Bạn đang đọc Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt – Chương 151
Edit: Mei A Mei
Bạch hồ đột nhiên tỉnh dậy khỏi giấc mơ.
Hình ảnh vừa rồi…rốt cuộc là sao?
…Liệu mình có, quên thứ gì đó hay không?
Còn nữa, tại sao mình lại gọi một cái tên xa lạ.
Không, cũng chẳng xa lạ gì.
Trong nháy mắt, bạch hồ hoá thành hình người.
Con ngươi vàng kim nhìn xa xa.
Ánh mắt vô định.
Miệng hắn vô thức gọi tên một người: “…Nhữ Tâm.”
Là ai?
Nữ tử đã ngăn trước người mình trong cảnh tượng đó là ai?
Nét mặt Hình Dã cực kì khổ sở.
Mất đi ký ức quan trọng nhất và dẫu có thế nào cũng không nhớ ra.
Ngay cả khi ở trong giấc mơ vừa nãy thì hắn vẫn chẳng thể phá bỏ tấm vách ngăn kia.
Vì sao, vì sao không cho hắn nhớ?!
…A Thấm!
Hình Dã vô thức xoa lên ngực mình.
Nặng trịch.
Như thể bị bỏ chì.
Thở thôi cũng đau âm ỉ.
Hắn nhắm mắt lại.
Linh khí thần mộc vờn quanh người hắn, tựa như đang trấn an nguồn linh lực xao động của hắn vậy.
Gió nhẹ lướt qua.
Tiếng lá cây vang lên khẽ khàng.
Cảnh tượng nhìn thấy lúc mơ, cũng không tìm được nữa.
…A Thấm, tại sao nàng không muốn gặp ta?
Những kí ức đã bị phong ấn đó, rốt cục là gì…Tại sao nàng lại không muốn để ta biết rõ?
Tại sao nàng phải làm như vậy?!
Ma khí tụ tập xung quanh Hình Dã.
Đồng tử vàng kim cũng dần dần nhuốm màu máu đỏ tươi.
Đáy mắt lộ vẻ đau khổ và bất mãn.
“Nếu nàng đã không muốn gặp ta…” Giọng Hình Dã khản đặc, kiên định mà quyết tuyệt, “Thì cứ chờ ta tới Tam Thập Tam Thiên tìm nàng!”
Chỉ trong giây lát, Hình Dã rời khỏi Thanh Khâu, khuất dạng giữa Tam Thiên Giới.
Tam Thập Tam Thiên, Phù Du cung.
Thanh Liên ngồi trên bồ đàn bên trong tĩnh thất.
Cặp mắt chậm rãi mở ra.
Ấn ký Thanh Liên ở mi tâm nàng toả một luồng sáng vàng nhạt.
Đó là chấp niệm và tình cảm gì, mới có thể khiến chỗ hạ cấm chế của thánh nhân cũng bị chạm vào được?
Thanh Liên nhìn qua một hướng, chính là Tam Thập Tam Thiên Thanh Khâu quốc.
Cửu vĩ thiên hồ cùng liên kết số mệnh với mình.
…Hình Dã.
Đáy mắt Thanh Liên không hiện một chút cảm xúc nào, bình tĩnh như nước, rồi nhắm mắt lại.
Dưới mắt thánh nhân, mọi thứ trong thiên địa chỉ trôi qua chốc lát.
Không phải không có thất tình lục dục, mà là so với đại đạo, những thứ đó không tạo thành chấp niệm nữa, và cũng không dao động thánh nhân đại đạo.
Nhưng có đôi khi, Thanh Liên sẽ cảm thấy cách mình làm lúc trước hơi thừa thãi.
Ví dụ như, phong ấn kí ức cửu vĩ thiên hồ kia.
Lại ví dụ như, khoảnh khắc chém Chấp Niệm thi, mình đã cùng liên kết số mệnh với cửu vĩ thiên hồ.
Có vậy thì dù muốn giết chết cửu vĩ thiên hồ, Thiên Đạo cũng sẽ dừng tay vì cố kỵ tới đại đạo thánh nhân là nàng.
Thiên Đạo muốn gạt bỏ hắn.
Điều đó không có gì đáng trách.
Nhưng mọi thứ mình làm là vì cứu cửu vĩ thiên hồ kia, hợp thành thánh, cũng vì chàng ấy.
Nàng chưa từng quên ký ức luân hồi.
Nhưng những ký ức ấy lại chẳng thể làm trái tim nàng rung động.
Nhưng dẫu vậy, Thanh Liên cũng biết rõ mình không bỏ mặc cửu vĩ thiên hồ được.
Chỉ hy vọng hắn tu hành cho tốt, đừng sinh chấp niệm tiếp nữa.
Nhưng…hiển nhiên là không thể.
Bàn tay giấu dưới tay áo khẽ nhúc nhích, quá khứ và tương lai lặng lẽ xẹt qua đầu ngón tay.
Thanh Liên chậm rãi mở mắt ra, đứng dậy, rời khỏi tĩnh thất.
Ngoài viện, La Tỳ và Tư Lâu cũng đi ra vì phát hiện được hơi thở của nàng.
La Tỳ khẽ khom lưng hành lễ, hỏi: “Người phải rời khỏi Phù Du cung sao?”
“Ừ.” Thanh Liên lên tiếng.
Bóng dáng mất tăm.
Hồi lâu, Tư Lâu bên cạnh lấy lại tinh thần, nhìn hướng Thanh Liên rời đi, miệng khẽ nói: “Bản thể đi…Thanh Khâu quốc?”
Vóc dáng La Tỳ cao ngất, mặc hắc y càng khiến gương mặt thêm lạnh lùng, vờ như chưa nghe thấy câu hỏi của Tư Lâu.
Tư Lâu liếc mắt nhìn hắn một cái: “La Tỳ đạo hữu, đừng phớt lờ ta chứ.”
La Tỳ thờ ơ nhìn hắn ta rồi xoay người rời đi.
“Này!” Vốn định lấy Kính Tố Thế từ tay hắn, nhưng dù Tư Lâu có nói sao đi chăng nữa, La Tỷ cũng không nguyện buông ra chút nào.
Điều này khiến Tư Lâu rất tức giận mà chẳng thể làm gì.
Mặc dù cảnh giới giữ hắn và La Tỳ không kém nhiều, nhưng tính La Tỳ lạnh lùng, đạo pháp còn cao hơn mình một bậc, kể cả khi động thủ cũng ác hơn mình nhiều.
Hết hy vọng, Tư Lâu ngồi dưới tàng cây hợp hoan ở đình viện.
Hắn đào ra một vò linh tửu tự chế trong gốc cây, lấy chén ngọc uống một mình.
Tại Tam Thập Tam Thiên, khí hung thần hỗn độn muôn nơi, không phải thánh nhân thì không thể đi được.
Cho nên, nếu Tư Lâu muốn rời khỏi cũng phải có sự đồng ý của bản thể mới được.
Nhưng vì làm Thiện thi của bản thể cùng Ác thi, theo bản thể luân hồi vô số thế giới nên bị giữ lại tu hành ở Phù Du cung.
Sau khi uống mấy chén, Tư Lâu ngà ngà say, bèn ngủ dưới tàng cây hợp hoan.
Ngủ dậy, Tư Lâu vừa sốc tinh thần thì đã trông thấy một bóng người đang đứng trước mặt mình.
Trong lúc mơ hồ, dường như hắn nom bóng dáng của bản thể…
Thanh Liên…
Tư Lâu sực tỉnh khỏi men say, đứng lên.
Trước mắt, quả nhiên là bản thể.
“…Người về rồi.”
Nghe vậy, Thanh Liên khẽ nghiêng người, “Ừ.”
Ánh mắt nàng như chợt thoáng qua chút mơ hồ và hoài nghi.
Tâm trạng đó vốn không nên xuất hiện ở thánh nhân.
Tư Lâu lập tức cảm thấy sự tình hơi bất ổn.
Thấy bản thể vẫn còn đứng dưới tàng cây hợp hoan, ngẩn người nhìn cành lá xum xuê, bèn im lặng lui ra ngoài.
Thế nhưng, vừa ra khỏi đình viện, Tư Lâu đã bắt gặp nét mặt lạnh như băng của La Tỳ.
La Tỳ lạnh lùng nhìn hắn một cái, sau đó ra hiệu hắn qua đây cùng.
Tư Lâu không nói năng gì, đi theo sau hắn.
Đến một cái đình, hắn không bố trí bất kì kết giới và cấm chế nào.
Ngồi trong cung Phù Du này, không gì có thể qua mắt được thánh nhân.
“Bản thể đi đâu vậy?” Tư Lâu mở lời hỏi thăm La Tỳ.
La Tỳ hơi cong ngón trỏ đặt lên bàn, đáp: “Không biết.”
“Kính Tố Thế cũng hết cách dò tìm sao?”
La Tỳ liếc hắn một cái, thờ ơ nói: “Nàng mới là chủ nhân của Kính Tố Thế.”
“Vừa nãy…Ta thấy bản thể lòng đầy nghi hoặc.” Tư Lâu khá lo lắng.
Hai đầu lông mày cũng chẳng còn bóng dáng vui cười phớ lớ nữa mà ngược lại, vẻ mặt có phần nghiêm túc, “Nàng là thánh nhân.”
La Tỳ bất ngờ xem lại rõ ràng, hắn nói: “Ban đầu bản thể đã chém Chấp Niệm thi vì con cửu vĩ thiên hồ kia rồi, từ đó thành thánh nhân đại đạo.
Vì mang cửu vĩ thiên hồ về mà nàng tạo nên cục diện này, vào luân hồi hai lần, thì sao lại không biết sau khi thành thánh sẽ mất đi cái gì?”
“…Huynh nói là?!” Tư Lâu bỗng bừng tỉnh, “Bản thể đã tính toán sau khi hợp thành thánh rồi?!”
La Tỳ không đáp.
Vẻ mặt ngầm thừa nhận.
Thánh nhân nghe theo thất tình lục dục của mình.
Điều này vốn trái với Thiên Đạo.
Thiên đạo giám sát hành vi và lời nói của thánh nhân, bảo vệ tất cả pháp tắc.
Từ khi Hồng Quân hợp đạo, Thiên Đạo đã được tu bổ toàn bộ.
Mà Hồng Quân là người đại diện cho Thiên Đạo.
Tam Thập Tam Thiên bây giờ, trừ Thanh Liên và Hồng Quân thì còn có sáu vị thánh nhân Thiên Đạo khác.
Sáu vị thánh nhân Thiên Đạo này chính là đệ tử Hồng Quân ngày xưa, vi tôn hắn.
Mặc dù Thanh Liên là vị thánh nhân cuối cùng trong những vị thánh nhân này, nhưng lại là thánh nhân được đại đạo khâm định ngay từ ban đầu, nên dĩ nhiên sẽ khác với bảy vị kia.
Giữa vũ trụ Hồng Hoang, có hai thánh nhân đại đạo.
Trừ Hồng Quân, là Thanh Liên.
Sau khi hợp đạo, Hồng Quân liền hoá thần vì pháp tắc của Thiên Đạo.
Thiên Đạo vô tình.
Hồng Quân ra mặt thay Thiên Đạo.
Còn Thanh Liên thì khác.
Thanh Liên chính là Thanh Liên.
Cho dù đã chém Chấp Niệm thi, Thanh Liên vẫn là Thanh Liên.
Nhưng…Thiên Đạo sẽ thật sự ngồi yên không màng đến sao?
Hồng Quân giám sát lời nói và hành vi của thánh nhân, dĩ nhiên hắn sẽ không bỏ qua cho Thanh Liên.
Rất lâu, Tư Lâu khẽ thở ra một hơi, nói: “Lẽ nào, cửu vĩ thiên hồ kia còn dám khinh nhờn thánh nhân bất thành?”
Mắt La Tỳ thoáng nhúc nhích, nhớ tới những việc cửu vĩ thiên hồ làm trong vô số thế giới, hắn lại im lặng.
Tư Lâu nhếch miệng: “Khinh nhờn thánh nhân thì trời phạt.
Một con cửu vĩ thiên hồ đại la kim tiên cảnh như hắn ta có khả năng gánh chịu sao?”
La Tỳ lạnh giọng đáp: “Trời sẽ không giáng phạt xuống người cửu vĩ.”
Tư Lâu hít một hơi, quá sợ hãi: “Chẳng lẽ Thanh Liên nhận cho hắn ta?!”
Sắc mặt La Tỳ lạnh hơn.
Tư Lâu cảm giác suy nghĩ hơi rối bời.
Dù biết những khúc mắc giữa bản thể Thanh Liên và cửu vĩ hồ trong thế giới luân hồi kia, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ rằng, kể cả khi đã thành thánh, bản thể vẫn chưa vong tình.
Bởi vì, ngay từ ban đầu, bản thể biết tình cảm của mình với cửu vĩ sẽ phai đi sau khi thành thánh.
Mọi nhân quả, đều tính lên người nàng.
Nhưng, Thánh Nhân vốn không dính nhân quả, nên dĩ nhiên sẽ không sinh ra bất cứ ảnh hưởng nào cho nàng.
Huống chi, ban đầu bản thể đã có công đức hộ thân.
Thiên Đạo cũng bó tay với nàng.
Nhưng cửu vĩ thiên hồ kia vốn phải bị Thiên Đạo triệt tiêu từ sớm, vì có Thanh Liên can thiệp nên cứ sống mãi trên thế gian.
Nếu cửu vĩ thiên hồ chỉ yên tâm tu luyện, bình tĩnh không màng thế sự, thì sẽ chẳng rước thêm phiền toái cho bản thể.
E rằng lòng hắn sinh ra ma chướng, từ đó phá hỏng pháp tắc Thiên Đạo.
Pháp tắc Siêu Thoát còn tồn tại ngoài kia.
Tất nhiên Hồng Quân sẽ không ngồi yên phớt lờ.
Tư Lâu cầm Kính Tố Thế trên tay La Tỳ, đưa thần thức của mình dò vào trong.
Và trông thấy Tam Thiên Giới nhuốm khí Huỷ Diệt.
Con cửu vĩ thiên hồ đó đã rời khỏi Thanh Khâu quốc, gây ảnh hưởng tới số mệnh Tam Thiên Giới, rung chuyển và huỷ diệt những thế giới kia.
Bản thể phát hiện trước nên đến Tam Thiên Giới mang hắn về.
…Đợi chút, mang về?!
Tư Lâu mở mắt ra, nhìn về phía La Tỳ, sợ hãi kêu: “Giờ hắn ta đang ở Phù Du cung?!”
La Tỳ lạnh mặt, im lặng không nói.
Cùng lúc ấy, Phù Du Cung, tĩnh thất.
Thanh Liên đang nhập định tĩnh toạ.
Một nam nhân dung mạo tuấn tú ôm chặt nàng từ phía sau.
Đáy mắt ẩn chứa tà khí ngông cuồng.
Hắn cúi đầu, kề môi bên tai nàng, giọng nói trầm khàn vang lên: “…A Thấm.”
Thấy nàng không nghe thấy, không động đậy, nam nhân dần mất kiên nhẫn, nguy hiểm nheo mắt lại, duỗi tay ôm eo nàng, thuận thế đẩy nàng xuống – –
Cuối cùng Thanh Liên mở mắt, lạnh nhạt nhìn hắn: “Chuyện gì nữa?”
Nam nhân đè lên người nàng, nhướng khoé mắt, ngữ điệu ngân dài ngọt sớt: “Nàng nói xem?”
“Chàng…tu hành cho tốt.”
Hắn cười càng xấu xa, khẽ vuốt ve gò má nàng, nói bằng giọng trầm khàn: “Được.
Nhưng ta muốn song tu cùng nàng cơ.”
“…” Thanh Liên hơi thở dài một tiếng.
Ký ức luân hồi đã dần dần thức tỉnh.
Phong ấn của nàng bị đâm thủng chẳng biết từ lúc nào.
Điều này khiến nàng khá kinh ngạc.
Dù sao thì đó không phải phong ấn bình thường.
Nhưng đây chính là sự thật.
Trên người nam nhân trước mặt nhiễm ma khí.
Dù có loại trừ ma khí trên người hắn thì tà tính trong xương vẫn không giấu đi được.
Giữa thiên địa, chỉ người này mới dám hành xử với mình như thế.
Thanh Liên không hề phản kháng trước hành vi đè người của hắn, và nàng cũng không có bất kì cử chỉ kháng cự nào.
Đáy mắt điềm tĩnh như nước.
Thấy vẻ mặt nàng thờ ơ, cặp mắt kia thật bình tĩnh, tựa như cái gì cũng chứa được, nhưng chỉ không tha cho hắn!
Khoảnh khắc ấy, một sự u ám vọt lên đáy lòng nam nhân.
Hắn duỗi tay nắm chặt cằm nàng, quyến rũ cong môi.
Nụ cười kia mang ác ý mơ hồ: “Nàng không nói lời nào, cũng không phản kháng, là đồng ý rồi đấy nhé…”
Chưa kịp dứt lời, nam nhân đã cúi đầu xuống, áp lên môi nàng.
Môi nàng giống người nàng, lành lạnh, chẳng hề có lấy một chút sức sống.
Nam nhân một tay bóp eo nàng, một tay miết cằm nàng, duỗi lưỡi thăm dò miệng đối phương, vẻ kiều diễm lại mang theo hơi thở liều lĩnh ương ngạnh.
Thanh Liên khẽ nâng tay như muốn đẩy hắn ra.
Nàng áp tay lên ngực hắn, nhưng chợt ngừng lại.
Nếu muốn đẩy hắn ra thì nghĩ một cái là làm được, cần gì phải dùng tay.
Chính vì phát hiện ra điều này nên Thanh Liên không cử động nữa mà tuỳ theo hắn.
Người dưới thân y như đầu gỗ, một chút phản ứng cũng không.
Nam nhân thầm bất mãn, cắn môi nàng một cái, chừa lại một vết máu.
Rời môi nàng.
Nước bọt lẫn cùng máu kéo dài, mang cảm giác hơi dâm dục và tà ác.
Nhìn vết máu trên môi đối phương, nam nhân đưa tay.
Lòng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vết thương ở môi nàng, cúi đầu hỏi: “Đau không?”
Thanh Liên thờ ơ lắc đầu.
Chỉ trong chớp mắt, vết thương ở môi đã biến mất rất nhanh theo ý niệm của nàng.
“…Nàng!” Nam nhân liền giật mình rồi phiền muộn, sau đó lại cúi đầu cắn miệng vết thương mới khỏi trên môi nàng.
Lần này, vết cắn nặng hơn trước.
Máu lập tức rỉ ra.
Vị máu tanh thoang thoảng.
Nhìn môi nàng nhuốm màu máu, nét bình tĩnh trên mặt nàng mang vẻ khác thường hơn.
Nam nhân thuận theo dục vọng đáy lòng, khẽ khom người, liếm đôi môi đỏ ấy từng chút từng chút một, cuốn vào miệng mình.
“…” Thanh Liên lạnh nhạt nhìn hắn.
Lần này nàng không chữa vết thương khỏi hẳn nữa.
Nhưng, miệng vết thương hơi nặng.
Vết thương đó khiến môi nàng có phần đậm màu, khiến không một ai hứng nổi dục vọng làm nhục.
Nhận ra được lòng dạ của hắn, Thanh Liên thờ ơ nói: “Hình Dã…”
“Hử?” Giọng hắn khàn khàn, cực kỳ nguy hiểm.
“Để ta ngồi dậy trước đã.”
Khoé mắt Hình Dã chau lên: “Không thì sao?”
Thánh nhân niệm một cái thôi đã có thể triệt tiêu thần hình của hắn, thậm chí còn xoá hắn khỏi thiên địa, ngay cả dấu vết tồn tại cũng quét bằng hết.
Nhưng hiển nhiên cảnh tượng trước mắt lại không như vậy.
Thân là thánh nhân Đại Đạo, Thanh Liên bị kìm hãm bởi một con cửu vĩ thiên hồ mang khí Huỷ Diệt đến Tam Thiên Giới.
Đây vốn là mò trăng trong nước.
Hiện giờ lại xảy ra trước mắt một cách chân thực.
Thanh Liên đối diện với đôi mắt hắn.
Bên trong là chấp niệm điên cuồng cùng tình ý triền miên.
Nàng vốn tưởng rằng, sau khi không có ký ức luân hồi hắn sẽ an tâm tu hành ở Thanh Khâu quốc, nhưng nào ngờ việc mình trở về Tam Thập Tam Thiên đã khiến cho hắn tác động phong ấn.
Cuối cùng, dựa vào bản tính bướng bỉnh, vì ép nàng hiện thân mà hắn gây tai hoạ tới Tam Thiên Giới.
Nhưng sự tình vẫn chưa kết thúc đơn giản như vậy.
Người này đã nhớ ra chuyện trong thế giới luân hồi, mặc dù không phải là tất cả, nhưng chỗ nàng từng phong ấn đã vô dụng.
Nếu phong ấn một lần nữa, cũng vô dụng.
Cho nên, Thanh Liên không làm thế.
Khoảnh khắc thành thánh, số mệnh của nàng đã liên kết với Hình Dã, do vậy nàng có thể cảm giác được hắn đang làm bất cứ việc gì.
Dẫu không có tư tình, nàng cũng che chở hắn và ngăn Thiên Đạo loại bỏ hắn.
Thế nên, giây phút hắn đi Tam Thiên Giới, Thanh Liên đã biết rõ suy nghĩ trong lòng hắn.
Bấy giờ mới đến Tam Thiên Giới, mang hắn về, rồi để hắn ở lại Phù Du cung.
Như ý hắn.
Nhưng hôm nay, sự việc không đơn giản như vậy.
Đối diện với cặp mắt tà tứ của Hình Dã, Thanh Liên lạnh nhạt hỏi hắn: “Vậy chàng phải làm sao đây?”
“Ta biết thánh nhân sẽ chẳng động lòng vì một con kiến hôi như ta đâu.
Nhưng ta cứ không cam lòng…” Hình Dã nhìn nàng chằm chằm bằng ánh mắt sáng rực, đáy mắt điềm tĩnh không gợn nổi một cơn sóng.
Giọng nói khàn khàn vẻ luống cuống và quyết tuyệt: “Ta muốn, phá huỷ bộ dạng bình tĩnh không động lòng bởi ngoại vật này đấy!”
Hắn rất vội vàng, cũng rất phẫn nộ, và thầm chứa cả một sự bất an mơ hồ.
Thanh Liên hiểu hắn đang gấp cái gì và vì sao hắn lại phẫn nộ bất an tới vậy, cho nên nàng mới vì hắn.
“…Hình Dã, chàng còn chưa nhớ hết ký ức luân hồi.” Thanh Liên bình tĩnh nói cho hắn biết, “Đợi chàng nhớ hết rồi thì…”
“A, nhớ hết ư?” Hình Dã cười ngắt ngang nàng, nhìn nàng đầy thâm ý: “Nàng đã phong ấn ký ức của ta, chẳng phải vì khiến ta hết hy vọng sao? Ta nói cho nàng biết…Đừng mơ!”
Ánh mắt nóng rực của hắn rơi trên đôi môi nhuốm máu kia.
Hắn duỗi tay mờ ám vuốt ve, nói giọng cực kỳ trầm khàn: “Dù cho nàng có là thánh nhân…”.