Đọc truyện Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công – Chương 172: Lập trường
Editor: Aminta.
Chương 172: Lập trường.
***
“Sigourney… muốn trở về à?” Ash nắm lấy đầu ngon tay lạnh buốt của quỷ hút máu, nhỏ giọng hỏi: “Nếu như có thể trở về, anh muốn làm gì?”
Sigourney hiện giờ đã không còn là con người nữa, là quỷ hút máu, là sinh vật ma pháp. Liệu anh còn được mọi người trong liên minh Tự Do chấp nhận không?
Hơn nữa…
Sigourney đã ở Ilov Bạc hơn mười năm, làm sinh vật ma pháp ở nơi này, bị con người khinh thường, bạc đãi, chứng kiến nhiều thủ đoạn tàn nhẫn của con người, sau khi trở về Ilov Đỏ, liệu anh có thể tiếp tục đứng về phía con người như đã từng không?
Ash hỏi rất khéo léo.
Nhưng Sigourney biết điều cậu thật sự lo lắng là gì.
Khi còn ở Ilov Đỏ, lập trường của anh đúng là rất rõ ràng.
Anh là con người, đứng về phía con người, chống đối nhóm sinh vật ma pháp tàn ác.
Nhưng thân xác con người của anh đã chết, anh sống lại ở Ilov Bạc với thân phận sinh vật ma pháp.
Nhưng hoàn cảnh của con người Ilov Đỏ và sinh vật ma pháp Ilov Bạc gần như giống hệt nhau. Đều là bên bị làm nhục, bị chà đạp.
Anh cảm nhận được sự dữ tợn của sinh vật ma pháp ở Ilov Đỏ. Và cũng cảm nhận được sự ác độc của con người ở Ilov Bạc.
“Khi tỉnh lại ở tháp phù thủy của Rachel và phát hiện mình đã trở thành tinh linh ánh trăng…” Sigourney nói sang chuyện khác, hai tay của anh chống sau lưng, một tay đè ngón tay của Ash ở dưới lòng bàn tay, không cho phép cậu ngọ nguậy lung tung nữa: “Tôi rất đau khổ.”
Anh nói một cách hờ hững: “Tôi đau khổ nghĩ tôi rõ ràng là con người, vì sao lại biến thành sinh vật ma pháp không đội trời chung với mình? Bất kể là tinh linh hay quỷ hút máu, đội quân của chúng vừa giết tôi, giết bạn của tôi, vì sao tôi lại biến thành đồng loại của đám đồ tể ấy?”
“Anh không phải.” Ash nhanh chóng phản bác.
“Cũng phải.” Khóe môi Sigourney giật giật: “Sinh vật ma pháp ở đây thấp kém đáng thương vô cùng, bị con người nuôi nhốt sử dụng, làm gì ra dáng đồ tể chứ?”
Anh cụp mắt, hàng mi thật dài mệt mỏi nghỉ ngơi trên đôi mắt: “Ở tháp của Rachel, tôi nhìn Bart chết đi, nhìn các sinh vật ma pháp khác giãy giụa rồi chết trong tay lão. Còn tôi… Ừm, tôi đã trải qua vài cuộc thí nghiệm… Sau đó tôi chạy trốn, rồi lại rơi vào căn cứ của tên phù thủy xấu xa, tôi chứng kiến đủ mọi thủ đoạn tra tấn, thí nghiệm sinh vật ma pháp… Sau này, tôi cũng hiểu rõ thế giới này hơn, và nhận ra một điều rằng hóa ra sự tham lam và tàn nhẫn của con người xưa nay không hề kém cạnh sinh vật ma pháp.”
Anh đã nhìn thấy sự ghê tởm của con người và nỗi bi thảm của sinh vật ma pháp.
Giống như ảnh ngược trong gương của một thế giới khác.
Anh nhìn thấy hình bóng của sinh vật ma pháp ở trong con người nơi đây.
Hung ác và đáng sợ như nhau.
Anh phản cảm căm hận hành vi của sinh vật ma pháp trên Ilov Đỏ bao nhiêu, thì anh cũng phản cảm căm hận hành vi của con người trên Ilov Bạc bấy nhiêu.
Anh từng có một suy nghĩ tiêu cực rằng hóa ra con người cũng ác độc bỉ ổi vậy sao?
Con người và sinh vật ma pháp có gì khác nhau đâu?
Vốn anh đã chán ghét thân phận sinh vật ma pháp của mình, sau khi có suy nghĩ đó, anh thậm chí có một chút căm ghét cả thân phận con người trước đây của mình.
Anh như là một linh hồn lang thang, không thể xác định bản thân là ai.
Ash sững sờ, cậu chợt nhớ khi ở căn nhà của Mogo, Sigourney từng nói cho cậu biết sau khi thoát khỏi tháp của Rachel: “Khi đó tôi không muốn tiếp xúc với con người nữa.”
Không muốn tiếp xúc không phải là bởi vì sợ, cũng không phải là bởi vì bài xích.
Mà là bởi vì không thể tin nổi con người cũng xấu xí như thế sao?
Những ấn tượng tốt về con người sau khi mới đến thế giới này lập tức bị xóa sạch.
“Đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi.” Sigourney cảnh cáo nhìn cậu, cực kỳ bực bội với ánh mắt trong veo biết tuốt của Ash: “Bất cứ ai rơi vào trường hợp của tôi cũng sẽ hoang mang bối rối thôi, được chưa?”
Ash gật đầu mạnh.
Cho nên Sigourney tự mình trốn thoát lúc ấy thật là giỏi!
“Ánh mắt này cũng không được.” Sigourney không cảm xúc trừng cậu: “Được rồi, xoay đầu qua chỗ khác, không được phép nhìn tôi.”
Ash ngoan ngoãn quay đầu, nhìn thẳng phía trước, nhưng mông lại cọ cọ, lặng lẽ đến bên cạnh Sigourney.
Nhiệt độ cơ thể con người truyền từ người bên cạnh sang người mình, cơ thể Sigourney cứng đờ trong chớp mắt, sau đó anh nhanh chóng bình tĩnh lại.
Anh không nói gì nữa, giống như không hề phát hiện ra Ash đang dịch lại gần từng chút một.
“Sau này khi tôi đã tỉnh táo lại một chút, tôi nghĩ trong số con người ở thế giới này có Mogo, có Nance… Mà lúc tôi trà trộn vào các sinh vật ma pháp trong thế giới bên kia, tôi cũng gặp mấy tên không đáng ghét cho lắm.” Sắc mặt dường như cũng trở nên ám áp: “Nghĩ đến họ, tôi sẽ không hoàn toàn chối bỏ bản thân nữa.”
Ash nhìn bầu trời sao trước mặt, cậu nhớ tới căn nhà Mogo phủ đầy bụi, giọng cậu trở nên nhẹ nhàng: “Ừ, bọn họ rất tốt.”
Cậu lại cảm ơn lần nữa, vì lúc Sigourney mới đến thế giới này đã gặp được Mogo, gặp Mon, gặp Nance, gặp Elena, Evan, Yolande… Những người có trái tim ấm áp đủ để hòa tan linh hồn lạnh lẽo gai góc đến từ thế giới khác, cung cấp một mái ấm để linh hồn lang thang cô độc ấy có thể yên tâm ngừng chân, không còn rối rắm nữa.
“Tôi bắt đầu chấp nhận hiện thực. Chấp nhận thân phận trước kia của tôi, cũng chấp nhận thân phận của tôi bây giờ.” Không bị Ash nhìn chăm chú, những lời có vẻ yếu đuối dường như cũng không khó để mở miệng: “Nhưng tôi vẫn không biết tôi nên làm gì.”
“Khoanh tay đứng nhìn con người làm nhục sinh vật ma pháp à?” Anh khẽ lắc đầu, trong giọng nói để lộ sự sắc bén lạnh lùng: “Những tên phù thủy xấu xa, những thủ đoạn ghê tởm bẩn thỉu đó… Một khi tôi trông thấy, tôi không nhịn được muốn chúng biến mất khỏi cõi đời này.”
Ash chớp mắt, cho nên đây chính là lý do cho sự tồn tại của hiệp sĩ Du Hồn ư? (Du Hồn = linh hồn lang thang)
“Đứng bên liên minh thần bí, chống đối hiệp hội phù thủy sao?” Anh như mờ mịt tự hỏi: “Nếu như cuối cùng liên minh thần bí lật đổ ách thống trị của phù thủy, vậy mấy năm sau, liệu thế giới này có trở nên giống như thế giới bên kia không?”
Giống như một lịch sử tuần hoàn, các nhân vật không ngừng thay đổi, tái diễn sự thống trị của phe này với phe kia. Không thể tìm thấy khả năng hòa giải.
Sigourney đã từng hỏi Jain vấn đề này.
“Nếu như con người rơi vào thế yếu, sinh vật ma pháp thống trị Ilov, như vậy sinh vật ma pháp sẽ đối đãi con người như thế nào?”
Ngay cả Jain cũng không thể cho ra một câu trả lời chắc chắn. Hắn chỉ có thể nói “Không cần phải đưa ra giả thuyết không hề xảy ra”.
Lúc này Ash mới nhận ra, thật ra lúc ấy Sigourney không hề đưa ra giả thuyết, mà đó chính là sự thật đã xảy ra ở một thế giới khác.
“Vậy bây giờ… Anh đã lựa chọn xong chưa?” Cậu hỏi Sigourney.
Sigourney như cười như không: “Cậu không biết sao?”
Ash ngoan ngoãn gật đầu: “Biết. Anh đã quyết định rồi.” Sigourney đã không còn mờ mịt từ lâu, giờ chỉ còn sự kiên định.
Sigourney chậm rãi nói: “Cậu đoán xem, tôi đứng về phía con người hay sinh vật ma pháp?”
Trong mắt Ash hiện lên ý cười nhẹ: “Không đứng về bên nào hết.”
Sigourney cũng cười khẽ một tiếng trong thế giới tinh thần, anh dùng giọng kỳ lạ, trầm thấp thì thầm:
“Mục đích của tôi không phải là xóa sạch thù hận giữa con người và sinh vật ma pháp.
Đó là chuyện chắc chắn không thể làm được.
Giữa con người và con người, sinh vật ma pháp và sinh vật ma pháp cũng sẽ có thù hận không thể xóa bỏ, khỏi phải nói đến giữa con người và sinh vật ma pháp.
Cả hai rất khó hiểu nhau.
Vì lợi ích, vì dã tâm, vì danh dự, vì tự do, hoặc là vì cái gì khác, chắc chắn sẽ có tranh chấp, tranh đấu, thậm chí chiến tranh.
Tôi chỉ muốn sinh vật ma pháp sẽ không còn bị bóc lột ức hiếp nữa. Tôi chỉ muốn con người sẽ không còn khom lưng trước sinh vật ma pháp mạnh mẽ nữa.
Tôi muốn xây dựng một lãnh địa như thế.
Bất kể là con người hay là sinh vật ma pháp, ai cũng có thể sống hạnh phúc tự do theo ý muốn của mình trong lãnh địa này.
Không cần lo lắng ngày nào đó sẽ bị bắt, không cần lo lắng ngày nào đó sẽ bị giết.
Tôi không có cách nào hóa giải hận thù hai bên.
Tôi chỉ hy vọng mình có thể để cho những sinh mệnh muốn sống yên ổn được sống thật tốt ở lãnh địa của mình.”
Anh quay đầu, giơ một cái tay tự do khác khẽ nắm cằm Ash, chuyển khuôn mặt tuấn tú của cậu sang mình.
Ash ngơ ngác: “Anh còn nhớ rõ…” Lời tôi từng nói.
Đôi mắt đỏ sậm của Sigourney nghiêm túc nhìn vào sắc xanh nhạt trong veo, anh mỉm cười, dùng giọng trầm thấp du dương nói: “Chúng ta hãy cùng thực hiện nó.”