Tình sử Angélique

Chương 100


Đọc truyện Tình sử Angélique – Chương 100

Rút ở túi ra một chiếc mùi soa phin mỏng trắng tinh, ông Pêghilanh dịu dàng l mặt và đôi mắt cho nàng. Angiêlic nhìn thấy ở ngay cạnh nàng con mắt long lanh và giễu cợt của con người mà cả triều đình, kể cả Đức vua, đều phải gờm đức tính quá sắc bén ấy. Nếp sinh hoạt trong giới thượng lưu và sự ăn chơi trác táng đã hằn một vết nhăn ở hai khóe miệng châm biếm của ông ta. Nhưng từ toàn bộ khuôn mặt đó toát ra một vẻ năng động và hài lòng rất dễ thương. Vốn gốc miền Nam, đây là một chàng trai xứ Gaxcônhơ nồng nhiệt như ánh mặt trời và nhanh nhẹn như một con cá trôi người ta câu được ở những dòng thác vùng núi Pirênê.
Nàng nhìn ông ta với vẻ hữu nghị. Ông ta mỉm cười!
– Dễ chịu hơn rồi ư?
– Có lẽ thế.
– Ta sẽ dàn xếp xong chuyện đó. – Ông ta nói.
Ông ta lặng im giây lát, và chăm chú nhìn nàng. Hai người hơi tách biệt ra khỏi cảnh nhộn nhịp ở hành lang này, nơi luôn luôn có đám triều thần và những người đầy tớ qua lại. Cần phải trèo lên ba bậc mới tới chỗ tường thụt sâu vào trong, nơi đặt vừa khít cái trường kỷ có tay vịn cao che khuất những người ngồi ở ghế. Trong cảnh hoàng hôn xuống sớm của ngày đông, chỉ có chút ánh sáng mặt trời lặn từ cửa sổ chiếu vào. Pêghilanh lắc đầu, vẻ suy nghĩ.
– Anh chàng Philip chết tiệt ấy! – Ông thở dài nói – Ai mà biết được cái gì ẩn náu trong cái thân xác kỳ cục ấy. Thế bà chưa bao giờ được thử rắc nhẹ một ít thuốc bột vào cốc nước của anh ta, trước khi anh ta đến với bà ban đêm ư?
– Những kiểu làm đó tôi chẳng ưa gì. Vả lại, muốn thế thì tôi còn phải thỉnh thoảng có dịp đến gần Philip tới mức chạm vào… ít nhất là c nước của anh ta đã. Điều này không hay xảy ra với tôi. Pêghilanh tròn xoe đôi mắt:
– Chẳng lẽ ý bà lại muốn nói rằng đức ông chồng lại quá thờ ơ đến mức chẳng buồn tới phòng bà ư?
Angiêlic thở dài, hơi run run và buồn bã nói:
– Vâng, như thế đấy.

– Thế… người yêu của bà nghĩ gì về chuyện đó?
– Tôi không có.
– Sao? – Lôdăng tỏ vẻ kinh ngạc – Chẳng lẽ bà dám thú nhận mình không hề có người yêu?
– Tôi dám lắm chứ, ông Pêghilanh, vì đó là sự thật!
– Không thể tin được! – Pêghilanh lẩm bẩm. – Angiêlic bà đáng bị phạt đòn.
Nàng ngả đầu ra phía sau và nhắm mắt lại, bỗng nhiên cảm thấy hết sức mệt mỏi. Lúc nãy nàng thấy người mình nóng bao nhiêu, thì giờ đây nàng dường như cảm thấy mình lạnh ngắt trong các mạch. Phảng phất chút gì như cái chết, hay tuổi già nua đến gần. Nàng muốn gọi Pêghilanh để cầu cứu và đồng thời lý trí chỉ cho nàng thấy rõ người cứu nàng đây có thể lại lôi cuốn mình vào những nguy cơ khác. Nàng quyết định phải xa lánh miếng đất trơn tuột này. Nàng ngồi thẳng người lên và hỏi với giọng tươi tỉnh:
– À còn chuyện này, Pêghilanh, ông chưa cho tôi biết rằng ông đã được phong chức vụ mới chưa?
– Không – Pêghilanh điềm nhiên đáp.
– Không là thế nào?
– Không, bà đã dùng miếng võ ấy với tôi nhiều lần rồi, lần này thì tôi sẽ không để mình rơi vào bẫy nữa đâu. Tôi đã tóm được bà rồi, và bà chưa hết nợ đối với tôi. Điều tôi quan tâm là muốn biết vì sao cuộc sống phụ nữ của bà lại nằm ở kia, trong hộp sọ cứng rắn của bà, chứ không phải nằm ở đây? – vừa nói ông ta vừa đặt một bàn tay đúng vào ngực người thiếu phụ.
– Pêghilanh! – nàng vừa phản đối vừa đứng lên.

Nhưng, nhanh như cắt, ông ta đã nắm lấy nàng, và vừa đẩy nàng ngả vào cánh tay phải của mình vừa luồn bàn tay trái dưới khuỷu chân của nàng, khiến nàng mất thăng bằng và ngã nghiêng người xuống trường kỷ, nửa người phía trên tựa vào người ông ta.
– Bà hãy im lặng và ngồi im. – Ông ta ra lệnh và giơ một ngón tay lên, nghiêm nghị – Để tôi xem xét ca bệnh này, có lẽ nặng đấy, nhưng chưa phải hết phương chữa chạy. Nào, hãy làm thử một động tác này: bà hãy kê khai không giấu giếm tên tất cả các ngài quý tộc dễ thương vẫn xun xoe chung quanh bà, thậm chí còn mất ăn mất ngủ vì bà.
– Quả thật!… Ông nghĩ có nhiều người như vậy ư? – Nàng bật cười vui vẻ.
– Tôi cấm bà làm ra vẻ ngạc nhiên về câu hỏi của tôi. Tôi biết hàng lô người như thế.
– Thế còn ông, ngài Lôdăng, ông không đặt tên mình vào danh sách những kẻ đắm say ấy ư?
– Ồ không, tôi thì không! – Ông ta phản đối giãy nảy. – Ồ không đâu, tôi chẳng dám, tôi rất sợ…
– Sợ tôi…
Đôi mắt Hầu tước Lô dăng như mờ đi:
– Sợ bà… và sợ mọi cái ở chung quanh bà: cả quá khứ, cả tương lai, cả nỗi bí ẩn của bà.
Angiêlic đưa mắt chăm chú nhìn ông ta một chút. Bỗng nàng run người và giấu mặt mình vào áo lễ phục màu xanh của ông ta.

– Pêghilanh!
Chàng Pêghilanh phóng túng, là một người bạn thân lâu đời, có liên quan đến quãng đời trôi nổi đã qua của nàng. Ở mọi bước ngoặt bi đát của đời mình, nàng đã thấy ông xuất hiện như con rối trong hài kịch, xuất hiện rồi biến đi, và lại hiện ra. Tối nay ông lại có mặt, vẫn là một con người nhất quán.
– Không, không, không. – Ông ta nhắc lại – Tôi sợ những đau khổ của trái tim. Đừng chờ đợi tôi tán tỉnh bà.
– Thế ông đang làm gì lúc này?
– Tôi an ủi bà, đây là chuyện khác.
Ngón tay ông ta đã đi xuống dọc theo cái cổ mượt mà, đi theo đường vòng của sợi dây chuyền hạt trai hồng óng ánh màu sữa trên làn da trắng nuột.
– Họ đã làm bà đau nhiều. – Ông ta lẩm nhẩm với vẻ dịu dàng. – Và tối nay thật buồn, buồn lắm, lạy Chúa! – Ông ta bực mình nói – Đừng rắn người lại như thanh kiếm thế. Quả thật, dường như chưa có bàn tay đàn ông nào chạm tới bà hay sao? Tôi rất muốn cho bà một bài học nhỏ
Ông ta cúi xuống. Nàng vẫn tìm cách né ra, nhưng ông ta giữ chặt nàng lại:
– Bà đã bắt kẻ khác trông chờ quá lâu ngày rồi. Giờ trả thù đã đến. Hơn nữa tôi rất muốn vuốt ve bà và tôi nghĩ rằng bà rất cần được vuốt ve.
Ông ta bắt đầu hôn nhẹ lên hai mi mắt, hai thái dương nàng. Rồi đôi môi nóng hổi của ông ta đặt lên khóe miệng Angiêlic. Nàng giật mình. Nàng bỗng nhiên bị sự thèm muốn tình dục kích thích mạnh mẽ. Xen vào đó còn chút tò mò phần đồi bại muốn tự mình biết rõ tài năng chàng Đông Gioăng nổi tiếng của triều đinh. Pêghilanh đã nói đúng. Philip không còn quan trọng nữa. Hội vui điên cuồng, vở kịch màu vàng son rực rỡ của triều đình lôi cuốn Angiêlic. Nàng biết rằng mình không thể nào mãi mãi đứng ngoài rìa cuộc khiêu vũ, đơn độc trong những tấm áo dài lộng lẫy và với những nữ trang quý giá. Cuối cùng nàng sẽ phải tuột ngã giữa đám đông, giống như những người khác bị cuốn theo làn sóng những âm mưu, những móc ngoặc, và những vụ ngoại tình. Đó là một thứ rượu mạnh, có thuốc độc nhưng tuyệt diệu. Nàng phải uống cốc rượu đó nếu muốn khỏi chết. Nàng thốt ra một tiếng thở dài thật sâu. Được những cái vuốt ve của đàn ông sưởi ấm, nàng hưởng lại vị ngọt của sự vô tư lự. Và khi đôi môi của Hầu tước Lôdăng đặt lên môi nàng, nàng liền hưởng ứng, ban đầu còn do dự rồi dần dần hòa mình vào niềm say sưa đó. Angiêlic không hay biết bóng tối đã buông xuống lúc nào. Ông Lôdăng ôm nàng trong hai cánh tay.
– Em đấy ư? Em đẹp biết bao! Em ngọt ngào biết chừng nào!
Cả hai trở nên nôn nóng. Angiêlic rên rỉ nhẹ và cắn mạnh vào vai áo xanh lộng lẫy của Pêghilanh, khiến chàng ta cười vui vẻ:
– Từ từ, con sói nhỏ… Em sẽ được vừa

Nàng vâng theo, hổn hển và dễ bảo. Tấm màn che choáng lộn của sự quên lãng trong thú vui thể xác xoa dịu những nỗi buồn đau của nàng. Nàng chỉ còn là một tấm thân nồng nàn, thèm không khí khoái lạc, chẳng quan tâm mình đang ở đâu và ai là người bạn tình đang làm mình rung động… Pêghilanh cầm một mớ tóc hung của nàng lên hôn. Ông ngạc nhiên vì chính niềm vui sướng của mình, nó chẳng giống chút nào với tình cảm chán chường sau cơn thỏa mãn.
Angiêlic rời khỏi cái vai mà nàng đã dựa rất lâu vào đó và kéo lại vạt áo xuống ngực mình. Động tác ấy dừng lại nửa chừng. Cách hai người có vài bước, nổi bật trên nền sáng của hành lang đã được lên đèn, là bóng đen của một người đứng không cử động. Không cần nhìn rõ nét mặt cũng nhận ra đó là Philip. Pêghilanh Lôdăng đã có nhiều kinh nghiệm về loại tình huống này. Ông ta sửa sang quần áo lại cho ngay ngắn, đứng thẳng lên và cúi rạp người xuống.
– Thưa ngài, xin hãy cho biết tên những người làm chứng của ngài, tôi xin ngài, Hầu tước, đừng làm phiền ai cả.
Uốn cong lưng, chàng đáp lễ bằng cách cúi thấp người không kém gì Pêghilanh, rồi bỏ đi với vẻ hiên ngang.
– Hầu tước! – Ông ta rủa – Chưa bao giờ tôi từng gặp anh chồng nào thuộc loại này.
Rút gươm ra, ông ta nhảy một bước qua ba bậc, và lao người theo sau vị trưởng quan ngự xạ. Cứ chạy như thế, ông ta ào vào phòng tiếp khách lớn đúng lúc Đức vua, các phu nhân trong hoàng tộc đi theo từ văn phòng Người đi ra.
– Thưa ngài, – Pêghilanh nói với giọng vang vang – Thái độ khinh bỉ của ngài là một lời sỉ nhục. Tôi không chấp nhận được. Ngài phải chuộc lỗi bằng lưỡi gươm của mình
Philip đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào kẻ tình địch đang vừa nói vừa múa tay:
– Lưỡi gươm của tôi thuộc về Đức vua, thưa Ngài. Tôi chưa bao giờ đánh nhau vì những con điếm.
Trong cơn điên giận, Lôdăng lại nói với giọng miền Nam của mình:
– Tôi đã cho ngài mọc sừng, thưa ngài. – ông ta hét lên phẫn nộ. – Và tôi đòi Ngài phải bắt tôi chuộc tội.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.