Đọc truyện Tình sử Angélique – Chương 76
Angiêlic bỏ bút xuống và đọc lại bản thanh toán mà nàng vừa viết xong. Nàng vừa từ quán Mặt nạ đỏ về. Ở đó nàng chứng kiến những đám khách hàng toàn là những ông tuổi còn trẻ. Họ ăn mặc rất sang trọng. Những đồ trang sức họ mang trên người nói lên rằng họ thuộc giới giàu sang quyền quý nhất Pari này. Nàng để cho lão Buốcgutx và David tiếp những khách hàng cao quý này vì rằng bây giờ quán ăn đã có uy tín. David lại rất thành thạo nấu các món đặc biệt, nàng sẽ đảm nhận việc quản lý thu chi, tổ chức cho quán ăn hoạt động một cách có hiệu quả nhất. Bây giờ lão Buốcgutx dường như lại được nàng che chở và phải chịu ơn nàng rất nhiều. Thỉnh thoảng lão gọi nàng là “con gái của ta” và khách hàng không ai ngờ vực gì về quan hệ tốt đẹp giữa hai người.
Giavốt bước vào giúp nàng cởi quần áo và chải tóc.
– Có tiếng gì thế nhỉ? – Nàng hỏi.
– Cháu cũng không biết, hình như tiếng chuột đang gặm cửa.
Tiếng động ngày càng to. Angiêlic đi ra thềm, nàng ngó vào sau cánh cửa và kêu lên kinh hãi. Một bàn tay bé đen thui đang chới với hướng về phía nàng.
– Ôi, con Picôlô – Giavốt kêu lên.
Vừa lúc ấy con khỉ lao vào nàng. Nó chưa bao giờ tự đến đây một mình.
– Trông như nó bị gẫy xương sống ấy – Giavốt kêu lên – Ôi lông nó làm sao ấy, có màu đỏ và lại ướt nhơm nhớp. Chắc nó bị rơi vào thùng rượu vang.
Angiêlic giật mình.
– Không phải rượu, ôi máu!
– Nó bị đau hở cô?
– Để xem.
Nàng cởi cái áo bé xíu của con khỉ ra. Không có dấu hiệu gì là nó bị thương, nhưng nó run bần bật. Con vật nhìn nàng chằm chằm. Thình lình nó nhảy giật lùi về phía sau, cầm lấy cái hộp nhỏ để trên tủ và bắt đầu chạy xung quanh căn phòng, chạy vừa lắc hộp liên hồi.
– Ôi con khỉ khôn quá – Giavốt kêu lên – Lúc đầu nó làm cho chúng ta sợ rồi lại bắt chước Linô đưa bánh đi mời khách hàng, tuyệt quá phải không cô?
Nhưng con khỉ cứ nhảy lung tung trong phòng, ngó trước nhìn sau, miệng kêu lên the thé tỏ vẻ sợ sệt. Nó đứng dậy, bỏ cái hộp ra rồi nhìn Angiêlic, tay ôm bụng lăn đùng ra sàn nhà và kêu lên đầy vẻ sợ hãi.
– Làm sao thế hở cô? – Giavốt phân vân hỏi – Nó ốm hay sao ấy, hay nó điên?
Angiêic quan sát cử chỉ của con vật. Nàng chợt hiểu và lao đến tủ. Nàng mặc vội quần áo, đeo mạng rồi bảo Giavốt:
– Cô chắc có chuyện gì xảy ra với Linô rồi, cô phải ra quán ăn ngay bây giờ.
– Cháu cùng đi.
– Cũng được, xách theo đèn, nhưng trước hết hãy đem con khỉ lên phòng của Bacbơ để cô ấy tắm rửa và sưởi cho nó, bảo cô ấy cho nó uống sữa nhé.
Trên suốt dọc đường đi mặc dù Giavốt không ngừng trấn an, Angiêlic vẫn linh cảm có điều gì xảy ra. Nàng thầm đoán con Picôlô đã chứng kiến một cảnh tượng gì đáng sợ,
Nhưng thực tế còn đáng sợ hơn là phỏng đoán. Vừa vào tới cửa, nàng đã thấy Flipô đầy vẻ hoảng sợ. Nàng lắm lấy vai cậu ta lắc lắc:
– Cháu vừa định đi tìm cô… cô đã đến… họ giết chết Linô mất rồi.
– Ai? Họ là ai?
– Họ… Những ông ấy, khách hàng.
– Tại sao, tại sao lại như
Thằng bé phụ bếp khốn khổ nuốt nước bọt rồi nói vội vã như thằng bé học sinh đọc thuộc lòng trước mặt ông thầy.
– Linô đang rao bánh ở ngoài phố: “Bích quy đây. Bích quy đây, ai dùng bích quy nào…?” Một khách hàng trong quán như cô biết đấy, có cái dây đeo ở cổ nói: “Giọng rao bánh của thằng bé hay quá. Tôi tự dưng lại thèm bánh quy, ai đi gọi thằng bé ấy vào đi”. Một lúc sau Linô vào, ông ta nói: “Ôi thằng bé trông còn hay hơn giọng nói của nó”. Ông ta bế nó lên đầu gối và hôn nó. Sau đó các ông khác đến cũng hôn hít nó. Tất cả họ đều say khướt. Linô đánh rơi hộp bánh. Nó bắt đầu hét lên và đá họ, thế là một ông rút kiếm ra thọc vào bụng Linô, một ông khác cũng rút kiếm ra đâm… Nó ngã xuống và một dòng máu phun ra loang lổ trên mặt đất.
– Thế ông Buốcgutx không can ngăn à?
– Có, nhưng họ giết ông ấy rồi.
– Cái gì, cháu nói cái gì? Giết ai?
– Ông Buốcgutx.
– Cháu điên rồi phải không?
– Không, chính họ mới điên. Khi ông Buốcgutx nghe Linô kêu, ông ấy ra và nói: “Các quý ông, xin các quý ông”. Nhưng họ đã nhảy bổ vào ông ấy, họ cười, họ xô đẩy ông ấy và hét to “Ôi cái thùng rượu, cái chum rượu vang, các ngài ơi”, một ông khác nói: “Ồ tôi nhận ra hắn rồi, hắn là lão chủ quán cũ có tên là quán Gà quay vàng”. Một ông khác lại nói: “Hắn trông chẳng có vẻ gì là gà trống cả, để tôi cho vào chảo rán…”
Ông ta cầm lấy con dao thái thịt và lao vào ông Buốcgutx…
Thằng bé kết thúc câu chuyện bằng những cử chỉ miêu tả điều gì đã xảy ra đối với lão chủ quán tội nghiệp.
– Lão rống lên như con lừa, nhưng bây giờ chẳng còn kêu gì nữa. Cả David cũng muốn ngăn họ lại nhưng họ múa kiếm trên đầu anh ấy và tất cả chúng cháu phải bỏ chạy hết.
Trước cửa quán ăn lố nhố đám người xúm đông xúm đỏ tới xem. Mấy người hàng xóm cho biết lũ người kia có mang theo cả súng. David đã đi gọi cảnh sát nhưng bọn lính tuần ngăn lại và nói rằng khách hàng ở quán đang rất vui vẻ, và đó là những ông có vai vế ở Triều đình.
Một lát sau, Angiêlic thấy bóng David. Cậu ta trắng bệch như cái tạp dề đang mặc có lấm tấm máu. Angiêlic tiến lại gần và nói:
– Vào đi, ta phải vào xem sự thể ra sao, chúng ta sẽ đi qua sân mà vào.
Mấy cánh tay giơ ra ngăn nàng lại, David nói:
– Chị điên đấy à… họ sẽ giết chị mất, họ là những con sói hung dữ.
Nàng rẽ đám đông để đi qua, kéo theo cả David vào nhà bếp. Cánh cửa nhà bếp được David đóng lại cẩn thận trước khi bỏ chạy. Nàng có phần nào nhẹ nhõm. Tất cả dụng cụ nhà bếp còn nguyên vẹn.
Nàng đứng lên một chiếc bàn và ngó vào phòng ăn. Lũ người ấy vẫn túm năm tụm ba, ăn uống nhậu nhẹt. Nàng thấy cảnh tan hoang của phòng ăn: bát đĩa cốc tách bị đập vỡ tan tành vương vãi khắp phòng. Angiêlic cố tìm Linô và lão Buốcgutx, nhưng ngọn nến đã bị dập tắt nên phía trong phòng ăn tối quá, không nhìn thấy gì cả.
– Ai là người đầu tiên đâm Linô? – Angiêlic hỏi.
– Cái lão nhỏ bé kia kìa, ở góc nhà ấy.
Vừa lúc ấy lão nhỏ bé nặng nhọc đứng dậy, giơ cao cái cốc gã đang cầm và nói to:
– Thưa các ngài, chúng ta hãy uống vì nàng Trinh nữ và thần Khoái lạc, vì tình bạn của chúng ta.
– Ồ, cái này – Angiêlic kêu lên khe khẽ. Nàng đã nhận ra, đã nghe thấy ở đâu đó.
– Đấy là lão thọc kiếm vào bụng Linô đầu tiên phải không?
– Có lẽ thế, em không nhớ nữa nhưng cái lão cao to đứng ở đằng sau cũng đâm Linô.
Cả cái lão cao to đó, lão chẳng cần bỏ mặt nạ Angiêlic cũng nhận ra.
Bào đệ của Đức Vua và Hiệp sĩ Loren! Bây giờ nàng chắc chắn mình có thể kể hết tên của đám người đang đeo mặt nạ kia.
– Họ có thể đốt nhà đấy. Chúng ta phải chặn họ lại. – David hoảng hốt – Họ giết chị mất, đừng đi.
Lòng phẫn uất và nỗi lo sợ bị đốt nhà tiếp thêm sức mạnh cho nàng. Nàng gạt David sang một bên. Nàng chẳng sợ gì nếu họ nhận ra nàng. Với vẻ quả quyết, nàng rút mạnh then cửa…
Sự xuất hiện của nàng ở phòng ăn làm lũ người sững sờ trong chốc lát.
– Ôi, “Bà đeo mặt nạ đỏ”.
– Thưa các ngài, – Angiêlic nói giọng rành mạch. – Các ngài điên rồi sao? Các ngài không sợ Đức Vua trừng phạt sao nếu tội ác mà các ngài gây ra dân chúng ai cũng biết.
Sau một lát im lặng, Angiêlic cảm thấy rằng tất cả những câu nàng nói chỉ có tiếng “Đức Vua” mới làm lũ người để ý. Nàng tiến lên vài bước để dập tắt mấy đống lửa đang ngùn ngụt cháy. Đúng lúc ấy nàng rùng mình vì trông thấy thi thể lão Buốcgutx và gần đó là Linô. Bụng thằng bé bị rách toang hoác, mặt trắng bệch nằm im lặng như đang ngủ. Bên cạnh là một vũng máu trộn lẫn đống thủy tinh của cốc tách bị vỡ.
– Một con đàn bà, một con đàn bà.
– Đấy chính là cái chúng ta đang c
Một bàn tay định túm lấy cổ Angiêlic. Một cú đá choáng người nện vào thái dương nàng. Tất cả đều tối sầm lại, nàng không còn biết mình ở đâu nữa.
Một giọng phụ nữ hốt hoảng kêu lên nghe thảm khốc… Angiêlic nhận ra đó chính là tiếng kêu của mình. Nàng đang nằm trên một chiếc bàn. Những cái mặt nạ màu đen cúi xuống sát vào mặt nàng. Tay chân nàng bị trói chặt, váy nàng bị tốc lên.
– Đến lượt ai? Ai sẽ tiếp tục với con đĩ này?
Nàng hét lên như đã từng hét trong những cơn ác mộng. Một người nằm rạp xuống thân nàng.
Gã đàn ông định hiếp nàng bỗng bật dậy. Gã có cảm tưởng là chân tay nàng đã được tự do. Gã bị đẩy mạnh ngã ngửa về phía sau dưới cái chân bàn. Đúng lúc ấy nàng thấy bóng con chó Xoócbon. Nó đã cắn ngập răng vào đúng giữa cổ gã đàn ông.
– Hãy gọi con chó của mày lại… đâu đâu… súng đâu?
– Đứng yên, – Angiêlic ra lệnh – nếu ông cựa quậy tôi sẽ ra lệnh cho nó cắn chết Bào đệ của Đức Vua.
Hai chân nàng run run nhưng giọng nói của nàng thật rành mạch.
– Đứng yên, nếu không các ông sẽ chịu trách nhiệm về cái chết của Bào đệ Đức Vua.
Sau đó nàng bình tĩnh bước lên vài bước, nhìn con chó Xoócbon. Nó đang giữ chặt gã đàn ông không cựa quậy giữa hai hàm cứng như thép của nó. Nàng vuốt nhẹ vào lưng nó, nó ngoe nguẩy đuôi ý chừng sẵn sàng nghe lệnh. Cả lũ đàn ông trố mắt nhìn không dám ho he. Họ đang chứng kiến ngài Oóclêăng – Bào đệ Đức Vua đang có nguy cơ bị con chó cắn chết. Angiêlic không thèm để ý đến họ, nàng đi đến ngăn kéo lấy ra một con dao và tiến về phía một người trong bọn họ, gã lùi lại. Nàng nói giọng sắc như dao:
– Tôi không ý định giết ông. Tôi chỉ muốn nhìn mặt kẻ giết người để biết hắn ra sao.
Bằng một cử chỉ dứt khoát, nàng cắt bỏ mặt nạ của gã. Đó chính là hiệp sĩ Loren. Gã cụp mặt xuống. Sau đó nàng giật tất cả mặt nạ của lũ người còn lại. Toàn những ngài tai to mặt lớn quen thuộc ở triều đình.
– Thưa các ngài, các ngài xéo ngay cho – nàng nói giọng mệt mỏi – Các ngài làm đủ những chuyện xấu xa rồi đấy.
Con Xoócbon nghe lệnh, thả con mồi của nó ra. Nó vẫn gầm gừ nhìn theo lũ đàn ông đốn mạt.
Angiêlic lao đến bên Linô. Nàng vuốt ve thân hình nhỏ bé của nó. Bàn tay nàng run run ôm chặt thằng bé vào lòng.
– Linô ơi! Cậu bé yêu quý của tôi. Trời ơi!
– Cháy, cháy – có tiếng ai đó kêu thất thanh.
Angiêlic vội đứng dậy, trên tay vẫn ôm thằng bé. Cả dãy phố bỗng sáng rực như ban ngày. Người ta vội vã mang nước đến nhưng ngọn lửa đã ngùn ngụt cháy trên nóc nhà của quán ăn Mặt nạ đỏ.
Angiêlic đứng nhìn trừng trừng niềm hy vọng của nàng bốc cháy thành than bụi. Đôi má nàng đen xạm. Bên cạnh nàng là con chó Xoócbon.
“Đêgrê bây giờ ở đâu? – nàng nghĩ thầm – ông ấy sẽ bảo mình cần phải làm gì.”
Nàng nắm lấy cổ con Xoócbon:
– Đưa ta đến chủ của ngươi.
Nàng không phải đi xa, mà nhận ngay ra tay cảnh sát trong chiếc áo choàng đang ở phía trước.
– Xin chào bà. Thật là một buổi tối chết tiệt.
– Ông cũng ở đây, cách đây có vài bước thôi phải không? Vậy mà sao ông lại không đến? – Nàng kêu lên.
– Tại sao tôi lại phải đến?
– Ông không nghe thấy tôi kêu ư?
– Tôi không biết đấy là tiếng bà, thưa bà.
– Nhưng đấy là tiếng kêu của một người đàn bà.
– Tôi không thể lao mình đến cứu bất cứ một người đàn bà nào đang kêu được. Nhưng hãy tin tôi, giá như tôi biết đó là bà thì tôi đã đến cứu rồi.
Nàng bực dọc lẩm bẩm:
– Tôi không thể tin được.
Đêgrê thở dài:
– Tôi đã chẳng liều mình vì bà trước đây là gì. Và bây giờ tôi cũng sẵn lòng làm như vậy, thưa bà.
– Họ trói tôi vào bàn, họ định hiếp tôi.
– Có thế thôi ư? Họ có thể còn làm chuyện tồi tệ hơn thế nữa cơ đấy.
Angiêlic quệt tay lên khuôn mặt xạm khói của nàng, lộ vẻ lúng túng.
– Sự thật là thế. Tôi thấy hơi nhẹ nhõm khi thấy rằng đó là tất cả những gì họ muốn làm, và may quá Xoócbon đã đến đúng lúc.
– Tôi luôn luôn tin con chó này.
– Ông đã phái nó đến đấy à?
– Tất nhiên.
Thiếu phụ thở dài nhẹ nhõm, và với sự thôi thúc của yếu mềm cũng hơi hối lỗi, nàng hôn lên bờ vai thô kệch của người đàn ông trẻ tuổi.
– Cảm ơn bà. Bà thấy đấy. – Đêgrê nói tiếp bằng giọng nói trầm tĩnh, làm nàng cùng lúc cảm thấy vừa nặng nề vừa nhẹ nhõm. – Tôi là một thành viên cảnh sát Quốc gia, điều đó rõ rành rành. Trên thực tế, trước hết tôi là cảnh sát Hoàng gia. Nhiệm vụ của tôi không phải là can thiệp vào các thú vui của các vị quý tộc. Xét cho đến cùng, này thưa bà quý mến, liệu bà đã chán ngấy loại người của cái thế giới mà bà cũng thuộc trong đó chưa nhỉ? Có ai trong bọn họ không sống theo cách đó đâu? Nếu bà nghĩ rằng những người đó sợ hãi, thì bà nhầm đấy, bà bạn khốn khổ thân mến ạ. Chuyện vừa rồi, chút trò chơi tiêu khiển của họ không có gì nguy hiểm cả. Kẻ thù duy nhất, địch thủ tồi tệ nhất của Hoàng tộc là một con người, bằng lời lẽ đơn sơ của anh ta có thể gặm mòn sức mạnh của họ: gã đặt vè, gã đưa tin, gã làm thơ châm biếm… Chính tôi đang truy đuổi gã.
– Tốt lắm! Ông có thể bắt đầu cuộc săn lùng – Angiêlic nói với hàm răng nghiến chặt. – Tôi đảm bảo là ông sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Một ý nghĩ chợt lóe sáng trong đầu nàng. Nàng cựa quậy và bắt đầu bước đi. Đột nhiên nàng quay phắt lại:
– Bọn họ có mười ba người, trong đó có ba người tôi không biết tên. Ông phải cung cấp cho tôi đấy.
Viên cảnh sát ngẩng lên và cúi chào:
– Xin phục vụ bà, thưa bà. – Ông ta nói, vẫn với giọng nói và nụ cười của luật sư Đêgrê.