Tình Yêu Quan Trọng Đến Vậy Sao

Chương 25


Đọc truyện Tình Yêu Quan Trọng Đến Vậy Sao – Chương 25


Editor: Thảo Trúc
Beta: Phi Yến
Ngày hôm sau, Kỉ Bách Linh nằm ở phòng đọc sách, ban đầu dự định ra thư viện tự học, nhưng nghĩ đến Giang Dịch Sâm đuổi theo như hình với bóng, liền thay đổi ý định. Thỉnh thoảng nhịn không được cô cầm điện thoại lên xem có tin nhắn không? Việc đọc sách này là do nghe lời Tưởng bách Xuyên, anh nói đọc sách là cách giúp bản thân bình tĩnh để có thể nhìn thấu được mọi việc mà đưa ra những lựa chọn sáng suốt nhất. Cho dù quyết định đó không mang lại kết quả như mong đợi nhưng ta sẽ không hề hối hận vì đã cố gắng hết sức mà không dùng nhiều thời gian suy nghĩ miên man về nó. Cô thấy anh nói đúng nên theo lời anh mỗi khi rảnh rỗi lấy sách ra đọc.
Tới trưa, mấy cô bạn cùng phòng ra ngoài ăn trưa trở về để lên bàn cô hộp cơm gà nấu nấm hương, cô ngạc nhiên, lập tức xoay người nhìn về phía bọn họ, quan hệ giữa cô và họ không xa không gần, thuộc loại nước sông không phạm nước giếng, không thân đến mức mua cơm giúp mình, điều này làm Kỉ Bách Linh cảm động:
“Cám ơn cậu, hết bao nhiêu tiền? Tớ gửi lại”
Cô bạn không nhìn về phía Kỉ Bách Linh đáp trả:
“Không cần trả tiền lại, hộp cơm này không phải tớ mua”
Kỉ Bách Linh cau mày, nghi hoặc, nếu không phải bọn họ, vậy rốt cuộc là ai?
“Là người lần trước tỏ tình bị cậu từ chối đó”
Cô bạn còn lại tốt bụng có ý nhắc nhở cho Kỉ Bách Linh biết là ai, sắc mặt cô lập tức tối sầm lại:
“Ai bảo các cậu nhận của anh ấy làm gì, tớ cùng anh ấy không có bất kì quan hệ gì hết”

Kỉ Bách Linh bực bội nhìn hộp cơm, đây là món cô thích ăn nhất nhưng nghĩ đến đây là cơm Giang Dịch Sâm mua cô tự nhiên cảm thấy vô vị, từ khi nhận biết được tình cảm của anh dành cho mình cô liền tạo khoảng cách với anh, coi như không có quan hệ gì hết huống hồ là mua cho cô cơm trưa. Bạn cùng phòng thấy cô nói vậy cũng bực:
“Kỉ Bách Linh cậu nói vậy là có ý gì, người khác mua đồ cho cậu, tụi này vui vẻ mang lên cậu không những không biết ơn mà còn quay qua trách móc? Cậu đúng là người hai mặt, bên ngoài thì tỏ ra thanh thuần cao quý không phân biệt giàu nghèo,chẳng qua bọn họ không biết thời gian trước cậu ngày ngày vui vẻ nhận lời lên xe của ai ra ngoài chơi mà thôi? ”
Kỉ Bách Linh đứng dậy:
“Cậu nói lời này là có ý gì?”
“Ý gì? Cậu nghĩ lời tớ nói có ý gì?”
Bạn cùng phòng bĩu môi châm chọc cười, Kỉ Bách Linh nhìn chòng chọc vào mắt hai cô bạn đó, cố gắng giữ bình tĩnh sau đó cầm hộp cơm lên đến thùng rác quang mạnh vào, âm thanh lên đến mức tất cả mọi người trong phòng đều quay sang nhìn hành động vừa rồi của cô.
“A” Mọi người đồng loạt hô lên.
Kỉ Bách Linh không để ý đến bọn họ, cô giả ngây coi như không để ý không khí quỷ dị bên trong phòng, tiếp tục đọc sách, gửi tin nhắn cho Phùng Minh Nguyệt nhắn cô ăn cơm về mua dùm mình một phần cơm sườn xào chua ngọt, Phùng Minh Nguyệt rất nhanh nhắn lại “ok” khiến cô cảm thấy vô cùng ấm áp.
Thời gian thực tập ở công ty, Tưởng Bách Xuyên biểu hiện được sự kiên định, cần cù, chịu khó học hỏi hơn nữa lại rất nhiệt tình, đồng nghiệp trong nhóm đều ấn tượng với anh, anh không như người khác động một tí liền xin phép nghỉ, bởi vậy khi anh muốn xin phép để quay về trường bảo vệ luận văn công ty đồng ý ngay lập tức mà không hề do dự. Ở phương diện này, chế độ đãi ngộ của công ty cũng không tệ, tháng trước có sinh viên xin nghỉ một tháng quay về trường hoàn tất các thủ tục thi cử và làm luận văn công ty cũng hỗ trợ hết mình, tuy rằng người nọ sau khi trở về liền xin nghỉ việc.
Tưởng Bách Xuyên trở lại trường, phần lớn thời gian, anh đến tìm các giáo sư dạy môn học đó thỉnh giáo, trước đây các giáo sư đều biết anh là sinh viên ưu tú, lại biết anh chưa tốt nghiệp đã được Nhất Nghệ nhận vào thực tập nên khi anh đến tìm, mọi người đều vui vẻ giảng giải những câu hỏi hay những điều chưa rõ của anh, anh cũng tính toán từ trước lựa chọn thời gian này xin về trường để ôn tập đây là lý do chính đáng để được xin nghỉ một thời gian,hơn nữa anh cũng muốn dành thêm nhiều thời gian ở bên cạnh Kỉ Bách Linh, bù đắp lại cho cô những ngày không có anh.
Kỉ Bách Linh biết anh quay về trường nên rất hưng phấn, Tưởng Bách Xuyên không để ý mặt mũi nói cho cô mình quay về là để giám sát xem thời gian qua cô học hành thế nào? Có vượt qua cuộc thi cuối kì này hay không? Kỉ Bách Linh tuy rằng cảm thấy bị người khác giám sát trong việc học là chuyện khá mất mặt, nhưng người đó là anh, tâm tình của cô vẫn rất vui vẻ.

Tưởng Bách Xuyên quay trở về, Kỉ Bách Linh đã đứng ngay tại trạm xe buýt công cộng chờ, anh xuống xe là có thể nhìn thấy cô, hai người tuy gặp mặt rất ít, nhưng không vì thế mà ảnh hưởng đến tình cảm, ngược lại có vài phần tiểu biệt thắng tân hôn. Kỉ Bách Linh trực tiếp đi qua ôm cánh tay Tưởng Bách Xuyên, nép người vào anh, kể anh nghe thời gian không có anh cô đã làm những gì, còn nói cho anh biết nội dung cô tự soạn ra để ôn thi.
Nghe cô nói liên tục không ngừng, Tưởng Bách Xuyên lắc đầu, khóe mắt có nếp nhăn khi cười để lộ ra cảm xúc chân thật, anh vuốt đầu cô, nhẹ giọng mở miệng, “Ngoan, nhưng không biết tài liệu em soạn ra có dùng được hay không.”
“Nhất định có thể tham khảo.”
“Anh đây sẽ đợi xem kết quả thi của em.”
Sau khi Tưởng Bách Xuyên quay trở về, Kỉ Bách Linh không tiếp tục nằm ở phòng, mà cùng đến thư viện với anh. Trước đây cô không thích đến thư viện học bài, nơi này không những nhiều người, mấu chốt ở chỗ thư viện quá lớn, ngồi ở đây cảm giác tứ phía đều có người nhìn mình, tâm lí không thoải mái, nhưng có Tưởng Bách Xuyên, tự nhiên cảm giác không còn như vậy nữa. Bọn họ ngồi cùng một chỗ, anh xử lý công việc, cô yên lặng học bài, hai người dường như không can thiệp vào chuyện của nhau, nhưng chốc lát đều nhìn nhau một cái, giống như bất kể bản thân đang làm cái gì, chỉ cần đối phương ở bên cạnh sẽ cảm thấy vô cùng bình yên.
Đến trưa Tưởng Bách Xuyên đưa Kỉ Bách Linh đi ăn cơm, bởi vì biểu hiện thời gian qua của Kỉ Bách Linh rất tốt, cho nên anh đưa cô ra ngoài ăn cơm, Kỉ Bách Linh cầm tay anh, cảm giác hưng phấn, “Em luôn biết anh là người tốt với em nhất.”
Mấy quán cơm trên con đường ẩm thực nổi tiếng gần trường, hai người chọn một quán rồi vào, quán này nổi danh nhất là món rau trộn, vừa ăn, ngó sen lại tươi giòn ngọt, cực kì ngon miệng, trước đây Tưởng Bách Xuyên rất ít khi đi đến đây.
“Anh trước kia không tốt?” Anh chau mày.
“Anh trước kia đã tốt, hiện tại còn tốt hơn”
Nghe cô nói như vậy Tưởng Bách Xuyên xem tươi cười, tâm lí cũng vui vẻ.
Bọn họ đi đến nơi, tìm chỗ ngồi gọi mấy món, nhưng khi bọn họ bắt đầu ăn cơm, bên cạnh đột nhiên có người đi đến, “Có để ý tôi ngồi chỗ này không?”

Một câu nói nghe rất bình thường, nhưng vấn đề lại nói ở quán ăn thế này làm người khác nghe có vài phần quái dị, vào quán ai muốn ngồi chỗ nào thì ngồi, cho dù có người nhưng đến giờ cao điểm một cái bàn cũng có thể chia ra làm hai, người khác không có quyền can thiệp, đã ngồi xuống cũng không cần phải lo lắng bị đuổi đi, vì thế không cần phải lớn tiếng thông báo sự có mặt của mình.
Tưởng Bách Xuyên ngẩng đầu, hóa ra không phải ai xa lạ, nhờ anh ta mà mỗi lần về phòng ngủ anh sẽ được nghe bạn cùng phòng nhắc đi nhắc lại cái tên này, cho dù Tưởng Bách Xuyên không muốn lên diễn đàn của trường, người khác cũng sẽ tự động cung cấp mọi thông tin nóng sốt trên đó cho anh, nhiều nhất chính là tin Giang Dịch Sâm đã bỏ công sức thế nào để tìm cách kết giao với bạn gái mình- Kỉ Bách Linh, cũng không ít người nặc danh gửi cho anh ảnh chụp của Giang Dịch Sâm, tất cả đều có “Ý tốt” nhắc nhở anh đừng bị sự “Thiện lương tốt đẹp” ngoài mặt của cô lừa.
Người vừa nói không ai khác chính là Giang Dịch Sâm, Tưởng Bách Xuyên ngước mắt lên nhìn, đàn ông đánh giá đàn ông, chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhìn ra rất nhiều điều, anh ta tốt xấu khó phân, hơn nữa không phải người dể đối phó, Tưởng Bách Xuyên cười trừ, “Cứ tự nhiên.”
Giang Dịch Sâm câu môi dưới, ngồi ngắm dung mạo Tưởng Bách Xuyên, sau đó lại quay sang nhìn Kỉ Bách Linh, nghiễm nhiên không hề xem mình là người thứ ba mà cho dù biết bản thân chính là kì đà cản mũi, anh không cần để ý cũng không cần quan tâm.
Kỉ Bách Linh không thể tin được Giang Dịch Sâm lại mặt dầy xuất hiện trước mặt cô và Tưởng Bách Xuyên, mờ mịt vuốt mấy sợi tóc trước mặt, cô luôn nghĩ một khi đối tượng mình đeo đuổi đã có người yêu hay đang đi cùng với người yêu cho dù thích cỡ nào thì họ sẽ buông tay, nay chứng kiến tận mắt tình huống này cảm thấy trước đây mình thật ngây thơ.
Cô tùy tiện gắp một miếng, cơm còn mắt nghẹn nằm ở cổ cô cau mày nhìn về phía Tưởng Bách Xuyên, “Chúng ta đổi quán cơm đi?”
Nghe lời cô nói, Giang Dịch Sâm lại nhíu mày, bộ dáng rất là nhàn nhã. Hắn rất vừa lòng khi bản thân lại ảnh hưởng đến Kỉ Bách Linh, điều này chứng minh trong lòng cô có anh, về việc bản thân phá hoại buổi trưa của người khác anh không hề quan tâm dường như việc đó không quan trọng với anh.
Tưởng Bách Xuyên bình tĩnh nhìn Kỉ Bách Linh, “Không sao, chúng ta không cần phải đi quán khác.” Đối mặt với đối thủ, phương thức tốt nhất chính là mang đối phương lờ đi, anh gắp ngó sen trong chén mình bỏ vào chén Kỉ Bách Linh, “Em dùng đi, đây là món em thích ăn nhất.”
Kỉ Bách Linh khó hiểu nhìn Tưởng Bách Xuyên, nhưng vẫn đem ngó sen lên bỏ vào miệng.
Giang Dịch Sâm nhìn thấy một màn như vậy, ánh mắt trở nên thâm thúy, Tưởng Bách Xuyên muốn nói cho anh biết sự tồn tại của anh không hề ảnh hưởng đến tình cảm của hai người bọn họ? Những hành động trước giờ của anh đều vô ích?
Diễn đàn của đại học An Minh tin tức đứng đầu vẫn là về Kỉ Bách Linh, nhưng gần đây gió đổi chiều. Nếu ngày xưa có người đoán Kỉ Bách Linh tham quý phụ bần, thì bây giờ thành Kỉ Bách Linh không màng danh lợi nhất kiến chung tình, nếu ngày xưa có bao nhiêu người lên án thì ngược lại bây giờ có bấy nhiêu người ủng hộ, nhưng tin tức này lại quá bình thường khi mọi người đã quen với sự lạnh nhạt của Kỉ Bách Linh.
Hiện tại tiêu điểm nóng nhất mọi người đang thảo luận là biểu hiện của Giang Dịch Sâm và Tưởng Bách Xuyên, Kỉ Bách Linh cùng Tưởng Bách Xuyên đi thư viện ôn bài, Giang Dịch Sâm cũng đi theo, hơn nữa cũng không biết Giang Dịch Sâm sử dụng biện pháp gì có thể đuổi hết mọi người ngồi gần hai người, rồi anh an vị ngồi ở đó, vì thế bây giờ ở bất kì chỗ nào cũng xuất hiện hình ảnh ba người bọn họ.
Có người vô tình chụp cảnh Kỉ Bách Linh đang cúi đầu đọc sách, Giang Dịch Sâm yên lặng nhìn cô, ánh mắt si mê đồng thời có chút bi thương. Phía dưới ảnh chụp có rất nhiều nữ sinh để lại lời nhắn, “Căn bản tưởng Giang Dịch Sâm nhất thời đùa giỡn, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của anh ấy tôi chắc chắn một điều tình cảm anh dành cho Kỉ Bách Linh là sự thật. Kỉ Bách Linh thật tốt số, cùng lúc được hai người đàn ông ưu tú mang lòng thương yêu” ,”Trước khi nhìn bức ảnh này, tôi rất ghét hành động của Giang Dịch Sâm, điển hình mẫu người thứ ba, đi phá hư tình cảm của người khác, nhưng đến khi nhìn thấy bức ảnh này, không hiểu sao tôi lại cảm thấy đau lòng “, “Nếu có một người đàn ông vĩ đại như vậy yêu tôi, tôi nhất định cảm động trước những hành động của anh…” những lời nhắn này, Kỉ Bách Linh đều không đọc, đơn giản hễ là tin tức gì có nhắc tới Giang Dịch Sâm cô đều bỏ qua.

Ngày tại thời gian thi cử, Kỉ Bách Linh toàn tâm toàn ý cho bài vở, vì thế những hành động của Giang Dịch Sâm cô đều không quan tâm lắm nhất là khi bên cạnh vẫn luôn có Tưởng Bách Xuyên. Nhưng mỗi lần đến giờ thi, Giang Dịch Sâm đều đứng trước cửa lớp đợi, mỗi một môn thi đều từ một đến hai tiếng, Giang Dịch Sâm đều kiên nhẫn đứng chờ từ lúc cô bước vào phòng cho đến khi kết thúc. Thời điểm ban đầu, cô cũng không hay biết anh đứng ở ngoài lớp, cho đến khi nộp bài đi ra, mới phát hiện đến sự tồn tại của anh, lập tức xoay người bước đi, không quan tâm đến anh. Mà anh lại đi theo phía sau cô, mặc cho cô không nhìn, không quan tâm, anh đều hỏi đi hỏi lại bài thi cô làm thế nào? Có tốt không? Hỏi đến khi cô trả lời anh mới thôi. Mà anh là người nói được làm được, sau khi nhận được câu trả lời của cô anh sẽ im lặng rời đi, tuyệt đối không dây dưa.
Lần đầu tiên thấy Giang Dịch Sâm đứng ngoài cửa lớp cô cũng không mấy quan tâm, đến lần thứ hai thì bắt đầu chú ý, quả nhiên không bao lâu, việc anh đứng ngoài phòng thi bạn học ai cũng biết, mỗi lần thấy anh mọi người đều quay lại liếc về phía Kỉ Bách Linh, ánh mắt nghiền ngẫm. Kỉ Bách Linh cố ý kéo dài thời gian nộp bài thi, sau khi rời khỏi, Giang Dịch Sâm vẫn còn đứng ở đó, nhìn thấy cô là người bước ra cuối cùng, anh vẫn như cũ hỏi cô làm bài thi thế nào. Đợi đến khi cô trả anh mới rời đi.
Suốt bảy môn thi, Kỉ Bách Linh đều chú ý đến sự tồn tại của Giang Dịch Sâm, hành vi đứng đợi cô thi như vậy cũng tạo thành thói quen không còn bài xích, chung quy anh không có quấy nhiễu mình. Mà đợi từ lúc cô bước vào phòng đến lúc cô nộp bài đi ra, trở về thời điểm hiện tại cô thấy giám thị bưng một ly nước, trước mặt mặt mọi người, giám thị đem ly nước đặt ở trên bàn Kỉ Bách Linh. Nhìn thấy ly giấy này, lòng chợt ấm áp, trái tim có vài phần loạn nhịp, quả thực cô đang khát hơn nữa lại khiến bản thân nghĩ tới ngày cô tự học anh cũng mang một ly nước thế này đặt trước mặt, cô liếc mắt ra cửa sổ bên ngoài phòng thi không thấy bóng dáng quen thuộc, giám thị lần này hơi khó tính nên không cho bất kì ai đứng gần phòng thi, nhìn ly nước trầm ngâm một hồi vẫn không uống, mà quyết định tập trung làm cho xong đề thi.
Cuộc thi chấm dứt, Kỉ Bách Linh nộp bài lên cho giám thị, giám thị nhìn thấy cô cười tủm tỉm.
“Tiểu cô nương, em có một người bạn trai rất tốt.”
Theo thói quen Kỉ Bách Linh nghĩ đến Tưởng Bách Xuyên, nhưng nhìn thấy nụ cười trên mặt thầy giám thị lại rất nhanh hiểu được người ông muốn nhắc đến là Giang Dịch Sâm. Thấy cô ngây người, ông còn vỗ bả vai của cô, “Hai người rất xứng đôi.”
Thầy Giám thị đã dạy không ít sinh viên, số sinh viên các khóa cứ nhập học rồi tốt nghiệp nhiều đến mức không đếm được, mỗi năm đều đi coi thi, nhưng đây là lần đầu tiên có một nam sinh đứng đợi người yêu làm bài thi, còn sợ người yêu khát mà cố ý mang nước đến, hành động đó khiến ông nhận thấy hai người tình cảm rất tốt.
Kỉ Bách Linh không nói gì nộp bài rồi bước ra ngoài, quả nhiên thấy Giang Dịch Sâm đang đứng đợi bên ngoài.
“Em đoán không sai nên chỉ ôn những phần trọng điểm, đề thi sát với tài liệu em ôn.”
Cô cắn môi, vẫn không mở miệng nói hai từ “Cám ơn”, cô không uống nước, nhưng thâm tâm đã ngầm nhận ly nước đó, cảm xúc mâu thuẫn, dường như cô cho rằng chỉ cần không nói ra hai chữ đó thì không khiến Tưởng Bách Xuyên cảm thấy thất vọng tình cảm giữa hai người vẫn vẹn tròn.
Cô xoay bước qua, Giang Dịch Sâm đứng nhìn bóng lưng của Kỉ Bách Linh rời đi, thở nhẹ ra một hơi, linh tính mách bảo, anh sẽ còn tốn thêm nhiều thời gian công sức trên người cô, nhưng căn bản là anh tự nguyện không ai ép buộc, giống như cứ làm những điều này anh sẽ có thêm cơ hội được đến gần trái tim cô. Nghĩ như vậy khiến bản thân trở nên phấn chấn hơn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.