Tình Yêu Quan Trọng Đến Vậy Sao

Chương 30


Đọc truyện Tình Yêu Quan Trọng Đến Vậy Sao – Chương 30

Editor: Thảo Trúc
Beta: Phi Yến
Buổi chiều hôm nay Kỷ Bách Linh mới lên công ty, sau khi tập dợt một lần cuối buổi tối mới chính thức ghi hình. Mà hiện tại cô lại đang đứng ở sân bay đợi Tưởng Bách Xuyên đang trên đường trở về. Đứng đợi tầm 10 phút cô đã thấy anh từ trong cửa bước ra, tâm trạng lo lắng mệt mỏi mấy hôm nay cuối cùng cũng đã vứt bỏ khi thấy anh. Cô lật đật chạy đến ôm chầm lấy anh. Tưởng Bách Xuyên trở về lần này mang theo rất nhiều hành lý vì quá vui mừng nên cô không để ý đến điều đó cũng không biết lý do tại sao? Anh buông hành lý ra sau đó đáp lại cái ôm nhiệt tình của cô.
Anh hôn lên mái tóc của cô, anh biết bản thân mình làm cho cô thiếu cảm giác an toàn, anh đã không làm tốt bổn phận của một người bạn trai.
Trong vòng tay của anh cảm nhận được nhịp tim đập, rốt cuộc cô cũng nở nụ cười ngọt ngào, cô rất thích cái cảm giác cảm nhận được sự tồn tại của anh, chỉ cần có anh ở bên cô có thể thấy được tương lai của mình và anh ở phía trước. Anh là người đàn ông cô đã chọn bọn họ sẽ cùng nắm tay nhau đi quãng đời còn lại. Cảm giác hoang mang mấy hôm nay giờ khắc này đã tan biến, mặc kệ bên ngoài có bao nhiêu người đối xử tốt với cô, ngoại trừ Tưởng Bách Xuyên, cô và bọn họ đều không có bất cứ quan hệ gì.
Hai người đứng ở sân bay một lát, liền có người tới nhận hành lý mang về, sau đó anh đưa cô đi dạo.
Lúc này Kỷ Bách Linh mới ý thức được hành động của mình, cô gọi điện bắt anh trở về bên mình, liệu có ảnh hưởng đến công việc của anh hay không?
“Anh đột nhiên trở về như vậy cấp trên có trách hay không?” Kỷ Bách Linh lo lắng nhìn anh, muốn xin lỗi sự tùy hứng của mình, e rằng cuộc điện thoại của cô đã ảnh hưởng rất lớn đến công việc của anh.
“Không sao, em đừng lo lắng, công việc cơ bản đều đã xong anh cũng phải trở về”
“Thật sao!” ánh mắt của cô ánh lên vẻ vui mừng.
“Đúng vậy!” Vừa nói anh vừa vuốt tóc cô thật trìu mến.
Khóe miệng Tưởng Bách Xuyên có ý cười, anh không hối hận với quyết định của mình, cô là tất cả của anh, quá khứ đã là như vậy, hiện tại hay tương Lai đều như thế. Tất cả là anh cam tâm tình nguyện, tất cả sự khó chịu trong lòng lúc này đều biến mất.

Sau khi Kỷ Bách Linh biết mình không có ảnh hưởng gì đến công việc của anh, cô rất vui vẻ kể cho anh hôm nay cô là người chủ trì tiết chính cho tiết mục mới ở đài truyền hình, cô muốn anh đến phòng ghi hình xem thành quả của cô, Tưởng Bách Xuyên vui vẻ đồng ý, trên đường còn hỏi rất nhiều vấn đề.
Sau buổi ghi hình, Kỷ Bách Linh chạy theo đạo diễn hỏi xem biểu hiện của mình như thế nào, Tưởng Bách Xuyên luôn luôn khích lệ và động viên, lúc nào anh cũng khen cô. Cô muốn hỏi đạo diễn để biết được năng lực của bản thân, đạo diễn nhận xét thẳng thắn, tuy cô còn thua Hướng Đình Đình, nhưng lần đầu tiên biểu hiện như vậy đã rất tốt. Có điều đây là buổi phát sóng đầu tiên của chương trình, phải đợi xem phản ứng của khán giả mới đánh giá được.
Sau đó cả hai rời khỏi công ty đi ăn cơm, ở dưới lầu vô tình thấy Giang Dịch Sâm đứng đó đợi cô như mọi lần. Kỷ Bách Linh dừng lại sau đó kéo Tưởng Bách Xuyên rời đi. Cô không do dự, sáng nay thức dậy cô đã hạ quyết tâm cô và anh không có khả năng. Chợt nhớ lúc trước cùng Phùng Minh Nguyệt đi xem một bộ phim, nhân vật nam chính đi yêu một cô gái khác, trong khi bản thân đã có vợ, đến cuối cùng anh ta đã nhận ra tình cảm thực của bản thân và quay lại với người vợ. Kỷ Bách Linh nhớ bộ phim đó rồi liên tưởng đến hoàn cảnh bản thân, cô là nguyện ở bên cạnh Tưởng Bách Xuyên, đó không chỉ là trách nhiệm, mà vì tình yêu, cô yêu anh thật lòng.
Sau khi nhận được điện thoại từ Kỉ Bách Linh, anh đã gọi điện cho cấp trên nói muốn trở về, không chỉ như vậy anh còn muốn từ chức hi vọng cấp trên thu xếp người mới đến nhận công việc thay thế anh. Cấp trên khuyên bảo anh, nhưng vẫn không thay đổi được quyết định, anh hỏi ngược lại rằng đưa anh đi công tác là do công ty thu xếp hay có tác động từ người khác? Câu trả lời anh nhận được là sự im lặng.
Chính sự im lặng đó giúp cho anh xác định rõ suy đoán của bản thân.
Sau chuyến đi công tác đầu, Bạch Nhân gọi rất nhiều cuộc gọi đến anh, bởi vì những chuyện đã xảy ra trước đây nên anh không nghe máy, nhưng về sau Bạch Nhân gọi đến ngày càng nhiều chứng tỏ cô thật sự có chuyện cần nói với anh, đồng thời có tin nhắn từ Bạch Nhân gửi đến nói chuyện liên quan đến Kỷ Bách Linh, đắn đo một thời gian cuối cùng anh quyết định hẹn gặp mặt Bạch Nhân.
Địa điểm gặp mặt là quán nước đối diện trường cấp 3 ngày xưa hai người từng học, gần khách sạn nhỏ, lúc anh đến Bạch Nhân cũng vừa tới nơi, hai người cùng đi vào trong. Bên ngoài có mấy nữ sinh trung học đang ngồi nói chuyện phiếm, quán không lớn, nhưng khách lúc nào cũng đông, đã lâu rồi không về lại trường cảm xúc lúc này rất lạ, bao kỉ niệm ngày xưa lại ùa về, anh nhớ ngày xưa có một lần tan học không về ngay mà đến chọc mấy bạn nữ ở lại học phụ đạo, nhát ma, mấy cô gái cô nào cũng sợ la hét ầm cả lên.
Bạch Nhân đến gọi đồ ăn, sau đó lấy hai chai bia cầm về bàn, đặt trước mặt Tưởng Bách Xuyên.
“Anh không uống rượu.” Tưởng Bách Xuyên đẩy chai qua một bên.
“Chỉ là bia thôi, anh sẽ không say, càng không có khả năng uống say làm chuyện không nên làm.” Bạch Nhân nói ra một hơi, không ép anh tùy ý anh lựa chọn, sau đó tự rót cho mình một ly, “Mỗi lần trở về trường thấy mấy em học sinh vô tư vô lo cắp sách đến trường, em cứ thấy bản thân ngày một già đi, thời gian thật kỳ diệu, đã qua lâu như vậy nhưng mọi chuyện đã xảy ra đều nhớ rõ mãi chẳng thể nào quên.”
Tưởng Bách Xuyên nhíu mày, “Chúng ta đã từng là những người bạn tốt của nhau.”
Bạch Nhân uống hết ly đặt xuống bàn sau đó mới nở nụ cười, “Đúng vậy, em luôn luôn nhớ, chúng ta đã từng là bạn tốt, thậm chí em còn nhớ mình đã thích anh như thế nào.”

Bạch Nhân nói thẳng ra như vậy, Tưởng Bách Xuyên hơi sửng sốt, sau đó liền khôi phục lại bình thường, “Chuyện đã qua rồi, bây giờ hay trước kia cũng đều như nhau thôi.”
Bạch Nhân cười lắc đầu, cắn cắn môi, “Trước kia em không hiểu, rõ ràng em thích anh như vậy, tại sao anh lại chọn Kỷ Bách Linh, em có gì thua kém cô ta? Thậm chí em với anh có hoàn cảnh xuất thân tương tự nhau, nên cảm thông cho nhau hơn mới đúng. Nhưng hiện tại, em đã rõ vì sao những người em tiếp xúc qua đều chọn Kỷ Bách Linh, đều thích cô ấy, đúng là em và Kỷ Bách Linh thật sự quá khác nhau.”
Lúc này Tưởng Bách Xuyên mới cầm chai bia lên, tự rót cho mình một ly, uống cạn.
Nhìn thấy động tác của anh, sắc mặt Bạch Nhân tốt lên, “Anh chắc chắn biết Giang Dịch Sâm?”
“Em muốn nói điều gì?” Tưởng Bách Xuyên bắt đầu nghi ngờ lý do Bạch Nhân gọi anh ra ngoài.
“Không muốn nói gì hết, chỉ là đột nhiên cảm thấy muốn tìm một người để tâm sự” Bây giờ Bạch Nhân trông già dặn hơn trước, đồ ăn chẳng mấy chốc được bưng lên, cô cầm chiếc đũa, bắt đầu nhấm nháp đồ ăn, “Ồ, đồ ăn nơi đây lúc nào cũng ngon, giá cả cũng không thay đổi nhiều”
Tưởng Bách Xuyên nhìn cô bản thân không hề động đũa.
“Anh không ăn thử sao, hương vị vẫn như ngày xưa rất ngon đó!” Bạch Nhân nhìn anh.
Tưởng Bách Xuyên rốt cuộc cũng cầm đũa, bắt đầu ăn cơm.
Lúc này Bạch Nhân mới vừa lòng gật đầu, “Ở trong mắt em Giang Dịch Sâm chính là thiếu gia sinh ra trong một gia đình giàu có, từ nhỏ đến lớn đều thuận buồm xuôi gió, cho dù có làm ra chuyện gì quá đáng, đều có cha mẹ đứng đằng sau xử lý mọi chuyện êm đẹp. Anh ta luôn coi mọi chuyện như món đồ chơi, bao gồm cả phụ nữ, chỉ cần anh ta động đầu ngón tay, sẽ có rất nhiều phụ nữ thay phiên nhau quỳ dưới chân anh ta, hết người trước đến người sau. Lúc Giang Dịch Sâm để mắt đến Kỷ Bách Linh, em vẫn thờ ơ lạnh nhạt không quan tâm vì em muốn biết Kỷ Bách Linh dành bao nhiêu tình cảm cho anh, nếu như cô ta vì Giang Dịch Sâm bỏ rơi anh, em sẽ đứng xem tình yêu của họ tồn tại bao lâu? Khi nào Giang Dịch Sâm sẽ bỏ rơi Kỷ Bách Linh”
Tưởng Bách Xuyên cau mày, nhưng Bạch Nhân biết anh đang rất chú tâm nghe cô nói.
“Thời gian đầu Giang Dịch Sâm theo đuổi Kỷ Bách Linh, lúc em thấy hai người thường xuyên ra ngoài chơi em đã nghĩ Bách Linh cũng chỉ thế thôi. Cho đến khi sự kiện Dịch Sâm thổ lộ trước mọi người dưới kí túc xá, em mới hiểu được, Kỉ Bách Linh căn bản quá đơn thuần, tưởng rằng Giang Dịch Sâm không có ý đồ khác, nhưng đến lúc mọi chuyện phát sinh cô cương quyết cự tuyệt tình cảm của Giang Dịch Sâm. Thổ lộ công khai trước mặt mọi người như vậy bất cứ một cô gái nào cũng đều cảm động đến rơi nước mắt nhưng Bách Linh thì khác. Lúc đó em đã thay đổi cách nhìn của mình” Bạch Nhân tiếp tục ăn cơm, vừa ăn vừa nói, “Cho đến bây giờ em mới hiểu được, căn bản Kỷ Bách Linh và em tính cách hoàn toàn khác nhau. Giang Dịch Sâm mỗi ngày đều âm thầm đứng đợi dưới công ty đưa Kỷ Bách Linh về nhà, cho dù là ngày mưa to gió lớn, thậm chí anh còn âm thầm giúp cô xử lý những chuyện khó khăn trong công việc. Trước đây em không hề nghĩ Giang Dịch Sâm lại chung tình đến vậy, bây giờ em mới thấy mọi người nói quả thực không sai, Giang Dịch Sâm đào hoa thay người yêu như thay áo chẳng qua là do chưa gặp được người khiến anh ta động tâm thực sự. Một khi đã gặp được sẽ nhất kiến chung tình cho dù cô gái đó không hồi đáp lại tình cảm của mình”

Tưởng Bách Xuyên buông chiếc đũa, “Em đến tột cùng hẹn anh đến đây là muốn nói cho anh nghe điều gì?”
“Xem anh đi, chỉ cần là chuyện liên quan đến Kỷ Bách Linh anh đều mất kiên nhẫn.” Bạch Nhân lắc đầu thở dài, “Anh là đàn ông, sẽ phải hiểu rõ điều này cho dù bản thân đã có người yêu, gặp công việc giao tiếp bên ngoài chỉ cần không khống chế tốt rất dễ sa ngã vào tình cảm nam nữ, nhưng khi xảy ra những việc đáng tiếc họ ít khi nào xem đó là lỗi của mình mà luôn đổ lỗi cho người phụ nữ. Nhìn vào mối quan hệ giữa Bách Linh và Dịch Sâm, mặc dù cô ấy luôn cự tuyệt anh ta, nhưng anh ta vẫn bám theo Bách Linh không buông, cho dù Bách Linh có cảm động trước sự nhiệt tình của Dịch Sâm thì cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
“Ý của em là sao?”
“Anh đừng nóng giận, hãy nghe em nói hết, nếu như Bách Linh phản bội anh em lại cảm thấy rất hợp lý, đằng này Bách Linh không có, chính điều đó khiến em cảm phục, nếu là em khi thấy một người đàn ông quan tâm đến mình như vậy theo góc độ nào đó em đã lựa chọn Dịch Sâm. Cho dù bị người khác mắng em là người lẳng lơ, hay ích kỷ em đều không quan tâm. Vì nguyên nhân đó em mới hiểu được lý do tại sao anh cùng Dịch Sâm thích cô ấy, lựa chọn cô ấy chứ không phải em.”
Tưởng Bách Xuyên Không biết bản thân nên nói gì, chỉ im lặng.
“Anh ăn với em một bữa cơm đi” Giọng nói của Bạch Nhân có ý khẩn cầu và hi vọng. Cuối cùng anh cũng cầm đũa, ăn cơm xong lúc chia tay mệt nhưng nhìn về phía anh.
“Tưởng Bách Xuyên, em hi vọng đến cuối cùng anh sẽ được hạnh phúc”.
Sau khi Tưởng Bách Xuyên từ chức, anh trực tiếp đi tìm Giang Dịch Sâm. Tìm anh ta rất đơn giản, mỗi ngày Dịch Sâm đều sắm vai người si tình, luôn đứng dưới công ty đợi Kỉ Bách Linh. Giang Dịch Sâm nhìn thấy Tưởng Bách Xuyên, có chút bất đắc dĩ cùng chờ mong.
“Giang Dịch Sâm, tôi hôm nay tìm anh, là muốn nói với anh, mặc kệ anh đang đóng vai gì, tình cảm của tôi và Bách Linh vẫn sẽ luôn luôn tốt.”
Tưởng Bách Xuyên híp mắt không kiêng cái gì người đứng trước mặt mình, anh so với Dịch Sâm về ngoại hình hay tài chính đều không thua kém, không có gì phải lùi bước, anh nên vì chính mình và Bách linh mà kiên cường chống trả.
“Nếu như không thấy bản thân thua kém, hà cớ gì lại đến tìm tôi?”
Giang Dịch Sâm nhàn nhạt mở miệng.
“Nếu như bản thân anh cảm thấy tự tin, tại sao còn đưa chuyện cá nhân vào công việc, ép công ty đưa tôi đi công tác xa nhà”
Tưởng Bách Xuyên nâng cằm đón nhận ánh mắt của Giang Dịch Sâm.

“Anh đến là khiêu khích tôi?”
“Không phải đến khiêu khích, mà đến để nói cho anh biết anh không cần phải làm những chuyện con nít như vậy, tôi đã từ chức, anh đừng nghĩ có thể gây sức ép với cấp trên là muốn làm gì thì làm, cũng đừng nghĩ tôi sẽ không kiếm được việc. Thực ra cũng không có vấn đề gì, tôi có thể đi đến các tỉnh ngoài tìm công việc mới tôi không tin anh có thể dùng một tay che trời. Tôi cho anh biết cho dù anh có làm thêm bất cứ việc gì thì tình cảm giữa tôi và Bách Linh sẽ không vì thế mà mất đi”
“Anh nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy sao, anh đi đến tỉnh khác còn Bách Linh thì sao? Cô ấy sẽ đi cùng anh? Công việc của Bách Linh đang tốt như vậy, anh nghĩ rằng cô ấy sẽ vứt bỏ sự nghiệp của mình để đi theo anh? Cho dù là cô ấy nguyện ý, anh sẽ ích kỉ đứng nhìn người con gái anh yêu hi sinh tương lai của mình vì anh?”
“Đó là việc giữa tôi và cô ấy, anh không cần phải quan tâm”
“Chỉ cần là chuyện liên quan đến Bách Linh, thì tôi quan tâm”
“Giang Dịch Sâm, anh có từng nghĩ qua, anh đối với Bách Linh như vậy là vì anh không có được tình yêu của cô ấy, lòng tự trọng của anh bị tổn thương, cái tôi của anh quá cao nên anh muốn chứng minh bất cứ cô gái nào đều sẽ cảm động trước tấm chân tình của anh? Vì lòng tự trọng và cái tôi cá nhân mà anh xen vào cuộc sống cá nhân của Bách Linh quá nhiều, có phải đã đi quá giới hạn rồi hay không?”
“Anh dựa vào cái gì mà đi phán xét hành động của người khác?”
Giang Dịch Sâm khinh thường. “Tôi sẽ có được cô ấy, tôi sẽ khiến anh phải thừa nhận, Bách Linh sẽ là người phụ nữ của Giang Dịch Sâm này, chứ không phải của anh”.
Tưởng Bách Xuyên nhìn Giang Dịch Sâm, điệu bộ ngang ngược hống hách này là của kẻ vô liêm sỉ.
Kỉ Bách Linh tan làm, vừa bước ra khỏi công ty thấy được hai người đang đứng nói chuyện, lập tức tiến lại, nắm cánh tay Tưởng Bách Xuyên kéo “Chúng ta đi thôi”
Cô không nhìn Giang Dịch Sâm đến một cái, cũng không cảm thấy hành động của mình là thiếu lịch sự.
Cô nói với Bách Xuyên cô muốn ăn cái gì, anh đứng nhìn sắc mặt cô, thấy cô bình thản như vậy, rốt cuộc thả lỏng tâm tình, xải bước cùng cô đi ăn.
Giang Dịch Sâm nhìn thấy hai người nắm tay nhau rời đi, đầu tựa vào nhau, tay anh siết chặt thành quyền với anh trước giờ chưa hề có ngoại lệ, ngay cả cô cũng sẽ như vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.