Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt

Chương 153


Bạn đang đọc Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt – Chương 153


Edit: Mei A Mei
Thanh Liên thu tầm mắt.

Hoa hợp hoan phủ đầy vạt áo.

Lúc đứng dậy, cánh hoa rơi bên cạnh bạch hồ.
Chắc là hắn muốn ngủ một lát.
Đợi khi đó, hắn sẽ nhớ ra tất cả những ký ức trong thế giới luân hồi.
Bao gồm ký ức ban đầu đã khiến hắn điên dại vô số lần…
Thanh Liên ra khỏi đình.

La Tỳ đứng chờ bên ngoài.
Thấy nàng ra, La Lỳ hơi hành lễ, nói: “Thanh Liên, Đạo Tổ Hồng Quân muốn gặp người.”
“Ừm.” Thanh Liên khẽ gật đầu vẻ đã biết.
Hồng Quân sẽ đến đây.

Nàng biết từ lâu rồi.
Tuy nhiên vừa đi mấy bước đã trông thấy Tư Lâu dẫn một đạo nhân mặc áo bào tím tới.
Thanh Liên thoáng hành lễ, nói: “Hồng Quân đạo hữu.”
“Thanh Liên đạo hữu.” Hồng Quân hơi khom người đáp lễ.

Lúc này pháp tướng của Hồng Quân giữ nguyên thời trai tráng.

Ngoại trừ cảnh giới ngang nhau thì không ai nhìn ra được pháp tướng của thánh nhân.
Hai người đều là một trong những ma thần Tam Thiên sống từ thời kì hỗn độn sơ khai, giờ cùng là thánh nhân đại đạo.
Thanh Liên và hắn đến gốc cây bồ đề rồi ngồi hai bên bồ đoàn.
Chỉ lát sau, Tư Lâu đã tiến lên dâng trà, sau đó lui ra.
Hồng Quân nâng chén nhấp một ngụm trà, thấy Thanh Liên ngẩn người nhìn theo hướng vô định, bèn cất tiếng nói: “Giờ Thanh Liên đạo hữu vẫn không muốn bỏ qua chấp niệm.”
Câu này là câu trần thuật.

Hồng Quần chính là người đại diện cho Thiên Đạo, vốn cũng không có tình cảm, nên câu nói này nghe càng lạnh lùng hơn.
Thanh Liên cúi đầu xuống, nhìn ly trà trong tay mình, nhàn nhạt đáp: “Thiên Đạo vô tình chính là quy tắc.


Đại đạo hữu tình vạn vật xuôi gió.” Nói xong, Thanh Liên ngẩng đầu nhìn đạo nhân mặc áo bào tím trước mặt mình.

Ánh mắt Hồng Quân vô cảm, càng giống một cái máy duy trì quy tắc Đại Đạo hơn.
Chẳng biết nhớ ra điều gì, Thanh Liên nhấp ngụm nước trà, khẽ lên tiếng: “Hồng Quân đạo hữu cho rằng, thế nào là đạo?”
Thân là Đạo Tổ, hắn từng truyền thụ ba ngàn đại đạo cùng chúng sinh thiên địa.

Lần này bị Thanh Liên hỏi về vấn đề đó, hắn bất giác nhìn về phía nàng, nói: “Ba ngàn đại đạo đều được.”
Hương trà lượn lờ, thấm vào ruột gan.
Hai người ngồi hai bên bồ đàn, nhìn nhau.
Hồng Quân cũng chưa quên mục đích khi tới đây.

Hắn nói: “Thiên Hình sống không được sự cho phép của Thiên Đạo.

Nếu lúc trước Thanh Liên đạo hữu không khư khư cố chấp, hẳn bây giờ người tên Hình Dã này sẽ chẳng tồn tại.

Chính Hình Dã đã khiến Tam Thiên Giới mất cân bằng, là biến số.

Giờ Thanh Liên đạo hữu cùng là thánh nhân đại đạo với ta, trong lòng phải biết mới đúng.”
Dĩ nhiên nàng biết.
Dù là Thiên Hình hay Hình Dã, đều không được Thiên Đạo cho phép.
Thanh Liên nhìn Hồng Quân, lại hơi cúi đầu rót trà giúp hắn, chậm rãi nói: “Hỗn độn sơ khai.

Nếu không có Thiên Hình thì không có Thanh Liên hôm nay.

Nhân quả tuần hoàn mới có Thanh Liên và Hình Dã của bây giờ.”
“Thanh Liên đạo hữu vẫn nhất quyết như thế sao?”
Thanh Liên khẽ miết thành chén, nói: “Sao Hồng Quân đạo hữu phải hỏi lại chứ?”
Cùng là thánh nhân nên không thể đoán ra suy nghĩ trong lòng nhau, nhưng cũng cảm nhận được một chút.
Hồng Quân đứng dậy, nói: “Thanh Liên đạo hữu, sự tồn tại của thánh nhân chúng ta chính là để duy trì cân bằng cho Đại Thiên Giới này.”
Thanh Liên không đứng lên mà chỉ nhẹ nhàng đáp: “Ý Hồng Quân đạo hữu, ta đã biết rồi.”
Hồng Quân mang một thứ từ không gian của mình.

Đó là một khối ngọc thạch, bề ngoài như hươu như dê, nhưng lại mang theo hơi thở hỗn độn…
“Thứ này vốn của cô.


Vật về nguyên chủ.”
Nhìn thứ kia, đáy mắt Thanh Liên khẽ nhúc nhích.

Nàng duỗi tay nhận lấy, cất vào tay áo.
Hơi thở trên ngọc thạch chính là hơi thở âm dương đầu tiên khi hỗn độn mới bắt đầu nuôi nấng, và là thứ mà nàng tìm kiếm đã lâu.
Nhận được đồ, Thanh Liên không định giữ Hồng Quân lại.

Nàng thuận miệng nói: “Tư Lâu, tiễn khách.”
Đứng chờ cách đó không xa, Tư Lâu bước tới, hơi khom người đưa Hồng Quân rời đi.
Chỉ trong chớp mắt, Hồng Quân đã rời khỏi Phù Du Cung.
Tư Lâu vẫn khom khom lưng đứng nguyên tại chỗ.
Biết hơi thở kia đã đi xa, lúc này Tư Lâu mới đứng thẳng.
Thấy bản thể cũng đứng dậy rời đi, bóng dáng lập tức biến mất ngay trước mắt.
Tư Lâu lại khó hiểu.

Bản thể Thanh Liên khác với ngày xưa.

Thanh Liên ngày xưa quả là thất tình lục dục đạm mạc, nhưng khoảnh khắc vừa nãy, mình chợt cảm nhận được một chút cảm xúc của bản thể…
Đó là niềm vui sướng và cả tình ý khó nói, khó tả.

Cảm giác này, tựa như quay về lúc ở trong thế giới Luân Hồi, hoặc giống hơn là bản thể đã bắt đầu thức tỉnh tình cảm với con cửu vĩ thiên hồ kia…
Tuy nhiên, có chuyện này thật sao?
Nhưng bản thể đã chém Chấp Niệm thi rồi cơ mà…
Tư Lâu giật mình tại chỗ, ngẩn người nhìn hướng Thanh Liên rời đi.
“Đứng đực ở đây làm gì?”
Bất thình lình, một giọng nói lạnh lẽo vang lên sau lưng.
Tư Lâu hồi thần, trông thấy vẻ mặt lạnh lùng bất biến của La Tì, hắn đáp: “La Tì, huynh có cảm thấy bản thể hơi giống với trước kia rồi không?”
Trước kia…
Ý là lúc tiến vào thế giới Luân Hồi cùng bản thể ấy hả?
La Tì rũ mi.


Dường như từ khi mang con cửu vĩ thiên hồ kia về Phù Du cung thì đã bắt đầu…
“La Tì, mau đưa Kính Tố Thế cho ta.” Tư Lâu đi đến trước mặt hắn, đột nhiên cắt ngang suy nghĩ của hắn.
La Tì nhíu nhíu mày, chẳng thèm quan tâm tới hắn ta.
Mặt Tư Lâu lộ vẻ bất mãn, “Đạo Tổ Hồng Quân cũng đến luôn rồi đấy.

Huynh không lo lắng sao?”
“Chuyện giữa thánh nhân, há có chỗ cho ta và ngươi xía vô?” La Tì quay lưng rời đi.
Chỉ để lại Tư Lâu đứng tại chỗ.
Gió thổi, tiếng lá bồ đề vang lên sàn sạt.
Tư Lâu hồi thần, nhìn hai bồ đoàn dưới gốc cây bồ đề cùng hai ly trà uống dở.

Trong đình, dưới gốc cây hợp hoan, cửu vĩ thiên hồ vẫn đang ngủ say.
Thanh Liên bước tới ngồi xuống bên cạnh hắn, rất điềm nhiên nâng tay vuốt ve yêu văn màu đỏ trên mi tâm hắn.
Chớp mắt, Yêu văn và chú văn ở cổ tay Thanh Liên quấn vào nhau.

Chính nhờ cách thức như vậy mà thất tình lục dục của Thanh Liên mới lặng lẽ thức tỉnh…
Lúc Hình Dã rời khỏi Thanh Khâu Quốc, tới Tam Thiên Giới thì Thanh Liên cũng rời khỏi Phù Du cung.
Nhưng vì biết mục đích của Hình Dã, rốt cục nàng vẫn mang hắn về Phù Du Cung.

Ấy thế mà khi tiếp xúc tay chân, ấn kí trên cơ thể hai người trước kia bắt đầu sinh ra cộng hưởng…
Cũng bởi vậy, thất tình lục dục của Thanh Liên có dấu hiệu thức tỉnh.
Thanh Liên cũng không bài xích với cảm giác này, mà ngược lại nó càng giống đồ vật thiếu sót chậm rãi quay về, để nàng cảm thấy chân thực.
…Chân thực, tại sao lại là cảm giác ấy?
Thanh Liên nhìn hoa hợp hoan xoè ô bay theo gió, rồi lại cúi đầu nhìn Hình Dã đã đột ngột khôi phục hình người.
Hình Dã hơi mở to mắt.

Con ngươi vàng đồng phản chiếu dung mạo của Thanh Liên.
Giây phút ấy, Hình Dã khẽ nhíu mày, nhưng ngay sau đó lại thả lỏng ra rồi nhìn Thanh Liên, giọng nói khàn khàn lộ vẻ không nói nên lời: “…Nàng là ai?”
Nàng là ai?
Tay che mi tâm hắn hơi khựng lại, nàng nhìn vào cặp mắt vàng đồng kia, khẽ cất tiếng: “Chàng hi vọng ta là ai?”
Bấy giờ Hình Dã vẫn nằm dưới cây hợp hoan, chưa định ngồi dậy.

Hắn cứ ngẩng đầu nhìn Thanh Liên ngồi yên vị bên cạnh mình như vậy.
Thấy cặp mắt bình tĩnh như nước kia, dường như Hình Dã thoáng giật mình, như thể không tin.
Lúc nhìn mình, mắt nàng rất bình tĩnh, nhưng vẻ bình tĩnh đó không đạm mạc như lúc trước mà kèm theo hơi ấm quen thuộc…
Hình Dã nín thở.

Ánh mắt mừng rỡ và chứa cả một sự cẩn thận từng li từng tí đến khó tin.
Hồi lâu, hắn mới mở miệng xác nhận: “…A Thấm?”

“Ừm.” Thanh Liên đáp lại hắn.

Đáy mắt dịu dàng.
Hình Dã ngồi dậy, ôm nàng vào lồng ngực.

Hắn đặt cằm lên vai nàng.

Nhịp thở hơi gấp gáp, tựa như đang trấn an rung động nơi nội tâm, hoặc đang che giấu cảm xúc của mình.
Cảm giác ẩm ướt truyền qua vai.

Hắn hít một hơi thật sâu, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai Thanh Liên: “…A Thấm, rốt cục nàng, đã về.”
Thanh Liên duỗi tay khẽ vuốt lưng hắn, ấm giọng đáp: “Ta về rồi đây.”
“…A Thấm.”
“Ừm.” Thanh Liên kiên nhẫn đáp lại hắn, dịu dàng an ủi: “Lần này, ta sẽ không rời xa chàng nữa.”
“A Thấm cũng thích ta ư?” Hình Dã ngẩng đầu khỏi vai nàng, nhìn nàng như muốn xác nhận điều gì.
Thanh Liên khẽ cong môi.

Đáy mắt thấp thoáng ý cười: “Dĩ nhiên là thích.”
Mắt Hình Dã còn có phần ướt át.

Hắn hơi siết chặt tay, giữ lấy eo nàng, “Cứ cảm thấy, giống như mơ vậy…”
Chẳng biết nhớ đến cái gì, Thanh Liên khẽ nâng tay trái rồi xốc tay áo lên, chìa ra trước mặt hắn, nói: “Không phải mơ đâu.”
“…Đây là?”
Thanh Liên dịu dàng hỏi: “Có phải rất giống với ấn kí khế ước cộng sinh trong luân hồi kia không?”
“Rất giống.” Vốn giống nhau như đúc mà.
Thanh Liên nói cho hắn: “Chính nhờ sự tồn tại của nó, nên Ta mới trở về.”
Nghe vậy, Hình Dã vuốt lên chú văn kia.

Bỗng hắn nắm lấy cổ tay nàng, hơi siết chặt: “Đây là…cấm thuật?!”
“Không phải cấm thuật, là đạo pháp ta tạo ra.

Có lẽ tiềm thức không thể thực sự buông bỏ chàng nên ta mới gieo nó xuống người mình.” Nói tới đây, Thanh Liên hơi ngừng rồi tiếp tục: “Chỉ là không ngờ nó lại cộng hưởng với cấm chế mà ban đầu ta đã lập trên cơ thể chàng…Không, hẳn đây mới là kết quả ta muốn.”
“…!” Phải mất hồi lâu Hình Dã mới hoàn hồn rồi nhìn về phía nàng: “Không sao thật à?”
“Tất nhiên.” Thanh Liên nhìn hắn, khẽ nở nụ cười: “Đừng quên, ta là…”
Hình Dã hơi kéo cổ tay Thanh Liên làm nàng đụng vào lồng ngực hắn.

Hình Dã thuận thế buông tay nàng ra, chăm chăm ôm nàng vào lòng, ương ngạnh nói: “Là nữ nhân của ta.”
Thanh Liên dịu dàng ngoan ngoãn tựa trước ngực hắn, mỉm cười nhắm mắt, nhẹ nhàng đáp lời: “Vâng.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.