Bạn đang đọc Tình Thiên – Chương 27: Đông Phương Vũ
Chương 27: Đông Phương Vũ
Mặc dù đã đưa được Thập Tứ Lang vào bẫy tình do mình sắp xếp nhưng Cao Thọ vẫn không chút lo canh cánh bên lòng. Khi vầng thái dương mọc lên, báo hiệu bình minh đến thì cũng là lúc chàng và Thập Tứ Lang bước vào đấu trường. Đứng bên cửa sổ nhìn vầng trăng tròn, Cao Thọ lại mong mỏi cho đêm cứ dài vô tận, ngày đừng bao giờ đến.
Chàng muốn điều đó bởi không biết bẫy tình do mình dựng ra có đúng như chàng tính hay không.
Cửa biệt phòng của chàng chợt mở ra. Nghe tiếng cửa phòng dịch chuyển, Cao Thọ quay nhìn lại. Đông Phương Vũ bước vào phòng chàng, nhưng không phải một mình nàng mà còn có cả Dương Phụng Tiên.
Phụng Tiên nhìn Cao Thọ.
Nụ cười mỉm hiện lên môi Cao Thọ. Chàng giả lả nói:
– Dương huynh và Đông Phương Vũ cô nương tìm tại hạ có chuyện gì không, Cao Thọ không bỏ trốn đâu.
Phụng Tiên nhìn Cao Thọ từ tốn nói:
– Cao Thọ, mấy ngày qua Đông Phương Vũ cô nương không thấy Thập Tứ Lang tôn giá. Nên đã báo cho Thượng tôn minh chủ. Minh chủ phái Phụng Tiên và Đông Phương Vũ đến gặp ngươi. Bởi Thập Tứ Lang rời biệt lâu cùng ngươi.
Cao Thọ thở phào một tiếng nghĩ thầm:
– “Không ngờ Chung Mẫn Mẫn có tuyệt kỹ như vậy. Mình đã chọn không lầm người.”.
Chàng vừa nghĩ vừa nhẩm tính ra Thập Tứ Lang đã ngủ trong Mạn Thiên lầu những mười ngày rồi. Mười ngày gã không thò mặt ra ngoài thì còn gì là một kiếm thủ nữa.
Cao Thọ cảm thấy nhẹ hẳn cả người.
Cao Thọ nhìn Đông Phương Vũ từ tốn nói:
– Phương Vũ tiểu thư hẳn nghĩ tại hạ đã hại Thập Tứ Lang tôn giá để né tránh cuộc giao thủ ấn chứng kiếm ngày mai.
– Chủ nhân đã đi cùng với công tử, nhưng không thấy quay về.
Cao Thọ quệt mũi:
– Không biết tại hạ trả lời cho cô nương thế nào đây.
Đông Phương Vũ nghiêm giọng nói:
– Thật ra công tử đã làm gì chủ nhân.
Đôi chân mày Cao Thọ nhướng lên:
– Phương Vũ cô nương nói thế oan cho tại hạ rồi. Hẳn cô nương đã biết võ công của tại hạ xoàng xỉnh như thế nào rồi. Tại hạ có thể làm gì được Thập Tứ Lang tôn giá.
Cao Thọ mỉm cười, làu bàu nói:
– Tứ Lang tôn giá đi đâu nhỉ.
Phương Vũ cau mày lộ vẻ bất nhẫn. Nàng miễn cưỡng nói:
– Ngày mai đã đến thời hạn giao thủ ấn chứng kiếm chiêu. Chủ nhân đi cùng với công tử, giờ công tử lại nói chẳng biết chủ nhân đi đâu.
Cao Thọ nhìn lại nàng:
– Cô nương cho rằng tại hạ là người giám sát Thập Tứ Lang tôn giá mãi sao?
Chàng nhìn lại Phụng Tiên:
– Dương huynh nghĩ coi, Thập Tứ Lang đi đâu nhỉ.
Phụng Tiên lắc đầu:
– Ta sao biết được.
Cao Thọ gãi đầu. Chàng nhìn lại Phương Vũ từ tốn nói:
– Hay Thập Tứ Lang dám đi uống rượu đâu đó.
Phương Vũ lắc đầu:
– Chủ nhân không uống rượu Trung thổ. Rượu Đông đảo chỉ có ở biệt lầu.
Cao Thọ gãi cằm:
– Vậy y đi đâu? Hay là Thập Tứ Lang đi ngắm cảnh?
Phương Vũ lắc đầu:
– Cảnh ở Đông đảo đẹp hơn Trung Nguyên. Người không thích làm kẻ nhàn du ngắm cảnh.
– Vậy sao Thập Tứ Lang tôn giá lại mất biệt tâm vậy?
Cao Thọ nhìn lại nàng, giả lả cười rồi nói với Phụng Tiên:
– Dương huynh có thể ra ngoài một chút được không?
Phụng Tiên gật đầu, rồi quay bước. Nhưng bước đến ngưỡng cửa, Phụng Tiên quay lại nói với Cao Thọ:
– Cao Thọ, nghĩa phụ không muốn cuộc đấu ngày mai hoãn lại, hay có cái gì đó xảy ra cho Thập Tứ Lang trước khi chưa bước vào cuộc giao đấu.
Cao Thọ gãi đầu:
– Ta đã suy nghĩ đến điều này.
Chờ Phụng Tiên bước ra và đóng cửa lại rồi, Cao Thọ mới nhìn Phương Vũ:
– Mấy ngày nay Tứ Lang tôn giá không có ở biệt lầu à?
Phương Vũ gật đầu:
– Không.
Cao Thọ gãi đầu làu nhàu nói:
– Y đi đâu nhỉ? Không thích uống rượu Trung Nguyên, cũng không thích làm kẻ nhàn du sơn ngoạn cảnh. Vậy Tứ Lang tôn giá thích cái con khỉ gì?
Chàng vừa nói vừa bất giác nhìn lại Đông Phương Vũ:
– Cô nương biết Tứ Lang tôn giá thích cái gì không?
Phương Vũ cau mày:
– Phương Vũ không biết.
Cao Thọ nhăn mặt:
– Cô nương là người kề cận Thập Tứ Lang tôn giá mà không biết Thập Tứ Lang tôn giá thích cái gì à? Cô nương thật hời hợt quá.
Nói rồi Cao Thọ nheo mày lộ vẻ suy nghĩ. Hai cánh môi chàng lép nhép nhưng không thốt thành lời.
Phương Vũ quan sát chàng, từ tốn cúi đầu nói:
– Phương Vũ biết công tử biết chủ nhân đã làm gì, đang ở đâu. Xin công tử hãy nói cho Phương Vũ biết.
Cao Thọ thở hắt ra rồi nói:
– Tại hạ đang suy nghĩ đây.
Chàng dùng ngón tay gãi cằm nhìn Phương Vũ từ đầu đến chân. Ánh mắt của Cao Thọ khiến Đông Phương Vũ đỏ mặt thẹn thùng. Cao Thọ chợt nhìn qua nàng. Thái độ và hành vi của chàng khiến Phương Vũ càng thẹn thùng hơn.
Nàng miễn cưỡng nói:
– Công tử có ý gì?
Cao Thọ dừng trước mặt nàng, từ tốn nói:
– Tại hạ hỏi thiệt cô nương nghen.
– Công tử cứ hỏi.
– Tại hạ hỏi để có thể tìm ra nơi Thập Tứ Lang tôn giá đang ẩn mình, nhưng cô nương phải trả lời thành thật cho tại hạ đó.
– Phương Vũ sẽ trả lời thành thật cho công tử biết.
Cao Thọ gật đầu:
– Tốt! Nếu tiểu thư không trả lời thành thật, tại hạ chẳng thể nào tìm ra Thập Tứ Lang tôn giá đâu.
– Phương Vũ sẽ trả lời thành thật.
Cao Thọ quệt mũi nhìn vào mắt nàng. Tiếp nhận hai luồng ánh mắt soi mói của Cao Thọ, sắc diện Phương Vũ đỏ hồng, thẹn thùng. Nàng từ từ cúi đầu nhìn xuống mũi hài của mình.
Cao Thọ nhướng mày nói:
– Cô nương đã ở bên Thập Tứ Lang bao nhiêu lâu rồi.
Nàng nheo mày:
– Có ý gì mà công tử hỏi Phương Vũ câu hỏi đó.
– Nếu như cô nương không trả lời thì tại hạ chẳng biết tìm Thập Tứ Lang tôn giá ở đâu.
– Phương Vũ đã hầu hạ chủ nhân đã một năm.
Cao Thọ ve cằm gật gù:
– Một năm có dư, có thiếu không?
– Phương Vũ không tính từng ngày.
– Vậy cũng được. Trong một năm hầu hạ Thập Tứ Lang tôn giá, cô nương có…
Chàng gãi đầu bỏ lửng câu nói giữa chừng. Phương Vũ cắn răng trên vào môi dưới nhìn Cao Thọ. Nàng miễn cưỡng nói:
– Ý của công tử nói là có gì?
Nặn một nụ cười giả lả và bí hiểm, Cao Thọ hỏi nàng:
– Ý của tại hạ là cô nương và Thập Tứ Lang tôn giá có gì không đó.
– Có gì là có gì?
– Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Không cháy thành ngọn thì cũng cháy âm ỉ.
Phương Vũ cướp lời chàng:
– Phương Vũ không hiểu ý của công tử đang nói gì.
Cao Thọ nhăn mặt:
– Nói đến đây rồi mà cô nương không hiểu. Ý của tại hạ muốn biết cái ngàn vàng của cô nương đã bị Thập Tứ Lang tôn giá lấy mất chưa đấy mà.
Mặt của Đông Phương Vũ đỏ bừng như than hồng. Nàng rít một luồng chân khí thật sâu rồi từ tốn nói:
– Chuyện đó có liên quan gì đến sự mất tích của chủ nhân.
– Phương Vũ cô nương đừng nói tại hạ nhiều chuyện, hỏi những câu hỏi không đâu. Để biết Thập Tứ Lang tôn giá ở đâu, tại hạ cần phải biết rõ ngọn ngành rồi mới suy ra Thập Tứ Lang tôn giá đang ở đâu.
Đông Phương Vũ thẹn thùng nói:
– Phương Vũ chỉ là một nô nhân hầu hạ Thập Tứ Lang chủ nhân.
Cao Thọ khoát tay ngăn nàng:
– Tại hạ không muốn hỏi thân phận của cô nương mà muốn biết cô nương có còn cái đáng giá ngàn vàng không thôi.
Mặt Phương Vũ đỏ như gấc. Răng trên nàng cắn chặt vào môi dưới những tưởng môi sẽ đứt lìa. Nàng thở hắt ra rồi nói:
– Vẫn còn.
Cao Thọ ve cằm:
– Lạ thật.
– Công tử nói lạ là lạ gì?
– Tại hạ lấy làm lạ, phàm nam nữ đi chung với nhau từ Đông đảo vào tận Trung Nguyên, đường xa như vậy, tất có cái gì với nhau chứ. Chẳng lẽ Thập Tứ Lang tôn giá là gỗ là đá, còn tiểu thư thì không biết thèm sao.
Phương Vũ nhắm mắt lại. Nàng nghiêm giọng nói:
– Đạo giáo Đông đảo rất nghiêm. Mất tiết hạnh là mất nhân phẩm. Nhân phẩm không còn thà chết còn hơn.
– À Hóa ra đạo lý Đông đảo khe khắc như vậy. Vì đạo lý đó mà cô nương vẫn giữ mình trong trắng.
– Phương Vũ phải biết giữ tiết hạnh của mình.
Cao Thọ gãi đầu:
– Nói thì như thế, nhưng ai mà chứng minh được lời của cô nương. Hay cô nương có thể cho tại hạ tận mặt sở thị cái tiết hạnh của cô nương được không?
Câu nói này của Cao Thọ thốt ra khiến nàng mở trừng mắt nhìn chàng. Phương Vũ gằn giọng nói:
– Công tử định miệt thị Đông Phương Vũ đó à?
Cao Thọ khoát tay:
– Không không, tại hạ nào dám.
– Sao công tử lại nói ra lời nói vừa rồi.
– Ơ Thì tại hạ chỉ nói vậy thôi nào có ý bậy bạ. Nhưng nếu tại hạ thắng Thập Tứ Lang tôn giá thì cô nương thuộc về tại hạ. Cô nương…
Nàng khoát tay cướp lời chàng:
– Chừng nào Phương Vũ thuộc về công tử thì công tử có quyền định đoạt số phận của Phương Vũ.
Cao Thọ gật đầu:
– Tính như vậy cũng được.
– Chủ nhân đang ở đâu?
Cao Thọ bước đến cửa sổ nhìn ánh trăng. Phương Vũ bước đến sau lưng chàng, ôn nhu nói:
– Phương Vũ biết công tử đang giữ chủ nhân.
Cao Thọ quay ngoắc lại:
– Tại hạ giữ Thập Tứ Lang làm cái quái gì? Tại hạ đang suy nghĩ y đang ở đâu đây.
Chàng xoa trán:
– Không uống rượu, không ngoạn cảnh du sơn, lại không tơ tưởng đến mỹ nữ đang ở bên cạnh mình. Gã này là cái quái gì nhỉ. Gã thích cái gì nhỉ, phàm nam nhân thì thích mỹ nhân, sao lại có thể thờ ơ với Đông Phương Vũ cô nương.
Chàng thở dài:
– Phương Vũ cô nương đẹp như thế này. Tại hạ vừa mới thấy thôi đã rỏ cả nước miếng, thế mà y lại không màng đến. Lạ thật! Không biết Thập Tứ Lang có phải là kẻ biến thái không?
Phương Vũ nheo mày:
– Biến thái là sao?
Cao Thọ cười khẩy rồi nói:
– Biến thái là gã có cái gì đó lập dị khác thường đó mà. Ví dụ như tại hạ không phải là kẻ biến thái, nên thấy cô nương liền rỏ nước miếng. Còn Thập Tứ Lang tôn giá, bề ngoài giống tại hạ, nhưng lại chẳng giống bề trong. Y là nam nhân thấy nam nhân lại rỏ nước miếng lắm chứ.
Phương Vũ lắc đầu:
– Thập Tứ Lang chủ nhân không là kẻ biến thái.
Cao Thọ cướp lời nàng.
– Sao cô nương biết.
Phương Vũ đỏ mặt:
– Làm một kiếm thủ thượng thặng, chủ nhân không phải là kẻ biến thái như công tử nói.
Cao Thọ chề môi:
– Chủ nhân của cô nương thì cái gì cũng tốt cả. Vậy còn Cao Thọ này thì sao? Hẳn là người không tốt ư?
Nàng lộ vẻ bối rối.
Cao Thọ nhìn ra ngoài cửa sổ. Trăng đang từ từ chìm xuống.
Chàng bâng quơ nói:
– Một đêm dài sắp qua rồi.
– Ngày mai đã đến thời điểm phó hội.
Nhìn lại Phương Vũ, Cao Thọ nghiêm giọng:
– Tại hạ biết rồi, cô nương không cần nhắc nhở.
– Cho đên bây giờ chủ nhân vẫn chưa quay về.
– Tại hạ đang suy nghĩ đây.
Chàng nhủ thầm:
– “Ta đợi xem một lúc nữa rồi dẫn nàng đến Mạn Thiên lầu. Hy vọng Chung Mẫn Mẫn làm được việc của nàng ấy.”.
Cao Thọ buông tiếng thở dài rồi quay lại nhìn vào mắt Đông Phương Vũ:
– Câu hỏi này của tại hạ có thể dẫn đến chỗ của chủ nhân cô nương.
Giọng chàng có phần nghiêm khắc, bất giác khiến cho Đông Phương Vũ cũng lộ vẻ trang trọng.
– Đó là câu hỏi gì?
– Tại hạ nghĩ Thập Tứ Lang vào Trung Nguyên có mục đích. Hãy cho tại hạ biết mục đích của Thập Tứ Lang.
Phương Vũ lắc đầu:
– Phương Vũ không biết ẩn ý của công tử.
– Thật ra cô nương không muốn nói.
– Theo Phương Vũ biết thì chủ nhân vào Trung Nguyên lần này cốt chỉ kiểm chứng kiếm thuật Đông đảo.
Nàng vừa thốt dứt câu thì Cao Thọ buông luôn một câu:
– Đồ con khỉ.
Nghe câu nói này của Cao Thọ, mặt Phương Vũ sượng chín, đỏ rần. Nàng miễn cưỡng hỏi:
– Sao công tử lại chửi Đông Phương Vũ?
Gượng cười, Cao Thọ nói:
– Tại hạ không có ý chửi nàng, nhưng vì nàng xem tại hạ như một đứa con nít lên hai lên ba, nên tại hạ mới buột tuông ra một câu nói vớ vẩn như vậy.
– Phương Vũ nghĩ sao nói vậy, không để công tử phải suy nghĩ mông lung.
– Tất nhiên tại hạ không suy nghĩ mông lung rồi.
Chàng hừ nhạt một tiếng rồi nói:
– Sinh ra trên đời này có bao nhiêu thứ để lo. Nào là lo cái ăn, cái uống, Lo cái mặt, cái ngủ. Lo mình có nhà có ruộng hay không. Còn lo lập thê tử. Có nương tử thì phải lo cho nương tử. Có thê nhi thì phải lo cho thê nhi. Có chứ đâu mà lại chằm chằm vào kiếm chiêu, kiếm thức. Đói ăn kiếm được không? Xách kiếm đi nhong nhong từ Đông đảo vào Trung Nguyên để tìm đối thủ ấn chứng kiếm chiêu để coi ai cao thấp rồi giết người vô cớ. Không chừng thiên hạ lại là những thằng điên, những thằng khùng đó.
Chàng nói dứt câu nhướng mày nhìn Đông Phương Vũ:
– Chủ nhân Thập Tứ Lang của cô nương có phải là thằng khùng không?
Chân diện Phương Vũ đỏ rần. Cao Thọ bồi tiếp một câu nữa không để cho nàng kịp có thời gian suy nghĩ về câu nói của mình:
– Nếu Thập Tứ Lang tôn giá của cô nương không phải là thằng khùng thì y có mục địch gì khi đến Trung Nguyên lần này.
Đông Phương Vũ im lặng.
Cao Thọ thở ra:
– Cô nương không dám thổ lộ với tại hạ mục đích của Thập Tứ Lang tôn giá ư? Nếu cô nương không nói tại hạ khó tìm ra tung tích của Thập Tứ Lang tôn giá.
Phương Vũ nhìn chàng. Nàng lưỡng lự, rồi nghiêm giọng nói:
– Thượng tôn minh chủ Chung Hảo Kiệt gởi chim thư đưa tin thỉnh mời kiếm chủ Thập Tứ Lang đến Trung thổ.
Đôi chân mày Cao Thọ nhíu lại:
– Chung Hảo Kiệt thỉnh mời Thập Tứ Lang đến Trung thổ.
Phương Vũ gật đầu:
– Đúng như vậy.
Cao Thọ vỗ vào trán mình:
– Chung Hảo Kiệt minh chủ có ý gì mời Thập Tứ Lang vào Trung Nguyên mở cuộc huyết đấu này đến cuộc huyết đấu khác.
Chàng nhìn thẳng vào mắt Đông Phương Vũ:
– Cô nương có chứng tích không?
Nàng lưỡng lự rồi gật đầu:
– Có Cao Thọ thở ra rồi nói:
– Nàng muốn gặp chủ nhân Thập Tứ Lang của nàng không?
Phương Vũ gật đầu:
– Nếu không muốn tìm lại Thập Tứ Lang chủ nhân thì Phương Vũ không đến đây.
Cao Thọ ve cằm:
– Được! Nàng trao cho ta chứng tích minh chứng võ lâm minh chủ thỉnh cầu Thập Tứ Lang đến Trung Nguyên. Tại hạ hứa sẽ đưa nàng gặp Thập Tứ Lang.
Phương Vũ nhìn thẳng vào mắt Cao Thọ như muốn đọc ẩn ý trong đầu chàng.
Cao Thọ cau mày khi tiếp nhận ánh mắt của nàng.
Chàng gượng cười giả lả nói:
– Nàng hình như không tin ta.
– Cao công tử là kẻ gian trá, nhiều thủ đoạn, không đáng tin.
– Nàng không tin cũng được nhưng không có chứng tích kia thì Thập Tứ Lang của nàng cũng đừng hòng tìm thấy.
Cao Thọ ve cằm:
– Ta cũng chẳng cần chứng tích kia làm gì, mà chỉ cần Thập Tứ Lang nói ra cũng được. Hắn không nói thì sẽ bị cực hình của ta. Cô nương có biết cực hình của ta dành cho Tứ Lang như thế nào không?
Phương Vũ lộ vẻ lo lắng.
Cao Thọ bồi tiếp:
– Ta sẽ cho người bắt tướng hắn. Bầm dập con tướng của hắn.
Phương Vũ cau mày hỏi:
– Bắt tướng là gì?
– Ơ! Nàng không biết. Mà đúng thôi, nàng là nữ nhân, đâu có tướng đâu mà bắt. Để ta giải thích cho nàng biết nhé.
Phương Vũ gật đầu.
Cao Thọ mỉm cười nói:
– Nàng là nữ nhân tất không biết chỗ nhược của nam nhân. Chỗ nhược tối kỵ nhất của nam nhân chính là chính là chỗ kín của nam nhân đó. Cái chỗ đó tại hạ gọi là ông tướng nhỏ.
Phương Vũ bặm môi để nén tiếng cười chực bật ra ngoài. Nàng đỏ mặt nhìn Cao Thọ.
Chàng nhướng mày nói tiếp:
– Ta sẽ dùng một con chó già. Một có chó không có răng, ngoạm lấy ông tướng nhỏ và cả cặp tinh hoàn của Thập Tứ Lang. Thử coi y có chịu được không. Tất nhiên y phải khai sạch sành sanh những gì y biết. Còn giờ nàng trao chứng tích cho Cao Thọ.
Cao Thọ cười gượng rồi nói:
– Khi mặt trời lên, Thập Tứ Lang chủ nhân của nàng sẽ có cơ may lấy lại chứng tích đó.
– Công tử khẳng định chủ nhân vẫn còn sống.
– Vẫn còn.
– Lời nói của công tử có đáng tin không?
Cao Thọ đưa tay qua khỏi đầu:
– Ta xin thề, Thập Tứ Lang chủ nhân của nàng vẫn còn bình an, chẳng mất một cọng râu nào. Nếu như gã có mệnh hệ gì mất mạng thì Cao Thọ phó thác cái mạng này cho Đông Phương Vũ. Nếu sai lời, trời không dung đất không tha. Còn đúng như lời Cao Thọ thì Đông Phương Vũ sẽ là thê thiếp của Cao Thọ. Cái ngàn vàng của nàng cũng thuộc về Cao Thọ.
Phương Vũ sa sầm mặt Cao Thọ nhướng mày:
– Nàng đồng ý chứ.
Phương Vũ bối rối.
Cao Thọ cau mày:
– Như thế mới huề. Hay nàng chỉ muốn ta giao cái mạng này cho nàng. Còn nàng thì chẳng mất gì cả. Lời thề của ta là một cách đánh cược đó. Nếu nàng đồng ý thì giao chứng tích kia cho ta và ta sẽ dẫn nàng đi gặp Thập Tứ Lang chủ nhân của nàng.
Phương Vũ thở dài:
– Phương Vũ sẽ giao bức thư của Chung minh chủ cho công tử.
– Sau khi nàng gặp Thập Tứ Lang sẽ giao thêm cái kia không?
Phương Vũ nhìn chàng, gượng nói:
– Phương Vũ không biết giao cái gì nữa cho công tử.
– Thì giao cái của nàng cho ta đó.
Nàng đỏ mặt.
Cao Thọ xoa tay nhướng mày:
– Thôi được rồi, tại hạ có thể cho cô nương nợ. Khi nào cô nương muốn giao thì cứ khều tại hạ, tại hạ sẽ biết ngay mà tiếp nhận nó.
Phương Vũ sượng chín cả người.
Nàng miễn cưỡng lấy một bức thư trong chiếc khăn lụa giắt ngang thắt lưng.
Cao Thọ toan mở bức thư đó ra xem thì Đông Phương Vũ cản lại:
– Công tử không được xem. Khi nào Phương Vũ gặp được Thập Tứ Lang chủ nhân, công tử mới được quyền sở hữu bức thư kia.
Cao Thọ nhìn nàng, nhún vai nói:
– Nàng không tin tại hạ, nhưng tại hạ thì lúc nào cũng tin nàng.
Nói rồi, Cao Thọ cho bức thư vào ngực áo mình.
Phương Vũ nói:
– Công tử đưa Phương Vũ đi gặp chủ nhân chứ?
– Ta giữ lời mà.
Hai người rời thư phòng của Cao Thọ. Trong khi Cao Thọ rất ung dung, thì Đông Phương Vũ lại rất bồn chồn. Vẻ lo lắng bồn chồn của nàng không qua được mắt của Cao Thọ.
Chàng nhìn Đông Phương Vũ:
– Nàng lo lắng cho Thập Tứ Lang.
Phương Vũ im lặng không đáp lời chàng.
Cao Thọ thở ra rồi nói:
– Ta chưa từng thấy một nô nữ nào như nàng.
Phương Vũ cũng không trả lời Cao Thọ.
Dừng bước, Cao Thọ nhìn vào mắt Đông Phương Vũ:
– Nàng thích cách sống của một nô nữ.
Phương Vũ nhìn Cao Thọ nhưng vẫn giữ thái độ im lặng. Sự im lặng của nàng khiến Cao Thọ bực bội. Chàng gắt gỏng nói:
– Nàng không trả lời ta, ta không đi nữa.
Nàng miễn cưỡng nói:
– Chẳng ai muốn làm kiếp nô nữ cả.
– Không muốn? Thế tại sao nàng lại lo lắng cho chủ nhân của mình. Nếu Tứ Lang chết thì nàng được giải thoát kia mà. Tại sao nàng lại lo lắng cho gã.
– Cao công tử không biết. Nếu như Thập Tứ Lang chủ nhân có mệnh hệ gì thì Đông Phương Vũ không thể quay về Đông đảo.
Cao Thọ cau mày:
– Tại sao nàng không quay về được.
– Chỉ quay về với Thập Tứ Lang chủ nhân.
– Đó là cái lệ của Đông đảo.
– Không phải lệ, mà là đạo của người Đông đảo.
Cao Thọ thở dài, nghiêm giọng nói:
– Vậy ta hỏi nàng nhé. Nếu như vào ngày mai Thập Tứ Lang giao thủ với ta. Y là kẻ bại thì nàng ra sao?
Phương Vũ im lặng không đáp lời chàng.
Đôi chân mày Cao Thọ nhíu lại:
– Chẳng lẽ nàng cũng không được về Đông đảo.
Phương Vũ gật đầu.
Cao Thọ miễn cưỡng nói:
– Nàng sẽ lưu lại Trung thổ?
Phương Vũ lắc đầu:
– Không.
– Vậy nàng đi đâu.
– Theo hầu Thập Tứ Lang chủ nhân.
Mắt Cao Thọ mở to hết cở bởi câu nói này. Chàng ngập ngừng hỏi:
– Theo hầu Thập Tứ Lang là sao Chẳng lẽ nàng sẽ tự kết liễu mình để theo y?
Nàng im lặng không đáp lời Cao Thọ.
Cao Thọ sa sầm mặt, gằn giọng hỏi:
– Có đúng như vậy không?
Phương Vũ khẽ gật đầu.
Cao Thọ nhìn thẳng vào mắt nàng:
– Tại sao phải làm như vậy. Đó là đạo của người Đông đảo à?
Phương Vũ nhìn Cao Thọ. Đôi mắt của nàng ánh lên cái nhìn mơ hồ và sắc như báu kiếm lia vào mặt Cao Thọ:
– Đúng.
Nàng vừa dứt lời, Cao Thọ nghiêm giọng gạt ngang:
– Dẹp quách cái đạo chết tiệt đó đi. Ta không muốn nàng chết vô lý như vậy.
– Công tử không phải là người của Đông đảo.
– Nhưng ta vẫn là con người như nàng, cùng một kiếp hạ nhân. Thập Tứ Lang đi tìm chân giá trị tối thượng của kiếm thuật. Hắn có chết thì mặc xác hắn. Cứ gì hắn chết nàng phải theo hầu hắn chứ. Đúng là vô lý. Nếu hắn chết thì nàng có thể hầu ta mà.
Phương Vũ không đáp lời chàng.
Cao Thọ thở dài khi thấy Phương Vũ im lặng.
Nghe tiếng thở dài của chàng, nàng buột miệng hỏi:
– Sao công tử lại quan tâm đến sự sống chết của Phương Vũ.
– Ta không muốn thấy nàng chết một cách lãng nhách như vậy. Một cái chết vô nghĩa. Một cái chết hỏi ra vì sao chết, vì sự trung thành với chủ nhân, những tưởng đâu gã chủ nhân đó đáng để cho nàng chết, ai dè chỉ là một chàng khùng, xách kiếm chạy rong tìm người để giết.
Cao Thọ le lưỡi:
– Nàng hầu hạ ta còn hay hơn hầu hạ Thập Tứ Lang đó.
Phương Vũ lườm Cao Thọ:
– Hãy đưa Phương Vũ đi gặp chủ nhân.
– Nàng hãy hứa với ta đừng chết một cách tầm xàm, lãng nhách.
– Chết hay không chết là sự định đoạt của Phương Vũ. Công tử không nên chen vào chuyện này.
Giọng của Phương Vũ có phần khe khắc và quyết đoán khiến Cao Thọ cũng phải sửng sờ. Chàng thở hắt ra rồi nói:
– Được, tuy nàng quyết định vậy. Nếu ngày mai nàng tự vận chết theo chủ nhân Thập Tứ Lang khùng khùng điên điên thì Cao Thọ hứa sẽ khắc một dòng chữ trên mộ bia nàng. Dòng chữ đó tại hạ ghi ọi người biết nàng cũng khùng như chủ nhân của nàng. Một bên là thằng khùng, một đằng là con điên.
Nói rồi Cao Thọ sải bước đi tiếp.
Chàng cùng Đông Phương Vũ thả bước đi tiếp. Hai người vừa đến trước cổng Mạn Thiên lầu thì nghe tiếng gọi sau lưng:
– Cao Thọ.
Cao Thọ nhìn sang Phương Vũ, thở ra nói:
– Người tại hạ không muốn gặp lại phải gặp ở đây.
Chàng vừa nói dứt câu thì Lâm Bình Chi xầm xập chạy tới. Y nhìn Đông Phương Vũ, nhếch môi đưa cả hàm răng nhớp nháp.
Cao Thọ nhìn Lâm Bình Chi rồi nói:
– Đêm khuya thế này mà cũng chạm mặt trại chủ. Phàm những kẻ đi đêm như trại chủ là có ý đồ không tốt.
Lâm Bình Chi cười hềnh hệch, rồi nói:
– Ngươi đưa giai nhân Đông đảo đi đâu vậy. Phải chăng cũng như lần trước.
Cao Thọ khoát tay:
– Hê! Trại chủ đừng nghĩ bậy đấy nhé.
Đông Phương Vũ nói:
– Cao công tử, thời gian không còn nhiều.
– Vậy nàng có thấy Lâm trại chủ chặn đường ta không? Nếu nàng đuổi được gã trại chủ háo sắc này đi thì ta sẽ dẫn nàng đến chỗ đó ngay.
Cao Thọ vừa nói dứt câu, Phương Vũ quay ngoắc lại Lâm Bình Chi. Nàng đặt tay vào ngực trái, hơi cúi đầu xuống nhỏ nhẻ nói:
– Mời tôn giá tránh đường cho Phương Vũ và Cao công tử.
Lâm Bình Chi nhìn Phương Vũ bằng ánh mắt háo hức. Y nhe răng cười rồi nói với Cao Thọ:
– Ta đang cần một tỳ thiếp như cô nương đây. Lần này ta trả cho ngươi một nén vàng rồng.
Cao Thọ cau mày:
– Nàng nghe hắn nói chứ? Hắn đòi lột đồ nàng, đưa về sơn trại để nàng hầu hạ hắn đó. Còn chờ gì mà không đuổi gã chứ.
Lời còn đọng trên miệng Cao Thọ thì Phương Vũ bước đến, động tác của nàng thật uyển chuyển, nhưng Cao Thọ phải há hốc miệng. Ngọc thủ của nàng vươn ra, thao tác nhanh và chính xác cực kỳ. Có thể nói tay nàng vừa chạm tới tay của Lâm Bình Chi thì y đã bị nhấc bổng lên lộn qua người nàng rồi rơi huỵch xuống đất.
– Bịch! Cả thân pháp bồ tượng nặng gần trăm cân của Lâm Bình Chi va thẳng xuống đất mà gần như y chẳng có sự phản xạ nào. Cao Thọ buột miệng thốt:
– Ý.. Võ công mà Đông Phương Vũ thi triển, Cao Thọ chỉ biết há hốc mồm, ngây mặt ra nhìn. Trong khi đó Lâm Bình Chi nằm dài dưới đất chẳng thể nào nhấc mình lên được.
Gã thều thào nói:
– Lâm mỗ bị gãy xương sống rồi.
Phương Vũ nhìn chàng nói:
– Công tử, chúng ta đi.
Cao Thọ bất giác rùng mình khi nghĩ mình cũng có thể giống như Lâm Bình Chi.
Chàng miễn cưỡng nói.
– Nàng đừng có đối xử với ta như Lâm Bình Chi trại chủ đó.
– Phương Vũ không bao giờ có hành vi xúc phạm đến công tử.
Dùng ngón tay vê cằm, Cao Thọ nói:
– Ta quá ư bất ngờ với võ công của nàng. Đó là công phu gì vậy.
– Bí thuật nhu công.
– Võ công đặc dị của Đông đảo.
Nàng gật đầu.
Cao Thọ le lưỡi rồi nói:
– Nàng có thể truyền cho ta không?
– Khi nào Phương Vũ là nô nữ của công tử.
– Nhất định nàng phải là nô nữ của Cao Thọ.
Chàng nói rồi đi thẳng vào Mạn Thiên lầu. Phương Vũ đứng dưới bậc tam cấp quan sát Cao Thọ.
Chàng áp tai vào cửa rồi dịch nhẹ cửa Mạn Thiên lầu. Hai người len vào trong tòa Mẫu Đơn tối mịt chẳng có chút ánh sáng. Cao Thọ nắm lấy tay Phương Vũ.
Nàng toan rụt tay lại nhưng chàng đã nắm chặt:
– Hây, ta sợ ma lắm.
Phương Vũ miễn cưỡng để Cao Thọ nắm tay mình. Bất thình lình tiếng cười khanh khách của Chung Mẫn Mẫn từ trong một gian phòng phát ra. Nghe tiếng cười của Chung Mẫn Mẫn, Cao Thọ như mở cờ trong bụng nhưng lại giả vờ hoảng sợ ôm chặt lấy Phương Vũ.
Phương Vũ cố đẩy chàng ra.
– Công tử…
Chàng vờ như không nghe mà cứ ôm xiết lấy nàng. Cao Thọ kịp phát hiện tay nắm vào thắt lưng mình liền buông ngay ra. Chàng giả lả nói:
– Ta sợ ma lắm.
– Đó không phải là tiếng cười của ma. Công tử đừng sợ.
– Có nàng, ta bớt sợ phần nào.
Chàng đưa Phương Vũ đến căn phòng có ánh sáng. Từ trong gian phòng đó tiếng cười của Chung Mẫn Mẫn lại vọng ra. Cao Thọ dùng ngón tay khoét lấy một cái lỗ trên vách giấy. Chàng ghé mắt nhìn vào.
Trong gian biệt phòng, Thập Tứ Lang đang nằm duỗi dài dưới sàn gạch, còn Chung Mẫn Mẫn thì cỡi lên trên người gã. Hai người hoàn toàn trong tình thế lõa lồ, chẳng có lấy một mảnh vải che thân.
Chàng nhìn lại Phương Vũ:
– Thập Tứ Lang tôn giá đang bị bắt tướng?
– Bắt tướng là gì?
Cao Thọ chỉ vào cái lỗ vừa xoi trên vách giấy:
– Nhìn đi rồi biết.
Nàng nhìn qua cái lỗ. Hoạt cảnh trong thư phòng đập vào mắt Phương Vũ. Mặt nàng đỏ bừng. Nàng lắc đầu nhìn lại Cao Thọ. Cao Thọ vừa ve cằm vừa nói:
– Thì ra mấy ngày qua chủ nhân của nàng đi ăn chả. Xem chừng Thập Tứ Lang tôn giá cũng biết nhiều trò chứ. Vị cô nương này Cao Thọ có nghe tiếng. Nàng ta là mỹ nữ đẹp nhất Vạn Hoa lầu, với những xảo thuật mà nam nhân phải rụng rốn.
– Thập Tứ Lang kiếm thủ không phải là người như vậy.
– Nàng còn nói như vậy nữa. Đã thấy cả rồi. Nam nhân là phải như thế chứ. Nếu không như vậy thì thiến quách đi cho rồi.
Cao Thọ nắm lấy tay Phương Vũ. Chàng cầm tay nàng, Cao Thọ nhận ra hơi nóng hầm hập.
Cao Thọ nhướng mày nói:
– Nàng sao vậy. Chúng ta quay về thôi, đừng kinh động đến Thập Tứ Lang.
Vừa nói Cao Thọ vừa kéo Phương Vũ đi. Nàng như người bị mất hồn bước theo chàng.
Điểm một nụ cười mỉm, Cao Thọ dẫn Phương Vũ rời tòa Mạn Thiên lầu. Bước ra bên ngoài hai người vẫn còn nghe tiếng cười của Chung Mẫn Mẫn đập vào tai họ.
Tiếng cười của Chung Mẫn Mẫn như thể tước đi phần hồn của Phương Vũ, khiến nàng như cái xác không hồn bước bên cạnh Cao Thọ.
Nàng nhẩm nói như một người vô thức:
– Y không còn là kiếm thủ.