Tình Yêu Quan Trọng Đến Vậy Sao

Chương 24


Đọc truyện Tình Yêu Quan Trọng Đến Vậy Sao – Chương 24


Editor: Thảo Trúc
Beta: Phi Yến
Đại học An Minh mấy nay nhộn nhịp hẳn lên, học sinh cuối cấp chuẩn bị tìm việc làm nên con đường đến trường được dán và rải đầy giáy gián tuyển dụng, thực tập sinh dành cho sinh viên năm cuối, sinh viên năm 2, năm 3 thì năng động chuẩn bị các hoạt động chào đón tân sinh viên. Bên cạnh đó sẽ thấy rất nhiều tờ rơi với lời lẽ chân thành mộc mạc, chung quy chỉ với nội dung đại khái là “Giang Dịch Sâm yêu Kỉ Bách Linh”.
Tờ rơi được rải ra sinh viên khắp trường xôn xao suốt một thời gian, lúc mới bắt đầu, ai ai cũng lấy điện thoại chụp lại rồi đăng lên QQ, trên diễn đàn trường lúc ấy tràn ngập về hành động tuyên chiến với Tưởng Bách Xuyên của Giang Dịch Sâm. Một điều nữa là trước giờ đại học An Minh quản lý rất nghiêm ngặt những vấn đề này, không được tùy tiện làm những việc ảnh hưởng đến danh tiếng của trường, cho dù là thông báo tuyển dụng hay hội nghị đều phải được phê duyệt qua hai lần mới được tuyên truyền rộng rãi. Tự ý không có sự cho phép chỉ cần phát ra là hai giờ sau sẽ được đội vệ sinh dọn dẹp sạch sẽ. Vậy mà hành động của Giang Dịch Sâm lại ngang nhiên mà không hề có bất cứ sự cản trở nào.
Qua chuyện này mọi người nhìn Kỉ Bách Linh với con mắt thiện cảm hơn, thậm chí còn tự hào vì đại học An Minh có người đẹp xuất chúng lại thanh cao, khiến cho thiếu gia Giang Dịch Sâm phải tiêu tốn nhiều công sức nhưng vẫn không chinh phục được.
Bạn cùng phòng kể cho Tưởng Bách Xuyên chuyện xảy ra mấy ngày nay, nghe xong anh ra ban công hút một điếu thuốc, sau sự kiện Giang Dịch Sâm thổ lộ dưới kí túc xa lần trước, sự tin tưởng của anh dành cho Kỉ Bách Linh tăng lên rất nhiều, cũng không nghi giờ hay lo lắng gì cô sẽ thay lòng, nhưng thấy có người điều kiện tốt như vậy theo đuổi cô tâm lý ít nhiều cảm thấy không thoải mái.
Mà Kỉ Bách Linh đi đến đâu, cũng bị người chỉ trỏ, thì thầm với nhau: “Cô ấy chính là Kỉ Bách Linh”
Mỗi lần nhìn thấy mọi người thì thầm to nhỏ sau lưng mình, bất đắc dĩ nhờ hồng phúc của Giang Dịch Sâm mà bây giờ trên diễn đàn, ngoài đường đâu đâu người ta cũng đều biết cô là ai, đến mức nhiều sinh viên ở trường khác cũng chạy qua đại học An Minh hỏi Kỉ Bách Linh là ai? Để được nhìn tận mắt cô một cái.
Đối mặt với một đống biến cố như vậy cô chọn phương pháp không quan tâm, cuối tuần gặp Tưởng Bách Xuyên, anh không hề đề cập đến chuyện này, vẫn bình thường, cả hai cùng ăn cơm trò chuyện phiếm, sau đó anh đưa cô đi xem phim khiến tâm tình cô thoải mái lên rất nhiều.
Lâu lâu Kỉ Bách Linh vẫn gặp Giang Dịch Sâm trên đường, tuy rằng chuyện xảy ra rất ồn ào huyên náo nhưng sau sự việc lần trước anh rất ít khi xuất hiện trước mặt cô. Kỉ Bách Linh cố gắng né tránh, hạn chế tối đa để không chạm mặt hay tiếp xúc với Giang Dịch Sâm. Nhưng lần này nhìn thái độ kiên quyết của anh cô đành phải hẹn gặp ở cổng sau, anh hỏi cô không thích anh ở điểm nào? Anh sẽ cố gắng sửa.
“Giang Dịch Sâm, em đã nói rất rõ ràng, em không có ý gì với anh hơn nữa em sẽ không bao giờ phản bội bạn trai mình, điều kiện anh tốt như vậy sau này chắc chắn sẽ tìm được một người thích hợp ở bênh cạnh anh có điều người đó không phải là em”
Cô đứng cách xa anh một khoảng, mới cảm thấy an toàn, nếu đứng gần anh làm gì quá đáng bản thân sẽ không phản ứng kịp.

“Nhưng anh thích em, thật lòng thích em”
Giang Dịch Sâm chân thànhnói :
“Có thể do hành động của anh mang lại cho em nhiều rắc rối, anh thật có lỗi, nhưng đây không phải chủ ý của anh, mấy ngày nay anh suy nghĩ rất nhiều, em không muốn nhận tình cảm của anh, nhưng anh rất thích em muốn cùng em đi hết con đường về sau”
Kỉ Bách Linh di dời tầm mắt, cô không muốn đối diện với anh mắt tha thiết của anh, nhìn ánh mắt đó cô sợ bản thân mềm lòng nên quay đi:
“Đừng tiếp tục lãng phí thời gian của anh trên người em, cái anh muốn em không thể đáp lại được, anh lớn rồi nên học cách chấp nhận. không phải lúc nào cái anh muốn cũng luôn thuộc về anh”
“Anh không cần em đáp lại, em chỉ cần biết anh rất thích em”
Kỉ Bách Linh im lặng hoài nghi nhìn anh:
“Có phải anh đã 24 tuổi? Em nghĩ đến tuổi này thì đàn ông phải chín chắn, những lời ngây thơ như vậy sẽ không nói ra”
“Anh cũng nghĩ như em, nhưng khi gặp em anh cảm thấy mình như quay lại thời niên thiếu”
Cô biết bây giờ có nói gì anh cũng không nghe, đành lắc đầu:
“Tùy anh, dù sao em cũng không thay đổi quyết định của mình, mong là một lúc nào đó anh sẽ hiểu ra”
Cô lướt qua người anh, cự tuyệt một cách thẳng thắn, hành động này trước đây từng làm rất nhiều lần, nhưng không hiểu sao tâm lí lần này lại tồn tại một loại cảm xúc, cụ thể đặc biệt thế nào không nói nên lời, có thể vì như anh cùng người khác không giồng nhau.
Giang Dịch Sâm quay đầu nhìn bóng lưng cô rời đi, cô vẫn rất gầy, thời tiết dạo này ấm nên cô mặc áo trắng ngắn tay với váy dài đơn giản càng tôn tên khí chất thanh cao vốn có. Anh nhớ lại ngày đầu gặp lúc ấy cô vẫn còn khá nhỏ nhưng đã tỏa ra làn hương mê người, anh giống như đợi dưới tàng cây để được hái bông hoa đó, đã chờ được như vậy, anh sẽ không bỏ cuộc.

Tình yêu? Tình yêu là thế nào anh không biết? Nhưng anh biết anh hy vọng cô trở thành người phụ nữ của anh, hy vọng cô luôn dựa vào anh, hy vọng cô dùng ánh mắt tha thiết nhìn anh, như vậy có gọi là tình yêu? Anh biết anh rất thích cô, ở bên cạnh cô cảm giác không giống với những người con gái khác, bọn họ suốt ngày quấn quýt mê muội, chỉ có cô, Kỉ Bách Linh là người từ chối để được ở bên cạnh anh. Ánh mắt nhìn cô càng thâm thúy.
Sắp đến thi cuối kì, Tưởng Bách Xuyên về trường thường xuyên hơn, đầu tiên anh đi tìm các giáo sư, họ biết anh là học sinh xuất sắc nên rất vui vẻ hướng dẫn lại những kiến thức quan trọng cho đến khi anh thật sự hiểu vấn đề. Vì thế trở lại trường một phần lo luận văn tốt nghiệp thời gian còn lại ở phòng ôn tập, trong thời gian này Kỉ Bách Linh tỏ ra cực kì nhu thuận, đều ở nhà học bài, không quấy rầy anh. Trước kia nghĩ khi trở về trường bọn họ sẽ có nhiều thời gian ở bên nhau, nhưng hóa ra cũng như trước kia.
Trường học và công ty Tưởng Bách Xuyên phải chạy đi chạy lại giữa hai nơi, nhưng vẫn lấy công ty làm chủ. Ngoại trừ mấy lần đi thi bắt buộc phải nghỉ còn lại anh đều không trì hoãn công việc.
Kỉ Bách Linh thấy anh cố gắng như vậy, bản thân cũng cố gắng học hành nghiêm túc, bắt đầu tự học, nghe nói sau khi tốt nghiệp đi làm, bộ phận tuyển dụng nhìn vào điểm số ở trường, nếu như thành tích quá tệ sẽ không ai dám nhận.
Kỉ Bách Linh ôm sách vở đến thư viện, vất vả một hồi mới tìm được không gian tốt để học, ngồi xuống bày sách vở ra, tự nhiên thấy bên cạnh cũng có người ngồi xuống, tuy rằng đây là nơi công cộng ai cũng có thể ra vào, nhưng mỗi bàn đều cách nhau một khoảng trừ phi cùng đến mới ngồi chung bàn, tò mò liếc qua bên cạnh phát hiện Giang Dịch Sâm đã an vị bên cạnh mình, cô hơi sửng sốt, không tưởng tượng nổi, lập tức cầm sách vở lên đi ra ngoài. Thấy cô đi, anh cũng đứng lên đi theo.
Kỉ Bách Linh trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó không nói gì thêm lại ôm sách vở đi tìm chỗ khác học, quyết định kiếm phòng trống ngồi học, nhưng vấn đề là cô đi đâu Giang Dịch Sâm cũng đi theo.
Rốt cục có chút tức giận, nhưng vẫn nói nhỏ với anh, phòng học nằm trong khu kí túc xá ở tầng bảy bây giờ buổi sáng rất ít người qua lại nhưng trong phòng vẫn có một vài người học giống cô.
“Anh đừng đi theo em”
“Em cứ xem anh như là mấy cuốn sách của em là được rồi, anh sẽ không quấy rầy em”
Giang Dịch Sâm quyết tâm mặt dày không để ý đến quyết định của cô?
“Anh ngồi ở đây coi như là quấy rầy em rồi”

Anh ngồi đối diện, tay chống cằm đặt trên bàn, nghe được lời của cô, khóe miệng mỉm cười:
“Ý của em là, sức ảnh hưởng của anh rất lớn”
Kỉ Bách Linh trừng mắt với anh, cô lúc này không còn nghĩ sẽ đi tìm chỗ học, thở dài một hơi:
“Đừng tự mình đa tình, anh thích thì cứ ngồi đó đi nhưng tránh xa ra một chút”
Giang Dịch Sâm không làm trái lời, ngoan ngoãn ngồi dịch sang chỗ khác, cô nhìn anh, thấy anh cũng nhìn lại mình, còn làm ra vẻ nghiêm túc. Khi nãy nói chuyện, không hiểu sao cô cảm thấy không còn ghét anh! Chắc là do dạo này cái bộ mặt của anh cô nhìn riết quen rồi không thèm để ý.
Bày sách vở ra, bắt đầu học, ghi nhớ các công thức phức tạp, làm bài từ từ thời gian trôi qua cô cảm thấy khát nước, do dự muốn đi mua chai nước, nghĩ đến leo bộ bảy lầu, chớp mắt cảm thấy tuyệt vọng, chống cằm suy tư trách bản thân sao lúc nãy không đi mua nước rồi hãy lên học?
Trên bàn bỗng truyền ra tiếng “Kịch”, cô ngẫng đầu liền thấy Giang Dịch Sâm đem một chai nước đặt lên bàn, định nói với anh mình không cần, anh đã xoay người ngồi lại chỗ phía trước cô khi nãy, ngước mắt thấy anh đang chăm chú xem các loại tài liệu gì linh tinh gì đó, không còn nhìn cô như khi nãy, vẻ mặt chuyên tâm trên người phát ra khí chất nho nhã, bình thường thấy anh ham chơi lêu lổng không ngờ cũng có mặt này.
Phát hiện bản thân chú tâm vào anh quá nhiều, cô lật đật nhíu nhíu mày rồi tiếp tục đọc sách.
Giang Dịch Sâm thật sự đang xem bản kế hoạch xây dựng công trình, anh trai và anh đã xem qua một lần, nội dung đơn giản không phức tạp lắm, nhưng anh phải trau dồi thêm kỹ năng trong công việc, anh không muốn mười, hai mươi năm sau mọi người vẫn xem anh là thiếu gia chỉ biết suốt ngày ăn chơi, liêu lổng. Anh phải nổ lực trong công việc hơn nữa, nếu một ngày mẹ mà cắt chu cấp kinh tế thì anh vẫn còn đường lui, tự xoay sở lo cho bản thân, mang tài liệu xem lại thêm lần nữa, mới ngước lên nhìn cô, thấy cô vừa liếm môi, anh biết cô khát nước nhưng lại không uống chai nước trên bàn.
Giang Dịch Sâm nắm cây bút trong tay, xoay vài vòng, rối cuộc dừng động tác đứng dậy đến bên bàn Kỉ Bách Linh:
“Sao em không uống nước?”
Cô ngẩng đầu nhìn anh:
“Em sẽ không uống nước anh mua”
Giang Dịch Sâm định mở miệng nói thêm nhưng nhìn thấy cô đã cúi đầu đọc sách, cuối cùng cũng không nói ra, anh đứng trước mặt cô, cách cô gần như vậy. Trước đây luôn nghĩ rằng cô là một cô sinh viên tương đối dịu dàng, nhìn bề ngoài là thấy đương nhiên tính cách phải nhu hòa, hóa ra tính cách cô rất quật cường, ban đầu là anh thích vẻ ngoài xinh xắn, sau đó tiếp xúc rồi lại tham lam muốn được ở cạnh cô nhiều hơn, vừa rồi trong nháy mắt phát hiện ra ánh mắt kiên định, bản thân cứng rắn không dể dao động đó tâm anh liền rung động dữ dội.
Nếu như hôm qua anh còn hoài nghi bản thân đối với Kỉ Bách Linh là cảm giác gì, thì giờ phút này không chút nghi ngờ, anh có thể khẳng định, không chỉ là thích mà còn yêu, yêu rất nhiều.

Không nói gì, xoay người ra ngoài, một lát sau quay trở lại trong tay còn cầm theo một cái cốc nước giấy, anh mang cốc nước lại đặt trước mặt cô:
“Đây là nước anh lấy ở văn phòng của các giảng viên, từ máy lọc nước, không phải anh mua nên em không cần quá bận tâm”
Kỉ Bách Linh ngước mắt, cau mày thế này mà biểu không quấy rầy gì đến cô, để cô chuyên tâm học? Thấy cô không động đậy, lại mở miệng:
“Nếu như em không uống, anh sẽ gọi lớn tên em đến khi em chịu uống”
Cô xoay người thấy sau lưng còn mấy bạn đang học, lật đật cầm cốc nước lên uống, cô liếc anh thấy anh đang nhìn cô cười.
Anh lại trở về chỗ ngồi của mình tiếp tục đọc tài liệu, khi nãy thật không muốn uống nhưng là anh uy hiếp nên cô rất phẫn uất anh, giờ phút này tâm trạng lại trở nên thoải mái.
Đến giờ ăn trưa, Kỉ Bách Linh đứng lên, thu dọn rời đi, hiệu suất tự học hôm nay rất tốt, ra khỏi phòng học không thèm chú ý đến Giang Dịch Sâm, bất luận thế nào anh và cô không có quan hệ, nhưng anh lại cầm tài liệu chạy theo cô.
“Ngày mai em cũng lên lớp tự học sao?”
Anh giữ tay cô lại, nhìn thấy vẻ mặt bất mãn của cô, đành buông tay.
“Vậy sao?”
Cô nhìn anh cười, anh cau mày phát hiện không ổn:
“Em sẽ nằm ở lại phòng tự học”
Kỉ Bách Linh câu môi dưới, xoay người bước đi để lại cho anh là hình bóng cô dần xa. Giang Dịch Sâm cũng cười nhẹ, dáng vẻ câu môi giống như mấy nhân vật nữ chính trong phim thần tượng, rất đáng yêu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.