Bạn đang đọc Tình yêu trở lại – Chương 55
Chương 55Tác giả: Madge SwindellsC uối cùng thì ngày đó cũng tới. Rosemary không muốn bị cản trở bởi một cậu bạn trai nào đi hộ tống nên Margaret đành phải cử Jacob lới đón cô.
Những người phụ nữ trợn tròn con mắt khi cô bước vào, còn đám đàn ông thì quay ra tò mò chiêm ngưỡng. Ngoài việc quá lộ liễu ra, còn thì chiếc váy này quả thực đã làm tăng thêm vẻ quyến rũ cho cặp mắt trong xanh biếc và mái tóc đen nhánh mới nhuộm của cô. Một chàng trai con nhà nông dân vụng về bước tới bên cô nói rằng trông cô hệt như một minh tinh vừa bước từ màn bạc xuống và đi thẳng tới Fontainebleu vậy.
Khi Paul tới sau đó gần một tiếng đồng hồ thì anh gần như bị Rosemary bắt mất hồn. Cặp mắt của anh cứ hút về phía cô gái nhưng lại không nhận ra cô là ai mặc dầu ở cô có một nét gì đó thật là quen thuộc.
– Ôi Paul, anh bị xoắn mất lưỡi rồi ư? – Cô cười phá lên với vẻ đắc ý.
– Rosemary? – Anh nghi ngờ hỏi lại. – Chúa ơi! Tôi gần như không nhận ra em được nữa. Cái tạp dề của em đâu rồi? – Anh cau mày. – Tôi hy vọng rằng em không có ý định giữ mãi màu tóc này chứ, và dáng người em nữa… Ôi gầy quá. Tại sao em không thể là chính mình được thế hả Rosemary? – Rồi anh lãnh đạm gật đầu. – Chúc em một buổi tối vui vẻ, – và bỏ đi.
Rosemary quá đỗi sửng sốt. Tại sao mà anh ta lại dám liệng cô xuống địa vị của một bà nội trợ chỉ cốt để phù hợp với cái công việc kinh doanh chết tiệt của anh ta cơ chứ? Cô uống cạn ly sâm banh của mình và định bám theo Paul nhưng Margaret đã chặn cô lại.
– Bộ váy này… – cô lẩm bẩm. – Như vậy đã là quá đủ rồi Rosemary ạ. Làm sao mà em lại thế? Em không định gây nên một vụ tai tiếng đấy chứ? Đấy có phải là điều mà em muốn không?
– Em đã phát ốm lên khi cứ bị hình dung ra là đang mặc tạp dề với vô số những núm vú cao su và thuốc giặt tẩy xung quanh mình rồi. – Rosemary cáu kỉnh đáp lại và uống cạn một ly rượu nữa.
Margaret chăm chú nhìn em, rồi sau đó cười mỉm.
– Ôi Rosemary, chị đã bảo với em rồi mà, rằng Paul không phải là người thích hợp với em đâu. Anh ta không có trái tim mà trong lồng ngực của anh ta chỉ có một cái máy tính mà thôi.
Có tiếng trẻ con khóc ré lên, Margaret vội vã chạy đi.
Kể từ lúc đó buổi tối trở thành cơn ác mộng. Rosemary chẳng còn nhận thức được mình đã uống hết bao nhiêu ly rượu sâmbanh nữa và cô đã bắt đầu cảm thấy chuếnh choáng. Cô bỏ ra ngoài, đem theo cả chiếc cốc của mình, loạng choạng bước xuống những bậc thang dẫn xuống chỗ có một chiếc ghế dài trong vườn hồng. Paul đang ngồi đó, mắt nhìn chăm chú lên vầng trăng và những ngọn núi phía xa xa.
Có thể là cô đã hình dung ra sự coi thường của anh chàng, cô nghĩ vậy và đặt một bàn tay lên vai Paul, hỏi khẽ.
– Anh đang nghĩ gì mà mải mê đến vậy?
Anh ngước mắt nhìn lên, cười mỉm. Coi đó là một lời mời mọc Rosemary ngồi xuống, gần sát anh trong một khoảng cách mà cô có đủ can đảm.
– Tôi đang nghĩ – anh trả lời, – rằng nếu như tôi mà tiến hành việc tự đóng gói bột giặt thì tôi sẽ hạ giá bán ra được ít nhất là mười xu một gói.
– Chúa ơi. – Cô cau mày nhìn anh. – Anh đang ngồi ngắm trăng ngắm núi mà đầu lại nghĩ tới những gói xà phòng giặt ư?
Trong giây lát, cặp mắt của Paul lướt nhanh trên cơ thể đang tuổi dậy thì của cô gái trẻ. Khuôn ngực phập phồng và hàng mi run rẩy. Chợt anh nhe răng ra cười toe cười toét.
– Sức mạnh của quảng cáo, tôi cho là như vậy. Mỗi lúc trông thấy em, tôi lại không thể ngăn mình khỏi nghĩ tới những chậu giặt và những gói thuốc tẩy.
Người Rosemary đờ ra vì kinh sợ. Gã đàn ông này quả đúng là một con quái vật – một quái vật tàn ác, hung bạo, xấc xược.. Rượu sâm banh lại càng làm tăng thêm nỗi thất vọng và sự bực tức của cô. Nếu như trong trường hợp khác thì cô đã phá lên cười vui vẻ nhưng lúc này cô chỉ có thể thở dốc, tự dưng cô thấy cánh tay cầm cốc của mình đưa lên và cô hắt cả chỗ rượu còn lại trong đó vào mặt của con quái vật ấy. Cô nghe thấy một tiếng cười khoái trá nổi lên trong lúc gã đàn ông quay lưng đi trở vào trong nhà.
Ôi chao, hắn ta mới khủng khiếp làm sao. Cô vẫn ngồi lại trong khu vườn tràn ngập hoa hồng, người run bắn và một cơn buồn nôn dâng lên từ dưới dạ dày. Cô muốn đứng dậy nhưng không tài nào nhấc người lên nổi. Cuối cùng, cô nhoài người vào giữa một bụi hồng, nôn thốc nôn tháo, trong lòng cảm thấy ngượng vì sự say xỉn của mình, về bộ váy cũng như những âm mưu mà cô đã tự mình nghĩ ra. Cô thèm được làm một con cua, bò vào trong hang và ẩn sâu trong đó mãi mãi. “Ôi, ôi, ôi”, cô rên lên.
Anna, người đã bỏ ra ngoài đi dạo trong vườn vì chán ghét những trò vô vị được tổ chức ra trong ngày sinh nhật của mình, đã nghe thấy toàn bộ câu chuyện và sau cùng là những tiếng thổn thức nho nhỏ của cô gái. Tiếng khóc ấy đã làm sống dậy trong lòng bà những mối thương cảm mà bấy lâu nay bà không còn cảm thấy được nữa. Bà lặng lẽ bước tới bên cô gái lúc này đang gục người xuống ghế trong một tư thế thật khổ sở, đầu kẹp vào giữa hai lòng bàn tay.
– Rosemary, có chuyện gì thế cháu? – Bà hỏi mặc dầu đã hiểu rõ được câu chuyện, nhưng trong lòng vẫn vẩn lên một ý nghĩ: Tại sao mình lại phải lo lắng cho con gái của “người đàn bà đó “ nhỉ?
– Cô đi đi, – Rosemary thổn thức. – Cháu rất tiếc vì đã làm hỏng mất bụi hồng của cô, nhưng cháu xin cô hãy đi đi.
– Vớ vẩn… như vậy tức là cháu đã bón phân cho hoa rồi đấy, – Anna nói. – Cháu có thể tới đây và làm như vậy hàng đêm nếu cháu muốn.
Rosemary nghi ngờ nhìn lên. Cô chưa bao giờ nói chuyện trực tiếp với Anna nhưng đã được nghe rất nhiều điều về người đàn bà này do Margaret kể lại. Lòng trắc ẩn không bao giờ được nhắc lới cả. Cô rùng mình.
– Hãy vào đây với tôi. – Anna nói tiếp. Bà vòng tay ôm ngang người cô gái, vực cô lên và dìu cô đi vòng ra phía vườn nho tới phòng ngủ của mình. Bà lấy khăn lau mặt cho cô gái và gọi Flora tới. Họ hì hụi cho Rosemary uống một thứ thuốc có mùi thật kinh khủng khiến cho cô nôn thốc nôn tháo hết tất cả những gì còn sót lại trong bụng. Sau đó, người cô lả đi nhưng không còn thấy cảm giác khó chịu nữa. Cô thiếp vào một giấc ngủ say.
Sáng hôm sau Rosemary thấy mình tỉnh dậy trong phòng ngủ dành cho khách và Margaret đang rửa mặt cho cô. Cô rên lên khi cố gắng cử động cái đầu.
– Thật là xấu hổ! – Chị của cô cằn nhằn. – Từ giờ trở đi xin em đừng có uống một thứ gì đó tới quá hai cốc nhé! Chị đã gọi điện ẹ bảo rằng em bị ngộ độc thức ăn và mẹ đã mắng chị một trận té tát đấy.
Rosemary lầm bầm cảm ơn.
– Anna muốn gặp em. Em hãy cư xử cho đúng mực nhé – Margaret nói trước khi rời đi. – Đừng quên đấy.
Anna đang ở trong bãi cỏ luyện tập ột con ngựa đen tuyền mới mua được. Nhìn bà, Rosemary thầm nhận xét rằng sự hiếu động và vẻ nóng nảy của con vật thật giống với tính cách của Anna. Cô leo lên ngồi vắt vẻo trên dãy hàng rào, chờ cho buổi luyện tập kết thúc.
– Cháu không phải là một người bán hàng tinh ý – Anna nghiêm nghị bắt đầu. – Cháu không bao giờ được phép tạo ình một vẻ ngoài quyến rũ nếu như khách hàng của cháu căm ghét cái đẹp. Điều gì sẽ xảy ra nếu như anh ta chỉ thích những bộ óc thông minh? Và cả sự quyết tâm nữa. Cháu sẽ không bao giờ có được Paul bằng những mưu mẹo gợi tình đâu.
Bà thúc mạnh vào sườn con ngựa làm cho con vật giận dữ nhảy chồm lên.
Hai má của Rosemary nóng rực, cô vui mừng vì Anna không nhìn thấy mặt cô trong lúc đang phải cố hết sức để ghìm con ngựa lại.
– Bán hàng là phải hiểu được tâm lý của người mua, phải biết trao cho người mua những gì mà anh ta muốn với những thứ mà mình đang có. Trong trường hợp của cháu… người mua không biết rõ anh ta muốn gì nhưng trong tiềm thức anh ta cảm nhận được nó và sẽ chộp ngay lấy nếu cháu đưa ra đúng thứ mà anh ta muốn. Tôi đã rút ra được kinh nghiệm này từ công việc kinh doanh của mình đấy. – Bà nói thêm.
Đột nhiên, bà mỉm cười. Đó là lần đầu tiên Rosemary trông thấy nụ cười của bà và cô thực kinh ngạc. Cô tự hỏi mình rằng tại sao cô lại không nhận ra Anna đẹp tới nhường này nhỉ. Chắc có lẽ bởi vì sự cau có mà bà luôn đeo trên bộ mặt của mình. Cặp mắt của bà biếc xanh, sâu thẳm, tạo cho người ta cái cảm giác rằng nếu nhìn lâu thì sẽ bị lạc trong đó. Rosemary ghen tị nghĩ thầm. Hai hàng lông mày thanh tú gần như gặp nhau trên đầu sống mũi thẳng tắp và đâm xiên sang hai bên thái dương. Khuôn miệng đầy đặn và khêu gợi, chiếc cổ mềm mại và mịn màng. Suối tóc dày óng mượt đổ thẳng xuống hai bên vai. Tuy vậy Anna cũng phải hơn bốn chục tuổi rồi, Rosemary nhanh nhẹn nhẩm tính.
– Paul đang muốn tìm kiếm tình yêu của một người đàn bà mạnh mẽ có thể giúp đỡ được nó trong công việc. – Bà bật lên một tiếng cười cụt lủn. – Cháu cần phải thay thế vẻ quyến rũ ở ngoại hình của mình bằng một tấm lòng nhiệt tình và sự quyết tâm cao độ đối với công việc. Hãy nghe theo lời khuyên của tôi, rồi cháu sẽ có được một chàng trai tuyệt vời đấy.
Liệu giữa Paul và Anna có chuyện gì đó với nhau không nhỉ. Rosemary thầm nghĩ. Cô ấy chắc chắn còn lộng lẫy và quyến rũ hơn vô khối thiếu nữ đang tuổi thanh xuân khác.
Cặp mắt của cô đã để lộ dòng suy nghĩ đó.
– Đừng có mà ngu ngốc tới vậy, Rosemary. – Anna thình lình nói. – Hãy về nhà đi, và suy nghĩ bằng cái đầu của mình.
*
* *
Rosemary nôn nóng chờ cho kỳ nghỉ học tới gần. Ngày đầu tiên trong kỳ nghỉ ấy, cô lên đường đi tới Better Buys ở Stellenbosch – sự thất bại lớn nhất của Paul. Như thường lệ cửa hàng vắng ngơ vắng ngắt, chỉ có một vài bóng dáng nghèo xác nghèo xơ đi lại ở bên trong. Họ tới đây để tìm mua hàng đại hạ giá. Hôm sau cô lại đi tới cửa hàng ở Bellville và cho tới ngày cuối cùng của tuần thứ hai thì cô đã đi được hết lượt những cửa bàng của Paul ở vùng Đất Mũi. Ngay sau đó cô nhận được một cú điện thoại giận dữ của anh gọi tới bảo cô hãy tránh xa các cửa hàng ấy ra và thôi không được làm cho các khách hàng của anh tò mò nữa.
– Anh buồn cười thật đấy, – cô vặn lại. – Anh chẳng hiểu khách hàng của mình tẹo nào. Anh thậm chí còn không cần biết họ muốn gì nữa. Anh không thể nghĩ ra được điều gì xa hơn việc hạ giá bán hàng à? Ngoài ra, – cô nói tiếp, – tôi phỏng vấn họ ở ngoài cửa hàng của anh cơ mà, và anh đâu có sở hữu những cái vỉa hè ấy phải không nào? – Cô ném phịch điện thoại xuống.
Paul thì lại đặt ống nghe một cách thận trọng hơn. Cô ta nghĩ cô ta là cái quái quỷ gì thế nhỉ? Một đứa con gái mới lớn, ngu ngốc. lại muốn dạy ình bài học về thị trường ư? Mặc dù vậy anh cũng phải thừa nhận rằng những gian bàng của mình chỉ thu hút được những khách hàng thuộc thành phần có thu nhập thấp trong xã hội chứ chưa có được những khách hàng đáng mặt anh tài. Song anh sẽ là thằng ngu nếu như gọi điện lại cho cô ta.
Nhưng anh đã làm vậy vào tối ngày hôm sau.
– Thôi được rồi, vậy thì cô muốn gì nào? – Anh hỏi.
Cô nhoẻn cười.
– Tôi chẳng muốn gì cả, mà chính là anh muốn đấy. Chúng ta có thể thảo luận với nhau về những điều mà tôi đã tìm hiểu được trong một bữa ăn tối.
– Bữa trưa. – Anh quát vào ống nói.
– Không, bữa tối. – Cô nhẹ nhàng đáp đáp lại.
Một sự im lặng kéo dài. Rồi Paul lại lên tiếng:
– Vậy thì tối thứ Bảy tuần sau nhé. Tôi không thể gặp cô sớm hơn được đâu.
– Anh chờ máy nhé, để tôi xem lại thời gian biểu của mình đã – Rosemary chặn lại. – Tôi nghĩ rằng, thứ Bảy tuần này thì thích hợp hơn đấy. – Cô bảo anh.
Paul đặt ống nghe xuống và nhìn trừng trừng ra ngoài cửa sổ trong mấy phút đồng hồ. Tất cả những gì mà đồ con hoang này cần là bòn rút của cải của người khác mà thôi, anh nghĩ, nhưng cô ta trẻ quá, lại là người thân trong gia đình và rất gần gũi với Anna. Anh nói to thành tiếng: “Mình sẽ tránh cô ta như tránh một bệnh dịch”, làm cho cô thư ký đang đứng gần đó đợi lệnh phải giật mình.