Tình sử Angélique

Chương 87- P1


Đọc truyện Tình sử Angélique – Chương 87- P1

Khi Moren phu nhân xuất hiện ở ngôi nhà trên phố Xanh-Ăngtoan tối hôm sau, nàng đã lại có được chút ít tự trọng rồi. Nàng định bụng sẽ không để những ăn năn muộn màng đe dọa các thành quả của một chiến thắng đã giành được một cách khó khăn đến thế. “Rượu đã rót là phải uống” như ông chủ quán Buốcgutx đã nói.
Vì vậy nàng ngẩng cao đầu bước vào gian phòng khách rộng rãi chỉ được chiếu sáng bởi ánh lửa trong lò sưởi. Không có một ai trong phòng. Nàng có đủ thời gian để cởi áo choàng và mạng che mặt rồi đến hơ tay trên ngọn lửa. Tuy không cho phép mình lo ngại nhưng nàng vẫn cảm thấy tay mình lạnh cóng và tim mình đập nhanh.
Một lát sau, tấm rèm cửa được nhấc lên và một ông già ăn mặc xoàng xĩnh trong bộ đồ đen bước vào và cúi chào nàng. Lúc đầu Angiêlic không nghĩ rằng người quản lý trong nhà Plexi-Belie vẫn là ngài Môlin. Vừa nhận ra ông, nàng kêu lên một tiếng ngạc nhiên và bất giác nắm chặt hai tay ông:
– Ngài Môlin! Có thật thế này không? Thật là một… Trời ơi, được gặp ông sao mà mừng thế.
– Vinh hạnh cho tôi quá, thưa phu nhân. – Ông trả lời và lại cúi chào. – Mời bà vui lòng ngồi xuống chiếc ghế bành này.
Còn ông thì ngồi xuống bên lò sưởi, trước mặt một cái bàn con đầy sổ sách, một lọ mực và một thau cát.
Trong khi ông gọt bút, Angiêlic ngắm nghía ông, vẫn chưa hết ngạc nhiên bởi cuộc kỳ ngộ này. Ông đã già đi nhưng dáng dấp vẫn quắc thước, cặp mắt vẫn sắc sảo và đầy vẻ dò hỏi. Dưới chiếc mũ vải đen, mái tóc ông đã bạc trắng. Angiêlic không khỏi tưởng tượng thấy bên cạnh ông cái thân hình tráng kiện của cha nàng, người vẫn hay ngồi bên bếp lửa của ông quản lý theo đạo Tin lành để bàn bạc và sắp xếp tương lai cho đám con cháu đầy đàn của mình.
– Ông có thể cho tôi biết tin tức của cha tôi không, thưa ngài Môlin?
Ông quản lý thổi những mẩu vụn mà ông vừa gọt từ ngòi bút lông ngỗng rồi trả lời:
– Đức ông nam tước vẫn an khang, thưa phu nhân.
– Còn đàn la?
– Mùa vừa rồi cũng khá. Tôi tin rằng món doanh lợi nho nhỏ này sẽ làm ngài mừng.
***
Angiêlic ngồi sang bên cạnh Môlin như nàng vẫn thường làm khi còn là một cô gái trong trắng, tuy hơi lý sự nhưng rất trung thực. Môlin là người thu xếp cuộc hôn nhân của nàng với Bá tước Perắc. Và giờ đây nàng gặp lại ông, nhưng ông lại đại diện cho quyền lợi của Philip. Như con nhện cần mẫn giăng tơ, Môlin luôn là người chắp mối tơ duyên cho nàng. Gặp lại ông kể cũng được an ủi. phải chăng là bằng chứng hiện tại gắn liền với quá khứ sao? Sự bình yên ở nơi chôn rau cắt rốn của nàng, cái sức mạnh truyền từ gốc rễ của dòng họ nàng, nhưng lại cả những lo âu của tuổi thơ, những cố gắng của ông nam tước tội nghiệp nhằm gây dựng cho con cái, sự hào phóng không chút đòi hỏi của ông quản lý Môlin…
– Ông còn nhớ không? – Nàng mơ màng hỏi – Ông đã có mặt trong đêm hôn lễ của tôi ở Môngtơlu, tôi làm cho ông một phen khó chịu. Ấy thế nhưng tôi lại rất hạnh phúc, xin đa tạ ông.
Ông già nhìn nàng:
– Ta đến đây để nhắc lại nhau những kỷ niệm về đám cưới đầu của bà cho vui hay để bàn bạc thỏa thuận về đám cưới thứ hai?
Mặt Angiêlic đỏ tía:
– Ông rắn quá đấy, ông Môlin ạ.
– Bà cũng rắn, thưa bà. Nếu lưu ý đến việc bà đã ép ông chủ trẻ của tôi phải cưới bà như thế nào.
Angiêlic hít một hơi thật sâu nhưng vẫn không chịu nhìn đi chỗ khác. Nàng cảm thấy cái thời gian mà thoạt đầu là một đứa trẻ nhút nhát, sau đó là một cô bé nghèo túng, nàng đã sợ sệt nhìn ông quản lý Môlin đầy quyền năng, người nắm vận mệnh gia đình nàng trong tay. Nàng là người làm ăn, ngay cả ngài Cônbe cũng coi thường, không thèm nói chuyện với nàng. Những luận cứ rõ ràng của nàng cũng làm ông chủ nhà băng Păngnôchiê choáng váng cơ mà.

– Môlin, có lần ông đã bảo tôi: “Muốn đạt mục đích thì phải sẵn sàng hy sinh ít nhiều”. Trong trường hợp này tôi đã hy sinh một thứ rất quý: lòng tự trọng. Nhưng không sao! Tôi có mục đích phải đến mà.
Một nụ cười nhẹ làm giãn đôi môi nghiêm khắc của ông già:
– Xin phép được bày tỏ sự tán thành của mình nếu ý kiến của một người nhỏ bé như tôi làm bà vui lòng
Bây giờ lại đến lượt Angiêlic mỉm cười. Xưa nay nàng với ông Môlin luôn hiểu nhau, sự tin cậy đã cho nàng cam đảm chấp nhận cuộc thảo luận thỏa ước.
– Thưa phu nhân, – ông già nói tiếp – Ta nên ngắn gọn thôi. Ngài hầu tước cho tôi biết rằng có những việc nghiêm túc đã được đặt ra. Vì vậy, tôi sẽ trình bày với bà một số điều kiện mà bà sẽ phải ký kết. Sau đó bà sẽ nêu những điều kiện của mình. Tiếp theo tôi sẽ lập thỏa thuận và sẽ đọc lên trước mặt hai bên. Trước hết, thưa phu nhân, phu nhân phải thề trước thánh giá rằng phu nhân biết nơi cất giấu một cái hộp mà hầu tước quyết định sẽ thu hồi. Chỉ sau khi bà đã thề rồi thì tài liệu này mới có giá trị.
– Tôi sẵn sàng làm như thế, – Angiêlic ưng thuận và chìa tay ra.
– Lát nữa ngài đuy Plexi sẽ đến đây cùng với một linh mục. Còn bây giờ ta nên làm rõ quan điểm đã. Được biết rằng phu nhân Moren là chủ sở hữu của một bí mật mà mình hết sức quan tâm, đức ông Hầu tước đuy Plexi-Belie đồng ý kết hôn với phu nhân Moren, tên tục là Angiêlic đờ Xăngxê đờ Môngtơlu, theo cách thức sau đây: trong khi thực hiện hôn ước – nghĩa là ngay sau khi được ban phép cưới – bà phải hứa từ bỏ cái hộp đã được nói đến trước sự hiện diện của hai nhân chứng, một người có thể là ông linh mục làm phép cưới và người nữa là tôi, kẻ đầy tớ hèn kém của bà. Tiếp theo, ngài hầu tước yêu cầu rằng ngài phải được tùy ý sử dụng tài sản của bà.
– Ồ, khoan đã. – Angiêlic vội nói – hầu tước sẽ có đủ số tiền ngài muốn để tiêu riêng và tôi sẵn sàng dành một khoản cho ngài hàng năm. Nhưng tôi sẽ là chủ sở hữu và người điều hành duy nhất tài sản của tôi. Tôi từ chối cho ngài dự phần vào điều hành công việc làm ăn của tôi dưới bất kỳ hình thức nào, bởi vì sau khi làm lụng rất vất vả tôi không có ý định lại thấy mình phải đi ăn mày đâu. Tài vung tiền của các ông lớn thì tôi biết thừa rồi.
Môlin gạch bỏ mấy dòng và viết lại ở phía trên. Sau đó ông yêu cầu Angiêlic cho ông biết càng cụ thể càng tốt những doanh vụ mà nàng đang tiến hành. Rất hãnh diện, nàng kể cho ông quản lý nghe các công việc của mình, sung sướng được bàn bạc ngang hàng với một con cáo già như Môlin và nhắc đến các nhân vật quan trọng mà ông có thể cùng họ kiểm tra lại. Lời cảnh cáo ấy không làm nàng bực mình vì trong cuộc bon chen giữa cái mê c rối rắm của nghề tài chính và thương mại, nàng đã biết rằng lời nói chỉ có giá trị chừng nào nó được các việc làm thực tế hậu thuẫn. Nàng nhận thấy vẻ thán phục trong mắt ông khi nàng giải thích cho ông nghe quan điểm của mình và cách thực hiện nó.
– Thiết tưởng tôi làm ăn cũng không đến nỗi tồi, ông Môlin ạ, – Nàng kết luận
Ông gật đầu:
– Kể ra bà không phải là bất tài. Tôi nghĩ rằng công việc bà làm không phải là không khéo. Tất nhiên tất cả còn tùy thuộc ở chỗ bà có bao nhiêu vốn liếng nữa.
Angiêlic bật lên một tiếng cười cay đắng:
– Vốn liếng ấy à?… Tôi không có gì hết. Môlin, còn tệ hơn nữa, cảnh khốn quẫn của chúng tôi hồi ở Môngtơlu còn chưa thấm vào đâu so với cái cùng cực mà tôi phải chịu sau khi ngài Perắc mất.
Vừa nhắc đến cái tên ấy, cả hai người lặng đi mất một lúc lâu, lửa đã sắp tắt lụi, Angiêlic bèn nhặt một thanh củi trong cái hòm gỗ đặt cạnh lò sưởi lên giá đốt.
– Tôi phải nói cho bà hay về khu mỏ của bà ở Acgiăngchiê mới được. – Cuối cùng ông Môlin lên tiếng vẫn bằng giọng đều đều như cũ – Nó đã giúp ích rất nhiều cho gia đình bà trong mấy năm nay, nhưng mà cũng chỉ thế thôi. Kể từ giờ bà có thể thu lãi từ chỗ vốn ấy rồi, bà và các con bà.
– Thế ra khu mỏ không bị tịch biên và giao cho người khác như toàn bộ gia sản của Bá tước Perắc rồi ư?
– Nó đã thoát được con mắt tham lam của các thanh tra của triều đình. Bây giờ nó sẽ là của hồi môn của bà. Quyền sở hữu nó ít nhiều hai mặt…
– Giống như mọi thứ có ông nhúng tay vào, ngài Môlin ạ. – Angiêlic cười nói – Ông có biệt tài là cùng một lúc làm cho nhiều chủ.
– Không phải thế! phản đối – Tôi không có nhiều chủ, thưa bà, tôi chỉ có nhiều doanh vụ mà thôi.
– Tôi đã nắm được chỗ khác biệt tế nhị đó rồi, thưa ông. Vậy ta hãy chuyển sang công việc làm ăn của ngài đuy Plexi-Belie con vậy. Tôi không từ chối những điều người ta đòi hỏi ở tôi đối với cái hộp. Tôi sẵn sàng xem xét trích ra các món tiền đủ cho đức ông hầu tước tiêu xài. Xét đến những ưu đãi đó, tôi yêu cầu làm hôn thú và được nhìn nhận là nữ hầu tước và có quyền hưởng các tài sản và tước hiệu thuộc về chồng tôi. Đồng thời tôi yêu cầu công nhận trước mặt họ hàng và bạn bè của chồng tôi người vợ hợp pháp của ngài. Tiếp theo, tôi yêu cầu hai con trai của tôi phải được hoan nghênh và cưu mang che chở trong nhà bố dượng chúng. Cuối cùng, tôi muốn được thông báo về giá trị tài sản của chồng tôi có.

– Hừm! … Tôi e rằng ở đây bà không được vừa lòng lắm đâu. Tôi không giấu giếm một thực tế là ông chủ trẻ của tôi đang nợ ngập đầu. Ngoài ngôi nhà ở kinh đô ra, ngài còn hai lâu đài nữa, một ở Turanh do thân mẫu ngài để lại, một ở Poatu. Nhưng tài sản của hai lâu đài này đã bị đem cầm rồi.
– Sao ông lại có thể lơ là công việc của chủ ông như vậy, ông Môlin?
– Trời ơi, thưa phu nhân! Mỗi ngày làm việc mười lăm tiếng đồng hồ như ngài Cônbe mà cũng không lại sự hoang phí của Đức vua, thành ra bao nhiêu tính toán của bề tôi ngài đều là công cốc hết. Cũng vậy, ngài hầu tước có bao nhiêu lương bổng vung sạch, khuynh gia bại sản bởi kiểu sống xa hoa của cụ thân sinh, trong các cuộc hành binh chiến đấu và những trò phù phiếm ở cung đình. Đức vua, để thưởng công ngài đã mấy lần bổ nhiệm ngài vào chức vụ có thể kiếm ra tiền nhưng ngài lại vội vàng bán đi để trả nợ cờ bạc hay để mua xe ngựa. Không, thưa phu nhân, việc làm ăn của nhà Plexi-Belie không hay ho gì với tôi cả. Tôi để ý đến nó chẳng qua là… một thói quen đa cảm mà thôi. Xin bà cho phép tôi làm cho xong giấy tờ thủ tục đi đã, thưa phu nhân.
Sau đó trong phòng chỉ còn tiếng ngòi bút của ông sột soạt trên giấy một lúc.
“Lúc nào lấy chàng, – Angiêlic nghĩ miên man,- Môlin sẽ là người điều hành công việc cho mình. Thế thì còn gì bằng! Chưa bao giờ mình nghĩ đến chuyện ấy cả. Chắc chắn ông ta sẽ bấu xấu tợn đây. Mình phải để ý mới được. Nhưng dù sao vẫn cứ hay như thường. Mình sẽ có một cố vấn cực kỳ
– Xin mạn phép khuyên bà một đề nghị bổ sung có được không ạ? – Môlin ngẩng lên hỏi.
– Có lợi cho tôi hay cho chủ ông?
– Cho bà.
– Tôi tưởng ông đại diện cho quyền lợi của ngài đuy Plexi chứ?
Ông già chỉ cười không đáp và sửa lại kính. Sau đó ông ngửa người ra ghế, nhìn Angiêlic với ánh mắt sống động, sắc sảo như ông nhìn nàng mười năm về trước lúc ông bảo nàng: “Tôi nghĩ là tôi hiểu cô, Angiêlic ạ, và tôi sẽ nói chuyện với cô không như với bố cô đâu…”.
– Tôi nghĩ rằng việc bà lấy ông chủ tôi là rất hay. – ông nói. – Tôi tưởng không còn gặp lại bà nữa. Nhưng bà đã lại ở đây, bất chấp mọi sự trên đời, và ngài đuy Plexi bỗng dưng lại buộc phải lấy bà. Cho phép tôi được nhận xét, thưa phu nhân, rằng tôi chẳng có gì để nói về các hoàn cảnh đưa đến cái liên minh này. Nhưng bây giờ vấn đề là cái liên minh ấy phải mỹ mãn – cái đó có lợi cho chủ tôi, cho bà và thực tế là cho cả tôi nữa bởi lẽ chủ có sướng thì tớ cũng được nhờ.
– Tôi hoàn toàn đồng ý với ông, Môlin ạ. Thế còn cái đề nghị mới thì sao?
– Là bà phải biết chắc là cuộc hôn nhân này được mỹ mãn…
– Được mỹ mãn à? – Angiêlic nhắc lại, mắt mở to như một cô học trò mới ở tu viện về.
– Ờ, ờ, thưa phu nhân… mong rằng bà đã hiểu ý tôi.
– Vâng… tôi hiểu. – Angiêlic lúng túng và định thần lại. – Nhưng ông làm tôi ngạc nhiên đấy. Rõ ràng là trong cuộc hôn nhân này ngài đuy Plexi…
– Cái đó chưa có gì là rõ ràng cả, thưa bà. Tuy cưới bà nhưng ngài đuy Plexi sẽ không hợp cẩn với bà đâu. hậm chí tôi có thể nói ngài hầu tước bị cưới ép là khác. Có lẽ bà ngạc nhiên lắm nếu tôi nói rằng tình cảm của ngài đuy Plexi đối với bà còn lâu mới là tình yêu, đúng, đó là cảm giác bực tức hoặc thậm chí là giận dữ nữa.
– Tôi biết chứ. – Angiêlic lẩm bẩm và nhún vai cố tỏ ra bất cần.
Nhưng cùng lúc ấy lòng nàng đang đau như cắt. Nàng kêu lên tức tối:
– Nhưng sao nào?… Việc gì tôi lại phải bận tâm chuyện anh ta có yêu tôi không? Tất cả những thứ tôi cần là tên tuổi và tước vị của anh ta mà thôi. Còn lại tôi không thiết. Anh ta tha hồ chê tôi mà đi ngủ với bọn nhà quê nếu anh ta thích. Không việc gì tôi phải chạy theo anh ta cả.

– Bà sai rồi, thưa bà. Tôi tin rằng bà chưa hiểu con người bà sắp cưới lắm đâu. Thế của bà lúc này rất mạnh, chính vì vậy mà bà nghĩ rằng ông ấy yếu. Nhưng rồi bà cũng sẽ có cách trị được ông ấy thôi. Tuy vậy…
– Tuy vậy làm sao?
– Bà sẽ vô cùng bất hạnh.
Mặt thiếu phụ đanh lại, nói rít qua kẽ răng:
– Tôi đã từng vô cùng bất hạnh rồi, ông Môlin. Tôi không có ý định lại phải chịu đựng thêm một lần nữa đâu.
– Chính vì vậy mà tôi mới đưa ra đề nghị nhằm bảo vệ bản thân bà. Nghe ta nói đây, Angiêlic, ta đã đủ già để nói chuyện thẳng thắn với cháu. Sau đám cưới cháu sẽ không còn uy lực gì đối với Philip đuy Plexi nữa đâu. Tiền bạc, cái tráp, tất cả sẽ là của anh ta. Cầu xin trái tim của anh ta sẽ không ích gì. Trái lại, cháu phải trị anh ta bằng cảm giác mới được.
– Đó là một sức mạnh nguy hiểm thưa ngài Môlin, mà lại rất dễ bị tổn thương.
– Đó là một sức mạnh. Cháu phải tìm cách để nó không bị tổn
Angiêlic cực kỳ bối rối. Nàng không ngờ lại bị choáng váng bởi vì lời khuyên từ miệng ông già theo đạo Tin lành khắc khổ này. Toàn bộ con người Môlin toát lên sự khôn ngoan xảo quyệt luôn coi thường mọi nguyên tắc, chỉ rình moi móc cái sớm nắng chiều mưa trong bản chất con người nhằm phục vụ cho những mục tiêu vật chất. Rõ ràng là lần này Môlin cũng lại có lý. Trong chớp mắt, Angiêlic nhớ lại những nỗi lo sợ mà Philip đã gây ra cho nàng và cái cảm giác bất lực trước vẻ dửng dưng và sự thản nhiên của anh ta. Từ tận đáy lòng nàng biết rằng nàng đã tính sẽ đánh gục anh ta ngay trong đêm tân hôn. Hơn nữa, cái trò đàn bà âu yếm đàn ông thì không ai bằng nàng. Thế nào cũng đến lúc sự tự vệ của đàn ông phải đầu hàng trước những khêu gợi của khoái lạc xác thịt. Một người đàn bà thông minh sẽ biết lợi dụng thời điểm đó sao cho có ích. Sau đó người đàn ông sẽ còn trở về với nguồn khoái lạc kia, thậm chí dù phải khinh ghét chính mình. Angiêlic biết rằng một khi cái thân hình mê hồn của Philip đã dính liền với thân hình nàng, một khi cái miệng tươi ngon mềm mại kia đã rụng như táo chín xuống miệng nàng, lúc ấy nàng sẽ là bà chúa thập thành khó ai theo kịp. Trong cuộc đấu không tên của tình yêu, họ sẽ hiểu nhau hơn, tuy sáng ra Philip có thể giả vờ quên, nhưng nó sẽ ràng buộc họ với nhau chặt hơn những lời đao to búa lớn nhiều.
Ánh mắt trống rỗng của nàng quay về phía Môlin. Chắc đã bắt mạch được ý nghĩ hiện lên trên nét mặt nàng nên ông mỉm cười pha chút giễu cợt nói:
– Ta lại nghĩ rằng cháu còn thừa nhan sắc để dành cơ may được cuộc. Nhưng để được cuộc thì… trước hết phải có dịp trổ tài đã. Như vậy không có nghĩa là nhất thiết cháu phải thắng ngay keo đầu.
– Ông nói thế có nghĩa gì vậy?
– Cậu chủ tôi không ưa đàn bà. Tất nhiên đây là chuyện công việc, nhưng đàn bà là thứ quả đắng đối với anh ta.
– Thế nhưng anh ta mang công mắc nợ vì những chuyện tình ầm ĩ kia kìa. Rồi thì những cuộc hiếp bóc thường xuyên trong những chiến dịch ở nước ngoài, ở Noócgien…
– Đó chẳng qua chỉ là dư ảnh của một tên lính say máu chiến tranh mà thôi. Anh ta chiếm đoạt đàn bà theo cái kiểu châm lửa đốt nhà hay xuyên gươm vào bụng chỉ là để gieo tai giáng họa.
– Môlin, ông nói cái gì mà ghê thế?
– Ta không muốn làm cháu sợ mà chỉ muốn báo trước cho cháu đấy. Cháu xuất thân từ một gia đình lành mạnh, chất phác. Xem ra cháu không biết gì về kiểu giáo dục mà thanh niên quý tộc được dạy dỗ, những kẻ có cha mẹ giàu sang ấy, ngay từ hồi còn bé đã là đồ chơi của các gia sư nàng hầu, sau đó là các nhà quý tộc mà họ theo làm tùy tùng. Còn khoản yêu đương thì họ thô lắm…
– Ôi, ông im đi. Nghe mà ghê quá. – Angiêlic lẩm bẩm quay đi nhìn ngọn lửa một cách bối rối.
Môlin không nói thêm nữa, ông lại đeo kính lên:
– Tôi nói thêm một tí về đề nghị này được không?
– Ông cứ việc thêm cái gì ông thích, Môlin. Tôi…
Nàng nín bặt vì nghe thấy tiếng mở cửa. Trong cảnh tranh tối tranh sáng ở cửa phòng khách, bóng Philip mặc đồ xatanh trắng bước vào trước, lòe nhòe giống hệt một tượng người tuyết, rồi mỗi lúc một rõ hơn. Trắng trẻo, đẹp trai, người đeo đầy vàng, anh chàng trông như sắp đi khiêu vũ. Anh ta chào Angiêlic với kiểu cách dửng dưng kiêu kỳ:
– Ông thương lượng đến đâu rồi, ông Môlin?
– Phu nhân Moren vui lòng chấp nhận làm hôn ước.

– Bà đã sẵn sàng thề trước thánh giá rằng bà đích thực biết chỗ giấu cái hộp chưa?
– Tôi sẵn sàng thề. – Angiêlic nói.
– Nếu vậy mời ngài vào đây, ngài linh mục.
Một cha tuyên úy gầy gò nãy giờ đứng khuất sau ông chủ như một ng đen liền bước tới trước. Ông ta cầm cây thánh giá và Angiêlic thề rằng cô biết chỗ giấu cái hộp và sau hôn lễ sẽ phải trao nó lại cho ngài đuy Plexi. Sau đó Môlin thông báo kết quả thỏa thuận của hôn ước mà sau này Angiêlic sẽ đảm bảo cho chồng nàng. Một thân hình thật đẹp đẽ. Angiêlic hơi nhăn mặt, nhưng không rùng mình, nếu công việc làm ăn của nàng vẫn tiếp tục vững vàng và thịnh vượng thì nàng chẳng khó khăn gì mà không thực hiện được cái giao ước của mình. Mặt khác, một khi nàng đã là nữ hầu tước đuy Plexi, nàng sẽ lo sao cho hai thái ấp của Philip đem lại nhiều lãi nhất.
Philip không hề cự nự gì cả. Anh ta làm ra vẻ cực kỳ ngán ngẩm.
– Hay lắm, Môlin, – anh ta nói, tay che mồm ngáp – ông cố giải quyết cho xong cái công việc dở hơi này càng sớm càng tốt nhé.
Ông quản lý xoa tay dặng hắng làm bộ khó nói:
– Trong này còn thêm một đề nghị nữa mà bà Moren đang có mặt tại đây yêu cầu tôi đưa vào thỏa thuận. Đề nghị đó là các điều kiện tài chính chỉ có hiệu lực trong trường hợp hôn lễ được hoàn tất.
Phải mất một lúc Philip mới hiểu ra, mặt anh ta đỏ tía lên:
– Ồ, dĩ nhiên. – anh ta nói – dĩ nhiên rồi!
Anh ta hình như vừa bị thụt lưỡi đến nỗi Angiêlic có một cảm giác là lạ vừa thương hại vừa âu yếm giống như anh ta đã vài lần tỏ ra với nàng.
– Thật hết nước! – cuối cùng anh ta mới thở ra, vừa sỗ sàng vừa trơ tráo.
Bây giờ mặt anh ta tái đi vì giận dữ:
– Môlin, ông có thể nói tôi biết làm thế nào để chứng minh với thiên hạ rằng tôi đem vinh dự đến cho cái chỗ nằm của người này bây giờ đây? Bằng cách phá trinh ả gái điếm có hai con và vẫn lê la từ giường thằng ngự lâm quân này đến lão cho vay lãi khác trong cả nước này hay sao?… Bằng cách trương mặt trước tòa án như thằng thộn Lăngiê để chminh sự trưởng thành sinh dục trước mặt mười nhân chứng hay sao? Moren phu nhân đã loan báo cho các nhân chứng muốn chứng kiến nghi thức đó chưa đấy?
Môlin xua hai tay ra hiệu dàn hòa:
– Tôi không hiểu tại sao đề nghị này lại làm ngài ra thế, thưa đức ông. Thực tình mà nói, đề nghị này theo thiển ý của tôi là… thú vị cho ngài cũng như cho phu nhân tương lai của ngài. Giả dụ nếu trong cơn nóng giận hay bực mình có thể hiểu được ngài khước từ nghĩa vụ phu thê thì sau vài tháng phu nhân Moren có thể phát đơn đòi hủy bỏ hôn ước và lôi ngài vào chuyện kiện cáo vừa tốn tiền vừa làm trò cười cho thiên hạ. Tôi là người theo giáo phái cải cách nhưng thiết tưởng tôi cũng biết rằng không thành thân là một trong những cơ sở để nhà thờ hủy bỏ hôn thú. Có đúng vậy không, thưa ngài linh mục?
– Đúng thế, thưa ngài Môlin, hôn lễ Thiên chúa giáo và Cơ đốc giáo đều có chung một mục đích là duy trì nòi giống mà thôi.
– Chí phải! – ông quản lý nhẹ nhàng nói.
Vốn biết ông rất rõ, Angiêlic là người duy nhất nhận thấy vẻ giễu cợt của ông. Để chứng minh thiện chí của mình, ông nói tiếp bằng giọng lấy lòng khôn khéo:
– Tôi nghĩ rằng bằng chứng hùng hồn nhất là phu nhân sẽ nhanh chóng tặng ngài một người nối dõi.
Philip quay sang Angiêlic. Trong suốt thời gian diễn ra cuộc đối thoại, nàng cố giữ bình thản. Nhưng khi anh ta nhìn sang, nàng không kìm được, ngước lên nhìn trả. Vẻ nặng nề trên khuôn mặt đẹp đẽ của anh ta đã khiến cho nàng bất giác run lên, đó không phải là vì thích thú.
– Được rồi, đồng ý – Philip nói chậm rãi và một nụ cười dữ tợn làm méo xệch đôi môi. – Ta sẽ làm điều cần làm. Môlin, ta sẽ làm điều cần làm…
**


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.