Tình Yêu Của Công Chúa

Chương 11: Không bao giờ


Buổi học hôm đó trôi qua nhanh chóng. Ren đã không còn đuổi ba cô bạn của mình ra khỏi nhà nữa. Giowf đây bốn cô gái cùng sống với nhau trong biệt thự Hoàng Gia của Ren. Vừa ăn tối xong bỗng Min nảy ra ý nghĩ:

“Này, nghe bảo chuẩn bị có giải đua xe tổ chức bốn năm một lần đó! lâu lắm rồi tớ không đua xe, tham gia đi!”

Bell và Anna nghe tới “đua xe” thì vô cùng hào hứng, gật đầu lia lịa chỉ mỗi mình Ren đã biết từ trước nên đã đăng kí tham gia. Như có thắc mắc gì đó, Anna nhìn Bell rồi lại không nói gì. Bắt gặp ánh mắt của Anna, Bell vẫn vờ như không thấy, nhưng được một lúc, Anna lại nhìn Bell. Bấy giờ Bell mới lên tiếng làm Anna không khỏi giật mình:

“Này, mặt tui dính gì hay sao mà bà nhìn hoài thế?”

Anna chột dạ, ấp a ấp úng nói lí nhí chẳng nghe ra gì, Bll khá bực mình trước hành động đó của Anna:

“Bà bị vấn đề gì về cổ họng à, nói lí nha lí nhí như gà mắc tóc, chẳng nghe ra cái quái gì.”

Anna hơi sợ Bell sẽ nổi điên lên nếu mình hỏi về vấn đề này, nhưng tò mò khiến Anna khá bứt rứt. Lấy hết can đảm, Anna hỏi Bell đầy thăm dò:

“Tớ có chuyện muốn hỏi, nhưng cậu phải hứa với tớ không được nổi điên lên và phải trả lời thật lòng?”

Bell nhìn Anna đầy ngi ngờ thầm nghĩ “quái lạ, con Anna này có bao giờ rào trước đón sau thế này đâu!” nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Anna, rồi nói bằng giọng lạnh tanh:

“Chuyện gì”

“Cậu phải hứa với tớ đã.” Anna.

“Được.” Bell

“Cậu chắc chắn?” Anna.

“Này, có hỏi thì hỏi nhanh lên, vớ vẩn, không thì miễn đi nhé!” Bell gắt.

“Ok, ok tớ nói!”

Anna chần chừ một lúc rồi nhìn Bell, rồi lại nhìn Min và Ren vẻ mặt “nếu tớ có mệnh hệ gì các cậu nhớ cứa tớ.”


“Hình như Jun có cảm tình với cậu thì phải? Thế cậu thế nào?”

Cả ba cô gái đều bất ngờ trước câu hỏi của Anna, cả ba ôm bụng cười sặc sụa. Không ngờ Anna rào trước đón sau, cuối cùng lại hỏi chuyện này. Nhìn Anna, Bell không nhịn nổi cười:

“Ha ha, đó là chuyện của cậu ta, tớ đâu liên quan! Nhưng thật sự tơ thấy phiền kinh khủng. Ngày nào cũng lải nhải vợ vợ bên tai. Nhiều lúc tớ cũng phất điên lên đi được.” Bell đầy khổ sở than vãn.

Ren tuy ít nói nhưng trước câu hỏi của Anna cũng ôm bụng cười lấy cười để. Lại nhìn thấy vẻ mặt khổ sỗ của Bell, bỗng nhiên nảy ra ý kiến:

“Tớ có cách này, giúp cậu thoát cái đuôi đó Bell này!”

Bell hí hửng:”Cách gì, cách gì, nói nhanh đi!”

Bốn cái đầu chụp lại vào nhau, to nhỏ chuyện gì đó. Bell bỗng nhảy lên, hét:

“Không, không bao giờ nhé. Đường đường là tiểu thư của Tống Thị mà phải làm thế hả, không bao giờ!”

Ngược lại với phản ứng của Bell thì Min, Anna và Ren tỏ vẻ hả hê. Ren nhìn Bell nói:

“Không đồng ý thì thôi, bọn này chịu không còn cách đâu nhé!”

Bell phân vân một lúc rồi hỏi:

“Có chắc sẽ thành công không?”

“Còn phải xem trình độ diễn xuất của cậu thế nào nữa!”

“Ok, cứ theo kế hoạch của cậu đi!” Bell quả quyết.

Ren cười đầy hả hê khi chứng kiến biểu cảm của Bell lúc này. Cũng đã hơn bảy giờ tối, Ren lại muốn đi bar. Nhìn sang ba cô bạn nói:


“Hôm nay chúng ta tới bar BUSH đi. Nghe bảo quán bar này là quán bar lớn nhất ở đây, hơn cả bar K.I.D của chúng ta.”

Nghe tới đi bar, mấy cô gái nhảy cững cả lên vì vui sướng. Người nào người nấy chạy lên phòng thay quần áo, rồi đi xuống phòng khách. Hôm nay các cô nàng đi motor. Cũng lâu lắm rồi mới lái motor nên ai cũng hào hứng. Bốn chiếc motor gào thét trên quốc lộ, lượn lách đi tới bar BUSH. Tắt động cơ, cởi mũ, bốn cô gái diện nguyên cây đen sải bước tới cửa thì bị bảo vệ ngăn lại. Mấy tên bảo vệ nhìn Ren, Bell, Anna và Min một lượt. Biết chắc còn là học sinh liền nói bằng giọng đầy chế giễu:

“Này, mấy cô em, các em còn là học sinh thì nên về nhà ngoan ngoãn học bài đi. Đừng đua đòi tới đây chơi.”

Đang vui thì bị lũ này chặn lại làm bốn người mất vui. Từ trước tới giờ đi bar có bao giờ bị thế này đâu nên khá bực. Ren nói bằng giọng lạnh tanh:

“Tránh ra!”

Một tên cao to bước ra, nhìn Ren đánh giá. Qủa thực bốn cô gái này còn là học sinh nhưng rất đẹp, thân hình rất chuẩn. Một ý nghĩ đen tối bỗng nảy ra. Nhìn bốn cô gái cười đầy kinh tởm:

“Được thôi, bọn anh sẽ để các em vào, với điều kiện… ngủ với tụi anh đêm nay nhé.”

Nói xong liền đưa tay lên vuốt nhẹ qua má Ren. Cơn giận đã bộc phát, Ren túm lấy tay của tên bảo vệ, vặn tay một cái, khiến cho các khớp kêu răng rắc vì bị gãy. Nhìn thấy đồng bọn của mình bị một con học sinh miệng còn hôi sữa đánh thì bốn tên còn lại xông lên. Min nhìn mấy tên đó lắc đầu ngán ngẩm, rồi lại nhìn Bell và Anna:

“Đã lâu rồi con Ren nó không đánh nhau. Mấy người này thực không lượng sức, cẩn thận con Ren nó đánh cho sống giở chết giở!”

Bell và Anna cũng gật đầu trước lời nói của Min, lặng lẽ đứng xa quan sát. Oan gia ngõ hẹp, quán bar này lại của Ken, Jun, Jin và Rey. Hôm nay bốn chàng trai đều ở trong quán. Tên quản lí hớt hải chạy vào gọi Ken:

“Thủ lĩnh… thủ lĩnh… có chuyện lớn rồi!”

Rey nhìn tên quản lí rồi hỏi:

“Có chuyện gì, từ từ nói!”

Bấy giờ trấn tĩnh tâm trạng một lát, tên quản lí nhìn Rey, Ken, Jun, Jin ấp úng nói:


“Có người gây chuyện trước quán bar!”

Jin cười lớn:

“Chuyện này xảy ra như cơm bữa, có gì mà phải lo lắng, gọi người ra dẹp loạn đi!”

“Nhưng…”

“Còn nhưng nhị gì nữa, đi đi.”

Tên quản lí cúi gầm mặt không dám nhìn Ken, Jun, Jin, Rey lí nhí nói:

“Dạ, đã gọi rồi, nhưng đều bị đánh bị thương hết rồi!”

Ken bấy giờ đang ung dung nghe báo cáo cũng nổi giận quát:

“Cái gì, là ai đến gây sự?”

“Dạ… dạ… là… là một cô gái ạ!

Ken bấy giờ thực sự nổi giận:

“Tôi nuôi mấy người để bảo vệ bar mà một đứa con gái còn không đánh lại. Lũ vô dụng!”

Nói rồi liền đi ra xem tình hình, theo sau là Jun, Jin, Rey và tên quản lí. Ra tới cửa hình ảnh đập vào mắt Ken đầu tiên đó chính là hai mươi người đàn ông lực lưỡng cao to đang nằm lê lết trên đất. Cách đó không xa là ba cô gái đang đứng bên motor phân phối lớn và một cô gái mặc nguyên cây đen đang đánh người của mình. Nhìn bốn cô gái này rất quen nhưng do trời tối, Ken không nhận ra đó là ai. Bỗng Jin lớn tiếng nói:

“Là Ren, Min, Anna và Bell đó!”

Như không tin vào tai mình Rey và Jun há hốc mồm vì ngạc nhiên cùng đồng thanh:

“Cái gì? Cậu bị mớ ngủ à?”

Jin khẳng định đầy tự tin:

“Không hề, là họ!”


Ken bấy giờ cũng đã nhận ra liền quát lớn:

“Dừng tay!”

Min, Anna và Bell đang chê bai những người bị Ren đánh, nghe tiếng thì đồng loại ngước mắt nhìn. Ren nghe tiếng quát cũng dừng động tác ngước nhìn. Ken lại lên tiếng:

“Ren, có chuyện gì vào trong hãy nói, đừng động tay động chân với người của tớ!”

Ren nhìn Ken đầy vẻ lạnh lùng:

“Người của cậu? À, hóa ra đây là quán bar của cậu! Nói chuyện ư? Tôi không dám vào đâu, mấy anh này làm tụi này sợ muốn chết. Bảo tụi này là học sinh không cho vào, còn bảo muốn vào thì ngủ với họ đêm nay.”

Jin, Jun, Rey nhìn nhau cầu mong cho đám người bị Ren đánh. Họ không ngờ Ren lại có thực lực thế này. Ken nhìn đám người đang kêu rên trên mặt đất nói:

“Còn không mau xin lỗi Ren thủ lĩnh. Rồi cút xéo nhanh lên!”

Đám người bò lổm ngổm rối rít xin lỗi, người này đỡ người kia đi chữa thương. Bấy giờ Ken nhìn Ren nói bằng giọng hết sức nhẹ nhàng:

“Tớ thay mặt bọn họ xin lỗi cậu, tớ sẽ dạy bảo chúng tốt hơn. Có gì các cậu vào trong rồi nói chuyện. Đừng đứng ngoài này, gây ảnh hưởng đến kinh doanh.”

“À, ý cậu là tụi tớ làm cản trở kinh doanh của quán cậu?” Ren hờ hững hỏi.

“Không, tớ không có ý đó!” Ken bối rối.

Min bỗng lên tiếng giải vây:

“Thôi, đừng làm khó họ nữa, ta vào trong đi!”

Ken nhìn Min đầy cảm kích, rồi lại nhìn sang Ren:

“Cậu thông cảm!”

Ren bấy giờ mới gật đầu đồng ý. Bốn cô nàng bước vào. Đi trước dẫn đường là Ken, Rey, Jin, Jun.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.