Tình Yêu Quan Trọng Đến Vậy Sao

Chương 32


Đọc truyện Tình Yêu Quan Trọng Đến Vậy Sao – Chương 32

Editor: Thảo Trúc
Kỉ Nguyên Chu thân thể không trở ngại gì lớn, chỉ vì bị kích động mà xuất hiện tình trạng khó thở, hơn nữa tuổi cao nên mới đột nhiên ngất xỉu. Sau khi bác sĩ kiểm tra toàn thân, ngoại trừ cao huyết áp, không có vấn đề gì khác, đợi có kết quả tất cả mọi người trong Kỉ gia mới có thể nhẹ nhõm. Kỉ Nguyên Chu tỉnh lại vẫn nằm trên giường bệnh, luôn im lặng, Kỉ Bách Linh cùng Khâu Linh luôn túc trực bên giường để chăm sóc ông, Kỉ Bách Khải và La Mẫn thì ngồi ở bên ngoài phòng bệnh, luôn lo lắng nhưng không dám bước vào phòng bệnh.
Kỉ Bách Linh giúp cha mình ăn cơm, Khâu Linh đứng một bên tiện bề chăm sóc, đợi Kỉ Nguyên Chu ăn cơm xong, Kỉ Bách Linh cầm chén đũa dọn.
Vì bệnh sắc mặt Kỉ Nguyên Chu tái nhợt lộ rõ sự mệt mỏi, Kỉ Bách Linh thấy cha mình như vậy, lòng đầy đau xót, không biết lúc này nên nói cái gì cô không biết những vị tiền báo trong nhà máy đối với cha cô có tầm quan trọng thế nào, chỉ biết họ làm trong bộ phận tìm kiếm khách hàng. Mà mẹ cô bọn họ đã cùng cha cô chịu cực khổ trong những ngày đầu thành lập nhà máy.
Khâu Linh thở dài quay về phía giường bệnh Kỉ Nguyên Chu, “Nguyên Chu, Bách Khải cùng La Mẫn đều đứng ở bên ngoài, chúng nó sợ ông nhìn thấy chúng nó lại giận, nên không dám vào ngày nào cũng đều chờ ở ngoài. Chuyện này, Tuy rằng Bách Khải có xử lý không đúng đi chăng nữa, nhưng tụi nhỏ đã cố gắng hết sức, mọi chuyện đã thế này ông nên biết Bách Khải không hề nói dối, … Ông…”
Khâu Linh vừa nói vừa nhìn sắc mặt ông, cũng không biết lúc này nên nói cái gì.
“Cha, anh và chị dâu thật sự thực lo lắng cho ba, bọn họ đứng ở ngoài đợi lâu như vậy không dám đi, anh trai cũng là nhất thời hồ đồ, cha nên tha thứ cho anh đi!”
Có lúc Kỉ Bác Linh thực không tin anh hai đã thay đổi, thậm chí hoài nghi anh hai đã biết lỗi chưa, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt và điệu bộ của anh hai và chị dâu, mặc kệ trước kia anh hai đã gây ra chuyện động trời gì, nhưng nay chắc chắn anh đã biết hối lỗi.
Kỉ Nguyên Chu nhắm mắt, thở dài một hơi, nhàn nhạn mở miệng:
“Cho bọn họ vào đây”
Khâu Linh nghe ông nói vậy, vui vẻ đứng lên ngay, đến phòng bệnh bên ngoài, kêu hai người vào.

Kỉ Bách Khải cùng La Mẫn nghe mẹ gọi lật đật đi vào, bọn họ đều thực sự quan tâm đến thân thể Kỉ Nguyên Chu, nhìn thấy sức khỏe của Kỉ Nguyên Chu không trở ngại nhưng sắc mặt rất khó nhìn, ánh mắt đồng loạt đỏ lên, nhất là Kỉ Bách Khải, hắn cứ liên tục lặp lại bản thân không đúng, không có bản lĩnh quản lý, mới để Kỉ Nguyên Chu lo lắng đến mức đổ bệnh như vậy.
Kỉ Nguyên Chu nhìn đứa con trai, cả đời tâm huyết ông đều đặt lên người Kỉ Bách Khải, bản thân giờ đã già, chỉ có thể đem sự nghiệp bàn giao cho đứa con trai này, tuy rằng mọi việc đã bị đứa con trai này phá hỏng bét, nhưng sẽ có biện pháp khác, “Ta đã mang sự nghiệp cả đời kinh doanh giao tận tay anh, mọi chuyện để anh tự quyết định và xử lý, tôi không quản…”
“Ba” Kỉ Bách Khải kinh ngạc, cứ tưởng sẽ bị ông giáo huấn không ngờ ông lại mặc kệ bản thân mình muốn làm gì làm, Kỉ Nguyên Chu vẫy tay, ra hiệu chuyện này không cần nhắc lại.
La Mẫn im lặng, quay qua hướng khác “xảy ra chuyện như vậy, tuy rằng do anh hai con làm chủ, nhưng con cũng người trong nhà, mẹ nghĩ có chuyện gì xảy ra cần phải nói cho con biết. Hiện tại vấn đề kinh doanh nhà ta, càng ngày càng khó, thương hiệu thực phẩm nhà chúng ta chỉ là hàng bình dân trên thị trường, không phải thương hiệu lớn, có bán đi thì người ta cũng không them ngó đến xưởng sản xuất và thương hiệu nhà mình… Nhất là trong khoảng thời gian này bên vệ sinh an toàn thực phẩm kiểm tra gắt gao, các hãng khác đều không bị kiểm tra, chỉ có chúng ta là bị mấy lần rồi, lúc thì không có gì lúc thì có vấn đề…”
La Mẫn vừa nói vừa dung ánh mắt trách móc nhìn cô.
Kỉ Bách Linh nghe xong có chút không thoải mái mở miệng, “Chị dâu, ý của chị là có người cố ý nhằm vào cơ sở kinh doanh nhà chúng ta?”
“Nhằm vào hay không nhằm vào, chị không rõ lắm, nhưng tóm lại là chúng ta không có hậu phương vững chắc, cho nên bị người khác làm khó dễ.”
Kỉ Bách Linh định mở miệng, nhưng nói không nên lời, nếu như là trước kia, cô còn có thể nói chỉ cần cố gắng vượt qua, thế giới này rất công bằng, nhưng trên thực tế ra ngoài tiếp xúc nhiều hiểu biết càng nhiều, liền sẽ hiểu đạo lý, trên thế giới này chẳng có cái gọi là công bằng, chỉ có cá lớn nuốt cá bé mà thôi.
“Bách Linh, những lời này, là tự chị nói cho em nghe, anh em không muốn. đều là người trong gia đình, em nên biết…”
“Chị.”
La Mẫn vỗ vai Kỉ Bách Linh, cũng không nói thêm gì.

Buổi tối, Kỉ Bách Linh nói chuyện với Kỉ Nguyên Chu, mình có một người bạn, sẽ đến gặp anh nói chuyện lại bị Kỉ Nguyên Chu phản đối. Kỉ Nguyên Chu không nói gì, cũng không hỏi cô là bạn bè thế nào, chỉ là muốn cho cô biết bản thân không bệnh nặng, không cần người khác lo lắng. Kỉ Bách Linh không nghĩ nhiều, gọi điện cho Tưởng Bách Xuyên, nói anh không cần đến bệnh viện, về sau có cơ hội sẽ dắt đi giới thiệu cha mẹ, Tưởng Bách Xuyên không hỏi nguyên nhân, trực tiếp nghe lời cô.
Ngày hôm sau, Kỉ Bách Linh bắt đầu đi làm, buổi sáng có việc, buổi chiều rãnh rỗi, cô liền đi đến bệnh viện, đến phòng bệnh, lại nghe trong phòng vọng ra tiếng cười, nhất thời cảm thấy buồn bực, ai tới làm phiền ba cô nghĩ ngơi ?
Cô đẩy cửa phòng bệnh, liền nhìn thấy Giang Dịch Sâm đang cùng Kỉ Nguyên Chu nói chuyện, không biết nói gì đó, mà làm ba cô cười không ngừng, trong khi Kỉ Bách Khải ngồi một bên phụ họa theo.
Sắc mặt Kỉ Bách Linh có chút khó coi, cô không hiểu sao Giang Dịch Sâm lại đột nhiên tới nơi này, nhìn Giang Dịch Sâm, ráng nở nụ cười xã giao nhưng không nói gì.
“Bách Linh, Dịch Sâm đã đến đây nói chuyện với ba suốt mấy giờ đồng hồ, xem ra ta già làm khó bọn trẻ rồi, tới giờ ăn cơm con ra ngoài ăn cơm với Dịch Sâm đi!” Kỉ Nguyên Chu cười tủm tỉm nhìn Giang Dịch Sâm và con gái, dường như rất vừa lòng Giang Dịch Sâm.
“Ba, con cùng anh ấy…”
Giang Dịch Sâm liền đứng lên, “Không cần phiền như vậy đâu bác, cháu chẳng đói.”
“Buổi sáng sớm đã đến ngồi nói chuyện với bác tới giờ, sao mà không đói bụng?” Kỉ Nguyên Chu lắc đầu, quay lại nhìn Kỉ Bách Linh, “Còn không mau đưa Dịch Sâm đi?”
Giang Dịch Sâm vẫn lắc đầu, “Cháu tự động đến đây, không có nói cho Bách Linh, cũng không biết có ảnh hưởng đến công việc của Bách Linh không? Cháu tự mình đi là được rồi, để Bách Linh ở lại nói chuyện với bác.”
Kỉ Nguyên Chu nhất quyết không chịu, bắt cô và Giang Dịch Sâm đi ra ngoài ăn trưa.

Ông nhìn theo bóng dáng hai người, hài lòng gật gật đầu, “Thằng nhóc này cũng không tệ, đủ kiên nhẫn, cha hỏi đi hỏi lại cùng câu hỏi, nó đều kiên nhẫn trả lời, không thấy khó chịu …”
Bản thân anh có chút cảm tình, thấy ba mình hào hứng như vậy, vô tình hữu ý kể cho ông nghe về việc ngày xưa Kỉ Bách Linh đi thi mém trể, anh đã giúp cô ra sao, sau đó có duyên gặp nhau ở trường đại học, Giang Dịch Sâm trước giờ đều theo đuổi Kỉ Bách Linh, mặc dù Kỉ Bách Linh không để ý đến anh ta, hắn vẫn trước sau kiên trì, còn làm nhiều điều tốt cho cô như là hằng ngày đưa đón cô tan làm, mà chỉ đi theo bảo vệ không hề xuất hiện. Kỉ Bách Khải còn cố ý nói ra gia thế Giang Dịch Sâm, Kỉ Nguyên Chu nghe xong giật mình, sinh ra trong gia đình gia thế lớn, mà vẫn kiên trì theo đuổi Bách Linh, không phải đám thiếu gia suốt ngày ăn chơi lêu lổng ngoài kia, xem ra là được giáo dục tốt từ nhỏ. Nghe con trai kể về Giang Dịch Sâm, tựa hồ ông rất vừa lòng đứa trẻ này.
Nghe hai cha con kể chuyện, Khâu Linh lắc đầu, “Bách Linh đã có người trong lòng, là bạn đại học, không phải ông đã từng nghe qua rồi sao?”
Kỉ Bách Khải vừa nghe mẹ mình nhắc đến Tưởng Bách Xuyên, liền nói lại, “Đúng là Bách Linh với cậu bạn kia có qua lại, bởi vì Bách Linh và cậu ta học chung tiếp xúc nhiều nên nảy sinh quan hệ, con nhờ bạn bè điều tra về cậu ta biết được sự thật khiến con rất tức giận. Cậu ta không những thông minh mà còn quỷ kế, trước mặt tỏ ra mình vĩ đại, bao dung nên Bách Linh mới bị hấp dẫn. Trên thực tế, cậu ta rất tâm kế, ở thời trung học thích một cô bạn sau đó biết được gia thế cô bạn đó giống mình liền bỏ người ta chuyển qua theo đuổi Bách Linh,bởi vì hắn biết Bách Linh nhà ta có điều kiện. Biết Bách Linh bản tính hiền lành nên mới lừa cô, cậu ta điều kiện gia đình không tốt, cho nên bằng mọi cách trói buộc Bách Linh, hiện giờ cậu ta với tình cũ còn không rõ rang, chỉ có Bách Linh là bị lừa tin cậu ta, nghĩ cậu ta cái gì cũng tốt, cũng bao dung, Khi cậu ta biết Giang Dịch Sâm theo đuổi Bách Linh, đã đứng trước mặt bạn bè đi nói xấu Giang Dịch Sâm làm Bách Linh không không có ý tốt với Dịch Sâm…”
“Sao lại có chuyện như vậy được, cậu ta mà lại là loại người như vậy ư?” Khâu Linh không tưởng tượng nổi, ” Bách Linh nhà ta giờ phải làm sao đây?”
“Cho nên chúng ta giờ phải ngăn cản Bách Linh cùng cậu ta lại, tưởng là có thể bước vào nhà chúng ta sống cuộc sống vương giả?” Kỉ Bách Khải có chút khinh thường, “Nhìn xem Dịch Sâm, gia đình điều kiện tốt như vậy, nhưng không tỏ vẻ không coi ai ra gì, nó thích Bách Linh như vậy, đến tận trường đại học theo đuổi, chẳng sợ Bách Linh không đáp trả lại, cứ kiên trì, mỗi ngày đưa Bách Linh tan tầm… đàn ông như vậy, bây giờ còn có bao nhiêu người?”
Kỉ Nguyên Chu cũng thông suốt, trong xã hội này có biết bao người như Tưởng Bách Xuyên, muốn một bước trèo cao, xã hội này toàn người như vậy, “Bách Linh quá đơn thuần, người khác nói cái gì là nó tin cái đó.”
“A, cũng con và em nó không thân thiết, không chịu chăm sóc em gái kĩ hơn, để nó ra ngoài bị người ta lừa.” Kỉ Bách Khải tự trách.
“Con và Bách Linh có vấn đề gì.” Khâu Linh phẫn nộ, “Bách Xuyên tuổi còn trẻ mà đã biết lừa người rồi, chỉ khổ cho Bách Linh…”

Kỉ Bách Linh cùng Giang Dịch Sâm đi ra khỏi phòng bệnh, Kỉ Bách Linh không nghĩ là anh sẽ đến thăm ba mình, anh ta đến mà Tưởng Bách Xuyên nhưng không có đến, cô có chút không thoải mái, vì thế đối với anh thái độ cũng không tốt theo, “tại sao anh lại đến đây?”
“Anh… Biết ba em nằm viện, nên đến thăm một chút.” Giang Dịch Sâm nhìn cô, thấy cô không vui, vì thế giọng điệu có hơi chút cẩn trọng.

“Ba em cùng anh không có chút quan hệ gì, anh không cần phải đến.” Cô thốt ra những lời này, sau đó mới cảm thấy giọng điệu của mình có chút không tốt, lời đã nói ra không thể thu hồi, huống chi nếu như anh thật tâm đến thăm ba.
“Thật sự anh chỉ muốn đến thăm ba em.” Giang Dịch Sâm cúi đầu, “Đó là ba em, chuyện của anh và em là chuyện khác, không liên quan đến chuyện này…”
“Em và anh không có quan hệ.”
“Anh biết.”
Đơn giản hai chữ, cũng khiến Kỉ Bách Linh cảm thấy đau xót, nhìn biểu cảm của anh, thấy bản thân mình thật đáng trách, người khác đến thăm ba mình, còn giúp ba mình vui vẻ thoải mái, mà mình lại tỏ thái độ như vậy. Nhưng nếu như cô không tỏ thái độ như vậy, cô sẽ cảm thấy áy náy với Tưởng Bách Xuyên cô không có cách nào khác.
Giang Dịch Sâm tự giễu bản thân, “Anh đều biết, nhưng anh không khống chế được muốn biết suy nghĩ của em, muốn biếtba em ở bệnh viện ra sao, vì thế lập tức chạy đến… Nếu như có làm cho em cảm thấy không thoải mái, là lỗi của anh, tất cả đều là anh sai.”
Cô cắn môi, không nói ra lời.
Giang Dịch Sâm cười cười, nhìn nét mặt cô, lại ôn nhu mười phần, “Em về đi, cùng anh đi ăn cơm, nhất định sẽ làm cho em không thoải mái, tuy rằng anh rất muốn cùng một chỗ với em, nhưng tâm trạng của em là quan trọng nhất. Em trở về đi, thay anh nói lời từ biệt với ba em.”
Rõ ràng anh đang cười, nhưng cô lại thấy được sự chua sót trong mắt anh. Cô tự hỏi chính mình, anh có làm cái gì sai đâu, chỉ vì anh thích mình mà thôi, anh không có làm chuyện gì sai trái hại người hại mình, tại sao lại tỏ thái độ phản cảm đến như vậy, anh cũng sẽ đau lòng, cũng sẽ khổ sở. Nhưng hiện tại anh lại rất bình tĩnh, khiến cô nghĩ đến anh đang che dấu nội tâm.
“Giang Dịch Sâm.”
“Sao?”
“Đi thôi, cùng nhau đi ăn cơm.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.