Tình sử Angélique

Chương 99


Đọc truyện Tình sử Angélique – Chương 99

Từ trên cỗ xe ngựa, Angiêlic đặt chân xuống đất ở cổng vào các khu vư
ờn của điện Xanh-Giecmanh. Cả một vùng chung quanh đều rất náo nhiệt, còn hơn cả điện Vecxây: toàn thị trấn nhỏ này tham dự vào sinh hoạt của triều đình. Những kẻ tò mò, những người đến cầu xin ơn huệ các nhân viên, đám đầy tớ, ai nấy đều đư̖ại tự do.
Đúng lúc đó, Đức Vua tới trên cỗ xe riêng thắng sáu con ngựa màu cà phê sữa nhạt đóng yên cương lộng lẫy kéo theo một đoàn hộ tống tới bốn trăm nhà quý tộc cưỡi ngựa và cầm mũ ở tay. Hầu tước La Valie nhanh nhảu đến gần Angiêlic xin làm người tháp tùng rồi mấy vị quý tộc khác Brien Rôcômorơ, Lôdăng cùng dừng lại bên nàng. Hầu tước Lôdăng hỏi nàng:
– Bà Hầu tước xinh đẹp, bà có biết những hang động ở Xanh-Giecmanh không?
Thấy Angiêlic nói không, ông ta cầm lấy cánh tay nàng và, với vẻ kẻ cả, kéo luôn nàng đi trước mắt mấy nhà quý tộc đang săn đón nàng, và đưa nàng đi thăm những cái động nổi tiếng từ thời Đức vua Angri hiền từ. Khi vào cái động thứ ba, Lôdăng và nàng gặp tiểu thư La Valie cùng mấy cô gái tùy tùng. Hầu tước Lôdăng liền đến tán tỉnh, và tiểu thư vui vẻ trả lời. Do có kinh nghiệm lâu ngày về giao tiếp trong xã hội thượng lưu, tiểu thư La Valie đã thắng được tính rụt rè và niềm hổ thẹn mà nàng không khỏi cảm thấy từ ngày công khai trở thành người yêu của Đức vua. Tuy còn ngượng ngùng khi ra mắt công chúng, tiểu thư vẫn giữ được vẻ duyên dáng.
– Tiểu thư La Valie chiếm được lòng mến yêu của người xung quanh, nhưng không giành được sự tận tụy của bạn bè đối với mình. Angiêlic nhận xét khi cùng với Lôdăng tiếp tục đi dạo dưới bóng những hàng cây xanh.
– Đám đầy tớ và những khách ăn bám của tiểu thư sẵn sàng bỏ rơi cô ta trong cảnh thất cơ lỡ vận.
Angiêlic tiến lên trước và đi vào cái động thứ tư. Thấy có một đám rất đông, nàng liền lại gần và chợt nhận ra Đức vua.
– À “phù phiếm mà duyên dáng” đâồi! – Đức vua nói vui khi trông thấy nàng.
Angiêlic cúi rạp người xuống chào. Nhân lúc Vua quay sang hỏi chuyện Hầu tước Lôdăng, nàng hòa mình vào đám đông các phu nhân và các triều thần, cùng họ đi dạo quanh các khu vườn. Một lát sau, Pêghilanh Lôdăng quay lại chỗ nàng, cầm lấy tay Angiêlic dẫn đến gần Đức Vua.
– Hoàng thượng có vài lời muốn nói với Phu nhân…
Angiêlic cúi rạp người xuống lần nữa và dừng lại trước Đức vua, còn số đông những người đi theo đều dừng lại xa xa một chút.
– Thưa bà, từ sau cuộc hội đàm giữa chúng ta hôm nọ ở Vecxây, ta đã có nhiều dịp hài lòng nhận thấy những ý kiến bà đã trình bày với ta là rất đúng, rất khôn ngoan và rất mới. Và ta nghĩ rằng ta chưa có lời cảm ơn bà thỏa đáng chút nào. Nếu như bà muốn xin một ơn huệ nào đó, ta sẽ rất vui lòng chuẩn y.
– Tâu Hoàng thượng, Người đã cố rộng lượng quan tâm đến tương lai các con trai của thần rồi.
– Điều đó là tất nhiên! Nhưng có lẽ bà cũng có điều thỉnh cầu cụ thể nào khác muốn trình bày với ta chứ?
Angiêlic nhớ ngay đến lời xin của Binê và rút trong ngực áo ra tờ đơn của người thợ cạo kiêm thợ làm tóc giả.

– Một người thợ cắt tóc ư? – Vua ngạc nhiên hỏi – Ta muốn nói về một điều thỉnh cầu quan trọng hơn kia.
– Thưa, có được một người thợ sửa tóc giỏi là điều rất quan trọng. Ông thợ này còn quả quyết rằng mình có một bí quyết có thể giúp cho Hoàng thượng đeo được tóc giả chẳng hề phải hy sinh hoặc thậm chí giấu những mớ tóc sẵn có vốn đã rất đẹp của Người.
– Thật ư? – Vua thốt lên và dừng ngay lại giữa lối đi. – Sao lại có thể làm như vậy được?
– Tiên sinh Phrăng Binê có bảo hạ thần rằng bí quyết ấy ông ta muốn được phép tự mình tâu trình riêng với Hoàng thượng mà thôi.
– Ta vẫn thường phân vân tự hỏi: ta nên cắt tóc đi để đeo tóc giả chăng? Hay không nên cắt? Nhưng nếu như nghệ thuật này quả thật tìm được cách dung hòa hai điều cực đoan đó, thì xin hứa ta sẽ phong cho ông ta tước quận công!…
Cười hồ hởi như đôi lúc muốn tâm trí mình thư giãn, Luy 14 ra hiệu gọi viên quý tộc hầu cận thứ nhất của mình để trao lại lá đơn của ông Binê, và hạ lệnh cho gọi người thợ làm tóc giả đến điện Xanh-Giecmanh.
Vào những đợt tuyết rơi đầu tiên – năm đó tuyết bắt đầu đến sớm – cả
triều đình kéo về Phôngtenơblô. Nông dân ở đây đã thỉnh cầu Đức vua của họ giúp đỡ để trừ khử đàn sói đang gây hại lớn trong vùng.
Dưới bầu trời màu xám, trải dài trên vùng đồng quê phủ tuyết trắng xóa là một đoàn dài những cỗ xe, những xe ngựa chở hành lý, những người cưỡi ngựa và những kẻ chạy bộ. Đức vua cùng triều đình sẽ lưu lại tám ngày để săn chó sói, tuy nhiên sẽ không thể thiếu các cuộc khiêu vũ biểu diễn sân khấu và những bữa ăn nhẹ vui vẻ đêm khuya.
Đại công nương Môngpăngxiê, vốn thích hướng dẫn kẻ khác, đưa Angiêlic đi thăm nơi ở của Vua. Nàng nghe thấy những lời giải thích của công nương một cách lơ đãng, vì mải đưa mắt tìm Philip. Nàng phân vân tự hỏi mình mong muốn hay lo ngại gặp chồng. Có lẽ chàng ta sẽ chỉ dành cho nàng một câu tàn nhẫn hoặc một cái nhìn khinh bỉ. Thà rằng chàng cứ làm ra vẻ không biết có nàng và tỏ ra kém lịch sự đối với nàng hơn bất kỳ người đàn bà nào khác ở triều đình. Chàng đã có vẻ chấp nhận sự có mặt của nàng trong triều, nhưng đó cũng có thể chỉ là một đợt ngừng chiến do nể vì những lời chỉ bảo của Đức vua chăng? Angiêlic vẫn cảnh giác. Tuy nhiên khi thoáng thấy Philip, nàng không khỏi nảy ra một tình cảm lẫn lộn, một mối hy vọng thầm kín, vang bóng của những ước mơ xưa cũ từ thời nàng còn là một thiếu nữ vụng về đứng trước người anh họ thanh lịch có mớ tóc hung uốn cong.
Trong ngày đầu tiên sau khi tới Phôngtenơblô, Philip không lộ mặt, chàng đang chuẩn bị cho cuộc săn. Mọi người thì kháo nhau chuyện lũ sói dữ đe dọa nông dân ghê gớm ra làm sao. Có một đàn đặc biệt nguy hiểm, đứng đầu là một con đực lớn, “to bằng con bê”, theo lời mấy người dân đã trông thấy nó đi lảng vảng ở gần các thôn xóm.
Khoảng chiều tối, sáu cái xác chó sói đã được xếp thành hàng trên tuyết trắng. Giữa những đám cành lá nâu thẫm và những tảng đá rải rác trong rừng Phôngtenơblô, vang lên không ngừng tiếng tù và.
Angiêlic vừa mới phóng ngựa tới một bãi rừng trống tạo thành một thảm cỏ phủ tuyết trắng. Tiếng tù và vang vọng tới đây, nghe êm tai và lôi cuốn. Nàng dừng ngựa lại và lắng nghe, bất giác bâng khuâng nhớ tiếc những kỷ niệm xa xưa. Rừng! Đã lâu lắm rồi nàng chưa vào rừng. Không khí ẩm có mùi gỗ già và lá úa đã quét sạch đi những năm tháng trôi qua giữa những xó xỉnh ồn ào hôi hám ở Pari, và đưa nàng quay về với những niềm vuướng đầu tiên của mình trong khu rừng Niôn quen thuộc.
Nàng xuống ngựa, quăng dây cương buộc cổ con Xêret lên, móc vào một cành dẻ và chạy tới một bụi cây. Nàng lấy từ thắt lưng ra một con dao nhíp xinh xắn, định tìm ngắt một vài cành hoa rừng, như cô bé Angiêlic từng làm ở vùng Môngtơlu quê hương.
Angiêlic không nhận ra rằng tiếng tù và cùng tiếng ồn ào của đám người đi săn đã xa dần, cũng như nàng không chú ý thấy con Xêret đang hoảng hốt kéo căng dây cương. Nàng chỉ nhận thấy sự kinh hoàng của con ngựa lúc nó hí vang khiếp sợ vừa giựt đứt phăng cành dẻ và phóng thẳng về phía trước.
– Xêret!

– Angiêlic vội gọi:
– Xêret!
Mãi lúc này nàng mới thấy rõ vì sao con ngựa cái bỏ trốn: phía bên kia quãng rừng trống, còn che khuất một phần sau những hàng cây, một bóng dáng lù lù đang lảng vảng. “Con sói”- nàng nghĩ thầm.
Khi con vật từ sau đám cành lá hiện ra và tiến những bước dè dặt trên thảm tuyết trắng, nàng biết rõ đây chính là con sói đực to đầu đàn, mối kinh hoàng của toàn vùng. Nó to lù lù, một khối xám xịt và nâu thẫm giống màu lá rừng, lưng vòng cung, lông xù lên. Con thú đứng sững lại, đôi mắt xanh lè nhìn Angiêlic trừng trừng. Nàng thốt lên một tiếng thét kinh hoàng.
Con thú dữ giật mình, lùi lại một chút rồi bắt đầu tiến đến gần; những chiếc nanh nhọn hoắt nhe ra hung dữ. Chỉ trong khoảnh khắc, nó sẽ nhảy chồm lên…Người thiếu phụ ngoái đầu lại nhìn về cái vách đá cao dựng sừng sững phía sau lưng mình. “Nhất thiết mình phải cố leo lên sườn núi, càng cao càng tốt”.
Nàng lấy đà, nhảy lên cao được một chút, nhưng sau đó phải dừng lại ngay. Móng tay nàng tuột đi trên một bề mặt nhẵn, không có chỗ nào bấu víu vào được.
Con sói đã chồm lên phía trước, nhưng nó mới chỉ xé toạc được cái gấu áo dài của nàng. Nó đứng rình rồi lảng vảng quanh đó, đôi mắt đỏ lòm những tia máu. Nàng lại cất tiếng thét thật to, trái tim đập thình thình hỗn loạn. Hoảng hồn, nàng cầu nguyện:
– Lạy Chúa! Lạy Chúa! Xin đừng để con phải chết vô lý thế này!…
Một con ngựa phóng đến như bay, và dừng phắt lại trên bốn móng sắt, làm tuyết rung lên như làn bụi trắng. Người cưỡi nó nhảy xuống đất.
Như trong một giấc mơ, Angiêlic trông thấy chồng mình, trưởng quan Ngự xạ Philip đuy Plexi-Belie, tiến lại gần. Đây là một sự hiện hình kỳ lạ đến nỗi chỉ thoáng trong một giây mọi chi tiết đã lọt vào mắt nàng.
Philip mặc chiếc áo chẽn bằng da thú trắng có thêu những mảng lớn bằng chỉ bạc. Lớp vải lót bằng lông thú ở cổ áo và ống tay áo bật lên cùng màu hung như bộ tóc giả chàng đeo.
Chàng tiến đến những bước đều, chân đi ủng bằng da trắng viền chỉ bạc. Lúc nhảy từ lưng ngựa xuống đất, chàng đã rút găng tay ra. Hai bàn tay giờ đây để trần. Bàn tay phải cầm một con dao săn nhọn hoắt, tay nắm bằng bạc. Con sói đã quay về phía đối thủ mới của nó. Philip tiến lại không vội vã, nhưng quả quyết. Khi chàng chỉ còn cách con thú độ vài thước, nó chồm lên, cái mõm mở rộng đỏ lòm, nhe những răng nanh nhọn hoắt.
Bằng một động tác nhanh như ch chàng phóng mạnh cánh tay trái ra phía trước. Bàn tay chàng siết chặt tựa hai gọng kìm quanh cổ con vật. Với bàn tay kia, chỉ bằng một nhát dao, chàng sẻ dọc bụng con sói từ trên xuống dưới. Con thú dữ tợn vừa vùng vẫy vừa kêu sằng sặc thật ghê rợn, máu phun ra tung tóe. Cuối cùng nó kiệt sức lăn kềnh ra. Philip hất sang một bên, cái xác nảy bần bật rồi đổ gục, gan ruột kéo lòng thòng trên đám tuyết.
Từ bốn phía, những kẻ chăn chó và đám người cưỡi ngựa tràn vào bãi rừng trống. Đám đầy tớ kìm giữ bầy chó săn nôn nóng điên cuồng xung quanh xác con sói.
– Một chiến công đẹp, Ngài thống chế! – Đức vua khen Philip.

Giữa lúc lộn xộn, mọi người chưa thấy rõ tình cảm của Angiêlic. Nàng đã kịp tụt xuống chân vách đá, lau chùi hai bàn tay bị sây sát và tìm cái mũ của mình.
Một người quản chó dắt ngựa đến trả lại cho nàng. Chạy theo gót ngựa Philip, ông ta đã chứng kiến cảnh cuộc giao chiến với con sói kết thúc.
– Bà đã làm thầy trò tôi sợ mất mật, thưa Hầu tước phu nhân. – Ông ta nói – Chúng tôi biết rõ là con sói này đang ở quanh quẩn đâu đây thôi. Thế rồi đột nhiên thấy con ngựa của bà quay lại, trên yên không có chủ, rồi nghe tiếng kêu của bà!… Thưa bà, tôi xin thề, đấy là lần đầu tiên tôi trông thấy ngài Trưởng quan ngự xạ mặt tái xanh như tàu lá vậy!
Mãi đến buổi chiêu đãi sau đó, Angiêlic mới tình cờ giáp mặt Philip.
– Philip, – Nàng nói với chàng ngay khi đến được gần chồng ở bàn đại yến – Tôi rất biết ơn anh.. Không có anh, làm sao tôi sống sót được.
Philip từ tốn đặt cốc rượu đang cầm ở tay lên cái khay mà một người đầy tớ bưng qua, rồi cầm lấy cổ tay Angiêlic nắm chặt như muốn bóp gẫy ra:
– Khi người ta không biết đường phóng ngựa đi theo cuộc săn thì phải ở lại nhà mà khâu vá thêu thùa.
Chàng hạ thấp giọng nói, giận dữ:
– Cô luôn luôn dồn tôi vào những tình cảnh lố bịch. Cô chỉ là một con bé nông dân thô lỗ, một con buôn vô giáo dục. Rồi có ngày tôi tìm được cách đuổi cổ cô ra khỏi triều đình và phủi tay tống khứ cô đi.
– Thế tại sao ngài không để mặc sói nuốt chửng tôi đi cho gọn?
– Nhiệm vụ của tôi là phải diệt con sói đó, chứ đâu phải tôi quan tâm đến số phận của cô. Đừng cười rỡn nữa, cô làm tôi tức điên lên rồi. Nếu như bây giờ cô còn chưa hiểu điều này thì cũng có ngày cô sẽ biết được rằng chính tôi cũng là một con sói.
– Tôi nghi ngờ điều đó, Philip ạ.
– Tôi sẽ có cách chứng mình cho cô thấy. – Chàng đáp với nụ cười lạnh lùng và đôi mắt sáng lên một ánh ác độc. Philip cầm lấy bàn tay nàng với vẻ dịu dàng đến nỗi Angiêlic không có chút cảnh giác nào, chàng nâng bàn tay nàng lên tận môi mình.
– Thưa bà, những gì bà đã dựng lên giữa hai chúng ta trong ngày cưới của tôi với bà: sự căm ghét, nỗi chua chát, sự trả thù, tất cả cái đó sẽ không bao giờ xóa sạch được. Hãy mãi mãi nhớ lấy điều đó.
Chàng vẫn áp cái cổ tay xinh xắn kia sát môi mình. Bất thình lình chàng cắn thật đau vào cổ tay nàng. Cần phải có thói quen xã giao thuần thục lắm Angiêlic mới giữ được, không kêu rú lên vì đau đớn. Khi lùi l không may giẫm gót lên bàn chân của phu nhân Hoàng đệ vừa rời bàn ăn khiến bà này kêu lên. Mặt đỏ bừng lên rồi chuyển thành tái mét, Angiêlic ấp úng:
– Xin lệnh bà tha lỗi cho tôi!
– Bà bạn ơi, sao bà vụng về thế. Philip liền tố thêm với giọng bất bình:
– Quả vậy, bà cần phải để ý một chút chứ. Phu nhân ơi, bà uống rượu không hợp đâu.

Mắt chàng long lanh ánh mỉa mai cay độc. Chàng cúi gập người chào bà hoàng, rồi rời các vị phu nhân để theo Đức vua, lúc này đang đi về phía phòng khách. Angiêlic lấy ra chiếc khăn mùi soa nhỏ thêu đăng ten đắp lên vết cắn. Miếng cắn tàn bạo khiến nàng đau nhói tận tim. Nàng muốn lảo đảo. Hai mắt nhòa lệ, nàng vội lách qua đám đông và đi được tới một gian phòng đợi mát mẻ hơn.
Hầu tước Lôdăng đi qua đã nhận ra cái bóng đàn bà ngồi đó là ai.
– Lần này tôi cần phải quở mắng bà mất thôi. – Ông ta vừa nói vừa lại gần – Lại ngồi một mình! … Luôn luôn ngồi một mình!… Ở ngay giữa triều đình!… Mà đẹp như tiên thế này!…
Ông ta ngồi xuống cạnh nàng, lấy vẻ nghiêm nghị của một người bố mắng mỏ con gái mình:
– Sao lại bực mình vô cớ thế này, cô bé của ta? Quỷ giận ma hờn nào ám ảnh khiến cô lảng tránh bọn con trai săn đón cầu cạnh mình vậy?… Angiêlic, cô em thân yêu của tôi, đừng làm thế đi!
Giọng nói giận dữ, ông đưa một ngón tay nâng cằm nàng lên, buộc nàng ngẩng mặt.
– Phu nhân khóc ư? Vì một người đàn ông ư?
Nàng gật đầu với những tiếng nấc nhẹ thổn thức. Lôdăng nói tiếp:
– Nếu thế thì… lẽ ra, nhan sắc nhường này phải làm cho những kẻ khác khóc mới đúng… Cô bé ạ, ở đây làm gì có anh đàn ông nào đáng làm một cô gái phải khóc đâu… Trừ có tôi, đi nhiều rồi. Nhưng tôi đâu dám hy vọng…
Angiêlic gắng gượng mỉm cười. Mãi sau nàng mới nói nên lời:
– Chao ôi! Nỗi buồn bực của tôi không nghiêm trọng gì đâu. Chủ yếu là thần kinh tôi… Vì tôi bị đau.
– Đau ư? Ở đâu vậy?
Nàng chìa cổ tay mình ra.
– Tôi muốn biết thằng khỉ đột nào đã dám đối xử với bà như thế này? – Pêghilanh kêu lên, công phẫn – Nói tên nó lên, thưa phu nhân, để tôi đi chất vấn ngay cho nó một trận ra trò.
– Đừng tức giận, ông Pêghilanh ạ. Khốn nỗi hắn ta lại có đầy đủ mọi quyền hành đối với tôi.
– Bà muốn nói về đức lang quân của mình, người Hầu tước điển trai phải không?
Angiêlic không đáp mà chỉ tiếp tục khóc lóc.
– Nào nào! – Pêghilanh lại nói, giọng nhẹ nhàng hơn nữa. – Không nên quá buồn phiền như vậy. Vì một gã đàn ông! Thậm chí vì một anh chồng… Nhưng vậy là cô không hợp thời rồi, cô em yêu quý, cô ốm mất rồi, hoặc… Nhưng trước hết hãy xỉ mũi đi đã.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.