Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt

Chương 150


Bạn đang đọc Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt – Chương 150


Edit: Mei A Mei
Bạch y tóc trắng, dung nhan tuyệt thế nhân gian mỉm cười nhìn nàng, lập tức làm lu mờ vạn vật.
“A Thấm…” Hắn dịu dàng gọi tên nàng rồi bước đến bên nàng.
Khoảnh khắc ấy, Thanh Liên duỗi tay vuốt mái tóc hồ ly trắng của hắn.
Giọng hắn hơi khàn khàn.

Hắn lại gọi: “A Thấm…”
Tai hồ ly nơi lòng bàn tay khẽ động đậy.

Thanh Liên thu tay về.
Đáy lòng Hình Dã hơi hụt hẫng.

Đối diện với hai tròng mắt hằn vũ trụ Hồng Hoang nhưng chỉ không có tình cảm, nhất thời hắn có phần bất lực.

Nàng là thánh nhân đại đạo, niệm một cái có thể biết hiện tại, quá khứ và tương lai.
Với nàng, mình cùng lắm là một trong số chúng sinh mà thôi.
Sự thật này khiến hắn hơi khó tiếp nhận, chênh lệch quá lớn.
Mình chỉ đi luân hồi một chuyến, trở về lần nữa thì nàng đã thành thánh, còn mình vẫn dừng chân tại chỗ.
Đây là thánh nhân đại đạo sao?
Lòng không gợn sóng, cũng không bị tác động bởi ngoại vật.
Hình Dã rũ mi.
Thanh Liên lại nhìn hắn một cái.

Rốt cục nàng chẳng nói gì.
Hiện giờ Thanh Khâu quốc đã là thế giới đơn độc một phương, vừa không thuộc về Tiên Giới, cũng chẳng thuộc về phàm trần, lại không thuộc về Minh Giới.
Mà Hình Dã, vẫn là chủ Thanh Khâu.
Hồ tộc trời sinh có thể mị hoặc chúng sanh, ngoại trừ thánh nhân Tam Thập Tam Thiên.
“Tu hành cho tốt.” Sau cùng, Thanh Liên chỉ lạnh nhạt nói một câu như vậy: “Ta vào Tam Thập Tam Thiên đây.

Chàng ở lại Thanh Khâu đi.”
Hình Dã bèn giật mình, nhìn nàng: “Nàng muốn đi?”
“Nơi đây cũng không phải chỗ của ta.”
Đáy đồng tử màu vàng của Hình Dã vọt lên một cảm xúc khó tả.


Hắn yên lặng nhìn nàng quen thuộc mà xa lạ trước mắt, chậm rãi mở miệng: “Cho nên…nàng phải rời xa ta sao?”
“Thanh Khâu mới là nơi chàng thuộc về.

Sau này nếu tu vi của chàng đạt thành tựu thì dĩ nhiên chàng có thể nhảy ra khỏi luân hồi.

Chỉ cần lịch kiếp vô số lần là sẽ được sống cùng Thiên Đạo.” Nét mặt Thanh Liên lạnh tanh, như chỉ đang kể sự thật này, chẳng có phản ứng gì trước tâm trạng mãnh liệt bất ổn của hắn.
Hình Dã lui nửa bước.

Ánh mắt cực kì bi ai, nhưng lại cười nhìn về phía nàng, khẽ cúi người: “Khó làm thánh nhân dừng chân lần nữa.”
Thanh Liên chưa đáp lời mà chỉ nhìn hắn với khí chất như vậy, nhìn rất lâu.
Sau đó, nàng bỏ lại một câu: “Tự giải quyết cho tốt.”
Chờ khi Hình Dã hồi thần, trước mặt đã không còn bóng người kia nữa.
Dưới gốc thần mộc chỉ còn một mình hắn.
Tam Thập Tam Thiên, Thanh Liên lấy ra một vật từ trong tay áo.

Sau khi rơi xuống đất, nó đã là một cung điện rộng rãi.
Trên đó viết: Phù Du cung.
Xung quanh nàng là khí hỗn độn bạo ngược.

Chỉ có thánh nhân mới được ở lại nơi này.
Thanh Liên bước vào cung điện, ngồi trên tĩnh thất.
Thanh Khâu quốc, Hình Dã hơi động đậy, bất lực ngồi xuống tựa vào thân cây thần mộc.
Nhìn qua hướng không biết tên, miệng hắn thì thầm: “Bất kể là trước kia, hay hiện tại, nàng vẫn kêu ta tu hành…Nàng biết rõ thứ ta muốn là gì, nhưng vẫn chưa từng cảm động…”
Lần cảm động duy nhất là lúc ban đầu đại chiến giữa Vu tộc và Yêu tộc, dưới sự chứng kiến của đại đạo, nàng đã đồng ý lời thề của mình.
Nhưng hôm nay, tựa như hoa trong gương, trăng trong nước, trước giờ chưa từng xảy ra.
Hơi thở quanh thân Hình Dã hơi nhiễu loạn.

Hắn khẽ nhắm mắt, nhưng vì cảm xúc mãnh liệt bất ổn nên cơ thể hoá thành nguyên hình.
Một con cửu vĩ thiên hồ khổng lồ mà kiêu ngạo ưu nhã.
Mi tâm bạch hồ có yêu văn màu đỏ.

Do cảm xúc, yêu văn trên mi tâm hắn động đậy như đang giãy giụa, hoặc muốn đâm thủng thứ gì đó

Tại cung Phù Du, Tư Lâu và La Tỳ đứng ngoài đình.

Kính Tố Thế kia vẫn nằm trên tay La Tỳ.
Tư Lâu nhìn cửu vĩ thiên hồ trong gương, thở dài nói: “Thật chẳng biết nên đồng cảm với hắn, hay nên nhìn hả hê nữa.

Giữa thế giới luân hồi, hành động của bản thể con cửu vĩ bạch hồ này đúng là…quá phận!”
“Im đi.” La Tỳ liếc hắn một cái rồi tiếp tục nhìn vào gương.

Ấn ký trên mi tâm bạch hồ cực giống đoá hoa sen, cảm giác hơi thở đó rất quen thuộc.
Qua hồi lâu, La Tỳ nhìn thoáng qua vị trí tĩnh thất.

Nếu đoán không sai thì bản thể đã hạ cấm chế lên cửu vĩ thiên hồ kia.

Ngôn Tình Hay
…Khó trách, Hình Dã không nhớ rõ chuyện luân hồi.
La Tỳ giấu tâm trạng dưới đáy mắt, nhớ ra bản thể đã thành thánh, chính là thánh nhân đại đạo sống cùng đại đạo và thánh nhân, chỉ tôn theo ý trời, không có tư tình.

Cho dù trước kia, bản thể mang tình cảm bất bình thường với cửu vĩ bạch hồ này, nhưng hôm nay, mọi thứ đã tan thành mây khói, chẳng để lại bất cứ dấu vết nào trong lòng thánh nhân.
Nhưng vì sao bản thể tiện tay phong ấn ký ức về thế giới luân hồi của hắn ta.
Chẳng phải không thèm quan tâm nữa sao?
Vậy thì tại sao lại hạ cấm chế bằng pháp lực tối cao của thánh nhân chỉ vì con cửu vĩ thiên hồ như vậy?
La Tỳ cầm Kính Tố Thế.

Cảm xúc dưới đáy mắt khẽ nhúc nhích và nhanh chóng giấu đi, tựa như chưa từng tồn tại.
“La Tỳ, huynh phát hiện cái gì thế?” Tư Lâu đến cạnh hắn rồi nhìn Kính Tố Thế trong tay hắn, nhưng dường như chỉ thấy cửu vĩ thiên hồ kia hơi đau khổ, giãy giụa trên mặt đất, vội hỏi: “Hắn ta sao vậy?”
Hai bên đều biết rõ phân lượng của cửu vĩ thiên hồ trong lòng bản thể.

Dẫu sao họ cũng đã từng đi theo bản thể qua những thế giới kia, vô số lần chứng kiến hai người yêu sâu đậm nhưng lại không thể ở cùng nhau, cuối cùng viễn cảnh sinh ly tử biệt.
Thật ra đó cũng là lần đầu tiên La Tỳ và Tư Lâu cảm nhận được thứ tình cảm mãnh liệt mà cố chấp ấy.
Cho nên, trong lúc vô tình, La Tỳ vẫn sẽ xem Thanh Khâu quốc qua Kính Tố Thế ba mươi ba ngày.
Hẳn bản thể cũng biết rằng sau khi thành thánh sẽ không đồng cảm với cửu vĩ thiên hồ nữa, vì vậy trong tiềm thức, nàng đã phong ấn ký ức luân hồi của hắn.
Có lẽ, nàng muốn hắn ta không phải đau khổ chăng?

Thế nhưng hình như…làm vậy hoàn toàn ngược lại.
Hình Dã đau khổ co mình.

Cảm nhận được tâm trạng của hắn, thần mộc đưa nhiều linh khí bao quanh hắn hơn, như muốn giảm bớt nỗi đau đó.
Tuy nhiên, dù có bao nhiêu linh khí vẫn không thể khiến nỗi đau của Hình Dã giảm đi phân nửa.
Đau đầu quá, đau quá!
Đồng tử vàng kim của Hình Dã dần dần nhuốm màu máu.

Hắn giãy giụa, lại không biết mình muốn làm gì.
Cảm thấy…rất đau khổ.
Tam Thập Tam Thiên, Phù Du cung, tĩnh thất.
Thanh Liên mở mắt ra.

Ngón giữa khẽ nhúc nhích hoà lẫn với đạo pháp yếu ớt vô hình.
Thanh Khâu quốc, cơn đau trên người Hình Dã thoáng giảm bớt.

Hắn nhắm mắt không cam lòng, co mình ngủ dưới gốc thần mộc.
Tư Lâu cũng nhận ra được hơi thở quen thuộc kia.

Hắn nhìn về phía tĩnh thất.

Pháp ấn mới rồi là bản thể tạo nên.
Nhưng, để bản thể phải ra tay…trong thiên địa này, chỉ có một người như vậy thôi.
Cửu vĩ thiên hồ Thanh Khâu.
Tựa như phát hiện ra chuyện gì chẳng lành, Tư Lâu dịch chuyển đến cạnh La Tỳ.
La Tỳ xem Kính Tố Thế, sau đó liếc Tư Lâu, nhăn mi khó hiểu, lạnh lùng nói: “Đến gần thế làm gì?”
Tư Lâu không ngẩng đầu lên mà càng sấn gần hơn, nhàm chán đáp: “Vậy huynh đưa kính Tố Thế cho ta đi ~”
“…” Cằm La Tỳ căng chặt, như đang nhẫn nại điều gì.
Chẳng hiểu sao Tư Lâu lại không thèm để ý tới khuôn mặt lạnh lùng của hắn chút nào.

Bọn họ cùng tồn tại vì bản thể, tại sao Kính Tố Thế phải ở trên tay hắn.

Cơ mà nhớ tới khi ở thế giới luân hồi, hình như mình từng…bỡn cợt bản thể trước việc nàng làm.

Thật hy vọng ngược dòng thời gian, không nhất thời đắc chí múa may miệng lưỡi nữa.
Nhưng, hiển nhiên là không thể.
Cơ mà…bản thể đã là thánh nhân đại đạo nên dĩ nhiên sẽ không quan tâm tới tiểu tiết này.
Tư Lâu rộng rãi vô tư không khỏi mừng thầm, tiếp tục đến gần Kính Tố Thế và tên La Tỳ nhìn mình ngứa mắt.

La Tỳ nghiến răng.

Khoé miệng mím thành một đường thẳng.
Rất khó tưởng tượng, Tư Lâu da mặt dày trước mắt lại hoá thân tồn tại cùng mình vì bản thể.
Nhưng chẳng thấy giống bản thể một tí nào, cũng không giống mình lấy một chút.
Ngoại trừ mi tâm cộng thêm hơi thở thoang thoảng giống bản thể thì quả thực khó mà tin nổi, người này là Thiện Thi của bản thể.
“La Tỳ, huynh có gì bất mãn với ta sao?” Tư Lâu mừng thầm, khẽ nâng cằm nhìn hắn.
“…Không.” La Tỳ nhẫn nại hừ lạnh.
“Thật ư?” Tư Lâu híp mắt, cười y như con mèo.
Không hiểu sao gân xanh thái dương La Tỳ như nảy một cái.

Hơi thở không vui kia suýt chút nữa viết chữ “ghét” lên mặt.
Nào ngờ, Tư Lâu cười càng sung sướng, “Ha ha ha ha ~~~”
“…” La Tỳ lạnh lùng nhìn hắn cười như sắp hụt hơi, thái dương nổi gân.
Hai người còn chưa kịp quan sát Kính Tố Thế thì hình ảnh lại xảy ra một sự thay đổi rất nhỏ.
Bị ép vùi vào mê man nhưng Hình Dã chưa hề ngủ.

Văn ấn máu trên mi tâm hắn mang theo quầng sáng vàng nhạt, hiển nhiên đó chính là thủ pháp của thánh nhân.
Lúc này Hình Dã đang ở trong một thế giới hư vô, một vùng hỗn độn và tối tăm, không có gì cả, ngay đến sự tồn tại của mình cũng như bị thế giới xoá đi mất.
Giây phút ấy, Hình Dã đứng tại chỗ, nhìn qua thế giới hư vô.

Một nỗi bi ai khó tả ứ đầy lòng hắn.
Cảm giác này…là cái gì?
Chốc chốc, hình ảnh lẻ tẻ như loé lên trước mắt.
Vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, rõ ràng không nhớ ra nhưng cảm giác này đã khiến hắn tin chắc, mọi thứ trước mắt…không phải là giấc mơ.
Mà là…thật.
Mắt thoáng qua vô số hình ảnh, như thể đèn kéo quân vậy.

Cuối cùng chỉ dừng ở một cảnh.

Đó là bóng hình quen thuộc làm người ta muốn khóc.

Nàng ngăn cản trước mặt mình.

Một tiếng súng vang vọng, máu ấm bắn lên hắn.
Sợ hãi, bất an, còn thêm nỗi tuyệt vọng thầm lặng.
Trong không gian hư vô hắc ám, chỉ vang lên một tiếng rên rỉ tuyệt vọng bất lực: “Nhữ Tâm – -!!!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.