Bạn đang đọc Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt – Chương 149
Edit: Mei A Mei
“Ta muốn dẫn hắn về.”
Nói xong, Thanh Liên rời khỏi Thanh Khâu.
Nhìn nơi nàng biến mất, La Tỳ đứng tại chỗ một chốc rồi tiếp tục ngồi tu dưới gốc thần mộc.
Hắn là Ác thi mà Thanh Liên đã tách ra.
Khoảnh khắc rời khỏi bản thể, hắn giống như mọi sinh linh trong Hồng Hoang này, ngoại trừ tu hành thì chẳng còn gì khác.
Thanh Liên đến Minh giới.
Chân nguyên nhập vào ao Luân Hồi.
Thanh Khâu quốc, dưới thần mộc.
Tư Lâu nhìn ra xa xa, thở dài: “Bản thể cũng tuỳ hứng quá.”
Lần đầu tiên La Tỳ bất ngờ đáp lại hắn.
“Chuyện nàng đã quyết, ai tác động nổi?”
“Vậy chúng ta nên làm thế nào?”
La Tỳ đáp: “Chờ là được.”
Chờ là được.
Vì vậy một lần chờ hơn vạn năm.
Hồng Hoang cũng không còn là Hồng Hoang.
Không gian giữa Nhân loại và bọn họ bị ngăn cách.
Thanh Khâu quốc lại chẳng phải nơi loài người có khả năng bước chân vào.
Lúc trông thấy Thanh Liên lần nữa, La Tỳ hơi ngạc nhiên.
Người tràn ngập chướng khí quanh thân kia thật sự là bản thể sao?
Thế nhưng, hắn chưa kịp hiểu rõ vấn đề thì Thanh Liên đã tới trước mặt hắn.
“Quay về đi.”
Thanh Liên vẫn chưa hồi thần từ lần luân hồi vô tận kia, có lẽ đối với nàng, những kí ức ấy không chỉ đơn thuần thuộc về kí ức luân hồi.
“Ừ.” Thanh Liên sực tỉnh, nhìn La Tỳ.
Tay nàng nâng một cái gương.
Nhìn bề ngoài thì đó chỉ là chiếc gương bình thường.
Nhưng nó lại có hơi thở pháp tắc công đức và pháp tắc thời gian.
“Cái gì đây?”
“Kính Tố Thế.” Thanh Liên đáp.
Quay về Thanh Khâu, Thanh Liên hơi hoảng hốt, tâm thần không yên.
Nàng đứng dưới gốc thần mộc.
Tư Lâu và La Tỳ đứng đằng xa, không tới gần.
Hơi thở bao quanh nàng, dù là ai cũng chẳng thể lại gần.
Thanh Liên ngồi dưới gốc thần mộc.
Kính Tố Thế chưa bao giờ rời tay.
Nàng nhìn Kính Tố Thế.
Ánh mắt cực kỳ dịu dàng.
Ngồi lặng dưới gốc thần mộc vài ngày, Thanh Liên như nhớ ra điều gì.
Nàng tách một luồng nguyên thần thăm dò vào Kính Tố Thế.
Thời gian từ trước đến giờ như cát chảy qua kẽ tay, chưa ai giữ được nó.
Nhưng ngay lúc này, thời gian dưới gốc thần mộc như ngưng đọng.
Tư Lâu khàn giọng: “…Đây là?”
“Pháp tắc thời gian, cộng thêm pháp tắc không gian bất ổn định.” Đáy mắt La Tỳ thoáng rục rịch, “Quả nhiên là vậy.”
Gió thoảng nhè nhẹ, nhưng như bị ngăn cách xung quanh Thanh Liên.
Giữa mi tâm nàng sinh ra một ấn ký hoa sen, mang hơi thở Hồng Hoang cổ xưa.
Khi nhớ về quãng thời gian đặc biệt, nàng tìm một chốc, rốt cục cũng tìm thấy người mà mình muốn tìm.
Mạng thập thế thiên sát cô tinh.
Sau đó thập thế hoàn toàn tiêu biến trong thiên địa này.
Một người vốn không nên chịu kết cục bi thảm đến như vậy.
Nếu như là lời của người này thì nàng nghĩ, hẳn sẽ có thể…
“Bella…” Thanh Liên gọi cô.
Cô bé rúc mình trong góc đứng dậy, nhìn qua không trung: “Ai thế?”
“…Bella, là chị.”
Thanh Liên hiện hình trước mặt cô.
“Cô là?” Liếc người mặc quần áo quái dị trước mặt, người phụ nữ tóc đen và con ngươi đen.
Cô cảm thấy hơi quen thuộc, nhưng dù có thế nào cũng không nhớ ra.
Bella thoáng hoài nghi: “Tại sao cô biết tên tôi?”
Thanh Liên đứng bên cạnh cô, nhẹ giọng nói: “Về sau em sẽ biết…Bella…Chị cần em.”
“Cần tôi?”
“Phải.”
“Bọn họ chết hết rồi.
Tất cả những người bên cạnh tôi, đều chết rồi.” Cô bé ngồi bó gối, tựa đầu giữa hai đầu gối.
“Chị sẽ ở bên em.” Thanh Liên hơi khom người, khẽ vuốt ve đầu cô, “Đừng sợ.”
“Chị là ai?”
“Sau này em sẽ gặp chị thôi.”
“Vậy chị sẽ ở bên em thật sao?”
“Sẽ.” Chị sẽ luôn ở bên em.
Cô bé ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ cảm thấy hơi thở của người này thật ấm áp, cũng rất quen thuộc nên hỏi không chút hoài nghi: “Chị cần em làm gì?”
“…Bella, đến trước mặt chị.”
Cô bé đứng dậy, bước đến trước mặt nàng rồi được ôm vào lòng.
…Thật là ấm áp.
Giọng nói dịu dàng vang lên từng hồi bên tai.
Bella gật đầu: “Dạ.”
“Nhưng Bella này…Không thể để bất cứ ai biết cuộc gặp gỡ giữa chị và em bây giờ nhé.”
“Tại sao ạ?”
“Bởi nếu thế, em sẽ bị thương.” Thanh Liên khẽ vuốt lưng cô, “Cho nên, chị sẽ phong ấn mọi thứ về cuộc gặp gỡ của chúng ta ở trong mơ, đến khi chị trở về lần nữa, phong ấn sẽ giải trừ.”
“Nhất định phải vậy sao?” Cô bé có phần hụt hẫng.
“Không sao đâu, Bella…Kể cả có thế thì chị cũng luôn ở bên em mà, sẽ không để em một mình đâu.”
“Nhưng em không nhớ gì.”
“Em sẽ cảm giác được sự tồn tại của chị.
Em sẽ biết chị ở bên cạnh em.”
“…Dạ.” Bella gật đầu.
Kí hiệu vàng nhạt trên mi tâm cô hình thành một phong ấn không thể phá.
Giấc mơ tan đi.
Bên ngoài hừng đông.
Bella nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ.
Miệng cô khẽ mấp máy.
Khẩu hình rõ ràng là: Sách — Tiên — Tri —
…Ba chữ.
“Hừm, có phải mình đã quên cái gì không?”
Bella nhìn tay mình.
Cảm giác ấm áp đó dường như còn ở đây.
Rốt cục…là gì vậy?
Vận mệnh chú định.
Đồ vật liên tục bị tách ra.
Trước thần mộc, Thanh Liên mở mắt, thoáng thấy bên trong có chút tâm trạng.
Mặc dù cũng chẳng rõ ràng nhưng đối với Thanh Liên bây giờ, lại rất hiếm có.
Sau khi làm xong, nàng đứng lên, đi đến trước mặt La Tỳ, đưa Kính Tố Thế cho hắn.
Rồi rời khỏi Thanh Khâu.
Lúc nhận lấy Kính Tố Thế, La Tỳ như hiểu ra điều gì, nhưng vẫn lựa chọn cầm Kính Tố Thế kia.
Trước khi nàng đi, La Tỳ hỏi: “Chém Chấp Niệm thi thì có thể không bị Thiên Đạo quản thúc nữa.”
“Nếu chém Chấp Niệm thi, ta còn là ta sao?” Nàng thản nhiên nói: “Đến lúc đó, làm sao ta quan tâm tới sống chết của Hình Dã, thậm chí ta sẽ tự tay giết chàng ấy vì đại đạo.”
La Tỳ im lặng, không nói thêm gì nữa.
Bầu trời là một vùng xanh thẳm trong vắt.
Khắp Thanh Khâu đều toát vẻ bình yên và an lành như vậy.
Trong mơ hồ, có ánh tà chiều nhàn nhạt như máu đỏ.
Thanh Liên đi rất lâu.
Ma khí trên người càng lúc cành nặng.
Hai mắt cũng nhuốm đỏ.
Nàng biết mình phải từ bỏ chấp niệm.
Nhưng duy chỉ có điều này, nàng sẽ không vứt bỏ.
Ngược lại cứ như thế, ma khí trên người nàng thành chất dinh dưỡng cho Ma tổ Sao La Hầu.
Nàng vốn là Tam Thiên ma thần trong hỗn độn thưở khai thiên, hiện giờ lại là thánh nhân dưới một người nên dĩ nhiên ma khí sẽ khác với người ta.
Sau khi Hồng Quân đắc đạo, Sao La Hầu chết tại núi Bất Chu.
Vì vậy phàm thế tu tiên tăng lên một kiếp.
“Ma Đạo” cũng tu bổ cho toàn bộ Thiên Đạo.
Nhưng Sao La Hầu không hề biến mất.
Linh hồn hắn ta vẫn lay động ở đại giới, tìm kiếm thức ăn.
Ví dụ như lúc này.
Vừa thấy người mà ngày xưa thù nhất, mối hận của Sao La Hầu càng sâu.
Nếu nàng không sợ chết thì mình cần gì phải chật vật đến mức này!
Hai tròng mắt Thanh Liên mất đi thần trí.
Nàng hoàn toàn chưa phát hiện Sao La Hầu đang tiến lại gần.
Tâm ma cắn trả còn khiến nàng bất lực hơn so với tưởng tượng.
Rõ ràng đây chính là thà rằng bị tâm ma cắn trả, rơi xuống đạo tiêu, cũng không muốn bỏ qua chấp niệm.
Sao La Hầu chờ đúng thời cơ.
Mặc dù giờ đã mất đi linh bảo hỗn độn, nhưng hắn có thể biến thân.
Khi Thanh Liên hoàn toàn không phòng bị tí nào, hắn đưa kiếm nguyên thần luyện hoá suốt chục vạn năm, có thể đả thương chư thiên thần phật, đâm vào cơ thể Thanh Liên.
Giây phút đó, Thanh Liên thoáng lấy lại tỉnh táo, nhưng linh hồn vẫn bị hơi thở quái dị xảo trá gây thương tích.
Đương lúc nàng đang sống chết, La Tỳ và Tư Lâu đạp hư không đến, cùng hoá thành đạo quang chui vào ấn đường Thanh Liên.
Đồng thời, một luồng chân nguyên lại vào luân hồi.
Tính cả Kính Tố Thế được La Tỳ cất kĩ.
Tại thời điểm đó, thời gian và không gian biến mất, đi tới thế giới ban đầu.
Một lần nữa, nàng lại tới thế giới từng có hắn.
Nhưng lần luân hồi này, có sự tồn tại của hệ thống.
Mọi thứ đã được định sẵn.
Hình Dã…Ta nhất định sẽ dẫn chàng về.
Cho dù, khi ấy ta đành phải bỏ qua chấp niệm.
Nhưng nếu có thể để chàng tiếp tục sống trên thế giới, vậy ta sẽ thành thánh.
Hẳn đến lúc đó, ta đã vứt bỏ hết tình cảm rồi.
Nhưng dẫu vậy, ta vẫn cứ…
Vẫn cứ…
…
Nàng cúi đầu xuống, nhìn khuôn mặt già nua và mái tóc đen hoá trắng tức thì của Ôn Đạm Dung.
Ánh mắt không vui không buồn, nhưng lại duỗi tay che cho hắn.
Thoáng chốc, tu vi quay về bên hắn.
Hình Dã nhìn nàng, khẽ lên tiếng hỏi: “Liệu nàng có…ghét bỏ ta, vì ta biến dạng hay không?”
“Không hề.” Nàng nhẹ giọng, “Không hề nghĩ quá nhiều.”
Trong nháy mắt, Thanh Liên đi đến Thanh Khâu quốc biệt lập với Tam Thiên Giới.
Nơi này không thuộc về thánh nhân Tam Thập Tam Thiên, cũng không thuộc về Tam Thiên Giới.
Thánh địa Thanh Khâu mọc lên một gốc cây xum xuê cành lá, con cháu đầy đàn.
Nụ boa nhỏ màu cốm lẩn khuất dưới lá cây.
Về đây một lần nữa, Thanh Liên thoáng nhớ tới khi ấy, Hình Dã bước đến với tai hồ màu trắng, con ngươi vàng kim mang niềm vui nhẹ nhàng…giống như bây giờ.
“A Thấm, thả ta xuống.”
Thanh Liên thả hắn xuống, chỉ thấy Hình Dã đi tới trước thần mộc kia.
Tức thì, thần mộc như cảm nhận được hơi thở của chủ nhân.
Linh khí bẩm sinh nồng nặc toả ra bên ngoài.
Chúng hình thành linh kén.
Thanh Liên hiểu ngay, thì ra thần mộc muốn cải tạo cơ thể cho hắn.
Thần mộc Thanh Khâu vốn là linh căn của hắn.
Hiện giờ chủ nhân trở về nên dĩ nhiên nó mừng rỡ.
Thanh Liên chưa hề rời đi.
Nàng ngồi lặng dưới gốc thần mộc.
Chẳng biết đã qua bao lâu, rốt cục linh kén nứt vỡ.
Giữa ánh sáng trắng, một bóng người quen bước ra.
Bạch y tóc trắng, dung nhan tuyệt thế nhân gian mỉm cười nhìn nàng, lập tức làm lu mờ vạn vật.
“A Thấm…” Hắn dịu dàng gọi tên nàng rồi bước đến bên nàng.
Khoảnh khắc ấy, Thanh Liên duỗi tay vuốt mái tóc hồ ly trắng của hắn.
Giọng hắn hơi khàn khàn.
Hắn lại gọi: “A Thấm…”.