Đọc truyện Tình sử Angélique – Chương 85-P2
Nàng đã quyết chí lấy Philip đuy Plexi rồi. Đó là quyết định hay nhất, một quyết định đem lại tất cả và đặt một dấu chấm cuối cùng cho sự thăng tiến và phục hồi địa vị của nàng. Nhưng nàng vẫn muốn được vài hình ảnh về con người mà nàng đã chọn làm chồng thứ hai. Nàng muốn thấy anh ta đáng yêu để nàng có quyền yêu anh ta.
Trong cơn bồng bột, ngay hôm sau, nàng chạy đến Ninông để hỏi cho ra:
– Chị nghĩ thế nào về Philip đuy Plexi?
Ả điếm cung đình chống ngón tay vào má ngẫm nghĩ:
– Tôi tìn rằng một khi hiểu rõ anh chàng người ta thấy anh chàng tệ hơn nhiều so với lúc mới biết. Nhưng nếu biết nhiều hơn nữa, người ta mới thấy anh chàng hay hơn lúc mới quen nhiều.
– Tôi không hiểu chị đấy, Ninông.
– Tôi muốn nói rằng anh ta không có một đức tính nào mà cái vẻ điển trai của anh ta hứa hẹn, ngay cả ước muốn được yêu. Trái lại, nếu ta đi sâu vào nữa thì sẽ thấy rằng anh ta tỏ ra lanh bởi lẽ anh chàng là đại diện của một hình mẫu hiếm hoi của một giống người hầu như đã tàn lụi. Anh ta là một quý tộc tiêu biểu nhất. Anh ta đang loay hoay, giãy giụa với những câu hỏi về luân lý, anh ta sợ đôi tất lụa của anh ta dính một vết bùn. Nhưng anh ta không sợ chết. Và bao giờ anh ta chết, anh ta sẽ chết đơn độc như một con sói, không thèm nhờ đến bất kỳ ai giúp đỡ. Anh ta chỉ thuộc về Nhà vua và chính mình thôi.
– Tôi không ngờ anh ta lại vĩ đại thế.
– Nhưng chị cũng không thấy cái nhỏ nhen của anh ta nữa, chị thân mến! Sự nhỏ nhen của một quý tộc chính cống là thứ di truyền. Tấm gia huy của anh ta từ đời này sang đời khác tách rời anh ta khỏi phần còn lại của loài người. Tại sao người ta luôn cho rằng cái hay và cái dở không thể tồn tại song song trong cùng một con người nhỉ? Một người quý phái là cả hai thứ vĩ đại lẫn nhỏ nhen…
– Thế anh ta đối với đàn bà thế nào?
– Philip ấy à… Chị thân mến, chị cứ tìm hiểu đi rồi cho em biết với.
– Có thật là anh ta tàn nhẫn với họ không?
– Nghe nói thế…
– Ninông này, chị kể chuyện chị ngủ với anh ta cho em nghe đi.
– Bà chị thân mến, em chỉ có thể nói với chị hai chữ: Trời ơi! Em có thể nói thêm rằng bao nhiêu mánh lới của em đều vất đi hết.
– Chị làm em sợ đấy, Ninông.
– Thực tình mà nói, anh chàng đẹp trai lạnh lùng ấy làm em mê mẩn. Người ta bảo anh ta rất vụng trong việc làm tình, xong em đâu có ngán cái kiểu hùng hục phổi bò, em thích bắt nó khuất phục kia. Thế là em mới dụ dỗ anh ta lên giường…
– Rồi s
– Chả sao cả. Thà nằm với thằng người tuyết ngoài sân còn hơn. Rốt cục anh ta thú nhận với em rằng em không kích thích anh ta được bởi lẽ anh ta chỉ coi em thân thiết như một người bạn. Em cho rằng anh ta căm ghét và tức giận thì anh ta mới lấy được phong độ.
– Anh chàng điên thật!
– Có lẽ… không, em thì em nói anh ta quá cổ lỗ thôi. Giá anh ta sinh sớm hơn năm chục năm mới phải. Mỗi lần trông thấy anh ta, em lại có cảm giác xúc động là lạ vì anh ta làm em nhớ lại thời trẻ của mình.
– Thời trẻ của chị ư, Ninông? – Angiêlic thốt lên, chằm chặp nhìn vào gương mặt tinh tế không một nếp nhăn của cô điếm quý phái. – Nhưng chị còn trẻ hơn cả em nữa mà!
– Không đâu, chị thân mến ạ. Thiên hạ hay an ủi đàn bà rằng thân thể tuy già nhưng tâm hồn vẫn trẻ. Với em thì ngược lại. Thân thể em còn trẻ. Ơn trời. Nhưng tâm hồn em tuy thế lại rất già. Thời xuân sắc của em là từ cuối triều trước cho đến đầu triều này. Cánh đàn ông khác rồi. Đâu đâu cũng thấy đánh nhau: Huygơnô, Thụy Điển, cuộc bạo loạn của đức ông Oóclêăng. Bọn trai chỉ biết đánh nhau chứ không biết yêu đương. Một lũ mọi rợ cổ áo đăng ten… Philip – chị có biết anh ta làm em nhớ đến ai không? Đến Mồng năm tháng Ba sủng thần của Luy 13. Tội nghiệp! Anh chàng si nàng Mariông Đơloocm. Nhưng Nhà vua cả ghen. Và giáo chủ Risơliơ lại không thiết gì đến chuyện sống chết của anh chàng. Cái đầu đẹp đẽ của Mồng năm tháng Ba đã rơi trên thớt chém. Thời ấy thật là nhiều bi kịch!
– Ninông, đừng có giở giọng bà lão với em thế. Nó chẳng hợp với chị tí nào đâu.
– Nhưng em buộc phải giở giọng bà lão để mắng chị tí chơi đây, Angiêlic. Vì em rất lo là chị đang lạc đường… Angiêlic, cô em bé bỏng của chị ơi, em là người đã được nếm một tình yêu to lớn nên đừng nói với chị rằng em đang si mê Philip như điếu đổ. Anh ta không xứng với em. Anh ta có thể làm em thất vọng hơn những người đàn bà khác đã thất vọng vì anh ta.
Angiêlic đỏ bừng mặt, khóe miệng nàng chuyển động như miệng
– Sao chị bảo rằng em đã được nếm một tình yêu lớn lao?
– Bởi vì cứ nhìn vào mắt em thì khắc biết. Thật hiếm có những người đàn bà mang theo trong đôi mắt cái nét buồn bã và lạ kỳ ấy. Phải, chị biết đối với em chuyện đó đã qua rồi. Bằng cách nào ư?… Em đừng bận tâm. Hoặc giả em được biết chàng đã cưới vợ, hoặc giả chàng lừa dối em, hoặc giả chàng đã chết….
– Chàng đã chết, Ninông!
– Thế là hay hơn cả. Vết thương lòng của em không nhiễm độc nhưng…
Angiêlic kiêu kỳ ngồi thẳng dậy:
– Thôi, không nói chuyện ấy nữa, Ninông!! Tôi muốn cưới Philip. Tôi phải lấy Philip. Chị không thể hiểu vì sao đâu. Tôi không yêu anh ta, đúng thế, nhưng anh ta hấp dẫn tôi. Bao giờ anh ta cũng hấp dẫn tôi. Và tôi luôn luôn nghĩ rằng một ngày nào đó anh ta sẽ là của tôi. Xin không nói thêm gì nữa….
***
Trở về nhà, Angiêlic bắt gặp anh chàng Philip bí ẩn kia trong phòng khách của nàng. Anh ta lui tới đây luôn nhưng những mưu đồ của Angiêlic vẫn không tiến thêm được bước nào.
Angiêlic đã thoáng tự nhủ hay là anh ta đến thăm Mari-Anhét, song khi cô em gái nàng đã vào tu viện dòng Cacmêlit ở khu ngoại ô Xanh Giắc để chuẩn bị cho lễ phục sinh, anh ta vẫn đến đều đều. Một hôm nàng nghe anh ta khen rằng cả Pari chỉ có nhà nàng mới được uống rosolio cho ra hồn.
Angiêlic rất hãnh diện với tài nội trợ của mình, và nàng không thấy có lý do gì để coi thường một món ăn nào. Nhưng việc này đã chạm tự ái của nàng. Nhẽ nào sắc đẹp và duyên nói chuyện không uốn hút Philip tí nào?
***
Xuân đến càng làm nàng cảm thấy trơ trọi, hơn một tuần chay nghiêm ngặt càng làm nàng yếu đi trông thấy. Nàng ngầm ấp ủ ý định lấy Philip, một hy vọng dữ dội đến mức nàng không đủ can đảm bỏ qua. Một khi trở thành nữ Hầu tước đuy Plexi, nàng có thể vào triều, có thể lấy lại được miếng đất máu mủ và tên tuổi mình, và có thể làm chủ tòa lâu đài trắng đẹp đã từng mơn trớn tuổi trẻ của mình.
Thần kinh nàng bị giằng xé bởi hy vọng và tuyệt vọng luân phiên, nàng muốn đến mụ La Voadanh để biết chắc được tương lai. Dịp ấy là do phu nhân Xcarông mang đến. Một trưa nọ bà ta đến thăm nàng:
– Angiêlic này, tôi đến gọi cô chỉ để nhờ cô đi đây với tôi một tí thôi. Cái ả Actênai bán trời không văn tự ấy bỗng dưng lại bày chuyện hỏi ý kiến – tôi chẳng biết về chuyện gì – một mụ thầy bói quái quỷ tên là Catơrin Môngvoadanh. Tôi nghĩ chỉ cần hai phụ nữ sùng tín là đủ cầu nguyện đẩy lui cái âm khí của quỷ dữ vào con bé liều lĩnh ấy rồi.
– Chị nói phải lắm, chị Frăngxoadơ ạ. – Angiêlic vội gật.
Được hai thiên thần của mình hộ tống, Actênai đờ Môngtêxpăng bước vào sào huyệt của mụ phù thủy, người run bắn lên vì sốt ruột nhưng không một mảy may sợ hãi. Đó là một ngôi nhà đẹp ở vùng ngoại ô Tămplơ, mụ phù thủy đang phát tài đã bỏ túp lều nát nơi một thời gian dài chú lùn Backarôn đã bí mật đưa đón khách đến cho mụ. Giờ thì dân tình đều tìm mụ thoải mái, chẳng phải giấu giếm gì cả.
Thông thường mụ tiếp khách trên một cái ghế giống một cái ngai phủ vải thêu những con ong vàng, nhưng trong cái ngày khác thường ấy, mụ Catơrin Môngvoadanh say khướt, những thói xấu của mụ chẳng thèm kiêng kị gì kẻ sang người hèn.
Vừa mới chân ướt chân ráo bước qua ngưỡng cửa buồng ngoài, ba bà thấy ngay mụ thầy bói này hôm nay coi như không làm ăn gì được.
Đưa cặp mắt lờ đờ ngắm nghía họ hồi lâu, mụ phù thủy mới từ trên ngai bước xuống xiêu xiêu vẹo vẹo lượn quanh rồi nhảy dựng lên tóm lấy tay Frăngxoadơ Xcarông đang sợ chết khiếp.
– Bà – Mụ nói – Bà có một vận hạn phi thường. Ta thấy Đại dương, rồi đến đêm tối, nối tiếp sau là Mặt trời chói rực bên trên. Đêm tối – đó là sự giàu có! Ta biết nó thế nào rồi! Không còn gì đen tối hơn nó giống hệt Đêm tối! Nhưng Mặt trời – đó là Vua. Này, thưa bà thân mến, Nhà vua sẽ yêu bà, thậm chí lại còn lấy bà nữa.
– Mụ nhầm đấy, Actênai nóng mặt quát – Ta mới là người đến hỏi mụ xem Nhà vua có yêu ta không đấy. Mụ nhầm lẫn hết rồi.
– Đừng quấy rầy nào, bà trẻ – mụ kia đáp lại bằng giọng nhỏ nhẹ. Ta chưa say đến nỗi lẫn lộn hai lá số của hai người đâu. Ai có phận nấy, đúng không nào? Bà đưa tay đây cho ta. Tay bà cũng có Mặt trời. Rồi thì May mắn. Phải, Nhà vua sẽ yêu cả bà nữa, nhưng ngài sẽ không lấy bà đâu.
– Ôn dịch bắt con mụ phù thủy say rượu đi! – Actênai lầu bầu và hầm hầm bỏ đi.
Nhưng La Voadanh quyết định phải nói hết những điều mụ biết cho cả ba người. Mụ cả quyết nắm tay Angiêlic, tròn mắt lên và gật gù.
– Một số phận kỳ lạ! Đêm tối nhưng lại cả Ngọn lửa. Ngọn lửa trùm lên tất cả.
– Tôi muốn biết tôi có lấy được một hầu tước không?
– Ta không thể nói đó là hầu tước hay là gì, nhưng ta thấy hai lần đám cưới. Đây, hai vệt nhỏ này đây. Rồi sáu đứa con…
– Trời đất ơi!…
– Rồi lại… những cuộc tình! Một, hai, ba, bốn, năm..
– Thôi mà, – Angiêlic cự nự, cố rút tay ra.
– Không, gượm đã nào! … Ngọn lửa mới thật lạ lùng. Nó thiêu đốt suốt cuộc đời bà… cho đến tận cùng. Nó bốc lên ngùn ngụt đến nỗi che lấp cả Mặt trời. Nhà vua sẽ yêu bà nhưng bà không yêu ngài chỉ vì Ngọn lửa.
Trên xe trở về, Actênai cằn nhằn:
– Mụ này không đáng một đồng xu sứt trong cả số tiền người ta trả. Chưa bao giờ tôi lại nghe một mớ hổ lốn nào như vậy. Nhà vua sẽ yêu bà!… Nhà vua sẽ yêu bà!.. Ai mụ cũng nói như nhau cả.
***
Angiêlic được tin của tiểu thư Paraxông. Nàng không chờ không đợi nó nên phải tốn rất nhiêu thời gian mới đoán được bà già tất xanh ấy nói gì bằng kiểu ngôn ngữ khinh khủng của mình. Bà này đến thăm nàng vào lúc ăn tối, lù lù từ màn đêm sương mù hiện ra như một con cú hắc ám, lùng nhùng những băng cùng dải, cặp mắt cứ xoáy vào người ta dò xét. Angiêlic mời bà ta ăn vài miếng bánh xèo bên bếp lửa. Bà Philônid kể lể tràng giang về người hàng xóm, phu nhân Gôfrây, người vừa nhận được món quà gửi chậm của một mối tình đúng phép, nghĩa là mười tháng sau ngày cưới cô ta đã sinh hạ một cậu trai, sau đó bà ta lại dông dài sự lo ngại của bà về những cục cưng yếu ớt của mình. Angiêlic đã tưởng bà ta muốn nói đến hai thân già cả của mình nhưng té ra bà muốn nói đến hai cái chân bị chai đau quá. Rốt cuộc, sau một hồi bới lông tìm vết, mổ xẻ các xúc cảm, và bình phẩm linh tinh, sau một chặp nhìn mình đập vào kính cửa sổ, bà mới bắt vào đề:
– Nhân tố thứ ba thế là rơi, – bà Philônid hết sức khoái trá phát ra mẩu tin đó, xong lại quyết định thể hiện nó như mọi người phàm tục khác, – Cô biết phu nhân đờ Lamoanhông sắp gả chồng cho con gái chưa?
– Phúc cho bà ấy quá! Cô con gái không đẹp nhưng được cái thừa tiền để kiếm một đám khá đấy.
– Cô, vẫn chẳng hiểu như ngày nào, cô nương thân mến ạ. Quả thật chỉ nhờ có món hồi môn mà cái của nợ bé như chuột nhắt kia mồi chài được một chàng khôi ngô tuấn tú như Philip đuy Plexi chứ.
– Philip à?
– Thế cô không nghe người ta kháo nhau à? – bà Philônid hỏi nheo nheo cặp mắt thiên lý nhỡn của mình.
Angiêlic đã bộc lộ mình. Nàng nhún vai đáp:
– Có thể là nghe rồi nhưng tôi không tin. Philip đuy Plexi không thể hạ mình đi lấy con gái của ông quan tòa, một người tuy giữ chức vụ cao nhưng lại xuất thân hạ tiện.
Bà gái già cười khẩy:
– Một gã nông phu ở thái ấp của tôi vẫn thường nói: “Tiền chỉ có tìm thấy ở dưới đất và phải cúi xuống mà nhặt”. Ai cũng biết là anh chàng đuy Plexi bao giờ cũng túng. Anh ta đánh bạc bạt tử trong điện Vecxây. Anh ta đã tiêu hết gia sản để lo sắm trang bị trong chiến dịch trước rồi; anh ta có hẳn một đàn mười con la theo sau, chở thìa, dĩa vàng và thôi thì đủ thứ bà rằn. Lụa may lều của anh ta thêu thùa rất sang đến nỗi bọn Tây Ban Nha nằm trong chiến hào cứ lấy nó làm đích mà nã… Xin đảm bảo với cô rằng cái anh chàng đào mỏ vô tình ấy tuy thế cũng đẹp mã đến phát điên lên được…
Angiêlic cứ mặc bà ta độc thoại. Sau cảm giác bán tín bán nghi lúc đầu, bây giờ nàng mới thấy chán ngán thất vọng. Ngưỡng cửa cuối cùng phải bước qua để rốt cuộc được tắm mình dưới nắng của đấng thiên tử – cuộc hôn nhân với Philip – đã sụp đổ. Việc đó nàng vẫn biết là khó lắm và có thể nàng không đủ sức xoay sở, nàng đã chiến bại, đã bị loại… Nàng bất quá chỉ là một chị bán sôcôla sức mấy mà ngoi ngóp lên ngang tầm với giới quý tộc vốn đã không hoan nghênh nàng lắm? Nàng đã được chấp nhận. Nhưng không hoan nghênh… Vecxây!… Vecxây! Sự kỳ ảo của cung đình, hào quang của Thiên tử! Philip! Thần chiến tranh đẹp trai cao xa khó với!… Nàng có thể sẽ rơi xuống lại tầng lớp trưởng giả. Và các con nàng không bao giờ trở thành quý tộc…
Đắm chìm trong suy tư, nàng không nhận thấy thời gian đang trôi qua. Ngọn lửa đã tắt trong lò sưởi, cây nến bc khói.
Angiêlic nghe thấy bà Philônid the thé gọi Flipô lúc ấy đang thập thò ngoài cửa:
– Đồ toi cơm kia, vào sửa lại xem nào.
Flipô đứng há hốc mồm, thấy vậy Angiêlic bèn thản nhiên dịch lại:
– Anh hầu, khêu lại bấc nến đi.
Bà Philônid đứng lên, có vẻ thỏa mãn:
– Trông cô buồn bã quá cô bạn ạ. Thôi, cô ở lại với cái trầm tư mặc tưởng của cô nhé…
Đêm ấy Angiêlic không tài nào ngủ được. Sáng ra nàng đi lễ. Trên đường về nàng rất trầm mặc. Tuy vậy nàng vẫn chưa quyết bề nào, rồi khi đến giờ đi dạo buổi chiều, bước lên xe nàng vẫn không biết mình sẽ làm gì.
Nhưng nàng đã chăm chút trang điểm rất kỹ.
Vừa vuốt lại xiêm áo, nàng vừa thầm mắng mình, thui thủi trong xe một mình một bóng. Tại sao hôm nay nàng lại diện chiếc áo dài mới với ba chiếc váy chồng lên nhau – một màu hạt dẻ, một màu lá thu, một màu nõn chuối? Một tấm thêu kim tuyến mỏng đính đầy ngọc trai hệt như một tấm mạng nhện lóng lánh sương trên nhành cây phủ bên ngoài lớp váy trên cùng, áo choàng và áo chẽn. Đăng ten trên cổ áo và cổ tay đính những tấm thêu vừa khít màu xanh lá cây. Angiêlic có riêng một loại đăng ten do xưởng may của ngài Alăngxông làm cho nàng theo mẫu của ngài Moan, thợ trang trí của hoàng gia. Angiêlic đã để dành sẵn thứ trang sức vừa sang trọng vừa đứng đắn này cho các cuộc tụ họp của các mệnh phụ kiểu như phu nhân dAnbrê vẫn tổ chức, nơi người ta trò chuyện một cách hết sức bông phèng. Angiêlic biết rằng y phục của nàng rất hợp với nước da màu, tuy có làm nàng cứng tuổi hơn một chút.
Nhưng tại sao nàng lại mặc tất cả những thứ đó đi dạo? Phải chăng nàng định làm choáng mắt anh chàng Philip kênh kiệu hay gây lòng tin cậy bởi vẻ đứng đắn trong cách ăn mặc của nàng?… Nàng quạt lấy quạt để để cố làm nguội cơn nóng đang dâng lên má mình.