“A Thấm, A Thấm…” Hình Dã thì thầm bên tai nàng, tựa như gọi tên nàng mãi không chán.
Hắn yêu nàng, dù trời lật đất diệt, trụ trời đổ sụp, Thiên Đạo đi tong.
Hắn chỉ biết, thứ mình muốn, chính là người trước mắt, người trong ngực.
“Vừa rồi không thể hấp dẫn được A Thấm.

Quả thật ta hơi đau lòng.” Hình Dã cúi đầu nhìn Thanh Liên, phả hơi thở lên mặt nàng, ngưa ngứa, “Chi bằng, ta thử lại lần nữa.”
Vành tai Thanh Liên đỏ ửng.

Nàng đưa tay nhẹ nhàng đẩy Hình Dã ra: “Ta về trước đây.

Nếu chàng không đến cũng được.”
“A Thấm đang thẹn quá hoá giận sao.”
Hình Dã khẽ cười một tiếng, thoáng đuổi theo bước chân Thanh Liên, “Mới thế mà A Thấm đã bất ngờ khi ta biến thân ư?”
“Nguyên khí Tiên Thiên luyện hoá sao rồi?”
Giọng Hình Dã bất mãn: “A Thấm không được nói sang chuyện khác, không thì quay về ta phải phạt nàng…”
“Phạt cái gì cơ?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.