Đọc truyện Tình sử Angélique – Chương 78
Hiểu rằng sớm muộn rồi sẽ đến lượt mình, Hầu tước La Valie quyết định đến biệt thự Bixrông, nơi Luy 14 thu xếp cho cô nhân tình ở, để thú tội với chị. Mặc dù sợ chết khiếp nhưng Luydơ La Valie vẫnhuyên cậu em thú nhận hết tội với Nhà vua.
Cậu em nghe theo.
– Trừng trị ngươi thẳng tay ta không nỡ, hơn nữa lại làm đôi mắt tuyệt vời mà ta yêu dấu phải nhỏ lệ. – Hoàng thượng phán – Ngươi hãy rời khỏi Pari mà đi về trung đoàn ngươi ở Rutxidông đi. Ta sẽ dẹp vụ tai tiếng này.
Nhưng việc đó té ra không phải dễ. Vụ tai tiếng đâu có chịu bị dẹp. Bất chấp bắt bớ, tù đầy và tra tấn. Mỗi ngày lại xuất hiện một tên mới như thường. Chẳng mấy nữa sẽ đến lượt Hầu tước La Valie, Hiệp sĩ Lôren và tên của Hoàng đệ. Tất cả các nhà in đều bị theo dõi và lục soát. Phần lớn dân bán báo ở Cầu Mới đã bị tống vào ngục tối của Pháo đài.
Nhưng những bài vè vẫn cứ lọt được vào tận cung Hoàng hậu.
Các lối ra vào cung điện Luvrơ đều bị kiểm soát gắt gao, các cổng đều được canh gác như cổng pháo đài. Bất kỳ người nào vào đây lúc sáng sớm: người gánh nước, cô đưa sữa, chú hầu… đều bị lục soát khắp người. Các cửa sổ và hành lang đều được cắt lính gác. Không một ai có thể ra vào Luvrơ mà không bị phát hiện.
– Một người thì chịu, nhưng biết đâu chỉ nửa người thôi? – Đêgrê ngẫm nghĩ, càng thêm nghi ngờ chú lùn Backarôn của Hoàng hậu, là đồng đảng của Angiêlic.
Bọn ăn mày ở góc phố là tay chân của nàng dễ dàng giấu truyền đơn trong các mớ giẻ rách và đem trải chúng ở bậc thềm các nhà thờ và tu viện. Bọn dao búa đêm đêm vẫn chặn đường trấn lột dân chúng có thể sẽ “bồi thường” cho họ vài tờ truyền đơn mà đọc cho “đỡ tủi”. Hoặc như các cô hàng hoa, hàng trái cây của Cầu Mới, hoặc ông Mathiơ-béo lấy cớ đem giấy miễn thuế đến cho khách hàng danh giá rồi phân phát cho họ các bài vè của Thi sĩ du đãng.
Rồi cuối cùng, tuy vậy không phải là kém phần quan trọng, chính là Trôn-gỗ, một Hành-khất-Đại-đế mới mà một đêm không trăng không sao, Angiêlic đã gửi đến sào huyệt của hắn ta ba hòm đầy truyền đơn nêu tên năm hung thủ cuối cùng. Việc vây ráp các hang ngầm ở vùng ngoại ô Xanh-Đơni thật chẳng thú vị
Dù cảnh sát và hiến binh có canh phòng kỹ đến đâu cũng không thể rải khắp nơi được. Đêm đen vẫn bao trùm, nữ Hầu tước của các Thiên thần được quân mình giúp đỡ vận chuyển được các hòm truyền đơn từ xóm Đại học sang hang ổ của tên Trôn-gỗ an toàn.
Hai giờ sau, cảnh sát ập đến bắt được tay chủ máy in và kẻ đi thuê gã. Một gã phát truyền đơn đang nằm nhà lao vì bị bọn đao phủ xối cho năm ấm nước lạnh nên phải phun ra tên ông chủ máy in. Ở nhà ông chủ máy in, chúng tóm được tang chứng rành rành nhưng không moi được gì thêm. Nhiều người vẫn ấp ủ hy vọng rằng tờ truyền đơn cuối cùng sẽ không còn nữa, nhưng đến sáng Pari lại được biết chuyện Hầu tước đờ Toocmer nhút nhát, đáng lẽ phải che chở cho chú bán bánh thì hắn lại bỏ của chạy lấy người sau khi nói lời từ biệt:
– Chào các vị, tôi xin kiếu về ôm bà Hầu tước đờ Rakênô đây.
Hầu tước đờ Rakênô thừa biết vợ mình bội bạc, nhưng khi nghe chuyện đó được gào ầm đường, lão thấy mình buộc phải ra thách kẻ tình địch so gươm. Cuộc đấu kết thúc và đức lang quân thiệt mạng. Ngài đơ Toocmer đang mặc áo choàng thì Huân tước đơ Giexvrơ xuất hiện và đọc trát bắt hắn. Vì chưa biết về bài vè hạch tội nên Hầu tước đơ Toocmer cứ tưởng mình bị nhốt vào ngục Baxtiơ vì tội đấu gươm.
– Chỉ còn bốn nữa thôi! Chỉ còn bốn nữa thôi! – bọn nhóc kéo rồng rắn ngoài đường hò hét om sòm như đi hội.
– Chỉ còn bốn nữa thôi! Chỉ còn bốn nữa thôi! – đám dân đen gào oang oang dưới các cửa sổ hoàng cung.
Ngự lâm quân phải dùng gậy giải tán đám đông.
***
Bị xua đuổi khắp hang cùng ngõ hẻm, c Clod-Pơti phải trốn ở nhà Angiêlic. Trông hắn xanh hơn, tuy râu mọc rậm rì khắp mặt.
– Lần này xem ra có mùi thịt nướng rồi đấy, cô em, – hắn nhăn nhó cười nói – Tôi có cảm tưởng rằng tôi không thoát nổi lưới chúng đâu.
– Đừng nói thế. Hàng trăm lần chính anh bảo tôi rằng không bao giờ anh bị treo cổ cơ mà.
– Người ta nói là một chuyện, còn xem có đủ sức không đã chứ. Nhỡ ra có trục trặc, sức lực thoát hết ra rồi lúc ấy mới biết được.
Hắn bị thương lúc nhảy qua cửa sổ vì phải đập vỡ kính và vặn gãy khung cửa sổ. Nàng ép hắn nằm xuống giường, băng bó và cho hắn ăn. Hắn theo dõi từng cử động của nàng rất kỹ, và nàng băn khoăn không nhận thấy ánh mắt giễu cợt thường ngày trong mắt hắn nữa.
– Cô em quả là một nữ quái. – hắn nói đứt đoạn, – Giá ta đừng bao giờ gặp và đừng yêu em. Ngay từ lúc cô em đánh thức ta dậy trên cái thuyền cỏ nọ, ta đã biết ngay cô em muốn ta làm đầy tớ.
– Clod…- nàng đau đớn kêu lên, – tại sao anh cứ định gây sự với tôi thế nhỉ? Tôi… tôi cảm thấy anh rất gần gũi, anh sẵn sàng làm mọi việc tốt cho tôi. Nhưng nếu anh muốn, tôi sẽ cố giữ ý tứ với anh hơn.
Nàng ngồi xuống mép giường, nắm bàn tay hắn và âu yếm áp vào má mình.
– Chàng thi sĩ của tôi…
Hắn giật tay ra và nhắm mắt lại.
– Chà, – hắn nói, – đó là cái tệ hại nhất với ta. Hễ gần cô em hơn ta lại mơ thấy một cuộc đời luôn có em bên cạnh. Ta lại bắt đầu suy tính như bất kỳ thằng ngốc nào trong đám thị dân đáng kính kia. Ta lại tự nhủ: giá như tối tối ta được trở về căn nhà sáng sủa, ấm cúng và có nàng đang đợi ta thì thú biết bao! Giá đêm nào cũng thấy nàng trên giường ta, ấm nóng, mũm mĩm và chiều chuộng ham muốn của ta thì hay biết bao! Ta những mong có một cái bụng bệ vệ, ra đứng ngoài hiên chiều chiều m với hàng xóm và gọi nàng là “bà xã tôi”. Đó là điều cô em biết làm cho một gã trai, từ đó ta cảm thấy rằng các bàn ghế trong quán quá cứng khó mà ngủ được, rằng dưới bụng con ngựa đồng sao mà lạnh lẽo, rằng sao mà trên đời này ta lại đơn độc như một thứ nửa người nửa ngợm không hàm thiếc vậy…
– Anh nói hệt như Calăngbrơđen ấy. – Angiêlic mơ màng thốt lên.
– Cả hắn cũng bị cô em đánh gục nốt, bởi vì bản chất cô chỉ là một ảo ảnh, phù sinh như cánh bướm, xa vời, trong suốt, vô hình…
– Anh sắp rời khỏi Pari rồi, – nàng nói dứt khoát. – Phận sự của anh sẽ kết thúc khi nào những bài vè đã viết xong, in xong và được cất giấu kín đáo.
– Rời khỏi Pari? Nhưng ta biết đi đâu?
– Về với bà vú già của anh, người đàn bà mà anh kể tôi nghe dạo nọ, về chuyện bà ấy cõng anh lên núi Giuyara ấy. Mùa đông đến nơi rồi, đường sá sẽ ngập tuyết và không ai còn thấy anh ở đây nữa. Anh sẽ rời khỏi nhà tôi, ở đây không còn an toàn lắm đâu, tốt nhất là sang bên Trôn-gỗ mà náu tạm. Ngay đêm nay, vào lúc nửa đêm, anh hãy ra đằng cổng Môngmác, đằng ấy xưa nay canh gác không nghiêm ngặt lắm. Anh sẽ thấy ở đấy có một con ngựa và trong túi yên đã có tiền và một khẩu súng lục cho anh.
– Tuân lệnh, thưa bà hầu tước, – hắn vừa ngáp vừa trả lời.
Đoạn hắn đứng dậy đi.
Sự ngoan ngoãn của hắn khiến Angiêlic lo ngại hơn bất kì một trò liều lĩnh dại dột nào. Đó là sự mệt mỏi, nỗi lo sợ hay hậu quả của vết thương? Trông hắn như kẻ mộng du vậy. Trước khi ra đi, hắn nhìn nàng thật lâu, không hề thoáng một nét cười.
– Thôi, – hắn nói – cô em mạnh mẽ lắm, bọn chúng tôi cô em cứ việc bỏ lại dọc đường.
Nàng không hiểu hắn định nói gì. Từ ngữ không còn thấm vào ý thức của nàng và thân thể nàng đau như dần. Nàng không chờ cho bóng dáng nhỏ nhoi đen thẫm của Thi sĩ du đãng chập choạng đi khuất dưới làn mưa bụi.
Đến trưa nàng ra khu bán gia súc trong chợ Xanh-Giécmanh mua một con ngựa bằng một phần tiền nàng dành dụm được, sau đó lại đến phố Thung lũng Tình yêu mượn khẩu súng lục của Xinh-trai.
Cả bọn thỏa thuận với nhau rằng khoảng nửa đêm Xinh-trai, Mẫu-đơn và bọn lâu la sẽ đưa ngựa ra cổng Môngmác. Clod-Pơti sẽ đón chúng ở đấy với mấy tên tin cẩn của Trôn-gỗ nữa. Toán vũ trang này sẽ hộ tống hắn ra ngoại ô về nông thôn.
Vạch xong kế hoạch, Angiêlic thấy hơi yên tâm. Buổi chiều nàng đến Dục anh viện rồi lên căn buồng áp mái, nơi nàng gửi David. Thằng bé sốt cao vì vết thương của nó bắt đầu làm mủ do không được thuốc thang đầy đủ.
Về đến nhà, Angiêlic bắt đầu ngồi đếm giờ. Bọn trẻ và người làm đã ngủ cả; con khỉ Picôlô đã chui vào gầm lò sưởi. Chống cùi tay lên đầu gối, Angiêlic ngồi nhìn ngọn lửa. Hai giờ nữa, một giờ nữa, Clod-Pơti sẽ thoát. Nàng sẽ dễ thở hơn, bấy giờ nàng sẽ lên giường và cố ngủ một lát. Từ ngày quán Mặt nạ đỏ bị đốt, hầu như nàng không biết ngủ là gì.
Có tiếng vó ngựa vang trên mặt đường rải đá rồi dừng lại. Có tiếng gõ cửa. Tim đập dồn, nàng đẩy then cửa.
– Tôi đây, Đêgrê đây.
– Ông đến với tư cách là bạn hay cảnh binh đây?
– Cứ mở cửa ra, có gì tôi sẽ nói sau.
Nàng kéo chốt cửa ra, nghĩ rằng cuộc viếng thăm của viên cảnh sát chắc chẳng hay ho gì, nhưng trong thâm tâm nàng lại muốn gặp Đêgrê hơn là ngồi lại một mình với cảm giác tiếng đồng hồ như từng giọt chì nóng chảy rớt xuống trái tim.
– Thế Xoócbon đâu? – nàng hỏi.
– Đêm nay nđi với tôi.
Nàng nhận thấy dưới lớp áo choàng ông ta mặc bộ đồ nịt thêu rua đen, thắt nơ và cổ tay đăngten. Với thanh gươm và đôi ghệt có đinh thúc ngựa, trông ông ta có vẻ như một quý tộc cấp thấp nhà quê đang hãnh diện vì được ra tỉnh.
– Tôi vừa mới ở nhà hát ra, – ông ta hào hứng kể. – Một công vụ tế nhị với một công nương xinh đẹp…
– Ông thôi không đi tìm tay đặt vè bôi mực nữa à?
– Như vậy có lẽ là vì trong trường hợp này tôi không thể dốc hết sức…
– Ông bỏ hết mọi việc liên quan đến vụ này à?
– Không hẳn. Bà biết đấy, tôi được hoàn toàn tự do mà. Người ta biết rằng tôi có cách làm riêng.
Ông lại gần lò sưởi hơ tay cho ấm, đôi găng đen và mũ bỏ lên ghế đẩu.
– Sao ông không đầu quân cho Nhà vua? – Angiêlic hỏi, ngắm nghía cái dáng vẻ năng nổ ở tay cựu luật sư quèn. – Trông ông cũng chững chạc đấy và không phải ngốc nghếch…. Cứ ngồi yên đây, tôi sẽ đem cho ông một cốc rượu với một ít bánh.
– Thôi, cám ơn! Tuy bà có lòng tốt nhưng tôi thiết tưởng tôi nên chuồn là hơn. Tôi còn bận chút việc ở cổng Môngmác.
Angiêlic giật thót, liếc nhìn đồng hồ, đã mười một giờ rưỡi rồi. Nếu Đêgrê định đi tuần ở cổng Môngmác bây giờ thì rất có khả năng anh ta sẽ chạm trán với Thi sĩ du đãng và đồng bọn. Việc ông ta muốn ra cổng Môngmác là ngẫu nhiên hay con quỷ đội lốt người này đã đánh hơi thấy gì rồi? Không, không thể thế được. Trong chớp mắt nàng quyết định ngay.
Đêgrê đã khoác áo.
– Xong xôi rồi đấy! – Angiêlic ngăn lại. – người đâu lại có kiểu quái gở thế nhỉ! Nửa đêm gà gáy ông đến lôi tôi ra khỏi giường rồi lật đật bỏ đi thì thật quá lắm.
– Nào tôi có lôi bà ra khỏi giường đâu. Thậm chí bà còn chưa thay đồ cơ mà. Bà đang mơ màng bên ngọn lửa đấy chứ.
– Phải rồi… tôi đang phiền não. Ông lại ngồi đây nào.
– Không, – ông ta đáp, tay cài lại cổ áo. – Càng nghĩ tôi càng thấy phải nhanh chân lên mới được.
– Ôi chao, cái thứ đàn ông các người! – nàng phụng phịu trách. Nàng cố moi óc tìm cách giữ ông ta lại.
Nàng sợ nếu để mặc Đêgrê đi ra cổng Môngmác thì chắc chắn anh ta đụng đầu gã Thi sĩ, cái đó không chỉ nguy hiểm cho Clod-Pơti mà cho cả Đêgrê nữa. Viên cảnh sát có súng và kiếm, nhưng bên kia cũng được vũ trang và đông hơn. Vả lại không có Xoócbon đi theo. Dù sao cuộc chạy trốn của Clod-Pơti cũng không thể gây ra đánh nhau to được bởi lẽ viên đại úy cảnh sát có cơ bị hạ gục ngay đầu nước. Nàng đã tính trước nước cờ rồi.
– Ồ, thế này thì tệ thật! – Angiêlic nghĩ thầm. Nếu mình không giữ chân ông ta thêm mười lăm phút thì không biết Chúa trời sẽ bắt tội mình thế nào đây!
Nàng theo ông ta ra gian ngoài, rồi khi ông ta đã đặt tay lên quả nắm cửa, nàng liền để tay lên ông ta. Cái cử chỉ âu yếm ấy xem ra đã làm anh chàng ngạc nhiên. Ông ta hơi lưỡng lự.
– Chúc bà ngủ ngon. – ông ta cười nói.
– Ông mà bỏ đi thì tôi ngủ ngon sao đành, – nàng lẩm bẩm. – Đêm dài ơi là dài… khi chỉ có một mình một bóng.
Đoạn nàng ngả người áp má vào vai ông ta.
“Mình xử sự hệt như con điếm thôi, – nàng nghĩ, – nhưng đừng tưởng bở! Chỉ cần hôn hít chút đỉnh là mình đủ thời an rồi. Còn nếu anh ta dấn tới thì đã sao? Nói cho cùng thì hai đứa cũng quen nhau từ lâu rồi cơ mà”.
– Chúng mình biết nhau đã khá lâu rồi, Đêgrê, – nàng nói lên thành tiếng – Đã bao giờ ông nghĩ rằng giữa chúng mình…
– Phải chăng bà định làm điên đầu một thằng đàn ông, – Đêgrê bối rối nói. – Có chuyện gì với bà đêm nay vậy?
Song bàn tay ông ta đã rời nắm cửa và ôm ngang vai nàng. Rất chậm, như thể miễn cưỡng, bàn tay kia từ từ nhấc lên vòng quanh eo người thiếu phụ. Tuy nhiên ông ta vẫn không ghì lấy nàng. Ông ta giữ nàng như đỡ một vật mong manh dễ vỡ mà không biết làm gì. Thế nhưng nàng vẫn cảm thấy trái tim viên cảnh sát Đêgrê đập đã hơi mạnh. Nhẽ nào làm điên đầu một gã đàn ông vững vàng tự chủ như thế này mà lại không thú vị?
– Không, – cuối cùng anh ta lên tiếng, – Không bao giờ tôi dám nghĩ chúng ta lại có thể nằm với nhau. Với tôi thì tình yêu là một cái gì hết sức tầm thường. Bởi vậy, cũng như đối với nhiều thứ khác, tôi không quen nổi chuyện trăng hoa và nó cũng không hấp dẫn tôi. Đói rét thiếu thốn và sự hành hạ của chủ, với tôi cũng chẳng mùi mẽ gì. Tôi là người của nhà thổ và hắc điếm. Thứ tôi đòi hỏi ở đàn bà là cô ta ngoan ngoãn và khỏe mạnh, một đồ vật mà ta muốn làm gì thì làm. Nói trắng ra, bà không phải là loại người tôi cần, quý bà thân mến ạ.
Nàng lắng nghe với đôi chút ngỡ ngàng, tì đầu vào vai ông ta, nàng cảm thấy sau lưng hơi nóng của đôi tay Đêgrê. Ông ta dửng dưng trước mặt nàng như ông ta làm bộ. Một người đàn bà như Angiêlic đời nào lại nhầm trong những chuyện kiểu này. Giữa nàng với Đêgrê có quá nhiều thứ ràng buộc. Nàng bật ra một tiếng cười cố nén:
– Ông cứ làm như tôi là cái loại lẳng lơ… không khoái, như ông vừa nói đấy. Chẳng nhẽ ông không thèm muốn vẻ sang trọng trong quần áo và nhà cửa của tôi hay sao?
– Ô, quần áo thì có làm gì. Xưa nay bà vẫn giữ mãi cái vẻ kẻ cả chứa đựng trong ánh mắt bà mà từ cái ngày xa xưa khi một gã luật sư hạng bét được dắt tới giới thiệu cho bà tôi đã từng thấy.
– Từ đó tới giờ có nhiều cái thay đổi rồi, Đêgrê ạ.
– Nhiều cái sẽ còn đổi thay và trong đó có cả sự kiêu ngạo của người đàn bà mà cha ông từng sát cánh chiến đấu với Hiền vương – Giăng đệ nhị trong trận Poachiê năm 1356 nữa.
– Ông thì ai có chuyện gì cũng biết cặn kẽ, đúng là cái đồ mật thám!
– Vâng… cũng như gã Thi sĩ du đãng bạn bà thôi.
Ông ta nắm vai nàng tuy nhẹ nhưng rất chặt, đẩy nàng ra xa và nhìn thẳng vào mặt nàng:
– Sao…? Có đúng là hắn có đến cổng Môngmác vào lúc nửa đêm hôm nay không?
Nàng run lên tuy nghĩ rằng nguy hiểm đã qua rồi. Xa xa chuông đồng hồ điểm những nhịp cuối cùng của nửa đêm. Đêgrê bắt gặp vẻ đắc thắng trong ánh mắt của nàng.
– Phải… Phải, muộn quá rồi, – ông ta trầm ngâm gật đầu, mồm lẩm bẩm.- Sao mà lắm người tính đón nửa đêm ở cổng Môngmác đến thế chứ! Cả quan tổng trấn cùng hai chục tay cung thủ của pháo đài nữa. Giá tôi đến sớm hơn một chút chắc tôi đã khuyên họ đi đâu đó mà chờ… Hoặc mở lối rìa ngoài bằng đường nào khác cũng được… Nhưng giờ thì tôi chắc rằng… phải, dám chắc là đã quá muộn rồi.
Sáng sớm, Flipô đi chợ mua sữa tươi cho bọn trẻ. Angiêlic vừa mới chợp mắt chập chờn thì nghe thấy anh ta ba chân bốn cẳng chạy về. Quên gõ cửa, anh ta thò cái đầu rối bù của mình qua khe cửa, mắt mũi trợn ngược như muốn bật khỏi tròng.
– Thưa bà Hầu tước của các Thiên thần, – anh cu lắp bắp. – Con vừa trông thấy … Thi sĩ du đãng ngoài quảng trường Grevơ.
– Sao lại ngoài quảng trường Grevơ?…- nàng hỏi lại. – Thế thì anh ta điên thật rồi. Anh ta làm gì ở đấy mới được chứ?
– Anh ta thè lưỡi ạ. – Flipô đáp. – Anh ta bị treo cổ lên