Tình sử Angélique

Chương 89


Đọc truyện Tình sử Angélique – Chương 89

Angiêlic cắn môi. Rõ ràng ông chủ mà nàng chọn không phải dễ xoa dịu. Nàng nhớ tới lời khuyên của ông Môlin: “Hãy thử trị anh ta bằng cảm giác”. Nhưng lần đầu tiên nàng bắt đầu nghi ngờ chiến thắng của mình. Nàng cảm thấy bất lực trước con người lạnh giá này. Không bao giờ nàng nhận thấy bất kỳ một ham muốn nào thức dậy trong anh ta khi có mặt nàng. Còn nàng, do những khổ nhục, nàng không còn thấy say mê anh ta tí nào nữa.
“Anh ta bảo tối nay sẽ cưới. Anh ta không biết anh ta nói gì nữa. Thậm chí còn chưa hỏi ý kiến bố mình…”.
Đang nghĩ đến đó thì nàng nghe có tiếng gõ cửa rụt rè. Angiêlic bước ra mở cửa và thấy các con của nàng, vẫn ôm chặt lấy nhau hết sức cảm động. Nhưng lần này sự che chở của Phlôrimông còn dành cho cả con khỉ Picôlô mà nó đang bế trên tay.
– Mẹ ơi, – nó nói giọng run run nhưng vẫn rắn rỏi – Chúng con muốn sang với ông cơ. Ở đây chúng con sợ lắm.
– Đã là con trai đeo gươm thì không bao giờ được thốt ra chữ sợ. – Angiêlic nghiêm giọng nói.
– Ngài đuy Plexi đã giết Pactô. Có lẽ tiếp theo ông ta sẽ giết Picôlô mất.
Canto òa lên khóc, thằng bé Canto hiền lành lại xúc động rồi! Cái đó vượt quá sức chịu đựng của Angiêlic. Tranh luận xem điều đó là khôn ngoan hay dại dột là vô ích. Các con nàng đang lo sợ. Mà nàng thì đã thề với mìnhhúng sẽ không bao giờ biết đến nỗi sợ hãi rồi.
– Được rồi, các con sẽ đi với Bacbơ sang Môngtơlu ngay bây giờ. Có điều phải hứa với mẹ là các con sẽ ngoan đấy.
– Ông hứa sẽ cho con cưỡi la đấy mẹ ạ. – Canto nói lúc nó đã bình tâm lại rồi.
– Ê ê … ê! Ông cho tao con ngựa cơ! – Phlôrimông vênh váo nói.
***
Chưa đến một tiếng sau, Angiêlic đã nhồi hai đứa trẻ vào chiếc xe nhẹ cùng những người hầu và quần áo. Bên Môngtơlu có thừa giường cho bọn trẻ và cả bầu đoàn. Các gia nhân xem ra rất mừng được ra đi. Việc Philip đến đã làm bầu không khí trong tòa lâu đài trắng trở nên khó thở. Anh chàng trẻ tuổi đẹp trai, hiện thân của sự tao nhã trong cung đình Đức vua đã đấm nắm tay bạo chúa vào lãnh địa duy nhất của mình. Bacbơ lẩm bẩm:
– Thưa bà, chúng con không thể bỏ bà một mình ở đây với… con người ấy được.
– Người nào? – Angiêlic kiêu kỳ hỏi.
Đoạn nàng nói:
– Bacbơ, cuộc sống nhàn nhã đã làm chị quên mất vài đoạn trong quá khứ chung của chúng ta rồi. Chị hãy nhớ rằng ta biết cách tự bảo vệ mình đấy. Và nàng hôn lên đôi má bánh đúc của chị hầu vì nàng cũng thấy trái tim mình run rẩy.
Khi nghe tiếng nhạc leng keng của chiếc xe nhỏ đã lặng lẽ đi trong bóng chiều lam nhạt, Angiêlic chậm bước quay lại lâu đài. Nàng nhẹ lòng biết bọn trẻ sẽ được che chở dưới đôi cánh của Môngtơlu. Nhưng lâu đài Plexi càng thêm trống trải và gần như thù địch, bất chấp vẻ quyến rũ của một món đồ chơi thời Phục hưng.
Ở ngoài sảnh, một người hầu cúi chào nàng và cho nàng hay rằng bữa tối đã dọn. Nàng bước vào phòng ăn đã bày biện xong xuôi. Gần như ngay đó, Philip xuất hiện và không nói không rằng ngồi vào bàn ăn. Angiêlic ngồi xuống đầu bên kia bàn. Chỉ có một mình họ được hai người phục vụ. Chú bồi bếp bưng đĩa lên.
Ánh lửa từ ba cây đuốc phản chiếu trên các đồ vật bằng bạc quý giá. Trong suốt bữa ăn, chỉ có tiếng thìa dĩa chạm nhau và tiếng cốc chén lanh canh và trùm lên nữa là tiếng côn trùng kêu rả rích ngoài vườn. Qua cánh cửa sổ kiểu Pháp để ngỏ, có thể thấy bóng tối lờ mờ đã trùm lên vạn vật.
Angiêlic ăn rất ngon miệng, tuân theo những đòi hỏi đặc trưng cho bản chất của nàng. Nàng nhận thấy Philip uống nhiều, nhưng đáng lẽ phải bốc lên thì đằng này càng uống vẻ lạnh lùng của anh ta lại càng tăng.
Khi anh ta từ chối món tráng miệng và đứng dậy, nàng không còn cách nào khác, đành phải theo anh ta sang phòng khách cạnh đó. Nàng thấy Môlin và cha tuyên úy đã ở đó cùng với một bà nông dân già mà sau này Angiêlic được biết, đó là bà vú của Philip khi xưa.
– Mọi cái đã xong chưa, ông tuyên úy? – anh ta hỏi, lần đầu tiên lên tiếng từ lúc bắt đầu ăn tối đến giờ.
– Vâng, thưa đức ông.
– Vậy ta sang nhà nguyện.
Angiêlic hồi hộp. Đám cưới, đám cưới của nàng với Philip chẳng lẽ lại diễn ra trong cảnh hắc ám thế này sao?

Nàng phản đố
– Anh không định nói rằng mọi thứ đã sẵn sàng cho đám cưới của chúng ta và nó sẽ được cử hành ngay bây giờ đấy chứ?
– Tôi đang định nói đúng thế đấy, thưa bà. – Philip khoái trá đáp. – Ta đã ký hôn ước ở Pari. Với thiên hạ thế là đủ, ông tuyên úy đây sẽ ban phép thánh cho chúng ta và chúng ta sẽ trao đổi nhẫn cưới. Thế là đủ rồi. Tôi thấy không cần phải chuẩn bị thêm gì cả.
Thiếu phụ do dự nhìn các nhân chứng của màn kịch ấy. Bên ngoài đen như mực. Bọn gia nhân đã lui cả. Giá như không có Môlin, ông Môlin rắn đinh, sắc sảo, người bao giờ cũng yêu quý Angiêlic hơn cả con gái đẻ của mình – thì Angiêlic đã sợ rằng mình rơi vào bẫy rồi.
Mắt nàng tìm ánh mắt của ông quản lý. Nhưng ông già đã cụp mắt xuống với vẻ xun xoe mà bao giờ ông cũng phô ra trước mặt các chủ nhân của Plexi.
Thế là nàng đành phó mình cho số phận.
Trong nhà nguyện chỉ có hai ngọn nến mỏng bằng sáp vàng, một cậu bé nông dân mặt mày ngơ ngác mặc áo thụng kiểu các chú hát nguyện, tay bưng bình nước thánh.
Angiêlic và Philip quỳ gối trên hai ghế băng cầu nguyện. Cha tuyên úy ra đứng trước mặt họ đọc mấy câu nguyện và những lời theo đúng tục lệ bằng giọng lè nhè:
– Philip đuy Plexi-Belie, con có ưng thuận lấy Angiêlic đờ Xăngxê đờ Môngtơlu làm vợ cưới xin hợp pháp không?
– Tôi ưng thuận.
– Angiêlic đờ Xăngxê đờ Môngtơlu, con có ưng thuận lấy Philip đuy Plexi-Belie làm chồng cưới xin hợp pháp không?
– Con ưng thuận, – nàng nói và đưa tay cho Philip để anh ta đeo nhẫn cho nàng. Trong ký ức nàng lại hiện lên vẫn cử chỉ ấy ở giáo đường Tuludơ dạo n
Hôm ấy nàng cũng run không kém và bàn tay nắm chặt nàng đã dịu dàng ấn nó xuống như thể vỗ về mình. Trong cơn bối rối nàng đã không nhận thấy cái nhẫn ấy mới trở lại với nàng và rạch xé nàng như một nhát dao khi nàng thấy Philip, dở say dở tỉnh, mắt mờ hơi rượu cố gắng một cách vô ích ấn cái nhẫn vào ngón tay nàng. Cuối cùng thì anh ta cũng ấn được vào. Thế là xong.
Họ rời nhà nguyện.
– Đến lượt bà đấy, thưa bà. – Philip nói và nhìn nàng với một nụ cười lạnh lẽo đến ghê người.
Nàng hiểu ngay, yêu cầu mọi người theo nàng lên phòng mình.
Đến nơi, nàng lấy cái hộp trong ngăn bàn ra, mở nắp và đưa cho chồng. Ánh nến chập chờn nhảy nhót trên cái lọ.
– Đúng là cái hộp bị mất đây rồi. – Philip lên tiếng sau một lúc im lặng. Mọi việc đều ổn cả, thưa các ngài.
Cha tuyên úy và ông quản lý Môlin ký vào một tài liệu mà trong đó xác nhận rằng họ đã chứng kiến phu nhân đuy Plexi-Belie chuyển giao cái hộp đúng như các điều khoản hôn ước. Sau đó họ cúi chào hai vợ chồng thêm một lần nữa và rón rén đi ra ngoài theo bà già cầm nến đi trước soi đường.
Cơn hoảng loạn đang xâm chiếm Angiêlic không chỉ buồn cười mà còn vô căn cứ nữa. Dĩ nhiên mặt đối mặt với con người giận dữ điên cuồng của một gã đàn ông chẳng thú vị gì. Tuy vậy có lẽ còn có cách, có mưu giúp nàng và Philip hiểu nhau, làm lành với nhau…
Nàng liếc trộm anh ta. Hễ cứ nhìn anh ta, nhìn vẻ đẹp hoàn mỹ của anh ta, nàng lại thấy yên lòng. Anh ta cúi khuôn mặt trông nghiêng rõ nét như trên tấm huy chương xuống cái tráp ghê rợn. Hàng mi dài của anh ta nhiều hơn thường ngày và mùi rượu phả ra nồng nặc thì hết sức khó chịu.
Thấy anh ta cầm lọ thuốc độc lên bằng bàn tay chao đảo, Angiêlic vội nó
– Cẩn thận đấy, Philip! Ông giáo sĩ Exili bảo rằng chỉ cần một giọt thuốc độc này là đủ để tàn phế suốt đời đấy.
– Thật à?

Anh ta giương mắt lên nhìn nàng với một tia độc ác bùng lên trong con ngươi. Anh ta nâng cái lọ lên. Trong thoáng chốc, Angiêlic hiểu rằng anh ta đang ước được ném nó vào mặt nàng. Tuy sợ hết hồn, nàng vẫn tiếp tục nhìn anh ta không hề chớp mắt với vẻ thản nhiên và bạo dạn. Anh ta nhếch mép cười khẩy, và đặt cái lọ xuống, đóng nắp tráp và kẹp vào nách. Không nói một lời, anh ta nắm chặt cổ tay Angiêlic và lôi nàng ra khỏi phòng.
Tòa lâu đài tối đen, tĩnh mịch nhưng mảnh trăng vừa lên hắt ánh sáng từ các khung cửa sổ cao xuống mặt sàn đá.
Tay Philip nắm cổ tay nàng chặt đến nỗi nàng cảm thấy mạch nẩy lên từng chập. Nhưng thà là như thế. Trong lâu đài của mình, Philip tỏ ra nhất quán hơn, điều mà ở triều đình anh ta không có. Có lẽ ngoài chiến trận anh ta đúng như thế này đây, vứt bỏ cái lối quý tộc điển trai mơ mộng để lộ ra con người thật của mình, một gã hung đồ dòng dõi trâm anh thế phiệt, dứt khoát, man dã.
Hai người đi xuống cầu thang, đi xuyên qua đại sảnh và ra vườn. Màn sương khói bàng bạc lơ lửng trên mặt đầm. Ra đến cầu bến, Philip đẩy Angiêlic xuống một chiếc thuyền con.
– Xuống! – anh ta quát cộc lốc.
Chính anh ta cũng xuống xuồng và cẩn thận đặt cái tráp lên một sạp ngồi. Angiêlic nghe thấy tiếng dây buộc tuột ra, sau đó con thuyền từ từ rời bến. Philip vớ lấy một mái chèo. Anh ta chèo thuyền ra giữa đầm nước. Ánh trăng soi trên tà áo xa tanh trắng của anh ta, trên mái tóc vàng óng ả của anh ta. Ếch nhái im bặt. Tiếng động duy nhất là tiếng mạn thuyền sột soạt lướt qua đám lá súng ken dày.
Khi ra đến khoảng nước tối đen giữa hồ, Philip dừng thuyền. Anh ta chăm chú nhìn quanh. Bờ đất lùi lại phía xa và tòa lâu đài trắng bị kẹp giữa hai vách đá trong vườn trông giống như một bóng ma. Không nói không rằng, Hầu tước đuy Plexi hai tay nâng cái hộp đã ám ảnh gia đình anh ta bao ngày bao đêm. Cuối cùng anh ta ném nó xuống nước. Nó chìm xuống và những gợn sóng đánh dấu chỗ nó rơi chốc lát đã mất dạng.
Philip nhìn Angiêlic. Nàng run run. Anh ta chuyển sang ngồi sát bên nàng. Cử chỉ ấy, vào lúc này và ở một nơi nên thơ thế này, rất có thể là một biểu hiện yêu đương, – nàng rụng rời chân tay vì sợ hãi.
Từ từ, duyên dáng, anh ta giơ hai tay đặt lên cổ họng nàng.
– Bây giờ tôi sẽ bóp chết cô, cô em xinh đẹp ạ – anh ta ghìm giọng nói. – Cô sẽ xuống đáy hồ cùng với cái hộp khốn nạn của cô luôn!
Nàng cố giữ không động đậy. Anh ta say hoặc điên mất rồi. Bất luận thế nào anh ta cũng có thể giết được nàng, liệu anh ta có thương hại nàng không? Nàng không thể kêu gào hay tự vệ được. Rất nhẹ nhàng, nàng dựa đầu vào vai Philip. Trán nàng chạm vào cái má ram ráp từ sáng chưa cạo, cái má gân guốc động đậy. Mọi vật vụt tối sầm… Vầng trăng trôi trên trời, cái tráp nằm dưới đáy nước, những cánh đồng trắng thở dài, màn cuối của bi kịch đang diễn ra. Lẽ nào Angiêlic đờ Xăngxê lại chết thế này, chết bởi tay một vị thần trẻ tuổi, tên gọi Philip đuy Plexi?
Đột nhiên hơi thở nàng được nối lại và bàn tay đang bóp cổ nàng nới ra. Nàng trông thấy Philip, răng nghiến chặt, mắt giần giật vì điên giận:
– Đồ quỷ sứ chết tiệt! – Anh ta rủa – Không có gì bắt được mày cúi cái đầu nhỏ bé kiêu kỳ của mày sao? Không có gì làm mày mở miệng van xin hay sao?… Cứ yên chí, rồi mày sẽ phải van xin cho mà xem!
Anh ta thô bạo xô nàng ra và lại vớ lấy mái chèo.
Chân vừa chạm đất, Angiêlic cố cưỡng lại những cú thúc bắt nàng đi thật nhanh. Nàng không còn biết mình phải làm gì nữa. Đầu óc nàng mụ mị cả rồi.
chăm chú dò xét nhìn nàng. Người đàn bà này là giống gì mà lạ thế? Không một giọt nước mắt, không một tiếng kêu, thậm chí không run rẩy nữa. Nàng còn thách thức anh ta dù biết anh ta dễ cáu giận. Nàng giật dây điều khiển anh ta, hạ nhục anh ta đến mức không chịu nổi, chỉ muốn chết quách đi cho xong. Một người đàn ông có thể dùng kiếm mà trả lời điều sỉ nhục, dùng gậy mà trả đòn. Nhưng đàn bà?… Còn cái giống không xương, trơn tuột, thớ lợ kia, đụng vào rợn cả tay như đụng vào rắn độc, cứ rình cho người ta há miệng mắc quai – cái giống ấy thì biết đòi thế nào bây giờ đây?
Anh ta bóp chặt tay nàng như một tên cai ngục bị chọc tức và lôi tuồn tuột nàng trở lại lâu đài.
Khi hai người bước lên cái cầu thang lớn, nàng thấy anh ta giật cái dây roi đánh chó treo trên tường xuống.
– Philip, nàng nói – ta chia tay ở đây thôi. Anh đang say đấy, tôi nghĩ thế. Tại sao ta cứ xung khắc nhau mãi thế nhỉ? Ngày mai…
– Ồ không! Anh ta nhăn nhở đáp. – Tôi không có trách nhiệm phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng của mình hay sao? Nhưng trước hết tôi muốn phạt cô một ít để bỏ cái thói mưu mô hại người đi đã. Bà đừng quên rằng tôi là ông chủ của bà và tôi có toàn quyền đối với bà đấy, thưa bà.
Nàng muốn vùng chạy nhưng anh ta đã giữ lại và lôi nàng đi như lôi một con chó bướng bỉnh. Angiêlic gào lên, vì tức hơn là vì đau đớn:
– Philip, anh điên mất rồi!
– Cô sẽ phải xin lỗi tôi, – anh ta nói rít qua kẽ răng. – Cô phải xin lỗi tôi vì những điều cô đã làm.

– Không.
Anh ta đẩy nàng vào căn phòng, đóng chặt cửa lại và vụt lên người nàng tới tấp. Trò này thì anh ta thạo lắm. Đâu có phải vô cớ mà anh ta lên được chức trưởng quan săn sói.
Angiêlic đưa hai tay che mặt. Nàng nhảy lùi vào tường và xoay người tứ phía theo bản năng. Mỗi phát vụt lại làm nàng oằn người. Nàng cắn môi để khỏi bật rên. Nhưng rồi đột nhiên nàng gào lớn:
– Đủ rồi, Philip, đủ rồi…. Tôi xin lỗi anh.
Ngạc nhiên với thắng lợi dễ dàng, anh ta ngừng tay. Nàng nhắc lại:
– Tôi xin anh tha thứ…. Đúng là tôi xử sự không tốt với anh thật.
Anh ta do dự đứng yên. Nàng vẫn khinh bỉ anh ta nhưng phải giả vờ quy phục để ngăn cơn điên giận của anh ta lại. Cả bọn chúng mày là cái đồ xu phụ chó đẻ! Vênh váo công thần nhưng quỵ lụy dưới đòn roi! Nhưng trong giọng nói của Angiêlic có cái gì đó làm cho anh ta ngờ ngợ. Có phải vì nàng khác mọi người và cái kỷ niệm còn đọng lại trong ký ức anh ta về “Cô nam tước u buồn” bé nhỏ chẳng qua chỉ là ảo tưởng?
Trong bóng nhập nhoạng ánh trăng quyện vào ánh đuốc chập chờn hình ảnh đôi vai trắng bầm dập, chiếc cổ mảnh mai, vầng trán tì vào tường như đứa trẻ đang ăn năn đã khơi dậy trong anh ta một ham muốn khủng khiếp, lạ lẫm mà chưa một người đàn bà nào gợi nổi bao giờ. Đó không hẳn là cơn thèm muốn mù quáng điên khùng. Ở đây còn có gì đó bí hiểm gần như một quyến rũ dịu ngọt…
Hơi thở gấp gáp, anh ta ném cây roi đi rồi lột áo ngoài và tóc giả
Angiêlic hốt hoảng thấy anh ta gần như hở hang, tay không, người vươn thẳng như một thiên thần giữa bóng tối, rồi mái tóc ngắn tuyệt đẹp, chiếc áo lót viền đăng ten mở phanh trên bộ ngực trắng mịn, tay vung ra với một cử chỉ mơ hồ.
Anh ta tiến về phía nàng, ôm lấy nàng và thô lỗ ấn miệng vào chỗ hẻm nóng bỏng ở cổ họng nàng, nơi còn đau nhói vì bị anh ta bóp lúc nãy trên thuyền.
Bây giờ thì đến lượt nàng nổi cơn điên giận. Tuy vậy, mặc dù vẫn còn đủ phẫn nộ nhưng không thể bỏ qua những đau khổ tủi nhục, nhưng nàng lại tự hào vì bị đẩy vào cảm giác đê mê bởi sự giày vò
Nàng vùng ra khỏi tay ông chồng mới:
– Ồ không! Không được.
Vừa nghe thấy thế Philip lại nổi khùng. Anh ta lại vung tay đấm thẳng vào giữa mặt nàng. Nàng lảo đảo, rồi hai tay bấu vạt áo của anh ta, nàng đẩy anh ta vào tường. Anh ta đứng sững người mất một lúc. Để tự vệ, nàng đã dùng những động tác mà gái bán quán thường dùng xử trí với bọn say rượu.
Anh ta chưa thấy một mệnh phụ nào giữ mình theo kiểu ấy bao giờ. Cái đó khiến anh ta vừa buồn cười vừa bực. Cô ta tưởng anh ta đã chịu thôi sao?…
Anh ta nghiến răng trèo trẹo rồi bất thần quăng mình tới chộp lấy cổ tay nàng và điên cuồng đập đầu nàng vào tường bôm bốp.
Choáng váng, Angiêlic hầu như ngất xỉu quỵ xuống. Nàng cố giãy giụa để khỏi ngất hẳn. Nàng đã biết chắc một điều: Ở quán Mặt nạ đỏ, chính Philip – bây giờ thì nàng không còn nghi ngờ gì nữa – đã đánh nàng ngất để bọn khác dằn xuống hiếp.
Sức nặng của thân hình hắn đè dí nàng xuống sàn đá lạnh ngắt. Nàng cảm thẩy mình như miếng mồi của một con vật hoang dã điên khùng, nó vờn nàng, nhả nàng ra rồi lại vồ lấy, hung dữ, không thương xót. Một cú nhói đau khủng khiếp xuyên suốt lưng nàng… Không một người đàn bà nào chịu nổi mà không chết… Hắn sắp sửa bóp nát nàng, sắp sửa cắn xé nàng đây!…
Cuối cùng, không chịu nổi, nàng gào lên một tiếng rợn tim:
– Tha cho tôi, Philip, tha cho tôi!…
Hắn phá lên cười hả hê. Cuối cùng nàng đã phải van xin. Cuối cùng hắn đã tìm lại được kiểu yêu duy nhất thỏa mãn được hắn, tìm lại được nỗi hân hoan ma quỷ khi được chà đạp con mồi đang quằn quại vì đau, một con mồi đang van xin khiếp sợ. Sự khoái chí của hắn càng tăng bởi lòng hận thù, nhói buốt như một ngọn roi sắt. Hắn càng lấy hết sức dúi nàng x
Khi cuối cùng hắn buông nàng ra, nàng gần như không còn biết gì.
Hắn nhìn nàng sóng soài dưới chân mình.
Nàng không rên nữa, nửa tỉnh nửa mê cố lấy lại thần trí. Nàng khẽ động đậy, hệt một con chim bị thương tội nghiệp.
Angiêlic mở mắt, hắn lấy đầu ngón chân hất nàng một cái và cười khẩy nói:
– Thế nào, đã sướng chưa? Chào bà nhá, thưa bà hầu tước đuy Plexi.
Nàng nghe thấy tiếng bước chân hắn đi xa, vừa đi vừa vấp. Rồi hắn ra khỏi phòng.

Nàng nằm nguyên trên sàn đá một hồi lâu, mặc kệ cái lạnh xuyên thấu da thịt trần trụi của mình.
Nàng cảm thấy sống lưng đau như dần, cổ họng thắt lại chỉ chực bật khóc như trẻ con. Bất chấp ý muốn của chính nàng, kỷ niệm của hôn lễ đầu tiên dưới bầu trời Tuludơ lại ồ ạt hiện về. Nàng thấy mình nằm ườn, không nhúc nhắc nổi chân tay nhưng đầu óc nhẹ lâng lâng bởi cái mỏi mệt mà lần đầu tiên trong đời nàng được nếm. Và thân hình Giôphrây đờ Perắc cúi xuống giường nàng:
“Tội nghiệp, em bé đau rồi!” lúc ấy chàng nói vậy.
Nhưng giọng chàng không có vẻ gì thương hại. Rồi đột nhiên chàng bật cười, cái cười đắc thắng mãn nguyện của người đàn ông lần đầu tiên đóng dấu ấn của mình lên da thịt của người yêu.
“Mình còn yêu chàng vì cái đó nữa”. lúc ấy nàng đã nghĩ như thế. Vì chàng là hiện thân của đàn ông. “Mặt chàng xấu xí thì đã sao! Chàng có sức mạnh lẫn trí tuệ, cả sự cường tráng đàn ông, cả tài chinh phục tinh tế kiên trì, và sự giản dị chân thành, tóm lại là tất cả những gì một người đàn ông – sinh vật đầu tiên, chúa tể muôn loài – cần phải
Và nàng đã mất đi một người đàn ông như vậy, lần này nữa là hai lần! Vì nàng láng máng cảm thấy Perắc đã chối bỏ nàng. Chẳng phải nàng vừa thất tiết đó sao?
Nàng bắt đầu nghĩ đến cái chết, đến cái đầm nhỏ đầy hoa súng. Thế rồi nàng nhớ Đêgrê đã bảo nàng.
“Đừng bới đống tro tàn bị gió thổi tung bốn phía… Bởi lẽ hễ nghĩ đến bà sẽ lại bị cái chết ám ảnh… Mà tôi thì không phải lúc nào cũng ở bên…”
Vậy là nhờ có Đêgrê, nhờ người cảnh sát bạn nàng, nữ Hầu tước của các thiên thần một lần nữa lại gạt bỏ được ý định hoại thân. Nàng không muốn làm Đêgrê thất vọng.
Nàng đứng dậy, lê thân mình ra cửa đóng chốt lại rồi ngã phịch xuống giường. Tốt nhất là đừng nghĩ ngợi nhiều. Vả lại Môlin chẳng báo trước rằng “có thể cháu sẽ thua keo đầu” đó sao?
Thái dương nàng nóng ran và nàng không biết làm thế nào dập tắt đống tro đang âm ỉ cháy trong mình.
Trong ánh trăng hiện ra hồn ma của Thi sĩ du đãng, với cái mũ chỏm trên mái tóc sáng. Nàng gọi nó, nhưng nó đã tan biến mất rồi. Nàng tưởng nghe tiếng Xoócbon sủa và tiếng chân Đêgrê đi xa dần…
Đêgrê, Thi sĩ du đãng, nàng hơi lẫn lộn hai người trong suy nghĩ cùa mình: kẻ đi săn và con mồi, cả hai đều là con của Pari, cả hai đều phóng đãng và trắng trợn, cả hai đều pha cái tiếng lóng hạ đẳng với cái chữ nghĩa thánh hiền. Nhưng nàng cầu khẩn họ đến, họ lại cứ mờ dần, mất hết mọi vẻ hiện thực. Họ không còn là một phần cuộc sống của nàng nữa, sách đã sang trang rồi. Nàng đã vĩnh viễn tách rời họ.
Angiêlic thức giấc lúc tinh mơ.
Nàng lắng nghe cái im lặng của rừng Niôn bao trùm tòa lâu đài trắng. Ở phòng đằng kia tên hu điển trai chắc đang say rượu ngáy ầm ĩ đây. Một con cú rúc, tiếng rúc nghèn nghẹn chứa chất tất cả chất thơ của đêm và của rừng.
Thiếu phụ cảm thấy hết sức thanh thản. Nàng ngả đầu trên gối và quyết định ngủ thêm. Nàng đã thua keo đầu, nhưng dù thế nào mặc lòng nàng đã là nữ Hầu tước đuy Plexi-Belie rồi.
Nhưng buổi sáng lại đem đến cho nàng một nỗi thất vọng mới. Khi nàng xuống cầu thang tự trang điểm lấy để tránh sự tò mò của Giavốt. Sau khi bôi kem trắng và đánh phấn lên mặt để che đi những vết bầm, nàng được biết rằng chồng mình đã trở về Pari ngay từ sớm. Hoặc có lẽ đến Vecxây, nơi triều đình hội họp để vui chơi yến ẩm lần cuối trước chiến dịch mùa hè.
Angiêlic sôi máu, Philip tưởng vợ hắn lại chịu mòn mỏi ở xó xỉnh nhà quê trong khi ở Vecxây đang hội hè tưng bừng hay sao?…
***
Bốn giờ sau, một chiếc xe đóng sáu ngựa đã phóng nước đại trên con đường khấp khểnh của Poatu.
Đau ê ẩm, nhưng tràn đầy ý chí sắt đá, Angiêlic cũng quay về Pari. Không dám xuất hiện trước con mắt sắc sảo của Môlin, nàng để lại cho ông một mẩu giấy cậy ông trông coi các con nàng. Với chị nhũ mẫu Bacbơ, ông ngoại và ông quản lý, Phlôrimông và Canto tha hồ được chiều. Nàng có thể yên tâm ra đi.
Đến Pari, nàng xin Ninông đờ Lănglô cho mình ở nhờ. Suốt ba tháng nay, Ninông ấp ủ một mối chung tình với quận công đờ Gaxăngpie. Ngài quận công phải vào triều một tuần nên Angiêlic đã tìm được một chỗ nương thân như ý ở nhà bạn nàng. Liền tù tì bốn mươi tám tiếng nàng nằm trên giường Ninông, mặt xoa thuốc cao Pêru, mắt đắp gạc phèn chua, khắp người xức dầu và đủ thứ kem da.
Có bao nhiêu vết xây xát bầm dập trên mặt, trên vai nàng gán cả cho tai nạn không may với xe ngựa. Cô điếm cung đình vốn rất tế nhị nên Angiêlic không bao giờ biết cô ta có tin hay không.
Bằng giọng hết sức tự nhiên kể nàng nghe về Philip, người mà cô chỉ gặp thoáng qua lúc anh ta về và trên đường đến Vecxây. Mùa hội triều lần này có một chương trình tiếp tân cực kỳ hấp dẫn: nào trò nghiêng vòng, ba lê, hài kịch, pháo hoa và đủ loại trò chơi thú vị. Cả thành phố ồn ào toàn những câu chuyện của những người được mời và tiếng nghiến răng ghen tị của những kẻ không được mời.
Ngồi bên giường Angiêlic, Ninông nói liên tục bất tận cốt để con bệnh của mình không cảm thấy thèm nói bởi vì nàng cần phải hoàn toàn yên lặng để phục hồi lại nước da trắng hồng của mình. Ninông nói rằng cô không thấy tiếc vì không được biết Vecxây, nơi một người với tai tiếng như cô không tài nào vào được. Chỗ cô thi thố lại ở nơi khác, ở trong cái biệt thự nhỏ ở khu Đầm lầy này, nơi cô là bà hoàng chứ không phải kẻ cầu cạnh. Cô rất hài lòng được biết rằng mỗi khi nhắc đến một sự kiện gì trong triều hay trong các cung thất, Nhà vua đôi lúc lại hỏi: “Không biết nàng Ninông yêu kiều nói thế nào về chuyện này nhỉ?”
– Khi chị đã được sủng ái ở Vecxây, chị sẽ không quên em chứ? – cô hỏi.
Angiêlic lắc đầu dưới lớp cao dán.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.