Bạn đang đọc Tình Yêu Tuổi 17: Chương 9
Tôi đỡ lấy túi quà từ tay Phong và cười nói :
-cậu vào nhà miệng chơi nhé , cho biết nhà biết cười.
-à…ờ,
Phong gật đầu nói….hì , hèn gì..sáng nay khi vào ngoisao.net để dò trắc nghiệm cung hoàng đạo..người ta đã phán tôi rằng tôi sẽ có 1 ngày tuyệt vời và lãng man..he he , từ này tôi sẽ đi quảng cáo trang này mới được..đúng là 1 trang web hay ho , dễ thương kinh khủng.
————————————————————–
-Phong uống nước này.
Tôi ddayra ly nước cam cho Phong và ngòi xuống ghế đối diện.
-cảm ơn Hằng nghe, ủa..mà 2 bác đâu rồi?
-à , mẹ mình về quê ăn giỗ…bố đi làm phóng sự ở Đà Nằng..chị ở với chồng tại Vũng Tàu…thành thử mình ở nhà 1 mình.
-Thế Hằng có sợ ma không.?
-sợ hả?
Tôi cười hì hì.
-mấy tối nay mình toàn rủ cái Hoa đến ngủ cùng..ma thì chả sợ , chỉ sợ người.
Rồi sau đó không khí im lặng quá , chả biết phải làm gì , tôi bèn vọc tay vào túi quà.lấy ra 1 viên kẹo chocolate và bóc vỏ cho vào miệng….chu choa , tôi suýt soa.
-Chà, ngon kinh khủng Phong à.
-Hằng có thích ăn chocolate không?
-có chứ…về ăn , Hằng thích ăn nhất chocolate , về phim : Hằng thích coi phim tình cảm Hằng quốc , còn màu sắc Hằng thích nhất là màu đỏ và màu hồng.
-Màu đỏ và hồng?
Phong lặp lại và khẽ cười:
-Hằng toàn thích màu rực rỡ thôi nhỉ? nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng tươi tắn thế đâu…nó còn có cả màu chàm , màu lam , và đôi khi cả màu đen nữa.
-thế Phong thích nhất màu gì?
Tôi tò mò hỏi
-À , mình thích màu xanh dương nhất..không hiểu sao khi nhìn màu đó mình có cảm giác bình yên lạ lùng…
Bỗng đột nhiên..
-HẰNG ƠI?????????
Tôi thở dài thườn thượt vì đã nghe tiếng Huy lùa trong gió …và trong lòng tôi lúc này đang than khóc cho số phận hẩm hiu của mình….tại sao lúc nào hắn cũng chọn đúng lúc mà ám thế nhỉ?
———————————————————————————–
life không bỏ fic tên em khắc trong tim anh đâu….hiện life vẫn đang viết tiếp fic đó nhưng định viết cho dài rồi post , hiện đang viết dở đoạn Tae Hee , Lee Yul , Dennis , Hae Won và Ji Won hồi nhỏ .
-Hằng à , hình như Huy.
Phong nhắc khéo khi thấy tôi ngồi ì ra đó.
-à…ờ.
Tôi ậm ờ nói và miễn cưỡng đứng lên lê chân ra sân….hắn kia rồi, cười tươi roi rói bên cạnh chiếc SH…hic , con nhà giàu có khác, nay lụa xe này , mai lái xe khác ~~> ghét.
-cơn lốc nào đưa cậu đến đây vậy?
Tôi vừa mở cổng vừa hỏi.
-cơn lốc tình yêu.
Hắn nhe răng cười nói…còn tôi , tôi cũng nở 1 nụ cười e lệ , hàm tiếu.
-nói xằng bậy vừa thôi , tôi sút chó ra cắn cho bây giờ.
-đâu , chó nhà Hằng dễ thương thế mà.
Hắn suýt soa nói…trời ạ , tôi đưa mắt nhìn xuống dưới chân hắn thì 3 con :Jupiter , Dylan , future thi nhau xun xoe , vẫy đuôi , liếm chân hắn…hic….tức ói máu…1 lũ phản chủ.
-ai trong vậy Hằng?
Hắn chỉ tay vào chiếc xe máy của Phong thắc mắc hỏi..
-à….xe..xe bố tôi.
Có lẽ khi đó tôi linh cảm nếu Huy biết đó là xe của Phong thì Huy sẽ gây chuyện hay sao ấy nên mới bịa ra như vậy…nhưng..
-mình về Hằng nhé.
Thì ra Phong xuất hiện sau lưng tôi từ lúc nào.
-Phong thành bố Hằng từ khi nào vậy?
Huy quay sang tôi nhếch mép hỏi đểu , còn tôi..ngại quá nên không dám ngẩng lên , mắt cứ dán chặt xuống đất….rồi cậu ta quay sang Phong , trợn mắt hỏi bằng giọng không lấy gì làm thân thiện lắm :
-Ông đến có chuyện gì vậy?
-bố mẹ bảo tôi đem chocolate đến biết nhà Hằng.
Phong nói bằng giọng khó chịu..rồi lẳng lặng quay sang dắt xe máy…tôi đoán có lẽ cậu ấy khó chịu trước thái độ của Huy lắm nhưng vẫn cố tươi cười chào tạm biệt tôi trước khi về.
đợi cho Phong đi khuất , Huy cau có hỏi :
-nó tặng cô chocolate à?
-uh đó mà sao.
Tôi nói bằng giọng thách thức.
-ăn chưa?
-1 cái.
-trước mặt nó?
-tất nhiên.
Huy trợn trừng mắt nhìn tôi rồi quát lên :
-CÔ BỊ ĐIÊN À? LỠ NÓ BỎ THUỐC MÊ THÌ SAO?
-thuốc mê?
Tôi nhăn mặt cóc hiểu hắn định nói cái quái gì?
-chứ sao nữa…rủi hắn bỏ thuốc mê vào đó…rồi Hằng ăn..sau đó thì Phong sẽ….Hằng còn dại lắm…con gái thì phải cẩn thận chứ?…khôn 3 năm dại 1 giờ mà.
-THÔI ĐI.
tôi hét lên khi nghe hắn nói…ngứa tai kinh khủng :
-bộ cậu tưởng ai cũng dê như cậu hết à? Phong là người đàng hoàng , chưa bao giờ nói xấu Huy vì vậy Huy đừng có đi chụp mũ cho cậu ấy.
Trước lời nói của tôi , Huy cứng họng ,chẳng cãi lại được gì…tuy nhiên hắn vẫn lì lợm lầm bầm :
-ai bảo hắn cứ dây vào Hằng làm gì.
-còn nói sảng nữa à?
tôi quắc mắt nhìn hắn :
-Mà đến đây làm gì vậy?
-ơ..đến…mượn..mượn vở toán.
Hắn ấp úng nói ,,,Tôi nhìn hắn như nhìn vật thể lạ :
-bị điên à? Tôi học A7 , cậu học Á1. giáo viên dạy khác nhau thì mượn vở thế nào được?
-à…ờ.
Hắn lúng túng thấy rõ…rồi hắn nói bằng giọng gắt gỏng :
-Tôi nhớ Hằng đấy thì sao?
-nhớ tôi?
Tôi lặp lại…bất giác 2 má tôi đỏ bừng lên…
-uh , 2 hôm nay không thấy Hằng đến lớp nên tôi thấy lo lo…
-bị cảm…..nhưng giờ tôi đỡ rồi..
-vậy à?…đỡ chưa?
-rồi..
tự nhiên tôi thấy sên sến thế nào ấy..và 2 đứa cứ nhìn nhau mãi.
-Thôi tôi về , Hằng nhớ uống thuốc cẩn thận..mấy hôm nay trời trở lạnh phải mang áo ấm nghe…
Hắn dặn dò rồi chần chờ 1 lát , hắn leo lên xe rú ga phóng đi..