Tình yêu trở lại

Chương 56


Bạn đang đọc Tình yêu trở lại – Chương 56

Chương 56Tác giả: Madge SwindellsC ó lâm vào một mùa đông khắc nghiệt thì mới biết quý trọng một mùa xuân ấm áp, Katie giờ mới thấm thía được điều đó. Bên ngoài căn hộ của họ là một con mương kè bê tông và bên kia con mương ấy, đi qua một sườn dốc dài chừng năm thước là tới bãi đất hoang. Nó đã bị lấp đầy gạch vụn từ ba tháng trước nhưng cô vẫn chịu khó dọn quang một khoảng rộng để trồng vài luống hành. Và sau đó tuyết đã phủ kín mọi vật. Bây giờ không gian lại bừng thức dậy và tỏa ánh sáng lấp lánh, một vài mầm xanh vượt lên và dãy hàng rào lộ ra trắng xóa. Lòng Katie tràn ngập vui sướng khi cô mở rộng khung cửa sổ trèo qua đó ra ngoài. Rồi cô vội vã đi tới vườn ươm cây ở ngoài rìa một ngôi làng, trích ra một phần trong số tiền đi chợ hàng ngày để mua mấy khóm đỗ quyên và oải hương đang nở rộ những bông hoa. 
– Cô lấy đâu ra thời gian để chăm sóc chúng? Còn phải luyện giọng nữa chứ? – Michael hỏi cô khi anh trở về nhà nhưng không tỏ ý trách móc gì cả mà chỉ đứng yên bên cửa sổ và nhìn say sưa về phía những luống hoa. Phong thái của anh tự dưng khiến cho cô nảy ra một ý nghĩ lạ lùng: Michael đang nhìn những bông hoa ấy cứ như thể đây là lần đầu tiên (hay là lần cuối cùng) anh ấy được nhìn thấy chúng vậy. Suy nghĩ đó làm cho cô sững sờ, và cô thấy lạnh cả người. Tại sao nó lại xen vào cuộc sống đã bình lặng trở lại của cô thế nhỉ? Cô gạt nó sang một bên. 
– Trông chúng rất đáng yêu, phải không? – Cô nói. 
– Một thoáng mong manh của cõi thiên đường. – Michael vội vã quay đi, và cô nghe thấy tiếng cánh cửa đóng sầm. 
Chúa ơi, anh ấy có điên không nhỉ? Không, tất nhiên là không rồi. Cô tiếp tục chiêm ngưỡng những bông hoa của mình từ trong căn phong sáng rực ánh ban ngày vì những tấm rèm cửa nặng nề đã được cô kéo tung ra hết. Cô đã bỏ phí mất một ngày, nhưng như vậy thì có sao nào? Cô cũng đã tiêu đi gần hết số tiền đi chợ của một tháng, và từ giờ đến cuối tuần họ sẽ phải ăn trứng và khoai tây rán. Cô cười to và đi vào trong bếp. 
Sau đó, trong bữa tối, cô nói: 
– Tại sao anh lại làm tất cả những điều này cho tôi thế hả? 

Michael ngẩng lên, hơi giật mình. 
– À Katie… Tôi cũng thường tự hỏi mình như vậy, nhưng không phải là vì cứ bị ăn mãi hai món trứng và khoai tây rán thế này đâu, tôi cam đoan đấy. – Anh cười lớn. 
– Anh hãy nói cho tôi biết đi. – Cô vẫn kiên trì hỏi tiếp. 
Anh vươn tay ra và véo vào tai cô. 
– Có thể là vì tôi muốn chứng tỏ ọi người biết rằng: cô bé Katie nhờ có tôi mà trở thành một ca sĩ nổi tiếng đấy. 
– Anh hãy nghiêm túc đi nào, có được không? 
– Tại sao, tại sao, tại sao… luôn là những câu hỏi. Phụ nữ cũng giống hệt như trẻ con vậy. Tôi đã nói với cô khi trước rồi mà. tôi ghét làm một việc gì đó nửa chừng lắm. 
– Lý do đó bây giờ không còn được chấp nhận nữa rồi. – Cô phụng phịu. 
– Vậy thì cô hãy nghĩ ra một lý do nào khác hộ tôi đi. 
– Anh nói vậy nghĩa là sao? 
– Nghĩa là tôi chẳng biết trả lời câu hỏi của cô ra sao cả. Có thể là vì cô đã đem lại cho tôi cuộc sống mới chăng. 
– Còn gì nữa không? 
– Ôi, Katie, cô thôi nhõng nhẽo đi được không nào? 

Môi cô gái trề ra. 
– Thôi được rồi, thế này vậy nhé: Chúng ta sẽ trao đổi thông tin. Cô nói cho tôi biết nguyên nhân khiến cô bỏ nhà ra đi, sau đó tôi sẽ nói cho cô biết tại sao tôi lại làm vậy. 
Mặt Katie đỏ bừng lên, cô cắn môi và chạy vào bếp để pha trà. 
Cô ấy là một cô gái thật đáng yêu, anh nghĩ thầm, giá mà mọi chuyện khác đi thì anh đã ngỏ lời cầu hôn với cô ấy rồi. Anh tự hỏi không biết điều gì đã khiến cho cô bé phải xấu hổ lới mức như vậy. Chà, nhưng cũng dễ dàng tìm ra thôi. Anh có mấy người bạn đang dạy trong trường âm nhạc ở Cape Town. Anh sẽ viết thư nhờ họ điều tra hộ. 
Những cây hoa xuân lớn dần, trổ bông rồi héo đi, nhưng Katie chẳng còn tâm trí nào để trồng loại khác nữa. Có một điều gì đó không ổn, cô biết vậy. Anh ấy gầy quá, và tại sao anh ấy cứ mải miết làm việc thế nhỉ? Cô hầu như không thấy anh ngủ bao giờ, cứ như thể làm vậy là anh sẽ bỏ phí đi thời gian vậy. Ở anh có một vẻ gì đó rất buồn. Hơn thế nữa, anh lại chẳng chịu ăn uống gì cả. Lại còn những viên thuốc mà anh cứ lúc nhớ lúc quên nữa chứ. 
Một hôm, cô lấy tất cả những viên thuốc từ phòng tắm ra và đi thẳng tới chỗ dược sĩ. 
– Cha của tôi đã chết. – Cô nói dối. – Tôi muốn quẳng hết những thứ thuốc mà tôi không cần đi. Ông có thể xem giúp tôi được không ạ? 
Ông ta bắt đầu phân loại chúng. 

– Cô có thể vứt hết chúng đi được rồi đấy. Cha cô đã chết vì bệnh ung thư phải không? 
– Không. – Cô nói. – Bị đau tim ạ. 
– Ồ có thể đó chỉ là một chứng bệnh mà người ta hay mắc phải khi đã bị ung thư rồi. Cô hiểu chứ? 
Cô gật đầu, quá bối rối nên không nói được thành lời. 
– Loại này là thuốc giảm đau, – ông ta tiếp tục, – loại này là thuốc chống nôn. Cô có thể giữ lại. Còn nếu cô bị sốt mùa hè thì có thể dùng loại này. Tôi xin chia buồn vì cái chết của cha cô. 
Katie hầu như không thể nhớ nổi những gì đã xảy ra tiếp theo trong ngày hôm đó. Cô cứ đi lang thang trong bãi đất hoang, rồi lại đi ra phố. Màn đêm buông xuống, cô trở về nhà, người tê cóng đi vì buồn bã. 
Chắc chắn không phải là Michael rồi! Michael của cô không bệnh. Một con người với một cá tính hóm hỉnh đến thế, cặp mắt sáng ngời đến thế và sức sáng tạo bền bỉ đến thế. Đột nhiên cô nhận ra một điều, rằng mình đã yêu anh, yêu từ lâu lắm rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.