Bạn đang đọc Tình Yên Đau Đớn Thế – Chương 14
Chương14: Hai chúng ta là thế
Thực ra,chết đâu có gì đáng sợ, điều đáng sợ nhất là, khi yếu đuối nhất, người thân nhấtbên cạnh lại bỏ rơi em để cao chạy xa bay…
Vé cô mualà loại ghế cứng, đêm đến, cô ngủ gục trên ghế. Đến nửa đêm thì bị tỉnh giấc,hóa ra, một đám thanh niên ở dãy ghế bên cạnh đang ầm ĩ chơi trò điện tử có tênlà Sát nhân, gần như mọi người trên toa đều bị đánh thức nhưng chẳng ai nói gì.Có một người chơi chán rồi liền bắt chuyện với một thanh niên trẻ ngồi ngay trướcĐường Du, hình như họ là sinh viên năm thứ hai, mới bắt đần năm học nên tranhthủ đi vùng nông thôn ở Quảng Tây làm điều tra xã hội, tiện đường dự định ghé qua Quế Lâm du lịch trước. Nói đến QuếLâm, Lý Giang, Dương Sóc, toàn những nơi non xanh nước biếc, mặt mày họ đềutươi tỉnh như thể vừa trở về từ những nơi đó. Cặp mắt họ đen láy, tròn như tráinho đã ngâm sạch trong nước, ánh mắt toát lên vẻ háo hức.
Đường Du gắnggượng một lúc, đám sinh viên kia vẫn tỏ ra rất hào hứng, không cưỡng lại được sựmệt mỏi, cô lại gục xuống ngủ tiếp.
Khi tỉnh dậyđã là tám giờ sáng ngày hôm sau. Vừa mở mắt ra, đám sinh viên vẫn đang chơi điệntử, mặc dù thức cả đêm nhưng tinh thần họ vẫn rất phấn chấn, hăng hái. Cô mỉmcười, ngoảnh đầu lại thì phát hiện người thanh niên bên cạnh không biết đã đổivị trí sang ghế đối diện tự khi nào, đang nhìn cô, cô cũng nhìn anh mỉm cười, lễphép gật gật đầu.
Trong khiđang ở khoang đánh răng, rửa mặt trên tàu, người thanh niên ấy cố tình đợi cô,lúc cùng quay về toa, anh hỏi: “Cô không phải cùng nhóm với bọn họ ư? Sao khôngthấy tham gia chơi cùng?”
Cô cười,đáp ngắn gọn: “Không phải.”
Từ nhỏ, côđã không biết sống hòa mình, trước đây thì không biết cách hòa mình như thếnào, đến khi ý thức được, cảm thấy một nhóm bạn học cùng nhau chơi đùa, vui vẻ,muốn tham gia cùng nhưng sợ không biết nói gì, sợ rằng vì mình mà cả nhóm mấtvui. Vậy là dứt khoát không tham gia nữa, cứ thế dần dần hình thành trong côthói quen tách biệt với đám đông.
Ngồi vào chỗ,cô lại nhắm mắt nghỉ ngơi, người thanh niên kia cũng không bắt chuyện nữa.
Mười mấy tiếngđồng hồ lại trôi qua, buổi chiều, tàu đến ga Quế Lâm. Nhóm sinh viên ầm ĩ kéonhau xuống, toa xe vắng hẳn một nửa, bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường, ngườithanh niên ngồi cạnh Đường Du cũng xuống. Vé cô mua là đến Trạm Giang, nhưngtrong lúc nhân viên tàu đang chuẩn bị đóng cửa toa, cô bỗng xách hành lý củamình, vừa chạy về phía lối ra ở cuối toa, vừa nói với nhân viên: “Xin chờ mộtlát.”
“Sao thế,ga đến của mình mà cũng không biết?” Người nhân viên chau mày, giọng bực tức, dừngtay lại.
“Xin lỗi,xin lỗi, tôi ngủ nên không để ý thời gian.”
Vừa xuốngtàu, một cơn gió lạnh táp vào mặt, không ngờ thời tiết phương Nam lại lạnh hơnmiền Bắc, bên ngoài đang mưa rất to. Cô rụt cổ, tay kéo hành lý ra khỏi ga QuếLâm, phía trước mặt là một ngọn núi đẹp nhưng vì mưa quá to, ngọn núi ẩn hiện lờmờ trong làn mưa, trông không được rõ. Cô lấy từ trong va li ra một chiếc ô, đidọc theo mái hiên nhà, khi ngang qua cửa phòng chờ, lại trông thấy nhóm sinhviên, người nào người nấy đều ủ ê, đầu rủ xuống như những quả cà trong sươnggiá. Một người đeo ba lô đang ngồi xổm trên đất, bực tức nói: “Này, ai quyết địnhđến đây hôm nay, trước khi đi không xem dự báo thời tiết à? Giờ thì thích rồi,mưa to thế này thì du lịch nỗi gì?”
“Chắc là cóbão, trước khi đi, ai mà biết được. Ôi, lạnh quá, không ngờ Quế Lâm còn lạnhhơn cả thành phố B, bọn mình không mang ô, cũng chẳng đem quần áo, thế này thì,hắt xì…!”
Một ngườikhác nói: “Đừng trách móc nữa, các cậu xem, có mấy ai đem ô đâu? Bọn mình đitìm chỗ ở trước
Đúng lúc ấy,có người cầm ô đến hỏi: “Này, cô ơi, đi Dương Sóc không? Chỉ hai mươi tệ thôi.”
Người kháccũng chen vào, “Đi Dương Sóc, xe buýt cao cấp, mười lăm tệ đây.”
“Nào, điDương Sóc nào, mười tệ một người, mau lên, mau lên…” Giọng của người đứng bêncây long não bên ngoài bến xe cũng vang lên.
Cuối cùngĐường Du cùng nhóm sinh viên đều lên xe đi Dương Sóc. Tay tài xế và chủ nhà nghỉlà chỗ thân quen nên đã bố trí chỗ ở ổn thỏa cho họ, giá phòng cũng không đắt.Sau khi đến nhà nghỉ, họ đi cùng bà chủ vào xem phòng trước, thấy phòng ốc ổn,sạch sẽ, gọn gàng nên cả nhóm đồng ý trọ lại.
Mấy ngày đầu,vì mưa to nên Đường Du không đi đâu, cả ngày chỉ quanh quẩn trong phòng. Nhànghỉ gần sông, nhìn qua cửa sổ phòng có thể trông thấy dòng Ly Giang. Thời điểmnày, nước trên sông Ly Giang dâng đầy, mênh mông một màu vàng đục, những ngọnnúi nhỏ xam xám nhô lên trên nền đất bằng trông lờ mờ, ẩn hiện trong làn mưa,lòng cô vẫn lạnh lẽo như vậy. Cô ngồi bên cửa sổ, nắm chặt chiếc điện thoại diđộng trong tay. Chiếc điện thoại vẫn đang tắt nguồn, nhưng cô chưa bao giờ quênsạc pin, cứ trốn cả ngày trong phòng, đờ đẫn nhìn nó.
Sau bốnngày, mưa cuối cùng cũng tạnh. Lúc này, bà chủ nhà đã giới thiệu hết cho cô nhữngnơi thăm thú và ăn uống nổi tiếng, độc đáo của Dương Sóc, phố Tây hào hoa, suốiHồ Điệp, cây đại cổ thụ, núi Vầng Trăng, ốc hấp rượu, cá hấp bia, phở Quế Lâm…Cô đi lang thang một mình, mãi tận khuya mới đến phố Tây, lúc này, người trênphố rất ít, đêm nào cô cũng ngồi ở quán cà phê cuối phố. Ở đó có nhiều cuốn sổcó thể ghi lại lời nhắn, mỗi cuốn đều chứa đựng rất nhiều tâm sự. Có lẽ mọi ngườiđều coi nơi này là “Cái tai lừa của Quốc Vương” nên chẳng ai ngại ngùng bày tỏtâm trạng của mình: có vài người là kẻ thứ ba nói về sự đau khổ khi phải ra đi,có vài người thất tình, nói về sự đau đớn tuyệt vọng của bản thân, có một sốngười thì yêu đồng tính, nửa kia lại đã kết hôn, cũng có cả người Đài Loan, nóinăm kia lần đầu tiên đến đây cùng người yêu, năm ngoái kết hôn nên đến đây đểlàm kỷ niệm, năm nay lại đến, có lẽ đã thành thói quen.
Cô lật giởtừng trang cho đến khi ly cà phê nguội lạnh.
Còn có ngườiviết: Dù shẳng có ai biết.
Cuối cùng,cô quyết định viết.
Đêm đó, côviết một mạch đến tận hai giờ đêm mới rời khỏi quán, về đến nhà nghỉ, đang chuẩnbị tắm rửa để đi ngủ, vừa mới thay đồ ra, cô bỗng cảm thấy thiêu thiếu thứ gì,nghĩ một lát mới phát hiện ra là không thấy chiếc điện thoại di động đâu. Cô hốthoảng, không tắm nữa, vội vàng mặc quần áo, bắt đầu đi tìm, phòng ở, phòng tắmbị cô lục tung lên nhưng đều không thấy, cuối cùng cô nhớ ra quán cà phê lúcnãy nên vội ra đó xem có còn không.
Cô đi déplê, chân nam đá chân chiêu chạy ra từ nhà nghỉ, xuyên qua mấy dãy phố vắngtanh. Lúc này, đèn đường đã tắt, chỉ còn vài chiếc đèn lồng đang chiếu thứ ánhsáng lờ mờ trước cửa mấy quán bar, giữa đường còn gặp một người đàn ông say rượu,cô rảo bước nhanh hơn. Mãi mới đến được quán cà phê, cô đẩy cửa ra mà lòng dạ bồnchồn như có lửa đốt, trước mắt cô là một người đàn ông đang ngồi quay lưng lại,tay xoay xoay chiếc điện thoại của cô. Cô vội bước nhanh qua, chiếc dép lê bị mắcvào bậc cửa, cô đứng không vững, người lộn nhào về phía trước. Chủ quán giậtmình, vội chạy qua đỡ. Đường Du không kịp bò dậy, không để ý đến vẻ lếch thếchcủa mình, lo lắng ngẩng đầu lên nhìn chiếc điện thoại, nói: “Chiếc điện thoạiđó là của tôi…” Chưa dứt lời, máu từ miệng đã ộc ra.
Chủ quáncàng hốt hoảng hơn, vừa sai một cậu thanh niên cầm giấy ăn đến vừa nói: “Cô cósao không? Đừng lo lắng.”
Cậu thanhniên bị gọi, vội đi tới, ngạc nhiên nhìn cô, nói: “Là cô à?”
Hóa ra đólà người thanh niên ngồi cạnh cô trên tàu, nhưng lúc này Đường Du không để ý đếnanh ta mà chỉ quan tâm đến chiếc di động. Anh ta cũng nhận thấy điều đó, giọngnói có chút ngại ngùng, “Xin lỗi, lúc nãy vì muốn xác định chủ nhân của nó nêntôi đã mở máy, trong này có rất nhiều tin nhắn… trả lại cô.”
Đường Dubình tĩnh lại, rất nhiều tin nhắn trong điện thoại, của Tôn Văn Tấn, của thầyhướng dẫn, của Trần Thích, của chị khóa trên, mỗi người đều gửi rất nhiều tin,nhưng đều có chung một ý là: Hiện giờ đang ở đâu? Tôn Văn Tấn đang rất lo lắng,nhận được tin thì gọi lại. Chưa kịp xem hết tin nhắn thì chuông điện thoại reovang, là số của Tôn Văn Tấn, cô hoảng loạn đến nỗi ấn nhầm vào nút nghe, đưa điệnthoại lên tai, giọng cô khe khẽ “A lô.”
Giọng TônVăn Tấn ở đầu dây bên kia khàn khàn, thê lương, run rẩy như thể sợ nếu nói to,cô sẽ sợ hãi chạy mất, cũng như thể đang trong một giấc mơ, không tin rằng đầudây bên kia là cô, nên cẩn trọng hỏi, “Tiểu Du…” chưa nói hết câu, giọng đã khảnđặc.
Giọng nói củagã khiến trái tim Đường Du tê tái, cô quên cả đáp lời, quên cả dập máy, cứ thờthẫn như gặp phải ma, lắng nghe từng tiếng nấc nghẹn phía đầu dây bên kia.
Lát sau, mộtgiọng khác vang lên trong điện thoại như thể sợ cô dập máy, ngữ điệu ngang ngược,hung hăng, cướp lời: “A lô, a lô, có phải Đường Du không? Cô nghe tôi nói đây,có bản lĩnh thì cả đời này đừng mở máy nữa, yên tâm để Tôn Văn Tấn chết cùng vớicô.”
Trần Thíchvẫn chưa dứt lời, đầu dây bên này, khuôn mặt Đường Du đã đầm đìa nước mắt.
Buổi sángngày hôm sau, Đường Du đi xe buýt từ Dương Sóc đến sân bay Quế Lâm đợi, chưa đầymấy tiếng, chuyến bay của Tôn Văn Tấn đã đến nơi. Cô ngồi bên ngoài cửa kính xaxa nhìn gã đi từ bên trong ra, sắc mặt gã tiều tụy, mêt mỏi, hình như quên cả cạorâu, có một mảng hơi đen đen dưới cằm. Trước đây, Tôn Văn Tấn luôn là người vôcùng chỉn chu, đi đến đâu quần áo cũng sáng bóng, dáng vẻ hào hoa phong nhã. Mớihơn một tuần không gặp mà đã ra nông nổi này, Dường Du thấy cay cay nơi khóe mắt.
Sau khi TônVăn Tấn liên lạc được với Đường Du, gã không mang theo gì, lập tức đi cho kịpchuyến bay ngày hôm sau. Những ngày này, lúc đầu Trần Thích còn tự trách mình,nhưng mãi vẫn không tìm thấy Đường Du, anh ta bắt đầu tức tối, đổ hết mọi tráchnhiệm và tội lỗi lên đầu Đường Du, miệng không ngừng nói: “Đã bảo cậu rồi, đừngcó dây dưa với những cô gái trẻ, vừa buông thả vừa vô trách nhiệm, nói đi làđi, cậu tìm cô ta về thì có ích lợi gì.”
Lúc đó, TônVăn Tấn cũng rất hận Đường Du. Nhưng khi nhìn thấy cô qua lớp kính, đang ngồitrên ghế, đôi vai gầy guộc, đôi mắt to và chiếc cằm nhọn, vành mắt ngân ngấn lệdõi theo gã, hai ánh mắt gặp nhau qua lớp kính, mọi hờn giận trong gã đều tanbiến. Ánh mắt long lanh, nét buồn buồn trên khuôn mặt cô khiến trái tim gã rungđộng. Gã bước nhanh lại, đến trước mặt cô, cô thấy tay chân mình luống cuống, vừađừng lên, gã đã ôm cô vào lòng, ôm rất chặt, hoàn toàn không để ý đến sức mạnhcủa bản thân. Đường Du bị siết chặt đến nghẹt thở, muốn giãy ra, nhưng gã khôngbuông t
Ở sân bayQuế Lâm một lát, họ bắt xe taxi về Dương Sóc vì đồ đạc của Dường Du vẫn đang đểở nhà nghỉ. Xa nhau một thời gian dài, Đường Du không ngờ Tôn Văn Tấn lại coitrọng mình đến vậy, đã xảy ra rất nhiều chuyện, lúc gặp mặt cả hai đều không biếtnói gì, suốt dọc đường gã cứ nắm chặt lấy tay cô, mười ngón tay cứ xoắn xítnhau. Dường Du miên man nghĩ, mắt ươn ướt, sao có thể không cảm động chứ, từ nhỏđến lớn cô luôn bị đẩy đi đẩy lại, nhưng cuối cùng đâu có ai cần cô.
Một tiếngsau, xe đến Dương Sóc, chiếc taxi dừng trước cổng nhà nghỉ, trả xong tiền, ĐườngDu đưa gã lên gác. Vào đến phòng, cô rót cho gã một cốc nước, hỏi gã có cần đitắm, rồi lại hỏi gã có cần ăn cơm. Họ đã sống cùng nhau mấy tháng, đã hiểunhau, không ngờ bây giờ lại trở nên lịch sự, xa lạ.
Đường Du bồnchồn, không yên, cô cứ luống cuống trong phòng, nói như cướp lời, cô biết gã chắcchắn muốn nói rất nhiều điều, chắc chắn gã sẽ hỏi, nhưng trong lòng cô vừa sợgã mở miệng ra hỏi lại vừa sợ gã không hỏi gì nên đành cứ phải tranh nói trước.
Tôn Văn Tấncầm cốc nước, không nói năng gì, lặng lẽ nhìn cô, cô nói gì, làm gì, gã cũng chỉnhìn theo.
Ánh mắt gãkhiến cô không biết trốn vào đâu, cô không đóng kịch nữa mà đi đến trước cửa sổ,nhìn dòng Ly Giang và ngọn núi xanh xanh phía xa, nói đầy vẻ khó nhọc: “Em mắcbệnh, không muốn mọi người biết chuyện, sợ mọi người thương hại, như thế em thấymình thật đáng thương. Càng sợ hơn là nếu mọi người biết mà không ai thật lòngquan tâm. Giống như hồi còn nhỏ, mẹ, bố và cậu đều bỏ rơi. Giờ em lớn rồi, cóthể tự làm chủ nên không muốn để ai biết.”
Tôn Văn Tấnngồi ở đằng sau cô, không nói gì.
“Khi còn nhỏ,bố mẹ em thường cãi nhau, rồi quăng đồ đạc, những lúc ấy em rất sợ, cảm giácnhư tất cả có thể bị hủy diệt. Sau này, họ ly hôn, nhưng vẫn cãi vã vì chẳng aimuốn nhận con gái mình, lúc ấy, em hận sao mình không chết quách cho xong… Giờem đã trưởng thành, nếu người ta không cần, em sẽ ra đi trước khi điều đó thựcsự xảy ra, không cho người ta cơ hội từ bỏ, như thế, em sẽ không bị bỏ rơi. Thựcra, chết đâu có gì đáng sợ, điều đáng sợ nhất là, khi yếu đuối nhất, người thânnhất bên cạnh lại bỏ rơi em để cao chạy xa bay.”
Cô vẫn cứngoảnh mặt về phía dòng Ly Giang bên ngoài cửa sổ, như đang nói với chính mình nhữngtâm tư tận sâu trong đáy lòng, lời nói bay theo làn gió. Họ đã từng ôm nhau ngủhằng đêm, đã từng đáp ứng nhau nhu cầu về thể xác nhưng những lúc ấy cô đâu nóivới gã những điều này. Lúc này, cô lại nói hết với dòng Ly Giang, với mây vàgió, lời nói có chút bất cần pha lẫn sự thê lương, không phải nói ra để chia sẻcùng gã, mà hình như những điều ấy đều đã bay theo gió hết rồi. Cô quay người lại,nhưng không dám nhìn gã, cúi mặt, nói: “Em xin lỗi, lúc đó em đã không nói choanh biết vì không muốn anh phải gánh trách nhiệm.”
Tôn Văn Tấnkìm chế rồi lại kìm chế, gã bóp chặt cốc nước, chiếc cốc làm lòng bàn tay gãđau rát nhưng tất cả sự đau đớn này đâu thể sánh với nỗi đau trong lòng. Gã hítmột hơi dài, hết sức kìm nén, giọng run rẩy, “Nếu buổi tối hôm qua, em không gặpngười đó ở quán cà phê, có phải em sẽ không bao giờ mở nguồn điện thoại không?Có phải em không bao giờ muốn gặp lại anh nữa?”
Cô lặng lẽgật đầu.
Gã nhìn côchằm chằm, ánh mắt như đang bốc lửa. Nhưng cô chỉ cúi đầu, chiếc cằm nho nhỏ,má bầu bầu, lông mi chớp chớp, khóe mắt ngân ngấn lệ. Cô đang khóc, răng cắn chặtvào môi dưới, giọng nói vẫn lạnh nhạt: “Em không quen từ biệt nên không để lạitin nhắn cho anh, em để chìa khóa trên mặt tủ, nghĩ là anh sẽ hiểu.”
Môi dưới bịcô cắn đến nhợt nhạt, nước mắt ứ trên viền mi, rưng rưng, không dám lăn xuống.
Gã có thểhiểu gì? Hiểu rằng cô có ý định bỏ rơi gã, một mình đón nhận cái chết mà khôngđể gã biết, hay là hiểu rằng cô dựa vào đâu mà cho rằng gã bỏ rơi cô để cao chạyxa bay trong lúc cô yếu đuối nhất? Sao lại có thể ngốc nghếch đến thế? Trămngàn vòng xoáy bỗng cuồn cuộn trào dâng trong trái tim gã.
Cô còn nói:“Em không nghĩ rằng anh sẽ đi tìm em, thực ra, anh không cần tìm đâu. Trướcđây, em chỉ có một mình, một mình trong hơn mười mấy năm trời. Em mắc bệnh, nếukhông gặp anh, em cũng vẫn bị bệnh, một mình em có thể chống chọi được.”
Cuối cùng,không thể kìm chế được nữa, gã nắm chặt chiếc cốc trong tay ném mạnh vào tường,“choang”, vụn thủy tinh bay tứ tung. Đường Du giật mình, ngẩng đầu lên, giọt lệvương trong mắt sáng lấp lánh, vẻ loạn, thê lương đó khiến trái tim Tôn Văn Tấntê tái, gã vừa giận dữ, vừa tủi thân, lại vừa không ngăn nổi nỗi xót thươngtrong lòng, vì thế, sự tức giận như được nhân lên. Gã hít hít mũi, cố gắng dìmsự chua xót xuống, giọng khàn khàn: “Em muốn chống chọi? Đường Du, phải chăngchúng ta có một sự khởi đầu tệ hại nên chẳng thể nào bắt đầu lại? Em có nghĩ đếncảm nhận của anh? Sao em biết em là gánh nặng? Dựa vào đâu mà em cho rằng anh sẽbỏ rơi em để cao chạy xa bay trong lúc em yếu đuối nhất? Em coi anh là gì? Emlàm vậy, thà em đừng đồng ý sống cùng anh ngay từ đầu. Như thế, dù có bị bệnh,có trốn ở đâu, anh cũng không quan tâm. Nhưng em đã sống cùng anh rồi, sao emcó thể cư xử như vậy. Em rời xa anh trong lúc buồn nhất, tuyệt vọng nhất, emkhông nghe điện thoại, không để anh đi tìm, sao lại đối xử với anh như thế?”Càng nói, gã càng thấy cay đắng, không cách nào nén được sự xót xa, giọng gãlành lạnh, “Nếu muốn một mình chống chọi, muốn mãi mãi không gặp anh, sao giờem lại khóc?” Vừa nói gã vừa đi đến ôm cô từ phía sau, đầu cô nằm gọn tronglòng gã, giọng gã đau đớn: “Sao em ngốc thế, anh có thể bỏ em để cao chạy xabay trong lúc em buồn nhất ư? Hơn nữa, anh đã hỏi bác sĩ rồi, họ đã chẩn đoánnhầm, muốn em về kiểm tra lại.”
Gã ôm chặttấm thân nhỏ bé của cô, vì ôm sát vào lòng nên gã cảm nhận rõ sự gầy yếu của cơthể cô, điều này khiến trái tim gã càng mềm nhũn, tê tái. Gã nhớ lại rất nhiềuchuyện… chuyện quá khứ, chuyện khi ở bên nhau, bao nhiêu băn khoăn bỗng có lờigiải đáp. Vì muốn cứu bạn trai mà cô đơn thương độc mã đi tìm Tô Bất Dị, nhưngcứu được rồi lại kiên quyết không cho phép mình tiếp tục quan hệ với anh ta vìcách cư xử của ông bà Lâm khiến cô bất an, cô sợ khi quan hệ giữa họ và cô trởnên thân thiết rồi, họ sẽ khiến cô bị tổn thương, sẽ bỏ mặc cô để cao chạy xabay lúc cô yếu đuối nhất, do vậy, cô đã kiên quyết từ chối Lâm Khai. Đồng ý sốngcùng gã, nhưng cô chưa từng hỏi chuyện của gã, cũng chưa từng nói chuyện củamình. Ngày qua ngày, cả hai đều không để đối phương đi sâu vào cuộc sống củanhau vì cô lo rằng sẽ có ngày gã cao chạy xa bay nên cô dành riêng ình mộtlối thoát, để khi đi rồi, sẽ không phải buồn. Trước mặt bao người, cô vẫn mạnhmẽ, nhẫn nhịn, Tô Nhiêu đẩy cô ngã xuống cầu thang, Diệp Đào hoa ép cô làm tiếpviên, Hà Khâm ép cô uống rượu, Lâm Khai suốt ngày ở lì trong hộp đêm Loạn thếgiai nhân, nhưng cô luôn có cách chống chọi không hề sợ sệt, thậm chí khi tưởngmình mắc bệnh nan y, cô cũng một mình sắp xếp gọn gàng mọi chuyện rồi mới lặnglẽ ra đi. Xem ra, cô mạnh mẽ, lạnh lùng, dường như chẳng sợ hãi điều gì. Cônhìn dòng Ly Giang, lặng lẽ rơi lệ, giọng nói hững hờ bay theo gió. Cô đang nóiđến cái điều đáng sợ nhất nhưng giọng điệu lại nhẹ như mây trôi gió thoảng. Tuythế, gã chợt nhận ra rằng, cho dù thế nào, thực ra, cô vẫn luôn cảm thấy sợ.
Cô biết điềumình sợ nên luô bộ như không sợ, đóng kịch lâu nên cứ tưởng như mình chẳng hề sợđiều gì, nhưng thật ra lại đang rất sợ, nếu không, lúc này đây cô đã chẳng runrẩy trong lòng gã, đã chẳng khóc như thế này.
Có thể, côkhông sợ bất kỳ điều gì, với cô, ngày tận thế cũng chẳng có gì đáng sợ, nguy hiểmtính mạng cũng vậy, điều khiến cô sợ nhất chính là lúc yếu đuối nhất, ngườiđáng tin duy nhất bên cạnh bỏ mặc cô để cao chạy xa bay, vậy phải làm thế nào?
Thế nên, biếtrõ cuộc đời mình sắp kết thúc, biết rõ rời xa gã rồi cũng chẳng biết đi đâu,nhưng cô vẫn nhất quyết lựa chọn sự ra đi. Cô biết rõ, hiểu rõ rằng mình chẳngcòn sống được bao lâu. Cô biết trong người mình không có nhiều tiền, xa gã rồi,những ngày còn lại sẽ sống ra sao, nhưng cô vẫn đi. Điều bi thảm nhất trong đờingười là cái gì cũng biết, cô biết rõ ràng là mình chẳng còn sống được bao lâu,sao lại không sợ cơ chứ? Phiêu bạt, chết chóc, bất an đều là những điều khiếncô sợ, khiến người ta phải chùn bước, nhưng cô đã khắc phục được. Hai mươi tuổiđời, còn trẻ như vậy mà đã phải nếm trải biết bao đau khổ, cay đắng của cuộc đời,một mình vươn lên để trưởng thành, không chốn nương tựa, mọi tuyệt vọng, đau đớnđều tự vượt qua. Dù có mạnh mẽ, có lạnh lùng đến đâu đi nữa thì cái chết ở tuổihai mươi cũng khiến người ta thấy sợ. Mọi thứ đều khiến cô sợ hãi, muốn hét tolên nhưng cô đã không cho phép mình làm thế. Cô không dám nói với bất kỳ ai màâm thầm chịu đựng trong hai mươi năm, khi đối diện với cái chết không mong đợi,cô sợ mình suy sụp, sợ khi nghe điện thoại, nghe thấy giọng gã, cô sẽ khóc lócđến khản tiếng, nhưng còn có điều khác đáng sợ hơn.
Cô nói, điềucô sợ hơn là nếu để mọi người biết mà lại chẳng ai thực lòng quan tâm; cô nói,cô sẽ ra đi trước khi bị bỏ mặc, như thế, mình sẽ không có cảm giác bị bỏ rơi;cô nói, sợ nhất là, khi yếu đuối nhất, người thân nhất bên cạnh lại bỏ mặc cô đểcao chạy xa bay…
Thế nên côchẳng kịp suy nghĩ kỹ xem sau khi rời xa gã sẽ thế nào, không kịp nghĩ kỹ nhữngngày tháng cuối cùng của cuộc đời sẽ ra sao. Chỉ ngẫu nhiên nghĩ, giả sử dùng hếtsố tiền tích cóp rồi mà cuộc đời vẫn chưa kết thúc thì biết tính thế nào, songcô chỉ có thể tự trách móc mình, lúc đó cùng lắm là nhảy xuống biển tự vẫn.
Sao cô gáinày lại có thể ngốc nghếch thế?
Tôn Văn Tấnthấy mắt mình cay xè, gã liên tục ngước mắt lên nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng vẫnkhông nén được những gi nước mắt.
Trên chuyếnbay trở về, Tôn Văn Tấn luôn nắm chặt tay cô, cô cũng dựa sát vào gã. Lúc trước,bị chuẩn đoán là có bệnh, cô vô cùng bình tĩnh đến trường đệ đơn xin thôi học,vô cùng điềm tĩnh nói chuyện với Trần Thích về việc đi Pháp, rồi sau đó mộtmình bỏ đi. Khi ấy, hình như không điều gì khiến cô thấy sợ. Nhưng giờ đây, biếtgã sẽ không bỏ mặc mà đang đưa cô về để chẩn đoán lại, cô lại thấy sợ. Mặc dùbác sĩ nói cô có thể không có vấn đề gì về tim, nói vấn đề không nghiêm trọngnhưng cô chưa tin. Cô rất ít khi ra vào bệnh viện, cũng chưa từng tiếp xúc vớinhững người bệnh nặng, nhưng màu sắc của những cục máu tươi cứ in đậm trong tâmtrí. Hồi nhỏ, chuyện nôn ra máu luôn khiến cô hoảng sợ. Khóe mắt cô cay cay,nghĩ nếu lần này kiểm tra lại, bác sĩ nói không phải chẩn đoán nhầm thì sẽ thếnào?
Bất chợt,cô thấy hận cái cảm giác sợ hãi luôn bám đuổi theo cô như hình với bóng này,sao nó khiến cô sợ đến thế?
Tôn văn Tấnvẫn đang nắm chặt bàn tay Đường Du, bàn tay cô lạnh như băng, gã lo lắng ngoảnhsang nhìn. Cô đang nghiêng đầu ngắm những đám mây trắng ngoài cửa sổ, răng cắnchặt vào môi dưới, cặp lông mi trên đôi mắt đen nháy như trái nho chín mọng chớpchớp, như thể đang khe khẽ run, không biết là đang nghĩ gì. Mặt cô nhợt nhạt,gã dang tay ôm cô vào lòng, tay xoa xoa bả vai cô, giọng vỗ về: “Đừng sợ, em chợpmắt một lát đi, vẫn còn mấy tiếng nữa, đến nơi, anh sẽ gọi.”
Nghe lờigã, cô nhắm mắt lại, dần buông lỏng tay gã, đến nhịp thở cô cũng cẩn trọng điềutiết, thấy thế, gã xót xa trong lòng. Gã biết ban nãy cô nghĩ gì, gã cũng nhậnra vẻ sợ hãi, lo lắng của cô. Điều gã cần làm là giúp cô phấn chấn trở lại, đừngđể cô nghĩ những điều không đáng nghĩ, và không nên sợ hãi nữa, rồi gã lại thấyhận, hận mình không kiểm soát nổi, gã thực sự cũng thấy sợ? Cảm giác này khiếngã câm lặng, chỉ biết ôm chặt lấy bả vai cô.
Về đếnthành phố B, Trần Thích và vợ đã đợi họ từ lâu bên ngoài sân bay. Tôn Văn Tấn dắttay Đường Du đi ra, mọi người chào hỏi nhau. Bụng của Thấm Tử Tịnh đã nhô lên,chị ưỡn thẳng lưng, Dường Du biết Tử Tịnh đang mang bầu, trong lòng cảm thấy áynáy, nói: “Sân bay xa như thế, sao chị còn đích thân đến?”
Tử Tịnh cười,nói: “Anh chồng đần của chị làm chuyện ngốc nghếch nên hôm nay chị phải dẫn anhấy đến xin lỗi em. Tiểu Du, Văn Tấn, hai người không để bụng là tốt rồi.
Câu nói nàykhiến cả ba người cùng cảm thấy ngượng nghịu. Đường Du thì nghĩ chuyện mất tíchcủa mình khiến mọi người nhốn nháo, Tôn Văn Tấn nghĩ lúc đầu vì chuyện của ĐườngDu mà gã tức giận với Trần Thích, Trần Thích thì lại nghĩ đến tất cả mọi việcanh đã làm trước đây nên quay sang Đường Du nói: “Tiểu Du, Văn Tấn, xin lỗinhé.”
Lúc này, mộtngười cách đó không xa đi tới, là Thẩm Tử Quất, cô hờ hững hỏi thăm Đường Du.Nhìn vẻ tiều tụy của Đường Du, cô vừa ngưỡng mộ, vừa ghen tị lại vừa cảm thông,thương xót, ánh mắt vô cùng phức tạp. Nhưng lần này, cô cố ý không nhìn Tôn VănTấn, chỉ cúi đầu chào, gọi anh Văn Tấn, rồi không nhìn thêm nữa. Ánh mắt côchuyển hướng nhưng mọi người đều nhận thấy tình cảm ẩn giấu trong lòng cô, dángvẻ ấy khiến Đường Du xót xa, cô cũng hờ hững cảm ơn đáp lại.
Thẩm Tử Quấttự lái xe riêng về, mấy người còn lại ngồi chung một xe, họ nói về đứa trẻtrong bụng Thẩm Tử Tịnh và những điều mắt thấy tai nghe ở Dương Sóc. Không khícó phần thân mật hơn, Thẩm Tử Tịnh chọc: “Đường Du, em có biết em vắng mấy ngàymà anh Văn Tấn nóng ruột thế nào không? Đánh Trần Thích đến nỗi chảy cả máu,còn bắt anh ấy đi tìm khắp nơi, không có cả thời gian về nhà.”
Đường Du đỏmặt, nhìn Văn Tấn đang ngồi hàng ghế trên, nhỏ nhẹ: “Đều là tại em, anh Văn Tấnkhông nên trách anh Trần Thích, em xin lỗi.”
Thẩm Tử Tịnhnắm lấy tay Đường Du, cười nói, “Về là tốt rồi, ha ha, chị cũng chẳng có ý gì.Là em không biết, họ là những đại nam nhi, ở ngoài là hai vị tổng giám đốc, quảnlý biết bao người nhưng vì em mà điên đảo như muốn lật tung cả thế giới nàylên, nếu không tìm thấy em, chắc Trần Thích chỉ còn cách tự sát để tạ lỗi.”
Trần Thíchngồi đằng trước cúi đầu cười, ngoảnh đầu sang nhìn Tôn Văn Tấn. Tôn Văn Tấn thìquay lại nhìn Đuờng Du, khiến mặt cô đỏ lựng, không dám ngẩng lên.
Sau khibình an về đến nhà, Đường Du xuống xe cảm ơn, Tôn Vắn Tấn lấy hành lý ở cốp xexuống. Đang định lên lầu, Trần Thích gọi Tôn Văn Tấn, Đường Du nhìn thần sắc củahọ, biết là có chuyện cần bàn bạc, cô quay sang cười với Tôn Văn Tấn, nói: “Emlên trước, hai anh nói chuyện tự nhiên.”
Đường Duxách chiếc túi nhỏ của mình đi lên trước, Tôn Văn Tấn lo lắng dõi theo bóng cô.Trần Thích rút một điếu thuốc đưa lên miệng, kể từ khi Thẩm Tử Tịnh có bầu, anhta đã cai thuốc nhưng do mấy ngày nay không tìm thấy Đường Du, tâm trạng rối bời, không có chỗ nào để trút giận nên lại hút.Anh ta hít mấy hơi mà không biết nên bắt đầu thế nào, rồi nghĩ ngợi một lát, nhảmột vòng khói dài, ngoảnh lại nhìn Thẩm Tử Tịnh đang ở trong xe, vứt đầu thuốcxuống đất, lấy chân giẫm giẫm, nói thẳng: “Mình đã liên lạc với người ở bệnh việnrồi, cậu có thể dẫn cô ấy đến bất kỳ lúc nào. Ý của Tử Tịnh là, dù là bệnh gìcũng nên sớm đưa cô ấy đi khám.”
Tiếp đến làchẩn đoán, Đường Du biết, bệnh viện bây giờ, càng nổi tiếng thì càng kéo theocác vấn đề về giường bệnh, thuốc thang, bác sĩ… nhưng khi Tôn Văn Tấn dẫn cô đếnbệnh viện, như thể đã có người dẫn đường, họ chẳng gặp bất kỳ trở ngại nàotrong suốt quá trình, vì thế dễ dàng tìm được bác sĩ chẩn đoán cho cô, bác sĩxác định là bệnh phổi biệt lập, Tôn Văn Tấn biết Đường Du là người cả nghĩ nên anhkhông có ý định giấu giếm cô. Bác sĩ nói: “Bệnh phổi biệt lập là hiện tượngphát dục phổi khác thường bẩm sinh gây ra do bộ phận mô mầm phổi tách rời vớitrục chính chi khí quản trong quá trình phát dục phổi thời kì phôi thai, bệnhnày làm ô phổi không thông với khí quản và chi khí quản. Mạch máu tuầnhoàn cung cấp máu cho phổi, thường thấy là động mạch bất thường đơn chi hay đachi của động mạch chính và động mạch phụ trong lồng ngực. Nói một cách đơn giản,bệnh phổi biệt lập là phổi phát dục dị dạng bẩm sinh, đặc điểm chính là cung cấp,phân phối máu bất thường, phần phổi mang bệnh và phần phổi bình thường cùng đượcche bởi lớp màng phổi, cần làm phẫu thuật, cắt đi phần phổi mang bệnh. Tóm lại,thực ra chỉ là cuộc phẫu thuật nhỏ.”
Vị bác sĩkhông hề có ý làm yên lòng họ, đối với những vị chuyên gia này, ngoài phẫu thuậtthay khí quản ra, còn lại họ đều cho là phẫu thuật nhỏ. Mặc dù phải phanh ngực,nhưng đã chẩn đoán chính xác rồi. Hạt bụi đã rơi xuống luôn tốt hơn là vẫn cònlơ lửng, hơn nữa, câu nói “chỉ là cuộc phẫu thuật nhỏ” của bác sĩ khiến ĐườngDu cảm thấy nhẹ nhõm. Nghe Tôn Văn Tấn kể lại, Trần Thích cũng thấy yên tâm,vây nhưng trông Tôn Văn Tấn lại có vẻ lo lắng khác thường, Trần Thích thấy thế,trong lòng hiểu rõ vì sao.
Cuối cùngTôn Văn Tấn hỏi về di chứng sau phẫu thuật, bác sĩ cho biết, sau khi phẫu thuật,vì diện tích mô phổi giảm, khả năng hoạt động của phổi và tính đàn hồi cũng giảmxuống… nên sẽ ảnh hưởng đến chức năng hô hấp.
Nhưng saukhi chuyên gia hội chẩn chính thức xong, kết quả lại là không thể tiến hành mổ.Vì mạch máu thừa mạch chủ cần cắt bỏ của Đường Du quá ngắn và quá to, việc phẫuthuật sẽ rất khó khăn, bác sĩ cho rằng nếu sử dụng phương pháp nội soi sẽ tốthơn nhưng lựa chọn này do người bệnh tự quyết định.
Tôn Văn Tấnđưa Đường Du đi hỏi nhiều bệnh viện uy tín ở thành phố B và thành phố S, thậmchí còn gửi cả bệnh án bằng fax ra nước ngoài, kết luận nhận được không thốngnhất. Người thì cho rằng cần phương pháp nội soi, người lại cho là nên mổ, nóiđi nói lại, vị chuyên gia nào cũng cho rằng đó chỉ là cuộc phẫu thuật nhỏ, màkhông ai dám chắc chắn nên dùng cách nào.
Cuối cùng,một vị chuyên gia quen biết với Tôn Văn Tấn an ủi, “Thư giãn tâm lý, điều chỉnhtâm trạng, đó chỉ là cuộc phẫu thuật nhỏ mà thôi. Đối với ngành y học chúngtôi, quá trình có thể bị bỏ qua, nhưng kết quả mới là chứng nhận cuối cùng vàduy nhất. Chỉ cần kết quả tốt, trở ngại và tổn thương trong quá trình làm có lớnnữa thì thực ra cũng đáng. Giờ đừng nên quá lo lắng, hãy dũng cảm lên.”
Cuối cùngquyết định chọn phương pháp nội soi, trước bàn phẫu thuật, bác sĩ ngoại khoasau khi tìm ra ổ bệnh lại không dám làm ống dẫn. Đường Du phải đi lại mấy lần,bác sĩ vẫn không chắc chắn làm nên đành lại đưa cô về phòng bệnh. Trong lúc hônmê, cô nghe thấy Tôn Văn Tấn đang tức giận với bác sĩ ở bên ngoài. Ngần ấy ngàytrời, thần kinh gã luôn căng thẳng, tìm đủ các chuyên gia nhờ tư vấn, gã lo lắngcho cô hơn bất kỳ ai. Bác sĩ lúc thì nói dùng phương pháp nội soi, lúc lại chủtrương mổ, nhưng cho dù thế nào, gã vẫn giữ thái độ lịch sự và biết ơn, có lẽđây là lần đâu tiên tức giận, gã hét lên với vị bác sĩ, “Nếu đã không chắc chắn,sao trước đây hội chẩn lại chủ trương dùng phương pháp nội soi? Trước đó saokhông nói làm phẫu thuật sẽ không đảm bảo? Các người vô trách nhiệm với bệnhnhân thế sao?”
Bác sĩthông cảm với tâm trạng của Tôn Văn Tấn, còn vì truớc khi phẫu thuật đã có nguờigọi điện đến nên ông hết sức ôn hòa giải thích với gã.
May mà TrầnThích có ở đó, anh ta nói vài câu, Tôn Văn Tấn bình tĩnh trở lại, dịu giọng xinlỗi, vị bác sĩ vội vã rời ngay khỏi đó.
Trong cơnmê man, Đường Du nghe mọi động tĩnh bên ngoài, đợi một lát không thấy Tôn Văn Tấnđi vào, chỉ có Trần Thích đẩy cửa vào nhìn cô. Đường Du cố hết sức mở mắt ranhìn anh, giọng yếu ớt: “Trần Thích, anh Văn Tấn sao rồi?”
Cô bị bệnhưng nguời bị giày vò hơn lại là Tôn Văn Tấn.
Trần Thíchcười ôn hòa, giọng vỗ về, “Cô cứ nghỉ đi, chúng tôi không sao.”
Buổi tối,Đường Du bắt đầu không ăn đuợc, ăn bao nhiêu, nôn ra bấy nhiêu khiến Tôn Văn Tấnhoảng sợ phải đi gọi ngay bác sĩ đến, bác sĩ cũng không chẩn đoán ra nguyênnhân. Dù trong lòng rất buồn nhưng gã không dám biểu lộ ra truớc mặt cô, đànhđi thang máy lên tầng thượng hóng gió. Đường Du nhìn theo bóng gã, lo lắng muốngọi lại nhưng cuối cùng cô chỉ cúi mặt.
Tất cả nhữngđiều này đều không lọt qua mắt của Trần Thích, anh ngồi truớc mặt cô, nói: “Đừngtự ép mình ăn nữa, hãy nghe tôi nói truớc đã.” Vừa nói anh vừa cầm chiếc bátmang ra chỗ khác.
Đường Du đợixem anh nói gì.
Trần Thíchnhìn bát cháo, luỡng lự giây lát, không biết nên bắt đâu từ đâu. Mãi lâu sau,anh mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt nghiêm túc: “Biết nói thế nào nhỉ? Cô cũng biết,chúng tôi đều sinh ra trong những gia đình có thể coi là khá giả. Cha mẹ lúc ấyđều là, à, đều là những cán bộ cấp cao, bố của Văn Tấn năm đó là vị quan quyềncao chức trọng, từ nhỏ cậu ấy chỉ quen với cuộc sống sung túc. Hồi nhỏ, rất nhiềungười trong trường dị nghị về chúng tôi, vì mỗi khi đến lớp hay tan học chúngtôi đều có bảo mẫu và tài xế đưa đón, hơn thế, Văn Tấn từ bé đã thường xuyêntham gia tiệc tùng cùng bố, anh trai và anh rể.
“Anh traivà chị gái lớn hơn Văn Tấn mười mấy tuổi nên cậu ấy luôn được cưng chiều, nhườngnhịn. Hơn nữa, do thông minh, đẹp trai, nên ai nấy trong khu đều yêu mến, mấyngười chúng tôi cũng thích nghe lời cậu ấy, bố mẹ cậu ấy lại càng cưng chiềuhơn. Khi hơn mười tuổi, anh trai và chị gái đều lập gia đình, nên lúc đó điềukiện của cậu ấy có thể coi là không gì sánh bằng. Những ngày tháng ấy, giờ nghĩlại vẫn thấy sợ. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, vì không thể học cùng trường với bạngái, Văn Tấn đã bỏ học tại trường đại học Q, bỏ nhà đi, rồi bị lừa một khoản tiềnở thành phố SZ, sau đó được gia đình tìm về, bắt cậu ta đi Mỹ du học, cũngtrong năm đó, gia đình xảy ra chuyện. Năm ấy, bố của Văn Tấn bị một người cấpdưới hãm hại, lúc đó cả nhà đều bị liên lụy, lần lượt bị mất chức. Bố và anhtrai cậu ấy đều bị vào tù, vì khi đó Văn Tấn đang du học ở nước ngoài, hơn nữado được bố và anh trai bảo vệ rất chặt chẽ nên không bị liên lụy, nhưng cậu ấyvẫn quay về. Sau khi trở về nước, chị gái và anh rể lại gặp tai nạn máy bay,chuyến bay của họ vì sự cố máy móđâm vào núi, vỡ tan, một trăm bốn mươi mốt ngườithiệt mạng, là vụ tai nạn hàng không nghiêm trọng nhất thời ấy. Bố và anh traiphải vào tù, chị gái và anh rể gặp tai nạn máy bay, lại phát hiện thêm mẹ bịung thư não, anh trai cũng bị ung thư não, chưa kịp tuyên án đã chết trong tù,chị dâu vì quá đau buồn, cũng tự sát vào ngay cái đêm người anh trai mất. Khônglâu sau, đứa con gái bốn tuổi của chị cũng đột ngột qua đời. Khi ấy, Văn Tấn mớichỉ là sinh viên năm thứ nhất, mọi tài sản của gia đình đều bị niêm phong,không biết cô có cảm nhận hết không, nhưng cây đổ thì khỉ rã đám. Khi đó, cậuta không một đồng dính túi, hoàn cảnh gia đình lại như vậy, người khác khôngdám tùy tiện cho vay tiền vì sợ bị liên lụy. Trước khi cậu ta ra nước ngoài, cảđại gia đình vẫn vui vẻ, yên ấm, vậy mà sau khi trở về thì đã tan tác, ngườithì tù tội, người thì nằm viện, người thì qua đời, chỉ còn lại một mình.
“Cuối cùng,người em gái của chị dâu là chị Thang, trước khi kết hôn đã về thành phố B chocậu ta một khoản tiền để chữa bệnh ẹ. Nhưng khi đó, bệnh ung thư não củabà đã vào giai đoạn cuối, cậu ấy chỉ có thể đứng nhìn mẹ mình qua đời mà khôngbiết làm thế nào. Hơn nữa, người bạn gái mà cậu ấy từng bất chấp tất cả bỏ nhàtrốn đi cùng đã phản bội để đi lấy một người đàn ông giàu có. Nghĩ lại, khoảngthời gian ấy cậu ta thực sự bị suy sụp, gần như là những tháng ngày đau khổ nhấttrong cuộc đời nên giờ đây, cậu ấy nhạy cảm đối với bệnh viện và phẫu thuật.Trong thời gian cô nằm viện, tinh thần Văn Tấn rất căng thẳng, cơ thể tiều tụy,chắc cũng sắp suy sụp rồi.”
“Nói ra nhữngđiều này, tôi không có ý gì khác, lần trước, tôi rất ngại, nếu chuyện của hainguời thành, tôi cũng mừng cho cậu ấy. Bấy nhiêu năm nay, tôi và Tử Tịnh chưa từngbao giờ thấy vì một cô gái mà cậu ấy lo lắng như vậy. Dù người bị bệnh là cô,nhưng mong cô hãy cho cậu ấy chút niềm tin, đừng sợ hãi. Bác sĩ cũng nói rồi,chỉ là cuộc phẫu thuật nhỏ mà thôi, không nghiêm trọng. Cả hai đều không dễdàng gì, mong cô hãy vì cậu ta mà mạnh mẽ hơn, cố gắng vượt qua, cuộc đời saunày vẫn còn mấy mươi năm, giờ cô phải dũng cảm lên.”
Sau đó, ĐườngDu nằm nghỉ ngơi, đợi cuộc phẫu thuật lần thứ hai.