Tình Yên Đau Đớn Thế

Chương 12


Bạn đang đọc Tình Yên Đau Đớn Thế – Chương 12


Chương12: Chúng ta không thích hợp
 
 
Đêm nàogã cũng ôm cô thật chặt, phải chăng từ trong sâu thẳm, gã có cảm giác, quan hệgiữa gã và cô đúng như Trần Thích nói, không thể lâu dài?
 
 
Hết thángTám, sang tháng Chín, Đường Du lại bắt đầu năm học mới, môn thi giáo dục thể chấtchạy tám trăm mét học kỳ trước, vì bị ngã gãy chân, phải bó bột hơn một thángnên đã bị lỡ, cô làm đơn xin thi lại. Năm học mới bắt đầu, phòng giáo vụ khoa gọiđiện thông báo để cô liên hệ với thầy giáo và các bạn phải thi lại cùng thamgia thi.
 
Tám rưỡisáng, các sinh viên phải thi lại đã có mặt đầy đủ trên đường chạy trong sânbóng, đến coi thi là một thầy giáo đã dạy lâu năm. Mấy sinh viên nữ trong nhómnhìn thấy vị giáo viên từ xa liền gọi: “Thầy Cố ơi, hôm nay em mệt, miễn chạycó được không ạ?” “Thầy Cố ơi, em chưa bao giờ chạy hết tám trăm mét, em khôngchạy được, linh động cho em với ạ? Em cầu xin thầy đấy.”
 
Năm học thứnhất, Đường Du đã từng nghe Tô Nhiêu nói rằng, thầy Cố trong khoa Thể chất, tuổitác tương đối cao, nổi tiếng là hay mềm lòng. Cô ngoái lại nhìn các sinh viên bịthi lại xung quanh, người nào cũng gầy yếu, sắc mặt nhợt nhạt nhưng lại đánh mắtrất đậm, có mấy người làm tóc xù, một số khác để tóc gợn sóng, ăn mặc rất thờitrang, có người còn diệnđôi giày cao gót đỏ. Cô nghĩ, chả trách, mấy người nàyđều thi không qua.
 
Thầy Cốnhìn đôi giày cao gót đỏ, nhíu mày, không nói gì, lấy đồng hồ bấm giây ra, nói:“Tất cả chuẩn bị chạy.”
 
Giọng một nữsinh nũng nịu: “Thầy Cố, vẫn phải chạy ạ…” giọng kéo dài.
 
Thầy Cốkhông để ý, nói, “Em đi đôi giày cao gót đỏ kia, thế thì chạy sao được, ra khỏihàng, các em khác chuẩn bị. Bốn phút hai mươi giây, không qua thì thi lại, đếnlúc đó lại chạy tám trăm mét.”
 
Có lẽ chưabao giờ thấy thầy Cố vốn hiền lành lại có tác phong cứng rắn thế, mấy nữ sinhkhông dám phản ứng, cũng không dám cầu xin nữa, tất cả cúi mặt. Khi cô gái đigiày cao gót đã ra khỏi hàng, thầy giáo hô lệnh, các sinh viên khác bắt đầuthi.
 
Thành tíchchạy tám trăm mét trước đây của Đường Du thường là bốn phút mười mấy giây, dù rấtsát nhưng vẫn qua. Lần này, cô vẫn chạy với tốc độ cũ. Mấy nữ sinh ăn mặc thờitrang lúc đầu chậm hơn cô một đoạn, nhưng khi hết một vòng, họ đều vượt lên. Côcó chút lo lắng, hít một hơi rồi chuẩn bị đuổi theo, không ngờ, vừa đuổi được mấybước, tim cô nhói lên từng hồi, đau đến nỗi mắt tối sầm, toàn thân mềm nhũn,hoàn toàn kiệt sức, mồ hôi túa ra, cô đành dừng lại ngay.
 
Thầy Cố cầmchiếc đồng hồ bấm giây quan sát đường chạy, bỗng phát hiện trên đường chạy có mộtnữ sinh ngồi sụp xuống. Ông sợ có gì bất thường, liền đi tới, cúi người hỏi ĐườngDu, “Em làm sao vậy?”
 
Đường Duđang choáng váng, cố hết sức ngẩng đầu lên, trước mắt cô tối sầm, không nhìn rõngười, trong miệng có mùi tanh quen thuộc. Cô gắng chịu đựng đến nỗi mặt mày nhợtnhạt như tờ giấy, chiếc áo phông thấm đẫm mồ hôi. Thầy Cố hốt hoảng, vội ngồixuống đỡ cô, “Em sao thế, có phải bị bệnh gì không?”
 
Đường Duxua xua tay, gượng sức để nói nhưng vừa mở miệng đã nôn ra một cục máu. Thầy Cốsợ tái mặt, lúc này, cô nữ sinh đi đôi giày cao gót đỏ nhận ra, khẽ nói: “ThầyCố, em biết bạn này, là Đường Du, học khoa Pháp khóa 2004, trước đây có lầntrên giảng đường, em cũng thấy bạn ấy nôn ra máu một lần, chắc bị mắc bệnh gìđó.”
 
Thầy Cố vỗnhẹ lưng cô, lo lắng nhìn, một lúc lâu sau cô mới hồi phục lại. Thầy giúp côlau vết máu trên môi, nhẹ nhàng nói: “Có bệnh sao không nói trước với thầy? Emxem em bây giờ ra nông nỗi này… có cần đến bệnh viện không?”
 
Đường Du đứnglên, dựa vào lan can, tình trạng đã đỡ hơn, cô từ chối ý tốt của thầy, “Không cầnđâu ạ, lần trước em đến bệnh viện kiểm tra rồi, bác sĩ nói là do mệt mỏi lao lựcdẫn đến hiện tượng ho ra máu, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi sẽ khỏi.”
 
Thấy thần sắccủa cô đã hồi phục, thầy Cố cũng không khuyên gì thêm, chỉ lo lắng nói: “Em đừngchạy nữa, thầy sẽ ghi lại thành tích, em đến bệnh viện kiểm tra lại đi. Còn trẻthế này mà đã thường xuyên ho ra máu là không ổn đâu.”
 
Lần thứ haiho ra máu, Đường Du đã bình tĩnh hơn nhiều. Lần trước, khám cho cô là một bácsĩ Đông y, ông nói: “Lao tắc thương khí. Phổi chủ khí, khống chế việc hô hấp,nên máu từ phổi ra, không phải là nôn ra máu, chỉ là khạc ra máu, chú ý nghỉngơi, dần dần sẽ khỏi.” Nhưng lần này sao vẫn ho ra máu, cuối cùng cô quyết địnhđến bệnh viện kiểm tra lại.
 
Vị bác sĩsau khi nghe cô kể lại, hỏi mấy câu rồi khuyên cô đi chụp CT. May mà cô mangtheo thẻ ngân hàng, sau nửa tiếng chụp CT, đã có kết quả. Bác sĩ giơ tấm phimchụp, nhìn cẩn thận, vẻ mặt nghiêm trọng, hỏi mấy câu, cuối cùng mới nói: “CôĐường, nhà cô trước đây có ai từng mắc bệnh liên quan đến tim mạch không?”
 
Đường Du bỗnggiật nảy mình, nói: “Bố tôi bị bệnh tim, mới chết vì suy tim.”
 
Vị bác sĩ lạigiơ tấm phim lên nhìn, nói: “Ba ngày sau, cô cùng người nhà đến lấy kết luận.”
 
Thái độ củavị bác sĩ khiến tâm trạng Đường Du nặng trĩu, sau ba ngày từ khi ra kết quả CTsẽ đến lấy kết luận, quy định của bệnh viện từ trước đến nay vẫn thế. Nhưng lúcnày, cô không quan tâm đến điều ấy, cố hết sức che giấu sắc mặt của mình, giọngcô buồn bã: “Bố tôi qua đời rồi, một mình tôi học đại học trong thành phố Bnày, không có người thân thích. Bác sĩ, hay là tôi đã mắc bệnh gì?”
 
Vị bác sĩ cầmtờ kết quả, quan sát sắc mặt cô, “Ba ngày sau, nhờ bạn bè đưa cô đến đây lấy kếtluận.”
 
Lần này, côcàng hoang mang hơn, vội nói: “ quả thế nào bác sĩ nói luôn đi ạ, tôi không cóbạn bè, ba ngày sau cũng chỉ một mình đến lấy kết luận thôi ạ.”
 
Theo nguyêntắc, bản kết luận CT của bệnh viện phải ba ngày sau mới được lấy, do cô còn làmột cô gái độc thân nên bác sĩ cần quan tâm đến tâm trạng của bệnh nhân, khôngthể tùy tiện nói ra kết quả, tuy nhiên, nghe cô nói như vậy, vị bác sĩ đắn đo mộtlúc rồi cuối cùng cũng đọc bản phân tích kết quả cho Đường Du nghe.
 
Từ vănphòng của bác sĩ đi ra, bước chân cô nhẹ bẫng. Những lời của bác sĩ đột ngộtnhư tiếng sét giữa trời quang, khiến cô bàng hoàng mãi. Cô lảo đảo, mới đi đượcvài bước, chưa đến thang máy đã ngồi sụp xuống chiếc ghế nhựa trên dãy hànhlang, cảm giác sức lực trong cơ thể hoàn toàn bị rút kiệt, nỗi sợ hãi cứ bủavây khiến cô thấy sợ, rất sợ. Cơ hồ là phản xạ tự nhiên, cô rút điện thoại ra gọicho Tôn Văn Tấn, nhưng ngón tay cứ rung lên bần bật, mấy lần ấn sai số. Cuốicùng cô đành bỏ cuộc, phải lật từng trang trong danh bạ mới tìm ra số của gã, vộiấn số không chút do dự, nhưng điện thoại vừa kêu, cô lại hoang mang tắt máy.
 
Sau khi vàothang máy, chiếc điện thoại trong túi bắt đầu kêu, không cần đoán cũng biết chắcchắn là Tôn Văn Tấn gọi. Trong hoàn cảnh này, cô càng thấy não nề. Cuộc đờinày, cuối cùng chỉ có gã quan tâm đến cô, nhưng giờ đây, ngay cả điện thoại củagã, cô cũng không dám nghe.
 
Sẽ nói gì vớigã đây? Em mắc bệnh tim di truyền từ bố, phải làm phẫu thuật, rủi ro rất lớn,nguy hiểm đến tính mạng? Hay sẽ nói rằng, em đang sợ hãi ra sao? Lúc chín tuổi,mẹ tự sát bỏ mặc cô, bố cũng chẳng đoái hoài gì, người cậu đã di cư sangCanada, lúc đó cô còn rất nhỏ, ngần ấy năm nếm trải bao nhiêu đau khổ, chua xóttrong cuộc sống, chỉ có cô là hiểu nhất, những năm tháng tuyệt vọng ấy cô đềuđã vượt qua. Nhưng trong khoảnh khắc này, cô bỗng nghĩ đến điều đáng sợ hơn,không dám đối diện với nó.
 
Tiếngchuông điện thoại trong túi cứ vang lên từng hồi, cô không nghe máy. Ở đầu dâybên kia, lòng dạ Tôn Văn Tấn bồn chồn như có lửa đốt, gã đã mất cảm giác nàynhiều năm nay.
 
Mấy hôm trước,cô vẫn cùng gã đi gặp bạn bè, cười cười, nói nói, nhưng tự đáy lòng lại luôn cógì đó bất an, điều này như bức tường vô hình ngăn cách họ. Hôm trên đường từngoại ô về, cô ôm gã từ phía sau, bàn tay áp sát vào ngực gã, lúc đó họ thật gần,cuối cùng gã cũng cảm nhận được sự cảm thông và trân trọng của cô dành chomình, điều ấy khiến gã cảm động muốn rơi nước mắt. Nhưng vài phút trước, cô gọiđiện đến rồi lại vội vàng tắt máy, gọi lại thì không nghe. Gã nhìn tên cô nhảynhót trên màn hình điện thoại, suy đoán xem cô đang nghĩ gì, bỗng thấy lòngmình không yên.
 
Có lẽ, côluôn như vậy, sống với gã lâu rồi mà chưa từng hỏi về quá khứ của gã, càngkhông đòi hỏi về tương lai của hai người. Trước đây, chỉ biết là cô đã nếm đủ mọicay đắng nên bản tính lãnh đạm, do đó, gã càng thương cảm, cẩn thận, tỉ mỉ chechở cô. Nhưng giờ đây, gã bỗng thấy tức tối, vừa buồn bã, vừa tủi thân, tronglòng dâng trào niềm chua xót. Gã rốt cuộc có vị trí gì trong lòng cô, sao cô lạitrốn tránh trong khi gã đang bồn chồn, lo lắng?
 
Dường như,khoảng cách giữa họ đã rất gần, đêm nào cô cũng yên giấc trong lòng gã, nhưngkhi gã muốn tiến gần hơn, mới nhận ra gã chưa từng nhìn thấu được tâm trạngtình cảm của cô, tựa như có một bức tường vô hình vô tình ngăn cách họ. Cô ởphía bên kia tường, lạnh lùng băng giá, gã ở bên này bồn chồn, lo lắng, có lúcmuốn bỏ qua tất cả để đến gần nhau hơn, nhưng lại sợ sự hững hờ của cô. Không đếngần được, gã lại sợ không nhìn thấy tâm trạng, không đoán được suy nghĩ của cô.Như lúc này, cô không nghe điện thoại, gã muốn lập tức có thể tìm thấy cô để hỏivì sao không nghe máy, tại sao gọi cho gã rồi lại tắt. Nhưng cô không nghe, gãbiết phải làm sao đây?
 
Lúc này TônVăn Tấn đang ở cạnh Trần Thích, Trần Thích thấy gã cầm di động như kẻ mất hồncũng đoán được là vừa rồi ai gọi điện. Kể từ lần gặp nhau ở nông trại, TrầnThích đã hẹn nói chuyện cùng gã mấy lần, lần nào gã cũng lấy đủ mọi lý do từ chối,nếu không phải là có công chuyện ở thành phố SZ thì là mệt, không muốn đi rangoài.
 
Thân thiếttrong nhiều năm, Tôn Văn Tấn đương nhiên biết Trần Thích muốn nói với gã điềugì, dường như gã sợ gặp Trần Thích. Lần này, khó khăn lắm Trần Thích mới hẹn được,vẫn chưa nghĩ ra nên nói thế nào thì thấy gã vì một cuộc điện thoại mà cứ gọiđi, gọi lại. Cô gái đó gọi đến rồi tắt máy, gã liên tục gọi lại nhưng đầu dâybên kia không nghe, mấy năm nay, có khi nào vì một người phụ nữ mà gã đứng ngồikhông yên đâu.
 
Hôm gặp ĐườngDu ở nông trại, Tử Quất chỉ nói một câu “Đường sinh mệnh của cậu lộn xộnquá…” gã liền kéo cô qua. Trong con mắt của mọi người, cách biểu lộ tình cảmgiữa Đường Du và Văn Tấn không hề giống nhau, gã luôn quan tâm đến cảm nhận củacô, nhưng cô luôn tỏ vẻ bất an. Mấy người bạn ngồi với nhau, chỉ mình cô là ítnói nhất, họ nói gì, cô cũng chỉ khẽ mỉm cười. Như vậy là cô lãnh đạm hay quantâm đến điều gì? Cô không hề muốn tham gia vào cuộc sống của Tôn Văn Tấn, nhưnglại làm xáo trộn mọi thứ trong cuộc sống của gã. Nếu quả là vậy, sao cô lại đồngý cùng Văn Tấn đến nông trại gặp Thang Dĩnh?
 
Không kìmnén được, Trần Thích hỏi: “Là điện thoại của ai vậy?”
 
Tôn Văn Tấncười cười, không đáp, đứng lên cầm chiếc áo, nói: “Tôi phải về rồi.”
 
Trần Thíchdụi đầu thuốc vào chiếc gạt tàn, quyết định đứng dậy, sải một bước dài chặn lại,“Văn Tấn, tôi muốn nói chuyện với cậu, nghe tôi nói hết đã.”
 

Tôn Văn Tấnkhông đáp, cũng không đi tiếp.
 
Trần Thíchkéo gã ngồi vào ghế sofa, châm cho gã một điếu thuốc, rồi chậm rãi ngồi ở vịtrí đối diện, đôi mắt nhìn chằm chằm vào gã. Ánh mắt Tôn Văn Tấn bắt đầu chớpchớp lẩn tránh, không dám nhìn Trần Thích.
 
Trần Thíchgượng cười, nói: “Ai vậy, có phải là Đường Du không?”
 
Tôn Văn Tấnhút thuốc, ánh mắt hướng về khung cửa sổ không kéo rèm, gã nhìn tòa nhà cao tầngxa xa, không nói gì.
 
Trần Thíchđợi một lát, thấy gã lặng thinh, liền nói: “Tôi muốn biết, cậu và cô ấy rốt cuộcđịnh thế nào.”
 
Tôn Văn Tấnnhả một vòng khói dài, vẫn lặng thinh.
 
“Văn Tấn,những lời mình nói bây giờ có thể khó lọt tai, nhưng hy vọng cậu nghiêm túcnghe. Từ nhỏ đến lớn, cậu luôn là người thông minh nhất trong số bọn mình. Hồihọc phổ thông, cậu biết yêu sớm nhất, sau khi tốt nghiệp phổ thông trung học,vì Tôn Đại Ảnh mà bỏ trường đại học Q, theo cô ta. Nhược điểm nguy hiểm nhất củacậu là, hễ cứ gặp những chuyện có liên quan đến Tôn Đại Ảnh thì chẳng để ý đếnđiều gì khác. Hồi đó, khi cậu bỏ trường đại học Q theo Tôn Đại Ảnh đi thành phốSZ, bố mẹ cậu tức gần chết, nhưng cậu nhận được gì? Lần đầu gặp Chu Nhiễm, bọnmình ai nấy đều không nhẫn tâm, nên mở mắt nhắm mắt cho qua. Nhưng sau này côta báo đáp thế nào, sao cậu không rút ra bài học kinh nghiệm ình?
 
“Cũng đúng,giờ cậu ở cùng Đường Du, hai người có thể lẩn trốn trong phòng cả ngày. Sau giờhọc, cô ấy có thể ở bên cậu, cậu có thể chẳng cần phải đưa cô ấy đi gặp bạn bè,cô ấy cũng chẳng cần biết quá khứ của cậu. Nhưng đã bao giờ nghĩ, cô ấy ở bên cậunhư vậy, rốt cuộc là vì điều gì? Cô Đường Du ấy, lạnh lùng hơn cả băng tuyết,không cần biết về quá khứ của người yêu, cũng chẳng có dự định gì trong tươnglai, có người phụ nữ nào làm được điều ấy, trừ phi cô ta không muốn mối quan hệnày lâu dài. Nói câu này không dễ nghe cho lắm, mai này cô ta quay gót theo ngườikhác, cũng là điều bình thường. Tuy nhiên, cứ cho là việc hai người bên nhau lànghiêm túc, thì cũng vô ích thôi, cậu sẽ nói với cô ấy thế nào? Dù cô ta khônghỏi về chuyện quá khứ nhưng cậu sẽ giải thích ra sao? Lẽ nào cậu dám kể về TônĐại Ảnh? Một cô gái đã từng bên cậu, mọi thứ đều hoàn hảo. Nhưng nếu kể cho cô ấynghe về Tôn Đại Ảnh, hậu quả sẽ ra sao, bản thân cậu rõ hơn ai hết. Cô ta khácvới Chu Nhiễm, nếu muốn ra đi, cả đời này cậu cũng không sao tìm được, đến lúcđó cậu sẽ tính sao?
 
“Cậu đâucòn trẻ nữa, cũng cần có dự định cho riêng mình rồi. Cậu cần biết rằng, cô tacơ bản không muốn bên cậu lâu dài, cứ coi như cô ta không biết gì về Tôn Đại Ảnh,một ngày nào đấy cô ta chán cậu, bỏ đi, cậu sẽ tính sao? Cậu biết các cô gái trẻbây giờ nghĩ gì không? Hai mươi tuổi, cuộc đời của họ vẫn vô định, có vô số khảnăng, nhưng cậu đã đến lúc cần ổn định, cần hạ cánh rồi, tiếp tục chấp chới đếnbao giờ nữa? Còn hao phí được mấy mươi năm nữa? Giờ tính cách của cô ta là vậy,nói không nghe điện thoại là không nghe, cậu lo lắng thì ích lợi gì, sau nàykhông biết sẽ còn xảy ra chuyện gì, không chừng đến lúc cô ta muốn rời bỏ cũngrời bỏ luôn, đừng quên là hai người kém nhau mười tuổi, cậu không chơi đượcđâu. Huống hồ, giữa hai người còn có Tôn Đại Ảnh, cái kim trong bọc lâu ngàycũng thòi ra, cậu dám đảm bảo cả đời cô ta cũng không phát hiện ra?”
 
“Năm cậuyêu Tôn Đại Ảnh, biết bao nhiêu người đã phản đối. Sau này, lại có thêm Chu Nhiễm,tôi và Tử Tịnh trước sau đều khuyên cậu, nhưng cậu đều bỏ ngoài tai. Giờ đến cônày, nếu chỉ vì muốn chơi bời thì xin cậu dứt ra khi vẫn còn kịp, cậu thử nóixem có phải cậu đang ngày một nghiêm túc? Nếu còn có ý nghĩ nào khác, tôikhuyên cậu nên sớm xóa bỏ, cậu và cô ta, cơ bản là không thể.”
 
Những lời củaTrần Thích khiến gã buồn bã, tuyệt vọng nhưng đâu phải là không đúng, mỗi từ, mỗicâu đều chính xác, nhưng gã phải làm sao? Lên xe, gã chuẩn bị đi tìm cô. Lúcnày mới sực tỉnh, biết đi đâu tìm. Theo thường lệ, lúc này có lẽ cô đang ở trường,nhưng cũng chẳng chắc, cô không cho phép gã đến trường tìm, chỉ bảo gã đợi ởnhà. Tuy nhiên, gã cũng không dám chắc là ngày nào cô cũng về căn nh nên ngàynào gã cũng đợi, giờ đây, lúc muốn tìm thì đến ngay cả chỗ để tìm cũng không biết.Dù rằng gã biết mọi chuyện trong quá khứ của cô, nhưng chưa bao giờ gã nắm bắtđược suy nghĩ của người gã yêu. Cô mới hai mươi tuổi, điều cô muốn là gì? Côkhông hỏi gã về quá khứ, cũng chẳng dự định gì trong tương lai, có phải thực sựlà muốn quay gót ra đi? Đêm nào gã cũng ôm cô thật chặt, phải chăng từ trong sâuthẳm, gã có cảm giác, quan hệ giữa gã và cô đúng như Trần Thích nói, không thểlâu dài?
 
Tim Tôn VănTấn nhói lên từng hồi, gã móc di động ra, lại bắt đầu bấm số điện thoại của cô.Lần này, đầu dây bên kia đáp “Số máy quý khách vừa gọi đang bận, xin vui lòng gọilại sau”, cơ thể gã rã rời trên ghế lái, tựa như nắm cát rời, chẳng thể nào gomlại được. Giờ cô đang nghe điện thoại của người khác, vậy rõ ràng là lúc nãy côkhông muốn nghe điện thoại của gã.
 
Đường Du vềnhà rất muộn, gần chín giờ tối, vừa mở cửa, trong phòng tối đen, thốc ra mùithuốc lá nồng nặc. Bình thường giờ này Tôn Văn Tấn đã về nhà từ lâu rồi, cô tìmcông tắc bật đèn, lúc này mới phát hiện Tôn Văn Tấn đang ngồi lõm sâu trên ghếsofa. Miệng gã ngậm một điếu thuốc, tàn thuốc cháy dài rồi mà vẫn chưa rơi,trông gã cũng giống như tàn thuốc, vô cùng tiều tụy.
 
Mắt cô nóngran, khom người tìm đôi dép trong tủ giày dép ra thay, cúi đầu đi qua. Gã nhìncô, giọng nói như lẫn cùng tiếng nấc, “Tiểu Du, hôm nay em đi đâu vậy?” Gã giốngnhư đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi cả ngày ở nhà, mẹ về rồi thì mọi hờn dỗi cũng tan biến,chỉ còn cảm giác sợ bị bỏ rơi, ngay đến cả sự tủi thân trong lời nói cũng đượccẩn thận kìm chế.
 
Đường Du cười,“Hôm nay, trong trường có buổi tọa đàm nên em về muộn.” Đi vào, cô dừng một lúctrước cửa phòng, nói tiếp, “Em đi tắm trước nhé.”
 
Lúc ĐườngDu tắm xong đi ra, Tôn Văn Tấn đang đứng trước cửa sổ, trong phòng khách chỉ bậtmột chiếc đèn tường, mờ mờ ảo ảo. Gió thổi mạnh đến mức khiến tấm rèm cửa dày cộpbay lên, đập vào tường, nghe phần phật, hình ảnh gã nhìn từ phía sau rất giốnghôm gã đứng ở rào phân cách bên đường khi trở về từ nông trại, trầm mặc, đơncôi khiến cô nghẹt thở, nghĩ lại giọng gã khi mới bước vào nhà, khóe mắt cô lạinóng ran. Tôn Văn Tấn rất nhạy cảm, Đường Du vừa bước tới, gã liền quay đầu lại,nhìn cô chằm chằm, đúng lúc này rèm cửa đang chấp chới bay che nốt chút ánhsáng yếu ớt của chiếc đèn tường, gió thổi làm tóc trước trán gã bay lên, khôngnhìn rõ được những tâm tư ẩn giấu trong đôi mắt g
 
Không hiểusao cô bỗng thấy xót xa, liền rảo thêm mấy bước đến ôm chầm lấy gã. Gã sững người,lặng thinh, chỉ kéo cô ra đằng trước mình để che chắn, ôm cô, cùng ngắm ánh đènngoài cửa sổ, cằm chống lên trán cô. Nghĩ ngợi cả một ngày, cuối cùng cô cũngđã trở về, trăm ngàn mối tơ vò trong lòng cuồn cuộn dâng trào nhưng gã chỉ nhẹnhàng nói “Sau này đi đâu, nhất định phải nói trước với anh đấy.”
 
Cô cũng sữngngười, lòng quặn thắt, khó khăn lắm mới ngăn được nước mắt rơi, sợ gã nhìn thấy,cô vội ôm chặt hơn, đầu vùi vào ngực gã. Một lúc sau cô mới nhẹ nhàng nói, giọngrun rẩy, “Chúng mình đừng đứng ở đây nữa, gió mạnh quá, thổi mạnh đến nỗi mắtem díu lại rồi.”
 
Gã khôngnói gì, lặng lẽ đóng cửa sổ lại, bế cô vào phòng ngủ. Giọng cô nhẹ nhàng tronglòng gã: “Văn Tấn, ngày mai đi cùng em có được không?”
 
Gã sững sờ,ngạc nhiên, “Sao, ngày mai em không phải đến trường à?”
 
“Ngày maiđược nghỉ, cuối tuần mà.”
 
“Vậy thì đichơi ở đâu?”
 
“Buổi sángdạo phố, đến trưa ăn cơm, buổi chiều đến trung tâm giải trí, tối đi xem phim…có được không?” Cô liệt kê ra chi tiết từng việc. Tôn Văn Tấn cúi đầu nhìn nétmặt nghiêm trang của cô, trong lòng vừa nong nóng, vừa xon xót. Họ tuy ở bênnhau nhưng chưa từng giống những đôi tình nhân bình thường, chưa bao giờ cùngnhau xem phim, dạo phố hay gặp gỡ bạn bè. Cô chưa từng chủ động yêu cầu gã, haingười như chỉ tạm bợ cho xong. Giờ nghe cô nói thế, nghĩ đến những ngày trướcđây, gã không thấy vui mà cảm giác cứ thê lương, có chút gì đó thương cảm pha lẫntủi thân, cổ họng gã khô ran, giọng khàn khàn, “được.”
 
Ngày hômsau, Tôn Văn Tấn dậy rất sớm, đánh răng rửa mặt xong, bữa sáng đã chuẩn bị tươmtất, quay vào phòng, nhìn thấy Đường Du đang thẫn thờ dựa đầu giường, không hiểuvì sao sự đờ đẫn trên khuôn mặt cô khiến gã sợ hãi, vội chạy đến bên gọi. ĐườngDu lúc này mới sực tỉnh, cười với gã, bước ra khỏi giường.
 
Thời tiếttrung tuần tháng Chín không lạnh, không nóng, là mùa xuất hành đẹp nhất. Trướckhi ra khỏi nhà, Tôn Văn Tấn hỏi Đường Du dự định đi đâu, cô do dự một lát, bấynhiêu năm ở thành phố B vậy mà thành phố này với cô vẫn vô cùng xa lạ. Cô nghĩtrong giây lát, nghe nói vào dịp hè, thung lũng Hoan Lạc là khu vui chơi sinhthái quy mô lớn nhất ở thành phố B đã chính thức mở cửa, vào dịp cuối tuần đầunăm học, các sinh viên khóa trên đều thi nhau kéo đến đây, cô liền nói: “Bọnmình đi thung lũng Hoan Lạc trước nhé.”
 
Xe thẳng tiến,ngồi trong xe nhìn từ xa đã thấy phía trước thung lũng Hoan Lạc đặc kín người,xuống xe nhìn, quả thực là người đông đến nỗi nước cũng không thể chảy qua.Thung lũng Hoan Lạc mới mở cửa chưa đầy hai tháng, lại đúng dịp cuối tuần, mộthàng dài đang xếp hàng đợi mua vé, có người vừa nghe điện thoại vừa nói: “Này,đã đợi ở trước cáp treo một tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa đến lượt, hay là bọnmình không mua vé nữa?”
 
Đường Du vàTôn Văn Tấn nhìn nhau cười, cô đành nói: “Chúng mình rời khỏi đây thôi.”
 
Tôn Văn Tấncười, đưa tay xoa xoa đầu cô. Cô vừa có chút ngượng ngùng, lại vừa thấy buồn cười,“Hồi nhỏ, em chưa từng được đến những nơi như thế này, thấy các bạn được bố mẹdẫn đến nên rất ngưỡng mộ, luôn muốn biết cảm giác sẽ như thế nào. Trước đây,khi chỉ có một mình, em không dám đến, sợ mọi người nghĩ em kỳ quặc, vì hìnhnhư chẳng có ai đến những nơi như thế một mình.” Không hiểu sao, cô nói mà thấylòng mình chua xót, vội cúi đầu xuống.
 
Tôn Văn Tấntê tái trong lòng, giơ tay kéo cô lại gần, nói: “Lần sau, chọn hôm nào không phảicuối tuần, bọn mình lại đến.”
 
Đường Du gậtgật đầu, cười gượng gạo, niềm vui chưa kịp hiện lên ánh mắt đã vội tan biến.
 
Tiếp tụclên xe, không biết là sẽ đi đâu, đi ngang qua khu thương mại quốc tế, họ tìm mộtbãi đỗ xe gần đó, rồi dạo quanh siêu thị lớn. Đường Du đặc biệt hứng thú với đồnội thất, mỗi khi ngang qua tầng bán đồ đó, cô đều tần ngần không muốn rời. Thiếtkế nội thất bây giờ vừa mới mẻ, vừa sáng tạo, Đường Du rất thích, bên cạnh cũngcó mấy đôi nam nữ đang ngắm nghía chọn. Hỏi ra mới biết họ đều mới kết hôn, ĐườngDu lúc này mới ngượng ngùng rời khỏi đó. Ngắm lâu như thế nhưng chẳng mua thứgì, cô quay sang giải thích với Tôn Văn Tấn: “Không cần thiết, những thứ này bọnmình đâu dùng đến.”
 
Gã khôngnói gì, chỉ nắm thật chặt tay cô. Đi thang máy xuống đến tầng một, họ bước ra,trước mặt họ là gian hàng đồ trang sức đang có chương trình khuyến mãi. Nhânviên tiếp thị trông thấy liền ngăn bước họ lại. Tôn Văn Tấn mỉm cười kéo ĐườngDu qua xem. Trong gian hàng, ánh đèn sáng lung linh, mọi thứ đều được trang tríhết sức trang trọng, cao cấp, dưới ánh đèn từng chiếc nhẫn kim cương sáng lấplánh, chứa đầy sức mê hoặc. Tôn Văn Tấn mỉm cười chọn một chiếc, Đường Du đeovào ngón tay, vừa ngắm nghía trước ánh đèn vừa cười. Cuối cùng, cô tháo ra đưatrả nhân viên bán hàng, lại nói “Không cần thiết đâu ạ”, Tôn Văn Tấn chỉ cười,không nói gì.
 
Đi dạo cả mộtbuổi sáng mà hai người không mua gì. Thời gian vẫn còn sớm, vốn định đến rạpchiếu phim nhưng chưa đến giờ chiếu, đành phải đi lấy xe, Tôn Văn Tấn nói: “Anhdẫn em đến một nơi uống cà phê.” May mà Tôn Văn Tấn là người sinh ra và lớn lênở thành phố B, rẽ chưa được bao xa lại chui vào một ngõ nhỏ, dáng vẻ cổ kính. Họtìm một chỗ đỗ xe trước cổng, sau đó đi bộ, đi một quãng thì đến một ngôi nhàkiểu tứ hợp viện. Trên cửa treo một miếng gỗ, ghi bốn chữ: “Bánh xe định mệnh”,nếu chỉ nhìn cách trang trí sơ sài ngoài cổng thì không thể nghĩ được rằng đâylại chính là quán cà phê.
 
Tôn Văn Tấnnắm tay cô bước vào, trong sân có giếng trời, một người phụ nữ đang ngồi trênghế mây, thấy họ bước vào liền mỉm cười nói: “Văn Tấn, khách quý, khách quý,còn vị bên cạnh là…” Gã giới thiệu qua loa, “Đây là Đường Du.”
 
Người phụ nữlịch sự gật đầu với Đường Du, như thay lời chào hỏi, Đường Du cũng gật đầuchào.
 
Chị ta mặcmột chiếc xường xám lụa màu xanh lá cây điểm hoa rực rỡ gắn những chiếc khuycài xinh xinh, tóc bới cao và được gài bằng một chiếc trâm gỗ đào, mày rậm, mắtto, mũi cao, miệng nhỏ, các nét rõ ràng, trông rất dễ thương, giọng nói tựnhiên, thoải mái. Chị nói với Tôn Văn Tấn, “Lần trước đi Brazil, có mang về choanh ít hạt cà phê, giờ vẫn đang để ở đây, nếu anh không đến, có lẽ em phải kêungười mang qua.” Chị mỉm cười, đứng lên, “Phải rồi, hôm nay anh uống gì? Lâu lắmrồi mới gặp, chẳng mấy khi thấy anh dẫn ai đến, em sẽ tự tay pha…”
 
Tôn Văn Tấnmỉm cười, nói: “Cứ ngồi xuống đây, hôm nay để anh tự pha.”
 
Đôi mắt ngườiphụ nữ ánh lên nét cười, nói với vẻ hiểu ý: “Ha ha, vậy hai người qua bên kiađi, Tiểu Sa biết hạt cà phê để ở chỗ nào, anh bảo cô ấy đưa cho.”
 

Vào đếnphòng bên trong, Tôn Văn Tấn giải thích: “Chủ quán của anh, trước đây, lúc rảnhrỗi anh thường đến đây uống cà phê.”
 
Đường Du từlâu đã nghe nói những người thích uống cà phê đều rất cầu kỳ, tinh tế, trông thấymột cô gái trẻ đưa cho Tôn Văn Tấn bộ pha cà phê, cô rất tò mò. Vì bộ pha càphê nhìn rất giống với những thứ trong phòng thí nghiệm, nào bình thủy tinh, cồn,khăn lau, bật lửa, thìa gỗ. Tôn Văn Tấn chỉ vào bình thủy tinh nói đó là bình dẫnkiểu xifông, hay thường gọi là quả thủy tinh, thứ mà giới đam mê cà phê yêuthích nhất.
 
Gã đong nướcvào bình một cách thuần thục, nhìn mực nước, rồi tiến hành thao tác với bìnhpha cà phê, động tác nhanh nhẹn, thành thạo. Đường Du ngồi phía đầu bàn, tay chốngcằm, chăm chú quan sát. Con người này luôn như vậy, làm gì cũng cảm giác rấtthoải mái mà chắc chắn, vô tình để lộ ra một phong thái rất cuốn hút, khiến côkhông nỡ chớp mắt, bản thân gã lại chẳng hề biết điều ấy.
 
Khi mọi thứđã xong, gã ngẩng đầu cười với cô, nháy nháy mắt, dùng giấy lau tay, rồi ngồixuống, nói: “Em đợi thêm chút nữa nhé.”
 
Trước bàn họngồi có đặt một chiếc ti vi, hai người bèn bật lên xem.
 
Một lúc saunước sôi, gã đổ cà phê đã xay kỹ vào bình, lắc nhẹ, khi thời gian đã tương đối,liền tắt lửa. Một tay gã cầm phía trên bình, tay kia đỡ phía dưới, nhẹ lắc đềuhai bên trái, phải, rồi tách bình pha ra, rót cà phê vào chiếc cốc đã được hâm ấmsẵn trước mặt Đường Du, hương cà phê tinh khiết bay lên, hơi nóng xộc vào mắt,cô quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Ô cửa sổ cũ kỹ, nước sơn loang lổ bị mưagió mài mòn đến nỗi không còn thấy được màu sơn ban đầu, lớp gỗ bên trong lộ rađường vân sâu sâu. Ô cửa sổ có trang trí song hoa, ánh nắng nghiêng nghiêng rọivào bị cắt thành từng mảnh, bóng song cửa hoa đổ dài trên mặt bàn, như hìnhbông hoa in lên tay cô, khói bốc lên từ cốc cà phê như cứ nhảy múa trong ánh mặttrời, lúc này, Tôn Văn Tấn đưa cho cô chiếc thìa nhỏ, giọng ôn hòa: “Em dùng đườngkhông?”
 
Cô vội nói:“Không cần ạ.” Vừa nói vừa nâng cốc cà phê lên uống. Lúc này, trên ti vi đangphát tin, “Nhà báo kiêm tác gia nổi tiếng của Italia, Oriana Fallaci đã qua đờitrong một bệnh viện tư nhân tại quê nhà vào đêm ngày mười bốn do bệnh hiểmnghèo, hưởng thọ bảy mươi bảy tuổi.” Tay cô run lên, cà phê bắn lên áo một mảnglớn, cô vớ vội mấy tờ giấy ăn lau lau, nhưng màu nâu của cà phê đã thấm sâu vàoáo, lau thế nào cũng không s
 
Cô nghiêngmặt, mũi hơi đỏ. Tôn Văn Tấn cầm giấy ăn từ trong tay cô toan lau hộ, tay gã bỗngrun run, hơi thở cũng nghèn nghẹt, trên tay gã là một giọt nước mắt, tiếp đó,nước mắt cô như chiếc vòng ngọc đứt dây, lã chã rơi xuống. Đường Du nhìn nước mắtmình trên tay gã, vẻ mặt hoang mang, tựa như đứa trẻ đang làm điều gì sai tráibị bắt quả tang, vừa sợ hãi vừa tủi thân, vội đưa tay ra lau nhưng lau mãikhông hết, nước mắt ướt đẫm tay, mắt càng lau càng đỏ.
 
Tôn Văn Tấnhốt hoảng, cô mỉm cười cả ngày hôm nay, từ thung lũng Hoan Lạc về dạo siêu thị,đi lòng vòng trong dãy bán đồ nội thất, thử nhẫn, sau đó đến đây uống cà phê,còn dự định tối nay sẽ đi xem phim nữa, nhưng giờ đây lại bỗng dưng bật khóc.Cô vốn là người không thích khóc trước mặt người khác, nên đã vội vã muốn chegiấu đi nhưng không kịp. Tôn Văn Tấn nhìn cô hoảng loạn lau nước mắt, càng lau,mắt lại càng đỏ, trái tim gã như bị ai đó quất mạnh, mũi cay cay, vội nắm chặttay cô, giọng nghèn nghẹn, “Không sao, không sao, lát nữa chúng mình đi mua chiếcáo khác, lau không sạch cũng chẳng sao.”
 
Nghe gã nóithế, nước mắt cô ngừng rơi, đợi cô bình tĩnh lại, bà chủ liền sai người manghai ly cà phê đến. Cô dùng thìa khuấy khuấy, chậm rãi nói: “Chỉ là vì em nhớ lạichuyện hồi nhỏ, cái năm mẹ mất, bố kết hôn với người khác, mẹ kế dẫn theo mộtcô bé nhỏ hơn em hai tuổi đến. Họ đi hưởng tuần trăng mật, vì không gửi được emvào chỗ nào nên họ đành phải dẫn theo, em biết mẹ kế không thích em nên thườnglủi thủi một mình. Một hôm, em chạy đến cái ao sậy, bỗng nhiên muốn nhảy xuốngnước chết cho xong, đang tiến về phía ao thì cô bé đó đến, nói là không nên đivề phía ao, sẽ ngã đấy. Em không để ý, em chẳng thích cô bé đó chút nào, kể từkhi chuyển đến ở cùng, em chưa từng nói chuyện với nó. Nhưng chính cô bé đó đãlao đến giữ em lại. Nó bé hơn em hai tuổi thì làm sao mà kéo nổi, do không cẩnthận nên cô bé đã rơi xuống nước. Em nhảy xuống cứu, nhưng không tóm được, côbé đã bị dòng nước cuốn đi. Khi bố và mẹ kế tìm đến nơi, chỉ vớt được em từ dướinước lên, còn cô bé bị nước cuốn đi rồi. Thực ra, nó đối xử với em rất tốt, khiở cùng mẹ, nó là đứa con hoang nên bị người đời khinh miệt, phỉ nhổ, hình nhưcũng chẳng có bạn bè gì, sau khi đến nhà em, bỗng nhiên có một ông bố và mộtngười chị nên nó vui lắm. Thường xuyên lấy lòng và tỏ ra tôn trọng em, nhưng emđã cư xử không tốt, chưa bao giờ để ý đến nó. Con bé nhỏ như vậy mà đã biết cứungười, tiếc là lại bị ngã xuống sông, đến xác cũng không tìm thấy.
 
“Sau này, cậuem di cư, bố không cần em, đành gửi em đến một trường nội trú trong thành phốB, mấy năm đầu không cho phép em được về nhà những dịp Tết, sau này, khi đã trưởngthành, em cũng không muốn về. Hồi nhỏ, vì suốt ngày ở trong ký túc xá, vào kỳnghỉ, em rất thích đi dạo quanh các siêu thị nội thất. Em thích những đồ đó,chúng gợi cảm giác ấm áp, nếu bày trong nhà, chắc chắn rất đẹp, nhưng em khôngcó nhà, mua về cũng chẳng biết đặt ở đâu, hơn nữa còn thường xuyên phải đổiphòng nên chưa bao giờ mua. Hôm nay em, hôm nay em…”
 
Cô nói, nướcmắt lại bắt đầu rơi, cô bật khóc, lặng lẽ, chỉ có nước mắt cứ từng hạt rơi xuống,rơi vào trong cốc cà phê, hạt nọ nối tiếp hạt kia.
 
Tôn Văn Tấncàng nghe càng thấy đau lòng, gã nắm chặt tay cô rồi ôm cô vào lòng, muốn nóivài câu an ủi nhưng cổ họng cứ nghẹn ứ, không nói nên lời, cứ thế ôm cô. Chútkhói cà phê vẫn đang nhảy nhót trong ánh mặt trời, bay lên rồi tan biến, giọnggã nghèn nghẹn: “Lần sau chúng mình đi mua, thích cái gì sẽ mua cái đấy.”
 
Nước mắt ngừngrơi, cô dựa vào lòng gã, ánh sáng yếu ớt rọi vào căn phòng cổ kính, hương càphê thoang thoảng bao phủ không gian. Cô nhìn cây ngọc lan bên ngoài cửa sổ, khẽhỏi, “Văn Tấn, có điều gì khiến anh sợ không?”
 
“Có.” Gã nhớđến người phóng viên ban nãy trên vô tuyến, chậm rãi nói, “Cô phóng viên bannãy trên truyền hình, trước đây đã từng phỏng vấn ba anh, sau này, ba anh mất,và cả anh trai, chị gái, mẹ anh nữa.”  Những chuyện này, ngần ấy năm nay, trước mặt Trần Thích, gã gầnnhư chưa từng kể trong tâm trạng bình tĩnh như thế, trong khoảnh khắc này,không hiểu sao, gã bỗng nhiên muốn tâm sự.
 
Cô lặngyên, thẫn thờ nhìn vết cà phê in trên áo. Thực ra cô cũng sợ, hồi còn rất nhỏ,sợ nhất là bị bỏ rơi, cứ đưa đi rồi lại đưa về, chẳng ai cần cô. Khi bố mẹ vừaly hôn, mẹ cô cả ngày ở trong nhà dọa tự sát, bắt cô đi tìm bố về, kết quả là mẹchết rồi, bố cũng chẳng cần đến cô, người cậu di cư lại càng không muốn có cô,thời điểm đáng sợ nhất trong cuộc đời chính là năm đó. Trầm mặc một lúc lâu, nhữnglời định nói cứ mắc trong cuống họng, cuối cùng cô nuốt chúng vào trong, rồi nhẹgiọng: “Em sợ là không giặt sạch được vết cà phê này.”
 
Gã nắm chặttay cô, khẽ nói: “Không sao, anh sẽ mua cho em chiếc khác.”
 
Đường Du đứngdậy, ngơ ngác nhìn gã. Đôi mắt cô to, đen, rất sáng, ánh mắt pha chút do dự lẫnbất an, con ngươi vừa đẫm nước mắt vẫn đang long lanh nước, tựa như có thứ gìđó dập dờn trong đó khoảnh khắc này, trái tim Tôn Văn Tấn như bị cứa mạnh, cảhai lặng lẽ nhìn nhau. Khoảng nửa phút sau, gã mới phản ứng lại, đưa tay ra nắmbàn tay nhỏ nhắn của cô, cười cười.
 
Sau đó, họkhông đi xem phim nữa vì Đường Du nói cô bỗng dưng không muốn đi đâu, chỉ muốnvề nhà.
 
Trên đườngvề, cả hai đều có tâm sự nên không ai nói gì. Khi xe đến cổng khu nhà, Tôn VănTấn ngoái đầu nhìn, Đường Du đã ngủ say. Người cô cuộn tròn trên ghế sau, đầu dựavào cửa kính, lông mày hơi chau lại, vừa có vẻ không thoải mái lại vừa giống mộtđứa trẻ yếu đuối. Lúc nãy, cô kiên quyết muốn ngồi ghế sau, gã đoán chắc có tâmsự nên để tùy cô, giờ đây, nhìn dáng vẻ này, trái tim gã mềm nhũn đến kỳ lạ. Gãnhẹ nhàng bước xuống xe, mở cửa sau, rồi cẩn thận để cô dựa vào người. Đường Dukhẽ chau mày, cựa quậy. Gã ưỡn thẳng người, không dám cử động, sợ hơi thở mạnhcủa mình sẽ làm cô tỉnh giấc. May thay, cô chỉ tìm một tư thế thoải mái quenthuộc trong lòng gã, rồi lại ngủ tiếp. Cô cứ tựa vào lòng gã như thế, hơi thởnhè nhẹ phả vào nách gã, âm ấm, gợi cảm giác bình yên. Từ khi sống cùng nhau,cô ít khi ngoan ngoãn thế này. Mỗi lần ôm cô, gã đều sợ, sợ mất cô, sợ không thểlâu dài. Giây phút này, gã cảm thấy thật an toàn, chỉ cần cúi đầu xuống, giơtay ra là có thể chạm được vào người gã yêu.
 
Thấy xe đỗ ởđó lâu, bảo vệ khu nhà liền đi tới, cúi người định gõ cửa xe, thấy Tôn Văn Tấnngồi bên trong lo lắng ra hiệu đừng làm động, anh bảo vệ trông thấy Đường Duđang ngủ say, liền bỏ qua. Tôn Văn Tấn thở phào nhẹ nhõm.
 
Gã biết tốiqua cô ngủ không ngon giấc, cứ trằn trọc suốt, không biết là nghĩ gì, chiềunay, gã sẽ để mặc cô ngủ. Không biết cô đã ngủ được bao lâu, lúc buổi trưa trởvề dưới ánh mặt trời gay gắt nên hơi nóng, xe mở điều hòa, giờ đợi đến sẩm tối,mặt trời khuất sau núi, gió mơn man thổi, nhiệt độ giảm mạnh, mở điều hòa thìthấy hơi lạnh. Gã ôm chặt cô hơn, nhận thấy cơ thể cô cần ấm hơn chút nữa. Gãbiết rõ là cần phải tắt điều hòa, nếu không, cả hai có thể bị cảm lạnh, nhưnggã chẳng muốn động đậy, như thể sợ mất đi chút hơi ấm. Chỉ muốn được thế nàymãi, trường tồn như trời đất, những chuyện khác, những điều Trần Thích nói, việckinh doanh, gã đều có thể không quan tâm, chỉ muốn được thế này, chẳng cần biếtđến ai và chẳng cần quan tâm chuyện gì thì tốt biết bao. Càng nghĩ càng thấychua xót, gã chợt nghĩ đến câu “tương nhu dĩ mạt”*. Trước đây, gã luôn nghĩ,tình cảnh hai con cá thổi bọt ra làm ướt nhau, giúp nhau cùng sinh tồn thậtđáng thương hại, gã không muốn mình và cô đáng thương như vậy, gã ôm cô chặthơn.>

 

[Tương nhudĩ mạt (Trang tử): nói về tình cảnh của hai con cá, không kịp rời đi trước khinước hồ cạn nên đành phải sống dưới lòng hồ cạn nước, để sinh tồn, chúng đã thổinước bọt để làm ướt nhau. Thường chỉ tình cảm vợ chồng gắn bó cùng nhau vượtqua khó khăn.]

 

Nhiệt độcàng lúc càng giảm mạnh, Đường Du cuối cùng cũng tỉnh giấc, đã là buổi tối tĩnhmịch, ánh đèn từ các căn hộ trong khu nhà dần được bật sáng. Trong xe không bậtđèn nên rất tối, chỉ nghe thấy tiếng máy điều hòa thổi u u, hơi ấm của Tôn VănTấn vẫn đang ôm ấp quanh người, cô ngơ ngác hỏi, “Mấy giờ rồi?”

 

Đã là bảygiờ tối, hai người cùng xuống xe rồi lên lầu. Thông thường người giúp việc theogiờ đến lúc năm giờ, nếu họ ăn ở nhà thì chị ta sẽ nấu, có lẽ giờ này chị đã vềrồi. Vào đến nhà, cả hai đều không muốn ra ngoài ăn. Kiểm tra một lượt, trong tủlạnh vẫn còn ít thức ăn cũ và một vài thực phẩm khác, đủ cho hai người dùng.

 

Đường Du vogạo nấu cơm, Tôn Văn Tấn đảm nhiệm việc làm thức ăn, cắm xong nồi cơm điện, côbị Tôn Văn Tấn đẩy ra phòng khách xem ti vi. Khi thức ăn được bày ra, sắc mặt củagã vô cùng khả nghi, nồi thức ăn vẫn đang đậy vung. Đường Du mở ra xem, Tôn VănTấn ngượng ngùng, “Lửa to quá, thịt hình như bị cháy rồi.”

 

Đường Dunhìn đĩa thức ăn đen sì, không nghĩ rằng đây là món đậu đũa xào thịt, cô chợtnghĩ, mấy năm nay Tôn Văn Tấn rất ít khi ở nhà, chủ yếu là ở khách sạn, được phụcvụ hoàn toàn nên nào biết đến mùi khói, gã làm được thế này, quả không dễ chútnào.

 

Nghĩ thế,cô cười nói: “Vậy bây giờ, chẳng còn cách nào nữa.”

 

Gã nhìn cô.


 

“Ăn mì tômnhé, em nấu món này rất ổn đấy.”

 

Cô thườngxuyên ăn mì tôm, nên đã mua về rất nhiều trong thời gian gã đi Châu Phi. Cô ănmì tôm gần mười năm nay rồi, có người càng ăn càng ghét, có người càng ăn cànghiểu, cô biết loại nào, vị gì ngon. Đun sôi nước, thả mì vào, cho gia vị, TônVăn Tấn đứng bên cạnh nhìn. Cô biết gã ở đó, bỗng sực nhớ ra điều cần nói: “Phảirồi, lần sau khi xào thịt, anh đừng vặn to lửa, như vậy thịt sẽ bị cháy. Cho mộtít dầu, trước khi cho thịt vào thì thêm ít muối, làm thịt sẽ mềm hơn.”

 

Cô kém gãmười tuổi, vậy mà cô nói như thể dạy dỗ gã vậy, không hiểu sao trái tim Tôn VănTấn hôm nay dễ rung động thế. Vừa nghĩ, mắt vừa cay cay, gã tiến lên một bướcôm chặt eo cô, cơ thể cô nằm trọn trong vòng tay gã, nhưng cô không nói gì, vẫntiếp tục nấu, nhanh nhẹn múc mì ra khỏi nồi.

 

Khi mì đượcbê ra bàn ăn, điện thoại di động của Tôn Văn Tấn bỗng kêu vang, gã ra ban côngnghe. Lúc quay lại, thấy Đường Du vẫn chưa ăn mà đang thẫn thờ nhìn bát mì, mimắt chớp chớp, không biết đang nghĩ gì. Gã ngồi xuống, hỏi: “Sao em vẫn chưa ăn?”

 

Cô nhìnváng dầu ăn vàng vàng, nói, “Văn Tấn, em có chuyện muốn nói.” Cô ngẩng đầu nhìngã, nói rành rọt từng chữ một cách thận trọng, như thể đang hạ quyết tâm vớichính mình, “Tuần sau, khoa em sẽ cử một nhóm sinh viên đi thăm đại học HồngKông, thầy giáo đã chọn em, có lẽ em không ở nhà vài ngày.”

 

Tôn Văn Tấnnghĩ đến cuộc điện thoại của Trần Thích ban nãy, do dự một lát mới cất tiếng:“Ngày mai anh cũng phải đi châu Phi, việc kinh doanh của Trần Thích lần trướclà do anh giúp, giờ sắp kết thúc rồi, có chút việc cần anh qua bên đó.”

 

Cô cười gượnggạo, nói: “Vậy thì tốt quá.”

 

Ăn mì xong,Tôn Văn Tấn chuẩn bị hành lý, vì Trần Thích không báo trước, mà ngày mai đã khởihành nên đành phải chuẩn bị thâu đêm. Gã tất bật trong phòng, Đường Du rửa xongbát, đứng trước cửa phòng ngủ nhìn. Gã vừa lật tìm thứ gì trong tủ vừa nói: “Emsang phòng sách lấy giùm anh tập tài liệu, bìa màu xanh trong két sắt, chìakhóa đây.” Tiếp theo, gã nói ba số mật mã.

 

Cô cầm chìakhóa, đi sang phòng sách, rất ít khi cô vào phòng này vì đó là nơi làm việc củagã. Mở két ra, vừa kéo cửa ra đã thấy bên trong toàn là tài liệu. Cô lật tìm tậptài liệu có bìa màu xanh, nhấc đống tài liệu lên. Bỗng một thứ đập vào mắt, đólà một chiếc hộp bằng thủy tinh, lấp lánh, trong suốt, bên trong đựng chiếc lắcngọc, thứ vô cùng quen thuộc với cô. Sững sờ một lát, cô mới mở chiếc hộp ra, lấychiếc lắc đeo vào tay. Chiếc lắc này đã theo cô mười mấy năm, lúc này mọi cảmgiác đan xen, rối loạn. Cô nhớ đã có lần hỏi gã có nhìn thấy nó không, gã nóichắc chắn rằng không thấy, nhưng hóa ra lại ở đây, nơi cất giữ tất cả mọi tàiliệu quan trọng.

 

Cô s khóc,đợi bình tĩnh lại mới cầm tập tài liệu ra, rồi đưa chìa khóa trả gã.

 

Gã không đểý, chỉ chăm chú kiểm tra đồ đạc của mình. Ngày hôm sau, thư ký của Trần Thíchlái xe đến đón gã ra sân bay, trước khi đi, cô đứng vẫy tay từ xa, khi chiếc xehoàn toàn khuất bóng, cô mới chậm rãi quay người đi lên lầu.

 

Cô bắt đầuthu dọn đồ đạc của mình, đồ của cô trong phòng khách, phòng ngủ, phòng tắm đểchung với dao cạo râu, sữa rửa mặt, đồng hồ của gã, cô nhặt từng thứ của mình cầmđi, cảm giác khó chịu trong lòng như thể sắp rời nơi này để trốn đến một cánh đồnghoang. Trước đây, hành lý của cô rất ít, giờ thu dọn những thứ vụn vặt mới thấylà nhiều, đồ đạc cứ vô tình tăng lên. Còn cả một phòng thú nhồi bông nữa, saunày gã nhờ bạn chuyển giúp về thành phố B thật, không có chỗ để, đành bày hếttrong phòng khách. Chị giúp việc lần trước trông thấy đống đồ này, ngạc nhiênnghĩ hai người lớn như vậy mà còn mua rõ nhiều thú nhồi bông, giờ đây mở cửaphòng khách ra nhìn, cô mới thấy giật mình.

 

Thu dọnxong mọi thứ, khi xách va li ra khỏi cửa, cô cố tình để chìa khóa phòng trênchiếc bàn uống trà. Nghĩ một lát, cô lại quay vào phòng ngủ, tháo chiếc lắc rađặt dưới gối, cẩn thận lấy gối đậy lại, nhưng vẫn chưa đủ quyết tâm ra đi, côlưu luyến ôm chiếc gối, chiếc gối vẫn còn nguyên hơi ấm của gã, từng chút hơi ấmchạm vào ngón tay cô. Một giọt nước mắt rơi xuống đầu ngón tay, rồi nhòe nhoẹtrất nhanh trên gối.

 

Làm thủ tụcở trường xong, cô đến ga xe lửa đợi tàu, muốn gửi cho gã một tin nhắn, nhưng nhớlại những lời Trần Thích nói hôm hẹn cô nói chuyện ở ngoài, nên lại thôi, cứ thếtắt di động.

 

Hôm từ bệnhviện đi ra, Văn Tấn liên tục gọi điện thoại, lòng dạ rối bời nên cô đã khôngnghe. Điện thoại của gã vừa ngừng gọi thì Trần Thích gọi đến, cô nghe máy, TrầnThích hẹn cô nói chuyện. Gặp nhau lúc sẩm tối tại một quán cà phê, cà phê vừamang lên, anh ta liền vào thẳng chủ đề, “Cô Đường, trước tiên tôi muốn nói về mụcđích cuộc hẹn này, là vì chuyện của Văn Tấn.”

 

Cô lặngthinh, đợi anh ta nói tiếp.

 

 TrầnThích nhìn cô, nói rành rọt, “Cô Đường, tôi muốn biết, cô và Văn Tấn dự định sẽthế nào?”

 

Lần trước gặpnhau ở nông trại, họ cười nói như những người bạn quen biết từ lâu, không ngờthoắt cái, quan hệ lại căng thẳng thế này. Ngay lúc đó, cô không biết trả lờira sao, ngẩng đầu nhìn anh ta, mặt thoáng đỏ. Trần Thích nhìn cô, lặng lẽ đợi sựphản ứng, tư thế như đã được chuẩn bị sẵn.

 

Cô nói:“Anh Trần, có việc gì, anh cứ nói thẳng.”

 

Trần Thíchnghĩ một lát, không vòng vo mà trực tiếp hỏi: “Cô Đường, cô có yêu Văn Tấnkhông?”

 

Câu hỏi hơiđường đột, cô chau mày, ngẩng đầu nhìn, “Anh hỏi vậy là có ý gì?”

 

Trần Thíchvỗ về cô, cười nói: “Xin lỗi, mong cô đừng hiểu nhầm. Hôm nay hẹn cô, tôi khônghề có ý gì, chỉ muốn biết cô có nghĩ đến tương lai của mình và Văn Tấn không?”


 

Thì ra làthế, cô bật cười, “Anh yên tâm, tôi chưa nghĩ sẽ lấy anh ấy.”

 

“Chính vì côkhông nghĩ sẽ kết hôn với Văn Tấn, nên tôi mong cô hãy rời xa cậu ấy.”

 

Đường Du cólẽ đã đoán được Trần Thích sẽ nói thẳng như thế, cô cười lạnh lùng, Trần Thíchtỏ ra nghiêm túc, “Chuyện của cô và Văn Tấn, lẽ ra không đến lượt tôi can thiệp.Nhưng tuy con người Văn Tấn, năng động, thông minh, tâm lý, có sức hấp dẫn, cuốnhút phụ nữ, song nhược điểm lớn nhất lại là quá coi trọng tình cảm, nếu khôngyêu cậu ấy thì xin cô Đường hãy buông tha, đừng tiếp tục nữa. Cô Đường còn trẻ,có thể chơi bời, nhưng Văn Tấn, cậu ấy rất nghiêm túc, như vậy, e rằng không tốtcho cả hai. Cuộc đời của cô mới chỉ bắt đầu, tương lai có vô vàn khả năng,nhưng Văn Tấn thì khác, cuộc đời cậu ấy đã quá nửa rồi, không còn thời gian đểquay lại nên không thể lại nhầm đường, lạc lối. Nếu cô Đường chỉ muốn chơi bờithì xin cô đừng gây thêm phiền phức nữa.”

 

Đường Ducúi đầu nhìn ly cà phê, lặng thinh.

 

“Con ngườiđều có tình cảm, ở cùng nhau lâu sẽ nảy sinh tình cảm, lúc xa nhau, sẽ đau khổ,buồn bã, muốn quên cũng cần phải có thời gian, nhưng cậu ấy đâu còn trẻ. Cô Đường,cô cũng biết, cho dù cuộc sống nào, một khi đã thay đổi đều không dễ gì quen.”

 

Cho dù làcuộc sống nào, một khi thay đổi rồi đều không dễ gì quen, như vậy cuộc sống củacô và anh thuộc loại nào? Trần Thích nói, cuộc đời cô còn có vô vàn khả năng,cô bỗng nhớ tới lời chuẩn đoán của vị bác sĩ trẻ, chợt cảm thấy buồn, cô khôngkìm nén được liền buột miệng, “Anh Trần, anh dựa vào đâu mà nói quan hệ giữatôi và Tôn Văn Tấn chỉ là chơi bời?” Cô nhìn thẳng Trần Thích, không thấy buồnvì chuyện Trần Thích muốn họ chia tay, chỉ vì câu nói đó mà trong lòng cảm giácxót xa, sự cay đắng dâng trào lên mắt, khiến cô muốn bật khóc.

 

Đường Dutrước giờ rất bình tĩnh, lãnh đạm, Trần Thích không ngờ cô lại phản ứng mạnh thế.Thấy cô xúc động mạnh, anh chỉ lặng thinh, sau đó chuyển giọng, lạnh lùng nói:“Cô Đường, cô nghĩ Văn Tấn hợp với cô gái như thế nào?”

 

Đường Du lặnglẽ một hồi lâu, Trần Thích nói tiếp: “Cô hiểu Văn Tấn ư? Cô biết gì về quá khứcủa cậu ấy? Cô biết cậu ta sợ nhất điều gì không? Cậu ta có từng nói với cô vềnhững điều này không?”

 

Đúng là gãchưa từng nói với cô, quá khứ, tương lai của hai người, chẳng ai trong họ quantâm đến, không phải là không nghĩ, chỉ là không dám nghĩ.

 

“Cậu ấy đãba mươi tuổi, đã từng vì một cuộc tình mà hao phí bao nhiêu năm, đến giờ vẫnchưa quên được. Cuộc đời cậu ấy không thể lại tiếp tục bị tổn thương, phản bội,mạo hiểm, nhưng mọi thứ trong cái thế giới này đều đang biến đổi. Cô Đường còntrẻ, tình cảm có thể mãnh liệt nhưng cô có đảm bảo sẽ khiến Văn Tấn hạnh phúckhông? Cô dám chắc là cậu ấy sống cùng cô sẽ không cần phải lo lắng những chuyệnnày không? Cô có chắc tình cảm cô dành cho cậu ấy sẽ mãi mãi không thay đổikhông? Cô Đường trẻ trung, xinh đẹp, mạnh mẽ, năng động, có thể thấy trước đượcmột tương lai xán lạn, lo gì không tìm được một đức lang quân như ý sống vớinhau trọn đời? Nhưng Văn Tấn thì khác, giờ đây cậu ấy cần một người phụ nữ khỏemạnh, ôn hòa, có hoàn cảnh gia đình tốt, biết bao dung, biết đem lại sự ấm áp,sự an toàn, nói thẳng ra, cô Đường là người không thích hợp, cô có người thíchhợp với cô, cậu ấy có người thích hợp với cậu ấy, nhưng hai người tuyệt đốikhông hợp nhau.”

 

Lời nói củaTrần Thích mặc dù rất o ép người khác nhưng mọi câu chữ đều có lý. Không đợianh ta nói hết, Đường Du đột nhiên đứng dậy, “Anh Trần, anh yên tâm, tôi sẽ rờixa anh ấy.” Nói xong liền muốn đi ngay, đây là phản ứng rất điển hình, cô khôngdám trực diện, sợ nước mắt mình lại trào ra nên vội vàng muốn đi khỏi đó ngay.

 

Khi vừaTrầnThích vội nắm lấy tay cô, giọng tỏ ra áy náy, “Xin lỗi cô, tôi đã mạo phạm rồi.”

 

Không quaymặt lại, cô bình tĩnh đáp, “Không sao, anh nói rất đúng, tôi sẽ nhanh chóng rờixa anh ấy.”

 

Trần Thíchvẫn chưa buông tay, nói tiếp: “Có cần tôi giúp gì không?”

 

“Không cần.”

 

“Tôi có thểđưa cô đi du học, chịu mọi chi phí sinh hoạt và học phí, cộng thêm visa và tìmtrường nữa, cô muốn đi nước nào cũng được.”

 

Đây là bồithường hay là cái gì vậy? Cô khẽ cười, không kìm nén được xót xa trong lòng, nướcmắt cứ thế trào ra, cô cố nén giọng, “Cám ơn anh Trần, nhưng không cần đâu.”

 

Trần Thíchnói tiếp: “Ý tôi là, cô Đường, nếu cô vẫn ở trường đại học ngoại ngữ thì cậu ấyvẫn sẽ tìm cô…”

 

Không để ýđến nước mắt đang đầm đìa, cô quay phắt lại nhìn như không thể tin vào sự tànnhẫn của anh ta.

 

Trần Thíchbuông tay, nói từng chữ: “Nếu thực sự rời xa, tốt nhất đừng gặp nhau nữa.”

 

Trái tim cônhư bị ai đó giày xéo, đau buốt, đau đến nghẹt thở, đau đến nỗi chẳng còn sức lựcchống đỡ, nhưng cô vẫn gật đầu đáp: “Tôi biết.” Sau đó đi thẳng ra ngoài.

 

Những lời củaTrần Thích vẫn bám theo sau, “Cô Đường, cô đã có số điện thoại của tôi, nếu đổiý, có thể liên lạc bất kỳ lúc nào, gọi điện hoặc gửi tin nhắn đều được, tôi sẽsắp xếp thỏa đáng.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.