Tình Yêu Quan Trọng Đến Vậy Sao

Chương 27


Đọc truyện Tình Yêu Quan Trọng Đến Vậy Sao – Chương 27

Editor Thảo Trúc
Beta: Phi Yến
Hai tuần học cuối trôi qua rất nhanh, Kỉ Bách Linh bước ra khỏi giảng đường tâm trạng có vài phần cô tịch có phần không thoải mái, ngược lại chỉ đi dạo quanh vườn trường, nhìn thấy các em sinh viên năm nhất ngơ ngác tìm đường bản thân vô tình hoài niệm những gì đã trải qua. Những ngày sau, cô dành hầu hết thời gian để gặp mặt các giáo sư xin đề tài chuẩn bị làm luận văn tốt nghiệp, rồi thu xếp thời gian tìm công ty để thực tập.
Thời gian rảnh, Kỉ Bách Linh ở trường nghiên cứu đề tài cùng với Tưởng Bách Xuyên, có một hôm đang ngồi trong phòng liền bị thầy chủ nhiệm gọi lên văn phòng. Tình hình có hơi bất ngờ, cô không nằm trong ban ủy viên hội sinh viên, cũng không đăng kí gác thi đầu vào cho các em sinh viên khóa dưới, từ trước đến giờ sẽ không kêu mình. Đến văn phòng cô mới biết nguyên nhân giáo sư đề cử cho cô đi thực tập ở đài truyền hình. Kỉ Bách Linh trầm tư, hỏi lý do tại sao bản thân lại được đề cử? Giáo viên chủ nhiệm trả lời rất mượt nói cô ngoại hình tốt, hồ sơ hoàn toàn phù hợp với bên đài truyền hình, sau khi hiểu lý do cô mới đồng ý rồi ra về.
Kỉ Bách Linh lên mạng dò la tin tức, phát hiện kênh truyền thông tuyển cô là một kênh độc lập riêng của tỉnh nhưng trực thuộc đài truyền hình, dạo gần đây mới nổi lên những mục giải trí rất hấp dẫn và thu hút đông lượng khán giả xem đài, hơn nữa kênh này còn độc quyền phát bản tin thời sự của tỉnh, có thể xin vào đây thực tập là điều không tưởng nhưng nay cơ hội lại đến với cô, cô cảm thấy quả thật quá may mắn. Sau khi xác định, liền gọi Tưởng Bách Xuyên và Phùng Minh Nguyệt thông báo, hai người bọn họ nghe tin đều vui vẻ, luôn miệng chúc mừng, Phùng Minh Nguyệt còn ồn ào bắt cô phải mời cơm.
Kỉ Bách Linh gọi điện nói đồng ý nhận lời đến đài truyền thông thực tập, tâm trạng lúc này vô cùng vui vẻ, căn bản cô đã không thích phiền đến mối quan hệ của cha mẹ để giúp mình tìm nơi công tác,nếu trong thời gian thực tập cô thể hiện tốt sẽ có cơ hội được giữ lại công tác, nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy một tương lai tươi sáng đang đợi mình, cô vui vẻ quay về kí túc xá thu dọn đồ đạc, đợi anh hai lái xe tới đón mình về nhà.
Quay trở về, bạn cùng phòng liền thử thăm dò “Kỉ Bách Linh, thầy kêu cậu lên văn phòng làm gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là trưởng khoa thấy học kì này thành tích của tớ có chút vấn đề nên mời tớ cùng giáo viên chủ nhiệm đến xác nhận một chút.” Kỉ Bách Linh nhìn bọn họ rồi trả lời, căn bản không muốn nói thật, giáo viên chủ nhiệm đã gọi một mình cô, chứng minh cơ hội này rất ít, nếu như bị bạn cùng phòng biết, không chừng ít hôm lại có tin đồn này nọ, người ngoài thích nghĩ theo hướng tiêu cực nhất định nghe tin này sẽ nói cô đi cửa sau, không phải ai cũng đủ tốt, đủ cao thượng để nhìn nhận một vấn đề theo chiều hướng khách quan.
Bạn cùng phòng nghe cô nói như vậy, quả nhiên không hề mở miệng hỏi thêm điều gì. Kỉ Bách Linh không để ý đến bọn họ tiếp tục thu thập đồ đặc, cái nào có thể mang đi liền mang đi, không thể mang đi thì mang đi quăng vào thùng rác, cô xách theo vali hành lý đi xuống, Kỉ Bách Khải đã chạy xe đến dưới kí túc xá. Cô đi qua, đem cốp sau mở ra, để hành lý vào trong, xong xuôi mới mở cửa ngồi vào trong xe.
“Anh hai, là cha kêu anh tới đón em sao?” Kỉ Bách Linh cài dây bảo hiểm, cô với Kỉ Bách Khải trước đây quan hệ khá thân thiết, sau khi lớn lên thời gian gặp mặt càng ít, nên không còn thân mật như lúc trước, sau khi Kỉ Bách Khải kết hôn, hai người lại càng bất hòa, hôm nay Kỉ Bách Khải chủ động tới đón cô, khiến cô có chút bất ngờ.
“Không phải, tự anh đến.” Kỉ Bách Khải nhấn ga, lái xe rời đi.
Kỉ Bách Linh lúc này mới quay đầu nhìn anh.

Kỉ Bách Khải cảm giác được ánh mắt của cô, nhàn nhạt mở miệng, “Làm sao vậy, không lẽ anh hai không đến đón em gái trở về nhà được sao?”
Kỉ Bách Linh lắc đầu, “Không phải, nhưng đây là lần đầu tiên anh đến trường học của em.”
“Dạo gần đây anh quá bận không dành nhiều thời gian quan tâm em, sau này sẽ không như thế nữa.”
Kỉ Bách Linh cười cười, “Anh hai, anh không cần lo lắng, cho dù anh có quan tâm hay không em đều chăm sóc bản thân thật tốt.”
Kỉ Bách Khải không nói gì. Xe chạy được nửa đường, Kỉ Bách Linh chủ động nói cho anh biết chuyện thực tập của mình, cô được đài truyền hình để mắt sau khi xem qua hồ sơ của cô, phù hợp với yêu cầu bên đó, nên cuối tuần sẽ đến gặp mặt một chút, nếu như không có bất cứ sự thay đổi nào ngoài ý muốn, sẽ nhận cô vào thực tập.
Kỉ Bách Khải sau khi nghe xong, cũng chỉ dặn cô công tác cho tốt, không đề cập gì thêm.
Về nhà, Khâu Linh bắt đầu nấu nướng, con gái đã lâu không về nhà, nên bà chính tay làm môt bàn lớn đồ ăn, mà chị dâu của cô cũng ở đó, cả nhà đều quây quần một chỗ, Kỉ Bách Linh rất vui vẻ. Kỉ Nguyên Chu hỏi Kỉ Bách Linh về chuyện ở trường, sau đó cô mới đề cập đến việc thực tập, chị dâu cô nói đài truyền hình đó rất nhiều người đều muốn vào nhưng không được còn khen Kỉ Bách Linh may mắn, đây là cơ hội. Kỉ Nguyên Chu nghe con dâu nói vậy, cảm thấy rất vui vẻ, không ngừng dặn Kỉ Bách Linh cố gắng công tác.
Kỉ Bách Linh ăn cơm xong, mới viện cớ trở về phòng, nhìn đồng hồ sau nằm trên giường gọi cho Tưởng Bách Xuyên.
Tưởng Bách Xuyên rất nhanh liền nghe máy, “Em đã về nhà?”
“Đúng vậy, vừa dùng cơm xong, anh đang ở đâu?”
“Anh cũng mới dùng cơm xong, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho em, vừa lấy ra thấy số em gọi tới.”

Cô vui vẻ cười thành tiếng, “Chúng ta thật là tâm linh tương thông!”
Hai người hàn huyên về chuyện thực tập của cô một lát, cô chưa bao giờ có kinh nghiệm phỏng vấn cuối tuần này có buổi gặp, ngẫm nghĩ lại cảm thấy có hơi khẩn trương, Tưởng Bách Xuyên dạy cho cô một ít kinh nghiệm phỏng vấn, nhất định không được khẩn trương, phải thực bình tĩnh. Kỉ Bách Linh nghe Tưởng Bách Xuyên truyền thụ kinh nghiệm phỏng vấn, cảm thấy y như nghe giảng bài, không ngờ chỉ một buổi phỏng vấn lại có nhiều vấn đề cần chú ý đến như thế. Nghe anh nói cô lại bất giác nghĩ về tương lai của hai người, nhanh chóng ổn định công việc sau đó còn tính tiếp.
Hai người trò chuyện suốt mấy giờ sau đó mới tiếc nuối cúp điện thoại, Kỉ Bách Linh đánh răng rửa mặt rồi lên giường nằm, một ngày yên ả trôi qua.
Gần đến ngày đi phỏng vấn cô kéo mẹ đi mua quần áo, cô nghe nói đi phỏng vấn nên chuẩn bị trang phục lịch sự, Khâu Linh vui vẻ đáp ứng hai mẹ con cùng đến trung tâm mua sắm, hơn nữa bà luôn bên cạnh động viên Kỉ Bách Linh nào là đừng khẩn trương lo lắng, nếu không đậu phỏng vấn thì cũng không sao, coi như tích lũy kinh nghiệm, tuổi còn trẻ không lo không tìm được việc, lúc ban đầu ai mà không bị vấp ngã. Thậm chí bà còn đưa ra ví dụ, những sinh viên mới ra trường không phải ai cũng tìm được việc liền mà phải mất hai, ba tháng mới tìm được việc, nghe lời mẹ nói cô cảm thấy vô cùng an tâm trong lúc này, không cần khẩn trương như vậy,được thì tốt không được thì tìm công việc khác. Chính là nên để bản thân thật thoải mái.
Kỉ Bách Linh đi phỏng vấn, ít nhiều cũng có chút khẩn trương, điều này khiến cho cô đến trước thời gian nửa giờ, đi tới nơi, người phụ trách phỏng vấn cô còn đang bận xử lý công việc, cô đành phải ngồi đợi, sau đó nghĩ bản thân nên trả lời các câu hỏi như thế nào cho tốt.
Quá trình phỏng vấn so với trong tưởng tượng của Kỉ Bách Linh đơn giản hơn rất nhiều, đối phương chỉ hỏi cô một ít vấn đề đơn giản, ví dụ như tại sao lúc trước lựa chọn khoa báo chí, hỏi cô nhìn nhận vấn đề về truyền thông gần đây ra sao, cuối cùng hỏi dự định trong tương lai, cô trả lời từng câu một, hơn nữa bởi vì người phỏng vấn rất thân thiết luôn tươi cười, nên bản thân cô cũng xem như cùng bạn bè trò chuyện phiếm. Quá trình diễn ra trong hai mươi phút ngắn ngủi, sau đó hẹn Kỉ Bách Linh về nhà chờ kết quả.
Cô đi ra khỏi tòa nhà, tâm tình rất vui vẻ liền gọi cho Tưởng Bách Xuyên báo cho anh biết về cuộc phỏng vấn vừa rồi, mấu chốt cô muốn anh biết bản thân mình hoàn toàn bình tĩnh không hề khẩn trương, vì thế Tưởng Bách Xuyên khích lệ khen về hành động của cô.
Ngắt điện thoại, Kỉ Bách Linh liền đi ăn mừng, bất kể kết quả phỏng vấn như thế nào, cô cũng hoàn toàn hài lòng với bản thân vì đã cố gắng hết mình. Ngày hôm sau cô liền nhận được điện thoại, mời cô ngày mai chuẩn bị hồ sơ để bắt đầu đi làm. Nghe được tin này cô vô cùng vui vẻ.
Ngày hôm sau Kỉ Bách Linh liền trực tiếp đi đến đài truyền hình, người phụ trách tiếp đón cô họ Lý, rất nhanh hoàn thành các thủ tục cần thiết, sau đó bảo cô ngồi đợi một lát, rồi đưa cô đến trước bàn của một người đồng nghiệp khác “Đình Đình, đây là sinh viên thực tập tôi đã nói cho cô biết từ hai ngày hôm trước, tên Kỉ Bách Linh, chuẩn bị tốt nghiệp, mọi việc sau này cô trực tiếp chỉ dẫn cho em ấy.”
Chị Lý nói xong quay lại nhìn Kỉ Bách Linh, “Đây là Hướng Đình Đình, cô ấy sẽ là người trực tiếp hướng dẫn cho em .”
“Chào chị Hướng, em là Kỉ Bách Linh.” Kỉ Bách Linh cung kính giơ tay chào.

Hướng Đình Đình nhìn Kỉ Bách Linh một lát, sau đó mới giơ tay bắt lại, “Chị luôn suy nghĩ không biết dáng vẻ em thế nào? Bây giờ vừa thấy là biết quả nhiên là một tiểu cô nương xinh xắn, nhìn bộ dáng trong veo”
Chị Lý vỗ vai Hướng Đình Đình , “Thôi đi, đừng thấy em ấy hiền mà bắt nạt.”
Chị Lý còn có nhiều việc khác cần xử lý, nên chào hỏi hai ba câu liền rời đi. Hướng Đình Đình ngồi xuống cùng Kỉ Bách Linh trò chuyện, sau đó đề cập Kỉ Bách Linh nên trực tiếp làm người dẫn chương trình cho mấy tiết mục của kênh giải trí. Bởi vì đài truyền thông này mục hái ra tiền chính là các tiết mục cùng tin tức về giải trí, nghĩ đi nghĩ lại với dáng vẻ của Kỉ Bách Linh đương nhiên là nên xuất hiện trước công chúng thay vì lo các công việc hậu cần.
Kỉ Bách Linh nghe lời đề nghị này không hề bài xích, cũng muốn thử một lần, Hướng Đình Đình liền đưa tập kịch bản cho cô học, bình thường Hướng Đình Đình là người rất bận rộn nên không có nhiều thời gian rảnh để trực tiếp chỉ bảo đành giao Kỉ Bách Linh cho trợ lý của mình thu xếp.
Rất nhanh Hướng Đình Đình bàn giao Kỉ Bách Linh cho Trần Ảnh, không có gì lạ bởi Hướng Đình Đình không có nhiều thời gian rảnh. Trước kia Hướng Đình Đình từng là người dẫn chính, cô đi theo đài truyền thông này ngay từ những bước khó khăn ở giai đoạn khởi nghiệp cho đến khi thành công như ngày hôm nay, vì vậy khi công việc dần ổn định và có chố đứng trong giới truyền thông thì cô kiêm luôn những vị trí chủ chốt, nhưng bởi cô là một người ham công tiếc việc nên quan hệ giữa cô và chồng con không được tốt lắm, nhưng khi có tuổi Hướng Đình Đình lại có suy nghĩ khác, cô chủ động thu ít công việc lại, trừ những công việc thật sự quan trọng còn lại cô đều giao cho người khác, đem tất cả thời gian rảnh dành cho chồng con, hiện tại Hướng Đình Đình chịu trách nhiệm một mục giải trí mới sắp được lên sóng. Những chuyện này đều là Trần Ảnh kể cho Kỉ Bách Linh sau khi nghe xong cô cảm thấy bản thân hiểu biết thêm về con người Hướng Đình Đình, một người phụ nữ theo lý tưởng hoàn hảo, để có một vị trí vững chắc như ngày hôm nay là điều không phải dễ.
Kỉ Bách Linh được Trần Ảnh chỉ dẫn rất nhiều thứ, ngày đầu tiên đi làm cảm thấy học được rất nhiều điều mới.
Nhưng Kỉ Bách Linh lại không ngờ, ở chỗ này cô lại gặp được Bạch Nhân.
Thời điểm tan tầm, Kỉ Bách Linh bước vào thang máy, thang máy lúc dừng ở tầng mười sáu, Bạch Nhân tiến vào. Khiến cho Kỉ Bách Linh cảm thấy kinh ngạc, Bạch Nhân có vẻ rất bình tĩnh. Cô nhấn nút cho cửa thang máy đóng lại, sau đó nhìn về phía Kỉ Bách Linh, “Tớ ở phòng phụ trách mục tin tức, cậu ở phòng nào?”
“Ở phòng truyền thông mục giải trí” Kỉ Bách Linh cũng nhìn về phía Bạch Nhân, lúc này mới để ý thấy Bạch Nhân mặc trang phục công sở.
“Phòng truyền thông mục giải trí hoạt động rất tốt.” Bạch Nhân nhàn nhạt trả lời.
“Tớ nghe nói mục tin tức cũng không tồi.”
Thang máy rất nhanh tới tầng trệt, Bạch Nhân bước ra ngoài trước, Kỉ Bách Linh đợi Bạch Nhân ra khỏi thang máy lúc này mới bước ra sau, Bạch Nhân dừng một chút, “Kỉ Bách Linh, cậu có biết lý do tại sao cậu lại được chọn thực tập ở đây không?”
“Là do giáo viên chủ nhiệm thấy hồ sơ hợp nên đề cử, chẳng lẽ cậu không giống tớ?” Kỉ Bách Linh nghi hoặc nhìn Bạch Nhân.

Bạch Nhân hơi sửng sốt, sau đó cười ra tiếng, được giáo viên chủ nhiệm đề cử, từ khi nào mà giáo viên chủ nhiệm lại đi tìm chỗ thực tập giúp sinh viên? Cô lắc đầu, lại nhìn Kỉ Bách Linh ánh mắt thâm thúy ẩn chứa nhiều điều, nhưng bất cứ cái gì cũng không mở miệng.
Kỉ Bách Linh nhìn Bạch Nhân mang giày cao gót còn có thể đi nhanh như vậy, nhún nhún vai tỏ vẻ khâm phục, vốn chính là giáo viên chủ nhiệm gọi cô lên thông báo mình được chọn.Cô nghĩ thầm chẳng lẽ sự việc không đơn giản như vậy, lần này tiêu chí tuyển chọn chắc chắn là ngoại hình nếu không tại sao cô cùng Bạch Nhân được chọn? Buổi sáng cô từng hỏi Trần Ảnh có bao nhiêu thực tập sinh được tuyển lần này,cô muốn biết mình sẽ có bao nhiêu đối thủ cạnh tranh để được ở lại, kết quả được biết, lần này chỉ tuyển hai thực tập sinh, hơn nữa người còn lại khác ngành với cô, hóa ra chính là Bạch Nhân.
Từ chỗ làm cách nhà cô không xa lắm, tạm thời cô không có ý định ra ngoài tìm nhà riêng, nhưng vấn đề ở thời điểm tan tầm bị kẹt xe, phương tiện công cộng lại đông người, chật chội, vì thế cô quyết định đi bộ một đoạn.
Trên đường đi, điện thoại di động vang lên, mở ra xem thấy là Tưởng Bách Xuyên gọi đến, trên mặt liền hiện lên sự ngọt ngào.
“Ngày đầu tiên đi làm cảm giác như thế nào?”
“Khá tốt, cảm thấy hơi xúc động, sau đó thì đặc biệt hưng phấn, muốn mang các việc được giao ra làm cho thật tốt.”
“Đây là tâm lý bình thường, em thích ứng được thì cũng không tệ lắm.”
Nửa câu sau là thông qua giọng cùng cách cô nói chuyện mà anh đoán.
“Anh giỏi lắm, quả thực không sai, em thấy người ai ai cũng bận rộn làm việc, lần đầu tiên chứng kiến môi trường đi làm thế nào cảm giác thật khác lạ. Đại khái hôm nay là ngày đầu tiên, nên mọi người không có giao việc cho em nhiều, vài ngày nữa chắc cũng bận rộn như mọi người.”
“Như vậy sao, vậy có cần bây giờ anh nên tranh thủ thời gian hẹn hò với em thay vì gọi điện thoại? Sau này em bận vậy làm sao anh gặp được”
“Anh đáng ghét.”
Kỉ Bách Linh định nói cho Tưởng Bách Xuyên chuyện cô gặp Bạch Nhân ở chỗ làm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại rồi lại không nói, chung quy bởi vì lúc trước Bạch Nhân đã từng thích Tưởng Bách Xuyên, mặc dù bọn họ trong lúc đó không xảy ra chuyện gì, nhưng bản thân khi nhắc đến chuyện này luôn có chút khó chịu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.