Bạn đang đọc Tình Thiên – Chương 25: Chung Mẫn Mẫn
Chương 25: Chung Mẫn Mẫn
Chung Mẫn Mẫn ngồi trên tràng kỹ. Nàng vận bộ xiêm y trắng toát đủ để giá bạch lạp phát ánh sáng rọi xuyên qua tôn tạo những đường nét của cơ thể. Xiêm y của nàng được may rất khéo léo với sự chủ ý có mục địch nửa che, nửa khoe để tạo nên sức quyến rũ lạ kỳ đối với nam nhân. Nàng ngồi trên tràng kỹ mà mắt thì cứ chăm chăm nhìn về phía chiếc mâm đồng trên có mười lạng vàng ròng.
Nàng nghĩ mong lung về số kim lượng. Với nàng số kim lượng đó quá lớn mà nàng có nằm mơ cũng không tưởng mình có được số kim lượng to tát như vậy.
Chung Mẫn Mẫn nhìn mâm vàng đặt trên bàn mà thầm nghĩ:
– “Gã Cao công tử này hẳn là người hào phóng. Y hào phóng như vậy chắc là có rất nhiều kim lượng. Y chưa biết mình mà lại hào phóng như vậy xem ra y cũng đáng mặt là một thượng khách của Vạn hoa lâu. Thảo nào Nhất Chi Hoa ma ma không ưu ái gã.”.
Nàng lắc đầu lẩm nhẩm nói:
– Chẳng biết cái gã này như thế nào chỉ. Chân diện ra sao. Nếu gã là một xú nam tử, mặt như ma như quỷ cũng không sao. Cho gã người chẳng ra người, ma chẳng ra ma, nhưng có số kim lượng này trét vào mặt thì Chung Mẫn Mẫn, gã cũng đáng là một trang mỹ nam tủ.
Nàng nhẩm nói hết ý thì cửa gian thượng phòng cũng dịch mở. Cao Thọ bước vào.
Nụ cười hiện trên hai cánh môi chàng. Chung Mẫn Mẫn tiếp nhận nụ cười đầy ẩn ý của Cao Thọ. Ngoài số kim lượng để trên bàn, giờ đến nụ cười thật duyên, thật đôn hậu đập vào mắt, lòng dạ Chung Mẫn Mẫn như mở cờ. Nàng nhìn Cao Thọ mà không tin được một gã công tử hào phóng lại là một trang nam nhân có sức quyến rũ qua nụ cười gợi mời đó.
Chung Mẫn Mẫn đứng lên, chạy ào đến ôm lấy Cao Thọ:
– Thiếp yêu chàng quá thiếp yêu chàng quá. Chàng đúng là mẫu nam nhân thiếp đi tìm.
Chung Mẫn Mẫn những tưởng đâu sự đon đả của mình sẽ khiến Cao Thọ phấn khích, nhưng ngược lại chàng cứ đứng trơ ra như pho tượng vô tri vô giác, hai mắt mơ to thao láo nhìn nàng.
Sự dửng dưng của Cao Thọ khiến Chung Mẫn Mẫn thoáng chút sượng sùng:
– Chàng sao vậy? Chàng có phải là Cao công tử không? Phải Cao công tử mà thiếp đang chờ không?
Cao Thọ thở hắt ra:
– Chính ta là Cao công tử, nhưng nàng thì không phải là cây kiếm mà ta đang chờ đợi.
Cây kiếm mà ta cần giống như nàng chắc Cao Thọ này chỉ còn mỗi một con đường duy nhất là tè cả ra quần.
Chung Mẫn Mẫn sững sờ nhìn Cao Thọ:
– Chàng nói gì thế? Cái gì là kiếm chứ?
Cao Thọ kéo Chung Mẫn Mẫn lại tràng kỹ.
Nàng nũng nịu dựa vào Cao Thọ giả lả nói:
– Chung Mẫn Mẫn sẽ chìu chàng ngay Nàng đẩy Cao Thọ xuống tràng kỹ, nhưng chàng gạt tay nàng.
Cao Thọ nói:
– Nàng ngồi xuống đây.
Chung Mẫn Mẫn ngồi xuống. Nàng vẹt ngoại y của mình cốt để Cao Thọ thấy được đôi tuyết lê căng phồng, đầy vung lộ ra trên chiếc yếm hồng mỏng manh.
Cao Thọ khoát tay:
– Chưa phải lúc.
Bước lại bên chiếc bàn đặt mâm vàng ròng, Cao Thọ chỉ vào mâm vàng ròng:
– Nàng thích mâm vàng ròng này không?
Chung Mẫn Mẫn tủm tỉm cười:
– Nó thuộc về thiếp chứ?
– Tất nhiên nó phải thuộc về nàng. Nhưng để có được mâm vàng rồng này, nàng phải nhất nhất nghe theo lời của ta.
Chung Mẫn Mẫn e thẹn, nũng nịu nói:
– Thiếp sẽ luôn nghe lời chàng. Thậm chí chìu chàng bất cứ điều gì chàng muốn.
Cao Thọ nheo mày, chàng gắt giọng nói:
– Nàng dẹp quách đi ánh mắt đon đả đưa tình lả lơi đó có được không?
Dung diện Chung Mẫn Mẫn sa sầm lại, Cao Thọ thở hắt ra một tiếng, rồi nói:
– Chung Mẫn Mẫn, nàng không chỉ có được mâm kim lượng này mà còn có nhiều hơn nữa.
Cao Thọ chắp tay sau lưng bước đến trước mặt Chung Mẫn Mẫn. Điểm nụ cười mỉm, Cao Thọ ôn nhu từ tốn nói:
– Nàng biết vì sao ta chọn nàng không?
Chung Mẫn Mẫn lắc đầu.
Nhình Cao Thọ ve cằm, nàng nói:
– Chàng chọn thiếp phải chăng thiếp là mỹ nữ đẹp nhất của Vạn Hoa lâu?
Cao Thọ buột miệng đáp lời ngay khi Chung Mẫn Mẫn vừa dứt lời:
– Nếu chỉ vì nàng đẹp thôi thì ta chẳng thèm chọn nàng đâu. Nhìn chung nàng cũng là một trang mỹ nhân đó nhưng sắc đẹp thôi thì chưa đủ. Nếu vì sắc đẹp thì Cao Thọ cần gì nàng và cũng chẳng cần mất số kim lượng lớn thế này, thậm chí sẽ thưởng thêm cho nàng nếu như xong việc. Ta chọn nàng vì lý do khác.
– Vậy chàng chọn thiếp vì lý do gì.
Cao Thọ ve cằm:
– Bổn thiếu gia đã gặp Danh y đệ nhất trấn Hàm Đan Từ Thứ tiên sinh rồi. Sau khi tham khảo lão, bổn thiếu gia mới chịu nàng.
Chung Mẫn Mẫn bật cười khanh khách. Nàng vừa cười vừa nói:
– Chàng nói đến lão già danh y họ Từ đó à? Mặc dù lão đã có bồi bổ thêm Tục sâm nhưng khi giao tình với Chung Mẫn Mẫn vẫn đi không nổi đó.
Nàng liếc mắt đưa tình Cao Thọ:
– Nhưng lão cũng ghê lắm. Dù vậy Mẫn Mẫn vẫn thắng lão.
Cao Thọ khoát tay:
– Ta biết, nhưng đó chỉ là một mặt.
– Nếu chàng muốn, thiếp sẽ làm cho chàng đi không nổi luôn.
Cao Thọ khoát tay:
– Không không, bổn thiếu gia không muốn như Từ Thứ thần y đâu. Ngược lại ta muốn hai đầu gối của ta vững chắc kìa.
Cao Thọ gãi đầu:
– Hê Mà nàng đã làm những gì khiến cho lão danh y họ Từ kia run gối, chồn chân vậy?
Chung Mẫn Mẫn liếc Cao Thọ:
– Để thiếp làm cho chàng nhé.
Vừa nói Chung Mẫn Mẫn vừa đứng lên toan lột xiêm y nhưng Cao Thọ đã vội ngăn:
– Không không, tất nhiên là bổn thiếu gia rất muốn biết nàng đã làm gì với lão danh y kia chồn chân bằng thực tế, nhưng không phải lúc này. Nàng nói cho ta biết được rồi.
– Chàng chỉ muốn nghe thôi ư?
– Muốn nghe thôi, nghe đã đủ rồi. Còn chuyện gì sắp tới thì ta sẽ nói sau với nàng.
Chung Mẫn Mẫn bước đến vòng tay qua cổ Cao Thọ. Nàng ghé miệng vào tai chàng nhỏ nhẻ nói như rót mật vào thính nhĩ. Nàng vừa nói thỉnh thoảng lại dùng lưỡi liếm vào vành tai của Cao Thọ. Mỗi lần Chung Mẫn Mẫn làm như vậy thì Cao Thọ lại nổi đầy gai ốc.
Nàng nói xong, Cao Thọ phá lên cười. Chàng hơi đẩy Chung Mẫn Mẫn ra rồi nói:
– Được lắm! Chỉ nghe nàng nói thôi, mà đầu gối ta đã muốn sụm rồi đây.
Chung Mẫn Mẫn bẽn lẽn, nũng nịu nói:
– Nam nhân nào mà không như vậy. Tất cả nam nhân sinh ra là đã có cái thừa ra rồi, tất phải đi tìm cái thiếu để bù vào chứ. Chỉ cần họ khai tướng dụng binh là sẽ bị Chung Mẫn Mẫn bắt tướng, cản quân ngay lập tức. Họ càng tức thì càng khởi tướng dụng binh, thế là càng thua liểng xiểng. Cuối cùng tướng nhỏ cũng chết, tướng lớn thì đi hổng nổi.
Cao Thọ đập tay xuống mặt bàn:
– Hay lắm!
Chàng nhìn lại Chung Mẫn Mẫn:
– Nàng cho ta xem cái gì khiến nàng có thể bắt được tướng của Từ Thứ, cho dù lão đã cạn hơi mọn sức phải dùng đến Tục sâm. Chung Mẫn Mẫn nguýt mắt nhìn Cao Thọ:
– Chàng cũng sẽ bị Chung Mẫn Mẫn bắt tướng à xem.
Nàng vừa nói vừa lột bỏ trang phục mình. Một tòa thiên nhiên nguy nga đồ sộ với những đường nét cân đối, đầy đặn. Tất cả mọi ngóc ngách đều toát ra sức quyến rũ lạ kỳ.
Đôi tuyết lê trắng ngần, dong dỏng, ngồn ngộn sức sống với hai điểm nút đỏ au. Chỉ mới nhìn qua thể pháp của nàng ta thôi, Cao Thọ buột phải nghĩ thầm:
“Cho dù tượng cũng phải nhảy xổ đến để sở hữu tấm thân kia chứ đừng nói là người. Mới chỉ thấy thôi, chứ nếu như Chung Mẫn Mẫn dụng đến những phương cách mà nàng ta nói với mình… Thảo nào lão danh y Từ Thứ chỏi gậy mà vẫn muốn đi không nổi.”
Chung Mẫn Mẫn nhìn Cao Thọ:
– Chàng thấy thiếp thế nào?
Cao Thọ gật đầu:
– Đẹp đẹp lắm.
Nàng bước lại trước mặt Cao Thọ, cà đôi tuyết lê vào người chàng, nói:
– Thiếp sẽ khiến chàng đi không nổi như Từ Thứ.
Cao Thọ hơi đẩy nàng ra và nói:
– Thấy nàng thôi bổn thiếu gia đã không muốn đi nổi rồi. Nhưng bây giờ không phải là lúc ta đòi hỏi nhiều ở nàng.
Cao Thọ lấy túi gấm trút ra ba hạt dạ minh châu:
– Thêm ba hạt dạ minh châu này nữa cho nàng.
Chung Mẫn Mẫn bá cứng lấy cổ Cao Thọ. Những tưởng đâu nàng muốn Cao Thọ hòa nhập vào tấm thân lõa lồ, phơi phới của nàng. Cao Thọ đẩy nàng ra: truyện từ
– Nàng nghe ta nói đây.
Cao Thọ nhìn ra ngoài cửa rồi quay lại nói với Chung Mẫn Mẫn:
– Nàng vận lại trang phục đi.
Chung Mẫn Mẫn sững sờ:
– Chàng sao vậy?
Cao Thọ nhăn mặt:
– Hây! Ta đã nói rồi Lúc này ta chưa muốn mỏi gối chồn chân mà.
Cao Thọ nói rồi bước ra cửa, trong khi Chung Mẫn Mẫn vận lại trang phục. Chàng đẩy cửa nhú đầu nhìn ra quan sát sau khi đoán chắc không có người nào, mới đóng cửa quay lại Đến trước mặt Chung Mẫn Mẫn, Cao Thọ nghiêm giọng nói:
– Ta hỏi lại lần nữa, nàng có muốn phát tài không?
– Thiếp muốn chứ.
Cao Thọ gật đầu:
– Tốt! Bổn thiếu gia không có nhiều thời gian, mà muốn nàng phải cực kỳ thông minh.
Thông minh như ta nè.
– Ý chàng muốn gì?
– Kể từ hôm nay, ta sẽ đưa nàng rời khỏi Vạn Hoa lâu một thời gian. Nàng sẽ không còn là kiều nữ ở Vạn Hoa lâu nữa, mà phải trở thành một trang thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng. Nàng phải tập lại phong thái của mình. Bỏ ngay cái ánh mắt lơi lã đưa tình, và đừng có đú đởn theo kiểu các nàng kiều nữ trong Vạn Hoa lâu.
– Vậy Chung Mẫn Mẫn sẽ làm gì?
Cao Thọ kéo nàng đến, ghé miệng vào tai nàng thù thì nói:
– Tai vách mạch rừng. Nàng phải nghe cho kỹ lời ta nói.
Chàng nói thật nhỏ đủ cho Chung Mẫn Mẫn nghe. Nghe Cao Thọ nói, Chung Mẫn Mẫn cười khanh khách. Tiếng cười của nàng nghe như ngọc lưu ly va vào nhau. Nàng cười đến độ nước mắt trào ra khóe mắt. Nghe nàng cười Cao Thọ cũng phải thích thú.
Chàng ngồi xuống ghế nhìn Chung Mẫn Mẫn ôm bụng cười. Cao Thọ mỉm cười theo nàng.
Cao Thọ thở hắt ra một tiếng, rồi nói:
– Nàng làm được chứ?
Chung Mẫn Mẫn nhìn lên Cao Thọ tủm tỉm như cố nén tiếng cười vào trong, khẽ gật đầu.
– Thiếp cứ tưởng mình sẽ tiếp chàng, không ngờ nhưng thiếp sẽ làm được mà. Y sẽ mỏi gối chồn chân như chàng muốn thôi Thậm chí… Nàng không nói được hết câu mà lại phá lên cười khành khạch.
Lần này nghe tràng tiếu ngạo của Chung Mẫn Mẫn, đôi chân mày của Cao Thọ phải nhíu lại.
Chờ cho nàng ngưng được tràng tiếu ngạo, Cao Thọ mới đứng lên bước đến bên Chung Mẫn Mẫn:
– Ta đoán chắc nàng sẽ phát tài. Thậm chí có thể tậu được một kỹ lâu cho riêng mình.
Chung Mẫn Mẫn bá lấy cổ Cao Thọ:
– Thiếp sẽ làm được, chàng yên tâm đi.
Nàng ghì chặt lấy Cao Thọ, áp môi mình vào miệng chàng. Hai cánh môi mọng ướt những tưởng rướm mật của Chung Mẫn Mẫn ngấu nghiến lấy đôi môi Cao Thọ như thể muốn cho chàng biết bản lĩnh gợi tình của nàng như thế nào.
Mặc dù đã có chủ đích trước nhưng Cao Thọ cũng phải ngộp thở bởi nụ hôn đầy chất gợi dục của Chung Mẫn Mẫn. Chàng gần như tê cứng cả người khi chiếc lưỡi ẩm ướt của nàng thọc qua miệng chàng làm một chuyện đi sục sạo trong những âm thanh gừ gừ như con mèo cái đi hoang tìm được bạn tình.
Cao Thọ phải đẩy nàng ra, nếu không sợ khó mà kiềm chế được lòng dục đang từ từ bùng phát trong nội thể mình.
Chung Mẫn Mẫn nói:
– Chàng thấy thế nào?
Cao Thọ miễn cưỡng nói:
– Ta hy vọng mình không chùn gối khi ra khỏi gian biệt phòng này.
Chung Mẫn Mẫn phá lên cười, ôm cứng lấy chàng lần nữa. Nhưng lần này Cao Thọ chủ động đẩy nàng ra, và nói:
– Tất cả nữ nhân trên thế gian này đều giống như nàng thì e rằng không còn gã nam nhân nào.
Cao Thọ vỗ vai Chung Mẫn Mẫn:
– Bổn thiếu gia chuồn ngay thôi Nếu không… Cao Thọ bỏ lửng câu nói đi thẳng về phía cửa. Dừng chân ngay ngưỡng cửa, Cao Thọ nhìn lại Chung Mẫn Mẫn. Chàng nheo mắt điểm nụ cười mỉm:
– Nàng nhớ lời ta nói chứ?
– Yểu điệu thục nữ Quân tử hảo cầu.
– Đúng, nhưng khi bắt tướng thì không phải là yểu điệu thục nữ đó.
– Chàng yên tâm, khi Chung Mẫn Mẫn bắt tướng thì tướng sẽ bại thôi.
– Tướng nhỏ bại, tướng lớn đi cũng không nổi.
– Mẫn Mẫn biết.
Nàng lại bật cười thành tiếng.
Cao Thọ sực nhớ cái gì đó liền lấy trong ngực áo ra hai hoàn dược đặt lên bàn.
– Ta gởi hai viên này cho nàng.
Chung Mẫn Mẫn gật đầu.
Cao Thọ chỉ mâm vàng có ba hạt dạ minh châu:
– Hãy giữ lấy phần của ta. Xong việc xem như nàng đã phát tài, phát vận.
– Nhưng có được hầu hạ chàng không?
Cao Thọ bật cười rồi nói:
– Nếu vẹn mỹ, vẹn toàn thì đến lượt bổn thiếu gia. Bây giờ ta có thể nói kẻ chiến thắng chính là ta chứ không phải là nàng đâu.
– Thiếp thích là người chiến bại nhưng chỉ với một mình chàng thôi.
Cao Thọ gượng cười, nói:
– Được, nhưng phải là người chiến thắng trước đó. Nhớ bắt tướng của y.
– Chàng không phải lo.
Cao Thọ gật đầu rồi bước thẳng ra ngoài.
Cao Thọ đi rồi, Chung Mẫn Mẫn gom tất cả số kim lượng cho vào túi gấm. Nàng nhón lấy hạt dạ minh châu đưa lên ngang tầm mắt quan sát. Chiêm ngưỡng một lúc rồi đưa lên mũi ngửi. Nàng ngửi hạt dạ minh châu mà ngỡ như có mùi thơm từ trong hạt ngọc tỏa ra xông vào mũi nàng.
Mắt của Chung Mẫn Mẫn sáng hẳn lên. Nàng tủm tỉm cười nói:
– Mình sẽ có một tòa Bách Hoa lâu chẳng thua kém gì Vạn hoa lâu của Nhất Chi Hoa ma ma.