Đọc truyện Tình Yêu Quan Trọng Đến Vậy Sao – Chương 31
Editor: Thảo Trúc
Beta: Phi Yến
Kỉ Bách Linh nắm tay Tưởng Bách Xuyên cả hai cùng rời đi, cô cắn môi, lén liếc nhìn sắc mặt anh, “Anh… Anh có bực không?”
Tưởng Bách Xuyên thấy cô lo lắng, vội nắm chặt tay cô, nghe cô nói như vậy, anh quay sang nhìn sự khó chịu trong lòng cũng mất đi, “Em lo anh sẽ giận em?”
Bất ngờ trước câu hỏi của anh, mắt cô mở to nhìn anh, mất một lúc mới gật đầu.
Tưởng Bách Xuyên không không trả lời, mà giơ tay vuốt tóc. Anh có thể nói anh vui vẻ khi biết Giang Dịch Sâm mỗi ngày đều đưa cô đi làm về sao? Cho dù tâm lý vững vàng đến cỡ nào cũng bắt đầu lo lắng, anh sợ cô bị Giang Dịch Sâm làm cho cảm động, sợ cô sẽ đồng ý qua lại với Giang Dịch Sâm, thậm chí anh lo sợ một lúc nào đó cô nhận ra Giang Dịch Sâm mới là lựa chọn đúng, nhưng hóa ra điều cô suy nghĩ lại là cảm nhận của anh, anh rất hạnh phúc vì điều đó, có lẽ anh lo xa rồi.
Kỉ Bách Linh ngơ ngác nhìn phải ứng của Tưởng Bách Xuyên, sau đó bị anh kéo đến một nhà hàng nướng gần đó. Cô lúc này cảm thấy thực khó hiểu, chính là trước đây cô rất thích ăn đồ nướng nhất là món cà tím nướng, cà chín thơm lừng, mềm mại hơn nữa cho rất nhiều gia vị ăn vô cùng thơm ngon. Nhưng chính anh giáo dục cô, không cho cô ăn đồ nướng nhiều, với lý do không tốt cho sức khỏe, vì vậy cô ăn ít đi, thậm chí đã lâu rồi không ăn, lúc này đây anh thế nào lại chủ động dắt cô đi ăn đồ nướng?
Cô không nhìn đồ ăn, mà ngồi nhìn Tưởng Bách Xuyên tay cầm rổ nhỏ ở quầy chọn thức ăn. Hai tay xoa xoa cằm, nhìn anh đăm chiêu chọn món, miệng bất giác lộ ra ý cười, căn bản cô không cần nói cho anh biết cô thích ăn cái gì, nhưng anh luôn chọn đúng món cô thích, cà tím, rau hẹ, bắp mỹ, thịt… cuối cùng là tàu hủ ki, đây đều là những món cô thích ăn.
Cô hạnh phúc nhìn anh, tầm mắt hướng từ lúc anh lấy đồ cho đến khi bưng lại bàn, trong lòng ngập tràn hạnh phúc, trong đầu lúc này hiện lên một câu nói — gặp được anh là niềm hạnh phúc lớn của đời em.
Thời gian ở với anh trôi qua thật nhanh, lúc nào cũng yên bình, giống như chỉ cần ở bên cạnh anh cô sẽ cảm thấy không bao giờ bị anh lừa dối hay phản bội, anh sẽ không bao giờ khiến cô phải đau lòng, bất kể bọn họ sẽ trải qua bao nhiêu khó khăn, đây là tình yêu, vì chỉ có tình yêu mới mang lại cảm giác này.
Tưởng Bách Xuyên ngồi đối diện với cô, cái bàn nhỏ hình vuông, tuy ngồi xa nhau nhưng vẫn cảm giác được sự gần gũi, “Tại sao muốn anh ngồi bên đây”
“Bách Xuyên.” Cô gọi tên anh, sau đó cắn môi, “Em muốn giải thích với anh một chút chuyện liên quan đến Giang Dịch Sâm.”
Tưởng Bách Xuyên nhìn cô, tuy bên ngoài trông anh rất bình thản, nhưng cô nhìn thấy được cảm xúc bất an trong lòng anh, anh vẫn còn để ý đến Giang Dịch Sâm, tâm lí lúc này có vô số cảm xúc khó nói, biết là anh luôn đối xử tốt với cô, lại nguyện tin tưởng cô, nhưng bản thân cô cũng phải nói cho anh biết cảm nhận của bản thân, để hai người hiểu được suy nghĩ của nhau để sự tin tưởng của anh dành cho cô không ít đi, có như vậy mới cùng nhau vượt qua những khó khăn và tình cảm sẽ bền chặt hơn.
Tưởng Bách Xuyên không nói gì, chỉ gật gật đầu đồng ý đợi cô nói.
“Lúc đầu cảm nhận của em về Giang Dịch Sâm tương đối tốt, cảm giác này đến từ thời cấp ba lúc anh ấy giúp em kịp đến trường thi, cho nên thời gian đầu anh ấy lấy lý do coi em như bạn bè rủ em ra ngoài chơi em liền vui vẻ đồng ý không từ chối. Thời gian sau đó anh ấy chủ động thổ lộ, em mới biết anh ấy không đơn thuần coi em là bạn mà muốn tiến xa hơn thì em đã từ chối, em cứ tưởng rằng như vậy là xong. Em thật thật không ngờ, anh ấy vì em mà làm nhiều chuyện như vậy, em không để ý đến anh ấy, tưởng rằng anh ấy biết khó mà lui, nhưng mọi chuyện không như em nghĩ, anh ấy còn đứng ở phía sau giúp em xử lý rất nhiều chuyện. Em không muốn nói dối anh, cũng có lúc em thật sự rất cảm động, thậm chí không đơn thuần là cảm động, còn có áy náy, một người bất chấp tất cả mà đối xử tốt với em không cầu em hồi đáp, chỉ là đơn thuần đối tốt với em thôi, đơn thuần thích em, có lúc em cảm thấy cảm xúc bản thân rất mơ hồ.” Cô cắn môi, nói ra như vậy, cô cũng cảm thấy có chút hổ thẹn với Tưởng Bách Xuyên, nhưng cô không muốn nói dối anh, vì thế dũng cảm chống lại ánh mắt anh đang nhìn cô, “Hai ngày nay em đã suy nghĩ rất cẩn thận, bất kể Giang Dịch Sâm làm chuyện gì đều không có quan hệ với em! Anh ấy muốn làm cái gì, thì cứ làm, em sẽ không vì thế mà hồi đáp lại, em nói cho anh biết suy nghĩ của em, anh có muốn la em cái gì ko? Vì có những lúc em rơi vào trạng thái mơ hồ…”
Cô đưa ra bộ mặt đáng thương nhìn anh, đôi mắt nhiễm đèn đường trong suốt nhìn anh lấp lánh.
Tưởng Bách Xuyên thâm trầm nhìn cô, sau đó cầm lấy bàn tay của cô nắm thật chặt, “Là anh không tốt, không ở bên cạnh em thường xuyên…”
Cô lắc đầu, tại sao lại là lỗi của anh, anh có kế hoạch của anh, công việc của anh cô là người hiểu rõ.
Tưởng Bách Xuyên buông tay cô ra, nhéo hai má, “Anh rất vui khi nghe em nói như vậy, điều đó chứng minh em tin tưởng anh, nên mới nói cho anh biết cảm xúc trong lòng em.”
Kỉ Bách Linh lúc này mới nở nụ cười.
Chủ quán mang đồ ăn và bếp than lên, Tưởng Bách Xuyên mở đôi đũa ra đưa cho Bách Linh, cô cười đón nhận. Ngày đó hương vị món ăn nào với cô cũng đều ngon, cô vừa ăn vừa nhìn anh, tâm trạng cực kì tốt, cho đến bây giờ cô cảm thấy rất hài lòng và hạnh phúc khi được ở bên cạnh anh.
Sau khi ăn xong, Tưởng Bách Xuyên đưa Kỉ Bách Linh về nhà, cô dặn anh về sớm, nếu không hết xe. Tưởng Bách Xuyên nhìn thấy cô đi vào trong nhà, cho đến khi hút bóng, anh mới xoay người rời đi. Hiện tại anh đang ở chung với một người bạn, bởi vì thời gian trước thường xuyên đi công tác, nên anh để bạn anh vô ở, hiện tại anh nên đi tìm công ty khác, viết một tờ đơn xin việc rồi nộp vô. Thời gian còn lại anh nên tập trung cho luận văn tốt nghiệp, sau khi hai người lấy được bằng, anh và Kỉ Bách Linh nên trao đổi về tương lai của hai người, tạm thời sẽ không đặt nặng vào vấn đề việc làm.
Kỉ Bách Linh vừa đi vừa ngâm nga giai điệu bài hát quen thuộc vừa bước vô nhà, tra chìa khóa vào cửa, lập tức mở to hai mắt nhìn phòng khách sáng đèn, cả nhà đều ngồi ở phòng khách. Cô trừng mắt nhìn thật kĩ, xác định bản thân không nhìn lầm, sau đó mới cất giày dép vào tủ cất giọng, “Cha, mẹ, anh trai, chị dâu tại sao mọi người lại đến đây làm gì?”
Thấy sắc mọi mọi người đều rất nghiêm túc, giọng nói của cô cũng trở nên thấp hơn bình thường.
Kỉ Nguyên Chu trưng ra nét mặt lạnh tanh, liếc mắt nhìn anh trai sau đó đưa ánh mắt nhu hòa về phía Kỉ Bách Linh, “Bách Linh, ngày mai con còn đi làm, về phòng nghỉ ngơi đi, ở đây không có chuyện của con.”
Kỉ Bách Linh sững sờ nhìn cha cô, “Vâng”
Kỉ Bách Khải nhìn cô em gái, không biết đang nghĩ đến cái gì, đột nhiên lên tiếng, “Bách Linh em nên ngồi xuống” Anh quay lại nói với mọi người “Đều là người một nhà, Bách Linh lớn rồi đương nhiên cũng phải biết trong nhà đang xảy ra chuyện gì.”
La Mẫn trừng mắt liếc chồng, Kỉ Bách Khải cũng cau mày nhìn vợ.
Kỉ Bách Linh định chuẩn bị về liền ngừng lại, đã xảy ra chuyện gì? Cô do dự nhìn về hướng mẹ mình, đã xảy ra chuyện gì? Nếu như không biết, cô sẽ luôn cảm thấy bất an, vì thế dứt khoát biết còn hơn không.
Ngồi nghe Kỉ Bách Linh đã hiểu căn bản đã xảy ra chuyện gì, nhà chỉ là một xí nghiệp kinh doanh thực phẩm bình thường, chuyên về thực phẩm. Bởi vì mấy tháng trước nhà nước cho người xuống kiểm tra về chất lượng an toàn thực phẩm, phát hiện có chất không cho phép sử dụng, nhưng vì nếu không cho vào thực vật nhìn sẽ không được xanh tươi, nên bị ảnh hưởng đến tiêu thụ. Từ đó kéo dài dẫn đến lỗ vốn, nhất là bây giờ, thiệt hại càng nghiêm trọng, các loại thực phẩm tiêu thụ càng ngày càng kém, lượng thịt bán ra tiêu thụ cũng không tốt lắm, hiện tại chỉ dựa vào đậu chống đỡ nguy cơ phá sản.
Vấn đề lớn nhất bây giờ không phải là tiêu thụ, mà gần đây liên tiếp có người đến kiểm tra, nói nhà xưởng không hợp quy cách an toàn sản xuất, yêu cầu nâng cấp thiết bị, quả thực là họa vô đơn chí.
Kỉ Bách Linh nghe như lọt vào sương mù, chỉ biết hiện tại vấn đề đang rất nghiêm trọng.
Ý Kỉ Bách Khải muốn sa thải bớt nhân viên lâu năm đặc biệt là những người làm không tốt, hiện tại sản lượng tiêu thụ vốn đã kém, nhưng những người đó vẫn được hưởng tiền lương cao như vậy, tiền lương mỗi tháng đều được mấy chục vạn, với tình hình kinh tế hiện nay sa thải là biện pháp tốt nhất. Nhưng Kỉ Nguyên Chu không đồng ý với ý kiến đó, thời điểm công ty mới khởi nghiệp, chính là dựa vào những người này cùng nhau phát triển đi tìm nguồn tiêu thụ, mang từ một xí nghiệp nhỏ trở thành ngày hôm nay, bây giờ mới gặp chút khó khăn liền xa thải họ, hành động này Kỉ Nguyên Chu làm không được.
Kỉ Bách Linh ngồi một bên nghe cha cùng anh trai khắc khẩu, anh trai nói cha tư tưởng cổ hủ, bảo thủ, hiện tại công ty đang lâm vào bế tắc, nhân viên làm việc gấp hai gấp cha lần bình thường, nhưng những người đó chỉ có ngồi văn phòng gọi điện thoại, một tháng tiền lương gấp 20 lần một nhân viên bình thường, rất nhiều người bất mãn. Kỉ Nguyên Chu tỏ vẻ, những người trẻ đó không hiểu chuyện…
Kỉ Bách Linh nhíu mi ngồi nghe, Khâu Linh vỗ vai cô, lúc này mới nhìn chồng, “Em thấy Bách Khải nói cũng có lý, bây giờ không còn như ngày xưa nữa, công việc của bọn họ nhàn như vậy mà lương lại cao, cấp dưới chán nản cũng phải, không cần một việc mà để cho nhiều người đảm nhiệm đến vậy, ông nên cân nhắc lại.”
“Bà không biết thì đừng có nói vào.” Kỉ Nguyên Chu trừng mắt liếc bà một cái.
Khâu Linh lập tức im lặng, quay sang dặn Kỉ Bách Linh nên đi ngủ sớm một chút, đừng để ý việc này, anh trai và cha sẽ xử lý tốt. Kỉ Bách Linh nghĩ ngợi, mình ngồi ở đây, quả thực không có giúp được gì, hơn nữa cô cũng không biết ai đúng ai sai, đứng ở góc độ của cha, là lỗi ở anh trai, nhưng đứng ở góc độ anh trai, là lỗi ở cha, cô không biết nên nói như thế nào, chung quy cô không hiểu lắm tình hình ở công ty. Cô trở về phòng, chuyện kinh doanh nên để cha và anh quyết định.
Cô trở về phòng, có chút thất vọng. Cô tưởng sau khi trở về nhà sẽ nói cho mọi người biết tiết mục cô chủ trì nhận được rất nhiều sự hưởng ứng, có rất nhiều người xem xong liền gọi điện thoại đến tỏ vẻ rất thích người chủ trì mới, cô nghe nói vậy tâm trạng cực kì vui vẻ, muốn cùng người nhà chia sẻ, sau khi trở về lại gặp chuyện như vậy, nếu lúc này nói ra cũng không có ai nghe, huống chi nhà đang xảy ra chuyện như vậy tâm trạng cô theo đó mà chìm xuống.
Hôm sau Kỉ Bách Linh đi làm bình thường, buổi trưa cô nhận được điện thoại từ La Mẫn, trong ấn tượng của bản thân cô và chị dâu rất ít liên lạc, trong điện thoại chị dâu nói chuyện rất vội kêu cô lập tức về nhà, nếu không trở về anh trai sẽ bị cha cô đánh chết, lúc này cô mới cảm thấy sự việc nghiêm trọng lập tức xin nghỉ phép, cô có việc gấp cần phải về nhà.
Trên đường về nhà cô cảm thấy không yên tâm, cha cô rất ít khi cười, nhưng không bao giờ tức giận gì nhiều, lần này cha đánh anh trai chắc chắn chuyện rất nghiêm trọng.
Kỉ Bách Linh bắt xe đến cư xá, tới nhà cô liền mở cửa, lúc mới công nhận chị dâu có nói đúng, cha đang cầm chổi lông gà đánh anh trai, mà Kỉ Bách Khải quỳ trên mặt đất, mặc cho Kỉ Nguyên Chu đánh, Khâu Linh cùng La Mẫn thì đứng ở bên cạnh khuyên can, Kỉ Nguyên Chu bắt Khâu Linh đứng sang một bên, Khâu Linh đứng khóc, La Mẫn cùng quỳ với Kỉ Bách Khải.
Trong nhà đang rất loạn sô pha bị di dời vị trí, bàn trà ngã trái ngã phải, rơi đầy mảnh tách trà nhỏ.
Kỉ Bách Linh thấy một màn như vậy, lập tức chạy đến, “Cha, người đang làm cái gì? Cho dù anh làm sai cha cũng không nên đối với anh như vậy.”
Kỉ Nguyên Chu nghe được lời con gái nói, lúc này ông mới đem chổi lông gà ném sang một bên, nhìn con trai đang đau đớn vì bị đánh trúng, “Ngươi, người đúng là nghiệt tử, xem mình đã làm nên chuyện gì? Nói…”
Kỉ Bách Khải quật cường không nói lời nào, Kỉ Nguyên Chu đá lên người con trai mấy đá, sau đó mới nói con trai ông đã làm cái gì. Kỉ Nguyên Chu bắt đầu kiểm tra lại sổ sách, nhất thời phát hiện công ty thâm hụt một số tiền lớn lên đến năm trăm vạn, tra ra là do anh trai cô, vì thế mới gọi Kỉ Bách Khải về nhà đánh cho một trận.
Năm trăm vạn…
Kỉ Bách Linh nghe con số cũng phải hoảng sợ, tuy rằng người khác đều nói nhà cô điều kiện tương đối khá, không lo chuyện thiếu cơm áo gạo tiền, nhưng chỉ dư chút đỉnh thôi, năm trăm vạn được coi là một con số khổng lồ.
“Coi như cả đời Kỉ Nguyên Chu ta sinh ra đứa con phá gia chi tử như ngươi…” Kỉ Nguyên Chu hai mắt đỏ lên, ngồi trên sô pha, ông ôm đầu mình, dường như nói cái gì cũng cũng không nói ra được.
Lúc này La Mẫn quỳ trên mặt đất lôi kéo Kỉ Bách Khải, “Bây giờ đã đến mức này anh còn không định nói thật sao?”
Kỉ Bách Khải cắn chặt môi, một câu cũng không nói.
La Mẫn cắn môi, tâm lí giãy dụa, rốt cuộc cũng đứng lên, cô nhìn về phía Kỉ Nguyên Chu, “Cha, Bách Khải không cho con nói ra sự thật…”
“Em câm miệng cho anh.” Kỉ Bách Khải lập tức hướng La Mẫn gào thét.
La Mẫn không để ý lời chồng nói, “Cha, Bách Khải làm như vậy, tất cả đều là vì cha, chuyện này đã phát sinh được hai năm rồi, công ty liên tục xoay vốn con cùng Bách Khải không dám nói cho cha biết, sợ nói ra cha sẽ không chịu đựng nổi. Số tiền đó mất đi là bởi vì hai năm nay nó được dùng vô để bù lỗ, Bách Khải biết xí nghiệp này là tâm huyết cả đời của cha, vì vậy mới không nói cho cha biết sợ cha nghe tin sẽ chịu không nổi. Nếu như không phải bất đắc dĩ, Bách Khải sẽ không đưa đến quyết định xa thải những người kia, thật sự là chúng con đã cố gắng hết sức… Cha, con và Bách Khải suy nghĩ mọi việc kỹ càng, nhưng tuyệt đối không làm cha thất vọng, chỉ cần xí nghiệp xảy ra vấn đề gì, xử lý được con đều cố gắng nhưng bây giờ chúng con không thể tiếp tục chống đỡ được nữa rồi.”
Khâu Linh nghe nói như thế, lập tức khóc bà run rẩy đi tới chổ Kỉ Bách Khải “Bách Khải, con đứng lên cho ta, mẹ còn tưởng rằng… Mẹ nên tin tưởng con mới đúng.”
Kỉ Bách Khải vẫn là không chịu đứng lên, quật cường nhìn Kỉ Nguyên Chu.
Kỉ Nguyên Chu nhìn bộ dáng quật cường của con trai, lại hốc mắt đỏ hoe của con dâu, rốt cuộc cũng nhắm mắt, “Ngươi đứng lên đi!” Ông đánh ngực mình, “Là ta không có bản lĩnh, đều là lỗi của ta…”
“Cha” Kỉ Bách Khải đi đến bên ông, “Cha đừng như vậy…”
Kỉ Nguyên Chu vặn mình, sau đó mở to hai mắt, dường như hô hấp có chút khó khăn. Kỉ Bách Linh cũng nhận thấy được sự việc mọi người đều bối rối, Kỉ Bách Linh lập tức gọi đến 120 mang Kỉ Nguyên Chu đưa đến bệnh viện…
Cả nhà đều ở ngoài phòng giải phẫu, Kỉ Bách Linh ngồi an ủi mẹ, Khâu Linh nước mắt lưng tròng, bà cứ nói nếu như Kỉ Nguyên Chu xảy ra chuyện gì, bà cũng không muốn sống.
Kỉ Bách Linh lần đầu tiên cảm thấy sinh mệnh con người thật yếu ớt.
Kỉ Bách Khải và La Mẫn cũng ngồi ở một bên chờ, bọn họ khuyên giải an ủi Khâu Linh một lát, Kỉ Bách Khải đứng lên đi sang một bên hút thuốc, La Mẫn cũng theo đi qua.
“Thấy chưa? Anh đã bảo em đừng nói.” Kỉ Bách Khải trừng mắt nhìn vợ mình đương niên anh tức giận vì hành động của cô.
“Nếu như không nói, anh sẽ bị cha đánh chết. Hơn nữa không phải là lỗi của anh, kêu anh đừng nhúng tay nhiều vào, anh không nghe, người ta ăn ốc còn anh đi đổ vỏ…”
“Anh không biết chuyện này lại làm ba tức giận như vậy…”
“Em xem anh về sau còn dám tự mình xử lý hay không…”