Bạn đang đọc Tình Yêu Tuổi 17: Chương 10
-thế chuyện của bà với Huy ra sao rồi?
Hoa hỏi khi 2 đứa đắp chăn nằm ngủ.
-Sao là sao?
tôi nhăn mũi…trời ạ , bao giờ cũng thế…nếu đề tài trò chuyện của chúng tôi bắt đầu là điện ảnh , ca nhạc , diễn viên đẹp trai , đẹp gái nào đó thì kết thúc luôn là Huy ,
-bà biết không Hằng. 2 ngày nay không thấy bà đến lớp , mặt Huy buồn xo , tội nghiệp..
rồi chợt nó nói bâng quơ :
-mà có nằm mơ tôi cũng không nghĩ bà với Huy là 1 cặp đâu nhé…tôi nghĩ bà thích Phong chứ.
Hả?????????????/Tim tôi đập thịch một cái , mồ hôi thì túa ra…Hoa đang nói cái gì vậy?
-SAo..sao…bà biết?
tôi lắp ba lắp bắp…không thể nào….cuốn sổ heo Boo đang nằm trong tay Huy mà , sao nó biết được chứ?
-vậy là tôi đoán đúng nhé?
Hoa reo lên và ngồi bật dậy…tôi cũng dậy theo..
-Năm lớp 10 tôi đã thấy nghi nghi , Phong đi đâu bà cũng đảo mắt dõi theo đến đó , nghe ai kể về Phong là bà chống cằm ngồi nghe như nuốt lấy từng lời…thậm chí tôi còn thấy bà ghi 1 chứ P thật to lên mặt bàn nữa.
-bà để ý kĩ quá đấy.
Tôi xụ mặt…con ranh , nhạy cảm thật đấy…chuyện tôi thích Phong mà nó cũng biết , bái phục.
-vậy kể cho tôi nghe love story của bà và Huy đi.
Hic…đến nước này thì tôi phải kể thôi…dù sao thì nói ra cho vơi bớt nỗi lòng chứ cứ ôm lấy 1 mình thì khó chịu lắm…hơn nữa hoa là đứa ý tứ , lại kín mồm kín miệng nên chắc nó sẽ không kể lại cho ai nghe chuyện này…
..sau khi tóm tắt cho nó nghe cái chuyện tình bất đắc dĩ giữa tôi và Huy , nó chẳng những không thông cảm mà lại còn ôm bụng cười ha hả :
-bà bị sao thế?
tôi cau mặt :
-bạn bè lâm vào hoàn cảnh nguy nan mà còn ngoóac mồm , ngoác miệng ra mà cười được à?
-ờ thì..
Hoa cố bụm miệng :
-vì chuyện của bà với Huy giống hệt trong phim Định mệnh , mà bà biết không…cuối cùng cái con bé trong phim ấy lại đi kết cái thằng nó tưởng chừng như là kẻ thú đời mới vui chứ.
-vui cái con khỉ? Huy làm gì mà đẹp trai , tính cách như cái thằng trong phim đó…Hơn nữa cái thằng đó nó không bao giờ gọi con nhân vật chính bằng những cái tên mĩ miều như : xác chết trôi , xác ướp , mắt bồ câu con bay con đậu cả….nhưng mà…công nhận…dạo này hắn có đỡ chê bai tôi hơn…
Tôi buồn rầu nói :
-mà bà biết đấy tôi vẫn rất thích Phong nhưng có giải thích điều đó bao nhiêu lần Huy vẫn không chịu hiểu…
-cậy bà nói đi , hãy nói sự thật cho Phong biết…lúc đó cả đống rắc rối này sẽ chấm dứt và bà sẽ chẳng lo lắng về Huy , hay cuốn sổ nữa…
-Nhưng…
tôi bặm môi.
-tình bạn của tôi và Phong chỉ mới bắt đầu…nếu tôi nói là tôi mến cậu ấy và bị cậu ấy từ chối thì mọi chuyện sẽ khác…và tôi sẽ ngại vô cùng khi gặp cậu ấy.
Hoa nhìn tôi một lát rồi nói bằng giọng trầm ngâm :
-Nếu tôi là bà , tôi sẽ nói…Hằng này , nghe tôi , hãy nổ 1 cú bùm đi , nếu Phong từ chối..cũng tốt…bà sẽ xác định được tình cảm của cậu ấy , à tất nhiên và sẽ buồn 1 thời gian nhưng sẽ quên , sẽ bắt đầu 1 tình yêu mới , còn nếu ngược lại thì quá tuyệt rồi…còn cứ dây dưa như thế này thì mệt lắm……
Giọng Hoa tự nhiên khang khác :
-bà biết không , hồi lớp 10 tôi mến 1 người…rồi đến khi người ấy quay sang bắt đầu tỏ thái độ thích tôi thì tôi lại lảng tránh…bởi vì tôi ngại , tôi đã cố tỏ ra lạnh lùng……..ờ thì , cuối cùng cậu ấy tưởng tôi không thích cậu ấy nên lên 11 , cậu ấy đã có bạn gái …tôi buồn lắm , buồn rất nhiều , nếu cho thời gian quay lại thì tôi sẽ không làm thế nữa nhưng điều đó là không thể…Hằng , tôi không muốn bà phải hối tiếc giống tôi..
Hoa nói và 1 giọt nước long lanh trên khóe mắt ….sự thực là những lời nó nói phải làm tôi suy nghĩ rất nhiều……hay là…
Lại là 1 tin nhắn nữa của Huy…hắn rất hay nhắn tin đều đặn cho tôi từ khi biết số…ban đầu những tin nhắn của hắn thường là kiểu : xác chết , tối ngủ mơ về tôi đấy … đừng có lại gần thằng Phong nha ….về sau những tinh nhắn của hắn bớt khủng bố và quan tâm đến tôi nhiều hơn : trời trở lạnh đó , nhớ mang áo khoác , hôm nay thấy Hằng ho , nhớ uống thuốc .. ,.. Nghe nói Hằng bị điểm kém hả? chắc tài năng ở dạng tiềm ẩn chưa phát tiết đấy mà , Huy sẵn sàng bổ túc cho Hằng 1 buổi nếu cần …………….và đôi khi là những câu châm ngôn , triết lý như câu hôm nay chẳng hạn đừng lấy người mình yêu mà hãy lấy người yêu mình
Hì…tôi biết tỏng là hắn định nghĩ gì rồi…đồ trẻ con.
Mà hình như tôi đã bớt ghét hắn hơn hồi đầu rồi thì phải , đã thôi không còn chửi rủa hắn nữa….mà đôi lúc ngẫm lại thì thấy tính hắn có nhiều cái hay hay và đáng yêu nữa…
đột nhiên tim tôi chùng xuống khi tưởng tượng ra vẻ mặt thất vọng của hắn lúc tôi thông báo sẽ nói sự thật với Phong bất chấp kết quả…chắc hắn sẽ giận và oán tôi kinh khủng nhưng biết làm sao được…tôi không thể vừa thích Phong vừa giả bộ làm bạn gái của hắn…đạo đức giả và bắt cá 2 tay kinh khủng…tôi phải mạnh mẽ và quyết đoán thôi.. cứ dây dưa thế này thì kết quả sẽ không hay ho tí nào.
—————————————————————————————–
Lúc đi học về tôi đi ngang qua dãy hành lang chỗ Huy đứng…Hắn lúc nào cũng vậy , cũng là tâm điểm sáng chói giữa cả 1 đám nam lẫn nữ…ai cũng thích nghe hắn nói chuyện và cười rõ to trước những lời nói hóm hỉnh của hắn..phải rồi , 1 người như Huy thì làm sao mà hợp với tôi được…cậu ấy cần phải có 1 người bạn gái thông minh , xinh đẹp , giỏi gian…đó ko thể là tôi được..và tôi nữa…tôi cũng cần có 1 người thích hợp có thể quan tâm , chia sẽ chứ không phải là 1 đối thủ có thể đấu khẩu 24/24 h.
-chị là Hằng hả?
1 câu hỏi kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ vẩn vơ và trở lại hiện thực..
-à…ợ
tôi ngơ ngác gật đầu..trước mắt tôi bây giờ là 1 cô bé với khuôn mặt dễ thương , tóc nhuộm màu nâu hạt dẻ và uốn thành từng lọn….
-em là vân…chị đi uống cafe với em nhé, em có chuyện muốn nói.
Tôi đồng ý và lòng thì thắc mắc không hiểu chuyện quái gì đang xảy ra…
——————————————————————————-
tại tiệm cafe.
-em nghe nói chị là bồ mới của anh Huy.
Thay vào cái giọng lễ phép hồi nãy là 1 cái giọng đầy châm biếm..
-vậy chứ cô là ai?
tôi hỏi bằng giọng khó chịu.
-tôi là Vân , bồ cũ của anh ấy.
Bồ cũ? rách việc thật…nó muốn làm gì tôi…? đập ghen chắc….được , đập thì đập..dù sao tôi cũng đang căng thẳng và sẵn sàng nổ tung bất cứ lúc nào.
-tôi tưởng anh Huy đá tôi để chạy theo ai?..hóa ra…tệ hơn cả bình thường nữa.
-té ra cô gọi tôi ra đây để nói chuyện này à? tôi tệ đấy thì sao? còn cô..nhìn lại bản thân đi…trông xa giống con ma , nhìn gằn giống con đần , nhìn nghiêng giống con điên , nhìn sát giống con mát , nhìn ngang giống con tàng.
Tôi đốp lại…còn Vân , mặt cô ả đang tím tái…cố gắng kìm nén cơn giận , con bé nhếch môi :
-chị tưởng bồ anh Huy là ngon lắm à..nhìn lại bản thân coi….chị thua xa anh ấy mọi mặt…có lẽ anh ấy cặp với chị vì chán con gái đẹp và muốn vờn chị như mèo vờn chuột…nhưng , để rồi coi , anh ấy sẽ chán ngấy chị sớm và đá chị 1 cách nhanh , gọn , nhẹ thôi..
rồi nó đứng lên với lấy cặp sách , trước khi đi nó còn tặng tôi 1 câu đầy ẩn ý :
-đừng bao giờ tin vào chuyện tình lọ lem và hoàng tử nghe chị…
nhìn cái dáng đỏng đà , đỏng đảnh của nó mà tôi tức lộn ruột…tôi bực vì những lời nó nói rất nhiều…tại sao nó lại kiếm chuyện với tôi trong khi tôi chảng gây sự gì với nó chứ….
à…không , tôi biết lí do chứ..là Huy….từ khi dính vào Huy , cuốc sống của tôi thay đổi hoàn toàn…từ 1 người bình thường , vô tư , ham chơi , ham ngủ , sống ngoài vòng tiêu điểm , bàn tán của trường thì đùng 1 cái tôi trở nên nổi tiếng, bị chỉ trích bằng đủ những lời lẽ không hay ho gì dưới cái mác. Bồ Huy ….thôi kết thúc cho rồi , hãy đặt dấu chấm hết ọi chuyện điên rồ này lại…dù sao tôi và Huy cũng chẳng hợp nhau ở bất cứ cái khoản nào hết và sức chịu đựng của tôi cũng có hạn , tôi không muốn mệt mỏi thêm 1 giây , 1 phút nào hết…
-Hằng sao vậy? mệt à?
giật mình tôi ngước mắt lên…thì ra là Phong..cậu ấy kép ghế đối diện ra và ngồi xuống , lo lắng hỏi :
-sao vậy? nhìn Hằng thấy không ổn lắm…
-à…ờ….Không có gì? mà Phong làm gì ở đây vậy?
Tôi lơ ngơ hoi.
-đây là quán gì mình.
-Ra là thế.
Tôi lẩm bẩm…rồi vội nói :
-Phong này , ình xin lỗi chuyện hôm trước nhé , Huy bất lịch sự quá.
Phong ngó lơ đi đâu đó , giọng cậu ấy có vẻ là lạ :
-chắc là Huy thích Hằng lắm nhỉ…mà đúng rồi , không thích sao cặp bồ được chứ.
-Phong à…thực ra..
Tôi vặn vẹo bàn tay , nói 1 cách khổ sở :
-Mình và Huy không có chuyện gì hết.
Phong nhìn chăm chăm tôi và nói bằng giọng đôi phần giận dữ :
-sao Hằng lúc nào cũng bảo giữa Hằng và Huy không có chuyện gì , chẳng có chuyện gì nhưng sự thực thì khác thế?