Tình yêu dịu dàng

Chương 19


Bạn đang đọc Tình yêu dịu dàng – Chương 19

Dương khóa cửa đi xuống đường. Qua mấy tầng lầu, cơn nóng vẫn không bay đi được chút nào. Vẻ mặt cau có chưa từng thấy, anh phóng xe đến trường tìm Quỳnh.
May cho Quỳnh là hôm nay cô không đi học. Chứ nếu không, chắc chắn cô sẽ phải chịu cơn thịnh nộ bão táp của Dương. Mặc dù là biết lâu, nhưng cô chưa bao giờ hiểu thế nào là làm phật ý anh.
Dương có thể về nhà tìm ông Nguyễn, nhưng anh không thèm về. Anh vào quán cafe đợi đến giờ làm việc rồi đi thẳng đến công ty.
Giờ này các nhân viên mới bắt đầu làm việc. Ai cũng tò mò khi thấy cậu chủ trẻ đi ngang với nét mặt hầm hầm. Đây là lần thứ ba họ thấy cậu quý tử của giám đốc đến công ty. Và họ thừa biết cậu ta sẽ quậy tưng bừng. Nói chung là những chuyện động trời Dương làm, đã từng là đề tài bận tâm trong công ty. Cho nên họ nhìn anh bằng cái nhìn e dè lẫn ngán ngẩm. Khi anh đi ngang, ai cũng ra vẻ chăm chú làm việc. Nhưng khi anh đi qua rồi, cả đám bắt đầu ngó theo, xì xầm, bàn tán.
Dương biết hết. Nhưng phớt lờ. Anh xông thẳng vào phòng giám đốc, bất kể sự ngăn cảm của trợ lý Hưng. Anh dùng chân đạp cho cánh cửa mở toang, rồi lao vào phòng. Hai tay chống trên bàn, anh hỏi như hét:
– Có phải ba làm chuyện đó không?
Phía sau bàn, ông Nguyễn ngồi yên, nghiêm khắc nhìn Dương, rồi gằn giọng:
– Ai cho phép con tự ý vào phòng ba?
Dương không trả lời, chỉ nhắc lại một cách tức tối:
– Có phải ba cho người tới đuổi bạn con không? Nếu không là ba thì chẳng ai làm chuyện đó. Tại sao ba cứ tấn con vô tường vậy?
– Con nghĩ ba đuổi cô ta à? Cái gì làm con nghĩ vậy?
– Tại ba đã chứng minh bằng việc của ba trước đây.
– Con thật hồ đồ, quá lắm.
Dương vẫn giận dữ:
– Ba đuổi con đi, con không phản ứng gì cả, điều con mong là hãy để mặc con. Và con không đồng ý ba can thiệp vào chuyện riêng của con.
– Ba không biết cô bạn con đi đâu và tại sao lại bỏ đi, nhưng con đã đến đây rồi, thì ba cần nói một việc đã để ba khỏi phải đi tìm con.
– Con không muốn nghe.
– Nó có liên quan đến con đấy.
– Những gì liên quan đến con, mà do ba sắp đặt thì con càng không muốn nghe.
– Con mù quáng đến vậy sao? Theo ba biết thì cô gái đó đâu yêu thương gì con.
– Con biết và con đã nói với ba rồi, đó là chuyện riêng của con, ba đừng xen vô.
– Những gì ba làm cho con là vì hạnh phúc của con, đừng kình chống ba, rồi con sẽ hối hận.
– Con không quan tâm.
– Nhưng ba cứ nói. Tối thứ bảy này ba và bác Tám sẽ gặp mặt ở nhà hàng Hoàng Hạc, mục đích là để con với Quỳnh Hoa gặp nhau, chỉ là cho biết mặt thôi, ba chỉ tạo điều kiện chứ không ép con.
– Con cám ơn. Nhưng ba thích thì cứ gặp chứ con không tới.
Ông Nguyễn vốn biết tính Dương, nên ráng nói ôn tồn:
– Suy nghĩ đi con. Con chỉ đến gặp mặt, chứ đâu phải hứa hẹn gì, sau đó nếu con không thích thì ba sẽ hủy bỏ quan hệ với họ.
Thấy Dương im lặng, ông nói tiếp:
– Hôm nay nếu con không đến gặp ba thì ba cũng đích thân đi tìm con để nói chuyện đó. Con đừng bướng quá, không hay cho con đâu.
Dương quay người ngồi ngả người ra ghế, vẻ mặt lầm lì.
– Hình như những gì con ghét, ba đều làm một cách hứng thú. Trước đây con ghét cách đối xử tẻ lạnh của ba với họ thì ba lại làm điều đó một cách triệt để. Khi ba đưa dì về nhà, con ghét để người đàn bà đó dính líu tới con, thì ba lại hãnh diện để bà ta định đoạt chuyện của con và..
Ông Nguyễn chặn lại:
– Đừng nhắc chuyện cũ nữa. Ba con mình không bao giờ hiểu nhau đâu.
Nhưng Dương vẫn bướng bỉnh:
– Để con nói tiếp. Bây giờ con không muốn ba quan tâm tới chuyện tình cảm của con thì ba lại can thiệp một cách thô bạo. Đáng tệ hơn là tại tự sắp xếp chuyện tình cảm cho con, ba quá đáng lắm – Anh đứng lên, giọng chắc nịch – Con sẽ không tới đâu.
Anh đi ra cửa, chợt ông Nguyễn nói vọng theo:
– Rồi con sẽ hối hận nếu con cãi ba.
Dương nghe nhưng vẫn không quay lại. Tuy thế ông Nguyễn vẫn cố gắng thuyết phục:
– Ba vẫn cứ sắp xếp buổi gặp đó, con có thể nghĩ lại, lúc nào ba cũng mở đường cho con.
– Cám ơn ba.
Dương nói một cách khô khan rồi bước ra, đi thẳng xuống sân, dáng điệu chán nản chứ không hung hăng như lúc nãy.

Anh mở cửa xe và ngồi gục đầu trên vô lăng, sự giận dữ biến mất nhường cho cảm giác hoài nghi hoang mang. Ba anh đã không đuổi thì có lý nào Quỳnh lại tự ý bỏ đi. Cô nghĩ cái gì vậy?
Dương không nhớ mình đã ngồi như vậy bao lâu, cũng không để ý vài nhân viên đi ngang nhìn anh. Đến lúc chú bảo vệ đến hỏi anh làm sao, anh mới giật mình ngẩng lên.
Anh lùng sục Quỳnh như điên. Mãi đến mấy ngày sau mới gặp được cô ở trường. Lúc đợi hết giờ học, anh đứng chờ cô ở ngoài hành lang, Quỳnh như biết khó mà tránh né, nên cô chậm rãi đi về phía Dương. Vẻ mặt vừa mừng vừa ngại. Rõ ràng là cô có tâm lý không tự nhiên.
– Anh đến lâu chưa? – Quỳnh hỏi nhỏ nhẹ.
Dương không trả lời, anh ngó đăm đăm xuống dưới sân, vẻ mặt lì lì, khó đăm đăm. Chờ đến lúc mọi người đi hết, anh mới quay phắt lại, quắc mắt nhìn cô:
– Tại sao em làm vậy?
Quỳnh lúng túng:
– Em..
– Sao không nói? Trả lời đi. Em muốn vờn anh giống lần trước phải không?
Quỳnh sợ quá, nói lí nhí gì đó trong họng. Cử chỉ đó làm Dương càng nóng nảy, anh quát:
– Phải vậy không? Em coi anh là cái gì vậy?
– Đừng la lớn như vậy anh Dương. Anh bình tĩnh lại đi.
– Em cư xử như vậy mà bảo anh bình tĩnh à? Anh đâu phải là đồ chơi mà buồn thì em cầm lên, vui thì vứt đi. Một lần là coi không được rồi, đằng này lại làm lần thứ hai nữa.
Quỳnh biết trước nếu gặp, thế nào Dương cũng tức giận. Nhưng không ngờ anh nóng dữ như vậy, nên những gì định giải thích đã bay mất vì sợ. Làm sao cô có thể giải thích từ tốn trước một ngọn lửa phừng phừng như vậy và cô cố làm anh dịu lại.
– Anh nghĩ không đúng đâu. Anh bình tĩnh đi mà.
Dương mím môi, đôi mắt sáng ngời:
– Nếu muốn anh bình tĩnh, thì em đã không làm cho anh điêu đứng như vậy. Em biết anh tìm em mấy ngày rồi không?
Quỳnh nhỏ giọng:
– Mấy ngày đó, em tìm chỗ làm nên nghỉ học.
Dương “hừ” một tiếng và cố nén giận, hỏi lại:
– Tại sao em làm vậy?
– Em có lý do của em. Đúng hơn là không thể làm khác được.
– Lý do quái quỷ gì chứ? Trừ khi em nghĩ lại và muốn dứt khoát với anh, em coi thường anh quá.
Quỳnh thở dài:
– Bây giờ em coi anh là người thân duy nhất, trên cả bạn bè, làm sao em muốn dứt khoát chứ, càng không dám coi thường. Đừng nghĩ như vậy rồi thêm tức em.
Dương nguẩy mạnh đầu, khuôn mặt vẫn khó đăm đăm:
– Tiếc là những gì em nói với điều đã làm không giống nhau. Nếu gia đình anh đến đuổi, anh còn thông cảm được, đằng này em lại tự bỏ đi, ngại khỉ gì chứ, nếu không phải là đổi ý.
– Anh không nghĩ em cũng có lòng tự trọng sao? Làm sao em ăn bám anh mãi được.
– Anh thích như vậy thì sao. Nhưng mà đừng dùng từ đó, anh không nghĩ như vậy.
– Nhưng em thì lại nghĩ.
Dương cau có:
– Em còn nghĩ chuyện quỷ sứ nào nữa không?
– Anh Dương! Sao hôm nay anh nói chuyện kỳ cục vậy? – Quỳnh kêu lên.
Dương quay mặt chỗ khác, thừa nhận mình ăn nói gai góc. Nhưng không muốn xin lỗi, mà người xin lỗi phải là Quỳnh. Anh hất mặt về phía cô:
– Nếu em muốn xin lỗi thì không đâu và chỉ nói như vậy thì chưa đủ so với cơn giận của anh.
Quỳnh lặng thinh, hai tay cô đan vào nhau đặt trên lan can. Những ngón tay xoắn lại trong cử chỉ bối rối. Thái độ áp đảo của Dương làm cô mất tự chủ hoàn toàn. Nếu nói ra, cô không muốn anh mất lòng với chị mình. Còn im lặng, chẳng khác nào xúc phạm Dương. Cô không hiểu tại sao bây giờ mình sợ bị giận đến vậy. Có lẽ Dương đã từ từ chi phối ý nghĩ của cô quá nhiều. Mãi suy nghĩ, cô không để ý Dương nhìn mình chăm chăm. Đến lúc anh nắm tay cô bóp mạnh, cô mới giật mình.
– Anh làm gì vậy?
– Em đang nghĩ gì vậy?
– Em…
– Nghĩ cách đối phó với anh phải không?

Quỳnh thoáng bất bình:
– Sao lúc nào anh cũng nghĩ sai cho em hết vậy?
Dương nhún vai:
– Anh cũng rất mong mình nghĩ sai.
Chợt anh kéo Quỳnh đi băng băng xuống cầu thang. Cô kêu lên:
– Buông em ra, anh làm gì vậy?
– Bây giờ đưa anh đến nhà em, đừng mong trốn được anh.
Quỳnh cố đứng lại:
– Không. Nhà em ở xa lắm.
Dương cũng đứng lại, bất mãn:
– Đó không phải là lý do chính đáng, lý do chính là em không muốn anh biết chỗ ở của em, không muốn anh tìm em. Đúng không?
Thấy Quỳnh làm thinh, anh gằn giọng:
– Trả lời đi. Chỉ cần em nói một tiếng đúng, anh sẽ bỏ đi liền, nói đi.
Quỳnh ngần ngừ một lát rồi mím môi:
– Anh cứ nghĩ vậy đi và đừng tìm em nữa.
Dương vô tình lấn tới một bước. Đôi mắt đen dữ dội nhìn cô, anh gằn giọng gần như quát vào mặt cô:
– Được, vậy thì chấm dứt, không việc gì tôi phải cun cút theo cô.
Anh quay phắt người, đi nhanh xuống cầu thang, mạnh mẽ như cơn gió cuốn.
Quỳnh không ngờ Dương phản ứng như vậy. Dù không nhìn theo, cô cũng cảm nhận được anh đang tức cháy người. Quen lâu rồi cô cũng hiểu tánh Dương. Rất dễ mềm lòng và cũng rất dễ nóng giận. Và khi anh tức lên thì đó là sự nổi giận của thiên lôi, toàn là sấm sét. Bỗng nhiên cô thấy buồn kinh khủng. Cô đơn kinh khủng mà chẳng hiểu hết tại sao. Hay tại chiều nay trời không có nắng. Trong ánh hoàng hôn nhập nhoạng phủ đầy dãy hành lang không bóng người, tất cả gợi lên nỗi cô đơn thăm thẳm, mà cô rất sợ.
Quỳnh chậm chạp đi xuống sân. Cô có cảm giác chỉ còn một mình mình trong trường. Về nhà cũng chỉ có một mình. Giá còn được mẹ, có lẽ cô sẽ không bị cảm giác hụt hẫng.
Chiều thứ bảy, Quỳnh ngồi một mình trên căn gác nhỏ chật, tay ôm chiếc gối trong lòng, cô nhìn xuống đường phố qua khung cửa nhỏ. Khuôn mặt buồn rười rượi. Chợt cô nghe tiếng cửa mở ken két, rồi bà chủ nhà ló mặt qua cửa:
– Cô Quỳnh có khách đấy.
Quỳnh buông gối ra, quay lại:
– Dạ, cám ơn dì.
Bà chủ nhà trở xuống. Mấy thanh cầu thang bằng ván như run lên theo những bước chân nặng nề. Quỳnh chờ cho bà đi rồi, cô nhẹ nhàng bước xuống, nghiêng đầu nhìn xuống cửa xem là ai.
Quả thật, cô rất ngạc nhiên khi có người tìm mình. Cô không hề nói với bất cứ người bạn nào, kể cả Thùy. Cho nên nghe nói có khách, cô sợ ai đó gọi lầm người.
Không thấy ai ở cửa, Quỳnh đi xuống. Cô còn đang ngó quanh quất thì từ phía cây trứng cá bên hông nhà, Dương đi đến trước mặt cô, không cười cũng không nghiêm.
– Xin chào.
Quỳnh ngạc nhiên kêu lên:
– Sao anh biết em ở đây?
– Lạ lắm hả.
– Nhưng sao anh biết em ở đây?
– Khi anh muốn tìm thì ở đâu anh cũng tới được.
Quỳnh nhìn quanh, thấy không có chỗ nào để ngồi, cô cười gượng:
– Anh ra quán nước mía đầu đường chờ em nghe. Em sẽ ra ngay.
Dương hất mặt:
– Cứ thay đồ đi. Anh chờ.
Quỳnh trở lên gác, chọn một bộ đồ thay ra. Rồi chần chừ đi xuống. Dương còn đứng đó chứ không ra quán nước. Anh im lặng đi với cô ra đường và nói như ra lệnh:
– Lên xe đi.

– Anh định đi đâu vậy?
– Cứ đi rồi biết, đừng hỏi – Và anh im lặng lái xe.
Quỳnh cũng không dám hỏi nữa. Thỉnh thoảng cô nhìn qua Dương. Hôm nay anh có vẻ trầm tĩnh chứ không nóng nảy như lần trước. Vẻ trầm tĩnh giấu một ý nghĩ nào đó ngấm ngầm. Quỳnh không hiểu anh đang nghĩ gì. Nhưng thái độ đó làm cô ngài ngại một cách dễ chịu, chứ không khổ sở như hôm trước.
Cô cũng để ý, hôm nay Dương có vẻ lạ hơn mọi ngày. Anh mặc bộ vest, thắt cravat rất nghiêm chỉnh. Lạ thật, chẳng lẽ chỉ đến tìm cô mà phải trịnh trọng như thế. Tự nhiên Quỳnh nhìn xuống người mình. Đi với Dương, cô ăn mặc đơn giản thế này trông thật tương phản. Quỳnh còn đang nghĩ lan man thì xe đã chạy vào sân một nhà hàng lớn. Cô còn chưa kịp hiểu thì anh nói như ra lệnh:
– Từ giờ đến tối, em chỉ được làm theo lời anh, chứ không được nói gì hết. Muốn nói gì thì nói sau với anh.
Quỳnh ngơ ngác:
– Nhưng tại sao phải như vậy? Em không hiểu.
– Em khoan tìm hiểu, lên đó đi.
– Nhưng đi đâu kia?
Dương không trả lời. Anh xuống xe, bước vòng qua mở cửa cho cô, rồi nắm tay cô kéo đi vào nhà hàng. Quỳnh cố cưỡng lại:
– Khoan đã anh Dương. Em ăn mặc thế này, vào đó…
Dương cắt ngang:
– Chuyện đó không quan trọng. Đi với anh.
Và anh im lặng, kéo Quỳnh đi băng băng. Đến nỗi cô muốn đứng lại cũng không được. Anh đẩy Quỳnh vào thang máy, bấm nút. Quỳnh đứng yên bên trong. Cô khẽ đưa mắt nhìn qua người phụ nữ đứng kế bên. Bà ta ăn mặc sang trọng phù hợp với môi trường hào nhoáng này. Tự nhiên cô đâm ra rụt rè. Cô kêu nhỏ:
– Anh Dương à! Hay là cho em về…
Dương nhìn cô một cái, nghiêm khắc:
– Đừng nói nữa nghe không?
Khi thang máy dừng lại, Dương như sợ cô bỏ chạy, đã nắm chặt tay cô, đi nhanh trên hành lang. Cuối cùng, anh đẩy cửa một căn phòng, hiên ngang bước vào. Kéo theo Quỳnh đang ngơ ngác lo sợ.
Trong phòng, mọi người đang ngồi chờ anh. Dương thấy vợ chồng ông Tám, cô gái trẻ ngồi bên mẹ mà anh đoán là Quỳnh Hoa. Phía đối diện là ba anh, dì Hà, chị Hưởng và cả cô em cùng cha khác mẹ với anh Hà Thanh.
Mọi người trong bàn cũng nhìn về phía anh với vẻ sửng sốt. Hình như không ai ngờ nổi anh dắt theo cả Quỳnh. Không khí thoáng chốc như lặng ngắt, chùng xuống. Dương là người phá tan sự im lặng ấy.
– Xin lỗi mọi người vì con đến trễ – Anh kéo Quỳnh bước tới một bước – Con xin giới thiệu, đây là Quỳnh, bạn con. Tụi con sẽ cưới nhau khi Quỳnh ra trường. Từ đây tới đó con hy vọng sẽ không gặp phải sự trở ngại nào.
Hưởng chợt kêu lên:
– Dương à! Em… – Rồi cô nín lặng, không biết nói thế nào để khuyên can.
Cả ông Nguyễn cũng yên lặng. Dương đã đặt mọi người vào tình thế không biết phải nói gì. Anh hiểu như vậy, nhưng vẫn tiếp tục làm ngơ. Anh quay qua Quỳnh:
– Em chào gia đình anh đi. Đây là ba anh, dì Hà và em gái anh, nó tên Thanh.
Quỳnh nãy giờ sợ muốn rụng tim, tay chân cô lạnh ngắt. Nghe Dương ra lệnh, cô làm theo một cách máy móc. Và sau đó, cô lại còn đủ tỉnh táo để làm cử chỉ lịch sự, là chào khách của ông Nguyễn. Ông Tám rất bặt thiệp từng trải, đã chìa tay mời Quỳnh.
– Ngồi xuống đi cháu, cháu đã đến đây rồi thì cũng là khách của buổi tiệc hôm nay. Cháu tên gì nhỉ?
– Dạ, con tên Quỳnh.
Thấy Quỳnh vẫn đứng yên, ông nhắc lại lần nữa.
– Ngồi xuống tự nhiên đi cháu.
– Vâng – Quỳnh nói nhỏ rí.
Cô chưa biết phải làm gì thì Dương đã dìu cô đến chiếc ghế gần đó. Cô ngồi cúi gằm mặt, không dám nhìn ai.
Mọi người vẫn im lặng đến mức đáng sợ. Dương mỉm cười nhìn ông Nguyễn, một vẻ chống đối ngấm ngầm. Và cả anh cũng không có ý định tìm chuyện để nói. Chợt Quỳnh ngẩng mặt lên, nói hấp tấp:
– Con xin lỗi. Con không cố ý làm mọi người buồn, con không biết có buổi họp mặt hôm nay, xin mọi người bỏ lỗi cho con – Và cô đứng dậy, bỏ chạy ra khỏi phòng.
Dương đứng nhanh dậy, đuổi theo cô:
– Đứng lại, Quỳnh.
Quỳnh dừng lại, đưa mắt tìm cầu thang, thấy Dương ra tới, cô mím môi nhìn anh:
– Anh trở vô đó đi, đừng làm như vậy.
– Anh chỉ định đưa em tới một chút rồi về, anh trở vô làm gì.
Quỳnh lắc đầu cương quyết:
– Dù muốn dù không, anh cũng phải vô, còn em thì về, mai gặp nói chuyện sau.
– Vậy thì qua đây – Dương nói và kéo Quỳnh qua phòng kế bên.
Trong đó đã có người. Anh đến yêu cầu cô tiếp viên tìm ình phòng khác. Và gần như cưỡng bức Quỳnh ở lại.
Anh gọi vài món ăn. Nhưng không ai nghĩ tới chuyện ăn uống, vẻ mặt Quỳnh u ám, buồn nghiên nghiến. Đôi mắt cô không rời một điểm trên mặt bàn. Chưa bao giờ Dương thấy cô có dáng điệu ủ dột đến như vậy. Anh mím môi, nói như giải thích:
– Lẽ ra anh phải nói trước với em. Nhưng anh mới nghĩ ra lúc chiều, không có thời gian phân tích với em.
– Vâng – Quỳnh nói một cách âm thầm.
Dương nhìn cô chăm chú:

– Tại sao em buồn đến vậy? Em cảm thấy bị xúc phạm phải không?
– Không phải.
– Vậy thì chuyện gì? Em nghĩ cái gì?
Thấy Quỳnh vẫn nhìn đăm đăm chỗ khác, anh cau mặt:
– Nhìn anh đi.
Quỳnh vẫn không ngước lên, vẻ mặt xa vắng kỳ lạ của cô làm Dương đâm ra nao núng.
– Anh đã gây cho em tâm lý gì vậy Quỳnh? Thái độ của em làm anh hoang mang quá. Chuyện anh làm lúc nãy là vì em mà.
– Em biết.
– Vậy thì tại sao em buồn?
Quỳnh chợt ngẩng lên:
– Nhìn cảnh lúc nãy, em mới ý thức hết sự cách biệt giữa anh với em. Và em hiểu tại sao gia đình anh không đồng ý em.
– Đó là ý nghĩ của họ, chứ không phải của anh.
– Nhưng em không vượt qua nổi mặc cảm đó. Trước đây, anh Quốc đã bỏ em vì sự chênh lệch địa vị, đó là một nỗi đau em không bao giờ quên.
– Quỳnh – Giọng Dương nghiêm khắc.
Nhưng Quỳnh không để ý quan tâm Dương muốn nói gì, khuôn mặt cô vẫn đăm đăm buồn.
– Em đã hứa với lòng, nếu sau này có đến với người nào đó, thì người đó phải cùng đẳng cấp với em.
Dương gằn giọng:
– Anh đã từng nói, anh nhìn chính em chứ không quan tâm xuất thân của em, tại sao em cứ đem tư tưởng của Quốc gán cho anh?
Thấy cô không trả lời, anh thở mạnh một cái:
– Anh sắp nổi khùng lên rồi đó Quỳnh, em làm anh phát điên lên được.
– Em xin lỗi, em hiểu quan niệm của anh, nhưng không vì vậy mà em đủ sức vượt lên chính mình.
– Anh sẽ…
Nhưng Quỳnh không để Dương nói hết ý, cô chận lại:
– Anh có biết tối nay anh vô tình cho em chứng kiến hạnh phúc mà em không có được và em đau đến thế nào không?
Giọng Dương chùng xuống:
– Anh đã làm gì?
– Anh không nói, nhưng em vẫn đoán được. Có phải ba anh sắp xếp cuộc gặp giữa hai người không? Và cô gái ngồi gần em lúc nãy, có phải là người ba anh chấm cho anh không?
– Phải. Nhưng anh muốn biết em nghĩ gì.
– Em nghĩ cô ấy có phước quá. Có hẳn ba mẹ chăm sóc, được người lớn quan tâm trân trọng. Em không ganh tị, chỉ nhìn lại mình, anh có thấy sự chênh lệch giữa em với cô ấy không?
Mặt Dương bắt đầu lầm lì:
– Có, rồi sao nữa?
– Nếu chọn em, anh sẽ xấu hổ với gia đình, họ hàng, rồi đến môi trường anh giao tiếp nữa. Thậm chí em còn tệ hơn cô bé lọ lem. Em không muốn mình là sự xấu hổ của người khác…
Dương nghiến răng:
– Không ngờ anh phải lãnh hậu quả về cách sống của thằng bạn thân, em đối xử công bằng lắm đấy Quỳnh.
– Không phải em đem tư tưởng của anh Quốc gán cho anh đâu.
– Nhưng mỗi câu em nói ra đều rành là như vậy, nếu yêu anh, em sẽ vượt qua được mấy chuyện nhỏ nhặt đó – Anh nhìn cô chăm chăm, nhấn giọng – Trừ phi em không yêu anh, phải không?
Quỳnh khẽ cắn môi, né tránh câu trả lời. Nhưng Dương không chịu bỏ qua.
– Anh muốn nghe trả lời, đừng tránh né như vậy.
– Anh biết rồi mà.
– Chẳng lẽ không có gì thay đổi hết sao? Anh muốn nghe cụ thể.
Quỳnh lưỡng lự:
– Nếu em bảo tình cảm của em giống như đối với anh Quốc trước kia, thì đó là nói dối. Nhưng quả thật em rất cần anh.
– Rất cần?
– Vâng, rất cần. Em không giải thích được tại sao, chỉ biết nếu không có anh, em hụt hẫng lắm.
Dương lặng thinh một lát, rồi chợt nhìn xuống bàn, ra hiệu:
– Em ăn đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.