Tình sử Angélique

Chương 77


Đọc truyện Tình sử Angélique – Chương 77

Cũng như lần đầu nàng tìm thấy Clod-Pơti đang ngủ trong xà lan cỏ khô ở gần Binh công xưởng. Nàng đánh thức hắn dậy và kể cho hắn nghe sự kiện đêm qua. Mọi hy vọng của nàng đã tan tành mây khói. Đám tay chơi băng giải đầy người đã một lần nữa xéo nát cuộc đời nàng như một đoàn thổ phỉ tàn phá những nơi chúng tràn qua.
– Anh phải báo thù cho tôi, – nàng nằng nặc, cặp mắt lóe lên kích động. – Chỉ có anh mới làm nổi việc đó. Chỉ một mình anh, vì anh là địch thủ đáng gờm nhất của chúng. Đêgrê bảo thế mà.
Nhà thơ ngoác hàm ngáp một tiếng thật to, đoạn dụi đôi mắt nhợt nhạt vẫn còn ngái ngủ.
– Cô quả là một người đàn bà lạ lùng, – cuối cùng hắn lên tiếng.
Hắn ôm ngang eo lưng nàng kéo lại. Nàng sốt ruột vùng ra.
– Dỏng tai lên mà nghe tôi nói đây này. Cô em không còn là một cô gái bình thường nữa mà đã là một bà lớn quen sai phái rồi đấy. Được thôi, tôi xin chờ lệnh của quý bà, thưa phu nhân hầu tước. Dù sao tôi cũng đã có chủ ý rồi. Cô em muốn tôi bắt đầu từ ai đây? Từ Briăng nhé? Tôi nhớ hắn đã ve vãn tiểu thư La Valie và ao ước cô nàng được tô vẽ thành Mađơlen. Từ dạo đó, Nhà vua khó mà chịu được hắn. Chúng mình dâng con ngỗng Briăng này cho Hoàng thượng xơi vậy.
Gã quay bộ mặt trắng trẻo đẹp trai về phía mặt trời mọc.
– Phải, món này xơi được đấy. Tài quảng cáo của Ginhe tiên sinh sẽ rất chóng vánh trong việc phóng đại tiếng nghiến răng của tôi chĩa vào các nhà cầm quyền. Không biết tôi đã kể cho cô nghe chuyện trước đây cậu quý tử của Ginhe tiên sinh đã từng bị kết án khổ sai vì đức tính muốn biết cái tội vơ vẩn ấy chưa nhỉ? Một món tuyệt vời đấy chứ?
Đoạn móc trong áo ra cây bút lông ngỗng cũ kĩ, nhà thơ du đãng bắt đầu sáng
Ngày đã rạng, chuông nhà thờ và tu viện gióng giả chào đón các Thiên thần.
***
Về cuối buổi sáng, Đức Vua rời tiểu giáo đường nơi ngài dự lễ Mixa và đi xuyên qua tiền sảnh lố nhố những kẻ chờ được tiếp kiến. Ngài nhận thấy mặt sàn vương vãi những tờ giấy trắng mà một gã hầu đang luống cuống thu nhặt như thể vừa mới trông thấy. Một lát sau, lúc xuống cầu thang để vào nội điện, Luy 14 lại thấy những mảnh giấy và ngài tỏ ý bực bội.
– Chuyện gì thế này? Cứ như lá mùa thu rơi trên đường Hoàng hậu thế này. Đưa đây ta xem nào.
– Tâu Hoàng thượng, cái đồ nhảm nhí này chẳng hay ho gì đâu ạ…
– À, để đấy ta xem sao, – Nhà vua đáp, sốt ruột chìa tay ra, – Chắc lại cái trò ăn nói bậy bạ của tên Thi sĩ du đãng chết tiệt ở Cầu Mới, cái thằng vẫn lẩn như chạch khỏi ngón tay của các cung thủ mà vãi các thứ ô uế vào cung điện của ta, ngay dưới chân ta đấy thôi. Khanh làm ơn đưa đây ta xem nào… Quả nhiên là hắn! Nếu thấy quan Tổng trấn và Thị trưởng Pari ở đâu các khanh hãy nhắn lại cho họ rằng ta có lời ban khen đấy…
***
Ngồi vào bàn ăn trước ba chú gà gô nhồi nho khô, một liễn cá, đĩa thịt nướng với dưa chuột và một đĩa lưỡi cá voi tẩm bột rán, Luy 14 đặt lên bàn cạnh mình một mẩu giấy nhàu nát, mực in còn chưa ráo dính cả vào ngón tay ngài. Đức Vua vốn ăn như hùm và từ lâu đã học được cách chế ngự tình cảm, thành thử vừa ăn vừa đọc cũng không hề khiến ngài mất ngon. Nhưng khi ngài đọc xong thì sự im lặng nặng nề như trong hầm mộ trùm xuống gian phòng nơi xưa nay vua tôi vẫn thường trò chuyện vui vẻ với nhau
Bài vè được viết bằng thứ ngôn ngữ thô tục, lỗ mãng nhưng từ nào từ nấy đều đau nhói như ong châm.
Bài vè thuật lại cá chiến tích của ngài Briăng, sủng thần số một của Nhà vua, kẻ không chỉ toan nẫng “nàng tiên có mái tóc như ánh trăng rằm” của ông Vua đã ban cho hắn đủ thứ. Không chỉ luôn gây bao tai tiếng xung quanh việc bỏ vợ mà đêm qua lại còn mò đến một quán ăn trên phố Thung lũng nghèo. Tại đó, chàng trai can trường này cùng với các chiến hữu thoạt tiên đã đánh lén một chú bán bánh, sau đó xỉa cho chú nọ mấy nhát gươm. Chúng còn đánh tử thương ông chủ quán, chém toác đầu đứa cháu trai của khổ chủ, hãm hiếp cháu gái ông ta rồi say máu đốt rụi luôn cả quán.
– Lạy thánh Đơni! – Nhà vua kêu lên – Nếu đúng thế, thì Briăng đáng tội treo cổ. Các khanh có ai nghe vụ này chưa?
Quần thần ấp úng tâu rằng về các sự kiện đêm qua, họ không tường lắm. Nhà vua bèn quay sang gã thị đồng hầu yến, hỏi độp:
– Còn chú em này hẳn phải thóc mách như bọn trẻ cùng lứa với chú, hãy nói ta nghe xem sáng nay có chuyện gì trên Cầu Mới nào?
Chú em đỏ bừng mặt nhưng đáp lại cũng không được nhanh nhẩu lắm:

– Tâu bệ hạ, người ta bảo rằng những điều tên Thi sĩ du đãng viết là đúng và chuyện đó vừa xảy ra đêm qua tại quán Mặt nạ đỏ. Lúc ấy thần cùng mấy người bạn vừa đi dự tiệc về tới đó thì thấy đám cháy và chúng thần đã chạy đến xem. Nhưng chuyện này các giáo sĩ Capuxanh biết rõ hơn. Cả quận đã nhốn nháo vũ trang rồi ạ.
– Họ có nói đám cháy là do mấy nhà quý tộc đốt không?
– Tâu bệ hạ, có ạ. Nhưng người ta không biết tên vì bọn kia mang mặt nạ ạ.
– Khanh còn biết gì nữa nàNhà vua xía cặp mắt vào chú thị đồng. Chú này đã là một thị thần lọc lõi nên chưa run đến nỗi thất thố trong lời ăn tiếng nói để hại đến công danh. Tuy nhiên, bị khuất phục bởi cái nhìn dò xét của ánh mắt quyền uy kia, chú cúi đầu lẩm bẩm:
– Tâu bệ hạ, thần trông thấy thi thể của người bán bánh. Anh ta đã chết, bụng bị rạch. Một người đàn bà đã kéo anh ta ra khỏi đám cháy và ôm trên tay. Thần còn trông thấy cả người cháu của ông chủ quán bị băng đầu.
– Cả ông chủ quán nữa chứ?
– Không tìm được xác ông ta trong đống lửa. Dân chúng bảo rằng..- chú thị đồng gượng gạo cười tỏ ý hơi buồn một cách khá chững chạc. – Người ta bảo rằng một ông bán thịt nướng mà chết như vậy thì hả lòng hả dạ quá rồi.
Nhưng vẻ mặt Nhà vua vẫn lạnh băng nên quần thần vội đưa tay che miệng để giấu vẻ hài hước không hợp lúc.
– Vời ngài Briăng đến cho ta, – Đức Vua phán. – Còn khanh, – ngài quay sang Hoàng thân đờ Crêki, – khanh hãy truyền lại cho Ôbray thế này: thứ nhất, thu thập tất cả các tin tức cùng mọi chi tiết về sự cố đêm hôm qua và làm sớ dâng lên ngay lập tức; thứ hai: bất cứ kẻ nào cất giữ và lưu hành những truyền đơn này phải bị tống cổ vào ngục tức khắc. Sau hết, bất kỳ người nào qua lại bị bắt quả tang đang nhặt hoặc đọc các truyền đơn này sẽ bị xử phạt nặng, có thể bị truy tố và ngồi tù. Trẫm đòi các khanh phải dùng mọi biện pháp hữu hiệu nhất bắt giữ được kẻ đã in tờ truyền đơn và tên Clod-Pơti không chậm trễ.
Bá tước Briăng bị bắt tại nhà, nơi hắn được bọn hầu phòng của mình khênh đặt lên giường và đang say giấc vì ma men.
– Ông bạn thân mến, – Hầu tước Giêvrê, đại úy ngự lâm bảo hắn, – Xin hiểu cho tôi, tôi buộc phải làm cái nhiệm vụ đau lòng này. Tuy người ta chưa nói trắng ra nhưng tôi tin rằng sự thực tôi đến đây là để bắt anh đấy.
Đoạn anh ta chĩa vào sát mũi tên kia bài vè mà anh ta vừa mới đọc được một cách thích thú lúc đi đường.
– Kiểu này thì mình đi đứt rồi. – Briăng trầm ngâm thốt lên. – Ở nước này, tiếng đồn bay nhanh thật! Tớ còn chưa kịp thải hết chỗ rượu nồng trong quán. Tôi xin thề là sẽ trả mọi phí tổn mà.
– Thưa ngài, – Luy 14 bảo hắn – vì nhiều lý do, mối quan hệ với ngài đã làm ta chán ngấy rồi. Ta sẽ nói ngắn gọn thôi. Tối hôm qua ngài có tham dự vào cái trò đồi bại ô nhục như ở trong tờ giấy này viết hay không?
– Tâu bệ hạ, thần có mặt ở đó nhưng không dính dáng đến những chuyện bỉ ổi kia. Chính tay Thi sĩ du đãng cũng cho rằng thần không có trong bọn đã giết chú hàng bánh cơ mà.
– Vậy thì ai giết?
Bá tước Briăng im thin thít.
– Khá khen cho ngươi đã không đổ hết mọi tội lỗi mà ngươi có thừa sang kẻ khác. Cái đó chỉ cần nhìn mặt ngươi cũng đủ rõ. Thật rủi ro cho ngươi là ngươi không đủ may mắn để được biện bạch nữa rồi. Ngươi sẽ phải đền tội thay những kẻ khác. Dân chúng đang đồn đại… và họ có lý. Bởi vậy công lý phải được thực hiện, mà thực hiện nhanh chóng. Ta muốn ngay đêm nay dân chúng đã có thể bàn nhau ở Cầu Mới rằng ngài Đờ Briăng đang nằm trong ngục Baxtiơ… và anh ta sẽ bị trừng trị. Riêng ta, ta lấy làm mừng vì có cơ hội loại bỏ một bộ mặt mà càng ngày ta càng thấy khó ưa. Ngươi cũng biết vì sao rồi đấy.
Gã Briăng khốn khổ gật đầu, thầm nhớ lại cái hôn vụng trộm toan ăn cắp của nàng La Valie kiều diễm mà không hay biết rằng vị chúa tể của hắn đã hướng về cái sinh linh nhỏ xinh ấy rồi.
Như vậy là cùng một lúc hắn phải trả giá cho cả cái trò chim chuột ngớ ngẩn cỏn con lẫn chuyện bạo hành khả ố. Lại thêm một nhà quý phái Pari bị ngòi bút của gã thi sĩ báng bổ. Trên đường đến Baxtiơ, chiếc xe áp giải Briăng bị một tốp các lũ hàng cá ở chợ chính cản lại. Họ vung vẩy những tờ truyền đơn và những con dao phay đòi phải trao ngay bị can cho họ xử lý như hắn đã làm với ông đầu bếp xấu số Buốcgutx.
Mãi đến lúc cánh cổng nhà lao nặng nề đóng lại sau lưng, hắn mới dám thở phào.
Nhưng sáng hôm sau, lại một đợt truyền đơn nữa rắc xuống Pari. Nhà vua cuống lên khi thấy dưới đĩa ăn lót dạ mà ngài định dùng trước khi lên đường ra rừng Bulônhơ săn hoẵng có một bài thơ trào phúng.

Cuộc săn bị bãi và ngài Ôlôn chỉ huy đội săn Hoàng gia bị bỏ rơi lại bên kia đường mà ông ta đang định đến. Nói nôm na, đáng lẽ được vào hoàng cung thì ông ta phải đi ngược lên lâu đài Xanh-Angtoan và từ đó vào thẳng ngục Baxtiơ.
Bài vè mới ám chỉ ngài đã đè ngửa ông chủ quán Buốcgutx lúc ông này bị sát hại:
Nợ người ta trả từng ngày
Rồi đây ta sẽ túm tay bạo cường
Giết oan chú bé đáng thương
Cái tên vang dội bốn phương đều rành
Kẻ nào giết bé hiền lành?
Sau đó đến lượt Lôdăng. Tên hắn bị réo om đường. Khi hắn cưỡi xe đến dự cuộc tiểu ngự của Đức Vua. Pêghilanh liền quay ngựa phóng thẳng đến ngục Baxtiơ.
– Dọn chỗ cho ta mau, – lão bảo viên quản đốc nhà ngục.
– Nhưng thưa Đức ông, tôi chưa nhận được lệnh gì về ông cả.
– Yên tâm, rồi sẽ có.
– Nhưng mà trát bắt của Đức ông đâu ạ?
– Có đây rồi. – Pêghilanh đáp và chìa cho ngài Đơ Văngnoa tờ truyền đơn mà lão vừa mua với giá 10 xu của một gã khố rách dơ dáy.
Phrôngtơnắc không chờ đến lượt mình mà chuồn trước. Vácđơ nằn nì can lão:
– Ngài mà chạy trốn thì khác nào lạy ông con ở bụi này. Cái đó chắc chắn sẽ làm mất thanh danh của ngài. Còn nếu cứ bình chân như vại ra vẻ vô tội thì chưa biết chừng ngài còn qua được đợt đấu tố này. Ngài cứ xem tôi đấy này, tôi có vẻ lo lắng gì đâu? Tôi cười đùa thoải mái. Không ai nghi ngờ tôi hết. Ngay cả Đức Vua cũng đem những lo lắng của mình trong chuyện này mà giãi bày với tôi kia mà.
– Bao giờ đến lượt ngài, ngài sẽ hết cười cho mà xem.
– Sở dĩ thế này mà tôi cho rằng ngày đó sẽ không đến. Trong bài hát có câu “Chúng gồm mười ba đứa”. Cùng lắm nêu được ba cái tên, ba người bị tóm, lúc ấy thế nào cũng có đứa trong mấy thằng rải truyền đơn bị bắt sợ bị tra khảo mà khai ra đứa chủ mưu in truyền đơn. Chỉ vài hôm là cái nạn truyền đơn sẽ chấm dứt và mọi việc sẽ đâu lại vào đó.
– Tôi thì không được lạc quan bằng ngài trong dự kiến thời gian ngon lành thế đâu. – Hầu tước Phôngtơnăc nhận xét và run rẩy kéo lại cổ áo choàng đi đường. – Riêng tôi, ba mươi sáu chước tôi chọn chước chuồn. Vĩnh biệt.
Đến được biên giới Đức thì tên hắn mới được công bố nên hắn đã đi thoát gần như không ai trông thấy. Nhưng chỉ trước đó một ngày, Vácđơ đã bị trao cho dân chúng đem bêu riếu, và với kiểu này chính Nhà vua cũng bị sỉ nhục lây. Thi sĩ du đãng trên thực tế đã tiến xa đến mức dám kết tội “tên vô lại trùm sỏ” là tác giả của bức thư Tây Ban Nha mà cách đấy hai năm đã lọt vào nội thất của Hoàng hậu, với mục đích duy nhất là báo cho lòng khoan dung của bà biết chồng bà đã thất thân với tiểu thư La Valie. Lời buộc tội này đã đâm toạc vết thương âm thầm trong trái tim Nhà vua khiến ngài không dám động đến bè đảng tội phạm và nhiều lần thổ lộ chuyện đó với Vácđơ để nhờ hắn khuyên bảo. Trong khi ngài hỏi cung viên đại úy đội ngự lâm Thụy sĩ và cho đòi phu nhân Xoaxông, tình nhân và đồng lõa của Vácđơ, trong khi cô em dâu Henriet xứ Anh Cát Lợi, cũng dính dáng vào vụ bức thư Tây Ban Nha đang phủ phục dưới chân ngài, và đờ Ghisơ cùng Đức ông Nhỏ đang hung hăng cãi chày cãi ciệp sĩ Lôren. Trong khi đó thì danh sách bọn tội phạm tại quán Mặt nạ đỏ vẫn tiếp tục đòi mỗi ngày phải đem nộp một con thịt mới. Luvinhi và Xanh Chiery đã nhanh nhảu từ chức và thu xếp xong xuôi đâu đó, rồi thì một sáng kia cả Pari đã biết chính xác số nhân tình và những trò làm tình quái đản của chúng.
Lợi dụng sự bối rối của Nhà vua trong lúc nghe những lời khai về Vácđơ, thì Luvinhi và Xanh Chiery đã van xin cho chúng từ chức và chạy một mạch về quê.

Làn gió kích động lan khắp Pari.
“Sắp đến lượt ai? Sắp đến lượt ai?”. Tiếng rao vang vang mỗi sáng. Người ta tranh nhau những tờ truyền đơn trong tay người phát. Từ lòng đường cho chí các cửa sổ đâu đâu cũng vang lên cái tên của ngày hôm ấy.
Giới thượng lưu quen thói thì thào úp mở, mỗi lần gặp nhau lại bảo nhau:
– Này, không biết ai giết thằng bé bán bánh ấy nhỉ?
Rồi chỉ biết cười vụng trộm.
Bấy giờ người phát truyền đơn mới chịu chia và tiếng cười mới lắng. Ở điện Luvrơ, bầu không khí hoảng loạn u uất đã thay thế cho vẻ hào hoa trác táng của những kẻ vô lại đang khoái chí theo dõi diễn biến của trò chơi chóng mặt này. Chốc chốc lại thấy Thái hậu chạy sang Hoàng cung nhỏ to đàm đạo với con trai thứ của bà. Những kẻ thù địch, những người quan sát âm thầm lảng vảng trong các buổi chầu ở Hoàng cung, nơi Đức ông nhỏ đang ở. Không ai dám nói, không ai dám mở mồm bình luận nhưng những lời đồn đại cứ truyền khẩu nhau quanh việc Bào đệ Đức Vua có nhúng tay vào chuyện đốn mạt ở Quán Mặt nạ đỏ, bảo rằng chính ngài đã hạ sát thằng bé bán bánh.
***
Đêgrê là người đầu tiênAngiêlic nghe về các phản ứng trong cung.
Buổi sáng ngay sau hôm xảy ra thảm kịch, trong khi Briăng đang trên đường đến Baxtiơ và ngay ngáy mong đến nơi bình an, viên cảnh sát đến đập cửa một ngôi nhà nhỏ trên phố Frăng-Buốcgioa, nơi Angiêlic đang ẩn náu.
Nàng sa sầm mặt nghe ông kể lại những lời nói và quyết định của Nhà vua.
– Nhà vua tưởng bẫy được thằng Briăng đấy, – nàng khe khẽ rít qua hàm răng nghiến chặt. – Nhưng cứ liệu hồn! Đó mới chỉ là khởi đầu. Đứa nào nhẹ tội hơn thì hỏi trước, cứ thế mà lên dần, cho đến khi vụ bê bối bị phanh phui và máu rồng phải vấy đến bệ rồng kia.
Nàng vung đôi tay trắng trẻo lạnh băng một cách quả quyết.
– Tôi vừa mới đưa hắn đến nghĩa địa Xanh-Inôxăng. Các bà ngoài chợ hè nhau bỏ quán kéo theo cái sinh linh nhỏ bé đáng thương cả đời chả biết ăn sung mặc sướng kia. Các ông hoàng phóng đãng kéo đến tranh nhau cái duy nhất mà hắn còn là mạng sống. Nhưng được một đoàn rồng rắn thế này đi đưa ma thì kể ra hắn cũng sung sướng đấy.
– Các bà ở chợ cá lúc này đang bám theo ngài Đờ Briăng.
– Cầu cho họ treo cổ hắn lên, đốt trụi xe hắn đi, thiêu cháy hoàng cung đi. Đốt hết các lâu đài quanh đây như Xanh-Giécmanh, Vecxây…
– Đúng là thiên lôi! Thế ngộ nhỡ bà lại thành bà lớn thì lúc ấy biết nhảy đi đâu?
Nàng nhìn xoáy vào ông ta và lắc đầu:
– Không bao giờ, không bao giờ tôi lại thành bà lớn nữa. Tôi biết đủ mùi và rốt cuộc đã xôi hỏng bỏng không. Tôi không kham nổi. Ông có đem theo danh sách tôi nhờ tìm đấy không?
– Có đây ạ. – Đêgrê đáp, lôi trong áo khoác ra một cuộn giấy. – Đây là kết quả thu được do đích thân tôi điều tra và chỉ mình tô. Những người sau đây đã vào quán Mặt nạ đỏ buổi tối tháng mười năm 1664 ấy: Ngài Oóclêăng, Hiệp sĩ Lôren, Hoàng thân điện hạ đờ Lôdăng.
– Thôi thôi, miễn tước hiệu ấy đi. – Angiêlic thốt lên.
– Ấy là tôi vui miệng thế thôi. – Đêgrê cười nói – Bà biết đấy, tôi vốn vị nể quyền thế mà. Ta tiếp nhé: Briăng, Vácđơ, đuy Plexi-Belie, Luvinhi, Xanh Chiery, Phôngtơnắc, Cavoa, Ghidơ, La Valie, Ôlon, đờ Toocmer.
– La Valie à? Anh em gì với tình nương Đức vua chăng?
– Chính thị.
– Đến là hay. – nàng lẩm bẩm, mắt lóe lên trong nỗi thích thú trả thù, – Nhưng gượm đã, thế này thì thành mười bốn mất rồi. Tôi đếm mười ba kia mà.
– Mới đầu là mười bốn vì trước đó Hầu tước đờ Toocmer đi với chúng. Ông này đã sồn sồn nhưng cũng thích tham gia vào trò quấy phá của cánh trẻ. Tuy vậy, khi biết rõ ý định của Briăng đối với thằng bé, ông ta rút lui, bảo rằng: “Chào các vị, tôi không muốn dây với các vị trong các trò bỉ ổi này. Tôi khoái kiểu nhẹ nhàng êm ái nên xin phép được mò vào giường Hầu tước đờ Rakơnô vậy”. Bà béo này là nhân tình của ông ta mà, ai còn lạ gì.
– Một chi tiết hay ho để bắt hắn phải trả giá cho sự hèn đốn.

Đêgrê chăm chú nhìn khuôn mặt sa sầm của Angiêlic một lát rồi cười nhẹ:
– Tâm địa bà trở nên độc ác mất rồi. Lần đầu tiên tôi gặp bà, lúc ấy bà còn đa cảm lắm, loại mà người ta thích săn đuổi ấy.
– Còn lần đầu tiên tôi gặp ông, thì ông còn chất phác hồn nhiên và xởi lởi kia. Thế mà bây giờ lắm lúc tôi ghét ông ghê.
Nàng lườm ông ta một cú sắc lẻm và rít qua kẽ răng:
– Đồ mật thám quỷ quái.
Anh chàng thám tử khoái chí cười:
– Thưa bà, nghe bà nói người ta cứ tưởng bà hay nhậu nhẹt với bọn đầu trộm đuôi cướp lắm.
Angiêlic nhún vai, bước đến lò sưởi và lấy kẹp than gắp lên khúc củi.
– Bà sợ à? – Đêgrê nói tiếp bằng kiểu nói lè nhè của tầng lớp hạ lưu Pari. – Bà lo sợ cho tay Thi sĩ du đãng bé nhỏ của mình? Đã thế tôi xin báo trước bà hay rằng thể nào anh ta cũng phải lên đoạn đầu đài đấy.
Người thiếu phụ cố không trả lời mặc dù nàng chỉ muốn gào lên: “Đừng hòng anh ấy phải lên đoạn đầu đài! Đừng hòng các người tìm được chàng Thi sĩ của Cầu Mới. Anh ấy sẽ bay thoát như cánh chim bằng trên nóc tháp chuông Nhà thờ Đức bà cho mà xem”.
Nàng bị kích động, thần kinh căng lên như muốn đứt. Nàng khều lửa, cúi mặt và gần ngọn lửa. Trên trán nàng có vết bỏng nhỏ vì tàn than bắn vào đêm trước. Sao Đêgrê cứ ngồi lì mãi nhỉ? Lạ nữa là nàng thấy thích được ông ta ở đây. Có lẽ đó chỉ là thói quen cũ, thế thôi.
– Ông vừa nói tên gì nhỉ? Đột nhiên nàng hét lên – Đuy Plexi-Belie à? Hầu tước à?
– Hóa ra bây giờ bà mới để ý đến tước vị đây! Phải, đây là Hầu tước đuy Plexi-Belie, thống chế quân đội triều đình, người chiến thắng ở Noocgien.
– Philip! – Angiêlic thì thào.
Sao nàng không nhận ra hắn khi hắn kéo mặt nạ lên nhìn nàng bằng cặp mắt xanh lơ lạnh lẽo mà vẫn nheo nheo khinh bỉ nhìn cô em họ của mình trong bộ áo váy xám xịt ngày nào? Philip đuy Plexi-Belie. Lâu đài Plexi hiển hiện trước mắt nàng bồng bềnh như bông súng trắng trên mặt đầm.
– Lạ thật, Đêgrê! này có họ với tôi, là anh họ tôi, ở cách lâu đài của tôi chỉ vài dặm.
– Và bây giờ ông anh họ ấy đến quán để bỡn bà mà bà vẫn thương hại hắn ư?
– Có lẽ thế. Nói cho cùng bọn kia chỉ có mười ba tên thôi. Cộng cả Hầu tước đờ Toocmer vào là vừa xoẳn.
– Vậy là bà vô tình cho tên mật thám quỷ quái này biết hết mọi bí mật của bà không, thưa bà?
– Những điều tôi nói sẽ không giúp ích gì cho ông trong việc tìm kiếm Thi sĩ du đãng hay biết được người ta làm như thế nào mà đưa truyền đơn vào điện Luvrơ đâu. Hơn nữa, ông còn không để tôi yên đây!
– Phải, thưa bà, tôi không để bà sổng đâu. Nhưng tôi cũng không đánh lừa bà. Lần này Thi sĩ du đãng sẽ phải lủng lẳng trên giá treo cổ đấy!
– Để rồi xem!
– Chà, thưa bà, tôi e chúng ta sẽ được xem thật đấy. Nói đoạn ông ta cáo từ.
– Tạm biệt bà.
Ông ta đi rồi, phải một lúc nàng mới hết run. Gió thu rú rít thổi qua đường phố. Cơn lốc cuốn theo cả trái tim Angiêlic. Chưa bao giờ nàng thấy ruột rối tơ vò đến thế. Khổ não, khiếp sợ và đau đớn, nàng đã quá quen rồi. Nhưng lần này nàng cảm thấy bải hoải đến nhức nhối, muốn khóc mà không khóc được, không có gì xóa mờ hay an ủi nổi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.