Đọc truyện Tình sử Angélique – Chương 90
Ngày 21 tháng sáu năm 1666, nữ Hầu tước đuy Plexi-Belie lên đường đến điện Vecxây. Nàng không được mời, nhưng thu xếp khoản này thì nàng đảm bảo là dễ có ai liều bằng nàng.
Xe của nàng trong ngoài đều lót nhung xanh với những tua kim tuyến và viền gấm, thân xe và bánh xe thiếp vàng sáng choang, thắng hai con ngựa đốm lực lưỡng.
Angiêlic mặc áo dài gấm xanh thêu một bông hoa bạc lớn và đeo một chuỗi ngọc trai mê hồn quấn thành mấy vòng
Mái tóc của nàng nhờ tay ông Binê cũng được cài ngọc trai và hai cái lông chim trắng tuyền trang nhã hệt như một lớp tuyết. Mặt nàng được trang điểm rất kỳ công nhưng không kệch cỡm, đã không còn tí dấu vết nào của trận đòn thù mà nàng đã phải chịu mấy ngày trước. Cái duy nhất còn lại là một vết tím trên thái dương mà Ninông đã che đi bằng một mẩu vải mỏng hình trái tim. Còn một vết khác bé bé xinh xinh ở bên khóe miệng thì chỉ càng làm cho Angiêlic thêm duyên.
Nàng đi găng tay vằn đốm, mở chiếc quạt vẽ tay và ló đầu qua cửa xe, hét:
– Đến điện Vecxây nào, bác lái!
Hồi hộp và sung sướng đã khiến nàng nhấp nhổm không yên nên nàng phải đưa cả Giavốt đi theo để chuyện vãn trên đường.
– Ta đi đến điện Vecxây đấy! – nàng cứ nhắc đi nhắc lại với cô gái trẻ ngồi đối diện mình khoác chiếc mũ trùm bằng sa và chiếc khăn choàng thêu.
– Ồ, trước con đã đến đây rồi, thưa bà. Bằng thuyền ở Xanh Clu cơ, vào chủ nhật… lại xem cả Nhà vua ăn chiều nữa.
– Chuyện đó khác, Giavốt. Chị biết thế nào được.
Con đường cứ như dài vô tận. Đường xấu, hai ngàn chiếc xe qua lại mỗi ngày về cả hai phía chở đá và vôi vữa xây lâu đài đã đào lần hai mép đường, tạo thành vệt sống trâu sâu hoắm.
– Đáng lẽ đừng đi đường này, thưa bà. – Giavốt vẫn đang nói- Đi lối Xanh Clu thì hơn.
– Không, đi lối ấy xa lắm.
Chốc chốc, Angiêlic lại thò đầu ra cửa sổ, thấp thỏm lo hỏng mất công trình nghệ thuật của Binê vì hứng bụi.
– Nhanh lên, bác đánh xe. Ngựa nghẽ gì mà bò như sên thế!
Nhưng nàng đã trông thấy một vách đá cao màu hồng lờ mờ ở đường chân trời, óng ánh bảy sắc cầu vồng của một buổi sáng mùa xuân.
– Cái gì thế bác lái xe?
– Đó là điện Vecxây, thưa bà.
***
Một hàng cây mới trồng che rợp bóng đầu phía kia đại lộ. Ở lối vào cổng đầu tiên, xe của Angiêlic dừng lại nhường đường cho một xe khác đang lao như điên từ con đường Xanh Clu đến. Một chiếc xe màu đỏ đóng sáu ngựa có kỵ binh hộ tống. Nghe nói đó là Đức ông nhỏ. Xe của công nương theo sau với sáu con ngựa bạch.
Angiêlic ra lệnh bám ngay theo sau. Nàng đã không còn tin vào những cuộc tao ngộ rủi ro, vào bùa ma phép quỷ nữa. Nàng lồng lộn như bay, hưởng thụ tất cả những ưu đãi. Một sự thật hiển nhiên mạnh hơn mọi sự sợ hãi và đảm bảo với nàng rằng giờ vinh quang của nàng đã gặp.
Tuy nhiên, nàng vẫn đợi cho tiếng ồn ào bởi việc hai nhân vật quan trọng kia đến lắng xuống một chút. Sau đó nàng mới từ từ bước xuống và tiến thẳng về phía chân điện bằng đá cẩm thạch.
Flipô trong bộ chế phục gia nhân nhà đuy Plexi – màu xanh và vàng nhạt – đỡ đuôi áo dài của nàng.
– Đừng có mà lấy ống tay quệt mũi đấy nhé – nàng bảo anh ta – Đừng quên rằng ta đang ở điện Vecxây.
– Vâng, thưa bà hầu tước – gã bụi đời của vương triều quái dị ngày xưa thở dài, xuýt xoa thán phục khi đưa mắt nhòm bốn x
***
Vecxây lúc đó còn chưa có được cái kỳ vĩ đồ sộ nhờ hai cánh trắng do Măngsa thêm vào ở cuối triều đại Luy 14. Đó là một cung điện đặt ở nơi đắc địa trên một mỏm đồi thanh nhã với kiến trúc màu hồng thắm và màu đỏ chói, những ban công sắt cuốn, những ống khói cao quét vôi trắng. Những chóp nhọn hình trang trí, rãnh các tấm lợp, và mái che ống khói thảy đều dát vàng, óng ánh như những viên kim cương khảm trên một cái tráp quý. Những tấm lợp đá đen mới có màu đen như nhung hay lấp lánh ánh bạc tùy theo góc độ phản xạ ánh sáng của chúng. Những đường nét sắc cạnh của mái nhà đâm thẳng lên bầu trời xanh lam.
Khắp xung quanh lâu đài là một cảnh náo nhiệt sặc sỡ bởi những bộ chế phục đủ màu sắc của các gia nhân và người hầu, xen lẫn quần áo làm việc màu thẫm của những thợ chạy xuôi chạy ngược với những xe đẩy và đồ nghề. Tiếng cát đá xoàn xoạt đáp lại tiếng trống, tiếng kèn của toán ngự lâm đang duyệt binh ngay ở giữa sân.
Angiêlic nhìn quanh mà chẳng thấy ai quen. Cuối cùng nàng vào thẳng lâu đài qua cửa bên trái nơi người ta ra vào có vẻ tấp nập hơn nhiều. Một cầu thang cẩm thạch màu, rộng rãi đưa nàng vào một gian phòng lớn đông đặc những người ăn mặc khá tầm thường. Bọn họ nhìn nàng sửng sốt. Nàng bèn hỏi thăm và được biết đây là phòng Ngự lâm quân. Thứ hai hàng tuần, những kẻ thỉnh cầu đến đây đưa đơn thỉnh nguyện hay đợi phúc đáp các lá đơn đã trình. Ở phía sau phòng, bên trên lò sưởi đặt một bức tranh đóng khung dát vàng và bạc vẽ chân dung Hoàng thượng, nhưng người ta hy vọng ngài sẽ đích thân ra mắt ở đây như ngài đã làm mấy lần.
Với những chiếc lông chim và chú thị đồng, Angiêlic cảm thấy lúng túng giữa đám lính già, các bà góa và con côi. Đang định rút lui thì nàng trông thấy phu nhân Xcarông. Nàng vội vàng choàng lấy cổ cô kia, mừng rơn vì cuối cùng đã gặp một khuôn mặt quen.
– Tôi đến xem thiết triều, – nàng nói. Nhà tôi phải vào triều kiến Đức vua, tôi muốn đến chỗ
Phu nhân Xcarông trông có vẻ sa sút và xuềnh xoàng hơn bao giờ hết. Xem ra cô ta không định báo cho nàng biết ai đang ở đâu. Nhưng sau một thời gian dài săn tìm trong phòng khách hoàng cung tờ đơn xin phụ cấp, cô phu nhân trẻ này thực đã nắm được lịch biểu chi tiết trong cung còn thông thạo hơn cả Thông giám quan Lôrê, người có nhiệm vụ ghi nhận các tin tức đó từng giờ một.
Hết sức xăng xái, phu nhân Xcarông đưa Angiêlic đến một cái cửa khác ăn vào một hành lang trông ra những khu vườn thấp thoáng.
– Tôi tin rằng bây giờ thì bãi triều rồi – cô ta nói – Ngài vừa mới vào nội điện để hội kiến với các công nương hoàng tộc một lát. Sau đó ngài sẽ xuống vườn nếu ngài không đến đây trước. Dù thế nào đi nữa, bà nên đi theo cái hiên trống này là hay nhất. Đến tận cùng, bà sẽ thấy phòng khách của Đức Vua ở bên tay phải. Giờ này mọi người đã ở đấy cả rồi. Đến đó khó gì mà chả gặp ông nhà.
Angiêlic nhóng mắt nhìn dãy ban công dài nơi nàng chỉ thấy có vài lính cận vệ Thụy sĩ mà thôi.
– Sợ chết đi được, nàng nói. Bà đi cùng tôi có được không ạ?
– Ồ, phu nhân thân mến, tôi đâu dám.- Frăngxoadơ hoảng hốt lúng túng, đưa mắt nhìn bộ váy tàng tàng của mình.
Bấy giờ Angiêlic mới nhận thấy sự tương phản trong y phục của hai người.
– Sao chị lại phải đến thỉnh cầu nhỉ? Chị vẫn còn khó khăn về tiền nong à?
– Hơn bao giờ hết, trời ạ! Thái hậu mất thành ra khoản phụ cấp của em bị cắt luôn. Em đang chờ được khôi phục. Ngài Anbe hứa sẽ nói giúp em rồi.
– Hy vọng rằng chị sẽ được. Em rất lấy làm tiếc.
Phu nhân Xcarông cười ngọt xớt và vuốt má
– Đúng thế. Như vậy thì ra thương hại mất. Trông chị hạnh phúc quá. Vả lại chị hạnh phúc là rất xứng đáng, chị yêu quý ạ. Em rất vui thấy chị xinh đẹp như vậy. Hoàng thượng rất nhạy cảm trước sắc đẹp. Em tin chắc là người sẽ mê chị đấy.
“Nhưng mình thì bắt đầu lo đấy”. Angiêlic nghĩ thầm, tim nàng đập rộn lên như trống chầu. Cảnh choáng ngợp của điện Vecxây thôi thúc nàng thi thố hết mức cái táo tợn của mình. Mình điên thật rồi. Nhưng mà không lo! Nàng không phải thứ người chỉ còn vài bước nữa đến đích mà lại bỏ cuộc…
Mỉm cười với phu nhân Xcarông, nàng lủi luôn ra ngoài hiên, bước rất nhanh khiến Flipô phải chạy theo nàng. Khi nàng đi được nửa đường thì ở đầu đằng kia hiện ra một tốp. Ngay từ đằng xa nàng đã nhận ra không một chút lúng túng dáng dấp uy nghi của Nhà vua đi giữa đám quần thần.
Thân hình vươn cao nhờ đôi gót giày đỏ và bộ tóc giả lồng phồng. Luy 14 nổi bật lên bởi phong thái tuyệt vời của ngài. Đã thế không ai rành hơn ngài về cách dùng những chiếc can dài, loại nào dùng để làm kiểu còn loại nào thì dùng lúc già yếu. Ngài đã biến những chiếc can ấy trở thành công cụ giúp ngài tự tin, để lấy dáng vẻ, thậm chí đối với riêng ngài, còn để mồi chài nữa.
Vậy là ngài đang tiến đến, người tì trên cây gậy mun bịt vàng, trao đổi vài câu đùa cợt với hai công nương đi bên là Henriét nước Anh và nữ quận công trẻ tuổi Angiêng. Ngày hôm nay không có mặt La Valie trong cuộc đi dạo. Cô gái tội nghiệp mỗi lúc một kém sắc. Trong những buổi sáng đẹp trời thế này, Vecxây tưng bừng với đủ thứ hào nhoáng càng như muốn lấn át cái nghèo nàn kiệt quệ của tiểu thư La Valie. Cô ta rút lui như thế là khôn ngoan, Nhà vua lâu lâu còn hạ cố xuống chơi và hỏi thăm sức khỏe…
Buổi sáng đúng là rất đẹp và Vecxây rất lộng lẫy. Nhưng phải chăng nữ thần mùa xuân đang đến gặp đấng chí tôn dưới lốt của một người đàn bà không quen biết kia?… Ánh mặt trời tỏa hào quang quanh nàng và châu ngọc buông xuống eo nàng như những giọt sương…
***
Angiêlic hiểu ngay rằng nếu bây giờ nàng quay lui thì người ta sẽ cười cho. Vì vậy nàng cứ bước tới. Nhưng chậm rãi hơn, với một cảm giác bải hoải và kinh sợ mà đôi khi ta thấy trong mơ. Trong làn sương mờ bao phủ xung quanh, nàng không còn trông thấy ai khác ngoài Nhà vua. Nàng nhìn ngài trân trối như bị nam châm hút. Giá nàng có định cụp mắt xuống, nàng cũng không làm nổi. Lúc này nàng đã đến gần ngài như hồi nào trong gian phòng nhập nhoạng ở điện Luvrơ khi nàng được giáp mặt ngài, thế rồi mọi vật tối sầm lại ngoài cái kỷ niệm hãi hùng đó.
Nàng thậm chí không ý thức được cái cảnh tượng mình đang trình diễn, một mình giữa dãy hiên tràn ngập nắng trong bộ áo xiêm mê hồn và sắc đẹp rực rỡ nở rộ của nàng.
Luy 14 dừng lại, các quần thần đi sau cũng dừng lại theo. Nhận ra Angiêlic, Lôdăng cắn môi và lùi ra sau, bụng phấp phỏng chờ đợi. Sắp có một trò lạ đây, tha hồ mà trố mắt ra.
Rất lịch lãm, Nhà vua nhấc chiếc mũ cắm lông chim đỏ như lửa của mình lên. Ngài rất dễ cảm trước nhan sắc đàn bà và vẻ liều lĩnh âm thầm trong đôi mắt ngọc lam đang đăm đắm chĩa vào ngài thế này không hề làm ngài phật ý mà trái lại khiến ngài hoàn toàn mê mẩn. Nàng là ai thế?… Sao trước đây ngài lại bỏ qua không nhận thấy nàng nhỉ?
Trong khi đó, theo một phản xạ vô ý thức, Angiêlic nhún chân thật thấp chào ngài. Rồi, trong tư thế nửa quỳ nửa đứng, nàng chỉ muốn không bao giờ đứng hẳn dậy nữa. Tuy vậy, nàng vẫn đứng lên, mắt nàng dán chặt vào mặt Nhà vua không rời. Ngược với ý muốn của chính mình, nàng nhìn ngài với một vẻ thách thức, khêu gợi.
Nhà vua sững sờ cả người, có một cái gì đó thật khác thường trong dáng điệu của người đàn bà lạ mặt này cũng như cái im lặng đến ngạc nhiên của quần thần nữa. Ngài nhìn quanh, lông mày hơi nhíu lại.
Angiêlic tưởng mình sắp ngất đến nơi. Tay nàng bắt đầu run, nàng bị vắt kiệt hết sức lực rồi, nàng đã chiến bại.
Có những ngón tay nào đó nắm tay nàng, bóp rất mạnh khiến nàng suýt kêu lên, rồi giọng nói của Philip cất lên:
– Tâu bệ hạ, cho phép thần được vinh hạnh giới thiệu đây là vợ thần, nữ Hầu tước đuy Plexi-Belie.
– Vợ khanh ư, Hầu tước? – Nhà vua thốt lên – Thật là một tin sét đánh. Trẫm cũng nghe phong thanh nhưng vẫn định bụng chờ khanh đến báo hỉ đấy.
– Tâu bệ hạ, thần trộm nghĩ không nên làm rác tai bệ hạ vì một việc cỏn con thế này.
– Cỏn con? Cưới vợ là một đại sự. Cẩn thận đấy hầu tước, kẻo ngài Bôtxuê lại nghe thấy khanh nói bây giờ!… Và cả các mệnh phụ đấy nữa! Thề có Thánh Luy, trẫm tuy biết khanh đã lâu, đôi lúc trẫm lấy làm lạ trước xử sự của khanh đấy. Khanh có biết rằng sự thận trọng của khanh đối với trẫm đã đến mức quá quắt rồi không?
– Tâu bệ hạ, thần rất lấy làm sợ hãi thấy bệ hạ cắt nghĩa sự kín tiếng của thần như vậy. Chẳng qua chỉ vì việc đó không quan trọng thôi ạ.
– Thôi đi, thưa ông. Ông thiếu cảm xúc quá mức rồi đấy. Ta sẽ không để ông ăn nói tùy tiện với cái giọng khó nghe như vậy trước mặt một người kiều diễm như phu nhân ông đâu. Xin thề ông đúng là một gã thất phu bất trị. Thưa bà, bà nghĩ thế nào về ông chồng bà ạ?
– Thần thiếp sẽ cố thu xếp với phu quân, tâu bệ hạ. – Angiêlic đáp, lúc đó nàng đã kịp lại hồn.
Nhà vua cười:
– Phu nhân quả là một phụ nữ biết điều. Hơn nữa lại còn là xinh đẹp nhất. Nhưng không phải một đôi bao giờ cũng là hai đâu nhé. Hầu tước, ta tha thứ cho ông vì con mắt tinh đời của ông đó… và còn đôi mắt yêu kiều của nàng nữa. Màu mắt xanh lục… một màu thật hiếm, không phải ta thường xuyên có may mắn được chiêm ngưỡng đâu. Đàn bà mắt màu xanh lục là… – ngài ngửng mặt, nghĩ ngợi một lúc trong khi vẫn dò xét rất chăm chú gương mặt Angiêlic. Sau đó nụ cười của ngài biến mất, rồi Hoàng thượng giật bắn cả người như bị sét đánh. Trước con mắt của bá quan, Luy 14 tái mặt, thoạt đầu là sửng sốt rồi sau đó là sự sợ hãi. Thái độ lạ đó không giấu được ai bởi vì n Hoàng thượng vốn hồng hào, quan ngự y phải trích huyết cho ngài luôn. Nhưng lúc này, chỉ chưa đến vài giây mặt ngài đã trắng bệch như cổ áo của ngài mặc dù không một thớ thịt nào động đậy.
Angiêlic ngơ ngẩn xuất thần lại giương mắt nhìn ngài một cách khiêu khích, – tuy nàng không muốn thế – như một đứa trẻ lầm lỗi đôi khi nhìn người lớn chờ bị phạt.
– Bà có phải là người miền Nam, thưa bà? – Nhà Vua hỏi độp. – Ở Tuludơ?
– Tâu bệ hạ, không ạ, tiện nội của hạ thần người Poatu – Philip nói ngay – Phụ thân nàng là Nam tước Xăngxê đờ Môngtơlu có thái ấp ở cạnh Niôn đấy ạ.
– Ồ, tâu bệ hạ, người Poatu cứ tưởng một mệnh phụ miền Nam. – Áctênai đờ Môngtêxpăng thốt lên, bật cười lảnh lót. Bệ hạ rõ thật là…
Nàng Áctênai xinh đẹp cảm thấy đủ chắc chắn trong địa vị được yêu chiều rồi nên mới dám nói ra câu đùa táo tợn đó. Nhờ vậy mà không khí đỡ căng thẳng đi. Nhà vua lấy lại thần sắc. Vốn quen tự chủ, ngài vui vẻ đưa mắt sang Áctênai:
– Các mệnh phụ ở Poatu quả là hết sức quyến rũ – ngài thở dài – Nhưng cẩn thận đấy, thưa bà, kẻo rồi ngài đờ Môngtêxpăng lại ví mình với cả đám dân Gaxcônhơ ở Vecxây đấy. Không khéo họ lại hỏi thăm những người quấy nhiễu cánh đàn bà của mình mất.
– Sao lại quấy nhiễu, tâu bệ hạ? Nếu quấy nhiễu thì chẳng qua cũng vô ý thôi. Tiện thiếp chỉ muốn nói rằng tuy phụ nữ cả hai nơi đều rất quyến rũ nhưng họ không thích bị nhầm lẫn với nhau. Xin Hoàng thượng thứ lỗi cho câu nói ngu dại của tiện thiếp.
Nụ cười trong đôi mắt to màu da trời của Actênai toát lên một vẻ ăn năn chứ không còn gì khác, nhưng là một vẻ ăn năn khó cưỡng.
– Tiện thiếp đã quen biết phu nhân đuy Plexi nhiều năm nay, – phu nhân đờ Môngtêxpăng nói tiếp. – Chúng thần được nuôi dạy cùng nhau. Gia đình phu nhân đây có họ với iện thiếp…
Angiêlic thầm hứa sẽ không bao giờ quên ơn phu nhân đờ Môngtêxpăng. Dù nàng Actênai xinh đẹp hành động với dụng ý gì đi nữa thì cô ta cũng đã cứu mạng mình rất đúng lúc.
Nhà vua lại nghiêng mình trước Angiêlic đuy Plexi với một nụ cười nhẹ nhõm:
– Hay quá! … Vecxây rất hân hạnh được đón bà, thưa bà. Xin bà cứ tự nhiên…
Đoạn ngài hạ giọng, thêm:
– Trẫm rất sung sướng được gặp lại khanh…
Bấy giờ Angiêlic mới hiểu rằng ngài đã nhận ra nàng, nhưng ngài đã chấp nhận nàng và muốn quên chuyện cũ đi.
Lần cuối cùng ngọn lửa giàn thiêu dường như sắp bùng lên giữa hai người. Cúi đầu chào thật thấp, thiếu phụ cảm thấy nước mắt rưng rưng chực trào ra.
May sao Nhà vua đã lại đi tiếp. Nàng có thể đứng lên, len lén quệt mắt và hơi ngần ngại nhìn sang Philip:
– Biết cám ơn anh thế nào bây giờ, Philip?…
– Cảm ơn tôi! – hắn nghiến răng trong hơi thở, quai hàm giật lên hung hãn, – Chà, tao chỉ cứu tên tuổi tao khỏi bị bêu riếu và lăng mạ mà thôi!… Mày là vợ tao, đẹp mặt nhá! Tôi xin cô từ nay hãy nhớ cho kỹ điều đó. Đến Vecxây với kiểu cách như thế này! Chẳng ai mời cả! Chẳng ai thích cả!… Lại còn trố mắt nhìn Đức Vua, nghênh nghênh ngang ngang!… Không có gì đập vỡ cái mặt mo của cô được! Để đêm khác tôi giết tươi cô cho mà xem.
– Kìa, Philip, một ngày đẹp trời thế này sao anh cứ thích phá ngang thế?
***
Nối đuôi các triều thần, họ vào vườn. Vòm trời xanh ngời ngợi với những vòi phun óng ánh nhảy nhót. Nắng long lanh soi trên mặt nước phẳng lì của những hồ nước mênh mông ở hiên ngoài làm Angiêlic bàng hoàng ngây ngất.
Nàng tưởng mình đang dạo bước giữa vườn địa đàng nơi mọi vật đều sáng sủa và ngay ngắn như trong chốn bồng lai.
Trên đỉnh cầu thang vươn lên trên mặt hồ chót vót như một kim tự tháp hình tròn, nàng có thể thấy những khoảng cây cối bao quanh bởi những dãy tượng hoa cương trắng tuyền. Các bồn hoa trải những tấm thảm lốm đốm sắc màu khắp vườn, mãi đến tận chân trời.
Nắm hai bàn tay ở trước môi như một đứa trẻ đang cực kỳ vui thích, Angiêlic đứng im không động đậy, bị xâm chiếm bởi một nỗi hân hoan mà trong đó niềm phấn khích của những giấc mơ hòa làm một với lòng thán phục nhiệt thành.
Một làn gió nhẹ lay những chiếc lông trắng trên mái tóc xõa xuống mắt nàng.
Dưới chân cầu thang, xe ngựa của Nhà vua vừa dừng lại. Nhưng đúng lúc ngài đã giậm chân lên xe, bỗng nhiên nàng quay lại và leo lên cầu thang. Rồi bất ngờ, Angiêlic thấy Nhà vua đứng bên cạnh nàng. Chỉ một mình ngài đứng bên nàng và, với một cử chỉ khó nhận thấy, ngài ra hiệu cho đám tùy tùng đứng ở phía xa.
– Bà đang thưởng ngoạn Vecxây thưa bà? – ngài hỏi.
Angiêlic nhún chân và trả lời cực kỳ duyên dáng:
– Tâu bệ hạ, cám ơn bệ hạ đã thi ân cho thần thiếp, một chỗ ngắm cảnh rất đẹp. Lịch sử sẽ phải mang ơn bệ hạ lắm lắm.
Luy 14 đứng im một lúc:
– Nàng thấy hạnh phúc chứ? – cuối cùng ngài hỏi.
Angiêlic nhìn đi chỗ khác, và dưới nắng và giữa làn gió nhẹ, tự dưng nàng thấy trẻ hẳn ra, giống như một thiếu nữ chưa hề biết đến đau khổ và bất hạnh.
– Ở Vecxây ai mà lại không hạnh phúc cơ chứ? – nàng lẩm bẩm.
– Vậy thì xin nàng chớ khóc nữa. – Nhà vua nói – Hãy cho ta hân hạnh được cùng nàng đi dạo. Ta muốn đưa nàng đi xem vườn.
Angiêlic đặt tay lên tay Luy 14. Cùng nhà vua, nàng bước xuống cầu thang trên hồ Lutông: quần thần cúi chào khi họ đi qua.
Khi nàng ngồi xuống bên cạnh Actênai đờ Môngtêxpăng đối diện với hai công nương và Hoàng thượng, Angiêlic thoáng trông thấy mặt chồng nàng.
Philip đang nhìn nàng với một vẻ khó hiểu không khỏi có chút thích thú. Có phải anh ta đã bắt đầu hiểu ra rằng mình đã lấy được một kỳ nữ?
Angiêlic bồng bềnh tưởng như trôi được, nàng cảm thấy nhẹ lâng lâng. Trong mắt nàng, tương lai xanh thẳm như chân trời. Nàng tự bảo mình rằng các con nàng sẽ không còn biết đến cực khổ nữa. Chúng sẽ được vào Viện Hàn lâm Môngpacnax và sẽ trở thành những con người cao quý. Bản thân nàng, Angiêlic có thể trở thành một trong những mệnh phụ đáng giá nhất triều đình.
Và, một khi Đức vua đã muốn thế, nàng sẽ cố xóa đi trong tim những vết hằn của đau khổ. Sâu trong tim, Angiêlic biết rằng ngọn lửa của mối tình đã làm nàng héo hắt, ngọn lửa khủng khiếp vẫn đang thiêu đốt kia sẽ không bao giờ lụi tắt. Nó sẽ còn cháy mãi suốt cuộc đời nàng. Mụ Voadanh chả nói thế là gì.
Nhưng số phận, không phải không công bằng. Muốn Angiêlic nghỉ ngơi chốc lát trên mỏm đất ảo huyền quyến rũ để gom góp sức lực trong niềm say sưa, ngây ngất bởi thành công và bởi sự đăng quang sắc đẹp của nàng.
Sau này có thể nàng sẽ trở lại con đường phiêu lãng. Nhưng hôm n không còn mảy may lo lắng. Nàng đang ở điện Vecxây.
____________
HẾT