Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt

Chương 152


Bạn đang đọc Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt – Chương 152


Edit: Mei A Mei
Ánh mắt nóng rực của hắn rơi trên đôi môi nhuốm máu kia.

Hắn duỗi tay mờ ám vuốt ve, nói giọng cực kỳ trầm khàn: “Dù cho nàng có là thánh nhân…thì ta cũng…”
“Chàng có biết, chàng đang nói cái gì không?” Thanh Liên duỗi tay chặn môi hắn, lạnh giọng: “Đừng nên dây dưa vào.”
Nhìn hành động đó, quả nhiên Hình Dã ngừng nói, dồn sự chú ý lên ngón tay lành lạnh đang che trên môi mình.

Nghĩ rồi hắn thè lưỡi, ngậm lấy ngón tay nàng.
Giây phút ấy, ngay cả Thanh Liên cũng phải khựng lại, đối diện với con mắt tà tứ của hắn.
Hắn nở nụ cười: “Nếu ta cứ dính vào thì sao?”
Thanh Liên không trả lời.

Nếu hắn muốn dính vào, thì sao?
Giam cầm hắn trong pháp bảo không gian, hay trói buộc tự do của hắn, hoặc xoá hết ký ức của hắn?
Xúc cảm ướt át truyền đến từ đầu ngón tay Thanh Liên.

Trước cặp đồng tử vàng kim kia, sự cố chấp bên trong khiến nàng cảm thấy, nếu làm vậy thì chi bằng cứ giết hắn luôn đi.
Khẽ than một tiếng, Thanh Liên không rút tay về, cũng không kháng cự động tác của hắn.
…Không sao.
Chỉ cần sống trong thiên địa này một ngày thì nàng sẽ che chở cho hắn.
Thế nên, cũng chẳng sao cả.
Nếu hắn khăng khăng muốn thế.
Đầu ngón tay hơi đau.

Thanh Liên hoàn hồn, nhìn về phía hắn.
Trên môi hắn có vết máu nhàn nhạt.

Ánh mắt Thanh Liên rơi trên đầu ngón tay bị hắn cắn rách.
Thanh Liên còn chưa kịp nói gì thì hắn đã nắm lấy ngón tay bị thương, nắm rất chặt, như đang cầm một sợi rơm cứu mạng vậy.

Nhưng tròng mắt màu vàng kia hằn rõ sự mạnh mẽ và bá đạo.
Mái tóc dài màu bạc trượt xuống như tơ lụa thượng hạng, rơi trên cổ nàng.
Hình Dã nhìn nàng.

Cặp mắt kia vẫn bình tĩnh, không mang bất cứ sự dịu dàng gì.

Khoảnh khắc ấy, nỗi bất lực dâng lên trong lòng Hình Dã.

Hai người giằng co một lúc.

Hình Dã đánh tan sự giằng co này.

Hắn nói: “Nếu ta muốn nàng ngay tại đây, nàng có muốn giết ta không?”
Thanh Liên nhìn hắn, thờ ơ đáp lời: “Sẽ không.”
“Vì sao?”
Thanh Liên chỉ lạnh nhạt nhìn hắn mà chẳng nói gì.
Nào ngờ, trong mắt Hình Dã, vẻ im lặng của Thanh Liên chứa hàm ý khác.
Nhất là cặp mắt vô tình vô dục.

Lúc nhìn hình bóng mình qua cặp mắt kia, hắn thấy mặc cảm tự ti.

Cảm giác này đến từ chính đại đạo và cơ thể thánh nhân vô tình.
“Ha…” Hình Dã bỗng nở nụ cười.

Đó là một nụ cười tự giễu, thấp thoáng bi thương, “Ta thà rằng sinh mệnh của chúng ta như phù du, trôi qua trong chớp mắt, cũng không muốn nàng trở thành cái gọi là thánh nhân…”
Đột nhiên ngừng nói, nỗi bi thương dưới đáy mắt Hình Dã tan đi, chỉ còn cố chấp và quyết tuyệt.

Hắn phủ tay lên cổ nàng, cười lạnh: “Ta nói mấy lời vô dụng này làm gì chứ? Nhìn vào mắt nàng, rốt cục ta muốn giết nàng…”
Dứt lời, đáy mắt Hình Dã nhuốm màu máu đỏ tươi.

Trái tim đau nhói khiến cơ thể hắn khẽ run rẩy.

Nhưng chẳng biết chợt nhớ ra điều gì, giây phút đó, hắn lại buông cổ nàng ra rồi đứng dậy rời đi.
Tĩnh thất chỉ còn mình Thanh Liên.

Quần áo trên người nàng phanh một nửa.

Cơ thể vẫn nằm.
Nàng chậm rãi ngồi dậy, không hề để ý đến vạt áo nhăn nhúm của mình, chỉ nhìn hướng Hình Dã rời đi, ánh mắt như thoáng qua cái gì, hệt ảo giác vậy.
Không rõ đã qua bao lâu, Thanh Liên vén ống tay áo bên trái lên.

Ánh sáng vàng bao quanh cổ tay nàng, hình thành một chú văn cổ xưa phiền phức.
Màu sắc càng ngày càng đậm.
Lúc trước vẫn chỉ là màu bạc mờ, nhưng vì Hình Dã dựa gần nên màu của chú văn càng đậm hơn, như thể có thứ gì đó muốn lao ra ngoài vậy.
Không phải Thanh Liên không thể xoá chú văn này đi, chẳng qua nó vốn được chính nàng gieo xuống.

Thanh Liên thả tay áo.

Chỉ một lát, y phục lại gọn gàng sạch sẽ, không dính chút bụi nào.
Dù là ký ức luân hồi, hay ký ức thưở hỗn độn, nàng đều nhớ hết, vô cùng rõ ràng, rõ như mới xảy ra ngày hôm qua.
Thanh Liên ngồi về chỗ bồ đoàn, nhắm mắt nhập định.
Rời xa Thanh Liên, Hình Dã đi ra bên ngoài.
Phù Du cung rất lớn.

Ngăn cách với khí Hỗn Độn đã khiến sinh linh nội cung Phù Du chưa bị tổn thương bởi khí Hỗn Độn.
Hình Dã nhìn gốc cây hợp hoan không biết mọc bao nhiêu năm trong đình.
Thoáng cảm thấy cây này nhìn hơi quen.
Bề ngoài cây hợp hoan khác so với những cây kế bên.

Nó giống loại đột biến hơn.

Lá cây xanh mơn mởn, nhưng lại mang theo hơi thở chết chóc từ chính Tam Thiên Giới…
Bất giác, Hình Dã bước đến dưới tàng cây.

Hoa xoè ô bay múa, rơi trên áo hắn.

Cánh hồng phai giống hệt tuyết rơi phàm trần.

Chẳng biết có phải tầm nhìn xuất hiện ảo giác hay không, Hình Dã thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc đứng xa xa…
Tấm lưng kia rất gầy, giẫm nát trên tuyết dày.

Cơ thể còn hơi lảo đảo.
Điều khiến Hình Dã để ý là người đó chỉ có một cái tay.

Phân tâm một lát thôi mà bóng dáng kia đã trượt rễ cây ngã vào đống tuyết, sau đó…nàng đứng lên.

Tay như đang cầm lấy một thứ.

Một giọng nói đau đớn vang vọng giữa không gian trống trải: “…Hình Dã.”
Hình Dã sực tỉnh, muốn qua chỗ nàng, nhưng lại phát hiện dù có thế nào thì mình cũng không thể tiến lên trước một bước.
Chẳng mấy chốc, những thứ xuất hiện trước mặt hắn hoá thành hoa bay đầy trời, rơi lả tả.

Người vừa nãy…là nàng.
Chỉ là cảnh tượng đó, hắn chưa từng thấy, nhưng ngay lập tức vẫn khiến cơ thể hắn rất đau.
Nỗi đau ấy như dao nhỏ khoét tim hắn.

Máu chảy đầm đìa.

Đau không ngăn nổi.
Chỉ vì khoảnh khắc đó, tâm trạng của nàng cũng ảnh hưởng theo hắn.
“…Nhữ Tâm.”
Rõ ràng, nàng ở ngay bên cạnh mà lại chẳng cảm nhận được sự tồn tại của nàng.
Cuối cùng nàng là Thanh Liên, hay là A Thấm của ta? Bàn tay dưới ống tay áo Hình Dã siết chặt.

Máu rơi từng giọt trên mặt đất, nhỏ vào đất bùn.
Trong tĩnh thất, Thanh Liên mở mắt.

Đáy mắt bình tĩnh không chút gợn sóng như hằn rõ cảnh tượng.
Trong phòng, Thanh Liên nhắm mắt nhập định.
Ngoài đình, một con cửu vĩ thiên hồ đang ngủ dưới tàng cây hợp hoan.

Dường như nằm mơ, yêu văn đỏ trên mi tâm càng hiện rõ.
Hoa xoè ô rơi xuống lả tả, dần dần che khuất người hắn.
Chẳng biết đã qua bao lâu, Thanh Liên đang nhắm mắt nhập định trong tĩnh thật cảm thấy văn ấn vàng kim trên cổ tay vừa nóng vừa đau.
Cơn đau không mãnh liệt lắm, nhưng hệt như ngọn lửa đốt cháy nàng vậy, làm nàng không thể yên tĩnh nổi.
Thanh Liên mở mắt ra.
Niệm một cái, nàng rời khỏi tĩnh thất.
Thanh Liên đứng trước đình, nhìn cửu vĩ thiên hồ dưới gốc hợp hoan đột biến kia.

Nàng vô tình che giấu hơi thở của mình để tránh khiến cho đối phương phát hiện.
Trong nháy mắt, Thanh Liên đến bên cạnh hắn.
Văn chú giữa cổ tay liên kết với yêu văn trên mi tâm hắn.

Hắn cũng không hơn gì, đau đớn co mình lại.

Giây phút đó, Thanh Liên duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào ấn đường hắn.

Đạo pháp lập lờ dưới lòng bàn tay.
Lúc này Hình Dã vẫn là cửu vĩ thiên hồ.

Ngay giây ấy, yêu văn đỏ trên mi tâm hắn hoá thành sợi tơ quấn vòng quanh cổ tay Thanh Liên, hoà cùng văn chú màu vàng kia…
Thanh Liên muốn buông tay cũng đã không kịp.
Đương mơ màng, Hình Dã mở đồng tử thú vàng kim ra, con ngươi phản chiếu hình dáng đạo nhân thanh sam trước mặt.
Hồi lâu, Hình Dã mới phản ứng: “…A Thấm?”
“Ừ.” Thanh Liên đáp.

“Nàng đây rồi…Thật tốt…” Hình Dã nói giọng dịu dàng, kèm theo niềm vui sướng trong vô thức.

Dường như đầu óc hắn còn chưa tỉnh táo hẳn.

Cảm giác đau đớn trong mơ ban đầu vơi đi rất nhiều.
Bấy giờ Hình Dã vẫn chưa nhận ra yêu văn trên mi tâm mình và chú văn vàng kim giữa cổ tay nàng đang hoà cùng một chỗ.

Hắn chỉ thoải mái, thuận thế cọ cọ lòng bàn tay nàng, không ngăn được sự mệt mỏi đánh ập tới.

Hình Dã hơi nhắm mắt lại lần nữa.
Sau khi ý thức từ từ thả lỏng, Hình Dã nói khẽ: “A Thấm đừng đi…ở bên cạnh ta…”
“Ừ.” Thanh Liên nhàn nhạt đáp.
Nghe được câu trả lời thuyết phục của màng, Hình Dã yên tâm ngủ.
Cùng lúc đó, yêu văn đỏ đã hoàn toàn quấn lên chú văn vàng kim trên cổ tay Thanh Liên…
Cuối cùng, vào khoảnh khắc ấy, cặp mắt bình tĩnh không gợn sóng không động lòng đó giờ có chút cảm xúc.
…Hình Dã.
Đáy mắt Thanh Liên thoáng rục rịch.

Lòng bàn tay dịu dàng áp lên ấn đường hắn.

Da lông mềm mại mà ấm áp.
Trong hỗn độn, không ánh mặt trời, không có khái niệm thời gian.
Không biết qua bao lâu, Thanh Liên ngồi xếp bằng xuống, hơi tựa người vào cửu vĩ thiên hồ.

Chú văn ở cổ tay hoà quyện cùng yêu văn màu đỏ trên trán hắn…
Thanh Liên nhìn sợi tơ dai dẳng.

Đáy mắt dịu dàng, không còn vẻ thờ ơ và điềm tĩnh nữa.
Dưới tàng cây hợp hoan, đạo nhân thanh sam tựa bên con cửu vĩ bạch hồ khổng lồ.

Hoa xoè ô rơi lả tả theo gió, rơi trên thân hai người.
Từ xa nhìn sang, cảnh tượng đó mang cảm giác hài hoà khó tả, cùng với sự ấm áp, tốt đẹp theo năm tháng.
Thời gian tựa như ngừng lại trong khoảnh khắc để định hình.

Thanh Liên khẽ ngẩng đầu lên, nhìn gốc cây hợp hoan được mình đem về từ Tam Thiên Giới.
Hoa hợp hoan rơi trên vai nàng.

Tức khắc hình ảnh này và ngày đó chồng lên nhau.
Thanh Liên hơi cúi đầu xuống, nhìn cửu vĩ bạch hồ đang ngủ say bên cạnh.
“…Hình Dã.”
Tiếng gọi kia không bình thản, hờ hững như thường ngày, mà ngược lại mang vẻ dịu dàng khó nói nên lời.
Nhưng giờ phút này, con cửu vĩ bạch hồ đang say giấc chẳng hề nhận ra..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.