Tình Yên Đau Đớn Thế

Chương 15


Bạn đang đọc Tình Yên Đau Đớn Thế – Chương 15


Chương15: Chúng mình kết hôn nhé!
 
 
Từ trongsâu thẳm, Đường Du thấy len lỏi chút hãnh diện, cô không phải người thích khoekhoang, nhưng tình yêu vốn luôn đem lại thứ cảm giác hưởng thụ, ấm áp, ngọtngào xen lẫn hân hoan.
 
 
Có lẽ nhữnglời Trần Thích nói khiến Đường Du quan tâm hơn đến cảm nhận của Tôn Văn Tấn, sứckhỏe của cô cũng dần khá lên, cô luôn cố gắng uống hết món canh tẩm bổ, cũngkhông còn mất ngủ về đêm, trong thời gian này, Thẩm Tử Tịnh và chị khóa trên cómấy lần mang canh bổ đến nên thỉnh thoảng họ cũng trò chuyện cùng cô. Lý Văn vàmấy chị em khác, không hiểu sao cũng tìm được đến đây, lần đầu đến, trông thấyTôn Văn Tấn đang nghe điện thoại, Lý Văn trợn tròn mắt, mấy người khác cũngkhông kém phần ngạc nhiên. Tôn Văn Tấn chỉ còn cách vừa nghe điện thoại vừa nóivới Đường Du: “Mọi người nói chuyện, anh ra ngoài nghe máy một lát.” Đường Du gậtgật đầu.
 
Vẫn chứngnào tật ấy, hễ trông thấy Tôn Văn Tấn là bọn họ lại choáng váng.
 
Cố kìm nénsự kích động, Lý Văn thì thầm bên tai cô: “Trần Thích nói với mình là cậu nằmviện, nhưng sao Tôn Văn Tấn lại ở đây, cậu có quan hệ thế nào với anh ấy?”
 
Nhìn phản ứngcủa họ, Đường Du nhớ lại những lời bàn tán của họ về Tôn Văn Tấn trước đâytrong hộp đêm Loạn thế giai nhân, mỗi lời bình phẩm đều khiến trái tim cô xao động,nụ cười chợt nở trên môi cô.
 
Mọi người đềutỏ ra hào hứng, nụ cười đầy ẩn ý của Đường Du càng khiến trí tưởng tượng của họdâng trào. Một cô trước đây cũng khá thân với Đường Du khi còn ở hộp đêm thấycánh cửa vừa khép lại liền đến bên Đường Du, nói đầy vẻ kinh ngạc: “Trời đất,Tôn Văn Tấn, anh ta… anh ta cũng đến thăm cậu à, Tiểu Du, cậu rốt cuộc là trúngđộc đắc đấy à?”
 
Đường Duchưa kịp đáp lời, cánh cửa lại mở ra, Tôn Văn Tấn đứng đó, gã không ngờ lại gặpphải tình huống khó xử này, đúng lúc nghe được câu nói trên, gã khựng lại ở cửakhông biết nên vào hay ra. Tôn Văn Tấn vốn bình tĩnh tự nhiên, từ tốn lịch sựtrước mặt các cô gái, đối diện với mấy cô phục vụ của hộp đêm Loạn thế giainhân, mặt gã lại ửng đỏ, không biết ứng phó ra sao.
 
Tôn Văn Tấnđã quá quen với vẻ ung dung, tự tại trước những người phụ nữ ngưỡng mộ mình,nhưng trong khoảnh khắc này, trước mặt Đường Du, cùng lúc bị nhiều cặp mắt chămchú dõi theo, trước đó lại còn nghe thấy cả những lời trêu ghẹo, gã bỗng lúngtúng. Trước đây, Trần Thích vẫn thường nói gã không biết ngại ngùng, luôn chailì trước mặt phụ nữ, nhưng khi gã thật lòng, khuôn mặt lại ửng lên.
 
Nhìn dáng vẻcủa Tôn Văn Tấn, ánh mắt Đường Du lấp lánh niềm vui, gã chợt mím môi nhìn cô, sắcmặt cũng dần trở nên hân hoan, hai người nhìn nhau rất lâu, quên khuấy sự có mặtcủa mọi người. Lúc sực nhớ ra, cả hai đều thấy ngượng ngùng, Đường Du đỏ mặtquay đi, nhưng Tôn Văn  Tấnnhanh chóng lấy lại trạng thái, gã ho một tiếng hắng giọng, nói: “Anh có chútviệc phải đi, sẽ về hơi muộn, mọi người ở đây nói chuyện nhé.”
 
Cô khẽ gậtđầu, dặn dò: “Anh lái xe cẩn thận nhé.”
 
Đường Dukhông cố ý khoe khoang, cô thực sự lo lắng cho Tôn Văn Tấn. Mấy hôm cô nằm viện,có một hôm gã nói mà như đang kể chuyện cười cho cô nghe, bảo nửa đêm lái xe về,đi được nửa đường thì ngủ gật, xe xuyên sang vạch vàng, suýt đâm vào xe ở trướcmắt, may mà xe trong nội thành đi với tốc độ chậm, nên chưa va phải, gã tự tátmạnh mình mấy cái mới đủ tỉnh táo để lái xe về, điều khiển xe bấy nhiêu nămnay, gã chưa lần nào ở trọng tình trạng như thế, nói ra, chắc chắn mọi người sẽcười. Nhưng nghe xong, cô không cười, nghĩ đến cảnh gã đi lại đêm hôm, từ đó vềsau, mỗi lần gã lái xe cô đều cảm thấy lo lắng.
 
Tôn Văn Tấncúi đầu nói với Lý Văn, “Nhờ mọi người chăm sóc Tiểu Du giùm.”
 
Toan chuẩnbị đi, gã bỗng quay người lại, lặng lẽ nhìn, cả đám người làm ở hộp đêm đều nínthở chờ đợi, ai ngờ gã chỉ quay lại nhìn Đường Du, rồi lại nhìn Lý Văn và mọingười, sau đó cười mãn nguyện, đóng của lại rời khỏi phòng bệnh.
 
Bước chânTôn Văn Tấn trở nên nhẹ tênh, tâm trạng thoải mái, ở Loạn thế giai nhân gã biếtcó nhiều người bàn tán sau lưng, hễ trông thấy gã là lại toát mồ hôi, nói nănglắp bắp, đấy đều là phản ứng của các cô gái trẻ, vì đã quen với cảnh này nêntrước đây gã ít khi để ý, hôm nay gã lại thấy vui vui, trong lòng thoáng dângtrào cảm xúc, nhớ đến ánh mắtnhững cô gái đó, nét rạng rỡ trên gương mặt của ĐườngDu, gã bỗng bật cười, vui vì đây là lần đầu tiên tình yêu được công khai, vuivì quan hệ giữa gã và Đường Du đã thân mật, không còn khoảng cách.
 
Đây là lầnđầu hai người công khai quan hệ tình cảm, tuy chỉ là trước mặt vài nhân viên phụcvụ của hộp đêm, nhưng trong lòng họ đều có một cảm giác vui mừng và hạnh phúc,tuy có phần hơi muộn màng, nhưng vẫn đủ để sưởi ấm trái tim họ.Từ trong sâu thẳm,Đường Du thấy len lói chút hãnh diện, cô không phải người thích khoe khoang,nhưng tình yêu vốn luôn đem lại thứ cảm giác hưởng thụ, ấm áp, ngọt ngào xen lẫnhân hoan. Dẫu sao, yêu gã và được gã yêu khiến cô thấy hạnh phúc và hãnh diện.
 
Sau khi gãđi, đúng ba phút, mấy người trong phòng không dám động tĩnh gì, tất cả đều đổ dồnánh mắt vào cánh cửa đã được khép lại, như thể sợ nó lại bị bất chợt mở ra, rồiTôn Văn Tấn lại xuất hiện ở cửa.
 
Lúc ấy, họđều thấy Tôn Văn Tấn là người đàn ông xa vời, giờ đây gã lại bỗng trở thànhtình nhân của Đường Du. Nghĩ đến đây, trong lòng Đường Du dâng trào niềm vuixen lẫn hành phúc.
 
Ba phútsau, cửa vẫn đóng kín, Tôn Văn Tấn không quay lại, mấy người bắt đầu tranh nhaunói.
 
“Tiểu Du, bạntrai cậu chính là Tôn Văn Tấn à?”
 
“Anh ấychăm cậu ở viện, ôi trời ơi, hai người ở cùng nhau hả?”
 
“Ở viện TônVăn Tấn có giặt đồ cho cậu không? Anh ấy có nấu cơm cho cậu không, còn nữa, cậudùng cách gì mà có anh ấy đấy, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, mau nói đi…”
 
“Lát nữaanh ấy có đến nữa không?”
 
Hàng loạtcâu hỏi như súng liên thanh phát ra, mắt mũi ai nấy đều long lanh, trên mặt cônào cũng khắc sẵn ba chữ: Tôn Văn Tấn, Tôn Văn Tấn…
 
Đường Du dởkhóc dở cười, trả lời qua loa cho xong chuyện, mọi người lại bắt đầu ngónghiêng xung quanh, giọng thốt lên vẻ khoa trương: “Ồ, thảm, sofa, tivi, điềuhòa, lại còn có cả tủ lạnh nữa, rốt cuộc là phòng bệnh hay khách sạn vậy, hayđây là phòng bệnh dành cho cán bộ cao cấp trong truyền thuyết?
 

“Lúc mớivào mình để ý rồi, hình như đến cả thang máy cũng không dùng chung với nhữngphòng bệnh bình thường. Ôi, nghe nói những phòng thế này có tiền chưa chắc đãđược ở. Trước đây mình có người bà con đã từng nằm ở bệnh viện này, cô bảo ởđây một ngày phải tiêu mấy ngàn tệ, ôi, kinh khủng thật, đúng là giàu có.”Không đợi Đường Du trả lời, đã có người chen vào giải thích.
 
Buôn chuyệnxong, mọi người quay trở lại vấn đề chính, hỏi thăm tình hình sức khỏe và ca phẫuthuật sắp tới của Đường Du, cô trả lời từng câu, mọi người bảo cô đừng quá căngthẳng, có người còn mang cả canh gà đến, nói: “Canh này do chị em tự tay hầm, cậugiờ phải uống nhiều, ăn nhiều, tẩm bổ để béo lên, khi phẫu thuật mới không cực,chứ cậu không biết đấy thôi, đụng đến dao kéo là hại người lắm, còn trẻ vậy màphải giải phẫu lồng ngực, nên càng phải cẩn trọng. Trước đây người cô của tớcũng phải mổ phần ngực, cứ sợ trước khi mổ ăn nhiều quá sau này không gầy lạiđược, cậu đừng có bắt chước cô ấy, cần phải ăn uống nhiều, như thế mới có đủ sứckhỏe.”
 
Cuối cùng,ngày phẫu thuật cũng đến, bác sĩ ngoại khoa yêu cầu họ ký nhận cam kết, Tôn VănTấn đang trong phòng bệnh của Đường Du, gã ôm cô không chút ngượng nghịu, bácsĩ giải thích về mức độ nguy hiểm của ca phẫu thuật, dù vị bác sĩ luôn nhấn mạnhrằng đây chỉ là cuộc phẫu thuật nhỏ, nhưng những điều khoản trong bản cam kếtphẫu thuật vẫn rất đáng sợ. Gã ôm Đường Du từ phía sau, cô không thấy được cảmxúc trên mặt gã, chỉ nghe được tiếng thở của gã trên đỉnh đầu mình, và cả mùicơ thể gã đang bao bọc lấy cô, sau khi nghe xong những lời của bác sĩ, gã chỉ hỏi:“Mức độ nguy hiểm lớn nhất là khoảng bao nhiêu phần trăm?”
 
Đường Du nhớmãi, trước khi nghe lời đáp của bác sĩ, Tôn Văn Tấn nắm chặt tay cô, nín thở,lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
 
Vị bác sĩnhẹ nhàng đáp: “Dưới 5%”
 
Lúc này, gãmới thở phào.
 
Vị bác sĩđi rồi, hai tay gã vẫn ôm chặt, cằm tựa lên đầu cô. Đường Du không thấy vẻ mặtgã, chỉ cảm nhận được hơi ấm của cơ thể người yêu, phòng bệnh tĩnh lặng, tựanhư nghe thấy cả nhịp tim của gã, không gian và thời gian đều ngừng trôi trongkhoảnh khắc này. Đường Du chợt thấy hoảng hốt, sự tĩnh lặng khiến cô cảm giáchoang mang, vừa tang thương lại vừa chua xót, đợi thời gian từ từ trôi qua, dầntrở nên vừa xót xa, vừa yếu mềm, cô biết gã sợ, sực nhớ đến những lời TrầnThích nói trước đây, khi cha và anh trai của Văn Tấn lần lượt bị vào tù, anh rểvà chị gái tử nạn máy bay, đứa cháu trai duy nhất bệnh nặng qua đời, chị dâu tựsát, gã chỉ có thể đứng nhìn người mẹ ung thư giai đoạn cuối qua đời trên giườngbệnh, cảm thấy hoàn toàn bất lực.
 
Nghĩ đếnđây, Đường Du cảm giác một nỗi buồn dâng lên.
 
Cô đẩy gãra, quay người lại, tháo chiếc lắc ngọc cô vẫn đeo đặt vào lòng bàn tay gã, cườinói: “Hãy chờ em.”
 
Gã lại đeovòng vào tay cô, sực nghĩ ra điều gì, gã tháo từ cổ ra một cây thập tự, cẩn thậnthắt vào lắc tay của cô, nói: “ Đây là kỷ vật cuối cùng của mẹ anh, do một vịcha xứ tặng.”
 
Đường Duchưa kịp nhìn kỹ cây thánh giá thì đột nhiên gã lại ôm cô vào lòng: “Cả nhà anhtheo đạo, đều là tín đồ Cơ đốc, nhưng trước đây, anh ít khi đi lễ, đợi khi nàoem khỏe mạnh, nhất định anh sẽ đi lễ hàng tuần.”
 
Giọng gãnghe rất nghiêm túc, từng câu từng chữ cứ như thể đang thề thốt vậy.
 
Gã không giốngvới Tôn Văn Tấn mà cô biết, trước đây, gã luôn tỏ ra bất cần, bỡn cợt với mọithứ, thậm chí đùa cợt với chính bản thân mình, dáng vẻ luôn vô tình, nhưng hìnhnhư lúc này đây cô mới bắt đầu quen biết gã.
 
Ca phẫu thuậtrất thành công, buổi tối đầu tiên sau khi mổ, trong lúc hôn mê, Đường Du luônnghe thấy tiếng Tôn Văn Tấn thì thầm bên tai, giọng gã có vẻ vui mừng hớn hở,hình như gã nói nhịp tim của cô đã hồi phục lại như bình thường, ngày hôm sau tỉnhlại, cô thấy có rất nhiều người đến thăm, nào là vợ chồng Trần Thích – Tử Tịnh,Thang Dĩnh, và cả Lý Văn cùng đám chị em nữa.
 
Thấy TiểuDu tỉnh dậy, Văn Tấn cười, cuối cùng cô cũng yên lòng.
 
Ca phẫu thuậtthực sự thành công, những tháng ngày tiếp theo đều tràn ngập niềm vui, Đường Duhồi phục nhanh, việc tháo bỏ ống dẫn tiểu và ống dẫn dịch lồng ngực diễn ra thuậnlợi, cô nhanh chóng đi lại được và cũng có thể tự mình ngồi dậy, chưa đầy nửatháng đã có thể tháo chỉ, xuất viện, Tôn Văn Tấn muốn cô ở thêm vài ngày, nhưngĐường Du nói thực sự không muốn nằm viện nữa nên đành làm thủ tục xuất viện chocô.
 
Vấn đề phẫuthuật đã xong xuôi, giờ chỉ còn việc bồi bổ sức khỏe, do trong nội thành ồn ào,hơn nữa hiện giờ không thể để Tiểu Du bị nhiễm trùng, Tôn Văn Tấn quyết địnhđưa cô về dưỡng bệnh tại tòa biệt thự trong nông trại của Thang Dĩnh. Sau khicô xuất viện, Tôn Văn Tấn phải đi thành phố SZ một chuyến. Công ty gã sau nhiềunăm hoạt động, việc vận hành đã vào quy củ, không cần việc gì cũng phải đíchthân gã đứng ra giải quyết, thêm vào đó lại có người thư ký bản lĩnh trungthành toàn quyền xử lý, nên ngày thường gã không phải tốn quá nhiều công sức.Nhưng từ hồi Đường Du mất tích, ngã bệnh đến giờ, hai tháng nay gã không vềcông ty xem xét công việc. Lần này Đường Du xuất viện, xem như mọi chuyện đã ổnđịnh, gã cũng nên về thành phố SZ một chuyến, Đường Du ở đây đã có Thang Dĩnhchăm sóc, nên gã cũng thấy an tâm phần nào.
 
Thang Dĩnhnghe xong liền bật cười: “Cậu vẫn còn nhớ công ty của mình à.”
 
Văn Tấn cũngcười, trở lại dáng vẻ ngày thường: “Sao có thể không làm việc, không làm thì đếnlúc…” vừa nói gã vừa cười mà như không, nhìn về phía Đường Du, ánh mắt chất chứađầy hàm ý.
 
Sắc mặt củaThang Dĩnh bỗng nghiêm lại, chị nói: “Đúng rồi, mới đây chị có nghe nói Châu CẩmĐường nhắc đến em gái của cậu ấy, người ta cũng đường hoàng là một thiên kim tiểuthư, vậy mà bị cậu nô dịch bao nhiêu năm, nếu trong lòng cậu không còn chỗ nàonữa thì hãy nhân từ một chút, nói rõ ràng, dứt khoát, đừng để lỡ tuổi xuân củangười ta.”
 
Sau khi ĐườngDu đến ở biệt thự của Thang Dĩnh được một ngày, Tôn Văn Tấn phải đi thành phốSZ.
 
Chuyến đinày của Tôn Văn Tấn kéo dài gần hai tuần, không biết đã xảy ra việc gì, trướcđây gã về thành phố SZ xử lý công việc thường không quá năm ngày. Trong lúc đidạo cùng Đường Du, Thang Dĩnh vô tình nhắc đến, chị an ủi: “Không có vấn đề gìto tát đâu, em yên tâm, cậu Văn Tấn này vốn thông minh từ nhỏ.”
 
Khi xuất viện,bác sĩ đã năm lần bảy lượt căn dặn, bệnh của Đường Du phải tuyệt đối tránh mọisự viêm nhiễm, nếu bị nhiễm trùng sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Bác sĩ còn nói sứckhỏe của người bệnh sau khi phẫu thuật thường yếu ớt, thể lực giảm sút, mức độhoạt động của phổi hạn hẹp, không thể khỏe như ban đầu, cũng có nhiều bệnh nhânvì thế mà có áp lực về mặt tâm lý, khi ở nhà bệnhcần sự động viên an ủi, đừng đểhọ có bất kỳ khúc mắc gì. Thang Dĩnh nhớ rằng mình có nhắc đến chuyện cô Châutrước khi Tôn Văn Tấn đi, nên thấy hơi chột dạ. Trước đây chỉ vì câu nói của TrầnThích mà cô bỏ đi không để lại dấu tích, khiến Tôn Văn Tấn cuống cuồng tìm kiếmkhắp nơi, chị ta cũng hơi lo, bèn kể cho Đường Du một số chuyện về Tôn Văn Tấn.
 
“Chắc emkhông biết cậu Văn Tấn đã phất lên thế nào nhỉ? Cuối thập niên 80 đầu thập niên90, việc làm ăn trong nước với các nước Đông Âu đang phát triển mạnh, anh traicậu ấy có quan hệ làm ăn với các nước Đông Âu và Liên Xô, kiếm được rất nhiềutiền, chị gái và anh rể cậu ấy cũng đầu tư chút ít, chỉ là mang tính tượngtrưng, không ngờ cũng lãi to, tiếc là sau này nhà cậu ấy xảy ra chuyện, chẳngcòn tiền bạc gì. Văn Tấn cũng may, tránh được nạn tù tội.
 
Sau khi tốtnghiệp cấp ba, vì bạn gái không thi đỗ vào trường Đại học Q nên cậu ấy kiên quyếtkhông học trường Q nữa và cũng không chịu đi Mỹ, dẫn bạn gái trốn đi thành phốSZ, mang theo mười mấy vạn tệ trên người, số tiền ấy là vốn riêng của người mẹ,bà đã đưa hết cho cậu ấy. Theo vật giá thời bấy giờ, mười mấy vạn tệ không phảilà ít. Cậu ấy có người bạn làm việc trong ngân hàng phát triển ở thành phố ấy,khi ấy, ngân hàng mới thành lập nên đang cần huy động vốn khắp nơi, cậu ấy nghengười ta nói hay, thế là đổ hết tiền vào đầu tư, cuối cùng, trên người chẳng cóxu nào, rồi sau đó bị bố tìm được về, chỉ còn cách ngoan ngoãn lên máy bay sangMỹ. Cuối năm ấy, ở nhà xảy ra chuyện, cậu về nước, không nghĩ đến khoản tiềntrước đây nữa. Xem ra, Tôn Văn Tấn cũng là người may mắn, sau này, khoản tiềnmà cậu ta đầu tư trong ngân hàng trở thành cổ phần. Thời ấy, toàn dân chơi cổphiếu, giá cổ phiếu tăng chóng mặt, mỗi một cổ phiếu tăng lên đến hơn một trămsáu mươi tệ, nhờ thế mà cậu ta sở hữu được số tài sản hơn hai mười triệu tệ. Từđó, cậu ấy bắt đầu tự mình kinh doanh, lúc đầu, cậu ta lợi dụng các mối làm ăncủa anh trai và chị gái, hợp tác với cả bên Đông Âu nữa, sau này do có sự thayđổi về chính sách nên chỉ làm ăn trong thành phố SZ, phạm vi kinh doanh bao gồm:mậu dịch, chứng khoán, địa ốc, IT, làm bất kỳ cái gì có thể kiếm ra tiền, đếnlúc đứng vững rồi thì phát triển thị trường trong nước. Cậu ta lợi hại hơn cảanh trai và chị gái mình.”
 
Sau mười bangày, Tôn Văn Tấn trở về từ thành phố SZ, Thang Dĩnh đích thân lái xe đi đón.Đường Du ở nhà nấu canh, đây là món canh mà cô mới học được từ Thang Dĩnh.Thang Dĩnh nấu ăn rất ngon, gần đâu Đường Du theo học nghề, tay nghề cũng khálên rất nhiều. Tôn Văn Tấn sắp về, cô hăng hái muốn trổ tài.
 

Về đến nơi,Tôn Văn Tấn vào ngếp tìm cô. Mười mấy ngày không gặp, Đường Du lại mới khỏi bệnh,không ngờ lúc gặp, trông cô môi đỏ, da dẻ hồng hào, món canh của chị Thang đãgiúp cô trở nên xinh đẹp, rất ưa nhìn.
 
Ngoảnh lạitrông thấy gã, trong ánh mắt cô lấp lánh niềm vui sướng, nhưng giọng lại hững hờhỏi: “Anh về rồi à?”
 
Một tay gãgiữ vào khung cửa, mắt chăm chú nhìn khiến đôi má Đường Du ửng đỏ, giọng cô nhỏnhẹ, nũng nịu: “Sao nhìn em kỹ vậy?”
 
Câu nói ngọtngào đó chạm thẳng vào trái tim gã, nhìn quanh không có ai, gã sải bước đến gần,cúi đầu hôn lên cổ cô, đôi tay ranh mãnh vuốt ve khắp cơ thể.
 
Đường Du sợThang Dĩnh trông thấy, dù sao đây cũng không phải nhà mình, nhưng vì đang tháigừng, một tay cầm dao, tay kia ướt át, không thể đẩy gã ra, cô đành quay người lại,áp mặt vào ngực gã: “Này, sao anh liều thế, cẩn thận không mọi người trông thấy.”
 
Tôn Văn Tấnmỉm cười, trống ngực khẽ rung lên, không đáp lời nhưng bàn tay gã đã chạm vàongực cô rồi nhè nhẹ xoa lên chỗ phẫu thuật, nụ hôn bắt đầu trở nên cuồng nhiệt,liếm láp cả hơi thở của cô, giọng Đường Du dần bị nuốt chửng vào trong họng gã,đã lâu lắm rồi cả hai mới lại hôn cuồng nhiệt đến thế nên không sao kiềm chế được.Tôn Văn Tấn hôn say đắm, gã cởi phăng khuy áo cô, bộ ngực nõn nà lộ ra. ĐườngDu sực tỉnh, đây là bếp, nhiều người qua lại, Thang Dĩnh và người giúp việc cóthể vào bất kỳ lúc nào liền vội giãy ra, lùi lại sau vài bước, không còn ôm siếtnhau nữa, khuôn mặt cả hai đều đỏ bừng, hổn hển nhìn nhau.
 
Ngay lập tức,Tôn Văn Tấn bất chợt bước nhanh lại, để cô tựa người vào mép bục nấu ăn, tay sờsoạng phần ngực phập phồng của cô rồi hôn bất chấp mọi thứ, tay kia bắt đầu cởiquần cô ra.
 
Nghe tiếngthở hổn hển dồn dập của gã, nụ hôn khiến toàn thân Đường Du mềm nhũn, tim đậploạn xạ, Tôn Văn Tấn thường rất để ý đến phản ứng của cô, chưa từng thấy gã hấptấp thế này bao giờ, bàn tay đang vuốt ve bộ ngực khiến cô thấy đau.
 
Cô run lên,nói, “Đau!”
 
Gã buôngtay, ôm cô vào lòng, tiếng thở vẫn
 
Không gianbỗng tĩnh lặng, tiếng nước reo trên bếp “u u”, cô vẫn chưa thái xong gừng, thịtgà cũng chưa rửa, cô biết Thang Dĩnh và người giúp việc thường xuyên ra vào nơiđây, nhưng rất nhanh, cô đặt dao vào bồn rửa, lau tay lên chiếc tạp dề, quayngười lại víu lên cổ gã, nhón chân lên hôn, nụ hôn dịu dàng, say đắm.
 
Tôn Văn Tấnhơi ngạc nhiên, ban nãy khó khăn lắm mới lấy lại được lý trí, trong nháy mắt cảmxúc lại dâng trào. Như bị ma ám, gã hôn say sưa, cẩn trọng, lưỡi nhẹ quấn vàomiệng cô, liếm láp, mềm mại, nhẹ nhàng và vô cùng dịu dàng, cơ thể Đường Du dầnbị ôm trọn vào lòng, cả hai cứ hôn qua hôn lại mãi như thế cho đến khi Đường Dunghe thấy tiếng nước sôi, toan ra tắt bếp, không ngờ mới cử động nhẹ đã bị gãkéo lại rồi tự gã với tay ra tắt, tiếp tục ôm chặt cô vào lòng, hai cơ thể ápsát nhau, có vật gì đó cưng cứng, cảm nhận rõ phản ứng sinh lý của gã, miệng côbất giác khát khô. Gã luồn tay vào áo cô từ phía sau lưng, khều khẽ, khuy áolót bật ra, bàn tay di chuyển tiếp về phía trước rồi ôm trọn lấy bầu ngực, taykia dần mạnh dạn tháo quần cô ra, lúc này, Đường Du đã không còn lý trí, hoàntoàn tuân theo ý nguyện của gã.
 
Cuối cùngcũng cởi được chiếc quần của cô, gã nhanh chóng tụt quần mình, cả hai áp vàonhau, rồi cô được nhấc lên cao, toàn thân Đường Du ngả về phía sau, hai tay nắmchặt bục nấu ăn, lúc này gã đã vào trong cơ thể cô, người Đường Du cương cứng,Tôn Văn Tấn cảm nhận được cả sự ươn ướt, mềm ấm, từng thớ thịt đang co thắt lại,suýt không kiềm chế được, gã càng muốn vào sâu hơn.
 
Cảm xúc vừamạnh mẽ vừa cuồng nhiệt, Đường Du nghiêng mặt vào bục nấu ăn, gần như không chịuđựng nổi, ánh mắt hướng về phía cánh cửa bếp đang mở, miệng thốt lên khe khẽ, đầylo lắng: “ Văn Tấn, đóng cửa lại, cửa…”
 
Gã đã vàosâu trong cơ thể cô, thể xác và tâm hồn họ hòa quyện tại một điểm, không còn thờigian đâu để ý đến những thứ xung quanh.
 
Đường Du đãđuối sức, cô giơ tay víu cổ gã nhằm tìm một điểm tựa, cảm nhận thấy cô khôngbám vững được thêm, gã kéo cô lại, cả hai cùng đứng đó làm tình.
 
Bất chợt,phía hành lang bên ngoài vang lên tiếng động, hình như có người ngang qua, ĐườngDu lo lắng đến nỗi không dám kêu gã đóng cửa nữa, chỉ cắn chặt răng, mắt limdim, tiếng thở nặng nề, cô khổ sở nén từng tiếng, giọng nói và biểu lộ như thểđang bị ai đó hành hạ, Tôn Văn Tấn lợi dụng cơ hội, kéo áo lót lên, cúi đầu hônlên đầu vú đang lộ ra ngoài, lưỡi liếm một vòng, như thể đối phương càng khổ sởnhẫn chịu, gã càng muốn cô hét lên, Đường Du đã không chịu nổi sự kích thíchnày từ lâu, chân cứ mềm nhũn, may mà có Tôn Văn Tấn ôm chặt nếu không cô đãkhông trụ nổi.
 
Trận mâymưa đã qua, cô không thể tiếp tục nấu canh nữa, Văn Tấn giúp cô chỉnh sửa qualoa rồi bế cô vào phòng tắm, đang cởi quần áo thì phát hiện mình quên đóng cửa,toan ra đóng thì gã đẩy cửa bước vào, Đường Du ngạc nhiên, dùng khăn tắm choànglên người, ánh mắt nhìn vẻ thăm dò: “Anh vào đây làm gì?”
 
Đôi mắt TônVăn Tấn ánh lên vẻ khôi hài, quan sát cô từ trên xuống dưới, vừa cởi đồ vừanói: “Anh cũng tắm.”
 
Trong chớpmắt, khuôn mặt và cổ Đường Du đều ửng đỏ, nhất là nhớ đến chuyện hai người vừamới làm ban nãy, bản thân tự nhiên lại có phản ứng như vậy, gã đã cởi đồ nên côkhông dám đuổi gã ra, cũng không dám nhìn thẳng gã, chỉ thu người vào góctrong, nhường cho gã phần lớn diện tích, không biết có nên tháo chiếc khăn tắmđang quàng trên người ra không. Dù hai người có quan hệ thân mật từ lâu nhưngchưa trần trụi, thản nhiên nhìn nhau thế này bao giờ, Đường Du bỗng thấy ngượng.
 
Sau một hồi,thấy Tôn Văn Tấn mở vòi hoa sen, có lẽ đã cởi xong quần áo, nhưng cô vẫn quấnchiếc khăn tắm ngang ngực, thu mình trong một góc, lưỡng lự, do dự.
 
“Có mỗi mộtvòi hoa sen thôi, em đứng xa thế thì sao tắm được, mau lại gần đây.”
 
“Em, em cấtkhăn tắm đã.” Cô nén thở, nhẹ nhàng đặt khăn tắm lên giá, tiến gần hơn một chútnhưng mắt vẫn không dám nhìn cơ thể gã.
 
Tôn Văn Tấnthấy buồn cười: “Sao không lại gần đây, sợ anh ăn thịt à?”
 
“Không phải.”Đường Du gượng gạo gần thêm chút nữa.
 

Vừa tiến lạigần, lưng cô liền bị ôm trọn bởi một cơ thể khác, Tôn Văn Tấn đã áp sát cô từphía sau, môi gã liên tục hôn lên tai và cổ cô rồi hít hà, giọng nhỏ nhẹ đầy mêhoặc: “Gần thế này, không sợ anh ăn thịt sao?” vừa nói vừa ôm siết, phần thândưới bị ép sát vào gã, cô cảm nhận được rõ rệt một vật cứng ở dưới, hơi thởnong nóng phải ạnh vào tai cô, tê tê, ngưa ngứa, cảm thấy như da đầu đang nứtra, tai ửng đỏ, động mạch cổ giần giật, gã phát hiện ra, dường như tỏ ra đắc ý,khẽ bật cười, rồi không ngại ngần hôn lên động mạch trên cổ cô, dùng cơ thểmình nhấc cô lên, tay lần mò xuống phía dưới bụng, vuốt ve phần mềm mại nhất,xoa nhè nhẹ, ngón tay thô ráp của gã vừa chạm tới, xúc cảm dâng trào khi da taychạm vào phần mềm mại, lõa lồ ấy, dịu dàng và hứng khích. Cô khẽ run, từ họngvang ra tiếng rên khe khẽ. Gã liền quay đầu cô đi hướng khác rồi cúi xuống hônlên đó.
 
Kết quả là,sau khi tắm xong, Thang Dĩnh đã đến gọi cả hai ra ăn tối.
 
“Canh em nấuđâu?” Thang Dĩnh hỏi Đường Du ngay trên bàn ăn. “Chẳng phải em muốn nấu canh đểVăn Tấn nếm sao? Chiều nay còn thấy em bận cả buổi trong bếp cơ mà?”
 
Đường Du chỉbiết cúi gập mặt.
 
Không chờcô trả lời, Thang Dĩnh nghiêm mặt nhìn Tôn Văn Tấn: “Văn Tấn à, bác sĩ nói phổicủa Tiểu Du có vấn đề, cô ấy lại vừa trải qua phẫu thuật, cậu phải giữ mức độ.”
 
Tôn Văn Tấncười hi hi, gã còn có thể cười được, Đường Du chỉ hận là không mua một khoanh đậuhũ để đập đầu vào đấy.
 
Thang Dĩnhhiểu, chị cố nhịn cười, nói: “Hôm nay, chị phải vào trong thành phố, phải đi sớmnên không ăn nữa, hai người cứ ăn uống tự nhiên.” Dứt lời, chị đứng dậy đi,dành cho hai người khoảng không gian riêng.
 
Đường Du cắmcúi ăn, ăn được một nửa, ngẩng đầu lên thấy Tôn Văn Tấn đang nhìn. Ánh mắt gãdò xét khuôn mặt cô, giọng thản nhiên: “Chị Thang đi rồi, sao mặt em vẫn đỏ gaythế?”
 
Mặt ĐườngDu càng đỏ hơn, do khả năng hoạt động của phổi có hạn, giọng cô cũng trở nên nhỏ,nhưng vẫn hơi có vẻ gắt gỏng: “Anh ăn đi cho nóng!”
 
Trông dángvẻ của cô, gã không nỡ trêu tiếp mà cũng cúi đầu ăn cơm, gã nhịn cười đến nỗihai bờ vai rung lên.
 
Sau bữacơm, gã đưa cô đi dạo, coi như tập thể dục. Giờ đã là đầu mùa đông, cạnh đầm nướctrong nông trại có một cây ngô đồng Pháp, rụng một lớp lá, giẫm lên, nghe xào xạc,một cơn gió thổi tới, lo lắng hỏi từ phía sau: “Em có lạnh không?”
 
Đường Dukhông quan tâm, cứ đi thẳng về phía trước.
 
Tôn Văn Tấntiến vài bước theo kịp cô, gã nghiêng đầu nhìn, miệng cười, hỏi: “Vẫn giận anhà?”
 
Cô không trảlời.
 
Gã cứ mặccô như thế, nắm lấy tay cô, dáng vẻ không chút ngại ngùng: “Ôi, em không lạnhnhưng anh lạnh, em sưởi ấm cho anh nhé.”
 
Đường Du hấttay gã, nói: “Ai thèm.”
 
Tôn Văn Tấnđưa tay lên vuốt nhẹ má cô, khuôn mặt vẫn tươi cười, nhưng nụ cười ấy rất hàmý: “Sắc mặt của em tốt thật, lúc giận trông càng xinh.”
 
Lời nói củagã ám chỉ điều đó, Đường Du tự hiểu như thế, cô vừa xấu hổ, vừa cáu liền hấttay gã ra, đi lên phía trước, nói: “Đồ mặt dày!”
 
Văn Tấn vộikéo cô lại, nửa bế nửa ôm, nhẹ nhàng dẫn cô đến ngồi dưới gốc cây ngô đồng,khuôn mặt vẫn cười hớn hở: “Xem ra chức năng hoạt động phổi của em hồi phục nhiềurồi, giọng nói đã to hơn, nào, thử mắng anh thêm câu nữa xem nào…”
 
Đường Du vừatức giận, vừa bất lực, lại vừa thấy ngọt ngào, cô nũng nịu đấm vào người gã,nói: “Đồ đáng ghét!”
 
Tôn Văn Tấnđỡ quả đấm của cô, cười, mặt mày hớn hở, cặp mắt nheo nheo: “Thôi đừng giận anhnữa, anh đố em một câu nhé!”
 
Đường Du dựavào lòng gã, mắt nhìn làn gió nhẹ thổi lướt trên mặt hồ, nhìn những chiếc lángô đồng xào xạc chao nghiêng trong gió, rồi rơi xuống, khiến mặt hồ lăn tăn. Mặtcô áp sát vào ngực gã, có thể nghe được nhịp tim tràn đầy sinh lực của gã.
 
Văn Tấn vừacởi áo khoác của mình choàng lên người cô, vừa chậm rãi nói: “Có một con thỏ trắngmuốn đến thôn Đào Hoa thăm bà ngoại, đi mãi đi mãi rồi bị lạc đường, đúng lúc ấynó gặp một con thỏ đen, liền nói: “Anh thỏ đen ơi, anh có thể chỉ đường tớithôn Đào Hoa giúp em không?” Thỏ đen liền bảo: “Nếu cô em làm anh vui vẻ, anh sẽchỉ đường cho.” Không còn cách nào khác, thỏ trắng ta đành phải làm chuyện ấy vớithỏ đen. Đi mãi đi mãi lại bị lạc đường, lần này thỏ trắng gặp một con thỏ xám,nó liền hỏi đường, thỏ xám đáp: “Nếu ngươi làm ta sung sướng, ta sẽ chỉ đườngcho.” Không còn khác nào khác, thỏ trắng đành làm cái chuyện ấy với thỏ xám.Sau đó, thỏ trắng hạ sinh được một chú thỏ con. Đố em, chú thỏ con đó có màugì?”
 
Đường Dukhông mấy để ý, cô lưỡng lự một lát rồi đáp: “Màu trắng!”
 
“Khôngđúng!”
 
“Thế màuđen à?”
 
“Cũng khôngđúng.”
 
“Hay là màuđen trắng xám?” Nói đến đây, Đường Du đã cảm thấy ắt có bẫy trong câu đố này,nhưng nhất thời cô không nghĩ ra.
 
“Cũng khôngđúng nốt!”
 
Lúc này, côkhông suy nghĩ thêm, trí tò mò lên đến đỉnh điểm, cô ngồi dậy, tò mò nhìn gã, hỏi:“Thế nó có màu gì?”
 
Tôn Văn Tấnnhìn đôi mắt cô tròn xoe, long lanh đang chăm chú nhìn gã, gã lại muốn bật cười,cũng may cuối cùng kìm nén được, gã nhìn cô, nói: “Nào, lại đây, nếu em làm anhsung sướng, anh sẽ nói à biết!” Dứt lời liền bật cười.

 
Lúc này, ĐườngDu mới biết mình bị mắc bẫy, cô tức giận thật, đùng đùng đứng dậy toan bỏ đi,nhưng Tôn Văn Tấn đã ôm chặt lại, không để cô đi. Đường Du càng cáu, cô giãy rấtmạnh, gã bỗng thu cánh tay lại, cả người cô lọt thỏm trong lòng gã, giọng nói củagã trở nên nghiêm túc khác thường: “Tiểu Du, đợi em tốt nghiệp xong, chúng mìnhsẽ kết hôn nhé.”
 
Đường Du tạmngưng mọi sự kháng cự, cô nhìn thấy một chiếc lá chầm chậm rơi xuống mặt hồ, từnglàn sóng cứ lan ra lan ra, chiếc lá nhẹ trôi trên mặt nước dập dềnh, tựa như giọngcủa gã vọng vào trái tim cô. Cô cảm thấy mắt mình cay cay, trong tim như có luồngkhí ấm áp chạy qua, có lẽ người phụ nữ nào nghe được câu nói này cũng thấy ấmlòng. Ai đó đã nói rằng, sự chân thành lớn nhất của người đàn ông với người phụnữ thể hiện ra lúc anh ta ngỏ lời cầu hôn. Dẫu sao, trên thế giới này có biếtbao đàn ông và đàn bà, đời người khó đoán, ai cũng s bị tổn thương, sợ phải chođi, nhưng gã lại chọn cô là người chia sẻ suốt cuộc đời, sự xúc động dâng tràotrong lòng cô. Từ nhỏ đến lớn, ngay cả bố mẹ ruột còn không đoái hoài gì, nhưngngười đàn ông trước đây từng tuyên bố là sẽ sống độc thân này lại đang cầu hôncô.
 
Cô lặngthinh, như chú mèo con tìm thấy chủ nhân của mình, ngoan ngoãn, lặng lẽ nằm gọntrong lòng gã, đầu tựa sát lồng ngực, nhẹ đưa tay ra ôm chặt eo gã.
 
Tôn Văn Tấnđâu dễ dàng bỏ qua như thế, gã kéo nhẹ cô ra, nhìn chăm chú khuôn mặt cô, đôi mắtnheo nheo vờ như không vui: “Sao? Em có cần phải suy nghĩ thêm không?”
 
Đường Duđáp: “Sao bảo anh không định kết hôn?”
 
Gã bỗngnghiêm mặt nhìn cô, ánh mắt kiên định, giọng nghiêm túc: “Vì gặp được em, nênanh đã thay đổi.”
 
Khuôn mặtĐường Du chợt ửng đỏ, cảm giác ấm áp trong lòng, muốn bật cười, cô biết gã đangtrêu mình nên không để gã đắc ý, cũng không dám nhìn gã, chỉ đẩy ra, nói: “Anhđúng thật đáng ghét!”
 
Cuối cùngTôn Văn Tấn không trêu ghẹo cô thêm nữa, gã mỉm cười, dang tay ôm cô vào lòng,giọng chậm rãi: “Chúng mình cưới nhau, anh sẽ bán công ty và cổ phiếu. Nếu emmuốn đi du học, anh sẽ đi cùng em, anh thích biển, mình có thể mua một căn hộbên bờ biển Aegean, cuối tuần có thể đi lặn, mùa đông có thể tắm nắng ở ĐịaTrung Hải hay đi trượt tuyết trên núi Aples…” vừa nói gã như vừa sực nhớ ra điềugì, miệng như nhả ra từng chữ: “Anh còn phải mua một căn hộ ở Dương Sóc nữa,không ở thì có thể mở quán cà phê, nhỡ em lại bỏ nhà đi lần nữa, anh còn biếtchỗ mà tìm!”
 
Khuôn mặtĐường Du đỏ lựng, cảm giác ngọt ngào tràn ngập trong lòng.
 
Mới ở cănbiệt thự trong nông trại có một ngày, Tôn Văn Tấn đã cảm thấy không thoải máinên quyết định đón Đường Du về nhà, gã nói ở đây làm gì cũng không tiện. ĐườngDu đỏ mặt, tim đập rộn ràng vờ như không nghe thấy gã nói gì, chỉ chăm chú thudọn hành lý. Chị Thang cũng đã về, sau khi từ biệt, cả hai chuẩn bị lái xe về.
 
Tôn Văn Tấnxếp xong hành lý, mở cửa ngồi vào sau tay lái, vừa thắt xong dây an toàn mớiphát hiện Đường Du ngồi ghế sau. Gã ngoái đầu nhìn cô, mắt nheo nheo, giọng uyhiếp: “Sem ngồi xa thế? Sợ anh hôn à?”
 
Thang Dĩnh ởngay bên ngoài xe, tính Đường Du vốn lãnh đạm, không quen tỏ ra thân mật trướcmặt người khác, nhìn ánh mắt lém lỉnh của gã, cô không muốn gã được đắc ý. Côngồi ngay ngắn, ánh mắt khiêu khích, cách cửa kính nên Thang Dĩnh không nghe thấygiọng cô, “Ngồi ở đây, anh sẽ không hôn được.”
 
“Ai bảo thế?”Dứt lời Tôn Văn Tấn liền tháo phăng dây an toàn ra, chồm người ra ghế sau, hônlên má cô, tiếng “chụt” vang lên đầy vẻ đắc thắng, rồi gã đắc ý trở về chỗ củamình nhìn cô. Da mặt gã trắng, đôi mắt đen láy, sâu thẳm trong ánh mắt ấy ánhlên niềm vui đầy tinh quái, lông mày nhếch lên mãn nguyện.
 
Lúc sực tỉnhlại, Đường Du mặt đỏ lựng, cô hốt hoảng nhìn ra bên ngoài, Thang Dĩnh đang mỉmcười nhìn họ trêu đùa.
 
Tôn Văn Tấnvẵn tỏ ra đắc ý, gã giống như đứa trẻ lần đầu biết đến mùi vị chiến thắng, mộtchiến thắng đơn thuần nhất, nhưng niềm hân hoan lại không đơn giản. Gã đưa taylên làm chữ “V”, dáng vẻ ấy khiến lòng cô ấm áp, ngọt lịm.
 
Sự gặp gỡ củahai người thật đúng ly kỳ, trải qua bao nhiêu chuyện giờ mới được ở bên nhau, họyêu cũng không giống những cặp tình nhân thông thường. Trước mặt phụ nữ, TônVăn Tấn luôn tỏ ra bất cần, họ chỉ thấy gã là một công tử đào hoa, luôn nói nhữnglời đường mật, có vô số thủ đoạn bỡn cợt, thích nhìn ngắm khuôn mặt phụ nữ thẹnthùng, e lệ, nhưng với Đường Du gã hoàn toàn khác. Lần ở Dương Châu, cô vẫnchưa mở rộng lòng mình, dù bên nhau nhưng chưa hề dám nghĩ đến chuyện tươnglai, lúc ấy quan hệ giữa họ giống như tài khoản thấu chi, chắc chắn sẽ có mộtngày phải trả hết. Giờ đây, giữa họ đã thật thoải mái, tự nhiên, cô cuối cùngcũng thấy an tâm. Sau chuyện cô bỏ đi, rồi làm phẫu thuật, Tôn Văn Tấn bây giờđã yên tâm hoàn toàn, chỉ mong cô vui vẻ, hạnh phúc, cô có thể chắc chắn rằnggã đang yêu cô.
 
Đã là hạ tuầntháng Mười một, sắp đến kỳ thi cuối kỳ. Trước đây, Đường Du không biết bệnhtình của mình, viết bừa đơn xin bảo lưu một năm. Giờ đã phẫu thuật xong, tìnhtrạng hồi phục tương đối tốt nên cô không muốn tốt nghiệp trễ một năm, cô địnhsẽ xin tham gia thi cuối kỳ như mọi người. Đường Du tìm gặp thầy hướng dẫn, thầybiết những chuyện xảy ra với cô mấy tháng nay nên cũng thương tình, đồng ý giúpđỡ. Tuy nhiên, phòng giáo vụ lại cho rằng các môn học của năm thứ ba phần lớnlà chuyên ngành, cô đã bỏ mấy tháng, giờ đi thi, chỉ e không qua được. Chi bằngcô làm đơn xin hoãn thiận dụng thời gian còn lại và kỳ nghỉ đông, ôn luyện cẩnthận để năm tới thi lại, như thế cũng không bị tốt nghiệp chậm một năm, sangnăm có thể tiếp tục đi học như các sinh viên khác. Đó là cách giải quyết tốt nhất.Cô định tranh thủ một tháng còn lại đi học bình thường rồi về nhà tự ôn thêm.Tôn Văn Tấn có thời gian thì đích thân đưa cô đến trường, còn không thì để côđi taxi, nhưng sau khi về nhà, gã kiên quyết không cho phép cô học hành quá sức,dẫu sao cô cũng mới làm phẫu thuật. Ngày nào gã cũng ép cô uống rất nhiều thuốcbổ, cô uống nhiều đến nỗi chỉ muốn nôn.
 
Có điều gãcũng không thể ở bên cô mãi, trước đây cứ nửa tháng gã lại đi thành phố SZ mộtlần, mỗi lần đi đều nhanh chóng quay về. Nhưng lần trước, sau khi trở về từ đó,gã thường xuyên đi thành phố SZ hơn, gần như tuần nào cũng phải bay về đó bangày.
 
Đường Duhình như đã thích gắn chặt với gã, có lúc không nỡ để gã đi, lúc tiễn, cô vôtình hỏi: “Em nghe nói công ty anh ở thành phố SZ đã có cô Châu thay anh quảnlý phải không?”
 
Gã bỗng ngẩngđầu nhìn, ánh mắt lạ lùng nhìn cô rất lâu, cảm xúc phức tạp, vừa thấy vui vui lạivừa thấy miễn cưỡng: “Có chuyện gì không?” Trước đây cô chưa bao giờ hỏi hancông việc lẫn các mỗi quan hệ trong việc kinh doanh của gã, nghĩ một lát, gãnói: “Gần đây, công ty có nhiều việc nên hơi bận.”
 
Cô chột dạ,nhưng vẫn không kìm được, liền hỏi gã: “Cô ấy có phải rất xinh đẹp không?”
 
Tôn Văn Tấnsững người, rồi lập tức hiểu ra vấn đề, trên môi nở một nụ cười lém lỉnh: “Cô ấyxinh, xinh hơn em nhiều,” nói rồi, gã lại gần cô, “Sao, em ghen à?”
 
Ánh mắt ĐườngDu lẩn tránh.
 
Tôn Văn Tấnkhông giấu được niềm vui, gã véo nhẹ má cô, nói: “Chỉ tiếc là cô ấy nghe nóianh sắp đi làm ngư dân ở biển Aegean với bà xã, nên đang làm đơn xin thôi việc,muốn anh tìm người thay thế trong vòng ba tháng. Bỗng nhiên mất đi người trợ thủđắc lực nên anh mới phải bận rộn thế này. Nếu không xử lý tốt việc ở công tythì anh lấy gì nuôi em?”
 
Mặt ĐườngDu đỏ gay xuống tận cổ.
 
Tôn Văn Tấnmới đi được một ngày thì Đường Du bị ốm. Khi gã gọi điện về, chị giúp việc chobiết Đường Du bị sốt. Hóa ra do gã không có nhà, không ai quản nên cô đã họcquá sức, không quản mệt mỏi, đọc sách nhiều hơn mọi ngày vài tiếng đồng hồ, kếtquả là tối bị cảm lạnh, lên cơn sốt cao. Lúc xuất viện, bác sĩ dặn cô mới phẫuthuật nên rất dễ bị viêm nhiễm, sốt và cảm đều có thể ảnh hưởng đến tính mạng,ngộ nhỡ tình trạng này có xảy ra, phải nhập viện ngay. Tôn Văn Tấn lập tức gọiđiện đến sân bay, do quá muộn nên không còn chuyến bay về thành phố B, gã chỉcòn cách gọi điện nhờ Trần Thích. Đường Du một mực không chịu nhập viện, cô nóisức khỏe của mình đã khá lên nhiều, không nghiêm trọng như bác sĩ nói. Vì vợ TrầnThích sắp đến ngày sinh, nên anh ta không thể ở lại quá lâu, cô không muốn đếnbệnh viện, anh chỉ còn cách nhờ chị giúp việc chăm sóc. Cũng may là đến hômsau, khi Tôn Văn Tấn gọi điện về thì Đường Du đã hạ sốt, nhưng gã vẫn bay vềthành phố B.
 
Thấy cô nằmtrên giường, khuôn mặt tiều tụy, ánh mắt rụt rè nhìn gã, những lời định tráchmóc cô bỗng biến thành lòng thương xót, không kìm được, gã ôm chặt cô vào lòng,may là cô không sao cả. Kìm nén mãi, cuối cùng gã cũng trách nhẹ: “Em thế này,anh làm sao có thể yên tâm được? Khó khăn lắm mới có được em, em có biết lúc emnằm trên bàn mổ anh đã lo lắng thế nào không, em có biết là sức khỏe của em suynhược thế nào không, em không biết là quá trình hồi phục quan trọng thế nào đốivới sức khỏe sau này sao, em vốn không được khỏe…”
 
Đường Du lặngthinh trong lòng gã.
 
Gã độtnhiên thấy lo lắng, kéo nhẹ cô ra nhìn: “Em đừng để mọi công sức của anh trởthành công cốc nhé.”
 
Đường Du sụtsịt, gật gật đầu, lặng lẽ ôm chặt gã. Tôn Văn Tấn vốn bất cần mà sao những lờinói này lại khiến trái tim cô mềm yếu đến thế.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.