Tình Yên Đau Đớn Thế

Chương 9


Bạn đang đọc Tình Yên Đau Đớn Thế – Chương 9


Chương 9:Tình yêu đến với tuổi ba mươi
 
 
Tôn Văn Tấnlại ôm cô vào lòng, bên tai cô vang lên giọng gã, “Tiểu Du, anh đã ba mươi tuổirồi, tìm được một người để yêu thật không dễ.”
 
 
Đường Du đirồi, Tôn Văn Tấn thẫn thờ một mình trong phòng, nghĩ đến những giọt nước mắt củacô, gã ngây người hồi lâu, đợi tâm trạng đã khá hơn mới lái xe ra về. Di tíchvăn hóa của thành phố B nhiều, quán ăn này
nằm trong một ngõ nhỏ có kết cấu gạch đen, trông rất cổkính. Đường trong ngõ không một bóng người, khi lái xe đến cửa ngõ, gã bỗng dừnglại, gục người vào tay lái, ngồi rất lâu trong tư thế đó.
 
Gã lái xelượn đi lượn lại trong thành phố, cuối cùng mới định quay về nhà.Vừa đến cổngkhu nhà, gã bỗng vòng tay lái, quay xe lại.
 
Tôn Văn Tấnđương nhiên biết nơi trọ mới của Đường Du, một khu dân cư gần trường, Đường Du ởtầng một. Đến cổng khu dân cư, gã bỗng dừng xe lại, ngồi một mình trong xe rấtlâu mà không biết nên làm gì. Gã đang tìm thuốc lá thì nghe thấy bài hát của TrịnhNguyên vang lên từ một tiệm cắt tóc bên đường, “Đã yêu thì xin đừng giả bộ làm ngơ,trái tim em tổn thương vì anh… Khi em biết anh vì em dừng bước, nơi ngõ nhỏ vắngngười, khoảnh khắc chỉ muốn nắm chặt tay anh, nghe anh thì thầm muôn lẽ tìnhyêu…”
 
Gã đặt baothuốc lá xuống, cầm di dộng bấm số máy của Đường Du, tiếng trả lời tự động vanglên: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện tắt máy.”
 
Không thểkìm nén được thêm, gã lái xe qua cổng, xuống xe, vẫn không liên lạc được. Gãtìm căn phòng cô thuê rồi bấm chuông, lát sau, cửa mở, một cô gái trẻ bước ra hỏi:“Xin lỗi, anh tìm ai?”
 
ăn phòng ĐườngDu thuê là nhà kiểu cũ, một dãy có mấy người thuê, Tôn Văn Tấn nói muốn tìm ĐườngDu.
 
Cô gái quansát gã một lượt từ trên xuống dưới rồi mới nói: “Đường Du vừa dọn đồ về quê,nghe nói người nhà xảy ra chuyện.”
 
“Đi bằngtàu hỏa hay máy bay?”
 
“Chuyện nàyem không rõ.”
 
“Cảm ơncô!”
 
Lúc này đãlà hơn hai giờ chiều, Tôn Văn Tấn gọi điện thoại kiểm tra. Hãng hàng không QuốcGia có chuyến bay về thành phố N, cất cánh lúc ba giờ bốn mươi phút chiều, gã vộilái xe về phía sân bay.
 
Xuống máybay, Đường Du mở di động thấy báo có cuộc gọi nhỡ, cô nhìn số máy, số lạ. Bìnhthường rất ít người gọi điện cho cô. Công ty dịch thuật có việc gì cũng đềuthông qua chị khóa trên. Nghĩ một lát, cô không gọi lại, tìm một nhà nghỉ để cấtđồ đạc trước rồi mới đến bệnh viện.
 
Trong phòngbệnh của ông Đường Kỳ Chính chỉ có một chị hộ lý, ông Hoàng Lạc không có ở đó.Chị hộ lý này chính là người Đường Du mời đến trước đây, trông thấy Đường Du,chị vội vàng nói: “Ông Đường đã được cấp cứu, giờ đã thoát khỏi cơn nguy kịch,cô yên tâm”.
 
Đường KỳChính bị trúng gió, não bộ vẫn tỉnh táo nhưng không nói năng được, cơ thể bất động.Vì tim có vấn đề nên không thể xuất viện ngay, Đường Du đành mời cho ông một hộlý phục vụ hai mươi bốn tiếng, hằng ngày giúp giặt giũ, lau người, lật người,chăm sóc việc ăn uống, đại tiểu tiện, xoa bóp. Bệnh tim của Đường Kỳ Chính vốnkhông ổn định, hôm nay bỗng tái phát, chị hộ lý đành phải gọi điện báo cho ĐườngDu.
 
Thấy ĐườngKỳ Chính không sao, Đường Du tạm ngồi xuống ghế. Vừa mới xuống máy bay, đi lạivất vả nên vô cùng mệt mỏi, cô ngồi chống tay vào đầu ngủ gật bên chiếc tủ thấptrong phòng.
 
Tôn Văn Tấnbắt taxi đến bệnh viện. Lúc gã đến, Đường Du đang ngủ trong phòng bệnh, mặt hơicúi, da dẻ nhợt nhạt, đôi lông mày rậm trên mặt giống như hai cánh quạt nhỏ cụpxuống, dưới ánh hoàng hôn hắt thành hai cái bóng dài dài, môi cô mím chặt, tóchơi rối, vài sợi vương trên rất mệt mỏi, tiều tụy. Gã ngắm cô rất lâu, cảm xúclẫn lộn, trong phút chốc không diễn tả nổi cảm giác đang dâng trào trong lòng.
 
Không lâusau, chị hộ lý mang cơm vào, thấy Tôn Văn Tấn dựa người bên bức tường phòng bệnh,mắt chăm chú nhìn Đường Du, chị hơi ngạc nhiên, toan gọi Đường Du dậy. Tôn VănTấn vội “suỵt” một tiếng, dùng tay ra hiệu bảo chị đừng gọi. Chị đành để đồ ănsang một bên, rón rén dìu Đường Kỳ Chính ngồi thẳng dậy. Do đã nhiều năm làmcông việc chăm sóc người bệnh, nên chị rất có kinh nghiệm. Thời kì đầu phát bệnh,Đường Kỳ Chính thậm chí không nuốt được, chị phải thường xuyên nấu canh trứng,sữa đậu nành, cháo, kiên nhẫn bón cho ông ta ăn.
 
Chị hộ lý vừadìu ông dậy, Đường Du rất nhạy cảm, thấy hơi động liền tỉnh giấc, cô lim dim mắt,đưa tay dụi dụi, lấy di động ra nhìn, đã là bảy rưỡi tối. Thấy đồ ăn để trên mặttủ, cô ngại ngùng nói, “Chị đến rồi ạ, em ngủ lâu thế, sao không gọi em một tiếng?”
 
“ Chị thấyem mệt mỏi quá, dù còn trẻ nhưng cũng phải chú ý sức khỏe chứ.” Chị hộ lý gặpĐường Du tổng cộng hai lần, lần nào cũng thấy cô mặt mày nhợt nhạt, mệt mỏi.
 
Đường Du lạithẹn thùng cười, vuốt mấy sợi tóc trên mặt vén ra sau tai, bất giác quay mặt lại,nụ cười bỗng tắt ngấm, Tôn Văn Tấn cũng ở đây.
 
Chị hộ lý nhìnTôn Văn Tấn, cười nói với Đường Du: “Cô Đường, anh người yêu này đã đợi cô lâulắm rồi.”

 
Đường Du cườigượng, song cũng chẳng hề đính chính lại sự nhầm lẫn của chị. Cô đứng lên dặndò vài câu rồi nói với Tôn Văn Tấn : “Đi thôi.”
 
Tôn Văn Tấnkhông nói gì, theo cô ra ngoài, đến cổng bệnh viện gọi xe. Tài xế hỏi đi đâu,Đường Du ngoảnh đầu lại nhìn Tôn Văn Tấn, “Đi đâu, đến khách sạn hay biệt thự củaanh?”
 
Tôn Văn Tấnhiểu ý Đường Du, gã nhìn vết quầng dưới mắt, nhớ lại hình ảnh cô ngủ say trênghế ban nãy, gã xót xa, nói: “Đưa em về nhà nghỉ trước.” Trong đầu Tôn Văn Tấnđang nghĩ, còn những việc khác sẽ nói sau.
 
Đường Du khẽcười, quay đầu lại nói với tài xế tên nhà nghỉ cô
 
Sau đó, cảhai đều không nói gì, Đường Du cứ nhìn chằm chằm vào mũi giày, Tôn Văn Tấn cũngtrầm ngâm.
 
Xe vẫn chưađến nhà nghỉ thì đã bị cảnh sát chặn lại ở ngã rẽ vào, nói phía trước xảy ra hỏahoạn. Đường Du và Tôn Văn Tấn xuống xe, nhìn về phía xa, thấy một nhóm lính cứuhỏa đang vây quanh tòa nhà ở đoạn giữa đường,  bốn chiếc xe cứu hỏa ở chỗ đó. Khói ngùn ngụt tỏa ra từ các ô cửasổ ở tầng hai và tầng ba, lính cứu hỏa đang dùng vòi phụt nước áp suất cao dậplửa, đó chính là nhà nghỉ nơi Đường Du đặt phòng. Biển hiệu bị khói ám đen sì,một nửa vẫn đang treo lủng lẳng trên cửa.
 
Đường Du hỏimột cảnh sát: “Phía trước làm sao vậy?”
 
“ Xin lỗicô, nhà nghỉ phía trước xảy ra hỏa hoạn, chúng tôi tạm thời phong tỏa đoạn đườngnày.”
 
Tôn Văn Tấnbất ngờ ôm Đường Du vào lòng, nói: “Không ở đó được nữa rồi, đến chỗ anh nhé.”
 
Cô không hấtgã ra mà ngoan ngoãn đi theo, đến ngã rẽ, họ lên xe taxi, Tôn Văn Tấn nói vớitài xế địa chỉ biệt thự của gã.
 
Tài xế đưahọ lên căn biệt thự trên núi, bên trong sáng đèn, gã nghĩ đó là chị giúp theogiờ đang quét dọn nên không mấy để ý, toan lấy chìa khóa ra thì cửa bỗng được mởtừ bên trong, một cô gái mặc đồ ngủ đứng trước cửa. Tôn Văn Tấn ngạc nhiên,nhìn Ôn Lỗi, “Sao em lại ở đây?”
 
Ôn Lỗi cũngngạc nhiên, nhìn Tôn Văn Tấn, rồi lại nhìn cô gái bên cạnh gã, cô cay đắng cười,nói: “Hôm nay cuối tuần, nghĩ là anh sẽ về nên em đến. Vừa rồi nghe thấy tiếngxe nên vội dậy mở cửa.. Cô gái này là?”
 
Trước đây,mỗi khi cuối tuần Ôn Lỗi đều đến biệt thự của Tôn Văn Tấn, đôi khi dù gã không ởđây, cô vẫn đến, Tôn Văn Tấn đã quên mất điều đó.
 
Gã vừa cóchút gượng gạo, lại vừa lo lắng, ngoái nhìn Đường Du, không ngờ cô chẳng hề cóphản ứng gì.
 
Ôn Lỗi nhìnvẻ mặt lo lắng của Tôn Văn Tấn, chua xót nói: “Hay là bây giờ em về?
 
“Muộn thếnày rồi, em về thế nào?” Gã quay sang Đường Du nói, “Vào nhà trước đi.”
 
Vào trongbiệt thự, Tôn Văn Tấn vừa sắp xếp phòng cho Đường Du xong thì không ngờ Ôn Lỗilại khăng khăng đòi về, cô đã thay xong quần áo, đang đứng ở phòng khách, tayxách chiếc vali nhỏ. Tôn Văn Tấn nói: “Muộn thế này rồi, em có thể đi đâu?”
 
Ôn Lỗi cười,“Em có bạn ở trường đại học, có thể đến đó, không sao đâu. Thế nhé, em đi đây.”
 
Đường Du lạnhlùng quan sát, Tôn Văn Tấn vô cùng gượng gạo. Trong tình huống này, chẳng cầnnói thì Đường Du cũng đoán ra quan hệ giữa họ. Gã lúng túng, không dễ giữ Ôn Lỗilại, đành nói: “Vậy để anh đưa em về, khuya rồi, trên núi cũng chẳng còn xe.”
 
Tôn Văn Tấnlái xe trong gara ra, Ôn Lỗi xách vali lên, ngồi phía sau. Lúc này, gã lại lo lắngnhìn lên ô cửa sổ căn phòng trên tầng hai, hành động nhỏ này của gã khiến tráitim Ôn Lỗi tê buốt.
 
Họ ra khỏibiệt thự, lúc này đã là nửa đêm, hai bên đường núi không có đèn, đèn pha ô tô rọivào hàng cây ngô đồng cao lớn xa xa đang tiến lại gần, rồi thoắt cái đã lùi vềphía sau. Cả hai không nói gì. Xe xuống núi, vừa vào đến đường lớn, Ôn Lỗi bỗnglên tiếng: “Văn Tấn, dừng xe ở đây.”
 
“Để anh đưaem đến chỗ bạn, muộn quá rồi…”
 
Tôn Văn Tấnchưa nói hết câu, Ôn Lỗi đã ngắt lời: “Giờ cũng chưa phải là quá muộn, có thể bắtxe ở đây, anh cho em xuống, không cần tiễn nữa đâu.”
 
Sự kiên quyếtcủa Ôn Lỗi hơi khác thường, Tôn Văn Tấn ngạc nhiên ngoái lại nhìn. Ôn Lỗi miễncưỡng nặn ra một nụ cười, “Văn Tấn, em chẳng thể nào hiểu nổi anh, với phụ nữ,anh luôn tâm lý, tinh tế, chăm sóc chu đáo. Chỉ vì một chiếc lắc tay mà anh khiếnngười ta tức giận, rồi nửa đêm canh ba lại dậy lái xe mười tiếng đồng hồ đưangười ta về thành phố B. Nhưng, nếu lặp lại một lần nữa, anh vẫn sẽ làm như vậy,anh làm vậy khiến người khác vô cùng khó chịu đựng, anh biết không? Vì thế, emsẽ không để anh phải tiễn nữa, vậy nhé, tạm biệt.” Dứt lời, Ôn Lỗi mở cửa xe bướcra.

 
Khi Tôn VănTấn biệt thự, bên trong đã tắt đèn. Gã đứng chần chừ một lát trước phòng của ĐườngDu, cuối cùng vẫn quay về phòng mình. Gã cởi chiếc áo ngoài, vắt lên tay, mở cửaphòng, chưa kịp bật đèn thì bỗng một cơ thể ấm mềm bỗng sà vào lòng, mùi sữa tắmthơm phức. Cánh tay Đường Du như rắn vòng lên vai, ôm chặt cổ gã, sau đó bắt đầuhôn. Tôn Văn Tấn nhất thời không kịp phản ứng. Đường Du hoàn toàn không thànhthạo, cô hôn Tôn Văn Tấn, cắn cắn môi khiến gã thấy hơi đau. Sự hưng phấn củaTôn Văn Tấn dần dâng trào. Gã dang tay ôm eo cô, quay người để cô dựa vào tường,hôn qua rồi hôn lại, nụ hôn bắt đầu mãnh liệt. Cảm xúc không do Đường Du làm chủnữa.
 
Tôn Văn Tấnhôn cuồng nhiệt, cơ thể Đường Du mềm nhũn, Tôn Văn Tấn ôm cô, bắt đầu sờ soạngđến lưng. Đúng lúc này, thắt lưng của chiếc áo choàng tắm được Đường Du thắt hờtuột ra, cả cơ thể áp chặt vào gã, bên trong cô không mặc gì. Lúc này, Tôn VănTấn đã phản ứng lại, gã hổn hển đẩy ra, đờ đẫn nhìn, nhưng Đường Du không quantâm, vẫn quấn lại.
 
Tôn Văn Tấnhơi lúng túng vùng vẫy, lùi lại mấy bước, quay mặt đi, “Em muốn làm gì, mặc quầnáo vào đi.”
 
Đường Du cườichâm biếm: “Sao, anh năm lần bảy lượt, nghĩ đủ mọi trò, chẳng lẽ anh không muốn?”
 
Tôn Văn Tấnkhông đáp, tiến về phía cánh cửa, cúi người nhặt chiếc áo khoác ngoài, đi ra.Ngay sau đó Đường Du nghe thấy tiếng cánh cửa chính đóng sầm lại, Tôn Văn Tấn mạnhtay đến nỗi khiến cả tòa nhà như rung chuyển, tiếp đến là tiếng động cơ ô tô.Tôn Văn Tấn đi rồi, Đường Du mới cảm thấy lạnh, cô ngồi xuống nhặt chiếc áochoàng tắm mặc lên người. Cả đêm gã không về.
 
Ngày hômsau, ánh bình minh rọi qua ô cửa sổ, Đường Du nhíu mày tỉnh dậy. Thì ra côkhông kéo rèm, tay sờ soạng tìm chiếc di động để xem thời gian mới phát hiệnmàn hình đen sì, cô ấn thêm mấy nút, biết là đã hết pin. Sạc pin để ở nhà nghỉ,có lẽ đã bị ngọn lửa thiêu cháy rồi. Cảm thấy may vì mỗi khi đi đâu cô đều đemtheo rất ít đồ, chứng minh thư và thẻ tín dụng đều mang theo người. Nghĩ đếnđây, cô rời khỏi giường, ra phòng khách nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, đãbảy giờ sáng. Cô thay quần áo, đánh răng rửa mặt rồi rời khỏi tòa biệt thự. Điđược một đoạn thì nghe thấy tiếng còi xe sau lưng, Đường Du đi gọn vào mép nhườngđường cho xe. Không ngờ chiếc xe đó lại đỗ ngay trước mặt, cửa kính xe hạ xuống:“Em ơi, có cần anh đưa đi không?”
 
“Không cần,cảm ơn.
 
“Lên đi,không thì em phải đi một quãng xa mới bắt được xe,”
 
Đoạn đườngnày cô đã từng đi nên biết từ đây xuống núi còn rất xa. Cô nhìn người thanhniên, nghĩ một lát rồi nói: “Vậy cảm ơn anh.”
 
Anh ta rấtnhiệt tình, đưa thẳng cô đến bệnh viện.
 
Xuống xe,Đường Du nói lời cảm ơn, anh ta không nói gì, xe không đi ngay mà như thể anhchàng này còn muốn nói gì thêm với Đường Du. Lúc này, một người phụ nữ mặt màyhốt hoảng, vội chạy đến trước mặt cô, nói : “Cô Đường…”
 
Đuờng Du liềnđi theo chị ta.
 
Đường KỳChính đã qua đời ngày hôm qua. Chị hộ lý không gọi điện được cho Đường Du nênđành đứng đợi ở cổng viện.
 
Sau khi bácsĩ viết giấy chứng nhận tử vong. Thi thể Đường Kỳ Chính đã được hỏa táng ngaytrong ngày. Tro cốt của mẹ cô được đặt tại một nghĩa địa công cộng ở ngoại ôthành phố N. Tro cốt của Đường Kỳ Chính cũng sẽ được mang về đó.
 
Vì Hoàng Lạcchứng minh Đường Du và Đường Kỳ Chính đã cắt đứt quan hệ phụ tử hơn nửa năm naynên các chủ nợ biết tin cũng không thể đổ trách nhiệm lên đầu cô. Sau khi xongviệc, ngay tối hôm đó Đường Du mua vé tàu quay về trường.
 
Tôn Văn Tấnuống rượu cả đêm trong quán bar, lâu lắm rồi gã mới lại uống như thế. Ông chủquán bar quen biết gã đã lâu, thấy bộ dạng gã như vậy cũng muốn đưa về, gã xuatay, vừa đi đến nhà vệ sinh đã nôn ọe. Tôn Văn Tấn vốn ưa sạch sẽ, chưa bao giờở trong bộ dạng lếch thếch thế này, gã dùng nước lạnh rửa mặt, sững người khinhìn mình ở trong gương, áp sát gương mới phát hiện ra đúng là có tóc bạc, gã bầnthần một lúc lâu. Lúc này, gã nghe thấy loáng thoáng tiếng nhạc vọng ra từ đạisảnh, là bài Haingười nhìn nhau của Tân Hiểu Kỳ, “Nhặt nụ hoa vừa hé, nghĩ nhân thế đổi thay, thắng thua đâu nghĩ lýgì, ngày tháng dần trôi, giàu sang đâu mãi mãi.Hồng nhan rồi sẽ tàn phai, lôngmày rồi điểm bạc, nhìn nhân thế phô trương, ai không từng nếm qua bi lạc. Biển,trời đi không hết, ân oán khó tính toan, quên quá khứ lẫn hiện tại. Sóng cuồncuộn, người mênh mang, cánh chim xuân bay khuất, cổ phong lưu lạc xoay vần, gióvi vu, người mênh mang, dẫu khó khăn ta vẫn vui, yêu hận bay theo gió…”
 
Tôn Văn Tấnthẫn thờ theo tiếng nhạc, bài này gã biết, trước đây, gã và người yêu cũ là TônĐại Ảnh đã từng nghe khi xem ỶThiên Đồ Long Kí. Đó là bài hát mà Tiểu Châu đã hát cho Trương Vô Kỵ nghe trước khiđi Ba Tư, lúc ấy Tôn Văn Tấn không có cảm giác gì, nhưng Tôn Đại Ảnh thì khóckhi xem đoạn đó. Gã chế giễu bạn gái, nói đúng là đàn bà được tạo nên từ nướcnên bị cô đấm hai cái. Giờ đây, khi nghe lại, nhớ đến giọng nói và vẻ mặt Tôn ĐạiẢnh năm ấy, trái tim gã quặn lại như thể có hàng ngàn vòng xoáy đang luân chuyển.Giọng ca của Tân Hiểu Kỳ hờ hững, tự nhiên, mênh mang. Nghe hát, cảm nhận sự sầumuộn trong từng câu, từng chữ, xúc cảm trong trái tim Tôn Văn Tấn bỗng mãnh liệtdâng trào.
 
Khi về đếntòa biệt thự thì Đường Du đã rời khỏi đó từ lâu, gã đi tắm, khi bước ra liềnnhìn thấy chiếc áo choàng tối qua Đường Du mặc được đặt trên giường. Gã ngồilên giường, kéo chiếc áo choàng lại, trong đầu vẫn đang nghĩ chuyện tối qua. Gãđã uống rượu cả đêm, giờ tắm xong, đầu óc vẫn mơ màng, nằng nặng, gã cứ ngồinhư vậy cho đến khi ngủ lúc nào cũng chẳng hay.
 
Tiếngchuông điện thoại làm Tôn Văn Tấn thức giấc, một số lạ, người đầu dây bên kianói: “Xin hỏi, có phải cô Đường không ạ?”
 
“ Không.”Tôn Văn Tấn xoa xoa trán, mắt lim dim vì buồn ngủ.
 
“Là thếnày, hôm qua nhà nghỉ của chúng tôi xảy ra hỏa hoạn, cô Đường là khách trọ ởđây, đồ của cô ấy đều bị cháy, sau khi dọn dẹp, chúng tôi tìm thấy một chiếctúi trong phòng cô ấy thuê, đã gọi điện thoại cho cô ấy nhưng không liên lạc được.Ngoài số di động của cô Đường ra, chỗ cảnh sát còn có số liên lạc này, không biếtanh có thể giúp chúng tôi liên lạc với cô Đường được không.”
 
Người kia vẫnchưa nói xong, Tôn Văn Tấn sực nhớ ra, tối qua khi dẫn Đường Du rời khỏi đó,đúng là gã có để lại số điện thoại của mình ở chỗ cảnh sát, do đó gã nói: “Được,tôi sẽ liên lạc ngay với cô ấy.”
 
Tôn Văn Tấnbấm số máy của Đường Du, nhưng không sao liên lạc được, gã đành gọi điện thoạiđến nhà nghỉ nói sẽ tự mình đến đó lấy đồ.

 
Đám cháythiêu sạch mọi đồ gỗ trong căn phòng Đường Du thuê, không ngờ vẫn tìm ra đượcchiếc ba lô trong đống hoang tàn, ngoài vết tích của gạch, đất vẫn chưa đượclàm sạch trên bề mặt ra, những thứ bên trong vẫn còn nguyên. Người chủ nhà nghỉnói: “Chiếc ba lô này bị vùi dưới một tấm kính, nên không bị cháy.” Trong ba lôkhông có đồ đạc gì khác ngoài mấy thứ đồ dùng hàng ngày. Tôn Văn Tấn vẫn khôngliên lạc được với Đường Du, anh mang theo ba lô của cô đến bệnh viện tìm. Khôngngờ, bệnh viện cho biết Đường Kỳ Chính đã tử vong do suy tim, di thể đã đượcngười nhà đưa đi xử lý.
 
Tôn Văn Tấnquay về biệt thự đợi, đến tối vẫn không gọi điện thoại được cho Đường Du, khókhăn lắm mới tra ra số di động của Hoàng Lạc, ông ta nói Đường Du đã mua vé tàuquay về trường.
 
Thứ hai, ĐườngDu đi học cả buổi sáng. Đi tàu cả một đêm rồi lại đến trường ngay, cô rất mệtnên đã ngủ trong giờ học. Lúc tỉnh dậy thì đã là tiết thứ tư, trong giảng đườngchẳng còn ai nữa. Cô ngơ ngác nhìn giảng đường vắng tanh, rồi thẫn thờ, sực nhớtới tối hôm trước, khi Tôn Văn Tấn rời khỏi tòa biệt thự, cảm giác của cô cũngthế này. Nghĩ đến đây, trong lòng có chút chua xót khiến ngực cô nóng ran, cảmgiác này thật khó chịu. Cô nghĩ, cô và gã đã không chỉ là quan hệ tình một đêmnữa, giữa họ còn có điều gì đó rất khác rồi. Người ta thường có sự lo lắng mangtính bản năng đối với những điều mình chưa rõ, cô sợ cảm giác này, cô không muốn“được” gì mà chỉ sợ “mất” chính bản thân mình. Cô đứng lên, thu dọn sách vở rồiđi đến cửa hàng ngay cạnh căng tin trường mua chiếc sạc pin điện thoại. Đangnghĩ nên mua sạc vạn năng hay sạc chuyên dụng thì nghe tiếng bà chủ nói: “Mìnhxem, chiếc Volvo kia cũng đi được vào tận khu giảng dạy.”
 
Ông chủ thờơ nói: “Chắc là của vị quan chức nào đấy.”
 
“Không đâu,quan chức thường thích đi xe Audi. Chiếc Volvo này chắc là của người thành đạtnào đó, giàu có nhưng lại không thích phô trương.” Bà chủ nói.
 
Cuối cùng,Đường Du vẫn quyết định mua chiếc sạc vạn năng, giá mười tệ. Trả tiền xong bướcra, cô bỗng thấy xe của Tôn Văn Tấn đang đỗ trước khu giảng đường, hình như gãngồi ở bên trong.
 
Lưỡng lự mộtlát, cô đi về chiếc xe. Cánh cửa xe bên chỗ người lái hạ kính xuống, Đường Ducúi đầu nhìn gã.
 
Tôn Văn Tấnchỉ chiếc ba lô trên ghế cạnh tay lái, nói: “Người chủ nhà nghỉ tìm thấy chiếcba lô này, nhờ anh chuyển cho
 
“Cảm ơn.”Đưòng Du quay người đi sang mở cánh cửa bên kia, cúi đầu vào trong lấy chiếc balô ra, toan lùi lại thì Tôn Văn Tấn nói: “Lên xe đi, anh có chuyện muốn nói vớiem.” Cô dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn, thấy mắt Tôn Văn Tấn đỏ au nên đồng ý ngồivào xe.
 
Chiếc xe lướtđi, Đường Du trọ trong khu dân cư gần trường, nhưng Tôn Văn Tấn lại lái xe rađường lớn trước cổng trường, đi về hướng khác. Đường Du lên tiếng: “Anh Tôn,xin hãy dừng lại.”
 
Tôn Văn Tấnngoái đầu nhìn Đường Du, nhẹ nhàng: “Tiểu Du, anh có chuyện muốn nói với em.”
 
Gã gọi “TiểuDu”, cô nghe mà thấy như tim mình lỡ nhịp, đành quay đầu đi nơi khác, miệngnói: “Có chuyện gì, mong anh nói luôn.”
 
Tôn Văn Tấnkhông đáp lời, xe cũng chẳng dừng, lúc này Đường Du bỗng tự mở cửa xe.
 
Tôn Văn Tấnhoảng sợ, lập tức phanh gấp, Đường Du liền mở cửa bước xuống. Tôn Văn Tấn vộibước xuống, vòng qua đầu xe đuổi theo, một tay giữ chặt tay cô, tay kia xoay mặtđối phương lại để mặt cô hướng vào gã.
 
Ánh mắt TônVăn Tấn chằm chằm nhìn cô, Đường Du có chút sợ hãi, vừa tránh ánh mắt ấy, vừagiãy dụa khỏi bàn tay gã. Cô luống cuống, không còn gọi là anh Tôn nữa, mà nói:“Tôn Văn Tấn, anh buông tay ra.”
 
Thấy TônVăn Tấn không chịu buông, Đường Du vừa lo lắng, vừa tức giận. Người đi lại trêncon đường trước cổng trường nhiều, đã có mấy người nhìn về phía họ với ánh mắttò mò. Đường Du vừa không ngừng giãy dụa, vừa nén giọng thật thấp: “Tôn Văn Tấn,đây là cổng trường, mong anh tôn trọng một chút!”
 
Tôn Văn Tấnnói: “Anh buông tay, nhưng em hãy nghe kĩ lời anh nói.”
 
“Được, anhbuông tay ra đi.” Đường Du đành phải đồng ý.
 
Tôn Văn Tấnvừa buông tay, cô lập tức quay người toan chạy, nhưng gã đã nhanh hơn, cô vừanhấc chân đã bị Tôn Văn Tấn kéo lại, ôm chặt vào lòng. Đường Du có giãy dụa thếnào, gã cũng không buông ra. Cô cuống đến phát khóc: “Tôn Văn Tấn, anh muốn làmgì, ra, đồ khốn…”
 
Cô vẫn chưadứt lời thì Tôn Văn Tấn đã cúi đầu hôn lên môi cô. Nụ hôn cuồng nhiệt đến nỗitoàn thân Đường Du mềm nhũn, không thể giãy dụa được nữa, lúc này Tôn Văn Tấn mớibuông tay. Cô thở hổn hển, mặt đỏ bừng, nhưng vẫn tiếp tục giãy. Hai tay củaTôn Văn Tấn ôm lấy khuôn mặt cô, nhìn thẳng mắt cô, nói từng chữ: “Tiểu Du, emđừng như vậy, buổi tối không có chuyến bay, anh phải lái xe cả đêm về thành phốN chỉ vì muốn trông thấy em, cô Ôn Lỗi hôm trước em gặp là người anh quen trướcđây.”
 
Đường Du hấtmạnh tay gã ra, quay mặt đi: “Cô ta là ai thì có liên quan gì đến tôi.”
 
Tôn Văn Tấnlại ôm cô vào lòng, bên tai cô vang lên giọng gã: “Tiểu Du, anh đã ba mươi tuổirồi, tìm một người để yêu thật không dễ.”
 
Đường Du sữngngười, không giãy giụa nữa.
 
Khi cả haiđã bình tĩnh lại,Tôn Văn Tấn lái xe đưa Đường Du về phòng trọ. Xe dừng dưới gốccây ngân hạnh, Đường Du không về ngay. Hai người lặng lẽ ngồi trong xe, tay nắmchặt tay. Không gian bên ngoài yên ắng, ánh mặt trời chiếu rọi qua những tán lángân hạnh um tùm.Thời gian lặng lẽ, cuộc đời bình yên khiến người ta nghĩ đến sựvĩnh cửu, chỉ mong khoảnh khắc này đừng trôi đi.
 
Mãi đến khisinh viên trong khu trọ lục tục cầm theo sách vở đi về phía trường, Đường Du mớichợt giật mình. Cô nhìn đồng hồ, một rưỡi chiều, gã và cô đã ngồi với nhautrong xe mấy tiếng đồng hồ. Cô hơi cử động, Tôn Văn Tấn hỏi: “Em phải đến trườngà?”
 
Đường Du khẽđáp, “Vâng.”
 
Tôn Văn Tấnbuông cô ra, nhấc tay lên nhìn đồng hồ, sực nhớ ra một chuyện, nói: “Em vẫnchưa ăn trưa?”
 
Mặt ĐườngDu ửng đỏ, “Chiều nay chỉ có một tiết, em không ăn bây giờ đâu, lát nữa đếncăng tin mua tạm gì cũng được.”

 
Tôn Văn Tấncũng bật cười, họ đã ngồi mấy tiếng đồng hồ trong xe, quên cả ăn cơm.
 
Mặt ĐườngDu nóng bừng, “Em đi trước nhé, còn phải về chuẩn bị nữa.”
 
“Ừ, em điđi.”
 
Đường Duquay người, vẫn chưa xuống xe đã bị Tôn Văn Tấn kéo lại, cô hết sức bất ngờ,Tôn Văn Tấn nhẹ nhàng hôn lên trán cô. Nụ hôn khiến trái tim Đường Du mềm nhũn,cảm giác giống như một giọt mực đậm được nhỏ lên mặt hồ trong suốt, loang ra khắpmọi nơi. Cô không dám nhìn gã lâu, vội quay người xuống xe.
 
Tôn Văn Tấncứ ở trong xe dõi theo, Đường Du từ phòng trọ đi ra, thấy gã đang dựa vào cánhcửa xe nhìn. Mặt cô nóng bừng, mắt không dám nhìn chiếc xe, cúi đầu, toan bướcnhanh qua, Tôn Văn Tấn liền ôm cô từ phía sau. Đầu gã dụi vào cổ cô, “Anh đợiem tan học ở đây.”
 
Máu trongcơ thể cô như đông lại.
 
Tôn Văn Tấncảm thấy có gì đó bất ổn, gã xoay người cô lại, nâng mặt cô lên, “Chắc anh sẽ vẫngặp được em chứ?”
 
Đường Du hấttay gã ra, không quay mặt lại. Lòng cô rối bời, không hiểu sao mọi thứ lại diễnra như thế. Cô nói: “Mấy ngày tới anh đừng đến, em đang rất hoang mang, hãy đểem suy nghĩ.”
 
Tôn Văn Tấnbuông cô ra, nói: “Ừ, anh sẽ đợi, cứ đi học đi nhé, đừng nghĩ ngợi lung tung.”Vừa nói lại vừa hôn lên cổ cô.
 
Gã nghe cô,không tiễn nữa mà đứng dựa người vào cánh cửa xe dõi theo cho đến khi bóng côkhuất sau cổng trường.
 
Về đến nhà,Tôn Văn Tấn cứ ngồi một mình trong xe, hút hết điếu thuốc này đến điếu khác,trong xe vang lên giọng ca của Đồng An Cách.
 
Trần Thíchlái xe đến, đang định lên gác tìm Tôn Văn Tấn thì trông thấy gã ngồi một mìnhtrong xe hút thuốc, Trần Thích tiến lại, gõ gõ vào cửa xe gọi, “Văn Tấn, Văn Tấn…”
 
Tôn Văn Tấnvẫn chau mày, khói thuốc che mờ cả khuôn mặt. Trần Thích gọi mấy lần mà khôngthấy gã phản ứng, cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Trong xe loáng thoáng giọng ca của ĐồngAn Cách, “Chỉ sợ không đáp được tình sâu nghĩ nặngcủa em, nên không dám gần thêm nữa.” Trần Thích nhìn thần sắc của Tôn Văn Tấn, trong lòng đã đoán ra phầnnào, anh ta tiếp tục vừa gõ vào cửa xe, vừa hét to“Văn Tấn, Văn Tấn.”
 
Lúc này,Tôn Văn Tấn như sực tỉnh giấc mộng, trông thấy Trần Thích, gã kéo cửa kính xuống:“Trần Thích, cậu đến đấy à?”
 
“Nghe thấyrồi à, gọi mãi mà chẳng thấy cậu phản ứng gì.”
 
Tôn Văn Tấnkhẽ cười, đưa tay ra tắt nhạc, dụi tắt đầu thuốc lá, mở cửa xe. Trần Thích lùilại sau vài bước, chau mày nói: “Có chuyện gì thế, hút ngần này thuốc mà trongđó không mở cửa xe, cả người lẫn xe sắp bốc cháy cả rồi. Tránh xa tôi ra, đợimùi thuốc bay đi hết đã.”
 
Tôn Văn Tấnvừa tức vừa buồn cười, “Cậu làm gì mà ẽo ợt như con gái thế.”
 
Khuôn mặtTrần Thích rạng rỡ, “Bà xã có bầu rồi, giờ tôi phải thể hiện tốt, không hút thuốc,không uống rượu, tôi sẽ là một người đàn ông mới.”
 
Tôn Văn Tấnhơi đỏ mặt, cúi đầu khẽ cười, rồi lại ngẩng lên, khuôn mặt trở lại vẻ bình thường,nói: “Được đấy, chúc mừng cậu.”
 
“Cảm ơn, cảmơn.” Trần Thích mặt mày hớn hở, quên khấy vẻ bất thường của bạn.
 
Tôn Văn Tấnbất chợt hỏi: “Thời khắc quan trọng thế này, cậu còn đến tìm tôi, có chuyện gìkhông?”
 
Trần Thíchnghiêm mặt, nói khẽ: “Bọn mình lên gác nói chuyện.”
 
Hai ngườiđi lên gác, Tôn Văn Tấn cởi áo khoác ngoài treo vào móc, sau đó đi đến tủ rượurót hai ly rượu vang, đưa Trần Thích một ly, nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
 
“Thạch QuốcĐào bị án tử hình. Việc cậu chuyển nhượng công ty cho Tô Bất Dị cuối cùng đã cókết quả, rốt cuộc Tô Bất Dị đã ra làm chứng với Viện Kiểm sát.”
 
Cánh tayTôn Văn Tấn cứng ngắc, gã sững người một hồi lâu mới nhấc ly lên uống một hơi hếtsạch, rồi lại đứng dậy, mắt ngân ngấn.
 
Trần Thíchcũng thấy cảm thương trong lòng
 
Tôn Văn Tấnđặt chiếc ly xuống, đi vào nhà vệ sinh. Trần Thích ở bên ngoài chỉ nghe thấy tiếngnước xối xì xèo, đợi ở phòng khách khỏang ba mươi phút mới thấy Tôn Văn Tấn bướcra.
 
Trần Thíchôn tồn nói: “Sự việc đã đâu vào đấy, cậu cũng dần ổn định đi. Không còn trẻ nữa,nửa đời trôi qua vô ích rồi, cuộc đời có mấy lần được ở tuổi ba mươi đâu, cứ tiếptục thế này, sẽ hối không kịp. Nên tìm một người phụ nữ để thảnh thơi sống quangày rồi nghe mình, quá khứ là quá khứ, hãy tìm ình một người phụ nữ, rồisinh con, tương lai ắt có hi vọng, cuộc sống yên bình, thanh thản mới chính làcái đích cần đến.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.