Tình yêu trở lại

Chương 57


Bạn đang đọc Tình yêu trở lại – Chương 57

Chương 57Tác giả: Madge SwindellsC uối cùng thì thứ Bảy cũng đến, Paul và Rosemary tới nhà hàng Angliotti nơi Paul rõ ràng là khách quen; anh chăm chú nghiên cứu những kết quả mà cô đã tìm hiểu được và không ngừng cau mày nhăn mặt. Chứng cứ chỉ ra rõ ràng rằng: Hình ảnh của Better Buys đã bị đánh giá quá thấp, “giá rẻ” là thông điệp duy nhất mà nó có thể chuyển tới cho khách hàng. Vấn đề cốt lõi là, Rosemary phân tích, Better Buys cần phải chú trọng tới cả vệ sinh thực phẩm, chất lượng hàng hóa và tiết kiệm thời gian nữa. Phải thừa nhận rằng giá cả phải chăng cũng là một yếu tố quan trọng thu hút khách hàng, nhưng đó chỉ là gián tiếp mà thôi. Cô cũng đề nghị một chiến dịch quảng cáo mới hình ảnh của cô là một người vợ nội trợ đảm đang, hiền thục. 
– Tôi tò mò muốn biết, – cuối cùng anh mới nói, – tại sao cô lại làm chuyện này? 
Cô mỉm cười. 
– Một việc làm có được không? Một chức danh như là nhân viên phụ trách đối ngoại chẳng hạn? Việc này tôi rất thạo đấy. 
– Thật vậy à? – Anh vươn tay qua bàn nắm chặt lấy tay cô; trong giây lát cô thực sự choáng bởi sự mạnh mẽ trong tính cách của anh. 
Cô lắp bắp: 
– Tôi muốn được là một phần của anh. – Nhưng lời nói vừa được thốt ra là cô đã cảm thấy vô cùng ân hận. 
– Tại sao? – Anh nghiêm nghị hỏi lại. 
Rosemary phá lên cười như để khỏa lấp đi sự bối rối: 
– Anh không biết à? – Giọng nói của cô lộ vẻ hăm hở thái quá. Cô cố gắng lấy lại sự tự tin của mình. – Tuần trước anh đã được nhắc tới trên tờ Phụ nữ như là một doanh nhân có triển vọng được xếp hàng thứ hai ở nước ta trong lĩnh vực bán lẻ đấy. 
Paul cau mày quay trở lại chăm chứ với đĩa thức ăn của mình. 
– Với lại – cô tiếp tục nói, dường như không thể ngăn được những lời huyên thuyên cứ buột ra khỏi miệng. – Hình ảnh quảng cáo của tôi bây giờ xấu quá rồi. 
Paul thực sự tức giận, anh lờ cô đi trong suốt phần còn lại của bữa ăn. Tuy vậy lúc anh đưa cô trở về nhà đêm hôm đó anh bất ngờ ôm chặt lấy cô và hôn cô, nhưng đó là một hành động khủng khiếp mà anh chẳng muốn tẹo nào. 
– Tôi sẽ gặp lại cô. – Anh nói. 
Kể từ hôm đó, Paul thường xuyên gọi điện cho Rosemary nhưng chỉ bàn luận với cô những vấn đề về công việc, về thị trường và về nhân sự. Anh cũng thường xuyên đưa cô tới dự những buổi tiệc công việc và giới thiệu cô với tư cách là “cô Better Buys”. Cô còn giúp anh viết cả những bản thuyết trình, nhưng anh vẫn luôn tỏ ra nghiêm túc và chỉ quan tâm vào công việc mà thôi. Cô bắt đầu cảm thấy thất vọng với tất cả những gì mà cô đã kỳ vọng ở anh. 
– Mẹ chẳng hiểu tại sao mà con phải chán nản đến thế nhỉ. – Edwina lại nói. – Suy cho cùng thì anh ta cũng chẳng trả thêm cho con được đồng nào. Con nên dành thì giờ của mình cho việc học tập thì hơn. 

* * 
Đó là buổi lễ khai trương siêu thị mới nhất của Paul. Như thường lệ, việc này đã trở thành một “sự kiện trọng đại” với một nghi thức cắt băng khánh thành long trọng và sau đó là một buổi tiệc rượu có kèm vũ hội. Lần đầu tiên Rosemary được đích thân một vị giám đốc mời tới dự một buổi lễ như vậy và cô ngạc nhiên khi thấy mình luôn được Paul giữ lại cạnh anh trong suốt buổi lễ ồn ào ấy. 
– Tôi mời cô đi ăn trưa nhé. – Paul gợi ý khi cửa hàng đã bắt đầu đi vào hoạt động bình thường. 
Anh dẫn cô tới một nhà hàng nhỏ nằm trên Vịnh Hout trông thẳng ra biển. Họ ăn món tôm hùm tươi nướng, sau đó đi dạo dọc trên bờ cát dài và ngồi xuống một tảng đá, ngắm nhìn đám ngư dân đang hò nhau kéo lên những mẻ lưới đầy ắp. 
Một lúc sau, Paul lên tiếng: 
– Tôi cho rằng có lẽ cô đang thắc mắc tại sao tôi không giao việc cho cô phải không? 
Rosemary nhún vai nhìn đi chỗ khác. 
– Tôi đang định đề nghị với cô một vị trí mới, – anh tiếp tục – Đó là một dự án dài hạn, tiền thưởng sẽ rất cao, hầu như chẳng phải làm việc gì vất vả cả, cũng chẳng mất nhiều thì giờ. – Anh dừng lời và cau có nhìn xuống bãi cát. – Tôi nói thẳng ra với cô luôn nhé, không cần phải vòng vo màu mè gì nhé. Tôi không muốn cô hiểu nhầm ý tôi. 
Cô cảm thấy hoang mang bối rối, cặp mắt như muốn díp lại bởi loại rượu vang lạ. Hôm nay, vì một lý do nào đó, Paul đã làm cho cô hoảng sợ. 
– Tôi nghĩ về chuyện này đã hàng tuần nay rồi – Paul tiếp tục. – Tôi không thể nhớ nổi bữa ăn tối hôm đó và những gì mà cô đã nói khi ấy. 
Rosemary cố gắng vắt óc nhưng không thể nhớ ra là mình đã nói những gì. 
– Tôi đã hai mươi sáu tuổi rồi, – anh bật lên một tiếng cười cụt lủn. – Tiền mặt thì không có nhiều, nhưng giá trị tài sản thì lên tới cả triệu bạc. Vấn đề là, mọi người trong công ty của tôi khuyên tôi nên lấy vợ. Họ nghĩ rằng Better Buys sẽ có uy tín hơn nếu có được hình ảnh của một tổ ấm gia đình trong đó. Tôi vẫn luôn mong ước có một người vợ đảm đang công việc nội trợ và họ gợi ý tôi nên chọn người ở ngay bên mình. 
Anh vốc lên tay một nắm đá cuội và bắt đầu ném mạnh từng viên ra biển như thể ném, từng ít một, sự giận dữ của mình xuống mặt biển êm đềm. 
Rosemary bắt đầu cảm thấy chóng mặt. Có thật là anh ta đang đề nghị chuyện đó không nhỉ? Mắt cô nhức nhối vì căng thẳng. Giá mà anh ta nói thẳng toẹt ra luôn. 
– Tôi cũng đã nói chuyện với cô Anna rồi, – anh tiếp tục – Cô ấy rất đồng tình với ý kiến đó. Vấn đề là, tất cả mọi người đều cho rằng đã đến lúc tôi nên lấy vợ, và tôi cũng… – Anh ngừng lại. – Tôi đã nghĩ rất nhiều. Nhìn xung quanh, tôi chỉ thấy có cô là người thích hợp, và tôi đã chọn… 
Rosemary lúc này mới có thể lên tiếng nổi. 
– Vậy sao…? 

Nhưng anh đã tóm lấy tay cô siết chặt. 
– Chờ đã, – anh nói. – Tôi muốn cô hiểu một điều rằng tôi sẽ không bao giờ yêu cô cả, tôi cũng sẽ không thể giả bộ thích cô được đâu. Chúng ta sẽ không có con. Tôi đang đề nghị với cô một thương vụ: cùng làm việc, cùng giải trí, cùng quản lý những cửa hàng… Chúng ta sẽ làm thành một cặp tuyệt đẹp: cả hai đều tàn nhẫn, đều tham vọng. Tôi sẽ không để cô phải thiếu tiền. 
Lần đầu tiên anh nhìn thẳng vào cô, cặp mắt đen như than đá ấy đã chiếu thẳng vào mắt cô một cái nhìn thật dữ dội. Không có tình yêu trong đó, mà chỉ là sự giễu cợt và khinh bỉ. 
– Tôi chấp nhận. – Cô nói. Sau này, cô nghĩ, một khi họ đã lấy nhau rồi thì cô sẽ có thể tiếp cận anh một cách dễ dàng hơn và rồi từ từ Paul sẽ phải yêu cô say đắm. 
Anh lắc mạnh tay cô. 
– Theo phong tục thì anh phải hôn tôi đấy. – Cô lắp bắp. 
– Rosemary. – anh đáp, vẻ quở trách, – đừng bắt đầu một hành động sai lầm như vậy đi 


* * 
Đám cưới được tổ chức ở Fontainebleu và trở thành một trong những sự kiện lớn nhất trong năm. Acker là người trao quà tặng cho cô dâu, còn Margaret thì chuẩn bị một bữa tiệc thật linh đình. 
Lễ cưới bắt đầu vào lúc mười giờ sáng. Một vị đại diện pháp luật của địa phương đã tới đây để làm thủ tục đăng ký kết hôn cho hai người tại phòng khách lớn trông thẳng ra vườn nho. Paul tỏ ra thô tục cục cằn và rõ ràng là rất khó chịu khi người ta tuyên bố rằng hai người đã là vợ chồng. Anh hôn nhanh một cái như mổ vào má cô rồi vội vã bỏ ra ngoài. 
Bữa tiệc bắt đầu ngay sau đó và diễn ra trong suốt ngày hôm ấy. Vào lúc hoàng hôn, khi mà tất cả mọi người chẳng ai có dấu hiệu gì là sắp ra về cả thì Acker đã ra lệnh chuẩn bị thêm những xiên thịt cừu nướng và sai người khuân ra thêm vô số những thùng rượu vang để tăng cường. Ban nhạc được thuyết phục ở lại thêm với một mức bồi dưỡng tăng lên gấp đôi và những bóng đèn đủ màu sắc rực rỡ được thắp vội trên những ngọn cây to trong sân. Bữa tiệc kéo dài tới tận nửa đêm, nhưng trước đó khá lâu Rosemary và Paul đã ra sân bay, nơi họ đáp một chuyến bay lên đường tới Johannesburg. Từ đó họ sẽ thuê một chuyến phi cơ đặc biệt để bay tới Đảo Thiên Đường. 
Đối với Rosemary hòn đảo này thật đúng với tên gọi của nó: những bờ cát trắng phau, một vùng biển hẻo lánh nơi cô có thể thả mình bơi lội giữa những khóm san hô, một khách sạn yên tĩnh mà chủ nhân của nó là một cặp vợ chồng già người Bồ Đào Nha nhận nấu ăn luôn cho họ. 
Sáng sáng, họ dậy thật sớm, chạy lao ra ngoài biển, sau đó đi lang thang khắp đảo. Họ trở về vào quãng chín giờ, bụng đói meo, ăn ngấu ăn nghiến một bữa điểm tâm ngon lành. Rồi họ ra khơi trên một chiếc thuyền có đáy bằng kính, đem theo cá mặt nạ và ống thông hơi, lặn xuống thám hiểm đáy biển. Bữa trưa thường có cá và bít tết được chuẩn bị ngay trên bãi biển, có cả rượu vang ướp lạnh và sa lát trộn thịt nữa. Chiều xuống, họ nằm lười biếng dưới những bóng râm, tỉnh dậy vào lúc bốn giờ và lại đi lang thang cho tới khi bầu trời tối hẳn. Trở về nhà, Paul dạy cô chơi cờ, đánh bài và họ cùng nhau ăn món mực bút, tôm hùm và sò huyết. Vào lúc nửa đêm, lơ mơ vì rượu vang và bầu không khí ấm áp trong phòng, họ lên giường đánh một giấc thật say cho tới sang. 

Duy nhất có một trở ngại đối với Rosemary trong kỳ nghỉ tuyệt vời này. Sự thiếu vắng tình dục trong tuần trăng mật đã khiến cô cảm thấy bất an. Cô vẫn là một trinh nữ, mặc dầu không nồng nhiệt và đa tình như chị gái của mình nhưng cô cũng hiểu được rằng tình dục và đám cưới luôn đi cùng với nhau. Edwina không bao giờ thảo luận với hai cô con gái của mình điều này, trong khi Margaret lấy chồng có bản năng kết đôi của người phụ nữ dẫn dắt thì Rosemary lại lấy chồng với một sự tính toán thiệt hơn trong đầu. Cô chờ đợi một cuộc ái ân như trẻ con chờ đợi sự trừng phạt, cô hy vọng sẽ chịu đựng được điều đó nhưng nó càng bị trì hoãn lâu bao nhiêu thì cô lại càng lo lắng bấy nhiêu. 
Vào ngày thứ năm trong tuần trăng mật của họ, Rosemary bắt đầu đề cập tới vấn đề này. Họ đang ngồi trên một tảng đá trên mặt biển khuất sau rặng núi nhỏ sau khi đã lười biếng bơi ra xa bờ. 
– Anh đã làm tình bao giờ chưa Paul? – Cô hỏi. 
Anh cau mày nhìn sang phía cô. 
– Chưa, tại sao em lại hỏi vậy? 
– À – cô nói, – chỉ bởi vì… – cô ngừng lại, cố gắng tìm lời để nói và Paul cũng không tỏ ý muốn giúp đỡ cô diễn đạt ý nghĩ của mình. 
Chỉ ra ngoài biển, anh nói: 
– Em nhìn kìa, một cái vây. Ở ngoài này nhiều cá mập lắm. 
Cái vây biến mất và cô rùng mình. 
– Em vẫn còn trinh trắng. – Cô buột miệng thốt lên. 
– Hoan hô em. – Anh đứng lên. – Nào, – anh nói. – Đã đến lúc phải vào bờ rồi. 
– Không, Paul! Em xin đấy! Em muốn nói với anh chuyện này. 
– Tại sao? – Anh hỏi. 
Ngước mắt nhìn lên, cô trông thấy sự ghê tởm hiện rõ trên khuôn mặt của Paul thay cho vẻ điềm tĩnh thân thiện mọi khi. 
– Em sợ. – Cô nói. – Anh càng chần chừ thì em lại càng sợ. 
– Thật vậy à? – Anh bật cười khan. – Đấy không phải là một phần trong bản hợp đồng phải không? 
Cô tròn mắt. 
– Ý anh muốn nói em sẽ là một trinh nữ suốt đời phải không? 
Mặt cô đỏ bừng lên khi cô nói câu này. 

Cặp mắt của Paul lướt dọc cơ thể thon thả của vợ, hai bầu vú lộ ra tới nửa sau bộ bikirủ nhỏ xíu, cặp chân dài thẳng tắp. 
– Anh cho là không. – Anh trả lời. – Em sốt ruột à? 
– Không phải thế. – Cô rụt rè đáp. 
Anh ta bị bất lực hay sao thế nhỉ. Đêm đó, cô nằm thao thức với cái suy nghĩ ấy khi Paul đã ngủ say từ lâu, và lần đầu tiên kể từ sau đám cưới anh không mổ vào má cô một cái nào nữa trước khi đi ngủ. Có thể anh ta là người đồng tính cũng nên và anh ta đồng ý lấy cô chỉ để làm bình phong che đậy. Hay là anh ta căm thù phụ nữ? Cô không thể làm cho cái vòng luẩn quẩn đó thôi quay trong đầu mình. Cho tới nửa đêm, cô quyết định ra khỏi giường, nhón chân bước ngang qua phòng, cởi bỏ tấm áo ngủ rồi trườn vào dưới chân của Paul. 
Anh tỉnh dậy ngay lập tức, cô nhận rõ sự thay đổi trong hơi thở của anh và sự căng thẳng trên cơ thể cường tráng, nhưng anh vẫn giả vờ ngủ say. Cô áp sát vào người anh, cảm nhận được tấm lưng chắc nịch của anh cọ vào khuôn ngực trần mịn màng của mình. Đó là một cảm giác thật dễ chịu và cô lại càng áp sát hơn nữa. Anh đã tỉnh ngủ hẳn nhưng không tỏ ý cự tuyệt. Cơ thể của anh mới ấm áp làm sao. Ôi, chồng của cô! Thật là thoải mái khi được gần sát bên anh. Lòng ngập tràn hạnh phúc, cô thiếp đi vào một giấc ngủ êm đềm. 
Một giờ sau cô tỉnh dậy, trông thấy Paul nằm nghiêng, người chống lên khuỷu tay, đang ngắm cô say sưa. 
– Đêm nay mới thật là đêm chứ nhỉ. – Anh nói. 
Rosemary quá đỗi ngượng ngùng, cô bật khóc nức nở. 
– Đừng đừng, anh xin em đừng khóc. – Anh vội nói. – Khi anh nghe thấy tiếng một người đàn bà nào đó khóc là anh chỉ muốn bỏ chạy… – Anh thở dài. – Em ngủ đi, anh sẽ không bao giờ làm chuyện gì… – anh lúng túng – … mà em không muốn. Em hãy cứ yên tâm. 
– Vấn đề là – cô thổn thức, – em không muốn được yên tâm. 
Ánh trăng tràn ngập căn phòng. Paul ngồi dậy, đi ra kéo rèm che cửa sổ lại, rồi trước sự kinh ngạc của Rosemary, anh quay trở về giường, vội vàng làm tình với cô trong bóng tối. Chừng như đối với Paul đây là một hành động man rợ đáng xấu hổ và Rosemary có thể cảm nhận được một nỗi thống khổ nơi anh khi Paul vùi đầu vào giữa đống gối để giấu đi những tiếng kêu thảng thốt.Từ lúc đó trở đi Rosemary bắt đầu một trạng thái áy náy và đơn độc. Cô trở dậy và kéo rèm cửa ra. Trăng hôm nay thật tròn, bầu không khí êm dịu tỏa mùi hương thơm mát. Ánh trăng vui vẻ nhảy múa trên mặt biển. Cô thèm được chạy ra ngoài đó, đi chân trần trên cát, mặc cho làn gió nhẹ thổi mơn man tà áo ngủ của cô và đi theo bất kỳ một chàng đánh cá nào đó. Nhưng cô chỉ thở dài và ngồi im bên cửa sổ trong suốt một giờ đồng hồ, quyết định rằng từ nay trở di cô sẽ đóng vai của một bà vợ hiền thục và hạnh phúc. Sẽ không một ai biết được nỗi lòng thực của cô. 


* * 

Cách đó hàng ngàn dặm, tâm hồn của Anna cũng đang bị xáo động bởi sự đầy đặn của vầng trăng và làn không khí ám áp của ngọn gió đêm. Những người da đen đang cười đùa và ca hát phía bên kia sông. Margaret và Acker đã đi nghỉ từ sớm, nhưng từ cửa sổ phòng chúng vẫn hắt ra một ánh sáng mờ mờ êm dịu. Tất cả loài người trên trái đất này dường như đều đang có một ai đó để ôm ấp, để yêu thương – trừ bà. 
Simon lúc này đang làm gì nhỉ? Bà tự hỏi. Nghĩ tới ông bà lại càng nhớ da diết cái thuở xa xưa khi họ có với nhau những tháng ngày tuy ngắn ngủi và hạnh phúc tràn đầy. Nhưng nghĩ tới nó mà làm gì nhỉ? Ông ta, cũng như bao nhiêu con người khác kể từ sau cái phiên tòa ác nghiệt ấy, đều đã trở thành một điều không thể chịu nổi đối với bà. Tất cả bọn họ đều độc ác, tham lam, còn bà thì thật là đơn độc. 
Để chờ đêm qua đi, bà lặng lẽ bước xuống vườn nho, xem xét những chùm quả đã bắt đầu trổ ra dưới ánh trăng vằng vặc. Năm nay sẽ lại là một năm được mùa đây. Bà quay trở lại ngồi xuống bậc thềm, ngả lưng tựa vào tường. Bà bắt đầu nghĩ tới Katie. Bà đã yêu con bé biết bao, càng nghĩ về nó bà lại càng yêu nó tha thiết. Anna cảm thấy rằng chỉ cần bà biết được giờ này Katie còn sống và khỏe mạnh là bà có thể mãn nguyện lắm rồi. – Mình sẽ tìm thấy nó, – bà thì thầm, – một ngày nào đó, một nơi nào đó. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.