Đọc truyện Tình sử Angélique – Chương 88- P2
Trước khi lên đường, Philip bảo nàng rằng đám cưới sẽ được tổ chức tại Plexi. Anh ta sẽ không thèm bày vẽ gì cho hôn lễ hết. Điều đó rất hợp ý Angiêlic bởi vì nàng có thể lấy cái hộp kia về mà khỏi phải làm gì gây chú ý. Nhiều lúc nàng thấy đổ mồ hôi lạnh khi nghĩ rằng chưa biết chừng cái hộp không còn ở chỗ cũ trên tháp canh của pháo đài nữa. Chưa biết chừng có người đã phát hiện thấy nó rồi. Nhưng chuyện đó là vô lý. Ai điên mà đi dờ dẫm trên cái bờ tường chỉ vừa đủ cho đứa bé để mà ra ngó vào cái tháp canh bé tẹo chẳng có gì đáng xem kia? Nàng còn được biết rằng suốt mấy năm nay, lâu đài Plexi không hề được sửa chữa xây cất gì hết. Vì vậy, chắc chắn nàng sẽ lấy được cái hộp giúp nàng thành công kia về. Đúng giờ cử hành hôn lễ, nàng sẽ có nó trong tay để trao cho Philip.
Việc chuẩn bị lên đường đi Poatu quá cập rập. Có thể mang cả Flipô, mấy con chó, con khỉ và những con vẹt đi theo. Bầu đoàn Philip sẽ đi riêng.
Bản thân Philip thì tỏ ra hờ hững trước cảnh tất bật ấy. Anh ta vẫn tiếp tục lao vào những cuộc truy hoan và các buổi tiếp tân trong cung. Khi có ai nhắc anh ta về đám cưới sắp tới, anh ta nhướn mày làm ra vẻ ngạc nhiên và thốt lên bằng cái giọng kinh ngạc, ngạo mạn “ờ nhỉ!”.
Trong suốt tuần cuối cùng Angiêlic không trông thấy anh ta lần nào. Trong mấy dòng thư cộc lốc do Môlin chuyển, anh ta ra cho Angiêlic các mệnh lệnh. Nàng phải lên đường ngày đó, anh ta sẽ gặp nàng ngày đó. Anh ta sẽ đến cùng ông linh mục và Môlin. Đám cưới sẽ cử hành ngay tắp lự.
Angiêlic răm rắp nghe theo như một người vợ nhu mì. Cái gã ranh con kia sắp phải đổi giọng cho mà xem. Nói cho cùng, nàng đã đem lại cho anh ta một đống tiền mà cũng không làm anh ta tan nát trái tim vì bị chia đàn xẻ nghé với con nhà Lamoanhông cơ mà. Nàng sẽ mở mắt cho anh ta thấy rằng dù nàng buộc phải hành động khá tệ hại nhưng việc này hiển nhiên là phù hợp với quyền lợi của cả hai và nếu anh ta cứ tiếp tục cáu giận nữa thì thật là lố bịch.
Vừa nhẹ nhõm vừa thất vọng vì không gặp anh ta, Angiêlic cố hết sức không nghĩ quá nhiều đến “tân lang” của mình. Cái “vấn đề Philip” đúng là cái phải chọc vào niềm sung sướng của nàng và hễ cứ nghĩ đến nó, nàng lại thấy lo sợ. Thế còn hơn là không nghĩ đến.
***
Quãng đường từ Pari đến Poachiê xe ngựa đi hết gần ba ngày. Đường xấu ơi là xấu, đầy ổ gà bởi mùa xuân nhưng không có sự cố gì ngoài một cái trục bị gãy ngay gần Poachiê. Các khách diễu hành ghé lại thành phố vừa vặn hai bốn giờ. Hai ngày sau, ngay từ sáng sớm, Angiêlic bắt đầu nhận ra các cảnh vật quen. Họ chỉ còn cách Môngtơlu không xa. Nàng đã cố kìm mình để khỏi phóng một mạch về nhà vì bọn trẻ đã quá mệt mỏi vì bụi bặm. Đêm trước họ vừa mới nghỉ lại ở một quán trọ bẩn thỉu lúc nhúc chuột và bọ. Muốn tìm một tiện nghi tối thiểu họ phải đến tận Plexi.
Tay ôm vai hai thằng bé, Angiêlic hít thở không khí trong lành lâng lâng của đồng nội ngát hương hoa. Nàng cứ lấy làm lạ sao nàng lại sống được ngần ấy năm ở một thành phố như Pari. Nàng hát lên thích thú và gọi tên những làng xóm vừa đi qua, mỗi cái tên đều gợi lên trong tâm tư nàng vài sự kiện thời con gái. Mấy hôm liền nàng mô tả tỉ mỉ cho các con nghe về Môngtơlu và những trò chơi ngộ nghĩnh mà người ta vẫn chơi ở đây. Phlôrimông và Canto đã biết rất rành lối đi ngầm mà xưa kia nàng dùng làm hang phù thủy và về gian gác xép với những xó xỉnh đến là mê.
Cuối cùng Plexi đã mờ mờ hiện lên phía xa, trắng toát và thần bí trên bờ đầm. Vì đã được biết những nhà cửa xa hoa tráng lệ ở Pari nên Angiêlic cảm thấy nó nhỏ hơn cái hình ảnh đã đọng lại trong ký ức nàng. Một vài người hầu ra chào. Tuy chủ nhân của Plexi vì sa sút mà phải bỏ cả lâu đài quê nhà ở xa nhưng nhờ có Môlin trông nom nên nó cũng không đến nỗi nào. Người hầu việc đến trước một tuần đã mở các cửa sổ và mùi sáp mới có át đi mùi ẩm mốc của những vải bọc đồ. Nhưng Angiêlic không cảm thấy sự thích thú mà nàng đang chờ đợi. Cái cảm giác của nàng dường như đã cùn đi. Điều nàng cần có lẽ là òa lên khóc hoặc nhảy nhót, hò hét và hôn hai đứa bé. Không thỏa mãn được những ước muốn điên rồ ấy, nàng cảm thấy như tim mình chết lạnh. Không thể chịu đựng được những xúc cảm quá mãnh liệt của chuyến trở về này, nàng đờ đẫn cả người đến nỗi không còn phản ứng được gì nữa.
Nàng hỏi chỗ dành cho các con nàng nghỉ ngơi, tự mình thu xếp cho chúng rồi mãi đến lúc thấy chúng tắm rửa, mặc quần áo sạch sẽ và ngồi vào bàn ăn lót dạ bánh ngọt với sữa, mãi lúc ấy nàng mới đ
Nàng nhờ đưa mình đến căn buồng ở cánh bắc mà nàng đã dặn chuẩn bị cho mình, căn buồng của Hoàng thân Côngđê.
Nàng để Giavốt hầu hạ và đáp lại lời chào của hai gã gia nhân đem nước sôi lên buồng tắm ngay liền đấy. Nàng lơ đãng lặp lại những lời nói cục mịch nhà quê của họ. Họ há hốc mồm ngạc nhiên khi được nghe cái bà lớn ở Pari về mà họ thấy ăn mặc đến là kỳ quái này nói bằng thổ ngữ của họ rất chuẩn như thể là bà ta đã quen với nó từ lúc lọt lòng rồi vậy…
– Thì đúng thế còn gì! – Angiêlic cười bào. – Các anh không nhận ra tôi sao? Tôi là Angiêlic đờ Xăngxê đây. Còn anh Ghiô, tôi nhớ anh là người làng Môbuy gần Môngtơlu chứ gì.
Anh chàng tên là Ghiô, người này xưa vốn cùng cô đi hái quả mâm xôi và anh đào chua nghịch ngợm trong những ngày hè tuyệt vời, bèn hớn hở toác miệng cười:
– Ra là bà lấy ông chủ chúng con rồi đấy, thưa bà?
– Quả có thế.
– Thế thì dân quanh đây tha hồ mà sướng. Chúng con cứ bụng bảo dạ không biết bà chủ mới là ai.
Nghĩa là dân trong làng thậm chí chẳng được báo trước gì cả. Hoặc họ không được báo, hoặc họ tưởng nàng đã lấy Philip rồi.
– Tiếc quá là bà không chờ về đây hãy cưới. Ghiô gục gặc cái đầu rậm rì, nói tiếp – Được thế thì đám cưới tha hồ mà to.
Angiêlic không dám nói dối anh chàng Ghiô vụng về thô kệch rằng đám cưới quả thực sẽ được tổ chức ở Plexi và rằng, về phần mình, nàng cũng đang mong chờ những cuộc lễ lạt đó để có thể gặp mặt bà con quanh vùng.
– Yên chí, thế nào cũng có tiệc. – nàng hứa
Sau đó nàng vội giục Giavốt cởi áo xiêm cho mình. Khi cô hầu gái bé nhỏ đã đi khỏi, Angiêlic khoác lên mình chiếc áo choàng lụa và ra đứng giữa phòng. Bài trí trong phòng không khác gì mười năm trước. Nhưng giờ đây Angiêlic đã không nhìn với cặp mắt thán phục của một con bé con nữa. Nàng nghĩ rằng những thứ đồ nặng nề bằng gỗ mun theo kiểu Đan mạch này và chiếc giường có trần che trên bốn cột kia quả là cổ lỗ.
Thiếu phụ ra mở cửa sổ. Nàng đứng mà lo khi nhận thấy cái gờ tường xưa kia nàng đã một lần leo lên chơi sao bây giờ có vẻ bé xíu thế.
“Mình sồ sề ra quá rồi, đừng hòng còn bò ra đến tháp canh kia được”, – nàng hoang mang nghĩ thầm.
Xưa nay người ta hay trầm trồ khen thân hình thon thả của nàng, tối nay Angiêlic mới cay đắng ý thức được cái dòng trôi không dứt của thời gian. Chẳng những vì nàng không còn nhẹ nhàng như xưa mà còn vì nàng thiếu hẳn cái nhanh nhẹn, không khéo lại ngã gãy cổ như chơi. Cuối cùng nàng chợt nảy ra ý gọi Giavốt lại:
– Giavốt này, em nhỏ nhắn gọn gàng và dẻo như cây sậy thế kia, em thử đi ra gờ tường tháp canh kia xem nào. Cố đừng có ngã đấy nhé!
– Vâng, thưa bà. – Giavốt đáp. Cô ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì để vừa lòng bà chủ.
Thò đầu qua cửa sổ, Angiêlic lo lắng nhìn cô gái dò dẫm đi dọc gờ tường.
– Nhìn vào trong chòi xem nào. Có thấy gì trong ấy không?
– Con thấy có cái gì đen đen, một cái hộp, thưa bà. – Giavốt đáp liến thoắng.
Angiêlic nhắm mắt, gục đầu vào khung cửa sổ:
– Đúng rồi, lấy nó ra đưa về đây cẩn thận c
Một lát sau, Angiêlic đã cầm trong tay cái hộp của tu sĩ Exili. Lớp đất bụi phủ bên ngoài đã vón cứng lại vì hơi ẩm. Nhưng nó làm bằng gỗ đàn hương nên cả côn trùng lẫn mùi ẩm đều không làm gì nổi.
– Giờ thì em về đi. – Angiêlic bảo Giavốt, giọng cứ lạc đi. – Nhưng đừng nói với ai cái việc em vừa làm nhé. Nếu em biết giữ mình, ta sẽ cho em một cái mũ trùm và một tấm áo dài mới.
– Ôi, thưa bà! Bà bảo con nói với ai cơ chứ? – Giavốt bảo. – Ở đây người ta nói con có hiểu mô tê gì đâu ạ.
***
Angiêlic cọ sạch cái tráp. Nàng khá vất vả với cái chốt khóa lò xo rỉ. Rốt cuộc, nắp tráp bật mở, lọ thuốc độc xanh lam nằm trên xấp giấy. Nàng trân trối nhìn nó một lúc rồi đóng tráp lại. Biết giấu nó vào đâu từ lúc Philip đến cho tới lúc trao nó vào tay anh ta để đổi lấy chiếc nhẫn cưới đây? Nàng bỏ nó vào ngăn kéo bàn viết, nơi cách đây mười lăm năm nàng đã lén lấy nó ra. “Ai mà ngờ được cơ chứ!”. Nàng nói một mình.
Khi chiếc chìa khóa ngăn kéo đã ở trong nịt vú, nàng sợ hãi nhìn quanh. Nơi này không gợi lên trong nàng cái gì khác ngoài đau khổ. Chỉ vì một lần ăn trộm vớ vẩn của nàng mà Perắc, mối tình duy nhất của nàng phải chết oan và đời họ bị đọa đày!…
Nàng bắt mình phải nằm nghỉ. Nhưng đến khi giọng trẻ con hò reo ngoài bãi cỏ cho nàng hay rằng các con nàng đã dậy, nàng vội xuống với chúng, rồi cùng Bacbơ, Giavốt và Flipô mấy người tống chúng lên một chiếc xe cũ kỹ do chính nàng cầm cương. Và thế là cả bọn vui vẻ lên đường đi Môngtơlu.
Mặt trời đang lặn rải những dải nắng vàng mỡ gà trên cánh đồng rộng bao la lố nhố những con la đang gặm cỏ. Những cánh đồng lầy được tháo nước thành ruộng khô. Vương quốc của các khe lạch dưới những vòm xanh của chúng dường như đã bị đẩy lùi thêm về phía t
Nhưng khi đi ngang qua cây cầu với những chú gà tây đang rỉa lông như những ngày nào, Angiêlic nhận thấy tòa lâu đài thời trẻ của nàng vẫn không thay đổi. Nam tước đờ Xăngxê tuy bây giờ đã tương đối khá giả hơn, nhưng vẫn không sửa sang gì ngôi nhà cũ kỹ tàn tạ. Tầng hầm, tường lũy răng cưa oằn xuống dưới sức nặng của bụi trường xuân và lối vào chính vẫn chạy qua bếp.
Họ tìm thấy ông nam tước già đang xem Phăngtin gọt hành. Bà vú vẫn cao lớn hoạt bát như xưa nhưng răng bà đã rụng và mái tóc trắng như bông làm mặt bà càng sạm đi chẳng khác gì một phụ nữ bắc Phi.
Thực hay mơ thế này? Angiêlic tưởng như thấy có cái gì đó hơi gượng gạo trong sự vui mừng của cha nàng và bà vú già lúc họ đón nàng. Họ đã đau khổ cho nàng, chắc chắn là thế, nhưng tấm vải cuộc đời còn dệt tiếp mà không có nàng và bây giờ người ta lại phải thu xếp buồng mới cho nàng.
Sự có mặt của Phlôrimông và Canto đã làm tiêu tan không khí gượng gạo. Bà vú già khóc sụt sùi ghì “hai của quý xinh xẻo” của mình vào lòng. Chưa kịp đòi hỏi gì má hai đứa nhỏ đã rần lên bởi những cái hôn của bà và trong tay chúng đã đầy những táo và hạt dẻ. Canto thượng luôn lên bàn hát một hơi hết cả bốn bài hát của mình.
– Hồn ma bà mệnh phụ già bé nhỏ của Môngtơlu có còn đi lang thang nữa không thế? – Angiêlic hỏi.
– Lâu lắm rồi vú chẳng trông thấy – bà vú già lắc đầu đáp – Kể từ ngày cậu út Giăng-Mari vào trường đến giờ, bà ta không hiện hình lên nữa. Tôi vẫn nghĩ là bà ấy trông nom các cô các cậu mà…
Trong gian tiền sảnh tối tăm, cô Gian vẫn ngự chỉnh chện trước khung cửa, hệt như một con nhện đen thui béo tròn ngồi giữa lưới tơ.
– Cô ấy điếc đặc rồi, đầu óc cũng lẩn thẩn lắm. – Ông Nam tước giải thích.
Tuy thế, sau khi ngắm nghía Angiêlic một hồi, bà già toang toác hỏi:
– Chàng thọt nhà ta cũng về đấy chứ? Tao tưởng anh chàng bị hỏa thiêu rồi cơ mà?
Đó là câu nói đầu tiên từ khi về Môngtơlu nhắc Angiêlic nhớ tới đám cưới đầu tiên của nàng. Dường như mọi người muốn giấu quãng đời trước của nàng trong bóng tối. Trong chuyện này, ông nam tước già xem ra chả mấy khi tự vấn. Con cái ông có đi đâu, có lấy vợ lấy chồng, có về chơi hay không, ông chẳng bận tâm lắm. Ông nói nhiều đến cậu sĩ quan Đơni và Giăng-Mari bé út ít. Ông chẳng nhớ gì đến Ooctăngxơ và rõ ràng chẳng biết Gôngtơrăng đang làm gì. Thực tế cho thấy chủ đề cao hứng của ông vẫn là mấy con la.
Sau khi đi khắp lâu đài, Angiêlic cảm thấy phấn chấn lên. Môngtơlu vẫn như xưa. Mọi vật ở đây vẫn hơi buồn, hơi tàn tạ nhưng vẫn thân thiết đến thế.
Nàng sung sướng thấy bọn trẻ quây quần trong bếp cứ như chúng sinh ra giữa làn hơi xúp bắp cải và những câu chuyện của u Phăngtin. Chúng xin phép được ăn tối và ngủ luôn ở đó. Nhưng Angiêlic đã lôi chúng về Plexi vì nàng sợ Philip đến, nàng phải về để đón anh ta.
Hôm sau, vì không có người chạy tin nào đến báo, Angiêlic một mình về thăm bố. Nàng cùng ông đi bộ khắp thái ấp và ông đã cho nàng xem tất cả các giao kèo.
Đó là một buổi chiều dễ chịu, nức hương thơm. Angiêlic thấy như muốn hát. Khi hai cha con đã đi giáp vòng, ông nam tước bỗng dừng phắt lại và chăm chú nhìn con gái. Sau đó ông thở dài:
– Vậy là con sẽ trở về hả Angiêlic? – ông hỏi.
Ông đặt tay lên vai nàng và nhắc đi nhắc lại, mắt đẫm nước:
– Angiêlic, Angiêlic, con gái của bố!
Xúc động tận đáy lòng, nàng đáp:
– Con phải về bố ạ, rồi bố con mình còn qua lại thăm nhau nhiều. Bố biết đấy, lễ cưới của con với Philip đuy Plexi-Belie sẽ cử ở đây, bố sẽ đến ban phép đấy.
– Nhưng bố tưởng đã cưới rồi chứ? – ông ngạc nhiên hỏi lại.
Angiêlic mím môi và không nói thêm gì nữa. Philip lừa dân làng, và thậm chí cả nhà mình rằng đám cưới đã cử hành ở Pari rồi để làm gì nhỉ?…
Trên đường trở lại Plexi, nàng tự dưng thấy lo và tim nàng đập rộn lên khi nhận ra chiếc xe ngựa của anh chàng hầu tước trong sân.
Bọn người hầu bảo nàng rằng ông chủ của họ về được hai giờ rồi. Nàng vội vã vào lâu đài. Trong lúc đang lên thềm, nàng nghe thấy tiếng bọn trẻ hò hét.
“Lại Phlôrimông hay Canto hờn giận gì đấy thôi, – nàng bực bội tự nhủ. Không khí thôn quê làm chúng hư, không ai bảo được nữa”.
Một điều quan trọng là đừng để bố dượng của chúng khó chịu với chúng. Nàng hầm hầm chạy bổ vào buồng trẻ để lập lại trật tự. Nàng nhận ra tiếng Canto. Nó đang ré lên với giọng khiếp đảm khó tả lẫn với tiếng chó sủa hung tợn.
Angiêlic mở cửa và đứng sững như trời trồng.
Phlôrimông và Canto ôm chặt lấy nhau đang bị ba con chó săn sói to tướng đen sì như chó ngao canh địa ngục dồn vào sát miệng lò sưởi lửa cháy đùng đùng. Mấy con chó sủa điên cuồng kéo căng những sợi dây da mà hầu tước đuy Plexi đang nắm trong tay. Anh ta có vẻ rất khoái chí thấy bọn trẻ khiếp vía. Dưới sàn đá, Angiêlic nhìn thấy xác con Pactô, một trong mấy con chó của thằng bé con, nằm trong vũng máu. Chắc nó bị cắn chết khi định bảo vệ hai đứa trẻ.
Canto hét thất thanh, khuôn mặt tròn của n đẫm nước mắt. Nhưng bộ mặt trắng nhợt của Phlôrimông thì toát lên một vẻ gan dạ khác thường. Nó tuốt thanh kiếm nhỏ của mình chĩa thẳng về phía mấy con vật, cố che chở cho em.
Angiêlic không còn thời gian để lên tiếng phản đối nữa. Phản xạ tự nhiên khiến nàng chộp lấy một chiếc ghế đẩu nặng ném vào bầy chó làm chúng hoảng sợ rít lên vì đau.
– Philip, nàng vừa nói vừa hổn hển, – Anh không được dọa bọn trẻ như thế… nhỡ chúng ngã vào bếp thì sao?… Canto bị bỏng tay rồi đây này, nhìn xem…
Anh ta đưa cặp mắt trong như hai thỏi băng gườm gườm nhìn nàng:
– Bọn con cô nhút nhát như đàn bà ấy. – anh ta nói trầm trầm.
Mặt anh ta sậm hơn thường ngày và anh ta hơi ngật ngưỡng.
Đúng lúc ấy, Bacbơ xuất hiện. Thở không ra hơi, chị đè tay lên ngực để giữ quả tim đang đập loạn. Chị ta hoảng hốt hết nhìn sang Angiêlic, sau đó dừng lại ở xác con chó.
– Xin phu nhân thứ lỗi… – chị nói – Con xuống kho lấy sữa cho các cậu ăn tối. Con đã bảo Flipô trông nom hộ. Không dè…
– Không có gì đâu, Bacbơ. – Angiêlic ngắt lời – Bọn trẻ chưa quen trông thấy những con chó săn hung dữ thế này đấy mà. Chúng nó sẽ phải quen dần nếu chúng muốn săn hươu đực và lợn lòi như các nhà quý tộc chân chính.
Các nhà quý tộc tương lai ngán ngẩm nhìn ba con chó săn.
– Các con ngốc quá thôi. – nàng mắng yêu chúng.
Đứng dạng chân trong bộ đồ đi đường bằng dạ nâu, Philip nhìn ba mẹ con. Bất thình lình anh ta vút roi đen đét trên mình mấy con chó, kéo chúng lại và bỏ ra ngoài.
ơ vội vàng đóng cửa.
– Flipô đến tìm con, – chị thì thầm – ngài hầu tước đuổi cậu ấy ra khỏi phòng. Bà nói thế nào chứ con thì con nghĩ rằng ông ấy muốn để mấy con chó ăn tươi nuốt sống các cậu…
– Nói nhảm nào, Bacbơ – Angiêlic mắng át đi. – Ngài hầu tước chưa quen bọn trẻ, ông ấy định đùa…
– Vâng, vâng! Đùa kiểu ông hoàng đấy mà! Ai mà chả biết đùa kiểu ấy rồi đi đến đâu. Con biết một cậu mang vạ vì thế rồi…
Angiêlic cảm thấy đau khi nghe lời ám chỉ về Linô. Gã Philip tóc vàng này với cái vẻ phớt đời của mình có trong đám những kẻ đã hành hạ chú bé bán bánh không đây? Nếu không có, cứ cho là thế đi, liệu gã có dửng dưng trước những lời van xin của nó không?
Thấy bọn trẻ đã bình tĩnh trở lại, nàng về phòng mình. Nàng ngồi xuống bàn trang điểm sửa lại tóc.
Việc mới xảy ra đấy là có nghĩa gì? Nó có thể coi là nghiêm trọng không? Philip đang say, cái đó đã rõ như ban ngày. Bao giờ tỉnh lại, có lẽ anh ta sẽ lấy làm tiếc vì đã làm ầm ĩ như thế…
Nhưng một câu nói của Mari-Anhét bật ra trên môi Angiêlic: “Tên hung đồ”.
Một tên hung đồ giảo quyệt, ngấm ngầm và tàn ác… “Khi muốn trả thù một người đàn bà, hắn sẽ không từ bất cứ việc gì”.
“Nhưng anh ta chưa dám đánh đập các con ta đâu”. Angiêlic nghĩ bụng, ném cái lược xuống và hoảng hốt đứng dậy.
Đúng lúc ấy, cửa phòng bật mở. Angiêlic trông thấy Philip đứng trên ngưỡng cửa. Anh ta gườm gườm nhìn xoáy vào mình.
– Cô có cầm cái hộp thuốc độc ở đấy không đấy?
– Tôi sẽ đưa nó cho anh trong ngày cưới như đã thỏa thuận trong hôn ước, Philip.
– Chúng ta sẽ cưới ngay đêm nay.
– Nếu vậy tôi sẽ đưa anh đêm nay. – nàng đáp, cố không để lộ nỗi lo sợ. Nàng mỉm cười và chìa tay cho anh ta.
– Ta còn chưa chào nhau cơ mà…
– Tôi thấy không cần, – anh ta đáp đoạn bỏ ra đóng sầm cửa lại.