Tình Yên Đau Đớn Thế

Chương 11


Bạn đang đọc Tình Yên Đau Đớn Thế – Chương 11


Chương11: Hạnh phúc là một chú cún con ấm áp
 
 
 
Trên máybay, Đường Du ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ. Mấy người Pháp đều nhắm mắt nghỉ ngơi,cô thẫn thờ nhìn trời mây bên ngoài, bỗng thấy nhớ Tôn Văn Tấn. Lần nào ở bêngã, cô cũng không sao kháng cự nổi, nhưng dù bên nhau có hạnh phúc nhường nào,khi vừa rời xa trong lòng cô lập tức dâng trào nỗi buồn lo và cảm giác lạnh lẽo,càng hạnh phúc lại càng lo lắng cho tương lai, như thể hạnh phúc của họ chỉ cóngần ấy, giờ dùng nhiều thì sau này sẽ chỉ còn lại sự lo lắng thôi vậy.
 
Mấy ngườiPháp trước đó đã đàm phán chuyện kinh doanh tại thành phố B, công việc xong rồilại nhân tiện muốn đi du lịch thăm thú miền Nam Trung Quốc, lộ trình tổng cộnglà bảy ngày, chủ yếu muốn tìm hiểu kiến trúc nhà vườn phương Nam, cuối cùng sẽđáp thẳng máy bay từ thành phố N về Pháp.
 
Thành phốN, Tô Châu, Hàng Châu… trong suốt lộ trình, Dương Châu là điểm cuối cùng. Kế hoạchthăm thú Dương Châu chỉ trong một ngày, thời gian tương đối gấp gáp, ngày hômsau sẽ đưa họ về thành phố N để đáp máy bay về nước. Mặc dù, thành phố N là quêhương của Đường Du nhưng cô không hiểu biết nhiều về các thành phố lân cận. Vịgiảng viên tiếng Pháp của trường đại học N giới thệu cho cô về Dương Châu khi họngồi tàu hỏa, điểm du lịch chính liền có: Sấu Tây Hồ, Cá Viên, Hà Viên, BìnhSơn Đường. Vì thời gian không nhiều, đương nhiên không thể thăm thú hết toàn bộDương Châu, mà chỉ đi thăm một số địa điểm chính.
 
Buổi sáng cảđoàn đến một khu nhà vườn nổi tiếng, buổi trưa ăn cơm tại phòng trà Phú Xuân,nơi có rất nhiều món đặc sản nổi tiếng lâu đời của Dương Châu như: thịt cua bămviên vàng xuộm, đầu cá mè ninh nhừ, nước canh ngon ngọt; miến khô nấu, ăn rất mềm;thịt muối trong suốt óng ánh, thơm phức; tôm nõn xào trắng nõn nà; còn có cảbánh bao Phúc Xuân, cơm rang Dương Châu… khiến mấy nguời Pháp vui sướng ăn tớiđã miệng. Buổi chiều, khi nắng đỡ gắt, họ liền vội vàng đi thăm Sấu Tây Hồ. Họkhông đi thuyền mà chỉ đi dạo quanh hồ một vòng, Đường Du thấy chân mình hơi mỏi.Chập tối, khi ngang qua chiếc cầu hai bốn nhịp, cô ngồi nghỉ một lát, bỗng TônVăn Tấn gọi điện thoại đến, cô nói mấy câu với vị giảng viên rồi đi tránh sangmột bên nghe máy.
 
“Em đang ởhồ Sấu Tây
 
“Vâng, ngàymai đưa họ về thành phố N đáp máy bay về nước.” Thực ra không cần nói lộ trìnhthế nào, cô đều cho gã hay, nếu không, chắc gã sẽ không biết hôm nay cô đến SấuTây Hồ, chỉ vì giờ nói ra, nghĩ sắp được về nên cảm giác thật ngọt ngào.
 
“Em đang ởcạnh chiếc cầu hai mươi tư nhịp đúng không?”
 
Cô sững người,“Sao anh biết?”
 
Gã khẽ cười,“Em ngoảnh lại nhìn đi.”
 
Giọng nóitrong điện thoại rất rõ, như thể ở sát bên tai. Cô giật mình, như có cảm ứng,chầm chậm quay người lại thì trông thấy gã. Cô cầm di động trên tay ngơ ngác,niềm vui mừng chợt ào đến khiến cô muốn cười to nhưng e ngại, cô mím chặt môinhưng không sao kìm chế được nên đành cúi thấp đầu.
 
Tôn Văn Tấnđến bên nhẹ ôm cô, nói: “Ngày mai về nên anh đến đón em.”
 
Lời nói củagã khiến trái tim cô mềm nhũn.
 
Trở vềđoàn, Tôn Văn Tấn chào hỏi mấy người Pháp. Họ đã biết gã với những nụ hôn đầy cảmxúc khi ở sân bay thành phố B nên cười đầy ẩn ý, thấy thế, Đường Du lại e thẹncúi đầu. Chị giảng viên thấy dáng vẻ tràn đầy hạnh phúc của Đường Du và Tôn VănTấn lại đang nắm tay cô nữa nên cũng đoán được quan hệ giữa hai người, chị gậtđầu chào gã, Tôn Văn Tấn cũng lịch sự đáp lại.
 
Đi dọc venhồ, một người Pháp bỗng nhiên muốn chụp ảnh Đường Du và Tôn Văn Tấn, đúng lúcnày mọi người đã đi đến bậc Hy Xuân, chị giảng viên nói: “Đi lên bậc Thân Thủy,đó là nơi chụp ảnh đẹp nhất của cây cầu hai mươi bốn nhịp này.”
 
Tôn Văn Tấnrất tự nhiên ôm Đường Du để người khách Pháp chụp hình, vị này nói, sau khi vềPháp, nhất định sẽ gửi ảnh qua cho họ.
 
Không còn sớmnữa, đã sắp đến giờ Sấu Tây Hồ đóng cửa, chị giảng viên định đưa họ ra cửaĐông, sau đó dẫn về khách sạn, Đường Du đã đi cả một ngày nên thấy đầu hơichoáng.
 
Đang đicùng cả đoàn, lúc ra đến cửa, Tôn Văn Tấn bất ngờ kéo cô sang một bên. Lúc này,từng nhóm đôi ba người đang đi qua cổng, chị giảng viên đã đưa đoàn người Phápra bên ngoài, cô không biết gã sẽ làm gì nên có chút căng thẳng.
 
Gã nhìn vẻmặt cô, cười, “Để chị ấy đưa họ về khách sạn.”
 
“Không được.”
 
“Dù sao giờnày họ cũng mệt rồi, về khách sạn, ăn cơm xong thì đi nghỉ, chẳng cần phải dịchgì đâu, hơn nữa còn có chị kia nữa, để anh dẫn em đến một nơi.”
 
Thoáng mộtcái, Đường Du ngoái đầu nhìn lại, đoàn người Pháp không phát hiện ra hai ngườitách đoàn, đã chẳng thấy bóng dáng họ ở cổng. Tôn Văn Tấn nhân cơ hội, nói:“Hay em gọi điện cho chị kia, để anh nói, có được không?”
 
Ánh hoànghôn chiếu vào mặt Tôn Văn Tấn, ánh mắt gã sáng rực nhìn cô, ánh mắt ấy chất chứasự mong đợi. Nghĩ đến việc gã cất công đến Dương Châu đón, trái tim cô mềmnhũn, không nhỡ chối từ, nói: “Vậy, để em gọi điện hỏi chị ấy.”
 
Chị kia hợptác với Đường Du trong suốt chuyến đi, biết tính cô lãnh đạm, lần đầu đi dịchnhưng rất biết giữ bổn phận, làm việc chín chắn hơn so với tuổi. Hiếm khi thấycô đưa ra yêu cầu như thế, lại nghĩ đến đoàn người Pháp cũng đã mệt, ăn xong sẽnghỉ ngơi cũng chẳng có nhu cầu phiên dịch nên cũng thoải mái đồng ý, còn chúccô đi chơi vui vẻ nữa.

 
Kết quả làgã dẫn cô quay ngược lại, đi một đoạn thì đến một cánh cổng, ra khỏi Sấu Tây Hồchưa được bao xa đã đến một con phố chuyên bán thú nhồi bông. Những con thú tonhỏ được bày bán khắp phố, gã nắm chặt tay cô, hào hứng nói: “Dương Châu là nơixuất khẩu đồ chơi nổi tiếng cả nước, thú nhồi bông ở đây có chất lượng tốt, đượclàm rất kỹ lưỡng, giá cả lại phải chăng, ai đến Dương Châu du lịch đều khôngquên tới dãy phố này.”
 
Đường Duđang sững sờ thì Tôn Văn Tấn đã ngồi trước một cửa hàng, tay gã ôm một con thúbông rất to lắc qua lắc lại, môi cong lên hệt như một đứa trẻ, lắc lắc một lúc,gã quay lại vẫy Đường Du, “Em mau qua đây.”
 
Thú nhồibông đối với Đường Du giờ đây có vẻ không hợp thời lắm bởi cô đã hơn hai mươituổi, đã qua cái thời mơ mộ, hơn nữa cô là người sớm trưởng thành nên chưa baogiờ nghĩ sẽ mua một con thú nhồi bông to mang về. Nhưng có lẽ giấc mơ về thú đồchơi này chẳng bao giờ là cũ trong lòng các cô gái. Những đứa trẻ lúc nhỏ đượcbố tặng thú nhồi bông đều tỏ ra vô cùng hạnh phúc, khi đã trưởng thành, nếu đượcbạn trai tặng thì điều ấy nói lên sự che chở, cưng chiều của chàng trai đối vớingười anh ta yêu, Đường Du chưa bao giờ được sở hữu thứ đồ chơi này.
 
Cô xúc độngnhìn gã. Thú nhồi bông được bày bán la liệt trên mặt đất vì bây giờ đang là mùahè, việc kinh doanh không được vào cầu cho lắm. Mấy ông chủ kê bàn xích lại ngồiđánh bài, Tôn Văn Tấn vẫy tay gọi, chọn một con thú nhồi bông đưa cô. Con thúcao ngang đến người, bên ngoài là chất liệu len nhập khẩu, bên trong được nhồibằng những sợi bông mềm mại, khi ôm vừa thấy ấm áp vừa dễ chịu, cảm giác nhưmình đang tự cưng chiều mình. Cô khẽ bật cười, ông chủ cửa hàng chẳng hề thấykhó tính, cứ để mặc cô ôm. Đường Du cuối cùng đặt nó xuống, giống như một đứatrẻ, cô ôm con này đến con khác, niềm hứng khởi dâng trào, sau đó dừng lại trướccon Snoopy còn cao hơn cả cô.
 
Khi còn họcphổ thông trung học, cô đã từng xem phim hoạt hình “Snoopy”, còn nhớ Snoopythích dùng máy đánh chữ viết tiểu thuyết, nó viết vô cùng cần mẫn, khổ nỗi bàigửi đi luôn bị trả lại nhưng nó chưa từng nản chí, có người thường xuyên chế giễunó là loài phổ biến “một hào mua được cả tá”. Cậu chủ của nó là Charlie Brown,một kẻ bất lực, bất tài, luôn làm điều trái ngược, ngay cả cái tên của con thúcậu yêu quý và tên của người em gái ruột cũng không nhớ. Cậu yêu thầm một cô bạncùng lớp nhưng chưa bao giờ dám thổ lộ. Cậu thích thả diều, nhưng diều của cậuchả bay được lên trời. Cậu là tay ném bóng, đội trưởng đội bóng chày, nhưng lạilà một đội trưởng bất tài và bị coi thường nhất, chưa từng thắng một trận đấunào. Tuy nhiên, mỗi lần Charlie Brown bị đả kích, ngồi buồn bã bên hồ, Snoopyluôn ngồi bên cạnh cậu, chẳng nói năng gì, chỉ lặng lẽ ở bên. Lúc này, cho dùCharlie Brown bất tài bất lực đến đâu, cho dù Snoopy chỉ là loại một hào mộttá, và dù thế giới này chẳng ai coi họ ra gì thì họ vẫn luôn ở bên nhau, khônghề đơn độc. Cảnh Snoopy ngồi lặng lẽ bên hồ cạnh cậu chủ Charlie Brown đón chờánh bình minh đã từng khiến Đường Du thấy ấm áp hơn bao giờ hết. Cô thẫn thờ ômcon Snoopy bằng bông vào lòng.
 
Không biếtTôn Văn Tấn đã đến bên tự khi nào, Đường Du đang ôm con chó bông còn cao hơn cảmình, vậy mà Tôn Văn Tấn từ phía sau ôm trọn được cả cô và con Snoopy. Trong mộtbiển thú nhồi bông, cô ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay gã, trái tim trở nênmềm nhũn. Cô chợt nhớ đến câu nói của nhân vật hoạt hình Snoopy: Hạnh phúc là mộtchú cún con ấm áp.
 
Tôn Văn Tấnmuốn mua con Snoopy cao ngang người ấy, gã bèn gọi ông chủ đến thương lượnggiá. Chủ gian hàng nói chất liệu bên ngoài là len nhập khẩu, bên trong là bôngtơ cao cấp, đường kim mũi chỉ chắc chắn, giá năm trăm tệ, Tôn Văn Tấn chỉ trảtám mươi tệ. Nói đi nói lại, cuối cùng ông ta cũng đồng ý bán, Đường Du chứngkiến mà thấy sững sờ. Cô ngơ ngác nhìn gã, gã cười làm mặt hề rồi dúi conSnoopy vào tay cô, dắt cô đi tìm đồ chơi nhồi bông khác. Cuối cùng họ chọn đượccả đống lớn, con thì khoa trương, con thì đáng yêu, hoặc hình dáng độc đáo, ngộnghĩnh, có rùa, thỏ và cả quạ nữa.
 
Gã tiếp tụctrả giá, cô ngạc nhiên nhìn. Đã từng thấy một Tôn Văn Tấn dáng vẻ chỉnh tề, từngthấy một Tôn Văn Tấn rất khó hiểu nhưng cô không ngờ lại có ngày thấy gã mặc cảmười mấy tệ như thế này.Trông vẻ mặt thất vọng của mấy người bán hàng, cô đànhnhìn mà thở dài, đáng ngạc nhiên nhất là họ vừa nói “giá này là giá xuất xưởng,không đủ vốn” lại vừa tìm dây thừng giúp gã buộc đồ lại.
 
Kết quả làmua được một đống thú nhồi bông nhưng chỉ tiêu hết có ba trăm tệ. Cô kéo kéotay áo gã, tò mò hỏi: “Sao lại rẻ như vậy, anh đã nói gì với họ?”
 
Gã ngoảnh đầusang nhìn cô, đôi mắt ánh lên vẻ đùa cợt, thì thầm: “Anh nói với họ là bọn mìnhmua đồ này về để chuẩn bị cưới, bảo họ bán rẻ một chút, nếu không, em sẽ khôngđồng ý lấy anh, thế nên họ mới bán.”
 
Đường Dulúng túng, mặt đỏ ửng, cúi đầu lặng thinh.
 
Gã nhìn cô,biết cô hay xấu hổ nên không nỡ trêu chọc, giọng gã nhỏ nhẹ bên tai: “Anh học cấphai ở thành phố N, Dương Châu không xa lạ gì với anh. Trước đây, Trần Thích vàvợ lúc rảnh rỗi thường đến Sấu Tây Hồ tâm sự, chuyên cử anh đến đây mua đồ giúpcậu ấy, anh đã trở thành khách VIP từ lâu rồi, giá mua vào của họ anh thuộc nhưlòng bàn tay.”
 
Chủ cửahàng giúp gã buộc đồ lại nhưng vì là thú nhồi bông nên rất cồng kềnh, không dễmang về chút nào. Tôn Văn Tấn lo lắng nhìn đống đồ chơi. Một người đàn ông ăn mặcchỉnh tề như gã lại đang lo lắng nhìn đống đồ chơi, trông thật buồn cười. Do gãđã trả giá quá sát nên mấy người chủ cửa hàng đều cười đầy ác ý. Đường Du ômcon Snoopy khổng lồ đứng bên, thấy gã bị giễu cợt cũng không nhịn được cười, gãliền ngoảnh mặt lại trợn mắt, “Em mà còn cười, lát nữa tự em mang tất cả vềnhé.”
 
Đường Du vộiim bặt, thay đổi chủ đề, “Anh mua nhiều thế này làm gì, sao mang về được.”
 
“Đây là chợđồ chơi nổi tiếng của Dương Châu, lại rẻ nữa, đến đây rồi thì mua nhiều mộtchút, tính toán làm gì.”
 
“Anh đâu cóthiếu tiền, vì tiết kiệm mấy trăm tệ mà mua một đống đồ, làm thế nào mang về mớilà vấn đề khó, phải tính toán chứ?”
 
Gã ngoảnh đầucười, vuốt vuốt tóc cô, nói: “Ngốc à, đấy mới chính là thú vui của việc tiêu tiền.”
 
Hành độngnhỏ này lập tức khiến cô bẽn lẽn cúi đầu lặng thinh.
 
Họ không thểđi về bằng xe taxi trong bộ dạng này. Trong xe không đủ chỗ để đặt đống thú nhồibông, cuối cùng lại chính chủ cửa hàng giúp họ nghĩ cách, gọi đến hai chiếc xekéo. Loại xe này là nét đặc sắc của thành phố, đằng trước là xe đạp dùng sứcngười, ghế ngồi đằng sau mô phỏng lại kiểu xe kéo thời kỳ dân quốc. Họ thuê mộtchiếc chở đồ, một chiếc chở người, nhưng họ mua quá nhiều, không thể nào nhét nổicon Snoopy khổng lồ vào, cuối cùng Đường Du đành phải ôm nó ngồi trên xe vớiTôn Văn Tấn. Đường Du lại bật cười.
 
Lúc này,người đạp xe bỗng hỏi: “Anh định kinh doanh hay sao mà mua nhiều thế?”
 
Tôn Văn Tấnnghiêm túc đáp: “Vâng, tôi chuyên kinh doanh mặt hàng này.”
 
Đường Du lạibật cười, Tôn Văn Tấn bình luận với người đạp xe về cửa hàng nhỏ như thế. Ngườiđạp xe thật thà bị gã làm cho tin sái cổ. Cô cười ngất ngư, thấy thế, gã càng hứngthú nói phét hơn.
 
Cô thật sựkhông thể gắng gượng thêm được nữa, bèn đặt ngang con Snoopy lên đùi gã, cằm dựalên vai gã nghỉ một chút. Hai má cô hồng rực, ánh mắt long lanh. Gã ngoảnh sangnhìn, cúi đầu hôn lên môi cô. Nụ hôn dịu dàng, êm ái, tinh tế, ngọt ngào khiếnngười cô mềm nhũn. Lúc này, người đạp xe thấy gã mãi mà không nói gì thêm liềnngoái đầu lại nhìn rồi vội hiểu ý quay đi.
 
Đã hơn bảygiờ tối, chiếc xe kéo lắc lư đi qua dãy phố có hàng cây ngô đồng, xe tiến trêncon đường bằng phẳng. Gió từ sông Cổ Vận thổi bay những ngọn tóc mềm mại trên bảvai cô, có mấy sợi vương vào cổ gã, ngưa ngứa, man mát, cảm giác vô cùng dễ chịu,lúc này, xe đang đi qua khu kiến trúc cổ, đặc sắc của Dương Châu. Cảnh sắc nàykhiến người ta có cảm giác mơ hồ, như thể đang trong một giấc mơ, gã ôm lấy cô,chỉ mong sao khoảng khắc này cứ kéo dài, kéo dài mãi, đừng bao giờ kết thúc.
 
Chở một xethú nhồi bông về khách sạn, mấy người Pháp vừa mới ăn cơm xong, họ không ngớt lờikhen hai người lãng mạn, chị giảng viên trường Đại học N nhìn họ cười, hỏi:“Mua nhiều thế này làm quà tặng à?”

 
“Không, bọnem mang về.”
 
“Nhiều thế?”Chị giảng viên ngạc nhiên.
 
Lúc này, ĐườngDu sực nhớ là sẽ phải đi bằng máy bay từ thành phố N về thành phố B, sao màmang nổi? Tôn Văn Tấn nhìn chị giảng viên cười đáp, “Em có bạn làm trong hãnghàng không, đến lúc đó nhờ họ giúp.”
 
Lúc trước,Đường Du và chị giảng viên ở chung trong một phòng tiêu chuẩn, vì Tôn Văn Tấn đếnnên thuê một phòng nữa. Cô đi cùng gã về phòng, nhân viên khách sạn sau khigiúp họ mang đống thú nhồi bông lên liền đi ra. Cô sực nhớ lời gã nói ban nãyliền hỏi: “Anh thực sự nhờ bạn làm trong hãng hàng không giúp mang từng này đồvề à, anh…”
 
Gã đóng cửa,quay người lại ôm hôn cô, cô vẫn chưa nói hết lời, chỉ nghe thấy giọng gã: “Cónhớ anh không, anh rất nhớ em.” Không kịp đợi cô đáp lời, gã tiếp tục hôn cuồngnhiệt, câu trả lời của cô quện trong cảm xúc cháy bỏng của gã.
 
Tiếp sau đólà những ngày tháng tươi đẹp nhất trong đời Đường Du, nhiều năm sau nhớ lại, côhận sao cuộc đời không dừng lại ở đó. Tôn Văn Tấn không còn nhàn rỗi như trướcđây, gã liên tục phải bay về thành phố SZ xử lý công việc. Thời gian này, ĐườngDu cũng hiểu rằng, phần lớn sản nghiệp của gã đều nằm ở thành phố SZ, còn mộtphần vốn trong thị trường chứng khoán do một người bạn giúp gã quản lý. Công tycủa Tôn Văn Tấn đã hoạt động trong nhiều năm nên sớm đi vào quỹ đạo, vì thế gãkhông phải vất vả nhiều, rất ít khi ở lâu trong thành phố SZ, phần lớn thờigian là ở thành phố B.
 
Đường Du ởnhà, ngoài đọc sách, thỉnh thoảng cô cũng tìm hiểu chuyện bếp núc. Cô thườngtranh thủ làm lúc gã không ở nhà hoặc khi g làm việc trong phòng sách, thườngcô không có đủ dũng khí để gã nếm thử, mà chỉ một mình lén lút đổ đi. Gã dườngnhư cũng biết, nhưng không nói gì, cứ để mặc cô.
 
Hôm đó, côrất hứng khởi, quyết định làm món canh. Không biết cô tìm đâu ra một cái tạp dềmặc vào người, một mình bận bịu trong bếp, gã thỉnh thoảng mới liếc qua, vôtình trông thấy dáng vẻ của cô, ánh mắt bỗng sững lại, gọi tên cô. Cô ngoảnh lại,gã đang ngồi sau máy vi tính, đeo chiếc kính gọng vàng, đôi mắt lim dim sau mắtkính nhìn cô. Cô không biết gã bị cận thị, dáng vẻ đeo kính quan sát người kháccủa gã rất gợi cảm. Ánh mắt của cô như bị gã thôi miên. Sau khi chăm chú nhìn mộthồi, có thứ gì đó trong mắt gã khiến tim cô đập thình thịch, mặt nóng bừng, liềncúi đầu vội vàng đi vào bếp.
 
Lần này, côhọc hầm canh gà, theo chỉ dẫn, cô chặt gà thành từng miếng, chần qua nước, xàoto lửa sau đó mới hầm. Cô đã chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu, chỉ còn đợi xào to lửa.Có lẽ ánh mắt nhìn ban nãy của Tôn Văn Tấn vẫn khiến cô lóng ngóng, cô đổ dầuvào chảo, đợi dầu nóng rồi sẽ cho gà vào, nhưng lửa quá to khiến chảo bốc lửa,cô sợ đến nỗi rơi cả cái muôi đảo xuống đất. Quá sợ hãi nên không kịp nghĩ ralà phải lấy vung đậy lại để dập lửa. Lúc này, Tôn Văn Tấn đã chạy tới, vội kéocô ra, đậy vung lại, tắt bếp ga. Khi đi ra, Đường Du  lo sợ nhìn, gã bỏ kính ra, để cô dựa vào tường, nụ hôn dài, nhẹnhàng, tinh tế khiến cô vừa ngộp thở vừa không nỡ đẩy ra.
 
Cuối thángtám, Tôn Văn Tấn nhận điện thoại của Trần Thích, nói: “Sắp đến sinh nhật của chịThang, sẽ tổ chức tại nông trại, chị ấy có nghe nói đến Đường Du rồi nên bảo cậudẫn theo cô ấy đến.”
 
Tôn Văn Tấnchắc chắn sẽ đi dự sinh nhật của Thang Dĩnh, gã chỉ báo trước với Đường Du đểdành thời gian một ngày. Đợi đến sáng sớm hôm đi, vẫn đang trên giường, gã bỗngnhiên nói phải đi dự tiệc sinh nhật của một người bạn, khiến cô giật mình. Gã vỗvề, “Đừng quá căng thẳng, người này là em của chị dâu anh. Hơn nữa, con dâu xấucũng phải gặp bố mẹ chồng chứ.” Gã nháy mắt trêu chọc.
 
Đường Du chẳnghề hứng thú, “Sao anh không nói sớm?”
 
“Không sao,sinh nhật tổ chức ở nông trại, mấy người bạn tụ tập với nhau, em việc gì phảicăng thẳng thế.” Gã đưa tay vuốt tóc cô, cố tình nói để cô bớt lo lắng.
 
Từ khi chuyểnđến sống cùng Tôn Văn Tấn, giữa hai người như có một thỏa thuận ngầm, gã chưa từngdẫn cô đi gặp bạn bè, gã đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng bất ngờ như vậy, cô khótránh khỏi thấp thỏm, “Có những ai ạ?”
 
“Chị Thang, Trần Thích và hai chúng mình, yên tâm, không có người ngoài đâu.” Gã vừa nóivừa ôm vai cô, “Thay đồ thôi, mặc bộ quần áo bóng chyền lần trước mình mua ý, đừngcăng thẳng.”
 
Lên đến xe,Đường Du vẫn thấp thỏm không yên, nghĩ đến sinh nhật tổ chức ở nông trại, liềnhỏi: “Chị Thang làm kinh doanh nông trại ạ?”
 
Tôn Văn Tấnbật cười như nghe được câu chuyện hài hước, ngoảnh mặt sang nhìn cô nói: “Nôngtrại của chị ấy chỉ để chơi thôi. Chị ấy không ăn những thứ bán trên thị trường,trong nông trại trồng cả hoa quả, rau củ, nuôi lợn, gà, cá chẳng bao giờ ăn hếtnên toàn phải đi cho khắp nơi, năm nào cũng gọi điện cho anh và Trần Thích đếnlấy, sinh nhật cũng tổ chức ngay trong đó.”
 
Đường Du bỗngsực nhớ ra một chuyện: “Sinh nhật bạn mà sao không thấy anh chuẩn bị quà?”
 
Gã nhìn cô,chậm rãi nói: “Chị ấy còn nhiều tiền hơn cả anh, chẳng để mất thứ gì cả. Lâu rồibọn anh không tặng quà cho chị ấy nữa.”
 
“Hay bọnmình mua một chiếc bánh gato?”
 
Gã dừng lạinhìn cô, khẽ cười, kéo tay cô đặt lên đầu gối mình, giọng ấm áp: “Không phải lolắng, cũng đừng nghĩ ngợi nhiều, chỉ mấy người ăn cùng nhau bữa cơm thôi mà.Hơn nữa, còn có anh ở bên.”
 
Kết quả làđúng là đến một nông trại, Đường Du vô cùng kinh ngạc. Nông trại này, nằm ở ngoạiô thành phố B, ruộng khoảng sáu bảy mươi mẫu. Tôn Văn Tấn nói chị Thang muanông trại này để chơi, chuyên trồng rau quả, hoa củ nhưng Đường Du thấy từngdãy cây ăn quả, vườn nho, ruộng dưa hấu, vườn nho, rồi bát ngát rau xanh, ớt,cà, đậu cove, khoai lang… thậm chí còn có một ao cá nữa, thấp thoáng thấy bóngmấy người đang lao động, quy mô không nhỏ chút nào.
 
Cạnh nôngtrại có một tòa nhà nhỏ màu trắng, Tôn Văn Tấn sau khi xuống xe liền dẫn ĐườngDu về phía đó. Dưới giàn nho trước tòa nhà, có tiếng người gọi, “Văn Tấn, bên
 

Gã dắt taycô đi qua, gật đầu chào với người phụ nữ đang ngồi trên ghế mây: “Chị Thang.”
 
Người phụ nữnhếch mép cười, “Văn Tấn, dạo này bận bịu gì thế, lâu lắm rồi không gặp cậu.” rồichuyển sang nhìn Đường Du, mỉm cười, gật đầu với cô, “Lại kiếm được ở đâu ra côgái xinh đẹp thế?”
 
Người này hẳnlà chị Thang, chị ta mặc bộ đồ thể thao vừa khít, tôn lên đôi chân dài, trên cổcó thắt chiếc khăn lụa, tóc bới cao, trang điểm nhạt, khuôn mặt đầy đặn, nướcda trắng ngần, khi cười hai lúm đồng tiền hiện rõ, trông vô cùng xinh đẹp vàtoát lên vẻ nữ tính, cảm giác rất trẻ. Nếu Tôn Văn Tấn không nói trước, ĐườngDu chắc chắn không thể nghĩ rằng người đàn bà này đã ba mươi chín tuổi. Nghenói chị Thang mua cả một nông trại chỉ để chơi, cô đoán ra lai lịch chị ta ắtkhông đơn giản, nhưng gặp rồi mới thấy ngạc nhiên, không ngờ chị Thang mà TônVăn Tấn nói lại chính là Thang Dĩnh, nữ thần cổ phiếu của Trung Quốc. Nghe nóiThang Dĩnh khi còn trẻ là sinh viên của học viện sân khấu trung ương, khoa diễnkịch, sở trường là múa ba lê, sau này không hiểu sao lại bỏ nửa chừng khi chưatốt nghiệp, hiện nay có rất nhiều ngôi sao nổi tiếng là bạn học của chị năm đó.Những năm chín mươi của thế kỷ trước khi thị trường chứng khoán của Trung Quốcmới phát triển, trong lần giao dịch đầu tiên, chị đã kiếm được một khoản tiền lớn,sau này chơi cổ phiếu ở thành phố SZ, rồi dần trở nên nổi tiếng. Giờ Thang Dĩnhsở hữu một công ty tài chính, nhiều người đồn đại rằng có không biết bao nhiêungười vái lạy trước cửa xin chị ta dạy về cổ phiếu kỳ hạn, nhưng người bình thườngmuốn gặp Thang Dĩnh còn khó nữa là. Không ngờ lần này Đường Du lại có cơ hội dựsinh nhật của vị nữ nhân truyền kỳ này.
 
Cô mỉm cười,gật đầu chào.
 
Dưới giànnho còn có mấy chiếc ghế mây nữa, đều đã có người ngồi. Trần Thích là người ĐườngDu biết sớm nhất, Thẩm Tử Quất, trước đây cô cũng gặp ở hộp đêm, một người phụnữ ngồi cạnh Trần Thích, có khuôn mặt hơi giống Thẩm Tử Quất, chắc hẳn là phunhân của Trần Thích. Tôn Văn Tấn giới thiệu mọi người cho cô: Thang Dĩnh, TrầnThích, Thẩm Tử Tịnh, Thẩm Tử Quất. Trần Thích cũng đã biết cô từ lâu, nhưng lúcchào hỏi, trên khuôn mặt anh ta chả để lộ điều gì, như thể là lần đầu gặp mặt.Những người khác đều tạo cho cô cảm giác thân thiết, không mất tự nhiên, đặc biệtlà Thang Dĩnh, lời nói và cử chỉ đều khiến người khác thấy dễ chịu, chỉ có ThẩmTử Quất là có chút không tự nhiên, nhưng có lẽ đã bị chị gái lên lớp trước nênthái độ có thể coi là hữu h
 
Do ánh mặttrời không gắt, nhiệt độ ấm áp, nên sau khi mọi người đến đầy đủ, Thang Dĩnh liềnbảo mọi người ra vườn hái dưa hấu về ăn, nhân tiện mang về. Trong nông trạiđương nhiên có người làm thuê nhưng Thang Dĩnh không gọi họ đến hái giúp mà bảomọi người tự chọn. Hai người đàn ông là Trần Thích và Tôn Văn Tấn xuống ruộngchọn, Đường Du và Thẩm Tử Tịnh che ô đợi ở trên, Thẩm Tử Quất cùng Thang Dĩnhngồi dưới giàn nho.
 
Dưa hấutrong ruộng đều rất to, từng luống dưa trong mấy mẫu đất được chăm chút cẩn thận,tiếc là lại chỉ có rất ít quả, nếu có nhiều hơn sẽ bị ngắt đi, có những cây kếtquả rồi cũng bị ngắt đi, chị Thang sợ rằng, nhiều quá ăn không hết. Có thờigian rảnh mọi người đến đây hái, mang về cho bạn bè, bạn học cùng ăn. Hoa quả ởđây không phun thuốc thang gì, để rụng xuống lãng phí thì thật đáng tiếc.”
 
Dưa hấu mớihái lên vừa thơm vừa ngọt, Thang Dĩnh cười vui vẻ nhìn mọi người ăn. Ăn dưa hấuxong, bên kia có người gọi ăn cơm, tất cả lại đi vào phòng khác dùng bữa. Đồ ănđều được làm từ những thứ nuôi trồng trong nông trại như rau xanh, hoa quả, gàđồng, vịt, mùi vị rất thơm ngon. Mọi người ăn no đến nỗi không thể ngủ trưa nổi,do đó, lại tụ tập chơi mạt chược dưới giàn nho.
 
Đường Dukhông biết chơi, Thẩm Tử Tuất cũng không biết nhiều, chỉ có Tôn Văn Tấn, Thẩm TửTịnh, Trần Thích, Thang Dĩnh ngồi thành một bàn chơi.
 
Tôn Văn Tấnlo Đường Du không quen ai sẽ cảm thấy buồn, nhưng vì là sinh nhật của ThangDĩnh nên cũng không dám phật lòng chị, đành ngồi đó chơi mạc chược. Thẩm Tử Tịnhđưa mắt nhìn Tôn Văn Tấn cười mà như không, nhắc nhở em gái, “Tử Quất, em tiếpchuyện cô Đường nhé.”
 
Tuổi tác củaThẩm Tử Quất và Đường Du ngang nhau, nhưng do Thẩm Tử Quất từ nhỏ sống bên Mỹ,Đường Du thì không giỏi giao tiếp, nên cũng chẳng biết nói gì. Bỗng, Thẩm Tử Quấtnói: “Này, mình dạy cậu xem bói nhé, mình biết được qua một người bạn học Hoakiều, nghe nói bố bạn ấy trước đây là giảng viên nghiên cứu Kinh Dịch ở trườngđại học Đài Loan, chuyên xem bói cho các vị quan chức cấp cao bên Đài.”
 
Thẩm Tử Quấtđương nhiên chưa học cách xem bói của vị giảng viên đó, cô chỉ biết xem chỉtay. Đầu tiên là xem hoa tay trên từng ngón. Thẩm Tử Quất chăm chú xem từngngón tay, Đường Du lại cúi đầu vô cùng nghiêm túc. Tôn Văn Tấn vô tình ngoái đầulại, thấy Đường Du đang cúi thấp đầu, chỉ có thể thấy nửa khuôn mặt, sống mũithẳng tắp, trắng ngần, nhỏ xinh, cặp lông mày đen rậm như hai cánh quạt rủ xuống,đôi mắt chớp chớp, môi mím chặt, mấy sợi tóc rơi nhẹ trên vai cô quên không vuốtra phía trước, gã chưa bao giờ thấy dáng vẻ cô chăm chú đến thế nên cứ thẫn thờngắm.
 
Không biếtThẩm Tử Quất đã xem được cái gì, bỗng cô tỏ ra vừa nghiêm trọng vừa bí mật nói:“Đường vân này của cậu vừa giống hoa tay lại vừa giống luồng vân, mình chưanhìn thấy bao giờ. Nếu hoa tay, khi còn trẻ cậu sẽ gặp được người tốt, cả đời hạnhphúc, mạnh khỏe; nếu là luồng vân, nếu là luồng vân thì…”
 
Đường Du cườinói: “Chỗ này khi nhỏ mình không cẩn thận nên bị bỏng, sau này trông rõ hơn thìthành tròn tròn như thế này, không thấy được nét ban đầu nữa.”
 
Thẩm Tử Quấttỏ vẻ rất tiếc nuối, nói: “Thôi, để mình xem cái khác. Ồ, đường sinh mệnh của cậusao lại bị đứt ở giữa vậy? À, mà không đúng, phía sau vẫn còn một đường nữa,nhưng sao lộn xộn thế, ở giữa thì ngắt quãng một đoạn, có lẽ là khi còn trẻ, cậugặp phải đại hung, cũng có khả năng là…” chưa nói hết lời, Tôn Văn Tấn lúc nãycòn đang chăm chú đánh mạt chược bỗng giơ tay ra kéo Đường Du, “Bọn em đang bóilung tung gì đấy, học được gì rồi? Nào, đến đây, xem giùm anh với.”
 
Vừa nói, gãvừa đưa tay cho cô, Đường Du mới học được cách phân biệt giữa “hoa tay” và “luồngvân tay”, đang tò mò nên cầm tay Tôn Văn Tấn thực hành luôn. Một tay gã xoa mạtchược, tay kia đưa cô, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn, trong mắt gã tràn đầy sựyêu chiều khiến Thẩm Tử Quất nhìn
 
mà thấyghen tị. Trước đây, cô đã từng muốn khoe tài xem bói với gã, nhưng lúc đó gãluôn tìm mọi cớ từ chối.
 
Đường Du duỗithẳng những ngón tay thon dài của gã, bắt chước dáng vẻ khi nãy của Thẩm Tử Quấtchăm chú phân biệt. Tay cô chạm vào tay gã tạo nên cảm giác ngưa ngứa, mangtheo cảm giác rất riêng, gã bỗng cúi đầu cười, lật bàn tay mình lại, tóm gọntay cô. Đường Du ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn, gã đang cười, rồi dùng sức kéo mạnhĐường Du ngồi lên đùi mình. Một tay gã ôm vai, đầu dựa trên bả vai của cô, nói:“Xem bói gì chứ, đến đánh bài cùng anh, em xem nên đánh con nào?”
 
Tôn Văn Tấnnhư vậy không có gì là lạ, nhưng trước mặt nhiều người, Đường Du lại hay xấu hổ,mặt cô đỏ ửng. Cô liếc nhìn x người vẫn bình thản, cô sợ rằng mình quá để ý sẽlại thành ra nhỏ mọn, đành vừa thản nhiên gỡ tay gã vừa lắc lắc đầu nói: “Anhcũng biết em không biết chơi mạt chược mà.”
 
Gã mỉm cười,nói: “Vậy em ngồi đây giúp anh xếp bài vậy.”
 
“Sao anh lườithế?” Cô liếc nhìn gã.
 
Thẩm Tử Tịnhcười nói: “Anh ấy muốn tranh thủ lúc này trêu chọc cô Đường đấy, đừng giúp anhta xếp bài, con người này xấu lắm.”
 
Thang Dĩnhngồi đối diện cũng đang cúi đầu cười, Trần Thích nhìn mọi người nói, “Cậu này,từ nhỏ đã biết gạt phụ nữ rồi! Hồi nhỏ, trong khu tổ chức chiếu phim ngoài trời,cậu ấy chẳng bao giờ chịu bê ghế mà chỉ gạt các em bê giúp. Đến sân lớn rồi,cũng lại gạt các em bê ghế về. Con người này, từ nhỏ, chỉ biết gây họa cho ngườikhác thôi.”
 
Mặt Tôn VănTấn hơi đỏ, gã ho một tiếng rồi cất giọng: “Nói linh tinh gì thế!”
 
Trần Thíchđánh một con Bát Vạn, cười nói tiếp: “Cậu ta còn hại chúng tôi nữa. Còn nhớ mùađông năm nào đó, sông đều đóng băng rồi, cá vàng trong nước lạnh đến nỗi sắp chếtcóng, cậu ta liền bảo tôi đổ nước trong bể cá đi, đổi nước sôi vào, kết quảchưa đầy hai mươi phút, cá bị chết hết, làm tôi bị bố đánh ột trận. Loàicá đó rất quý, nghe đâu là do bố tôi được bạn bè tặng, muốn mua cũng không muađược, lần đó, mẹ tôi cũng chẳng dám khuyên can gì.”
 
Thẩm Tử Tịnhbật cười ha hả, tiếp lời: “Không chỉ có vậy. Vào mùa xuân một năm, anh ấy lừaem nói vỏ cây dương có thể làm bông, như vậy, mùa đông sẽ chẳng phải mua chănbông nữa. Một hôm, trên đường đi học về, em nhặt một túi vỏ cây dương mang vềnhà, kết quả là bị lỡ một buổi tối học đàn, em nói với mẹ là con nhặt vỏ câydương về để làm chăn bông, liền bị mẹ mắng ôt trận. Sau đó, em còn bị dị ứngvới sợi dương, khắp người mẩn đỏ, phải truyền dịch mất một tuần. Tiếp đó, khi họcđến phổ thông, anh ấy phải chuyển trường, bắt em và Trần Thích cũng phải chuyểnđến thành phố N, may mà sau này quen được Đại…” Thẩm Tử Tịnh bỗng im bặt, vội lấplánh, chỉ Tôn Văn Tấn nói: “Hồi nhỏ, anh ấy là như vậy, không giống với bọnmình, là con út trong nhà nên chả ai dám đánh, chỉ khổ cho bọn mình, cứ phải chịuđòn thay.”
 
Đường Dulúc này cũng không nén được phải bật cười. Thang Dĩnh cũng không nhịn được cười,khiến Tôn Văn Tấn cảm thấy rất ngượng. Mọi người đều vô tình, cố ý bỏ qua câu lỡmiệng của Thẩm Tử Tịnh ban nãy, nhưng Thẩm Tử Quất lúc này lại nói thêm mộtcâu, “Sau này, khi anh Văn Tấn học cấp hai tại thành phố N có quen chị Tôn Đại Ảnh,giờ chị ta…”
 
Thẩm Tử Tịnhsầm mặt, nói: “Tử Quất, em nói linh tinh gì thế?” Lúc này, cả bàn đang náo nhiệtbỗng yên lặng, nụ cười của Tôn Văn Tấn tắt ngấm trên mặt, thần sắc của TrầnThích cũng không được tự nhiên, Thang Dĩnh ngước nhìn trời nói: “Không chơi nữa,chẳng còn sớm sủa gì, mọi người đi hái nho đi, mang về ăn hay cho người khác đềuđược, hái xong, thì đi ăn bữa tối.”
 
Cả đám đồngý, chuẩn bị đứng dậy, Tôn Văn Tấn bất giác ngẩng đầu nhìn Đường Du, đúng lúc côđang nhìn gã, sắc mặt bình thản, bàn tay cô được gã ngắm khẽ cựa quậy, bất giácTôn Văm Tấn nắm chặt hơn.
 

Sau đấy, mọingười được Thang Dĩnh nhiệt tình dẫn ra hái nho, thực ra cũng chẳng cần họ hái,trong này có công nhân, chẳng qua là thích sự huyên náo, mới mẻ mà thôi. ThangDĩnh, Đường Du, Thẩm Tử Quất đều đội khăn, Thẩm Tử Tịnh sợ sâu nên che ô đứngnhìn từ xa, từng luống nho gọn gàng, trên mỗi cây đều lơ lửng những chùm nhochín mọng, họ dùng dao để cắt xuống.
 
Thang Dĩnhvừa cắt nho vừa nói: “Trần Thích, khi nào chú giúp chị tìm một người ủ rượu giỏi?Tốt nhất là người Pháp, lúc đó chị sẽ tự mình ủ rượu nho, không phải đỏ mắtngóng các cậu đến hái nho hàng ngày nữa.”
 
Tôn Văn Tấnkéo Đường Du ra một luống nho cách xa đó, gã phụ trách việc cắt nho, Đường Dulo đỡ những chùm nho xếp vào chiếc giỏ dưới chân. Cả hai phối hợp nhip nhàng,không nói năng gì. Không hiểu sao, cô chỉ lặng thinh, gã bỗng có chút lo lắngnhưng không dám cất tiếng.
 
Đường Duhoàn toàn vô thức, cô nhìn vườn nho rộng lớn trong nông trại, nói: “Chị Thanggiàu có thật, mua một mảnh đất rộng lớn ngay ở ngoại ô thành phố chỉ để trồngrau quả, nếu như dùng mảnh đất này xây biệt thự thì không biết sẽ kiếm được baonhiêu tiền.”
 
Tôn Văn Tấncười. “Giờ chị ấy đâu cần kiếm tiền, Trần Thích còn gọi thẳng chị là Thần Tài đấy.”Nghe Đường Du cất tiếng, trong lòng gã cũng thấy nhẹ nhõm.
 
Buổi tối,Thẩm Tử Tịnh không dám để cho Đường Du và Thẩm Tử Quất ngồi cạnh nhau, mà để ThẩmTử Quất đi vào bếp giúp Thang Dĩnh, Trần Thích và Tôn Văn Tấn ở bên ngoài hướngdẫn công nhân xếp nho vào thùng, trong phòng khách chỉ còn Đường Du và Thẩm TửTịnh. Qua cửa phòng khách, Đường Du có thể nhìn thấy Tôn Văn Tấn và Trần Thíchcách đó không xa. Gã đang xắn nửa ống tay áo sơ mi trắng, tác phong gọn gàng mànho nhã, vài sợi tóc vương trên trán rất tự nhiên. Không biết gã đang nói gì vớiTrần Thích, dáng vẻ đậm chất phong trần. Lúc này, trông gã vô cùng cuốn hút khiếnĐường Du nhìn say đắm.
 
Thẩm Tử Tịnhnhân cơ hội nói bên tai cô, “Mặc dù con người Văn Tấn tưởng như chẳng hề quantâm đến điều gì, nhưng anh ấy rất tốt, khảng khái, trọng nghĩa khí với bạn bè,có khí phách nam nhi, bấy nhiêu năm nay, làm việc gì cũng cẩn thận, tỉ mỉ,nhưng đôi lúc cũng rất yếu đuối…”
 
Chưa nói hết,Tôn Văn Tấn đã phủi phủi tay ngoài cửa, đi vào trong phòng khách, thấy Đường Duđang thẫn thờ, gã khẽ mỉm cười.
 
Đường Du vộicúi đầu, mặt đỏ tía tai.
 
Gã nhìn thấynhưng không nói gì, ánh mắt ánh lên vẻ âu yếm, gã đi qua cô vào nhà vệ sinh rửatay.
 
Sau bữa tối,Thang Dĩnh ở lại nông trang thêm mấy ngày, Tôn Văn Tấn và Trần Thích ai lái xengười nấy ra về.
 
Trần Thíchlái xe đi trước, nhưng Tôn Văn Tấn lái xe mà cứ nghĩ đâu đâu. Kỹ thuật lái củagã rất tốt, nhưng lần này liên tục mấy lần không kịp rẽ, suýt đâm phải xe trướcmặt, cuối cùng gã dừng xe trước một ngọn núi.
 
Tôn Văn Tấnmở cửa xe, từng cơn gió đêm thổi tới, gã miễn cưỡng cười với Đường Du, nói, “Cólẽ vì lúc nãy uống chút rượu nên đầu hơi choáng.”
 
Cô mỉm cười,“Vâng, chúng mình nghỉ một lát đi.”
 
Gã xuốngxe, sờ soạng tìm thuốc lá, dựa vào xe lặng lẽ hút. Nụ cười của Đường Du vẫntrên môi, cô thò đầu ra nhìn, nụ cười bỗng dần tắt ngấm. Cô từng thấy gã thoáimái trước bạn bè, nói cười rôm rả, cũng từng thấy dáng vẻ bất cần đời của gã,gã thậm chí luôn giễu cợt bản thân, nhưng khi cô ở bên, tất cả những gai góc, sắcsảo đó đều thu về, chỉ còn lại sự dịu dàng, ấm áp. Vậy mà vào khoảnh khắc này,dáng vẻ gã lại toát lên vẻ hiu, cô độc khó nói thành lời. Sực nhớ đến lời LýVăn trước đây, gã thường xuyên thẫn thờ giữa đám đông huyên náo ở Loạn thế giainhân, nhưng nếu có một ai đến nói chuyện, gã ngay lập tức trở lại sự vui vẻ, bấtcần. Nghĩ đến đây, trái tim cô như thể đang bị ai vò xé.
 
Đường Du mởcánh cửa bên đi xuống, vòng qua đầu xe, gã đã ra chỗ khác, đi thẳng đến trướcrào phân cách, dựa người vào lan can nhả những vòng khói thuốc. Dáng vẻ hút thuốccủa gã luôn sầu muộn, thê lương như thế, cô chợt thấy lòng mình xót xa.
 
Linh cảm cóngười ở đằng sau, như thể còn nhìn thấy cả đôi mắt chất chứa cảm thông lẫnthương xót của cô. Tôn Văn Tấn thấy lòng mình nghẹn ứ, lớp bụi quá khứ dângtrào trong lòng. Gã thả một vòng khói dài, chậm rãi nói: “Thang Dĩnh là em củachị dâu anh, trước đây chị ấy là người của học viện sân khấu trung ương, thànhtích rất tốt, ngoại hình cũng chiếm ưu thế. Nếu không bỏ giữa chừng thì sẽ tốtnghiệp năm 1990, nhưng sau này chị một  thân một mình đi thành phố SZ, vốn đã định kết hôn rồi, nhưng vàonăm anh chị định kết hôn thì anh trai anh xảy ra chuyện, vì yêu thầm anh traianh, sau khi anh ấy qua đời, chị cứ sống đơn độc cho tới tận bây giờ.”
 
Gã hít mộthơi thuốc, chầm chậm nhả khói, ánh mắt nhìn xa xăm, như thể đang đắm chìm trongký ức xa xưa. Gã nói tiếp: “Sau này, khi nhận được tin, anh liền từ nước ngoàitrở về, nhưng cả nhà đã chẳng còn ai, chỉ còn mẹ nằm một mình trong bệnh viện,lúc ấy nếu không có chị Thang Dĩnh thì ngay cả tiền thuốc thang anh cũng khôngtrả nổi.”
 
Bên nhaulâu như vậy nhưng rất ít khi gã nhắc đến chuyện gia đình, những gì Đường Du biếtchỉ là những lời đồn trong hộp đêm Loạn thế giai nhân, cô cũng biết qua loa rằngnhà gã đã từng xảy ra chuyện, nhưng gã không kể, cô cũng không hỏi. Giờ gã đã nóira rồi, cô lại chẳng biết phải làm sao, chỉ ngơ ngác đứng đó nhìn.
 
“Nông trạinày là của anh trai anh trước đây, sau khi anh ấy xảy ra chuyện, Thang Dĩnh đãmua lại. Khi chị dâu anh vẫn còn sống, chị ấy một mình bỏ học đi thành phố SZ họcchơi cổ phiếu, đã nhiều năm qua rồi, có những thứ dần trở nên mai một tronglòng, không thể quay lại được. Nhưng chị ấy vẫn vậy, không muốn kết hôn, cứ rảnhrỗi là lại đến nông trại, một mình ôm ấp quá khứ, hồi ức, giữ cho riêng mình,anh cũng chẳng dám gặp chị nhiều.”
 
Gã tiếp tụchút, khói thuốc dày đặc trong đêm, che mờ khuôn mặt, hư hư ảo ảo, thấy cô đangnhìn gã liền cười. Nụ cười yếu ớt khiến côót xa, liền rảo bước lên ôm gã từphía sau, tay cô ôm chặt lấy gã, gã sững người nhưng chỉ lặng thinh.
 
Không gianvắng lặng, tay cô đặt trước ngực gã, trái tim gã như thể đang đập trong lòngbàn tay cô, chầm chậm, đều đặn. Hai người cứ lặng lẽ ôm nhau như vậy mà chẳngai nói gì, lúc này có thứ gì đó trong tim họ như được gỡ ra, có gì đó vĩnh viễnmất đi, có gì đó đang nảy mầm.
 
Cuối cùng,Đường Du chậm rãi nói: “Văn Tấn, lần sau anh dạy em lái xe, em sẽ lái, sau nàybọn mình thường xuyên đến chơi với chị ấy có được không?”
 
Câu nói củacô cuối cùng cũng xóa tan nốt chút khổ tâm còn lại trong lòng gã, gã nắm taycô, từ từ quay người lại, dìu vai cô, ánh mắt nhìn chan chứa. Đường Du hơinghiêng đầu, trong ánh mắt cô dường như có sợi chỉ nhỏ mỏng manh nối thẳng tớitrái tim gã, ánh mắt ấy dịu dàng như nước, nhưng lại kiên định, dũng cảm, khônghề do dự. Chưa bao giờ họ nhìn nhau như vậy, gần gũi đến vậy, đôi mắt cô mở thậtto, cặp đồng tử đen láy lấp lánh bao điều. Ở một góc khuất trong tim gã nhóiđau như bị đâm, gã đưa tay ghì chặt cô vào lòng. Gã ôm chặt quá, gấp quá, nhưthể muốn cô hòa tan vào cơ thể mình. Gã biết ôm chặt làm cô đau, nhưng lạikhông muốn buông lỏng tay, tim gã ngập tràn một nỗi sợ, một cảm giác day dứt,nhưng gã không dám nói ra, câu chuyện của gã thành ra lại là chuyện giữa anhtrai và chị Thang Dĩnh.
 
Cô cứ ngoanngoãn, lặng lẽ như thế trong lòng gã, cơn gió đêm thổi tới, gã ngửi thấy hươngthơm thoảng thoảng trên cơ thể cô, mùi sữa tắm oải hương. Hơi thở ấm áp của côphả vào lồng ngực gã, vài sợi tóc tơ vương trên trán, mề mại bay trong gió, chạmvào mặt gã, cảm giác ngưa ngứa, nhưng gã lại chẳng hề muốn vuốt ra. Rất lâusau, gã buông tay, khẽ nâng cằm cô lên hôn, nụ hôn ấm áp, êm ái, dịu dàng nhưcơn gió đêm.
 
Buổi tối, vềđến nhà, Đường Du đi tắm trước, buổi chiều hôm nay đã hái nho hết hơn một tiếngđồng hồ. Tôn Văn Tấn xếp nho vào tủ lạnh, lúc gã làm xong mọi thứ, tắm xong, ĐườngDu đã ngủ say.
 
Đệm hơi lúnxuống, cô dịch người nhường chỗ, vừa nằm xuống, gã đã ôm choàng lấy cô. Gã luônthích ôm cô ngủ như thế, lúc đầu cô chỉ quen ngủ một mình, không sao thích ứngđược, nhưng dần dần rồi cũng quen. Cô vặn vẹo người trong lòng gã để tìm một tưthế thoải mái, đang chuẩn bị ngủ tiếp, cánh tay gã đã nhẹ nhàng thọc vào trongchiếc áo choàng tắm cô đang mặĐường Du thật sự mệt, lúc đầu cô vẫn tiếp tục ngủ,nhưng dần dần, gã khiến cô không yên, cánh tay gã vuốt ve trong lớp áo choàng,rồi nhẹ nhàng lướt qua bộ ngực nhỏ xinh, căng mọng. Giọng cô run run, “Anh láixe cả ngày rồi, không mệt sao?”
 
Gã khôngđáp, bàn tay gã trong cơ thể cô nóng ran như có lửa, hơi thở của cô dần loạn nhịp,cô hổn hển nhưng vẫn muốn nói, định mở miệng thì bị chiếc lưỡi ấm áp, mềm mại củagã bịt lại, gã lật đè người lên cơ thể cô, không ngừng hôn.
 
Sau đó, gãôm cô, ngắm cô đang say sưa ngủ trong lòng, không kìm nén được, gã lại nhẹnhàng đặt một nụ hôn lên trán.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.