Đọc truyện Tình Yêu Quan Trọng Đến Vậy Sao – Chương 26
Editor Thảo Trúc
Beta: Phi Yến
Sau kì thi, tâm trạng Kỉ Bách Linh vô cùng thoải mái, nhớ mấy năm trước lần nào thi xong kiểm tra đáp án cô cũng mong ước thời gian có thể quay trở lại trước thời gian nộp bài thi ít phút, nhưng năm nay lại phát hiện bản thân không hề lo lắng. Buổi trưa cô có hẹn với Phùng Minh Nguyệt đi ăn cơm, vừa gặp Phùng Minh Nguyệt đã luôn miệng chọc Kỉ Bách Linh thời gian lúc trước ở bên cạnh Tưởng Bách Xuyên không thấy nhớ gì đến người bạn tốt này, nay tự nhiên lại hẹn mình đi ăn cơm, Kỉ Bách Linh cảm thấy lời Minh Nguyệt nói không hề sai nên chỉ cười ậm ừ cho qua chuyện.
Hai người không ra con đường ẩm thực nổi tiếng gần trường, vì buổi trưa trời nắng nóng nên bọn họ chọn quán ăn gần trường. Đại học An Minh cũng không phải đặc biệt nghiêm khắc, cũng không có bắt buộc về thời gian, chỉ cần thi xong nếu môn học nào gần hết tiết có thể trực tiếp đến phòng giáo vụ xin, phòng giáo vụ sẽ liên hệ với giáo sư sắp xếp dồn học hết để được nghỉ sớm, vì vậy sau cuộc thi rất nhiều sinh viên thu dọn hành lý về quê, quán ăn phía trường cũng không nhiều lắm, nhưng sợ là ngay giờ cao điểm sẽ đông khách. Kỉ Bách Linh liền chọn ăn ở một quán nổi tiếng bởi hai món bánh chưng cùng bánh bột mì, bánh chưng ở quán đặc biệt trơn mềm, bánh bột mì cũng rất mềm và dai, Kỉ Bách Linh giơ tay phải lấy chiếc đũa cắm một cái bánh bột mì, tay trái bưng mâm cơm đi tìm chỗ ngồi ngồi.
Phùng Minh Nguyệt cũng đã chọn cho mình một mâm toàn đồ ăn rồi bước lại bàn, nhìn thấy trong mâm Kỉ Bách Linh toàn là rau chỉ có mấy cái bánh, không hề bất ngờ, hai người vui vẻ ăn cơm, bên ngoài mọi người đều là rộn ràng âm thanh ồn ào, Phùng Minh Nguyệt ăn vài muỗng cơm sau khi dạ dày hết kêu gào, cô mới mỉm cười nhìn Kỉ Bách Linh, “Đại mỹ nhân, những việc xảy ra trong kì thi, tớ đều đã nghe mọi người bàn tán, nhưng lại rất muốn nghe từ chính miệng của cậu”
“Cậu rảnh rỗi lại nghe lời mọi người bàn tán?” Kỉ Bách Linh đã quen với việc trở thành tâm điểm để người khác nói, trừ lần đầu tiên cảm nhận được cách sống khi bị người khác soi mói, từ không thích ứng thành thích ứng, từ cảm thấy khó chịu thành bình thản, sau lại thành không quan tâm.
“Thời gian cậu thi, Giang Dịch Sâm đều luôn đứng ngoài phòng thi chờ cậu? Còn nghe nói nhờ giám thị đưa nước cho cậu?” Phùng Minh Nguyệt vừa ăn cơm vừa hỏi chuyện, cảm thấy không thể nào tưởng tượng được, “Nói thật, tớ không nghĩ tới Giang Dịch Sâm lại có thể làm những chuyện như vậy, ban đầu anh cho ngươi chuẩn bị hoa hồng rồi bày vẽ như thế, long trọng thổ lộ với cậu, qua việc đó mọi người hiểu anh ta thuộc dạng người dùng tiền để giải quyết vấn đề. Những việc có thể dùng tiền để giải quyết với anh ta mà nói, đều là việc nhỏ. Nhưng đằng này lại bỏ quá nhiều thời gian cho cậu, đồng thời còn không quấy rầy cậu, chuyện đã đi quá giới hạn của Giang Dịch Sâm.”
Đột nhiên nhắc tới Giang Dịch Sâm, động tác cắn bánh bột mì dừng lại, rồi cười cười, “Chuyện cậu nghĩ không có khả thi, tớ đã có bạn trai.”
Kỳ thật Kỉ Bách Linh muốn nói theo góc độ nào đó, cô với Tưởng Bách Xuyên đã có dự định cho tương lai, hành vi của Giang Dịch Sâm là dành cho kẻ thứ ba chuyên phá hoại tình cảm người khác. Cô muốn hỏi hành động phá hoại như vậy mà cũng có người tán thành ? Đồng cảm hay sao? Làm người nên hiểu rõ các quy tắc đạo đức mà sống, nên phân biệt cái gì đúng cái gì sai mà làm, tuy rằng cuộc sống có rất nhiều hạng người, tốt có, xấu có. Nhưng quan trọng là bản thân phải nhận thức được những hàng động mình làm sẽ ảnh hưởng đến người khác thế nào? Cô cho rằng hành động của Giang Dịch Sâm là sai, mặc kệ có bao nhiêu người ủng hộ anh!
“Tớ không có ý kiến, càng không công kích tình cảm của cậu và Tưởng Bách Xuyên, chỉ muốn nói hành động của Giang Dịch Sâm làm tớ cảm thấy ngoài ý muốn mà thôi, tớ thật không ngờ tình cảm anh ta đối với cậu lại chân thành đến vậy.”
Kỉ Bách Linh tiếp tục ăn cơm, cô thừa nhận chính bản thân mình cũng có chút kinh ngạc, cho dù là thật hay là giả, cô cũng khó mà nói được, nhưng nhìn thấy ánh mắt Giang Dịch Sâm, cô dường như có thể đọc được sự chân thành tha thiết mà anh dành cho cô, sau mỗi lần kết thúc bài thi, bước ra ngoài rồi chạm đến ánh mắt của anh, cô cảm thấy có vài phần không đành lòng, nhưng rất nhanh cảm giác đó liền mất đi.
“Cậu lo ăn cơm đi!” Kỉ Bách Linh không muốn nghĩ đến việc này nữa, nói ra cũng không có ý nghĩa, bản thân hoàn toàn không có cảm giác kiêu ngạo hay tự hào khi được hai người đàn ông ưu tú theo đuổi, cô hung hăng cắn một miếng bánh bột mì, vẫn là bánh bột mì tương đối ăn ngon.
Phùng Minh Nguyệt nhìn Kỉ Bách Linh, sau đó nở nụ cười, giờ phút này bản thân rất bội phục Kỉ Bách Linh, Giang Dịch Sâm hạ mình đến như vậy mà cô vẫn không có nửa điểm dao động, nếu như là mình, có lẽ giờ khắc này đã cảm động, nếu sau này ở cùng Tưởng Bách Xuyên, cuộc sống hiện tại hay tương lai đều tồn tại nhiều áp lực, thời gian trước đây Bách Linh chịu nhiều sự đả kích từ dư luận đến vẫn vượt qua và xem như không có gì, thật tốt, Bách Linh vẫn giống như trước đây không hề thay đổi, vẫn kiên định tin tưởng vào tình yêu giữa cô và Tưởng Bách Xuyên.
Cuộc thi chấm dứt, Kỉ Bách Linh cũng không có dự định về nhà, việc đầu tiên sau kì thi là lôi sách vở ra học và làm trước bài tập, sau đó đăng kí tham gia các cuộc thi tổ chức sớm ở học kì sau dành cho sinh viên học vượt, như vậy cô sẽ có nhiều cơ hội và thời gian để được làm việc và thực tập, nghe nói đơn xin học vượt của cô đã được ban giám hiệu phê chuẩn, nếu như không có gì ngoài ý muốn, thời gian còn lại cô sẽ đến giảng đường dành nhiều thời gian cho việc học.
Buổi tối, Kỉ Bách Linh gặp Tưởng Bách Xuyên, anh xin phép công ty nghĩ nửa buổi, hẹn bạn cùng phòng kí túc xá ra ngoài ăn một bữa cơm, yêu cầu mọi người đều mang bạn theo, Tưởng Bách Xuyên đương nhiên là mang theo Kỉ Bách Linh. Hai người dắt tay nhau đi dạo ở con đường nhỏ phía sau trường, con đường này lúc trước dẫn đến một trường khác, sau này hai trường sát nhập thành đại học An Minh như bây giờ, cơ sở vật chất và lớp học đều được dồn qua An Minh làm cơ sở chính, trường đại học kia nhiều phòng để trống dần dần con đường này ít người qua lại.
Tưởng Bách Xuyên nắm chạt tay Kỉ Bách Linh, thâm tâm anh thừa nhận, sau khi nghe những chuyện Giang Dịch Sâm làm vì cô, bản thân có chút bối rối và lo lắng.
Anh vô thức nắm tay cô chặt hơn bình thường, Kỉ Bách Linh cảm nhận được sự khác thường nhỏ này từ anh, “Anh bị làm sao vậy, có gì đó không khỏe sao?.”
Tưởng Bách Xuyên khóe miệng nở nụ cười, “Không phải.”
“Có…” Cô nghĩ nghĩ, “Anh có tâm sự đúng không?”
Tưởng Bách Xuyên nhìn xa xăm, nơi đó có một cái hồ, nhưng bởi vì nước lặng nên quanh năm mặt hồ xanh biếc, nếu như không nhìn kĩ, rất khó phát hiện hồ chỉ còn đọng lại một ít nước, phía trên còn có rất hiều loại rác, anh nhíu mày lại, “Ngày mai anh trở về công ty, tương lai sẽ có chút bận rộn, mà anh bây giờ lại cảm thấy mê man, hiện tại không phải anh không cố gắng, nhưng không chắc sẽ có kết quả tốt. Anh có chút lo lắng, anh không biết tương lai sẽ ra sao? Không biết có cho em được một cuộc sống tốt như mong muốn hay không?”
“Cuộc sống tốt như em mong muốn?” Kỉ Bách Linh nghe nói như thế cảm thấy có chút kỳ lạ, “Em có nói với anh em muốn có cuộc sống như thế nào sao? xưa giờ em luôn nói thực tâm, là em rất hâm mộ và có được một tình yêu đẹp, nhưng những tình yêu làm người người hâm mộ đó, có bao nhiêu đi tới được bước cuối cùng? Em là con người tuy sống mơ mộng nhưng cũng rất thực tế, không hy vọng trải qua một chuyện tình rầm rộ rồi sau này nhắc lại đều không còn ai bên cạnh, anh không cần lo lắng cho em nhiều, chỉ cần làm tốt công việc của anh, cho dù anh thành công hay thất bại trong lòng em anh vĩnh viễn là người ưu tú nhất, không cần vì lời ra vô của người ngoài mà hoài nghi bản thân, ít nhất những lúc anh thất bại em sẽ luôn bên cạnh anh, không sợ cuối cùng chúng ta có một cuộc sống bình thường đến cỡ nào, được và mất những gì, bởi ngay từ đầu anh và em đều chỉ là những con người bình thường!”
Tưởng Bách Xuyên thấy ánh mắt kiên định của Kỉ Bách Linh, liềm ôm cô vào trong ngực, càng ôm càng chặt. Anh bị ảnh hưởng, nhìn thấy những người trong công ty thường xuyên thảo luận thế nào là cuộc sống xa xỉ, hưởng lạc, anh bắt đầu hoài nghi về tương lai của hai người, bắt đầu lo lắng bản thân sẽ không mang đến cho cô một cuộc sống vật chất đầy đủ, luôn tự hỏi bản thân, Bách Linh đi theo mình, có phải chịu khổ sẽ chịu khổ cực hay không?
Nhưng cô đã cho anh đáp án, cô không phải không cần anh, mà cô nguyện ý cùng anh bước qua những thăng trầm trong cuộc sống cho đến đầu bạc răng long, đây mới là cuộc sống cô muốn, có tiền thì cùng hưởng thụ, không có thì tiết kiệm. Anh không cam đoan bất cứ cái gì đối với người khác, nhưng có thể cam đoan với chính bản thân mình, anh sẽ luôn đối xử tốt với cô, sẽ vì cô mà cố gắng, Với anh cô mãi là một cô công chúa của riêng anh.
Bách Linh bị anh ôm chặt có chút khó chịu cùng bực bội, nhưng trong lòng cảm giác lại vô cùng ngọt ngào, cô tựa vào trong ngực anh, thật tốt, nhiều năm sau, bên cạnh cô sẽ luôn là anh, mà bên cạnh anh cũng là cô.
Hai người tiếp tục ở vườn trường tản bộ, Tưởng Bách Xuyên bắt đầu nói cho cô nghe công việc hiện tại của anh, cũng đề cập tới đồng nghiệp vừa từ nước ngoài trở về, cả ngày cùng lãnh đạo giao hảo, tuy không để ý lắm đến chuyện riêng tư của mọi người, nhưng ngay cả anh cũng cảm thấy hành vi như vậy có chút không bình thường. Đến giờ hẹn, hai người mới từ trường đi đến quán lẩu bên ngoài.
Bạn bè Tưởng Bách Xuyên rất quen thuộc khi Kỉ Bách Linh luôn xuất hiện bên anh, ban đầu bọn họ còn hoài nghi tình cảm hai người có bị rạn nứt, nhìn thấy bọn họ đi cùng nhau giống như không hề bị ảnh hưởng, sau đó tất cả đều cảm thán..
“Hai người về sau kết hôn, đừng quên mời tụi này đi tham gia hôn lễ.”
“Đúng vậy đúng vậy, tớ muốn đi làm rể phụ.”
“Tớ đây sẽ miễn cưỡng làm người chứng hôn cho hai người”
…
Đối mặt với những lời nói như vậy, Tưởng Bách Xuyên vui vẻ tiếp nhận “Được thôi, các cậu có thể chuẩn bị tiền lì xì từ bây giờ.”
Kỉ Bách Linh ngồi bên cạnh Tưởng Bách Xuyên, nghe anh nói như vậy, mặt đỏ ửng, thẹn thùng gắp đồ ăn, chính là ai cũng đều có thể nhìn thấy miệng cô bất giác cong lên đưa ra một nụ cười ngọt ngào.
Tưởng Bách Xuyên quay trở về công ty, Kỉ Bách Linh tiếp tục lên giảng đường học, khóa cuối tất cả mọi người đều áp lực lao đầu vào học tập và thi cử, đại khái chỉ còn hai tuần nữa là kết thúc, giảng đường ngày xưa vốn ít sinh viên nay lại chật cứng, nhưng cũng không thể trách ai bởi đây là một trong số ít những tiết học cuối cùng của đời sinh viên mặc dù năm cuối các môn thi đều là đề mở. Kỉ Bách Linh vào lớp, cô đặc biệt thích nghe vị giáo sư này giảng bài, ông hay kể về rất nhiều sự kiện xảy ra trong cuộc sống, những câu chuyện ông kể so với sách giáo khoa thú vị rất nhiều. Cô vào lớp mục đính chính là để nghe giảng bài, còn Giang Dịch Sâm quả đúng là đại công thần, bởi vì anh thường xuyên xuất hiện vào những giờ có tiết của cô mặc dù anh không còn đi học, thậm chí lại chăm chỉ hơn cả cô, luôn bước vào yên vị ngồi ở bên cạnh, không ngồi sát nhưng lại gần, khiến bản thân cô vô cùng chán nản, thời điểm anh bước vào lớp, bạn học sẽ ồn ào lên, có người lại trực tiếp ghé vào tai Kỉ Bách Linh mở miệng “Người kia lại tới nữa”.
Kỉ Bách Linh đối với việc này cảm thấy hơi rối rắm, bởi vì giảng đường không phải chỉ có một mình cô, cô cũng không thể nói muốn đuổi anh đi là anh sẽ đi, chỉ có thể trấn an chính mình, chỉ còn có hai tuần nữa thôi.
Một Giang Dịch Sâm si tình dần dần xâm nhập lòng người, mọi người đều biết Kỉ Bách Linh có một đại thiếu gia theo đuổi, tin đồn này rồi cũng đến tai Tưởng Bách Xuyên.
Cuối tuần Tưởng Bách Xuyên trở về trường học, anh không nói cho Kỉ Bách Linh biết, nên cuối tuần cô vẫn đi đến thư viện tự học, các môn học dần dần nghỉ do đã học đủ số tiết, sinh viên trở về quê vẫn chưa lên khá nhiều, thư viện ít người, lớp học ít người, hành lang cũng ít người, vườn trường cũng theo đó mà vắng vẻ, Tưởng Bách Xuyên đứng trên đường, người bên ngoài muốn đi vào trường bắt buộc phải đi qua con đường này. Quả nhiên, rất nhanh, anh liền thấy Giang Dịch Sâm đang đi tới.
Giang Dịch Sâm hôm nay tới trễ, anh bị bạn bè quấy rối, đến hỏi thăm tại sao dạo này không thấy bóng dáng anh đâu hết? Đòi anh cuối tuần phải có mặt tụ tập một bữa, anh rất vất vả mới kiếm được cớ đuổi bọn họ, tận lúc này mới đến. Anh đi vài bước, sau đó mới nhìn đến chỗ Tưởng Bách Xuyên đang đứng, bước chân không ngừng tiếp tục đi qua, đứng trước mặt Tưởng Bách Xuyên, “Cậu ở đây chờ tôi?”
Giang Dịch Sâm không hề cảm thấy khó xử hoặc là ngượng ngùng, làm cho người ta hoài nghi người thứ ba dường như không phải là anh.
“Đúng…” Tưởng Bách Xuyên sắc mặt có chút khó coi, “Anh thời gian gần đây thường xuyên quấy rầy bạn gái của tôi, hành vi của anh ảnh hưởng đến cuộc sống của cô ấy.”
“Thật không?” Giang Dịch Sâm thờ ơ nói lại, “Cho dù có là như vậy, dường như cũng không tới phiên cậu nói, dù là thế nào cũng nên để Bách Linh tự mình đến nói.”
Tưởng Bách Xuyên chân mày cau lại, ánh mắt mang theo vài phần bất mãn, “Giang Dịch Sâm, tôi tuy rằng không biết lý do tại sao anh không buông tha Bách Linh, nhưng cô ấy không phải như những nữ sinh khác, anh không nên vì nhất thời hứng thú mà gây ảnh hưởng đến cô ấy”
“Bởi vì cô ấy đặc biệt, cho nên mới hấp dẫn tôi.” Giang Dịch Sâm hạ cằm, khóe miệng cười xấu xa, dường như không đem lời nói của Tưởng Bách Xuyên để vào mắt.
“Tôi không biết có phải những người như anh sinh ra đều có bản tính ích kỉ? Nhưng tôi khẳng định anh là con người ích kỷ, anh đừng vì nhất thời hứng thú mà tiếp tục ảnh hưởng đến Bách Linh, anh thích Bách Linh vì anh cảm thấy Bách Linh không giống với những cô gái khác, như vậy anh sẽ hiểu rõ một điều. Căn bản tính cách của Bách Linh và anh trái ngược nhau, hai người sinh ra trong hai thế giới khác nhau, anh đừng tiếp tục quấy rầy cô ấy nữa.” Tưởng Bách Xuyên dừng một chút, “Nếu như anh thật lòng có vài phần tình cảm với Bách Linh, vậy xin đừng hủy diệt cô ấy!”
“Cậu dựa vào cái gì cảm thấy tôi sẽ hủy diệt Bách Linh? Bách Linh đi theo cậu, có thể được cái gì? Nhưng chỉ cần đi theo tôi, cô ấy thích cái gì tôi đều đáp ứng được cái đó, khiến Bách Linh thành một nàng công chúa thật sự, Tưởng Bách Xuyên cậu mới là người ích kỷ, không thể cho cô ấy một cuộc sống tốt đẹp, lại còn giữ chặt không buông.”
“Dựa vào cái gì? Chỉ bằng cách anh đối đãi Bạch Nhân sao? Bách Linh đơn thuần, tin tưởng lí do thoái thác của anh, nhưng tôi không ngu, anh cùng Bạch Nhân có quan hệ thế nào, không cần tôi nói? Mang người phụ nữ của mình ra làm bình phong đã không đáng làm đàn ông, hôm nay anh có thể yêu một người vài tuần sau liền không thương tiếc vứt bỏ họ? Thật có lỗi, tôi không đọc tiểu thuyết nhiều nên không phải người sống mơ mộng. Anh bây giờ đối tốt với Bách Linh, là vì anh không có được cô ấy, nhưng nếu anh đã có được Bách Linh rồi thì cô ấy sẽ là Bạch Nhân thứ hai, hoặc là giống với bạn gái trước của anh. Hơn nữa, Bách Linh là người trưởng thành, cô ấy biết bản thân mình muốn cái gì, người khác thích hưởng thụ chưa hẳn Bách Linh muốn. Tôi cảm thấy đối đãi với người yêu, không phải cứ nghĩ rằng cho họ một cuộc sống tốt là đủ, mà phải hỏi xem cô ấy muốn cái gì nhất. Bách Linh đã sớm đưa ra lựa chọn, cô ấy cần cái gì, tôi so với anh hẳn là người rõ ràng hơn.”
Giang Dịch Sâm nâng khóe miệng lên, giọng có chút mỉa mai, nhưng trên mặt rõ ràng phẫn nộ, “A, cậu tính cái gì vậy, cô ấy muốn cái gì, tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy, người Bách Linh cần là tôi, Giang Dịch Sâm.”
Trên mặt anh là sự tự tin cùng không kiêng nể hoàn toàn khơi dậy cơn giận của Tưởng Bách Xuyên, anh tiến lên, trực tiếp đánh Giang Dịch Sâm, Giang Dịch Sâm sửng sốt, cũng bắt đầu phản kích, sau đó hai người rất nhanh liền tách ra, Giang Dịch Sâm cười nhạt, “Ở trường học đánh nhau là sẽ đuổi học?”
Tưởng Bách Xuyên tuy dừng tay, sắc mặt lại cực kì khó coi, “Cách Bách Linh xa một chút.”