Tình Yên Đau Đớn Thế

Chương 13


Bạn đang đọc Tình Yên Đau Đớn Thế – Chương 13


Chương13: Thử thách của cuộc đời
 
Sống cùngvới cô, nhưng tại sao gã lại luôn có cảm giác bất an? Mới xa nhau có một lúc màđã thấy hoang mang.
 
 
Đến phòngchờ của nhà ga, người người qua lại đều xách hành lý, dáng vẻ vội vã. Đường Dutừ chối sự sắp xếp của Trần Thích, cô không muốn xuất ngoại, tuy nhiên, TrầnThích nói đúng, nếu thật sự rời xa, tốt nhất là đừng gặp nhau nữa.
 
Vì quyết địnhtức thời đến nhà ga nên cô vẫnchưa mua vé, không biết là sẽ đi đâu, xách chút hành lý giản đơn trong tay, côlưỡng lự trong phòng chờ, vẻ mặt lo lắng.
 
Cô đi đếntrước ô cửa kính to, nhìn ra bên ngoài, thấy sắc trời đột nhiên sầm sì, tựa nhưcó vật gì đó bao phủ, cả thế giới bị che kín mít, lát sau mưa to như trút. Lúcnày đang là giữa trưa, vậy mà phòng chờ bật đèn sáng choang, thì ra là có cơnbão ập về, cái thời tiết này đúng là hợp cảnh.
 
Cô cười,tìm ghế trống để ngồi, một cụ già bên cạnh hỏi: “Cô cũng đi Côn Minh à?”
 
Côn Minh?Cô ngẩng đầu lên nhìn, K471/K474, từ thành phố B khởi hành đi Côn Minh tại cửaTây lúc 13:57. Thì ra, nơi cô ngồi là khu vực đợi tàu đi Côn Minh, do đó, cô cườinói, “Vâng.”
 
“Cô đi du lịchà, các cô gái trẻ bây giờ đều thích đến Côn Minh chơi.”
 
Cô khẽ mỉmcười, gật đầu.
 
Trên mànhình lớn cách đó không xa đang đưa tin, “Theo thông tin mới nhất từ Tân Hoa xãngày 15 tháng 9, do ảnh hưởng bởi cơn bão ở Phúc Kiến và mưa to trên diện rộngkhu vực miền Bắc, sân bay thành phố B tạm thời hủy hơn bốn trăm chuyến bay, dẫnđến tình trạng một lượng lớn hành khách phải chờ đợi tại sân bay. Đối với nhữnghành khách này, các hãng hàng không đã sắp xếp ổn thỏa việc ăn, ở, tuy nhiên, đếnnay vẫn chưa có thông báo chính xác khi nào có thể bay trở lại, mời quý vị tiếptục theo dõi các bản tin sau.”
 
Mọi ngườibán tán xôn xao, “Mưa to thế này, chả trách, nhà ga đông người thế.”
 
Sân baythành phố B, không thực sự quan tâm lắm, nhưng trong chuyến hành trình xuất ngoạiTrần Thích định sắp xếp cho cô sẽ quá cảnh ở Hồng Kông, nhằm cố ý tránh nơi đó.Có lẽ Văn Tấn đang ở sân bay này.
 
 Cụgià ngồi bên không hề quan tâm đến điều này, vẫn tiếp tục bắt chuyện, “Côn Minhlà một thành phố đẹp, hồi triển lãm thế giới diễn ra vào năm 1999, tôi đã từngđến đó, giờ tranh thủ lúc còn đi được, muốn quay lại thăm lần nữa.”
 
Cô khôngquen nói chuyện với người lạ, cũng không biết nên tiếp chuyện thế nào, đành chỉcười một cách lịch sự, không đáp lời, sau đó cúi đầu nhìn chiếc điện thoại di độngđã tắt nguồn. Không biết chuyến bay của Tôn Văn Tấn có thuận lợi hay không, chỉe đi lần này sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa.
 
“Phải rồi,nhà cô ở đâu?”
 
Nhà ở đâu,cô thần người một lát, cô không có nhà, từ nhỏ đã không có. Cuộc đời này, nhữngngày yên ổn nhất có lẽ chính là hơn hai tháng ở bên Tôn Văn Tấn. Những lời TrầnThích nói, ngay từ ban đầu cô đã hiểu, cô chưa từng nghĩ sẽ kết hôn cùng TônVăn Tấn, chưa từng nghĩ sẽ sống với người đàn ông ấy đến đầu bạc răng long. Khiở bên nhau, gã cẩn trọng từng li từng tí, như thể tuân thủ theo những nguyên tắcnghiêm ngặt, đêm nào cũng ôm cô thật chặt vào lòng, vậy sao cô lại không lưuluyến? Tôn Văn Tấn làm những điều ấy chỉ là vì cô.
 
Có lúc đangngồi học, bất chợt quay người lại, thấy gã đang dựa vào đầu giường đọc một quyểntạp chí, trong phòng vẫn đang bật vô tuyến, cả hai lặng lẽ không nói gì. Khi ấy,cô cảm giác là mình có nhà, khóe mắt cay cay muốn khóc. Thì ra, những ngày bìnhthường cũng thật đẹp.
 
Bất giác, mắtcô ngân ngấn.
 
Sân baythành phố B, ngày 15 tháng 9, mười giờ sáng, thông báo trên loa: Hành khách chúý, vì lý do máy bay chu chuyển, nên thời gian khởi hành của tất cả các chuyếnbay lúc 10 giờ sáng sẽ chuyển thành 11 giờ sáng.
 
11 giờ, tiếngloa thông báo lại vang lên: Hành khách chú ý, do ảnh hưởng của cơn bão vùngduyên hải Phúc Kiến và mưa to trên diện rộng khu vực miền Bắc, chúng tôi thôngbáo hủy bỏ các chuyến bay sau: các chuyến bay nội địa đi Hải Nam, Thâm Quyến, HồngKông, Hạ Môn, Phúc Châu, Thượng Hải… Vì lý do thời tiết, những chuyến bay bị hủytạm thời chưa có chuyến bổ sung, hãng hàng không sẽ hoàn một trăm phần trăm vàmiễn phí đổi vé cùng hạng, kính mong…
 
Có vị hànhkhách vội gọi điện đến Thượng Hải, được biết sân bay quốc tế Phố Đông cũng hủytất cả các chuyến bay trong ngày.
 

Trần Thíchngồi bên cạnh Tôn Văn Tấn, trong lòng thấy lo lắng. Anh ta đã mấy lần lấy cớvào trong nhà vệ sinh gọi điện thoại, nhưng chẳng thấy ai nghe máy.
 
Tôn Văn Tấnnghe xong thông báo liền đứng dậy, “Chúng ta về thôi.” Gã nhìn qua cửa kính,ngoài trời xám xịt như ban đêm, mưa to như trút nước, đen sì một khoảng trời,“Mưa thế này chắc khó tạnh.”
 
Trên đườngvề nhà, có tài xế lái xe, Trần Thích như mất hồn vì Tôn Văn Tấn ngồi bên khôngngừng bấm điện thoại, đầu dây bên kia luôn đáp lại một câu lạnh như băng, “Xinlỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi đã tắt máy.” Gã có chút lo lắng. TrầnThích trong lòng vừa bồn chồn vừa chột dạ, trong xe bao phủ một bầu không khí kỳlạ.
 
Xe đưa TônVăn Tấn về nhà trước, đến tòa nhà, gã vội vã xuống xe như thể đang bị ai đó rượtđuổi. Trần Thích đã từng thấy gã trong bộ dạng này, hễ không gọi điện thoại đượccho Đường Du là gã lại thế, hoảng loạn, không yên tựa như chú mèo bị nhốt tronglồng. Trần Thích thấp thỏm nhìn lên tầng nhà của Tôn Văn Tấn rồi giục tài xếlái xe đi.
 
Vào đếnthang máy, Tôn Văn Tấn ấn số tầng nhà mình, thang máy chầm chậm đi lên, phát rathứ âm thanh u u, gã thấy lo lắng trong lòng. Mặt ốp tường trong thang máy là mặtgương, gã soi mình trong đó, cảm giác tủi thân trong lòng phồng to tựa látchanh ngâm nước. Sống cùng với cô, nhưng tại sao gã lại luôn có cảm giác bấtan? Mới xa nhau có một lúc mà đã thấy hoang mang.
 
Thang máyvang lên tiếng “coong”, cửa từ từ mở, gã vội vàng bước ra, không ấn chuông cửamà trực tiếp rút chìa khóa ra, cố tình phớt lờ linh tính trong lòng. Hôm nay làcuối tuần, cô vẫn thường ở nhà, rất ít khi ra ngoài, cô nói ngày mai mới phảiđi Hồng Kông.
 
Phòngkhách, phòng ngủ, và những nơi khác không thay đổi gì nhiều, thiết kế gọn gàngđiển hình, đồ đạc vốn không nhiều, chỉ thiếu những thứ thuộc về cô. Đồ dùng củacô trong tủ, trên bàn học, đầu giường, trong phòng tắm đều không thấy đâu. Haylà cô đã đi Hồng Kông? Đi trước mà cũng không nói một lời, điện thoại thì tắtmáy. Ngồi trong phòng khách trống trảicảm thấy có chút oán trách, chút tủithân, lát chanh trong lòng dần tiết ra vị chua chát. Gã không phải là ngườikhông biết kiềm chế, nhưng cảm giác bất an cứ như bóng bám theo hình. Bỗng sựcnghĩ ra tại sao đồ đạc của cô lại được dọn đi sạch sẽ như thế, gã từng giúp côchuyển nhà, đồ đạc của cô, gã biết, giờ đây gần như không còn gì nữa, cứ coinhư cô đi Hồng Kông, cũng không thể mang hết những thứ ấy. Nghĩ đến đây, gãkhông thể ngồi yên.
 
Gã lên mạngtìm ra được số điện thoại của văn phòng khoa tiếng Pháp nơi cô học, gọi điện đến,chuông kêu hết hồi này đến hồi khác mà không ai nhấc máy, lúc này mới sực nhớhôm nay là Chủ nhật, văn phòng khoa không có ai. Gã không biết mình còn có thểlàm được gì, cứ bồn chồn đi đi lại lại trong phòng. Lúc này, gã mới phát hiệnchùm chìa khóa trên tủ, đó là khóa căn hộ này. Gã sững người tựa như một cây gậybị đặt giữa khoảng không, tim đau nhói, đầu nhức buốt, lúc lâu sau mới có phải ứng,cô đã…
 
Gã lái xethẳng đến trường cô, văn phòng khoa tiếng Pháp không có ai, phòng quản lý sinhviên cũng vậy, chỉ có người gác cổng, anh hỏi người này số điện thoại của Phòngbảo vệ, rồi lại tìm ra được số điện thoại của thầy giáo ở phòng quản lý sinhviên, cuối cùng mới liên lạc được với thầy hướng dẫn khóa 2004 của khoa tiếngPháp.
 
Ban đầu thầyhướng dẫn tỏ ra cảnh giác, “Xin hỏi anh có quan hệ gì với Đường Du?”
 
“Em là ngườiyêu của cô ấy.”
 
“Vậy sao cậukhông biết cô ấy đi đâu?”
 
Câu nói nàycàng làm Tôn Văn Tân thêm nôn nóng, gã chưa bao giờ nói năng lộn xộn như thế,“Bố Đường Du đã mất, bỗng dưng không thấy cô ấy đâu, gọi điện thoại cũng khôngai nghe máy, em không biết cô ấy đi đâu. Chỉ nghe nói là tham gia hoạt động củatrường, đến thăm đại học Hồng Kông, nhưng em vừa mới hỏi thầy chủ nhiệm vănphòng quản lý sinh viên thì được biết không có hoạt động đó. Em không biết cô ấyđi đâu, bỗng dưng không thấy đâu cả.”
 
Có thể dogã đã cất công khổ sở tìm kiếm cách thức liên lạc với trường, hoặc cũng có thểlúc này giọng nói đầy vẻ lo lắng, hoảng loạn của gã đã tác động đến thầy hướngdẫn, ông thở dài nói, “Chiều hôm thứ Sáu, sinh viên Đường Du đã nộp đơn xinthôi học, khi đó tôi đi họp, không có mặt ở phòng, nhưng em ấy đã làm xong hếtthủ tục ở phòng giáo vụ và phòng quản lý sinh viên rồi.”
 
“Thôi học ạ,tại sao, cô ấy bị làm sao ạ?”
 
“Hình nhưlà sức khỏe không ổn, bị bệnh, thấy bảo muốn thôi học để điều trị.” Lúc đó, thủtục của Đường Du do thầy hướng dẫn khóa 2003 làm giúp, chỉ nghe nói là bệnhtình nghiêm trọng, ông không có mặt ở phòng, nên một thầy giáo khác đã lập tứcphê chuẩn đơn xin thôi học. Giờ nhớ lại dáng vẻ của cô, trong lòng ông không khỏithan tiếc. Cô gái ấy lúc nào cũng ngồi ở góc giảng đường, chẳng bao giờ thamgia hoạt động gì trong khoa, không thích đến văn phòng khoa, không thích gâyphiền hà cho người khác, cảm giác sự tồn tại của cô rất mờ nhạt. Còn nhớ khiông phê chuẩn khoản vay hỗ trợ việc học, cô vui như một đứa trẻ, sung sướng reolên rồi cảm ơn rối rít như thể nhận được rất nhiều ân huệ. Không ngờ lại mắc bệnh,nghe nói trước đây từng nôn ra máu trong giờ học, khiến thầy giáo vô cùng hoảngsợ.
 
Tôn Văn Tấndập máy, cuối cùng, gã cũng đã bình tĩnh để suy nghĩ lại một số chuyện.
 
Liên kết mọichuyện lại với nhau, gã đại khái đoán ra được phần nào.
 
Ba giờ chiều,Trần Thích đang chủ trì cuộc họp trong phòng họp của công ty.
 
Cô thư ký mờiTôn Văn Tấn vào phòng làm việc của Trần Thích, bê đến một ly cà phê, bảo gã đợimột chút, cô lập tức sẽ đi thông báo cho Tổng giám đốc Trần biết.
 
Lát sau, cuộchọp kết thúc, Trần Thích vội vàng chạy đến, ly cà phê trước mặt Tôn Văn Tấn vẫncòn nguyên. Gã nhìn Trần Thích chằm chằm, mặt sầm lại, ánh mắt ấy khiến TrầnThích sởn gai ốc. Quen biết Tôn Văn Tấn đã lâu, hiểu con người gã, càng trầm mặc,bình tĩnh lại càng đáng sợ, tựa như cái giếng sâu, dù sóng ngầm đang cuồn cuộndưới đáy nhưng bề mặt lại chỉ lăn tăn. Cũng có thể, do Trần Thích chột dạ nênnhìn dáng vẻ Tôn Văn Tấn bây giờ, anh ta có cảm giác ngay ngáy lo âu.
 
Đợi sau khiTrần Thích bảo thư ký ra ngoài, Tôn Văn Tấn liền đóng cửa lại, Trần Thích đãchuẩn bị tinh thần hứng chịu cơn giận, nhưng vẫn bị bất ngờ, Trần Thích đứngđó, Tôn Văn Tấn quay người đấm một quả, vừa mạnh vừa nhanh, Trần Thích ngã nhàoxuống chân ghế sofa, dưới mũi ngưa ngứa, anh lấy tay sờ, thì ra là máu. TrầnThích kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, nói không thành tiếng: “Tôn Văn Tấn, cậu đi
 

Tôn Văn Tấnnhìn từ trên cao xuống, ánh mắt lạnh lùng khiến người khác rợn cả tóc gáy, giọngnói cũng giá lạnh chẳng khác gì băng tuyết, “Đường Du đâu?”
 
Trần Thíchlồm cồm bò dậy, muốn tìm giấy lau vết máu. Không ngờ Tôn Văn Tấn liền bướcnhanh tới, tóm chặt tay anh ta, tay Trần Thích tựa như bị gọng kìm kẹp chặt đaunhói lên. Tôn Văn Tấn nhìn sát mặt bạn, giọng lạnh lùng, vô tình, “Trần Thích,cậu khiến cô ấy bỏ đi đâu rồi?”
 
Trần Thíchtức điên lên, dùng sức hất mạnh tay Tôn Văn Tấn ra, ngồi xuống ghế sofa, giọngkhàn khàn: “Không biết.”
 
Tôn Văn Tấncó lẽ vẫn chưa nghe thấy, cứ nhìn chằm chằm, miệng liên tục hỏi: “Cậu khiến cô ấybỏ đi đâu rồi?” như thể chỉ biết nói mỗi câu này.
 
Quan hệ giữaTrần Thích và Tôn Văn Tấn như anh em, ngần ấy năm trời chưa từng tức giận nhaubao giờ, Tôn Văn Tấn gặp khó khăn, Trần Thích ra sức giúp đỡ; việc kinh doanh củaTrần Thích có vấn đề, Tôn Văn Tấn vượt nghìn dặm xa xôi sang châu Phi giải quyếthộ. Nhưng hôm nay, chỉ vì một cô gái, gã không hề nể nang, Trần Thích vừa tứcgiận, lại vừa thấy chua chát.
 
Tôn Văn Tấntiến thêm hai bước, tiếp tục hỏi: “Rốt cuộc cậu khiến cô ấy bỏ đi đâu rồi?”
 
Trần Thíchnhìn vành mắt đỏ lừ của bạn, tim anh như bị ai đó cứa, đành phải nói thật,“Mình chỉ nói muốn cô ấy đi du học, nhưng cô ta không đồng ý. Hơn nữa, cậu biếtđấy, phần lớn các chuyến bay quốc tế hôm nay đều bị hủy.”
 
Tôn Văn Tấnkhông tin, gã nhìn Trần Thích, nét mặt đau khổ, giọng cố chấp, “Vậy cậu nói đi,cậu muốn đem cô ấy đi đâu? Nước nào? Thành phố nào? Trường đại học nào?”
 
Trần Thíchcuối cùng cũng ngoảnh mặt lại, “Nước Pháp, Paris, trường thì tùy cô ấy chọn.”
 
Sợ gã vẫnchưa tin, Trần Thích gọi điện thoại gọi người trợ lý đã sắp xếp việc xuất ngoạicho Đường Du đến đối chất, anh đặt trước mặt Tôn Văn Tấn vé may bay, hộ chiếu,địa chỉ trường học của Đường Du và cả một tấm thẻ tín dụng vốn định sẽ đưa choc
 
Tôn Văn Tấnsầm mặt nhìn những thứ đó, không nói gì.
 
Ngày hômsau, Thẩm Tử Tịnh gọi điện cho Trần Thích, “Anh mau về đi, Văn Tấn đang đợi ởnhà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh ấy…”
 
Trần Thíchđã lờ mờ đoán được xảy ra chuyện gì, chắc chắn là vẫn chưa tìm thấy Đường Du,anh vội vã đáp lời, bỏ dở mọi việc đang làm, tức tốc trở về nhà.
 
Vừa vào đếnphòng khách, Trần Thích nhìn thấy Tôn Văn Tấn đang ngồi trên sofa, miệng ngậm mộtđiếu thuốc, có lẽ sợ ảnh hưởng đến cái thai trong bụng Thẩm Tử Tịnh nên khôngchâm lửa hút. Vừa nghe thấy tiếng cửa mở, gã đứng phắt dậy theo phản xạ, ngoảnhđầu nhìn ra.
 
Ánh mắt ấykhiến Trần Thích không dám ngẩng mặt lên, mặt mày ủ ê đi qua, không để ý gì đếnThẩm Tử Tịnh, rồi rút một điều thuốc trong bao thuốc của Tôn Văn Tấn ra châm lửa,đưa bật lửa cho Tôn Văn Tấn, ý là có thể hút. Tôn Văn Tấn không cầm bật lửa màchỉ chằm chằm nhìn.
 
Tâm trạng củaTrần Thích hiện giờ rất phức tạp, anh ta đã đánh giá thấp ảnh hưởng của ĐườngDu đối với Tôn Văn Tấn, nhưng giờ đây chẳng tìm thấy Đường Du đâu, không biếtlà phúc hay là họa. Ánh mắt anh hấp háy, không dám nhìn Tôn Văn Tấn. Vừa ngồixuống thì nghe thấy giọng Tôn Văn Tấn nghèn nghẹn, “Trần Thích, là bạn bè baolâu nay, tôi đã bao giờ cầu xin cậu chưa?”
 
Trần Thíchphản ứng bản năng, đáp: “Chưa,” rồi ngoảnh đầu lại nhìn gã.
 
Tôn Văn Tấnvùi đầu vào hai lòng bàn tay, cơ thể nghiêng về phía trước, mãi không lên tiếng.
 
Rất lâusau, gã mới ngẩng đầu lên, giọng nói nghẹn ngào, mắt đỏ hoe, nhìn Trần Thíchkhông chớp mắt, “Tôi cầu xin cậu một lần, nói cho tôi biết, cậu rốt cuộc đưa ĐườngDu đi đâu?”
 
Trần Thíchthấy đầu mình ong ong, như thể tất cả máu trong cơ thể đều dồn hết lên đỉnh đầu.Tôn Văn Tấn nhìn anh với vẻ nghiêm trang, tựa như một giáo đồ thành kính đanglâm vào cảnh cùng quẫn, trong bộ dạng đáng thương, đau đớn, van nài, không hềquan tâm đến bất kỳ điều gì khác, chỉ chăm chú nhìn vị thượng đế của mình, cầuxin sự thương hai thiếu mỗi điều là chưa quỳ sụp xuống.
 
Tôn Văn Tấnlà người bướng bỉnh, gã đã từng bỏ tất cả để yêu Tôn Đại Ảnh, không cần bố mẹ lẫntiền đồ, khi người phụ nữ ấy bỏ đi, gã lại chẳng nói nửa lời níu giữ, chẳng mộtánh mắt đau buồn. Nhưng trông dáng vẻ gã hiện giờ, trái tim Trần Thích như bịai đó bóp chặt, cứ nhói lên từng hồi. Lát sau, cổ họng nghèn nghẹn, anh ta mởmiệng, khó khăn lắm mới cất lên lời, “Văn Tấn, hộ chiếu và trường học, cậu đềuđã xem rồi, cô ấy thật sự chưa xuất cảnh, nếu cậu không tin thì tự mình kiểmtra lại.”

 
Tôn Văn Tấnkhông nói gì, vẫn cứ nhìn anh ta, vẻ mặt cố chấp, đau đớn, ánh mắt vỡ vụn tựanhư con búp bê thủy tinh vỡ, mảnh vụn văng khắp nơi.
 
Cái nhìn củagã khiến trái tim Trần Thích tan nát, người anh cũng như sắp phát điên nhưng chỉluôn miệng nói câu, “Hộ chiếu, trường học, cậu đều đã xem rồi, mình thực sự chẳnglàm gì cô ấy cả. Văn Tấn, cậu phải tin mình!” Vừa nói, Trần Thích vừa cảm thấycó gì đó tủi tủi trong lòng.
 
Cuối cùng,Tôn Văn Tấn dường như cũng đã tiếp nhận lời của Trần Thích, gã gật gật đầu, đứnglên đi ra cửa, thoáng một cái đã không thấy bóng dáng đâu.
 
Vừa về đếnnhà, gã liền vào phòng sách lục lọi, tìm kiếm, lật hết giá sách, bàn học, ngănkéo ra xem, lúc này mới nhớ đến chiếc két sắt. Gã lấy chìa khóa ra mở, khôngquan tâm đến tài liệu trong đó quan trọng thế nào, lật tung hết lên, cuối cùngcũng tìm thấy chiếc hộp thủy tinh, nhưng chiếc lắc đã không còn, chiếc hộp trốngrỗng như chính trái tim gã.
 
Lúc này,chiếc điện thoại di động kêu vang, gã dùng tay trái rút ra nghe, thì ra là chịhọc khóa trên của Đường Du. Ban đầu, gã có tìm chị hỏi, gã vội vã nghe, “AnhTôn à? Có tin tức của Đường Du rồi…”
 
“Tôi tìm côấy, có cô bạn cùng khoa nói rằng, ngày mười bốn tháng chín nhìn thấy cô ấy nônra máu trong giờ thi thể chất, sau đó đã đi bệnh viện khám, hay là anh thử đếnbệnh viện hỏi xem sao, có khi đến đó sẽ có thêm tin tức.”
 
Không thấyĐường Du đâu, gã nôn nóng tìm, biết Trần Thích có liên quan, gã chỉ muốn tìm côvề, chỉ muốn gây phiền hà cho Trần Thích mà quên mất manh mối quan trọng. Tưduy gã vốn chặt chẽ, nhưng lúc hoảng loạn lại chẳng theo quy tắc nào. Gã vội cảmơn, dập máy rồi lấy xe đi xuống lầu.
 
Sau khi nóitên Đường Du, gã dễ dàng tìm được khoa cô đã đến khám bệnh. Một vị chuyên giagià nói: “À, cô gái đó à, hôm ấy, do một thực tập sinh của chúng tôi tọa chẩn,tôi bận nên không có mặt, mấy ngày nay đang muốn tìm cô ấy, số điện thoại để ởđây thì không liên lạc được, cô ấy cũng chẳng để lại số nào khác. Là thế này,nghe cậu thực tập sinh nói, cô ấy có lẽ không phải mặc bệnh tim bẩm sinh, màhơi giống dạng phổi biệt lập*, viêc này cũng không thể trách thực tập sinh củachúng tôi vì tỷ lệ chẩn đoán nhầm của bệnh này là rất cao. Thế này nhé, cậu mautìm cô ấy về đây, tôi đề nghị chụp CT tăng cường để xác nhận lại, xem rốt cuộcvấn đề nằm ở chỗ nào, cho dù là bệnh gì cũng không được bỏ qua.”
 
[* Tên khoahọc: pulmonary sequestration, một dị dạng bẩm sinh ở phổi.]
 
Tôn Văn Tấntê tái như rơi xuống hồ băng, gã lắp bắp: “Bác sĩ, ý ông là, trước đó Đường Duđã từng bị chẩn đoán là mắc bệnh tim bẩm sinh sao?”
 
Vị chuyêngia già đầu hơi cúi, “Sao, thế cậu không biết à?”
 
“Dạ, khôngbiết, hơn nữa, cô ấy tắt nguồn điện thoại rồi, đến người cũng chẳng tìm thấyđâu.” Sự cay đắng dâng trào mãnh liệt trong tim Tôn Văn Tấn.
 
Vị chuyêngia già thở dài, “Cậu thực tập sinh kia không có kinh nghiệm, lúc đầu chỉ dựatrên căn cứ cô ấy có bố chết vì bệnh tim nên đoán là bị di truyền. Thậm chí nếubác sĩ chính thức đoán ra bệnh, cũng không thể tùy tiện nói với bệnh nhân là rủiro phẫu thuật cao, nếu không làm phẫu thuật, sẽ ảnh hưởng đến tính mạng hay nhữngthứ đại loại thế. Làm vậy, sẽ gây áp lực rất lớn cho bệnh nhân, chúng tôi đã kếtthúc trước đợt thực tập của học viên đó rồi. Tuy nhiên, người bệnh gặp phảichuyện này, đặc biệt trong trường hợp bố cô ấy đã chết vì bệnh tim, chắc chắn đềubị kích động. Giờ chẳng còn cách nào ngoài việc phải tìm nhanh cô ấy về, kiểmtra lại, bệnh tình của cô ấy, có lẽ không đến nỗi nghiêm trọng thế.”
 
Thường thìnhững người biết mình có bệnh sẽ phản ứng theo hai cách: một là tìm mọi cách chữatrị, cách khác là, có lẽ Đường Du chọn cách này, một mình âm thầm biến mất.
 
Tôn Văn Tấnthật sự cảm thấy tủi thân.     
 
Hôm đi uốngcà phê, cô bỗng dưng bật khóc. Giờ nhớ lại, có lẽ do nghe tin Fallaci tử vong mớikhóc, phải chăng cô cũng muốn sống, cũng thấy sợ hãi cho tương lai nhưng lạikhông biết nói gì với gã. Hôm đó, cô hỏi gã sợ nhất điều gì, gã nói sợ nhất làmất đi người thân, nhưng cô đâu cho gã biết cô sợ nhất điều gì, liệu cô có muốnnói để gã biết?
 
Gã từng tưởngrằng cuộc đời mình cứ thế này, trái tim yên ả từ chối mọi xao động. Nhưng, côgái này, sống cùng gã mấy tháng, chưa từng yêu cầu hay tính toán gì, trầm lặngđến kỳ lạ. Hôm đó, bỗng nhiên muốn dạo phố, đi trung tâm giải trí, nói là trướcđây chưa từng đến những nơi đó, có thể cô đã tưởng rằng cuộc đời mình sắp kếtthúc, nên muốn đi. Tuy nhiên, lúc đó, sao cô không hề định nói với gã?
 
Trở về từquán cà phê, cô ở trong bếp vừa nấu mì vừa dặn dò gã, không được để lửa quá to,nếu không thịt sẽ bị cháy, trước khi cho thịt vào nên thêm ít muối, như thế thịtsẽ không dai. Lúc ấy, có phải cô đã quyết định sẽ rời xa gã, nhưng vẫn không hềcho gã hay?
 
Trước khigã đi, rõ ràng đã nói với cô là đợi gã về, tại sao vừa về đến nơi đã không thấybóng dáng đâu?
 
Khi buồn nhất,khi tuyệt vọng nhất, cô lại đẩy gã ra, trốn tránh, không muốn gặp. Tại sao lạinhư vậy? Gã đã như phát điên lên, đi tìm cô khắp nơi, cô lại cư xử với gã nhưthế? Rốt cuộc là Trần Thích đã nói những gì? Trần Thích nói với gã rằng, giữahai người có nhiều khó khăn, nói quan hệ của gã và cô không thể lâu dài, gã đềubỏ ngoài tai, nhưng cô đã bỏ đi một cách tuyệt tình, mặc dù biết là mình bị bệnhsắp chết. Như vậy, rốt cuộc, cô coi gã là gì?
 
Cô không cóngười thân thích, không bạn bè, hơn hai mươi năm nay, cuộc sống tuy cằn cỗi,khó khăn, nhưng cô đều đã vượt qua, mạnh mẽ, chịu đựng, không khuất phục. Cô đồngý đến ở cùng, đem lại niềm vui, sự ấm áp cho gã mà chưa bao giờ đòi hỏi gì.Không chỉ thế, cứ hễ xảy ra chuyện gì, việc đầu tiên cô làm là rời xa gã.
 
Tại sao lạinhư vậy, phải chăng cô nghĩ cuộc đời sắp kết thúc rồi nên không muốn liên lụy đếngã? Hay là, trước khi chết, chỉ muốn một mình đối diện? Cô làm như vậy, rốt cuộclà do quá tuyệt vọng hay từ trước đến giờ, gã chưa từng có vị trí gì trong tráitim cô?
 
Như vậy làvĩ đại hay ích kỷ?
 
Cô biết làmình mắc bệnh nặng mà vẫn lý trí, vẫn bình tĩnh rời xa gã, rốt cuộc là tàn nhẫnvới chính mình hay vì quá tuyệt vọng, tuyệt tình đến nỗi không nghĩ đến gã? Hayvì chưa từng trao đi tình cảm chân thành nên cô có thể bỏ đi vô tình đến vậy.
 
Cô còn cótrái tim nữa không?

 
Cuối cùnggã cũng biết được mọi nguyên do từ vị chuyên gia già, nhưng gã còn có thể nóiđược gì?
 
Gã uể oảingồi trên giường, tay mân mê chiếc gối của cô, đớn đau, tê tái trong lòng. Gã cẩnthận dùng đầu ngón tay di di lên đường viền của chiếc gối, nhớ đến dáng cô nằmtrong lòng, nhớ đến khi cần gã, cô cứ liên hồi gọi tên gã, nhớ đến những lời cônói hôm ở trong bếp, trước khi cho thịt vào nên cho ít muối vào trước, nhữngchuyện như vậy xảy ra khi nào? Tại sao trong thoáng chốc đã chỉ còn lại chiếc gốilạnh như băng này? Lúc này đây, gã vẫn không thể ghét nổi cô.
 
Chiếc điệnthoại di động kêu vang, gã đang thẫn thờ, rốt cuộc nghĩ là phải nghe máy, vừa đứnglên, chiếc gối bị gã làm rơi xuống thảm, cúi người nhặt, bất chợt cảm giác nghẹtthở, tim như ngừng đập.
 
Bên dướichiếc gối của gã là một chiếc lắc màu tím. Gã nhớ rất rõ rằng, chiếc lắc ngọcnày lần trước bị Thẩm Tử Quất lôi ra, sau đó gã cất nó trong két sắt, nhưng hômnay, gã đã không tìm thấy nó. Tại sao chiếc lắc nằm ở đây?
 
Gã nghĩ mộtlát rồi chợt hiểu, trong tích tắc, máu trong người như bốc lên, tim nhói buốt tựanhư có một bàn tay vô hình đang vò nát tâm can, đau đớn, đau đến nghẹt thở, đếnnỗi không còn đủ sức nhặt chiếc lắc lên.
 
Từng hồichuông điện thoại như thúc giục trong phòng khách, gã dường như không nghe thấy.
 
Cuối cùngTôn Văn Tấn cũng đủ sức đưa tay ra, chiếc lắc lạnh buốt, gã nắm chặt, hơi lạnhxuyên qua lòng bàn tay, thấu đến tận xương tủy.
 
Điện thoạilại kêu vang, là Trần Thích gọi, gã ra bắt máy. Trần Thích nôn nóng hỏi: “Văn Tấn,có tin tức gì của Đường Du chưa? Cậu biết cô ấy còn người thân thích nào không?Chẳng phải còn có người cậu bên Canada sao? Trong không có tiền, nếu đi chắckhông thể đi đâu xa, chắc chắn sẽ tìm ai đó giúp đỡ, cô ấy có khả năng đi tìmông cậu kia không?”
 
Cô ấy saocó thể đi tìm ông cậu kia, lúc này, ngay cả gã, cô cũng không tin, gã buồn bãđáp, “Cô ấy không có ai thân thích, chẳng có một ai cả, từ lâu đã chẳng có ngườithân nào rồi.” Tuy nhiên, những lời của Trần Thích cũng đã thức tỉnh gã, trongngười cô không có tiền, cũng chẳng có ai thân thích, cô có thể đi đâu? Tôn VănTấn lại nôn nóng, tức tối hỏi, “Cậu đã nói gì với cô ấy, rốt cuộc là cậu đã nóigì? Cậu có biết cô ấy bị bệnh không? Đến một người thân thích cũng chẳng có, lạikhông có tiền. Cậu khiến cô ấy bỏ đi như vậy, cậu muốn cô ấy đi đâu, muốn ép côấy chết sao?”
 
Gã giận cáchém thớt nên mới nói vậy, việc này đến bây giờ không liên quan gì đến Trần Thích,cô đã chuẩn bị rời xa gã từ trước, từ lâu đã nghĩ đến việc ra đi, nhưng giờ đâygã không kiềm chế nổi mình.
 
Trần Thíchngạc nhiên, hỏi: “Mắc bệnh gì, cô ấy làm sao?”
 
Tôn Văn Tấndần trấn tĩnh lại, chậm rãi nói: “Cô ấy bị chẩn đoán nhầm là mắc bệnh tim bẩmsinh, mình đến bệnh viện rồi, bác sĩ nói có khả năng là chẩn đoán nhầm nhưng côấy đã mấy lần nôn ra máu, bác sĩ nói có thể là chứng phổi biệt lập, muốn cô ấyquay lại kiểm tra để xác nhận lại.”
 
Trần Thíchsuýt không giữ chắc được chiếc di động trong tay, anh ta há hốc miệng, nhưng lạicâm lặng, không biết nên nói gì. Sực nhớ ra hôm ấy, anh yêu cầu cô ra đi, côkhóc. Thì ra, cô mắc bệnh, như vậy có nghĩa là cô đã có ý định, còn anh chỉ làthêm muối vào biển thôi. Đường Du là người không thích khóc lóc nhưng nghe xongnhững lời của anh lại bật khóc, khi đó, cô ấy không hẳn là không có tình cảm thậtvới Văn Tấn.
 
Nếu cô gáinày vì điều đó mà rời xa Văn Tấn, điều này khác nào lấy đi mạng sống của cậu ấy,cả đời này Văn Tấn cũng sẽ không tha thứ cho anh ta.
 
Anh ta sẽphải bù đắp thế nào đây?
 
Hôm đó, mưarất to, màn hình tivi trong phòng chờ tàu đang phát tin mới nhất, những hànhkhách đến nhà ga trước để kịp chuyến tàu không mang theo ô đang thò đầu ra từtrong những chiếc xe taxi. Trời tối đen như thể sắp đổ sập, tiếng sét xé ngangtrời, như muốn làm thủng màng nhĩ, phòng chờ cơ hồ cũng rung chuyển, người bêntrong đều kinh hoàng.
 
Tâm trạngai nấy trong phòng chờ càng nôn nóng, bất an, Đường Du thẫn thờ nhìn chiếc valicủa mình, lặng lẽ. Trước khi đến đây, cô đã vứt bớt một số đồ đạc. Nhiều nămnay chỗ ở của cô thường bất định, từ khi học tiểu học, lên cấp hai rồi cấp ba đềuở trong trường nội trú, bắt buộc phải trọ trong trường, sau này lên đại học, cômới thuê nhà bên ngoài, vậy nên đồ đạc của cô thường ít ỏi. Do đã quen với việcchuyển nhà, nên bấy nhiêu năm nay, hành lý của cô vô cùng đơn giản, những thứgiữ lại đều là những đồ cô không nỡ vứt, những thứ khác mặc dù rất cần thiếttrong cuộc sống nhưng nếu không vứt đi, cô cũng chẳng có chỗ để, thêm nữa cônghĩ có lẽ cả cuộc đời này cũng chẳng còn được dùng đến chúng. Nghĩ đến đây, côchợt thấy cay đắng trong lòng, cảm giác ấy khiến trái tim cô nhói buốt.
 
Cô thu dọnđồ đạc rời xa Tôn Văn Tấn theo cảm tính nhất thời, nhưng giờ đây, nghĩ đi nghĩlại mà chằng biết nên đi đâu.
 
Những thángngày trước đây, dù thê thảm, khó khăn nhưng lúc đó lại không thấy sợ, chỉ luônnghĩ cho dù cuộc sống có quẫn bách đến đâu thì cũng phải tiếp tục sống. Nhưnggiờ đây nhìn lại, cuộc sống sau này liệu còn được bao lâu.
 
Hồi nhỏ, côđã từng muốn tự sát, trường nội trú cô học thường xuyên có hiện tượng học sinhnhỏ tuổi tự sát hoặc vì cách giáo dục không hợp lý mà trở thành tội phạm thiếuniên, tất cả những điều đó, cô đều đã vượt qua, nhưng giờ đây, cuộc đời cô đã đếncửa ải cuối cùng.
 
Khi chuyếntàu đi Côn Minh đến giờ xuất phát, cô xách hành lý đứng giữa dòng người, nhìn lốivào không ngớt người chen lấn, bước chân cô bỗng khựng lại.
 
Thông báothúc giục hành khách lên tàu vang vọng từng hồi, khi trong phòng chờ cuối cùngchỉ còn lại một mình, cô mới biết, thì ra mình đang sợ.
 
Cô độtnhiên nhớ lại xem từ khi bố cô biết mình mắc bệnh đến khi chết là khoảng baonhiêu thời gian, nếu trước khi tiêu hết số tiền tích cóp mà cuộc đời cô vẫnchưa kết thúc thì biết phải tính sao?
 
Điều này thậtđáng sợ và cũng thật đáng khóc.
 
Khi chuyếntàu thứ hai đến ga, cô xách hành lý đi thẳng lên tàu, không hề ngoái đầu lại.Lúc bổ sung vé mới biết là chuyến tàu này từ thành phố B đi Trạm Giang, chẳngbiết sẽ đi đâu nên cứ mua vé đến tận ga cuối, sau đó cô vừa kiên quyết lại vừachua xót cáu giận với bản thân: Cùng lắm đến lúc ấy là xách theo hành lý nhảy cầuHổ Môn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.