Bạn đang đọc Tình Yên Đau Đớn Thế – Chương 10
Chương10: Cùng nắm tay vượt qua khó khăn
Cô gáinày lúc nào cũng lạnh như băng, mạnh mẽ, lãnh đạm, vô tình, nhưng tại sao, dùnhìn ở khía cạnh nào, gã cũng chỉ nhớ đến mỗi vẻ đau khổ, bất lực của cô? Cònnhớ như in, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ ấy, trong lòng gã lại tựa như có gì đóđang khe khẽ lung lay.
Đêm đến, ĐườngDu cứ trở mình trên giường, không sao ngủ được, lòng dạ rối bời. Cảm giác đó đãkhông xuất hiện từ rất lâu rồi, giống như ngày nhỏ, cha không quan tâm, người cậuthì di cư đi nước ngoài, lúc ấy cô có cảm giác mình bị bỏ rơi. Cô bơ vơ, sợhãi, dù giờ đây đã trưởng thành, nhưng cảm giác khủng khiếp đó vẫn khiến cô runrẩy, cả đời này cũng chẳng hề muốn trải nghiệm lại.
Năm nay, ĐườngDu mới vừa qua tuổi hai mươi, tuổi thanh xuân đẹp như hoa, dung mạo cũng tươi tắnnhư hoa, các cô gái ở lứa tuổi này đều khát khao một tình yêu cháy bỏng, phachút mạo hiểm. Đến dung mạo bình thường như Tô Nhiêu, chưa từng có một người bạntrai trong suốt hai mươi năm trời, đến khi gặp Tôn Văn Tấn bỗng như con thiêuthân, bỏ qua tất cả. Đường Du thì không như vậy. Tuổi thơ ấu bị đánh dấu chấm hếtkhi cô mới lên chín, thiếu sự dạy bảo của cha, sự che chở của người thân, khôngcó bạn bè bầu bạn, cả đời này không muốn nhớ lại dù chỉ trong giây phút quãngthời gian ấy, mười năm trưởng thành đẹp nhất trong đời người lại là những nămtháng cô nếm trải buồn đau nhân thế. Con gái ở lứa tuổi hai mươi đều ngây ngô,còn cô lại giống một người phụ nữ trung niên ba mươi tuổi mang trái tim tangthương, nhạy cảm nhưng hết sức dè dặt. Cô không khao khát tình yêu, càng khôngmong muốn một tình yêu mạo hiểm. Cô đã trải qua cuộc sống phức tạp, nếm trải sựlạnh lùng của nhân thế, từ chối tất cả các chàng trai theo đuổi, cuối cùng lạibằng lòng yêu Lâm Khai. Cô không yêu nhưng lại từng nghĩ sẽ sống với anh đến đầubạc răng long, tất cả chỉ vì cô luôn thấy bất an, quá khao khát một cuộc sốngbình dị, những điều thiếu thốn trong tuổi thơ, cô muốn bù đắp lại sau khi đãthành niên. Cô chưa bao giờ dám ao ước quá nhiều, nhưng câu nói của Tôn Văn Tấnđã nhắm trúng điểm yếu nhất trong trái tim cô. Giờ cô đang trằn trọc, khôngcách nào từ chối nhưng lại sợ cảm giác hy sinh tất cả để yêu một người, vậy thìquá mạo hiểm, cô nghĩ đến Tô Nhiêu, nghĩ đến Chu Nhiễm, nghĩ đến cả người mẹ đãtự sát của mình. Đường Du không sao ngủ được, đành ngồi dậy, sợ lại nghĩ lungtung nên cô đành dành tâm trí học bài. Thời gian gần đây đúng là nhiều biến động,vì bệnh của cha mà cô bị lỡ kỳ thi. Giờ đã là trung tuần tháng Sáu, sắp đến thicuối kỳ. Thoắt cái, cuộc sống sinh viên đã trôi qua một nửa.
Đường Du cầmsách, đọc được một lúc thì trời sáng, lại một đêm mất ngủ. Cô chuẩn bị đi đánh răng, rửa mặt, vừa đứng dậy bỗng cảm thấyđầu óc choáng váng, tim đập nhanh, toàn thân túa mồ hôi, đành phải dựa ngườivào ghế, nhắm mắt lại đợi cơn choáng qua đi. Khó khăn lắm mới tỉnh táo lại, thấyngười ướt đầm đìa, cảm giác mệt lả như vừa qua cơn bệnh nặng, cô muốn thay quầnáo, chân cứ nhẹ bẫng, nhưng rồi rốt cuộc vẫn còn đủ sức bước đi.
Sáng hômnay cô có hai tiết, buổi chiều thi triết học. Ngồi trong giảng đường, Đường Duvẫn thấy hơi chóng mặt, nghĩ đến cơn choáng váng sáng nay, cô bắt đầu ân hận vìtối qua đã thức thâu đêm, có thể gần đây xảy ra nhiều chuyện, cô nhận thấy sứckhỏe của mình ngày càng kém. Thầy giáo đang giảng bài, Đường Du cố tập trungnghe, nhưng đầu óc vẫn không ổn lắm. Bất chợt thầy giáo gọi cô trả lời câu hỏi,cô loạng choạng đứng lên, bỗng có gì đó xộc lên từ cuống họng, vừa mở miệng rathì ngửi thấy mùi tanh tanh, cô vội lấy tay che theo bản năng, không ngờ lại hora một búng máu, rồi lại ho tiếp mấy búng máu nữa.
Cả giảng đườngnhốn nháo, thầy giáo vội đi xuống, các sinh viên khác đều đứng cả dậy, mấy cánbộ khác quây lại. Lớp trưởng vội đỡ lấy Đương Du, thầy giáo trông sắc mặt nhợtnhạt của cô, hỏi: “Em sao
Đường Du chỉlắc lắc đầu, không nói thành lời, vị tanh tanh ấm ấm trong cổ họng khiến cô buồnnôn.
“Mau gọi xecấp cứu, mau lên.” Thầy giáo hốt hoảng, vừa sai bảo, vừa cho người đi gọi thầyhướng dẫn.
Cuối cùngthầy hướng dẫn lái xe của mình đưa Đường Du đi bệnh viện, lớp trưởng cũng đicùng.
Đến bệnh viện,Đường Du nói với bác sĩ triệu chứng của mình, sau khi kiểm tra, bác sĩ nói: “Hiệntượng khạc ra máu này là do làm việc quá sức, các cô gái trẻ bây giờ cần chú ýtới sức khỏe nhiều hơn.”
Bác sĩkhông kê đơn thuốc, chỉ nói là do quá mệt mỏi, không cần chữa trị, cũng không cầnuống thuốc, nên chú ý tập luyện và nghỉ ngơi, rồi sẽ tự khỏi.
Mặc dù bácsĩ nói như vậy, nhưng thầy hướng dẫn không yên tâm lắm, nhìn sắc mặt nhợt nhạtcủa Đường Du, thấy thầy quyết bảo Đường Du phải truyền nước, bác sĩ liền truyềncho cô ấy mấy lọ dịch dinh dưỡng. Loáng cái đã đến buổi trưa, thầy hướng dẫn phảiquay về trường, bèn bảo lớp trưởng ở lại chăm sóc bạn, Đường Du sực nhớ là chiềunay thi môn triết học nên nói: “Thầy và bạn cứ về trước, em không sao, bác sĩ cũngnói không vấn đề gì nghiêm trọng, lát nữa em sẽ tự về trường. Hơn nữa chiều naycòn phải thi môn triết học, đừng vì em mà nhỡ mất việc.”
Lớp trưởngnói: “Gì chứ môn triết học thi hay không cũng chẳng sao, sau này thầy hướng dẫnnói với thầy giáo vụ một câu, hai đứa mình cùng xin thi lại là được.”
Thi lại sovới thi chính thức dù sao vẫn phiền hà, hơn nữa, lúc này Đường Du nhớ đến TôNhiêu, nên nói: “Cậu cứ về đi, mình thực sự không sao, giờ thấy khỏe hơn nhiềurồi, nếu không, mình cũng chẳng truyền dịch nữa.”
“Ấy, đừng,đừng, thôi được, mình về trước vậy, thế cậu có người thân nào trong thành phố Bkhông? Bạn bè cũng được, gọi điện để họ đến chăm sóc, nếu không, mình cũng chẳngyên tâm.”
Đã bắt đầutruyền dịch, Đường Du muốn thôi cũng không phải dễ, cô chỉ không muốn vì mìnhmà làm nhỡ bài thi của lớp trưởng. Cô không thích mang ơn người khác, điều nàkhiến cô nhớ đến Tô Nhiêu, do vậy, cô gật đầu nói có bạn trong thành phố này, lớptrưởng chưa gặp được người bạn đó thì nhất quyết không về trường, cô đành phảigọi điện thoại cho Tôn Văn Tấn.
Lớp trưởngkhông ngờ nổi bạn của Đường Du lại là người đàn ông như Tôn Văn Tấn, cô gần nhưkhông dám nhìn thẳng vào anh ta khi nói, nghe kể lại xong, Tôn Văn Tấn hơi nhíumày, ngoảnh đầu lại nhìn Đường Du. Mặt cô đỏ lên, hàng lông hơi mi rũ xuống,“Bác sĩ bảo không vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là do quá mệt mỏi.”
Tôn Văn Tấnchau mày nhìn ánh mắt của Đường Du, khiến lớp trưởng hồn bay phách lạc, cô ngơngác nhìn, phản xạ tự nhiên khiến cô muốn chuyển sự chú ý, nên nói chêm vào:“Sao lại không nghiêm trọng, bạn ấy còn ho cả máu trên lớp nữa.”
Tôn Văn Tấnnhìn lớp trưởng gật đầu, đi về phía Đường Du, không nói năng gì, chỉ nắm lấybàn tay đang để bên ngoài của cô rồi ngồi xuống, hành động vô thức ấy khiếntrái tim lớp trưởng cũng thấy rung rinh, cô biết ý liền lui ra ngoài.
Thực ra, ĐườngDu chưa nghĩ tới sẽ đối diện với Tôn Văn Tấn như thế nào, phòng bệnh chỉ có haingười, cô có chút gượng gạo, không rút tay ra mà cứ để gã nắm lấy. Người bệnh vốnvô cùng yếu đuối, bao nhiêu năm chỉ có một mình, cô có thấy sao đâu, giờ bỗngcó thêm một người ngồi bên cạnh, trong không gian yên ắng, cô ngửi thấy mùi cơthể gã, tay cô đang được gã nắm chặt, bỗng cảm thấy mình cũng có người thươngxót. Cảm xúc này rất nhạy cảm, nó khiến cô vừa xót xa lại vừa thấy yếu đuối,pha lẫn nỗi tủi thân đến tột cùng, cảm giác ấy âm ấm, ram ráp khiến cô muốnkhóc.
Cả đêm hômtrước đã không ngủ, giờ có Tôn Văn Tấn ở bên cạnh, cô không biết mình chìm vàogiấc ngủ từ khi nào. Cô mơ mơ màng màng nghe giọng Tôn Văn Tấn đang gọi, ngơngác mở mắt ra nghe Tôn Văn Tấn nói: “Em truyền xong rồi, giờ chúng ta vềthôi.”
Đường Du mớitỉnh ngủ, mặt vẫn đang đỏ bừng, nghĩ đến việc mình ngủ trước mặt Tôn Văn Tấnlâu như thế mà chẳng có cảm giác gì, mặt cô dần nóng lên. Cô vội bật dậy, TônVăn Tấn đã làm xong mọi thủ tục xuất viện.
Lúc này,người tan ca trong bệnh viện đông, người nhà ra về cũng nhiều, Đường Du và TônVăn Tấn vừa vào đến thang máy đã bị một đám người chen đẩy vào tận trong cùng,một tay Tôn Văn Tấn che chở cho cô. Khi bị dồn vào trong góc, gã nhẹ nhàng nắmtay cô. Tay Đường Du nóng ran trong lòng bàn tay gã.
Sau khi dìuĐường Du lên ghế lái phụ, gã cũng ngồi sau tay lái. Biết gã cũng sẽ nói lời gìđó, cô vội cướp lời: “Đưa em về trường nhé!” như thể sợ điều gã nói sẽ khác.
Tôn Văn Tấnđang buông lỏng cần thắng, tay bỗng chững lại, gã ngoảnh sang nhìn cô, “Về chỗanh, bạn em nói hôm nay em nôn ra máu trên lớp, trông em thế này…”
“Không cầnđâu, em phải về trường, em…” Cô vẫn muốn tìm một cớ gì đó, nhưng nhìn ánh mắtgã, cô lại không cất lên lời, chỉ cúi đầu.
Tôn Văn Tấnnhìn vẻ mặt vừa phức tạp vừa buồn buồn của cô, gã nói: “Em không thể ngoanngoãn nghe anh sao? Đừng khiến anh thêm lo lắng.” vừa nói vừa hạ mạnh cần thắngxuống, nghĩ đến dáng vẻ của cô buổi tối hôm trước trong căn biệt thự thành phốN, gã cười nói, “Em yên tâm, sẽ không có vấn đề gì đâu, chỉ là anh lo cho em.”
Câu này khiếnĐường Du không biết nói gì hơn.
Tôn Văn Tấnsắp xếp phòng cho Đường Du xong, cô đi tắm, chỗ gã không có đồ ngủ nữ, gã đànhphải tìm đồ của mình. Lúc đưa cho cô, không khí gượng gạo, râm ran như có lửa đốt,cả hai đều không nói gì.
Đường Du tắmxong bước ra, ti vi trong phòng khách đang bật, nhưng Tôn Văn Tấn không ở đó.Đường Du chẳng mấy khi xem truyền hình, không phân biệt đang là kênh nào, chỉthấy âm thanh rất ầm ĩ, cô thấy yên tâm phần nào. Ngồi trên ghế sofa, toan bắtđầu lau tóc, chiếc khăn bông trong tay bỗng bị ai đó lấy đi. Tôn Văn Tấn cẩn thậngiúp cô lau, hơi thở của gã phủ khắp đỉnh đầu, ngón tay liên tục lướt qua taivà cổ cô, mang theo sự dịu dàng, thô ráp rất đàn ông. Trái tim Đường Du chợtnhói lên và trở nên mềm nhũn hơn bao giờ hết. Cô bần thần, nghe những âm thanhvang ra từ chiếc ti vi, ngửi mùi hương thoảng thoảng của sữa tắm, cảm giác thựcthực hư hư.
Tôn Văn Tấnvừa giúp cô lau tóc, vừa hỏi: “Chúng mình vẫn chưa ăn tối, em muốn ăn gì, rangoài ăn hay gọi người giúp việc đến nấu?”
Biết gã đãquen gọi người giúp việc theo giờ, nhưng lúc này cô chẳng dám cất tiếng, sợ gãnghe thấy tiếng nấc nghẹn.
Thấy côkhông đáp, gã tiếp: “Ra ngoài ăn nhé.”
Ăn xong,Tôn Văn Tấn nhắc cô đi ngủ sớm, còn gã thì đi tắm.
Buổi tối,Tôn Văn Tấn nằm trên giường hút thuốc, cảm giác như trong mơ. Mặc dù sắc mặtluôn điềm nhiên, nhưng trong lòng gã lại đang rung động. Trong đầu gã tràn ngậphình ảnh của Đường Du: vẻ hốt hoảng của cô trong bể bơi khi bám chặt cánh taygã, vẻ hoang mang khi cầu cạnh khắp nơi cứu giúp Lâm Khai, vẻ kiên định khi đốidiện với sự buông thả của cậu ta trong hộp đêm Loạn thế giai nhân, rồi cả cái vẻđau đớn như tan cả cõi lòng khi bị Tô Nhiêu đẩy ngã xuống cầu thang… Cô gái nàylúc nào cũng lạnh như băng, mạnh mẽ, lãnh đạm, vô tình, nhưng tại sao, dù nhìn ởkhía cạnh nào, gã cũng chỉ nhớ đến mỗi vẻ đau khổ, bất lực của cô? Còn nhớ nhưin, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ ấy, trong lòng gã lại tựa như có gì đó đang khekhẽ lung lay.
Gã lại nhớđến lời của văn phòng thám tử lần trước, trong lòng bỗng trào dâng một cảm xúckhó diễn tả bằng lời, tựa như nước thủy triều đang chầm chậm tràn qua tim, khiếngã khó chịu, suốt đêm ngồi trên giường không ngủ. Gã đang bần thần thì nghe tiếngĐường Du hét lên, gã vội vàng chạy qua.
Phòng củaĐường Du không khóa, gã cũng chẳng để ý đến phép lịch sự vội đẩy cửa xông vào.Bật đèn, thấy Đương Du đã tỉnh, đang ngồi dựa vào đầu gường, mắt mở to. Tôn VănTấn thấy xót xa trong lòng, gã đến bên, ôm cô vào lòng vỗ về, “Em gặp ác mộngphải không?”
Cơn ác mộngnày đã đeo đuổi Đường Du mười mấy năm nay, kể từ khi cô con gái của mẹ kế bịngã xuống sông, sau mỗi lần giật mình tỉnh giấc, cô không sao ngủ tiếp được,chưa bao giờ cô kể cho ai nghe về cơn ác mộng này. Lúc này, gã nhẹ nhàng ôm cô,cô bỗng nhiên nhớ đến vẻ dịu dàng của gã khi giúp cô lau tóc, cô tựa đầu vào ngựcgã, khẽ nói: “Em mơ thấy mình ngã xuống sông, năm chín tuổi em đã từng ngã xuốngsông nên sau này thường mơ thấy ác mộng.”
Tôn Văn Tấncúi đầu nhìn, lòng đầy thương cảm. Cô gái này là thế, dường như cô đã trưởngthành bằng những tàn khốc, bằng những phương thức gã không muốn nhìn thấy nhất.Cô run rẩy trong vòng tay gã, gã nhẹ nâng cằm cô lên hôn khẽ.
Đường Du vẫnrun rẩy, không biết là do sợ hãi hay cảm động, cảm giác hơi thở ấm áp của gãngày càng một gần hơn. Ban đầu, Tôn Văn Tấn chỉ khẽ hôn, một tay nâng cổ cô, dầndần không nhẫn nại được, lưỡi liên tục lướt qua răng và lỡi của cô, hôn cô nhưđể dần thích ứng. Đường Du không hề phản kháng, như bị ma làm, cô giơ tay víuchặt cổ gã, nhẹ nhàng liếm láp môi và lưỡi đối phương, e dè, cẩn thận đáp lại.Toàn thân Tôn Văn Tấn run lên, như thể có luồng điện chạy qua, bỗng nhiên dục vọngdâng trào, nụ hôn dần trở nên gấp gáp, cô thở hổn hển, mặc gã chiếm đoạt. Taygã di chuyển dần xuống phía dưới, chạm vào trong cơ thể rồi sờ soạng khắp tấmlưng trần nhẵn mịn của cô. Tay gã trong người cô nóng ran như có lửa, cơ thể côhoàn toàn tê liệt. Bỗng nhiên, Tôn Văn Tấn dừng lại, chỉnh lại quần áo cho cô rồiôm siết cô vào lòng. Đường Du chưa ra khỏi cơn hứng tình, thở hổn hển tronglòng Tôn Văn Tấn. Gã ôm chặt, cằm chạm vào đầu cô, thở mạnh, suýt chút nữa lạikhông kiềm chế được.
Đường Dunhư kiệt sức, để mặc gã ôm siết, gã hổn hển nói: “Xin lỗi em.”
Cơ thể ĐườngDu vẫn nóng bừng, cơn hứng tình được gã nhen nhóm không tìm được lối ra, cô cắnngón tay mình. Toàn thân Tôn Văn Tấn cũng nóng lên, gã buông cô ra, nói: “Emnghỉ đi, đừng nghĩ linh tinh, anh ở bên ngoài.”
Dứt lời,Tôn Văn Tấn liền tiến về phía cánh cửa, chưa ra đến nơi thì cánh tay đã bị kéolại, gã ngoái đầu nhìn. Đường Du đang kéo tay áo gã, đôi mắt cô mở to tròn,long lanh nhìn, trông cô giống hệt một đứa trẻ ngây ngô nhưng trong đôi mắt ấylại phảng phất sự sợ hãi. Trái tim Tôn Văn Tấn nhói buốt tựa như vừa bị vật gìđó đâm mạnh khiến gã chẳng lỡ rời bước.
Gã ngây ngườinhìn cô, không biết cô nghĩ đến điều gì mà bỗng nhiên buông tay rồi rụt lại, cặplông mi cụp xuống. Cảm xúc trong lòng Tôn Văn Tấn bỗng cuồn cuộn dâng trào, gãngồi xuống mép giường, nâng cằm cô lên, tiếp tục hôn. Lần này, nụ hôn của gã vôcùng mãnh liệt, những gì xảy ra sau đó đều không nằm trong sự kiểm soát lý trícủa họ.
Đường Dukhông chịu nổi, đành nhắm mắt lại, tay bám vào lưng gã, rên khe khẽ, cơn khoáicảm dồn dập như nước thủy triều cuốn phăng tất cả khiến cô căng cứng người.Toàn thân khẽ run rẩy, lớp mồ hôi lấm tấm thoát ra từ lỗ chân lông, không biếtlà muốn khóc hay muốn hét nữa. Cuối cùng, khi không thể chịu đựng được hơn, côbuông bả vai gã ra, tay tóm về phía mép giường, nhưng quờ quạng mãi mà chẳngtóm được vật gì. Bỗng nhiên, hai tay Tôn Văn Tấn nắm chặt bàn tay cô, nhữngngón tay đan vào nhau, rồi lại dịu dàng hôn cô, nụ hôn tinh tế, tỉ mỉ khiến côngộp thở.
Không biếtbao lâu sau cả hai mới ngủ, khi Tôn Văn Tấn tỉnh giấc, Đường Du đã không còn ởđó. út di động gọi, một giây, hai giây, ba giây… Gã vừa đợi Đường Du nghe điệnthoại, vừa sờ chiếc chăn vẫn còn nguyên hơi ấm, rốt cuộc Đường Du cũng nghemáy.
“A lô.”
“Tan học cócần anh đi đón em không?” Gã hỏi luôn.
Đường Dukhông đáp, nhưng có thể nghe thấy âm thanh hỗn loạn trong điện thoại, “Em đang ởtrên tàu điện ngầm à?”
“Vâng.” Cuốicùng cô khẽ đáp.
“Buổi chiềuanh qua đón nhé?”
Cô khôngđáp, giọng gã thật dịu dàng: “Em học đi, trên đường cẩn thận, nhớ phải ăn sángđấy.”
Suốt tiết họccuối cùng của buổi chiều, Đường Du không biết có nên đợi Tôn Văn Tấn đến đónkhông, lòng bồn chồn mà thời gian cứ trôi đi. Tiếng chuông báo hết giờ, cácsinh viên lần lượt ra khỏi giảng đường, cô là người cuối cùng ra khỏi đó, mỗibước đi đều mang nặng tâm trạng. Cô giáo nghĩ cô không hiểu bài nên gọi cô lại,họ cùng nhau đi xuống lầu.
Vừa ra khỏiđại sảnh tầng một thì nghe thấy tiếng rất nhiều sinh viên đang chụm đầu bàntán, “Ồ, xe của ai thế nhỉ? Hoành tráng thật, lại còn đỗ ở cổng chính khu giảngđường nữa chứ.”
Đường Du ngẩngđầu nhìn, đúng là dáng vẻ ngang tàn của Tôn Văn Tấn, gã lại lái xe vào tận khugiảng đường. Cô vội vã chào cô giáo, rồi bước về phía Tôn Văn Tấn.
Nhìn thấycô, Tôn Văn Tấn cười, xuống mở cửa xe, sau đó gã ngồi vào ghế tay lái, rất tựnhiên kéo tay cô đặt lên đầu gối mình, rồi nhìn cô khẽ mỉm cười. Đây là khu giảngđường, lúc này một nhóm người đang nhòm ngó vào trong xe, cô không dám phảnkháng gì, chỉ khẽ nói: “Chúng ta đi nhanh thôi.”
Họ đã bênnhau như thế. Một khoảng thời gian sau, Đường Du chuyển đến chỗ Tôn Văn Tấn, côkhông muốn gã đến đón mà mỗi ngày đều đi tàu điện ngầm về, căn phòng cô thuêbên ngoài trường vẫn nộp tiền hàng tháng. Vấn đề nhạy cảm nhất chính là tiền,Đường Du chưa từng xin tiền gã. Thậm chí trước đây xảy ra chuyện bản hợp đồngcô dịchTôn Văn Tấn nên sau này khi nhận tài liệu dịch, cô cố ý đổi công táckhác, vì vậy mà cô phải tìm tài liệu, dịch viết, thường xuyên bận đến tậnkhuya. Tôn Văn Tấn biết những điều này, rất thương Đường Du nhưng cũng khôngdám nói gì, càng không dám nhắc đến chuyện nhà thuê và học phí, thậm chí khôngdám mua cả đồ cho cô. Cả hai đều dè dặt, cẩn thận, tôn trọng nguyên tắc riêng củanhau.
Ưu điểm củaĐường Du là, cô không để ý đến quá khứ của Tôn Văn Tấn, lại càng không quan tâmđến tương lai của hai người. Hoàn toàn không giống với Chu Nhiễm hay Tô Nhiêu,nhưng chính điều này khiến gã thấy đau lòng, và càng thêm cẩn trọng. Gã luônbăn khoăn cảnh ngộ nào khiến một cô gái vừa mới bước qua tuổi hai mươi lại cótrái tim lãnh đạm đến vậy, lãnh đạm đến nỗi khiến gã thấy đau lòng. Ý nghĩ nàythường làm gã bừng tỉnh giữa đêm khuya, mỗi lần như vậy, gã lại ôm thật chặt côvào lòng như thể sợ cô tuột khỏi vòng tay.
Đầu tháng bảy,trường cho nghỉ hè, việc kinh doanh của Trần Thích ở châu Phi gặp trục trặc,Tôn Văn Tấn phải qua bên đó một tuần. Hôm trở về thành phố B, Thẩm Tử Tịnh bụngmang dạ chửa tự lái xe đi đón khiến Trần Thích sợ hết hồn, luôn miệng trách. ThẩmTử Tịnh cười nói: “Đây chẳng phải là chút thể hiện thành ý của em sao? Anh VănTấn giúp chúng mình chuyện lớn như vậy, đã bận bịu cả tuần ở châu Phi. À, đúngrồi, hôm nay em đã chuẩn bị rất nhiều món ở nhà, mau lên xe trước đi, bọn emthưởng công anh hậu hĩ.”
Trần Thíchđặt hành lý vào cốp xe, nói: “Tử Tịnh, thôi dừng dọa anh nữa, để anh lái, Văn Tấn,mau lên xe đi, bà xã mình mấy trăm năm nay không nấu ăn rồi, cậu đúng là cóphúc đấy.” Anh ta vừa nói vừa đỡ lấy hành lý từ tay Tôn Văn Tấn.
Tôn Văn Tấncười nói: “Hôm nay mình bận chút việc không đến chỗ cậu được.”
“Ồ, làm mấtmặt bạn bè quá, vừa mới từ máy bay xuống thì bận việc gì cơ chứ, hay là người đẹpđang đợi ở nhà?”
Thẩm Tử Tịnhcũng cười, “Văn Tấn, nếu thật sự vừa ý rồi thì giới thiệu để mọi người biết mặt,đừng có giấu giếm khiến con gái nhà người ta tủi thân. Hơn nữa, anh cũng đâucòn trẻ, nên nghiêm túc xem xét vấn đề này rồi.”
Trước sựtrêu chọc đầy hàm ý của Trần Thích và lời nói ân cần của Thẩm Tử Tịnh, Tôn VănTấn tỏ ra hơi ngượng ngùng. Gã sờ sờ mũi, mặt hơi ửng đỏ, “Được rồi, vợ chồng cậuvề trước đi, mình bắt xe về.”
Cuối cùng,Trần Thích vẫn tự mình lái xe đưa Tôn Văn Tấn về nhà trước, rồi mới cùng vợ về,xe dừng lại ngay dưới bên dưới tòa biệt thự của Tôn Văn Tấn.
Tôn Văn Tấnmở cửa xe, vòng ra cốp lấy hành lý, không ngờ Trần Thích cũng theo sau, hỏi nhỏ:“Có phải là cô Đường Du đấy không?”
Tôn Văn Tấnhơi sững người.
Trần Thíchcố hạ thấp giọng, nói: “Trong thời gian cậu giải quyết công việc ở châu Phi,mình đã đoán được, có phải cô ấy đang đợi ở nhà không? Một hôm Tử Quất đi uốngrượu, say xỉn bị Tử Tịnh mắng một trận, nó vừa khóc vừa nói trông thấy cậu ởcùng một cô sinh viên của Học viện ngoại ngữ, khoa tiếng Pháp.”
Tôn Văn Tấnkhông nói gì.
Trần Thíchđi vòng qua xe, không biết lôi ở đâu ra một túi tài liệu, bên trong là một xấpgiấy tờ, đưa Văn Tấn nói. “Mình biết là cô ấy, đây là hợp đồng trước đây cô ấydịch, mình không dùng tới.”
Tài liệu đềuđược niêm phong kỹ, chẳng cần mở ra Tôn Văn Tấn cũng đoán được nội dung, lúc ĐườngDung nhận về, dịch xong đều niêm phong kỹ rồi mới gửi đi. Trần Thích nói: “Hợpđồng của bọn mình do bộ phận dịch thuật chuyên ngành của chính phủ phụ trách.Đường Du là do mình bảo Tử Tịnh tìm, mình biết từ lâu là cậu và cô ta có gì đókhông bình thường. Cô gái này, cậu càng không đùa cợt được đâu.”
Chuyện gãvà Chu Nhiễm trước đây, Trần Thích cũng đã từng khuyên, nhưng lúc đó gã khôngnghe. Giờ đây, Trần Thích vẫn dùng giọng điệu đó, gã thấy có chút không thích hợp,muốn phản bác lại gã và Đường Du không như Trần Thích nghĩ, nhưng chẳng thể nàonghĩ ra được lý do nên đành im lặng.
Trần Thíchnhư đoán trước được phản ứng của bạn nên cười châm chọc, “Mình chẳng biết nóigì hơn, giờ cậu cũng không còn trẻ, sao phải khổ sở thế, trái tim cậu còn chinhchiến được mấy lần sóng gió nữa?”
Trên đườngvề, Thẩm Tú Tịnh tò mò. “Lúc nãy, anh nói gì với Văn Tấn mà khiến mặt mũi anhta méo xệch thế?”
Trần Thíchrầu rĩ nói: “Đang có người phụ nữ chờ cậu ta ở nhà, chắc lần này là nghiêmtúc.”
“Cô ta thếnào, nghiêm túc thì tốt chứ sao, bảo anh ấy dẫn đến xem sao. Nếu cô gái ấy có vẻổn thì vợ chồng mình khuyên bảo Văn Tấn, đừng để lỡ nữa.”
“Chính làngười mà lần trước Tử Quất nói đấy.”
“Là cô gáiTử Quất nói thì có gì không ổn chứ, chỉ cần anh ấy nghiêm túc là được. Lần trướcem trông dáng vẻ của Tử Quất thì có lẽ nghiêm túc thật. Điệu bộ ban nãy của VănTấn chắc chắn không phải đóng kịch, anh sao thế, anh ta nghiêm túc thì có gìkhông tốt, anh lo lắng như vậy có phải cô gái kia có vấn đề gì không?”
“Em khônghiểu đâu…” Trần Thích nắm chặt tay thành nắm đấm, nghĩ một lát rồi nói, “Em cònnhớ Chu Nhiễm chứ?”
“Là cái côtrông hơi giống với Đại Ảnh phải không?”
Trần Thíchkhông đáp lời.
Thẩm Tử Tịnhcòn nhớ Chu Nhiễm, chuyện của cô ta, cô cũng không biết nhiều nên tò mò hỏi:“À, đúng rồi, anh vẫn chưa kể cho em sau này cô Chu Nhiễm ấy ra sao. Lúc đầu,chẳng phải Văn Tấn còn định kết hôn với cô ta đấy thôi, sao sau này lại nghenói cô ấy làm ở hộp đêm nhỉ?”
“Ôi trời, cậuVăn Tấn này, cả đời cũng chẳng nhờ vả gì được phụ nữ. Cậu ấy dự định sẽ kết hônvới cô gái đó, mua cả nhẫn cưới rồi, kế hoạch là sẽ đính hôn trước, đợi cô ta tốtnghiệp xong rồi cưới. Chu Nhiễm, em đã gặp rồi, bình thường vốn rất đa nghi,khiến Văn Tấn vô cùng mệt mỏi, động một tí là dọa chia tay, vì thế Văn Tấn địnhđính hôn trước để cô ta yên tâm. Nhưng chẳng hiểu sao, Chu Nhiễm lại biết chuyệncủa Tôn Đại Ảnh, Tôn Văn Tấn cũng thừa nhận là có chuyện đó. Cô ta ngày càngtra khảo, lần này không dọa chia tay nữa mà lợi dụng lúc Văn Tấn không có ở nhàliền lẻn vào phòng sách xé hết ảnh của Tôn Đại Ảnh. Không những thế còn rủ traivề nhà, rồi gọi điện cho Văn Tấn chứng kiến. Em biết là chuyện của Tôn Đại Ảnhnăm đó ảnh hưởng lớn đến cậu ấy thế nào. Chu Nhiễm đúng là không biết điều. Kếtquả là hai người chia tay, Chu Nhiễm ngày nào cũng đến cầu xin Tôn Văn Tấn khiếncậu ta không về thành phố B trong một thời gian dài. Sau đó, cô ta làm ở hộpđêm, giờ thì loại khách nào cũng tiếp, không ai khuyên ngăn được, Tôn Văn Tấnnăm lần bảy lượt cho tiền nhưng cô ta không nhận, Văn Tấn vì chuyện này mà haotổn bao nhiêu là công sức.”
“Em thậtkhông ngờ Chu nhiễm lại lợi hại đến nỗi khiến Văn Tấn thê thảm như vậy.” Thẩm TửTịnh nghĩ mà thấy sợ.
Trần Thíchdo dự một lát rồi chậm rãi nói: “Cô gái đang ở trong nhà Văn Tấn bây giờ, còngiống Tôn Đại Ảnh hơn cả Chu Nhiễm, nhìn có vẻ rất lạnh lùng, điềm đạm nhưnghoàn cảnh gia đình lại chẳng ra làm sao, e là còn luôn thấy bất an hơn cả ChuNhiễm. Em còn nhớ lần trước anh bảo tìm giúp anh một cô phiên dịch tiếng Phápkhông? Em còn hỏi sao dịch nhiều thế mà chẳng để làm gì, chính là cô ta đấy. Côta làm việc ở hộp đêm kiếm tiền đóng học phí, mỗi tháng kiếm được hơn một nghìntệ, có người cho nhiều tiền và nhận nuôi nhưng cô ta không đồng ý. Đợt đầu năm,Tôn Văn Tấn chẳng phải ngày nào cũng đến hộp đêm Loạn thế giai nhân đó sao, cậuấy giúp được đến đâu thì đều đã giúp, nhưng không lộ diện, cũng không trực tiếpnói với hộp đêm khai trừ cô ta nên nhờ anh liên hệ với công ty dịch thuật tạoviệc làm giúp đỡ. Đến bây giờ Văn Tấn cũng không dám đưa cô ta dù chỉ một đồng.Em cũng thấy dáng vẻ cậu ta khi nãy, không nghiêm túc thì còn được chứ nếunghiêm túc thật, rồi sau này cô ta lại phát hiện ra điều gì thì cũng nguy, chỉe kết thúc còn bi thảm hơn so với Chu Nhiễm.”
Tôn Văn Tấngõ cửa, một lúc sau Đường Du mới ra mở. Nhìn qua mắt thần gắn trên cửa cô thấygã, hơi ngạc nhiên, vì gã bảo là sẽ ở châu Phi trong nửa tháng, cô mở cửa, nói,“Sao anh về sớm vậy?”
Trong thờigian ở châu Phi, Tôn Văn Tấn luôn cố hết sức để rút ngắn hành trình, vội vộivàng vàng trở về, chỉ vì muốn về sớm. Không ngờ, gặp nhau rồi, gã lại chẳng biếtnói gì, chỉ cười cười, “Xong việc là anh về ngay.” Vừa nói, vừa đi vào nhà, đặttúi tài liệu đang cầm trên tay lên bàn, để va li sang một bên, nói: “Anh đi tắmcái đã.”
Đường Du biếtgã là người sạch sẽ, vào phòng tắm rồi, Tôn Văn Tấn vẫn nghĩ về những lời TrầnThích nói lúc nãy, lại nghĩ Đường Du đang ở bên ngoài, lòng gã rối bời. Bấy giờ,gã nghe thấy Đường Du gõ gõ vào cánh cửa kính, “Em vẫn còn chút đồ để ở nhà trọ,giờ đi lấy.”
Không đợigã phản ứng, cô nói xong liền đi ngay. Gã ở trong phòng tắm nghe thấy tiếngđóng cửa, nhưng không kịp níu giữ, tắm xong bước ra, đã chẳng thấy bóng dáng côđâu. Ngồi trong phòng khách, gã cảm thấy uể oải, ở trên máy bay mười mấy tiếngđồng hồ, không ăn uống gì, vừa xuống máy bay là lập tức về đây luôn, nhưng saocô lại thế. Trước đây, nhìn thấy cô dịch đến nửa đêm cũng không dám giục, côchuyển đến đây, nhà trọ không ở nữa nhưng vẫn thuê, gã cũng không dám can hệ.Thấycô ngày nào cũng phải chen chúc trên tàu điện ngầm, gã cũng không can thiệp gì,giờ cô lại đột nhiên bỏ đi, gã còn có thể nói được gì? Tâm tư của cô sâu hútnhư biển, vô cùng tự tôn lại nhạy cảm, yếu đuối nên gã chẳng dám can thiệp vào.
Gã nghĩ màthấy chán, liền đi đến tủ rượu lấy rượu, vừa uống vừa nghĩ những lời Trần Thíchnói, cảm giác mọi thứ thật vô vị. Bỗng nhiên, gã đặt ly rượu xuống, cầm bộ chìakhóa trên bàn toan đi đâu đó, lúc này túi tài liệu đập vào mắt, gã sự nhớ làlúc nãy khi vào nhà đã tiện tay đặt trên bàn, chính là bản hợp đồng Đường Du dịchmà Trần Thích vừa mới đưa. Gã lo lắng, pha chút sợ hãi, hiểu lý do vì sao ĐườngDu bỏ đi. Gã nhớ lại giọng nói lạnh như băng của cô lúc nãy, chẳng có xưng hô,cũng chẳng đợi trả lời mà đi luôn. Gã giận bản thân mình, không kịp nghĩ ngợigì liền gọi điện ngay. Cô không nghe, số máy cứ nhảy nhót trên màn hình điệnthoại, một giây, hai giây… không có phản ứng gì, cuối cùng mới vang lên câu trảlời tự động: “Thuê bao quý khách vừa gọi không có tín hiệu trả lời, xin quýkhách vui lòng gọi lại sau.”
Cô khôngnghe máy, gã tiếp tục gọi, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình di động, gọi đến lầnthứ ba cô mới nghe, “A lô, là anh ạ, hôm nay có lẽ em ở đây không về, muộn quá,không có tàu điện ngầm, một mình em. À, phải rồi, điện thoại em sắp hết pin, emdập máy đây.”
Dứt lời liềntắt điện thoại, gã không kịp nói câu nào, cô luôn luôn như thế với gã, chẳng cóxưng hô, chưa từng hỏi han hay bày tỏ thái độ. Gã cất di động, mở cửa bước xuốnglầu. Gã muốn biết tại sao, vội vã từ châu Phi trở về, chỉ vì một túi tài liệumà cô lỡ đối xử như thế.
Vừa mới uốngrượu xong, gã cũng chẳng nghĩ là sau khi uống rượu là không được lái xe, vẫn đinhư bay trên đường, may mà đêm khuya, lượng xe không nhiều. Đến trước khu trọ củaĐường Du, gã gọi điện thoại cho cô, chỉ nói đúng một câu: “Anh ở ngoài cổng,mau ra mở cửa” rồi tắt máy.
Tôn Văn Tấnkiên nhẫn chờ đợi, gã biết trong khu còn có các sinh viên khác trọ, do vậykhông ấn chuông cửa. Nhưng đợi rất lâu mà Đường Du vẫn chưa ra.
Một lúcsau, tiếng chuông điện thoại của gã vang lên. LàĐường Du, “Em đi ngủ rồi, khôngra mở cửa đâu, anh về đi.”
Lúc này,Tôn Văn Tấn không thể nhẫn nại thêm được nữa, gã cười lạnh lùng: “Anh biết em vẫnchưa ngủ, em có mở cửa không, em nghĩ nếu không mở thì anh không vào được sao?”
Đường Du dodự một lát, cuối cùng cũng ra mở, ánh đèn trong phòng khách đùng đục, cô cố nặnra một nụ cười, bóng cô lờ mờ trong ánh sáng u ám. Nhưng gã không quan tâm, nụcười miễn cưỡng của cô khiến gã càng tức tối. Cổng vừa đóng, gã kéo cô đi vềphòng cô. Vào đến nơi, gã liền đóng cửa lại, ấn cô dựa lưng vào tường, mắt nhìnthẳng vào mắt cô: “Anh ngồi trên máy bay mười mấy tiếng đồng hồ từ châu Phi vềđây, một ngụm nước cũng chưa kịp uống, em nói đi là đi, em giận dỗi thì giận dỗi,muốn không nghe điện thoại thì không nghe sao?”
Trong phòngkhông bật đèn, cửa vừa đóng lại thì chút ánh sáng trong phòng khách cũng gầnnhư tắt hẳn. Trong không gian tối đen chỉ ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên ngườigã, cô không dám nhìn gã, chỉ đẩy gã ra, “Không phải, em không giận dỗi, muộn rồi,không có tàu điện ngầm nên không về nữa, chẳng phải đã nói là điện thoại của emsắp hết pin rồi sao?”
Tôn Văn Tấntóm chặt vai cô, nghiến răng nói: “Được, bây giờ anh lái xe đến rồi, anh đón emvề.”
Dứt lời, gãkéo tay cô ra mở cửa, lúc này Đường Du mới vùng vằng giật ra, “Đừng, muộn rồi,em không muốn về.”
Gã quay người,một tay rờ tìm công tắc bật đèn, Đường Du khẽ nói: “Đèn bị hỏng rồi, chủ nhà vẫnchưa gọi người đến thay.”
Tôn Văn Tấnsững người, gã tức đến nỗi bật ra tiếng cười nhạt, “Phòng không có đèn, vậy màkhông muốn về chỗ anh, rốt cuộc là tại sao?”
Đường Dukhông đáp, cả hai im lặng. Một lát sau, Tôn Văn Tấn nhớ lại lời Trần Thích nói,“Cô gái này, không đùa cợt được đâu”, lòng gã bỗng thấy xót xa. Cô quá nhạy cảm,tự tôn, vì sự bắt đầu tệ hại nhất kia mà giờ đây chỉ cần một biến cố nhỏ cũngkhiến cô chạy trốn. Gã nhớ đến túi tài liệu, cổ họng nghèn nghẹt, khô ráp, nóikhông thành tiếng, một lúc sau gã mới nói: “Tiểu Du, tình cảm anh dành cho emlà nghiêm túc.”
Đường Du khẽcười, nụ cười mang chút thê lương, bất lực và tự giễu, “Đừng nói với em những lờinhư thế, với em, anh không cần phải vòng vo, tốn công tốn sức làm gì.”
Gã khôngnói gì, bất chợt ôm lấy cô. Cô run rẩy trong lòng gã, cái ôm rất chặt, như thể buôngtay ra cô sẽ tuột mất và cũng như thể gã muốn xua tan sự sợ hãi và bất an tronglòng cô.
Trong bóngđêm mờ mịt, chỉ nghe thấy tiếng thở khe khẽ và tiếng trái tim đang đập thình thịchcủa hai người, họ cứ ôm chặt nhau như thế. Mặt gã vùi vào tóc cô, giọng nghẹnngào: “Túi tài liệu đó là Trần Thích đưa, trước đây anh thực sự không biết.”
Nói xong,gã chờ đợi, nhưng Đường Du không nói gì, gã lo lắng buông cô ra mới phát hiệnnước mắt nhạt nhòa trên khuôn mặt. Gã đau đớn lau đi những giọt nước mắt rồi lạiôm chặt cô, nói khẽ khàng bên tai: “Tiểu Du, anh hứa sau này nhất định sẽ tốt vớiem.”
Cô không biếtđã khóc trong lòng gã bao lâu, cuối cùng mệt quá, thiếp đi. Tôn Văn Tấn cẩn thậnbế cô đặt lên giường, trong bóng tối, gã giặt chiếc khăn, lau mặt cho cô rồi mớiôm cô ngủ.
Sáng hômsau, Đường Du tỉnh dậy trước, cô vốn dễ tỉnh giấc. Tôn Văn Tấn vẫn đang ngủ,hai người ngủ trên chiếc giường đơn nhỏ hẹp, gã ngủ trong tư thế không thoảimái, chân tay không duỗi ra được, nhưng vẫn ôm chặt cô. Không muốn làm gã tỉnhgiấc, nên phải khéo léo lắm cô mới ra được khỏi giường, vừa mới đánh răng rửa mặtxong, khi quay vào, gã cũng đã tỉnh dậy, thấy cô đang cúi người lấy quần áotrong tủ, trên sàn nhà có một chiếc va li đang mở sẵn, trong đó có sách và mộtsố đồ dùng hàng ngày, hình như cô đang thu dọn hành lý. Gã vẫn hơi mơ hồ, dùđây là phòng cô thuê, nhưng nhớ lại buổi tối hôm qua, trong gã vẫn có dự cảm gìđó. Gã tóm khuỷu tay cô hỏi, “Em định đi đâu?”
“Hôm nay,em phải đi thành phố N với mấy người Pháp, đưa họ đi thăm vùng Giang Triết, hẹntừ rất lâu rồi.”
Thấy gã vẫnnhìn mà không nói gì, cô bổ sung thêm: “Nghĩ là anh ở châu Phi nửa tháng mới vềnên em đồng ý với chị khóa trên, có lẽ phải đi trong một tuần.”
Lúc này gãmới thấy yên tâm, thở phào nhẹ nhõm.
Chỗ ở củaĐường Du không có bàn chải, khăn mặt dự phòng, vì phòng cô trọ không có chỗ vệsinh, tắm rửa riêng mà dùng công cộng. Cô đành đưa gã bộ mà cô chuẩn bị mangđi, nhưng rõ ràng có gì đó không tự nhiên. Tôn Văn Tấn lại tỏ ra rất thoải mái,trước khi ra phòng vệ sinh, còn hỏi, “Bàn chải của em đâu?”
Tôn Văn Tấnlà người rất sạch sẽ, cô biết, nhưng gã đã hỏi vậy, cô đành lấy bàn chải củamình đưa ra. Gã cầm lấy rồi quay người ra cửa đi về phía phòng vệ sinh. Khuôn mặtĐường Du ửng đỏ.
Tôn Văn Tấnđánh răng, rửa mặt xong, Đường Du cũng thu dọn đồ đạc đâu vào đấy, gã giúp côxách hành lý ra cổng, trước khi đi, gã hỏi, “Chủ nhà này có phải ở trên tầnghai không?”
Đường Du sữngngười, gật đầu: “Vâng, đúng ạ.”
Tôn Văn Tấngiơ tay lên nhìn đồng hồ, kéo cô đi lên lầu, gõ cửa phòng chủ nhà, may mà chủnhà cũng dậy sớm. Chủ nhà đương nhiên biết Đường Du, nhưng không hiểu Tôn Văn Tấnlà ai, bà ngơ ngác nhìn Đường Du.
“Là thếnày, bạn gái cháu trước đây có thuê phòng của bác, sau này chúng cháu khôngthuê nữa, muốn trả lại phòng, đến để nói với bác một tiếng.”
Bà chủ nhàquan sát thần sắc của Đường Du, cảnh giác nói: “Quý này sắp qua một tháng rồi,tiền phòng không trả lại được đâu.”
Tôn Văn Tấnkhẽ cười, “Không được thì thôi ạ, cảm ơn bác.” Dứt lời liền quay sang Đường Duhỏi: “Em còn cần làm thủ tục gì nữa không?”
Trước khithuê phòng cô đã ký hợp đồng thuê, nhưng chưa nộp tiền đặt cọc, giờ đã vượt quáthời hạn thuê nửa năm rồi, nếu không thuê nữa, chỉ cần nói với chủ nhà một tiếngcũng phù hợp với nội dung quy định trong hợp đồng. Đường Du lắc đầu, sao côkhông nghĩ ra là Tôn Văn Tấn đưa cô lên đây để trả phòng, tuy nhiên cô nói: “Emvẫn còn ít đồ trong phòng.”
“Đưa em rasân bay xong, anh sẽ quay lại lấy giùm em.”
Đường Dunói với chủ nhà: “Phòng và đồ đạc lát nữa bác có cần kiểm tra không ạ, nhưngchìa khóa thì cháu không thể đưa đưa bác bây giờ.”
Chủ nhà xuatay, “Thôi, thôi, cô là sinh viên, không cần kiểm tra đâu, chuyển xong đồ, buổichiều mang chìa khóa lên đây cho bác, bác ở nhà cả ngày.”
Đường Du đếnsân bay trước, chị khóa trên và mấy người Pháp đến sau. Chị khóa trên nhìn TônVăn Tấn, Đường Du có chút căng thẳng, cô giới thiệu gã sơ qua với mọi người,“Đây là bạn của em, đây là chị khóa trên.”
Tôn Văn Tấnlịch sự bắt tay, rồi chào hỏi mấy người Pháp. Nhân lúc làm thủ tục lên máy bay,chị khóa trên nhắc nhở Đường Du một số việc, vì trước đây, Đường Du chỉ dịchtài liệu, đây là lần đầu tiên đi cùng người nước ngoài, nên không tránh khỏi lolắng. Chị ta nói, “Đừng lo, em chỉ cần phụ trách một số việc chính trong chuyếnđi rồi dẫn họ về. Bên thành phố N đã cử người đi cùng, là một giảng viên tiếngPháp trường đại học N, chuyên dẫn khách đi thời gian nghỉ hè, người này kinhnghiệm nhiều, có cô ấy hướng dẫn, em sẽ có cơ hội học hỏi nhiều trong suốt chuyếnđi.”
Làm xong thủtục lên máy bay, trước khi vào kiểm tra hải quan, Đường Du tạm biệt Tôn Văn Tấn,mới đi được vài bước, gã bỗng giơ tay kéo lại, dang rộng hai tay ôm chặt cô. Gãôm rất chặt, khiến cô ngộp thở. Cô thấy hơi kỳ lạ, nhưng không nói gì, ngoanngoãn để gã ôm. Lúc gã buông tay, Đường Du mới sực nhớ đây là nơi kiểm tra antoàn, đông người qua lại, mấy người Pháp thì không nói làm gì, nghĩ đến chịkhóa trên cũng ở đó, mặt cô đỏ ửng.
Cô đang thẹnthùng, vuốt vuốt tóc, không ngờ, gã bất chợt hôn. Nụ hôn chứa đầy cảm xúc khiếncô không thể cưỡng lại. Cô cảm nhận được sự lưu luyến của gã. Một lát sau, gãbuông tay, mắt cúi xuống nhìn cô, giọng nói ôn hòa mà kiên định, “Anh đợi em về.”
Đường Dukhông dám nhìn chị khóa trên, gật đầu, mặt đỏ lựng, đi vào trong khu vực kiểmtra an toàn.