Đọc truyện Tình sử Angélique – Chương 86
Con Hoa cúc nhăn cái mũi ươn ướt ngơ ngác nhìn chủ nó.
– Tao e phen này làm trò cười cho thiên hạ mất. – Thiếu phụ buồn bã nói với nó. – Nhưng tao không thể để mất anh chàng được. Không, đúng là không thể.
Tới đó con chó bé nhỏ hết sức ngạc nhiên thấy bà chủ nhắm mắt thả người ngả vào lưng ghế xe như thể nàng không còn một tí sức lực nào nữa.
***
Khi xe đến lối vào điện Tuylơri, Angiêlic đột nhiên bừng tỉnh. Mắt lóe sáng, nàng cầm cái gương nhỏ đi đường đeo trên thắt lưng lên soi lại mình. Mi đen, môi đỏ, nàng chỉ cho phép mình có thế. Nàng không hề cố làm cho trắng làn da vì đã hiểu ra rằng nước da đậm đà của mình rất hấp dẫn. Hàm răng nàng được đánh kỹ bằng bột rễ kim tước và súc miệng bằng rượu vang hâm nóng sáng nhấp nhánh.
Nàng mỉm cười với mình.
Một tay ôm con Hoa cúc, một tay nhấc váy, nàng đi qua cổng Tuylơri. Nàng thoáng tự nhủ rằng nếu Philip không có đấy thì nàng đành bỏ cuộc. Nhưng anh ta có đến. Nàng trông thấy anh ta bên bồn hoa lớn cùng Hoàng thân Côngđê. Hoàng thân đứng phía trước anh chàng đồ đệ của ngài, vì ngài thích phô mình ra cho những kẻ hiếu kỳ.
Angiêlic dạn dĩ bước về phía hai thầy trò. Nàng bỗng hiểu ra rằng một khi số phận đã xui khiến Philip đến Tuylơri thì nàng sẽ thực hiện được những điều mình đã dự tính
Buổi chiều dịu mát. Một cơn mưa nhẹ trước đó ít lâu đã làm lớp sỏi thẫm lại và những chiếc lá non trên cây loang loáng nước.
Angiêlic đi ngang qua, gật đầu và cười. Nàng bực mình tự nhủ rằng váy áo của mình quá tương phản với bộ y phục Philip đang mặc, xưa nay luôn mặc quần áo màu nhạt, nay lại xúng xính diện một chiếc áo choàng màu xanh cánh chả rất nổi những khuyết áo thêu kim tuyến dày và không xẻ rãnh. Luôn luôn dẫn đầu trong ăn diện, anh ta sẵn sàng tiếp nhận mốt áo liền gấu, còn gươm thì hất hẳn ra sau lưng.
Cổ tay áo của anh ta rất đẹp nhưng không hề có “tai chuông” và chiếc quần chẽn ngắn bó lấy đầu gối. Những kẻ còn đeo kim cương giả gặp anh ta đều đỏ mặt. Đôi tất đẹp màu đỏ thẫm viền góc vàng rất ăn với cái gót màu đỏ của đôi giày da bóng loáng. Philip cầm trong tay một chiếc mũ nhỏ bằng lông hải ly nhỏ mượt đến nỗi trông như bằng bạc đánh bóng. Tấm lông trên mũ màu xanh da trời. Những búp tóc giả màu vàng đổ xuống vai, Philip đuy Plexi-Belie trông hệt như một con chim đẹp đậu chót vót trên mỏm núi.
Angiêlic liếc mắt nhìn quanh tìm hình dáng cô con gái nhà Lamoanhông nhưng kẻ tình địch đáng thương của nàng không có đây. Với cảm giác nhẹ nhõm, nàng phấn chấn bước về phía Hoàng thân Côngđê, người luôn luôn hết sức chứng tỏ cho nàng thấy mối cảm tình tuyệt vọng và cam chịu của mình mỗi lần gặp nàng:
– Bà chúa tình yêu của tôi đấy rồi! – Ngài gật đầu cọ cái mũi dài của mình vào trán Angiêlic – Hỡi tình yêu tàn nhẫn, nàng có cho chúng tôi vinh hạnh được cùng ngồi xe đi dạo không?
Angiêlic thốt kêu lên một tiếng. Sau đó nàng giả vờ lúng túng đưa mắt nhìn Philip và nói khẽ:
– Xin điện hạ thứ lỗi cho, ngài đuy Plexi đây đã mời tôi dạo bộ trước rồi.
– Bắt hết cái bọn trống choai đẹp mã này đi! – Ông hoàng lẩm bẩm,- Này, hầu tước, anh có dám cả gan giữ đệ nhất mỹ nương của kinh đô để dùng riêng một mình không thì bảo?
– Được rồi, anh cứ việc đưa nàng đi. Ta phó thác nàng cho anh đấy. Nhưng tới đây xin anh hạ mây xuống đất cho đúng lúc để mà nhớ rằng anh không phải là chú gà trống duy nhất trong sân và những kẻ khác cũng có quyền chiêm ngưỡng nụ cười chói lọi nhất Pari ấy.
– Xin vâng lời chỉ giáo của ngài, thưa Điện hạ. – anh chàng quý tộc hứa hẹn và vung cái mũ lông xanh biếc quét cát.
Nhún chân thật thấp chào, Angiêlic đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình lên tay Philip và lôi anh chàng đi. Khốn khổ cho Philip! Sao mọi người lại sợ anh ta thế nhỉ? Ngược lại, với vẻ dửng dưng cao ngạo kia trông anh ta sao mà bất lực thế!
Nàng cụp mắt xuống, tim đập rộn, nhìn bước chân vững chãi tự tin của Philip giẫm lên sỏi ướt dưới gót giày màu đỏ của anh ta. Không một nhà quý tộc nào bước giống anh ta, không ai có đôi chân thon đẹp như anh ta. “Ngay cả nhà Vua…” – thiếu phụ nghĩ thầm. Nhưng để đánh giá cho sát hơn, nàng cần phải trông thấy Vua gần hơn một tí, mà cái đó đòi hỏi phải vào được cung điện Vecxây. Ta sẽ vào Vecxây! Cũng trong tay Philip giống hệt thế này, nàng sẽ bước vào cung điện. Trong cung những ánh mắt sẽ tụ vào bới ra từng mảnh bộ xiêm áo lộng lẫy của nàng. Nàng sẽ dừng lại cách Hoàng thượng vài bước – “Hầu tước phu nhân đuy Plexi-Belie…”
Những ngón tay nàng hơi xiết lại. Bấy giờ Philip mới lên tiếng với giọng nói ngạc nhiên cau có:
– Tôi vẫn chưa hiểu sao Hoàng thân điện hạ lại phó thác cô cho tôi đấy…
– Bởi ngài nghĩ rằng anh sẽ thích. Anh biết là ngài quý anh còn hơn cả ngài quận công đấy. Anh là đứa con trong niềm say mê chiến trận của ngài mà.
Nàng liếc nhìn anh ta dò hỏi thêm:
– Tôi làm anh ngán ngẩm đến thế cơ à? Hay anh còn chờ ai nữa chăng?
– Không! Nhưng tối nay tôi không định đi dạo.
Nàng không dám hỏi vì sao. Rất có thể chẳng có lý do gì đặc biệt. Philip thì hay thế lắm. Ý định của anh ta chẳng có gì nghiêm túc hết nhưng không ai dám hỏi anh ta cả.
***
Trên đường dạo chẳng có mấy người. Mùi nhựa cây tươi và mùi nấm tràn ngập dưới vòm lá rậm rạp của những cây cổ thụ.
Bước lên xe ngựa của Philip, Angiêlic nhận thấy tấm riềm ngựa viền bạc buông gần sát đất. Anh ta kiếm đâu ra tiền mà chơi sang thế? Theo chỗ nàng biết, anh ta đang nợ như chúa chổm cơ mà. Phải chăng đó là kết quả sự hào phóng của chánh án Lamoanhông đối với chàng rể tương lai?
Chưa bao giờ Angiêlic thấy sự im lặng của Philip khó chịu đến thế.
Sốt ruột, nàng làm bộ đùa nghịch với Hoa cúc hoặc để ý những xe ngựa đi vượt. Mấy lần nàng đã chực mở miệng nhưng khuôn mặt trông nghiêng lạnh như tiền của anh chàng đã làm nàng mất can đảm. Mắt ngước lên trời, anh ta chầm chậm động đậy như đang nhai kẹo bạc hà. Angiêlic tự nhủ rằng nàng sẽ bắt anh ta bỏ thói quen ấy một khi đã lấy được anh chàng. Một người có vẻ đẹp thần tiên như thế không có quyền cho phép mình làm bất kỳ điều gì tương tự như loài nhai lại thế được.
Trời đã tối hơn nên cây cối trông mỏng manh hơn. Người đánh xe bảo anh hầu hỏi xem phải quay lại hay đi thẳng sang rừng Bulônhơ.
– Đi thẳng – Angiêlic ra lệnh không chờ Philip đồng ý :
Và phá tan sự im lặng rồi, nàng tỉnh khô nói tiếp.
– Anh có biết người ta nói những chuyện nhảm nhí gì không, Philip? Họ bảo là anh sắp lấy con nhà Lamoanhông mới hayứ.
Anh ta cúi đầu khôi ngô đẹp đẽ:
– Chuyện nhảm nhí ấy đúng đấy, cô em thân mến ạ.
– Nhưng mà… Angiêlic hít một hơi, mặt đỏ lựng lên – Nhưng không thể thế được! Một người hào hoa sành sỏi như anh đừng bảo tôi rằng anh thấy cái con cào cào khốn khổ ấy có gì hấp dẫn.
– Tôi không có ý kiến gì về vẻ hấp dẫn của cô ta cả.
– Thế cô ta có gì lôi cuốn anh nào?
– Của hồi môn.
Vậy là tiểu thư Philônid đã không nói ngoa. Angiêlic liền cố nén một tiếng thở phào nhẹ nhõm. Nếu đây là vấn đề tiền nong thì mọi cái sẽ ổn cả. Nhưng nàng vẫn cố làm ra vẻ đau đớn.
– Ôi, Philip! Không ngờ anh lại quá nặng nề về vật chất đến như vậy!
– Vật chất à? – anh ta nhướn mày hỏi lại.
– Tôi muốn nói là anh quá lụy của cải.
– Thế cô còn đòi tôi lụy cái gì nữa nào? Bố tôi không định đưa tôi vào dòng Thánh cơ mà.
– Không cần đi tu người ta vẫn có thể tính chuyện hôn nhân hay hơn là trò bòn tiền chứ!
– Cái gì hay hơn cơ?
– À!… vì tình yêu.
– Ô! Nếu cô thắc mắc chuyện đó thì xin cam đoan với cô rằng tôi đã có ý định rõ ràng sẽ tặng cho con cào cào ấy nguyên một đàn c.
– Không! – Angiêlic giận dữ kêu lên.
– Cô ta có sức mạnh của đồng tiền.
– Không! – Angiêlic lại kêu lên, giẫm chân thình thịch.
Philip xoay bộ mặt ngơ ngác nhìn nàng:
– Cô không thích tôi tặng vợ tôi những đứa con à?
– Vấn đề không phải ở đó, Philip. Tôi không muốn cô ta thành vợ của anh, có thế thôi!
– Nhưng sao cô ta lại không làm vợ tôi chứ?
Angiêlic tỏ vẻ chê trách:
– Ôi, Philip! Anh hay lui tới phòng khách Ninông thế mà tôi không hiểu làm sao anh lại không học được một chút nghệ thuật trò chuyện chứ? Với cái bộ dạng ngơ ngơ ngác ngác rồi thì cứ “tại sao, tại sao”, anh làm người ta có cảm tưởng rằng anh cho là họ ngu lắm ấy.
– Có lẽ họ ngu thật – anh ta cười nửa miệng nói.
Đáp lại nụ cười đó, đáng lẽ phải tát anh ta một cái thì đằng này Angiêlic lại cảm thấy lòng tràn ngập một niềm âu yếm khó hiểu. Anh ta đang cười đây này… Sao anh chàng lại cười tít thế không biết? Nàng tưởng tượng chỉ một mình nàng là có thể hiểu được anh ta và khiến anh ta cười được kiểu này thôi.
Người bảo “đồ ngốc”, người mắng “đồ thất phu”. Cả Ninông đờ Lănglô cũng nói: “Khi người ta biết rõ, người ta sẽ thấy anh chàng tệ hơn nhiều so với lúc mới gặp, nhưng khi biết rõ hơn, người ta sẽ thấy anh ta hay hơn lúc mới quen nhiều… Anh ta là một quý tộc… Anh ta chỉ thuộc về Nhà vua và bản thân mình thôi…”
“Và về ta nữa” – Angiêlic hăng hái nghĩ thầm.
Nàng điên cả ruột. Làm thế nào mà bắt thằng nhóc này bỏ ngay cái kiểu dửng dưng ấy bây giờ? Chiến tranh chăng? Được, nếu mi thích thì chiến tranh. Nàng cáu kỉnh hất Hoa cúc lúc ấy đang gặm dải áo choàng của nàng ra, sau đó, hết sức ghìm cơn giận, nàng nói tưng tửng:
– Nếu là chuyện khôi phục lại tài sản thì tại sao anh không lấy luôn tôi đây này, Philip? Tôi có nhiều tiền, mà tiền đó không có nguy cơ hao hụt vì mất mùa. Tôi có một doanh nghiệp khấm khá và đứng đắn, và nó đang tiếp tục phất lên.
– Lấy cô? – anh ta hỏi lại.
Philip ngạc nhiên thật sự. Anh ta phá lên cười đến là khó chịu:
– Tôi ấy à? Tôi mà lấy một cô bán sôcôla? – anh ta nói với giọng miệt thị hết mức.
Angiêlic đỏ mặt tía tai. Cái gã Philip trời đánh này xưa nay vẫn có tài làm nàng chết điếng vì xấu hổ và tức giận. Nàng nóng mắt đốp lại:
– Cứ làm như người ta đem giống nòi bần tiện trộn vào dòng dõi hoàng gia không bằng! Đừng có quên rằng tên tôi là Angiêlic đờ Riđuê đờ Xăngxê đờ Môngtơlu. Tôi cũng trâm anh thế phiệt chẳng kém gì anh đâu, ông anh họ ạ. Mà lại còn lâu đời hơn nữa là đằng khác vì dòng họ tôi khởi nguồn từ các ông vua họ Capê đầu tiên kia, trong khi về đằng nội nhà anh chỉ có thể vênh váo nhờ mỗi một gã thô kệch cỡ Angri mà thôi.
Anh ta trừng trừng nhìn nàng một chập lâu nhưng có vẻ không thấy, rồi bất thần trong mắt anh ta xuất hiện vẻ thích thú:
– Trước đây cô đã nói với tôi như vậy một lần rồi. Tôi đang ở Môngtơlu, trong pháo đài nát nhà cô ấy. Một con quỷ nhỏ không lông khố rách đứng chờ tôi dưới sàn để lớn tiếng huênh hoang với tôi rằng dòng dõi nó lâu đời hơn tôi. Ồ, nực cười quá!
Angiêlic lại nhìn thấy mình giữa hành lang lạnh giá của Môngtơlu, mắt nàng ngước lPhilip. Nàng nhớ tay nàng giá buốt thế nào, đầu nàng nóng bỏng thế nào, và bụng nàng quặn lên thế nào khi trông thấy anh ta đi trên cầu thang đá rộng xuống. Toàn bộ thân thể non nớt nhộn nhạo với ma lực kỳ quái của tuổi con gái dậy thì đã run lên trước sự xuất hiện của một chàng trai tuấn tú. Lúc ấy nàng ngất đi. Khi hồi tỉnh lại trên chiếc giường lớn trong phòng mình, mẹ nàng đã giải thích rằng từ nay nàng không còn là một con bé con nữa và cái đó đã nảy nở trong nàng.
Cái gã Philip này lại còn khuấy động những biểu hiện đầu tiên ấy của cuộc đời nàng với tư cách là một phụ nữ, kích thích nàng thậm chí sau ngần ấy năm. Phải, đúng là nực cười thật, khi anh ta vừa nói đấy. Nhưng câu ấy không phải là không có chút âu yếm.
Nàng nhìn anh ta bối rối và cố gượng cười. Cũng như buổi tối năm nào, nàng chỉ chịu run lên trước mặt anh ta. Nàng lẩm bẩm, giọng trầm cảm, van vỉ:
– Philip, lấy tôi đi. Muốn bao nhiêu tiền anh sẽ có bấy nhiêu. Tôi cũng dòng dõi quý tộc. Người ta chẳng mấy chốc sẽ quên đi cái nghề của tôi thôi. Vả lại, thời này rất nhiều nhà quý tộc không hề đắn đo khi ra làm ăn cơ mà. Ngài Cônbe bảo tôi rằng…
Nàng chợt im bặt. Anh ta không thèm nghe. Có lẽ anh ta đang nghĩ ngợi điều gì… hay không nghĩ gì hết. Nếu anh ta hỏi nàng: “Sao cô lại muốn lấy tôi?” Nàng sẽ hét lên: “Vì em yêu anh!”. Vì nàng biết rằng lúc ấy nàng yêu anh ta với tình yêu hoài niệm, chất phác, như lúc đang còn bé. Nhưng anh ta không nói không rằng. Thế là nàng tiếp tục, vụng về và đầy tuyệt vọng:
– Hãy hiểu tôi… Tôi muốn trở lại với tầng lớp mình, có tên tuổi, một tên tuổi lớn… được vào chầu trong triều… ở Vecxây…
Đó không phải là cái nàng cần nói với anh ta. Ngay lập tức nàng hối hận với sai lầm đó, mong rằng anh ta không nghe thấy. Nhưng anh ta đã nhếch mép cười và lẩm bẩm:
– Người ta vẫn có thể tính chuyện hôn nhân mà không phải vì tiền thật!
Rồi bằng cái giọng giống như khi gạt bàn tay ai đó mời ăn kẹo, anh ta tiếp:
– Không, cô em thân mến, không là không mà…
Nàng hiểu rằng đó là quyết định dứt khoát rồi. Nàng đã thua.
***
Được một lát, Philip nhắc Angiêlic rằng nàng không đáp lại lời chào của công nương đờ Môngpăngxiê.
Angiêlic nhận thấy chiếc xe đã quay lại đường Hoàng hậu lúc ấy đầy người. Nàng đáp lại một cách máy móc những người chào mình. Nàng cảm thấy mặt trời đã vụt tắt và cuộc đời sặc mùi tro tàn. Nàng đang điên lên với ý nghĩ rằng Philip đang ngồi bên cạnh nàng và chính vì vậy mà nàng thấy bất lực. Nàng có thể làm gì nữa không? Những lý lẽ và ước nguyện mà nàng bộc lộ với anh ta chỉ là nước đổ đầu vịt. Làm sao mà bắt một người đàn ông lấy mình được một khi anh ta không yêu cũng chẳng thèm khát gì mình vì cái anh ta cần lại được thỏa mãn bằng một giải pháp khác. Có lẽ chỉ còn sợ hãi là trị được anh ta thôi. Nhưng có sự sợ hãi nào bắn nổi gã thần chiến tranh kia nữa?
– Ở đây có phu nhân Môngtêxpăng – Philip nói tiếp. – Cùng với bà còn có bà chị là nữ tu sĩ và phu nhân Chiăngiơ. Trông họ tươi tắn thật.
– Tôi tưởng phu nhân đờ Môngtêxpăng đang ở Rutxidông chứ. Bà ta đã xin ông chồng đem mình theo để trốn nợ cơ mà.
– Cứ nhìn cái xe ngựa bà ta mà xét thì các chủ nợ để bà ta phỉnh phờ mình rồi. Cô thấy thứ dạ kia có đen không? Nhưng sao lại màu đen nhỉ? Màu ấy xấu quá.
– Nhà Môngtêxpăng còn chưa hết tang mẹ mà.
– Chưa hết cũng gần hết rồi. Đêm qua phu nhân đờ Môngtêxpăng mới khiêu vũ ở Vecxây đấy thôi. Đấy là lần đầu tiên được vui vẻ một tí kể từ ngày Thái hậu băng hà đấy. đã mời phu nhân đờ Môngtêxpăng khiêu vũ.
Angiêlic lại cố không hỏi xem như vậy có phải La Valie đã thất sủng rồi không. Nàng thấy việc đó khó mà giữ cho cuộc trò chuyện thượng lưu này kéo dài được. Nàng chẳng thèm biết ngài đờ Môngtêxpăng có bị cắm sừng hay không hoặc cô bạn liều lĩnh của mình có thành nhân tình của Vua hay không.
***
– Hoàng thân điện hạ đang vẫy cô kìa. – Một lúc sau Philip lại lên tiếng.
Hoàng thân Côngđê vung cây can chào nàng từ cửa sổ xe ngựa của ngài và nàng cũng phe phẩy quạt đáp lại.
– Cô đúng là người đàn bà duy nhất mà Hoàng thân còn tỏ ra ít nhiều phong nhã đấy. – anh chàng hầu tước nhận xét với một nụ cười thoáng qua, khó biết là chế giễu hay thán phục. – Kể từ ngày người bạn lòng của ngài, tiểu thư đuy Vigiăng chết đi, ngài đã thề rằng không bao giờ ngài đòi hỏi ở đàn bà điều gì khác ngoài thú vui xác thịt. Chính ngài đã nói riêng với tôi như thế. Về phần tôi, tôi không biết trước đây ngài còn đòi hỏi khác gì ở họ nữa.
Đoạn, lịch sự ngáp một cái, anh ta tiếp:
– Chỉ còn mỗi một điều mà ngài còn ham thích đó là được xuống lệnh xuất chinh. Ngay cả khi chưa thấy hơi hướng giặc giã gì nhưng vẫn có lệnh của nhà vua ngài không hề bỏ lỡ một ngày và lúc nào cũng chăm chú mấy khẩu súng lục bằng vàng của mình.
– Anh hùng nhỉ? – Angiêlic cười khẩy vì cuối cùng nàng đã bực mình bởi cái giọng buồn chán nắn nót của Philip. Thế mà bậc quý tộc số dách cố bò lăn bò lê như vậy có lần chính ngài định đầu độc Đức vua và Hoàng đệ!.
– Bà nói gì vậy, thưa bà? – Philip giận dữ phản đối. – Chính điện hạ không phủ nhận rằng ngài Madaranh. Lòng căm ghét của ngài đã đẩy ngài đi xa hơn dự tính nhưng không bao giờ ngài có ý định mưu sát Đức vua. Đó hoàn toàn không phải là cái để bà lê la trò chuyện.
– Ồ, anh đừng làm bộ không biết gì đi, Philip. Anh thừa biết là đúng như thế chẳng kém gì tôi, bởi vì việc đó đã được sắp đặt ở lâu đài của chính anh mà.
Philip nín thinh và Angiêlic biết rằng nàng đã bắn trúng đích.
– Cô điên rồi! – Philip nói không ra hơi.
Angiêlic quay mặt lại anh ta. Có thực nàng đã tìm được cách làm anh ta sợ nhanh như vậy, tìm ra điều duy nhất mà anh ta sợ không?…
Nàng thấy anh ta tái ngắt, nhìn nàng với ánh mắt cực kỳ chăm chú. Nàng hạ giọng nói tiếp.
– Tôi có mặt ở đó. Tôi nghe hết. Tôi thấy hết. Hoàng thân Côngđê, tu sĩ Exili, nữ quận công đờ Bôpho, bố anh và vài người nữa mà nay vẫn còn sống, lúc này đang loay hoay nhấp nhổm ở điện Vecxây kia kìa. Tôi còn chứng kiến việc họ bán mình cho ngài Phukê nữa.
– Bịa đặt!
Angiêlic nheo mắt, nàng đọc rõ từng tiếng:
“ Tôi, Luy II, Hoàng thân Côngđê, xin tuyên thệ và đảm bảo với ngài Phukê sẽ không bao giờ hứa hẹn trung thành với bất kỳ ai khác ngoài ngài, dành cho ngài tùy ý sử dụng pháo đài, và thành lũy và những thứ khác của tôi bất kể lúc nào…”
– Im ngay! – anh ta cuống quýt kêu lên.
– Làm tại Plexi-Belie ngày 20 tháng chín năm 1649. Nàng đắc thắng thấy bộ mặt anh ta càng nhợt nhạt hẳn đi.
– Đồ ngốc! – anh ta nhún vai khinh bỉ nói. – Cô moi những chuyện cũ kỹ ấy ra làm gì? Dĩ vãng là dĩ vãng. Rồi chính Nhà vua sẽ lại trọng dụng họ thôi.
– Nhà Vua chưa bao giờ nắm được tài liệu này. Ngài chưa bao giờ biết rõ mức độ phản bội của các vị đại thần hết.
Nàng ngừng lại để chào chiếc xe của phu nhân Anbe sau đó nói tiếp hết sức êm ái:
– Năm năm đã qua kể từ ngày ngài Phukê mắc tội rồi, Philip…
– Thế thì sao? Cô đang nhằm chuyện gì?
– Nhằm thế này: đã từ lâu Nhà vua chưa mở lòng đại lượng nhìn tên tuổi của các nhân vật đã gắn bó với ngài Phukê.
– Ngài hẳn sẽ chẳng biết đâu. Mọi tài liệu đã bị hủy hết rồi.
– Chưa hết.
Anh chàng quý tộc dịch lại gần Angiêlic, trên đệm nhung. Nàng đã mơ ước một cử động như vậy với một cái hôn tình ái nhưng rõ ràng bây giờ không phải lúc lả lơi. Anh ta nắm cổ tay nàng và bóp mạnh trong bàn tay mảnh mai của mình khiến các đốt xương trắng cả lên. Angiêlic cắn môi chịu đau, nhưng nỗi vui sướng của nàng còn mạnh hơn nhiều. Nàng thích thấy anh ta điên giận và thô bạo thế này hơn cái vỏ cao ngạo xa cách, kín bưng khó lòng chọc thủng của anh ta.
Bên dưới lớp phấn, bộ mặt của Hầu tước đuy Plexi tím tái. Anh ta xiết mạnh thêm cổ tay nàng:
– Hộp thuốc độc… anh ta rít lên. Ra là chính cô lấy đấy!
– Phải, chính tôi.
– Đồ ranh con! Tôi vẫn tin rằng cô phải biết điều gì mà. Bố tôi không nghĩ thế. Việc cái hộp biến mất đã hành hạ ông cụ khiến cụ nằm xuống. Hóa ra cô! Cô vẫn giữ cái hộp đấy chứ?
– C
Anh ta bắt đầu rít lên chửi qua kẽ răng. Angiêlic nghĩ rằng thật tuyệt vời khi chính đôi môi tươi mọng tình tứ kia lại tuôn ra hàng tràng những lời nói tục tằn ấy.
– Để tôi đi nào, – nàng nói – anh làm tôi đau đấy.
Anh ta chậm chạp lui ra nhưng mắt vẫn cháy rực.
– Tôi biết anh còn muốn làm tôi đau nữa kia, nàng nói. Đến bao giờ vĩnh viễn bịt được mồm tôi cơ. Nhưng làm thế anh chẳng được gì đâu, Philip. Ngay hôm tôi chết, di chúc của tôi sẽ được trao cho Nhà vua và ngài sẽ đọc thấy trong đó những lời tố cáo và những hướng dẫn cần thiết về chỗ giấu những tài liệu cần tìm.
Nàng nhăn nhó gỡ cái vòng vàng ra khỏi cổ tay, nơi nó bị Philip ấn sâu vào da thịt nàng.
– Anh là đồ cục súc, Philip. – nàng nhẹ nhàng nói.
Đoạn nàng làm bộ nhìn ra cửa sổ xe. Nàng hoàn toàn thanh thản.
Bên ngoài, mặt trời buổi hoàng hôn không còn xuyên những dải nắng vàng qua rặng cây nữa. Chiếc xe lại lộn lại phía rừng Bulônhơ. Trời vẫn còn sáng nhưng chỉ chốc lát nữa thôi màn đêm sẽ buông xuống.
Hơi lạnh bốc lên làm Angiêlic thấy cóng. Nàng run cầm cập quay về phía Philip. Mặt anh ta trắng bệch như vôi, anh ta ngồi bất động như một pho tượng, nhưng nàng trông thấy hàng ria anh ta đẫm hơi nước.
– Tôi quý Hoàng thân điện hạ, – anh ta nói – Và cha tôi là một người cao thượng. Cô không thể làm như thế được… Cô muốn bao nhiêu tiền để đổi lấy những tài liệu kia? Nếu cần tôi sẽ đi vay.
– Tôi không cần tiền.
– Vậy cô muốn gì nào?
– Tôi vừa mới nói với anh lúc nãy rồi đấy, Philip. Tôi muốn anh cưới tôi.
– Đừng hòng! – Anh ta chồm dậy quát lên.
Nàng có làm anh ta ghê tởm vì điều này không? Hơn nữa, ở đây có gì đó còn hơn là cuộc trao đổi phàm tục giữa họ. Anh ta không thích nàng sao? Chính Ninông cũng đã nhận thấy rồi mà.
Hai người vẫn im lặng. Chỉ đến khi xe chạy ngang qua trước mặt biệt thự Bôtrây, Angiêlic mới biết là mình đã về đến Pari. Bây giờ trời đã tối mịt. Thiếu phụ không còn nhìn thấy được mặt Philip nữa. Thế lại hay hơn.
Nàng vẫn còn đủ mạnh bạo để hỏi anh ta bằng một giọng thật cay:
– Sao, Hầu tước? Ngài nghĩ được đến đâu rồi?
Anh ta ngọ nguậy và trông như mới tỉnh khỏi một cơn ác mộng:
– Được, thưa bà, tôi sẽ cưới bà! Mời bà quá bộ đến nhà tôi ở phố Xanh-Ăngtoan vào tối mai. Bà sẽ bàn các điều thỏa thuận với ông quản lý của tôi.
Angiêlic không chìa tay. Nàng biết anh ta chẳng cần đâu.
***
Nàng gạt bữa ăn nhẹ do cô hầu phòng bưng ra rồi trái với thói quen của mình, nàng không lên phòng trẻ mà đi thẳng vào nơi nàng hay lánh mặt trong phòng làm việc bày biện kiểu Trung Quốc của mình.
– Để mặc tôi, nàng bảo Giavốt lúc cô này vào giúp nàng cởi áo.
K chỉ còn lại một mình, nàng thổi tắt nến vì sợ lại trông thấy mặt mình phản chiếu trong gương. Nàng cứ đứng im không động đậy như thế một hồi lâu bên hốc cửa sổ tối om. Xuyên qua màn đêm, hương hoa tươi từ khoảng vườn xinh xắn của nàng thoang thoảng đưa lên.
Hồn ma đen của người thọt vĩ đại có đợi nàng không?
Nàng sợ không dám ngoái lại để nhìn mình. “Anh bỏ em đơn độc ngồi một mình một bóng! Em biết làm gì được!”. Nàng kêu lên với hồn ma mối tình của nàng. Nàng tự bảo mình rằng nàng sắp trở thành nữ Hầu tước đuy Plexi-Belie, rằng nàng cảm thấy lòng mình tan nát tơi bời.
“Điều mi vừa làm thật đáng hổ thẹn, thật đáng ghê tởm!”…
Nước mắt ròng ròng trên má, nàng tỳ trán vào cửa kính, nơi bàn tay báng bổ đã xóa tấm gia huy của Bá tước Perắc, nàng nấc lên một tiếng, thề với mình rằng đây sẽ là giọt nước mắt yếu đuối cuối cùng.