Bạn đang đọc Tình Thiên – Chương 26: Mỹ Nhân Kế
Chương 26: Mỹ Nhân Kế
Warning: Cảnh sắc tình cao, yêu cầu suy nghĩ trước khi đọc
Tòa biệt lầu của Thập Tứ Lang lưu ngụ tọa lạc trên một ngọn đồi, chung quanh là những thảm cỏ xanh mượt. Y chẳng khác nào một thượng khách được tất cả những đặc quyền ưu ái của võ lâm minh chủ Chung Hảo Kiệt. Mặc dù chẳng có vòng rào bảo vệ, hay bất cứ một gia nô này, hay một gã vệ sĩ, nhưng tòa biệt lâu lại quá bình lặng.
Với cái chết của môn chủ kiếm môn Trình Bang thì chẳng ai muốn quấy nhiễu gã kiếm thủ Đông đảo, cho dù y là cái gai trong mắt quần hùng Bạch đạo.
Hoàng hôn đang buông dần xuống, khi tiết trời vừa mới lập đông. Mặc dù chưa có những bông tuyết trắng xuất hiện trong buổi hoàng hôn, nhưng cái giá rét vẫn tạo cho người ta một cảm giá xẫm xì và u ám. Không gian mặc dù tĩnh lặng, nhưng cái tĩnh lặng đó càng khiến cho bầu không gian thêm xám xịt hơn.
Chấp tay sau lưng, Thập Tứ Lang dõi mắt nhìn về vầng Thái dương đang chìm dần xuống đường chân trời. Khuôn mặt lạnh lùng của gã lộ những nét trầm tư suy tưởng. Đôi mắt him híp, một mí toát ra hai luồng uy quang như thể muốn bắt lấy vầng thái dương vào hai con ngươi của y.
Thập Tứ Lang đang trầm tư suy nghĩ. Ý tưởng trong đầu y thì chỉ có một mình y biết, nhưng ánh mắt đầy quyền uy như muốn thâu tóm lấy vầng thái dương đang chìm xuống thì lại biểu lộ một ham muốn đầy chất thất vọng.
Đông Phương Vũ bước đến bên Thập Tứ Lang. Hai tay nàng chập lại đặt đúng vào giữa vùng hạ đẳng, nhỏ nhẻ nói:
– Chủ nhân, Phương Vũ đã chuẩn bị thả chim câu đưa tin.
Tứ Lang gật đầu:
– Tốt. Sau khi ta lấy mạng Cao Thọ thì hãy thả chim câu.
– Thưa vâng. Mấy ngày qua chủ nhân có điều chi suy nghĩ, Phương Vũ cảm nhận người có phần bồn chồn.
Nhìn lại Phương Vũ, Tứ Lang nói:
– Nàng đã để mắt đến ta.
– Phương Vũ có chức phận chăm sóc chủ nhân.
– Được, ta có phần bồn chồn khi nghĩ đến Cao Thọ. Y có cái gì đó rất bí ẩn.
Phương Vũ hơi cúi đầu xuống. Nàng nhỏ giọng nói:
– Chủ nhân, Phương Vũ đã được mật báo của…
Tứ Lang khoát tay:
– Ở đây không tiện nói tên người đó. Ta biết nàng đã thăm dò thân phận của Cao Thọ.
– Thưa vâng.
– Y là người như thế nào?
– Phương Vũ nói ra hẳn chủ nhân cũng không ngờ được à.
– Ta tin nàng.
Cúi đầu với tất cả vẻ thành kính, Đông Phương Vũ ôn nhu nói:
– Theo sự biết được của Đông Phương Vũ, Cao Thọ chỉ là một gã công tử thuộc giới Hắc đạo, võ công thấp kém, không đáng là đối thủ của chủ nhân. Nhưng y là một kẻ gian trá khó lường.
Thập Tứ Lang khoanh tay trước ngực:
– Võ công thấp kém mà lại là kẻ gian trá ư?
Phương Vũ gật đầu.
Thập Tứ Lang cười khẩy:
– Cho dù tên công tử đó có gian trá cách mấy thì cái chết cũng đã dành cho hắn. Hắn chỉ có một sự lựa chọn duy nhất là phải chết bởi kiếm của Tứ Lang ta.
– Phương Vũ có một suy nghĩ.
Tứ Lang nhìn lại nàng:
– Hãy nói.
Nàng nhìn lên Thập Tứ Lang với vẻ e dè, ngần ngại, rồi mới cất tiếng.
– Chủ nhân nên suy nghĩ mà từ chối cuộc tỷ đấu này.
Đôi chân mày rậm rạp của Thập Tứ Lang nhíu lại:
– Tại sao ta lại từ chối cuộc giao đấu của Cao Thọ. Nàng dè chừng sự gian trá của hắn à?
Phương Vũ lắc đầu:
– Cho dù Cao Thọ có gian trá cách mấy thì y cũng chẳng làm gì được chủ nhân. Đây là một cuộc tỷ kiếm quang minh chính đại, nhưng có một đều Phương Vũ phải suy nghĩ, đó là võ công của Cao Thọ quá ư là thấp kém, không đáng mặt giao thủ với chủ nhân. Chủ nhân có thắng được y cũng không có chút danh dự gì, nếu không muốn nói là còn bị giới võ lâm Trung Nguyên xem thường nữa. Chính đều đó buột Đông Phương Vũ phải suy nghĩ lại.
Thập Tứ Lang cười khẩy rồi nói:
– Ta hiểu ý nàng, nhưng ta đã có cách khiến giới võ lâm Trung Nguyên phải bỉ mặt. Ta cũng hứa sẽ làm nhục tên công tử đó trước mắt mọi người. Y phải thốt ra những lời van xin, thậm chí khóc rống lên để cầu xin sự độ lượng và khoang dung của Thập Tứ Lang. Một vài cảnh mà giới võ lâm Trung Nguyên sẽ chẳng bao giờ quên.
Nói rồi Thập Tứ Lang cất tiếng cười khành khạch. Nghe gã cười, Đông Phương Vũ chỉ biết im lặng.
Tiếng cười của Tứ Lang còn phát ra từ cửa miệng gã thì một ánh chớp bạc cắt một đường thẳng như tia chớp vụt đến mặt gã. Ánh chớp bạc đó nhanh nhưng Thập Tứ Lang nhanh hơn. Y phản xạ nhanh ngoài sự tưởng tượng của bất cứ ai khi chứng kiến cảnh này.
Hữu thủ của y vung ra với ngón chỉ búng thẳng vào ngọn ám tiễn hình cánh sao.
– Cách! Ngọn ám tiễn bật ra, ghim xuống đất.
Ngọn ám tiễn thứ hai, rồi thứ ba, thứ tứ. Tất cả có năm ngọn ám tiễn hình sao nhưng chẳng ngọn nào có thể vượt qua được chỉ pháp của Thập Tứ Lang, tất cả đều bị bật lại ghim xuống đất, xếp thành một đường thẳng.
Sau khi cản phá những ngọn ám tiễn đó, Tứ Lang mới nói:
– Bằng hữu hãy ra mặt đi.
Một người vận bạch y võ phục, che mặt từ sau bờ tường bước ra. Đôi mắt bạch y nhân vừa to vừa sáng rọi vào Tứ Lang.
Thập Tứ Lang nhìn bạch y nhân:
– Tại sao bằng hữu lại hành thích ta.
Bạch y nhân định nhãn nhìn Tứ Lang, cất tiếng the thé như cố đổi giọng để y không nhận ra mình:
– Ta không muốn tôn giá đấu với Cao Thọ.
– Không muốn cuộc giao đấu ấn chứng kiếm chiêu của tại hạ với Cao Thọ xảy ra nên các hạ muốn hành thích tại hạ.
– Ta muốn ngươi chết.
– Các hạ có biết hành vi của các hạ sẽ làm bỉ mặt giới võ lâm Trung Nguyên không? Thậm chí các hạ sẽ chết trước dọn đường cho Cao Thọ.
Bạch y nhân cao ngạo nói:
– Các hạ là một kiếm thủ cao thâm nhưng chưa chắc đã thắng được ta. xem tại
– Thập Tứ Lang ta đang chờ đợi một câu nói đó.
Y chìa tay qua Đông Phương Vũ. Đông Phương Vũ trịnh trọng đặt thanh trường kiếm vào tay y. Rọi ánh mắt him híp, với hai luồng uy nhãn sát nhân vào bạch y nhân, Thập Tứ Lang trầm giọng nói:
– Nếu các hạ đánh bật thanh trường kiém của Thập Tứ Lang ta rơi xuống đất, sẽ không có cuộc giao thủ nào xảy ra.
Bạch y nhân nghiêm giọng:
– Ta rất sẵn lòng bồi tiếp kiếm chiêu của tôn giá.
Hân hạnh được tiếp các hạ.
Tay của Thập Tứ Lang vừa đặt vào đốc kiếm, y chưa kịp rút ra thì Cao Thọ xuất hiện. Thập Tứ Lang cau mày nhìn Cao Thọ.
Y trầm giọng nói:
– Người đó là sát thủ của túc hạ phái đến?
Cao Thọ khoát tay:
– Không! Không! Chuyện này xảy ra ngoài ý muốn của Cao Thọ. Tôn giá khoan rút kiếm. Kiếm rút ra thì khó trở lại vào vỏ. Đó là lệ của một kiếm thủ.
Cao Thọ ôm quyền xá Tứ Lang nói tiếp:
– Đối thủ của tôn giá là tại hạ chứ không phải cái gã hồ đồ này.
Chàng nhìn lại bạch y nhân. Đôi chân mày của Cao Thọ nheo lại khi đối nhãn với bạch y nhân. Đôi mắt của gã đập vào đôi nhãn quang của Cao Thọ. Chàng nhận ra đôi mắt rất quen. Đôi mắt mà chàng không thể nào quên được.
Cao Thọ cau mày nói:
– Hóa ra là Tuyết Liên. Tại sao nàng đến quấy rối Thập Tứ Lang tôn giá. Bộ muốn chết hả?
Tuyết Liên miễn cưỡng lột bỏ khăn lụa che mặt. Tứ Lang cau mày nhìn Tuyết Liên. Tuyết Liên miễn cưỡng nói:
– Sao huynh lại cản tay Tuyết Liên.
Cao Thọ lắc đầu:
– Huynh không cản tay nàng, hẳn chờ đến khi tôn giá rút kiếm ra khỏi vỏ thì nàng biến thành khúc cây bị bổ làm hai.
– Tuyết Liên may ra còn có thể là đối thủ của Thập Tứ Lang, còn huynh…
Cao Thọ khoát tay:
– Hê! Chưa đến ngày bước vào đấu trường thì đừng có nói nhăn nói càn.
Cao Thọ nhăn mặt:
– Thôi đừng nói nữa mau tạ lễ với Tứ Lang tôn giá đi.
Tuyết Liên lắc đầu:
– Không, chỉ khi nào y rút lại lời giao ước tỷ đấu với huynh, Tuyết Liên mới tạ lỗi với gã.
Tứ Lang lên tiếng:
– Nếu Cao công tử đây không đến kịp thì kiếm của Thập Tứ Lang ta đã rút ra khỏi vỏ. Ta nghĩ có lẽ bây giờ cô nương không đứng đó đâu.
Cao Thọ quay lại nói với Tứ Lang:
– Thập Tứ Lang tôn giá miễn thứ cho. Phàm khi nữ nhân đã yêu thì không muốn cho người yêu của mình chết đâu. Họ đâu thể cho ý trung nhân của mình chết được. Chết rồi lấy ai mà thế vào, chết rồi thì mất một nửa đời của mình, nên Tuyết Liên mới mạo phạm đến tôn giá.
Cao Thọ ôm quyền:
– Cao Thọ thay Tuyết Liên tạ lỗi với tôn giá.
Nói rồi Cao Thọ ôm quyền xá Tứ Lang.
Chàng xá rồi lại nhìn Tuyết Liên:
– Nàng về đi cho ta nhờ.
Tuyết Liên đỏ mặt:
– Muội vì huynh…
Cao Thọ cướp lời nàng:
– Ta biết! Ta biết nàng vì ta, nhưng chính vì nàng quá vì ta mà suýt chút nữa ta phải đưa đám cho nàng đó. Ta không cần nàng vì ta đâu.
Chàng xua tay:
– Về đi cho huynh nhờ.
Tuyết Liên thở dài. Nàng nhìn lại Thập Tứ Lang rồi quay bước thi triển khinh công bỏ đi.
Chờ cho Tuyết Liên đi hẳn rồi, Cao Thọ mới nhìn lại Tứ Lang. Chàng điểm nụ cười cầu tình.
Tứ Lang lẫn Đông Phương Vũ nhìn chàng.
Tứ Lang nghiêm giọng nói:
– Nếu Cao công tử có ý đến đây để xin ta rút lại lời nói, xin ta hoàn cuộc giao đấu thì hãy tự cắt lấy đầu của mình dâng cho Thập Tứ Lang ta.
Cao Thọ khoát tay:
– Không! Không! Tại hạ đâu có ý đến gặp túc hạ để xin túc hạ rút lại lời giao ước tỷ đấu. Và cũng không có ý đến để xin túc hạ hoãn lại cuộc giao đấu giữa tại hạ và túc hạ. Cao Thọ này không có ý đó.
Tứ Lang trầm giọng nói:
– Cao công tử đến đây với mục đích gì?
Cao Thọ ôm quyền:
– Tại hạ đến đây lần này với hai mục đích. Thứ nhất là để xem coi Đông Phương Vũ còn ở đây hay không. Bởi vì tại hạ cứ ngong ngóng chờ đến ngày giao đấu đặng có thể nắm tay nàng đưa về biệt trang của mình.
Vừa nói chàng vừa nhìn Đông Phương Vũ.
Sắc diện Phương Vũ ửng hồng.
Chân diện Tứ Lang thì sa sầm. Gã gằn giọng nói:
– Ta không nói hai lời. Mục đích thứ hai của ngươi là gì?
Cao Thọ ôm quyền:
– Mục đích thứ hai của tại hạ là muốn thẩm chứng dũng lược của tôn giá. Tại hạ nghe nói tất cả những kiếm thủ Đông đảo đều là những người có dùng lược, xem cái chết tợ lông hồng. Đối với họ, cái chết chỉ là giấc ngủ chẳng đáng quan tâm. Có đúng như vậy không à?
– Đó là cách sống của những kiếm thủ Đông đảo.
– Nói thì dễ nhưng chứng thì khó, tại hạ thỉnh mời tôn giá du lãm cùng với tại hạ. Hẳn tôn giá đã biết tại hạ là người gian trá khó lường, thủ đoạn cực kỳ lợi hại. Nếu tôn giá có đủ dũng lược thì mới dám đi cùng với tại hạ. Bởi bất cứ lúc nào tôn giá cũng có thể chết đó.
Tứ Lang cau mày:
– Nếu Thập Tứ Lang ta không nhận lờị.
– Những lời đồn đãi về kiếm thủ Đông đảo đều là những lời nói dối, không đáng tin.
– Cao công tử đã suy tính kỹ, thấy mình không phải là đối thủ của ta nên tìm cơ hội phải không?
– Tôn giá nói rất đúng. Nếu như tại hạ cùng tôn giá bước vào một cuộc giao đấu thì chắc chắn kẻ chết phải là tại hạ rồi. Không chỉ chết mà còn tiếp nhận sự khủng bố từ thanh kiếm của tôn giá, nên mới tìm đến lần này hy vọng có cơ hội lấy mạng tôn giá trước khi cuộc giao đấu đó xảy ra.
– Biết bản thân không có bản lĩnh, sao lại tìm đến, Cao công tử có cơ hội chạy trốn kia mà.
Cao Thọ lắc đầu:
– Không, không chạy trốn làm sao mà được. Chạy trốn là tự kết liễu mình rồi. Trung Nguyên bao la nhưng không có chỗ dành cho người chạy trốn. Tôn giá hiểu cho tại hạ. Nhưng nếu không chạy trốn thì buộc phải đối mặt với thanh kiếm tàn khốc của tôn giá, nên tại hạ mới có mục đích đến đây thỉnh tôn giá du lãm cùng với mình đặng tìm cơ hội lấy mạng tôn giá đó.
Chàng nheo mắt với vẻ hóm hỉnh:
– Nói như thế thôi, mặc dù tại hạ gian trá thật, thủ đoạn thật nhưng không nỡ lấy mạng tôn giá giữa ban ngày đâu. Hay tôn giá sợ ma chẳng dám du lãm cùng với đối thủ của mình.
Cao Thọ ve cằm:
– Hê! Tôn giá đừng gieo ấn tượng xấu vào đầu tại hạ nhé.
Đôi chân mày Tứ Lang nhíu lại:
– Ai có thể khẳng định Thập Tứ Lang này sợ Cao công tử.
Cao Thọ ôm quyền:
– Vậy tại hạ xin mời tôn giá.
– Đưọc, ta nhận lời, để xem Cao công tử giở thủ đoạn gì với Thập Tứ Lang này.
Chàng xoa tay:
– Tại hạ vô cùng cảm kích trước sự nhận lời của tôn giá.
Chàng bước qua bên, ôm quyền nói:
– Mời tôn giá.
Đông Phương Vũ toan lên tiếng cản Tứ Lang lại thì Cao Thọ nhanh miệng nói với nàng:
– Này tiểu thư có thú đi cùng với tại hạ và Thập Tứ Lang tôn giá không? Nếu tiểu thư hứng thú, tại hạ rất hân hạnh được mời tiểu thư.
Vừa nói chàng vừa điểm một nụ cười ma mãnh. Nụ cười của Cao Thọ đập vào mắt Đông Phương Vũ khiến nàng thẹn thùng, trong khi Thập Tứ Lang lại lộ vẻ bất nhẫn.
Y quay lại nói với Đông Phương Vũ:
– Nàng không phải theo ta.
Phương Vũ cúi mặt nhìn xuống:
– Chủ nhân bảo trọng.
– Ta biết phải làm gì.
Hai người rời tòa biệt lâu của Thập Tứ Lang. Cao Thọ không quên trước khi dời bước nhìn lại Đông Phương Vũ và tặng cho nàng một nụ cười cầu tình trông thật hóm hỉnh. Tiếp nhận ánh mắt và nụ cười của Cao Thọ, nàng chỉ miễn cưỡng đặt tay vào ngực trái hơi cúi đầu xuống.
Ra khỏi biệt lầu, Tứ Lang nói:
– Cao công tử định đưa ta đi đâu.
Cao Thọ quệt mũi rồi nói:
– Ở Hàm Đan này có rất nhiều thắng cảnh mà khách thập phương đều muốn chiêm ngưỡng. Nhưng lúc này đưa tôn giá đi ngoạn cảnh thì không hợp chút nào. Tôn giá là nam nhân, tại hạ cũng là nam nhân, sắp đến hai người lại giao đấu với nhau. Chẳng có hứng thú gì để thẩm thú tiêu dao.
– Tất cả những cảnh đẹp của Hàm Đan, ta đã được Thượng tôn minh chủ cho thăm qua rồi.
– Tôn giá là thượng khách của Trung Nguyên, Thượng tôn minh chủ phải lấy lễ thượng khách đãi tôn giá chứ. Nếu bây giờ tại hạ đưa tôn giá tiêu dao ngắm phong cảnh Hàm Đan thì thường quá.
– Cao công tử dẫn ta đi uống rượu chứ. Uống rượu công tử mới có cơ hội hạ độc ta.
Cao Thọ gãi đầu:
– Uống rượu à? Tại hạ dám khẳng định với tôn giá rằng rượu của Hàm Đan chẳng có chỗ nào ngon hơn rượu trong biệt lầu của tôn giá.
– Ta có mang rượu từ Đông đảo đến.
– Ồ! Nếu có cơ hội tại hạ phải mượn tôn giá một vò rượu Đông đảo.
Nhưng lúc này Cao Thọ dừng bước nhìn Thập Tứ Lang:
– Phàm khi người ta uống rượu, phải là những người đồng cảm tri âm. Tại hạ và Thập Tứ Lang tôn giá sắp tới là hai đối thủ một mất một còn. Có cái con khỉ gì để nói. Uống rượu cũng bằng thừa.
– Thế thì Cao công tử dẫn ta đi đâu?
– Tại hạ sẽ đưa tôn giá đến nơi cần đến.
– Đó là đâu?
– Mạn Thiên lầu.
– Nơi đó có gì nào?
Cao Thọ giả lả cười.
Thấy chàng cười, Thập Tứ Lang cau mày hỏi:
– Cao công tử cười cái gì?
– Tại hạ cười vì tự nhủ không biết kiếm thủ Đông đảo có đủ dũng lược vào Mạn Thiên lầu không?
– Nơi đó có cạm bẫy mà Cao công tử đã bày sẵn à?
Cao Thọ lắc đầu:
– Tại hạ còn chưa dám bước vào, thì sao nói tại hạ bày sẵn cạm bẫy chờ tôn giá.
– Vậy nơi đó có gì?
– Chúng ta đến đó rồi sẽ biết.
Tòa Mạn Thiên lầu tọa lạc ven bờ sông, chung quanh bao bọc bằng những vườn hoa bạt ngàn cách ly với bên ngoài. Tòa lầu không đồ sộ, nguy nga tráng lệ, nhưng lại có những nét hữu tình, thơ mộng.
Dẫn Thập Tứ Lang đến trước cửa Mạn Thiên lầu, Cao Thọ nói:
– Nếu tôn giá nghĩ trong Mạn Thiên lầu là cạm bẫy chết người thì tôn giá có thể quay về. Bằng như không sợ thì cứ bước vào.
Tứ Lang nhìn Cao Thọ:
– Các hạ không vào với ta à?
Cao Thọ lắc đầu nói:
– Không.
– Tại sao không?
Cao Thọ lưỡng lự một chút rồi nói:
– Tại hạ kỳ vọng vào tòa Mẫn Mẫn này. Hy vọng tòa Mạn Thiên lầu sẽ khiến tôn giá không nỡ rút kiếm với tại hạ.
– Cao công tử đừng kỳ vọng vào điều đó. Cho dù đây là một cái bẫy thì Thập Tứ Lang cũng quay trở ra, dụng kiếm chẻ đôi các hạ trong ngày giao đấu.
– Tại hạ hy vọng đó chỉ là lời nói.
– Ta đã được Đông Phương Vũ cảnh báo công tử là người gian trá khó lường.
– Nên tôn giá chỉ biết đứng ngoài sự gian trá mà không dám bước vào đối mặt với sự gian trá đó.
– Thập Tứ Lang này không dám ư?
Y nói rồi đẩy cửa bước vào tòa Mạn Thiên lầu.
Bốn chiếc chân đèn đặt ở bốn góc đại sảnh hắt ánh sáng vào một thiếu nữ xinh, nhưng mình đang quỳ ngay chính diện đại sảnh. Nàng quỳ trong tư thế của một thiếu nữ Đông đảo.
Hai tay chỏi xuống sàn gạch, đầu những ngón tay chậu vào nhau. Mặt hơi ngẩng lên đủ cho Thập Tứ Lang thấy được chân diện nàng.
Cao Thọ đóng cửa lại. Tứ Lang chẳng màng đến đều đó mà đặt tay vào đốc kiếm. Y thả bước chậm rãi đến trước mặt Chung Mẫn Mẫn.
Y đứng giang chân trước mặt nàng, nhạt nhẻo nói:
– Nàng là ai?
– Chung Mẫn Mẫn, muội muội của Cao huynh.
– Bào muội của Cao Thọ?
Chung Mẫn Mẫn gật đầu rồi úp mặt xuống trước mũi giày của Thập Tứ Lang.
Tứ Lang nói:
– Tại sao nàng phải quỳ dưới chân ta.
Chung Mẫn Mẫn từ từ ngẩng mặt nhìn lên. Dung diện tuyệt sắc của nàng đập vào mắt Thập Tứ Lang. Đôi mắt ngây thơ, sóng mũi dọc dừa xinh xắn, và chiếc miệng với hai cánh môi ướt mọng lọt thỏm vào hai con người của gã. Nhìn Chung Mẫn Mẫn, bất giác Tứ Lang lập lại lời nói của mình trong sự vô thức.
– Tại sao nàng quỳ gối dưới chân ta.
Chung Mẫn Mẫn im lặng, một lúc sau mới lên tiếng:
– Chung Mẫn Mẫn thay Cao huynh cầu xin Thập Tứ Lang tôn giá.
Nàng chỉ nói bấy nhiêu đó thôi, Thập Tứ Lang đã biết nàng định nói gì. Tay y từ từ buông ra khỏi đốc kiếm.
Chung Mẫn Mẫn vẫn ngẩng mặt nhìn Tứ Lang. Dung mạo của Chung Mẫn Mẫn quá đẹp, đẹp đến độ Thập Tứ Lang cũng phải chùn lòng bởi lời nói này của nàng.
Y mím hai cánh môi:
– Cao Thọ nhờ nàng?
– Mẫn Mẫn tự nguyện thỉnh cầu đại ca cho Mẫn Mẫn thay người cầu xin Thập Tứ Lang tôn giá.
Thập Tứ Lang cúi xuống nâng cằm Chung Mẫn Mẫn. Nàng không hề phản úng lại hành động của gã.
– Nàng biết Cao Thọ sẽ chết bởi kiếm của ta chứ?
– Cao đại ca biết, Mẫn Mẫn biết, vì thế Mẫn Mẫn quỳ trước tôn giá Thập Tứ Lang khẽ gật đầu:
– Bây giờ thì ta mới biết Cao Thọ là con người như thế nào. Y đúng là kẻ gian trá mặt dày, mày dạng, làm tất cả mọi chuyện cốt để giữ mạng mình.
Thập Tứ Lang vừa nói vừa đỡ Chung Mẫn Mẫn đứng lên. Y nhìn nàng nói:
– Nàng lấy cái gì để cầu xin ta.
Chung Mẫn Mẫn nhỏ nhẻ nói:
– Bất cứ đều gì Thập Tứ Lang tôn giá đòi hỏi nơi Chung Mẫn Mẫn.
Giọng nói lẫn ánh mắt của nàng khiến cho Thập Tứ Lang phải xúc động. Y buông tiếng thở dài:
– Tại sao nàng vì hắn?
– Bào huynh. Một giọt máu đào hơn ao nước lã.
Nàng vừa nói vừa kéo ngoại y của mình xuống. Đôi vai trần với làn da trắng như bông bưởi của nàng lọt vào hai con ngươi của Thập Tứ Lang.
Tứ Lang đặt tay lên đôi bờ vai của Chung Mẫn Mẫn:
– Nàng chấp nhận hy sinh?
– Chấp nhận.
Một ý nghĩ loé lên trong đầu Thập Tứ Lang:
– “Cao Thọ, ta không ngờ ngươi có thể gian trá như vậy. Để cả bào muội của mình đổi lấy lòng trắc ẩn ca Thập Tứ Lang. Nhưng ngươi đã quên, lời nói của một kiếm thủ Đông đảo phát ra thì không có lòng trắc ẩn. Ngươi đã mất tất cả, từ danh dự đến vị muội muội của mình.”.
Gã vừa nghĩ vừa từ từ lột bỏ ngoại y của Chung Mẫn Mẫn. Chiếc yếm hồng mỏng tanh không đủ che hết đôi tuyết lê căng tròn của nàng, mà còn tạo thêm sức quyến rũ gọi mới đối với Thập Tứ Lang.
Thập Tứ Lang chiêm ngưỡng thể pháp của Chung Mẫn Mẫn. Trong bụng y nao nao một thứ cảm giác thật khó tả khi tiếp nhận những đường cong từ cơ thể nàng đập vào mắt mình.
Tứ Lang cởi nốt chiếc yếm trên người nàng. Đôi gò bồng đảo như hai quả tuyết lê lọt thỏm vào mắt Thập Tứ Lang. Một sức quyến rũ, một hấp lực lạ thường khiến Tứ Lang khó kiềm chế được mình.
Chung Mẫn Mẫn vẫn đứng nhìn gã. Đôi thu nhãn của nàng thật ướt át xuân tình như sự thuần khiết, ngây thơ và khuất phục trước gã. Chính ánh mắt đó càng khiến cho Thập Tứ Lang thấy phấn khích. Một sự phấn khích mà gã tự ình có cái quyền như vị chủ nhân đối với một nô nữ trung thành biết hầu hạ.
Y cởi nốt chiếc váy trên người nàng. Chiếc váy tuột xuống hai gót chân của Chung Mẫn Mẫn. Thập Tứ Lang nhìn vào mắt nàng rồi từ từ rời nhãn quang rọi lần xuống bên dưới.
Y cảm nhận huyết lưu bỗng chốc trở nên rạo rực một cách lạ thường. Y đặt tay vào đôi tuyết lê, vuốt ve mơn trớn rồi lần tay xuống bên dưới. Y cảm nhận tất cả sự run rẩy, và rạo rực nơi nàng. Chính sự rạo rực và run rẩy đó khiến Thập Tứ Lang càng phấn khích hơn. Chợt ôm xốc lấy Chung Mẫn Mẫn, bế nàng lên đưa đến tràng kỹ.
Y chủ động chiếm hữu nàng. Y nghe những tiếng rên rỉ nho nhỏ phát ra từ cửa miệng xinh xắn của Chung Mẫn Mẫn để rồi tạo nên sự hùng hổ dữ dội trong y, cho đến khi mệt lã nằm lăn ra bên cạnh nàng.
Thập Tứ Lang những tưởng đâu mình là kẻ chiến thắng, nhưng sự bất ngờ và ngạc nhiên lại đến với y. Nàng bắt đầu ra tay để y bày binh bố trận và rồi tiếp tục ngụp lặng trong sự hoang lạc do nàng mang đến.
Thập Tứ Lang gần như bị cuốn vào một cơn lốc khoái cảm của những đợt giao tình mà y không sao có thể hình dung được. Y bị cuốn đi trong kho khoái lạc dồn dập. Hết đợt sóng này lại đến đợt sóng khác, nhưng y vẫn chấp nhận buông mình vào những đợt sóng triền miên đó. Một cuộc chiến đấu thật sự, mà tất nhiên kẻ chiến bại là y.
Cao Thọ đứng bên ngoài Mạn Thiên lầu. Chàng nhìn về phía cửa tòa Mẫn Mẫn với nỗi hồi hộp lo âu. Một canh giờ trôi qua, rồi hai canh, đến ba canh, cửa tòa Mạn Thiên lầu vẫn đóng im ỉm.
Đến lúc này thì Cao Thọ mới điểm một nụ cười mỉm. Chàng nhủ thầm:
– “Ngươi đã trúng kiếm của Cao Thọ rồi. Kiếm của ngươi mãi mãi chẳng bao giờ rút ra khỏi vỏ. Ngươi đã rút kiếm rồi còn kiếm đâu nữa mà rút chứ.”.
Cao Thọ quay bước rời Mạn Thiên lầu với nụ cười bí ẩn trên hai cánh môi của chàng.