Tình sử Angélique

Chương 75


Đọc truyện Tình sử Angélique – Chương 75

Vào một ngày mùa thu ảm đạm, Angiêlic tha thẩn đi vòng quanh vùng Cầu Mới. Nàng mua hoa và nhân tiện lang thang từ cửa hàng này đến cửa hàng khác.
Nàng dừng lại trước cái bệ của lão Mathiơ-béo, tim đập thình thịch. Lão đang nhổ răng cho một người quỳ trước mặt lão. Mặc dù cái miệng của người khách há ngoác và sưng vều, Angiêlic vẫn nhận ra bộ tóc cứng màu vàng rơm và chiếc áo khoác lông chồn màu đen của gã. Đó chính là người đàn ông trên xà lan cỏ khô.
Tuy trời hơi lạnh nhưng người lão Mathiơ dâm dấp mồ hôi. Lão quay lại, lấy dụng cụ nhổ răng ra khỏi mồm nạn nhân rồi hỏi:
– Có đau không?
Người kia quay mặt về phía mọi người đang ngồi xem lắc đầu, mỉm cười. Chính anh ta, không còn nghi ngờ gì nữa, với bộ mặt nhợt nhạt, cái miệng rộng, vẻ mặt của một gã du đãng khác thường.
– Thưa các ông các bà – Lão Mathiơ-béo nói oang oang – Các vị có thấy kỳ lạ không? Anh ta không thấy đau đớn gì cả. Cứ tin ở tôi, có vị thuốc này nhỏ vào răng trước khi nhổ thì không hề biết đau đớn gì hết. Thôi bây giờ mời các vị trở về công việc đi.
Người vừa được nhổ răng đứng dậy đi về phía lâu đài công lý. Thình lình gã biến mất. Angiêlic khẽ kêu lên. Nhưng rồi nàng nhận ra gã đang đi về phía bờ sông. Không chút do dự, nàng tiến lại gần và thấy gã quỵ xuống, lưng dựa vào một bức tường.
– Sao thế này? Ông làm sao thế? – Angiêlic hỏi – Ông ốm phải không?
– Ôi tôi đang chết đây, đau quá, quai hàm tôi như sắp rụng ra. – Gã nhổ bãi nước bọt đầy máu.
– Nhưng ông nói là không đau cơ mà.
– Tôi có nói gì đâu. Lão Mathiơ-béo trả cho tôi rất hậu khi làm cái trò ấy.
Gã rên rỉ và lại nhổ nước bọt. Angiêlic nghĩ rằng gã sắp ngất lịm đi mất.
– Thật dại dột, tại sao lại làm như vậy?
– Đã ba ngày nay tôi có được ăn uống gì đâu.
Angiêlic vòng tay ôm giữ người lạ mặt cho gã khỏi ngã. Người gã to cao hơn nàng, cho nên nàng phải vất vả lắm để cả hai người có thể đứng vững được.
– Thôi đi. Tối nay ông sẽ được ăn uống đầy đủ mà không mất tiền nong gì hết, mà cũng chẳng cần phải nhổ răng như thế này.
***
Về đến quán, Angiêlic vội vào bếp tìm thứ gì đó cho gã nạn nhân của đói và nhổ răng. Nàng mang đến nước hầm thịt, món lưỡi bò trộn với dưa gang và dưa chuột kèm theo cả rượu vang và mù tạc.
– Ông ăn đi rồi tôi sẽ mang vào nữa.
– Ôi ngon quá. Gã đàn ông lạ mặt thì thào như thể từ cõi
Angiêlic đứng dậy, bỏ ra chỗ khác để gã ngốn ngấu được tự nhiên. Sau khi sắp xếp công việc cho mọi người và thấy thức ăn đã đầy đủ để đón khách hàng, Angiêlic đi vào buồng pha một món nước sốt.
Một lúc sau cánh cửa mở và ông khách ngó vào.
– Cô bạn yêu quý! Có phải cô chính là cô ăn mày biết tiếng Latinh phải không?
Angiêlic cũng không biết là nên bực bội hay nên hài lòng khi gã lạ mặt nhận ra mình.
– Không… không phải. Tôi là cháu ông Buốcgutx chủ quán này.
– Nói cách khác là cô không thuộc quyền ngài Calăngbrơđen nữa.
– Ôi lạy Chúa.
Gã đàn ông bước hẳn vào phòng, nhẹ nhàng bước tới bên nàng ôm lấy nàng rồi hôn lên đôi môi đang run rẩy của nàng.
– Thôi, hình như anh đã khỏe lại hoàn toàn rồi. – Angiêlic nói khi nàng lấy lại được hơi thở của mình.
– Tôi đã tìm em khắp Pari này lâu lắm rồi, bà Chúa Thiên thần ạ.
– Suỵt! – Angiêlic nói, sợ sệt nhìn quanh.
– Đừng sợ, trong phòng này chẳng có cảnh sát đâu, hãy tin ở tôi. Tôi quen tất cả họ. Cô ăn mày nhỏ bé của tôi ạ. Em biết vun vén cho cái tổ ấm của em, em được ăn no mặc ấm phải không? Chính là em đấy rồi, đôi môi em vẫn còn nồng nhiệt. Và còn có cả hương vị của các mùi hoa thơm nữa chứ không còn nỗi cay đắng của nước mắt.
– Tôi đang vội – Angiêlic nói, nàng đẩy đôi tay của gã trở lại. Đôi tay muốn vuốt ve hai má nàng
– Hai giây được ở đấy với em là hai năm sống đối với tôi, hơn nữa tôi vẫn còn đang đói, em biết không?
– Anh có cần ăn thêm bánh hấp và mứt nữa không?

– Không, tôi cần em. Tôi muốn được nhìn thấy em, được động vào người em thì tôi mới hết đói. Tôi muốn được hôn lên làn môi em, đôi má em. Mọi thứ ở em đều là thức ăn đối với tôi. Chẳng còn ao ước gì nữa nếu được ở bên em. Em thật dịu dàng, tôi muốn cắn em ra từng mảnh. Người em thật ấm áp… ôi tuyệt vời.
– Ôi anh thật quá đáng – Angiêlic phản kháng – anh nói lảm nhảm khiến tôi phát điên đây này.
– Đúng, đấy là điều tôi muốn, đừng vờ vĩnh xấu hổ nữa.
Với cử chỉ nhanh nhẹn, tỏ ra đã lấy lại sức lực hoàn toàn sau cơn đói gần chết, gã đàn ông kéo nàng về phía mình, ôm lấy nàng và định hôn nàng.
Có tiếng gõ ầm ầm khiến gã buông nàng ra.
– Ôi lạy Thánh! – Lão Buốcgutx quát oang oang – Cái gì thế này, thật trò vớ vẩn. Này anh kia làm gì trong quán của ta thế này? Đi ra khỏi đây nếu không sẽ cho mày mấy cái đá bắn ra ngoài phố.
– Thưa ông, mong ông rủ lòng…
– Cút ngay, thằng nhãi, thằng lép kẹp kia. Mày làm ô uế hàng quán của tao.
Nhưng gã đàn ông vênh mặt lên với vẻ bất cần rồi cười to, sau đó chun mũi ra vẻ thách thức, rồi đi ra cửa, chuồn thẳng.
Angiêlic rụt rè nói:
– Hắn ta theo tôi vào phòng và tôi chẳng làm sao mà tống khứ hắn ra được
– Hừm, – lão chủ quán làu bàu – Hình như cô cũng không bất bình gì. Nếu có thì tôi đã phải biết sớm hơn cơ. Nhưng thôi, cô gái xinh đẹp ạ, cuộc sống đôi lúc nó cũng phải quyến rũ cô. Nhưng thực tình mà nói, cô đã làm tôi hơi thất vọng. Thiếu gì người đứng đắn ở đây. Việc gì cô phải nhặt cái thằng ấy về…
***
Người tình được Đức Vua sủng ái, tiểu thư La Valie có cái miệng rộng và chân lại hơi thọt. Thiên hạ vẫn kháo nhau rằng chính cái đó làm tiểu thư có một vẻ duyên dáng đặc biệt và không làm nàng vắng mặt trong các buổi vũ hội, nhưng quả thật, nàng ta đi khập khiễng.
Tiều thư hầu như không có ngực. Người ta vẫn so sánh nàng với nữ thần Diana tức là muốn nói về vẻ duyên dáng của vị nữ thần nhưng thực tế nàng có bộ ngực lép kèm kẹp. Da nàng khô. Nước mắt tuôn chảy vì sự không chung thủy của Đức vua, nỗi nhục nhã trong triều, và những dằn vặt đã tạo nên những nếp nhăn quanh đôi mắt. Tiểu thư ngày càng trở nên gầy, khô đét. Cuối cùng do hậu quả của việc sinh con hai lần, nàng mắc phải một căn bệnh kín mà chỉ có Đức Vua Luy 14 mới biết được tường tận. Luy 14 và Thi sĩ du đãng.
Từ đó xuất hiện một bài vè:
Nếu chân em tập tễnh
Tuổi vừa đúng mười lăm
Không ngực để khoe khoang
Không duyên mà say đắm
Nếu cha em: Trời biết
Nếu là gái non tơ
Sinh con trong phòng chờ
Ắt tình yêu sẽ tới
Valie nàng ấy
Đã đi trước cho rồi
Thế là bài hát bắt đầu và lan truyền khắp Pari, đến biệt thự Biarông, nơi ở của nàng Luydơ La Valie, vào điện Luvrơ và cả cung Hoàng hậu. Thấy kẻ tình địch của mình được miêu tả như vậy, bà phá lên cười và vỗ tay một cách vui vẻ.
Choáng váng và chết lặng đi vì tủi thẹn, tiểu thư La Valie tự mình nhảy lên chuyến xe ngựa đầu tiên tìm đến tu viện Sayô định đi tu.
Đức Vua truyền lệnh cho nàng quay về Triều. Ngài cử ngài Cônbe đi tìm nàng. Một nhóm cảnh sát cừ khôi được huy động để truy lùng gã Thi sĩ du đãng. Không một ai nghi ngờ rằng lần này hẳn gã bị treo cổ.
***
Lúc đó trong căn buồng nhỏ ở phố Frăng-Buốcgioa, Angiêlic đang định đi ngủ. Giavốt, cô hầu nàng mới thuê cũng vừa cúi chào và ra khỏi phòng. Hai đứa trẻ đang ngủ. Nàng nghe thấy có tiếng chân ai chạy bên ngoài. Những âm thanh bị giảm bớt do một màn tuyết mỏng bắt đầu rơi vào cái đêm tháng Chạp này. Có tiếng gõ cửa. Angiêlic khoác vội chiếc áo ngủ rồi đi tới ghé nhìn qua lỗ cửa.
– Ai đấy
– Mở cửa nhanh lên cô bé, nhanh lên. Con chó!
Không đủ thời gian suy tính, Angiêlic rút then mở cửa, gã đưa tin lao vào nhà. Cùng lúc ấy một khối trăng trắng từ bóng tối lao ra nhảy lên ngoạm lấy cổ gã.
– Xoócbon – Angiêlic thốt lên. Nàng lao về phía trước túm lấy cổ con chó cao lớn.

– Cứ để ông ấy vào. Xoócbon. Suỵt, suỵt.
Con chó vẫn gầm gừ, hai răng của nó đã cắn ngập sâu vào cổ nạn nhân. Bây giờ nó ngoe nguẩy đuôi nghe lệnh Angiêlic.
Gã đàn ông thở hổn hển.
– Tôi chết mất.
– Không sao, không sao, ông vào đi, nhanh lên.
– Cứ để con chó ở ngoài canh chừng cảnh sát.
– Đi vào, ta sẽ nói chuyện.
Nàng đẩy gã đàn ông vào phía trong, trong khi nàng vẫn đứng ở hành lang kéo cánh cửa đóng lại. Tay nàng túm chặt cổ Xoócbon. Trên lối vào cổng, nàng thấy tuyết vẫn rơi dưới ánh sáng lờ mờ và sau cùng là tiếng bước chân nhẹ nhàng, tiếng bước chân mà người ta vẫn thường thấy tiếp theo sau tiếng chân chó, tiếng bước chân của viên cảnh sát Đêgrê.
Angiêlic tiến lên vài bước và nói:
– Ông đi tìm con chó của ông phải không, ông Đêgrê?
Viên cảnh sát dừng lại, rồi ông ta cũng đi tới dưới vòm cổng. Nàng không còn nhìn thấy mặt ông
– Không, – ông ta trả lời bình thản – Tôi đang tìm một tên đặt vè.
– Con Xoócbon vừa ở đây. Tôi vẫn biết con chó của ông. Tôi gọi và nó chạy đến với tôi.
– Chắc nó bị bỏ bùa mê rồi, thưa bà. Bà đang đi hít thở không khí ở ngoài cửa vào thời tiết thế này ư?
– Tôi ra đóng cửa. Nhưng mà chúng ta nói chuyện trong đêm tối thế này, ông Đêgrê, tôi chắc là ông có thể đoán được tôi là ai.
– Tôi không phải đoán. Thưa bà, tôi biết, tôi biết từ lâu là bà sống trong ngôi nhà này. Hơn nữa không có quán ăn nào ở đây mà tôi không biết. Tôi trông thấy bà ở quán Mặt nạ đỏ. Bà tự đặt cho bà là bà Moren, bà có hai con trai, thằng lớn tên là Phlôrimông.
– Chẳng ai giấu ông được điều gì, ông biết hết mọi việc. Nhưng đã biết tôi rồi tại sao chúng ta lại gặp nhau trong một sự cố thế này?
– Tôi sợ rằng việc tôi đến sẽ làm phiền bà, thưa bà. Lần trước chúng ta đã gặp nhau, rồi chia tay nhau chẳng có gì vui vẻ cả.
Nàng hồi tưởng lại cái đêm nàng bỏ chạy khỏi ngoại ô Xanh-Giécmanh. Nàng cảm thấy miệng mình khô rát. Angiêlic hỏi lạc cả giọng:
– Ông muốn nói gì vậy?
– Hôm đó trời cũng có tuyết như thế này, và trong tòa tháp cũng không tối tăm hơn dưới cổng nhà bà.
Angiêlic thở dài nhẹ nhõm:
– Chúng ta không có gì phải khó chịu với nhau cả. Chúng ta đều chiến bại, đó không phải là chỗ giống nhau ư, ông luật sư Đêgrê?
– Bà đừng gọi tôi làuật sư nữa, vì tôi đã bán phòng luật sư của tôi rồi, với cái giá cũng khá và lại mua cái phòng làm việc của một đại úy cảnh sát. Tôi đã tận tụy thực hiện những nhiệm vụ khó khăn và rất có ích như săn bắt bọn gây rối, bọn âm mưu bạo loạn ở cái thành phố này. Vì vậy từ chỗ tôi luôn luôn là nhà hùng biện nay lại phải im hơi lặng tiếng.
– Ông ăn nói vẫn rất lưu loát đấy chứ.
– Khi có dịp là tôi đi dẹp những phát ngôn, in ấn phạm pháp và theo dõi bọn thi sĩ, nhà báo, chủ bút, đủ các loại. Vì vậy đêm nay tôi đang đi lùng một nhân vật nguy hiểm, có tên Clod Pơti, cũng còn gọi là Thi sĩ du đãng. Chắc hẳn gã sẽ không ngần ngại đến tìm sự che chở của bà.
– Sao vậy?
– Bởi vì bà ngăn cản tôi trong khi gã chạy trốn.
– Tôi xin lỗi vì đã giữ ông lại.
– Thực tình mà nói, tôi lại thấy vui, tuy bà đang tiếp tôi ở một nơi không lấy gì làm ấm cúng cho lắm.
– Tôi xin lỗi ông, vì ông đang phải tiếp tục làm nhiệm vụ.
– Bản thân tôi, tôi sung sướng nếu được mời vào dù căn phòng khách nhỏ mà bà tiếp tôi không được ấm cúng.
– Hãy tha lỗi cho tôi. Ông còn trở lại cơ mà, ông Đêgrê.

– Tôi sẽ trở lại, thưa bà.
Tuyết xuống dày hơn, viên cảnh sát dựng lại cái cổ áo khoác, bước đi rồi dừng lại.
– Tôi vừa chợt nhớ – ông ta nói – gã Thi sĩ du đãng này đã viết những lời phỉ báng thú vị khá độc đáo vào thời gian xảy ra vụ án chồng bà. Để xem nào…
– Ôi, thôi đi. – Angiêlic kêu to và đưa hai tay lên bịt tai. – Ông đừng nhắc lại chuyện ấy nữa. Tôi không còn nhớ gì hết, tôi không muốn nhớ đến điều gì hết.
– Chả lẽ quá khứ đã chết trong bà sao?
– Đúng, quá khứ đã chết.
– Vâng, như thế có khi lại tốt hơn. Tôi sẽ không bao giờ nhắc đến nó nữa. Chào bà… chúc bà ngủ ngon.
Angiêlic cài then cổng, hai hàm răng va vào nhau cầm cập. Nàng lạnh cóng vì đứng ngoài trời, không mặc áo khoác. Thêm vào đó là việc gặp lại Đêgrê và nghe những lời ông ta nhắc tới. Nàng trở về phòng và đóng cửa. Người đàn ông đang ngồi bên lò sưởi, hai tay ôm lấy đầu gối. Trông anh ta giống như một chú dế mèn.
Thiếu phụ dựa lưng vào cửa. Nàng hỏi, giọng lạc đi:
– Anh là Thi sĩ du đãng?
Anh ta mỉm cười:
– Du đãng à? Tất nhiên. Nhà thơ? Có thể.
– Anh chính là người đã viết bài vè về tiểu thư La Valie? Anh không để người ta yêu nhau được yên ổn ư? Đức vua và cô gái ấy đã làm hết sức để giấu kín chuyện yêu đương của họ, anh lại làm rùm beng lên cho mọi người biết! Đức hạnh của Nhà vua như vậy là đáng chê trách không nghi ngờ gì nữa. Ngài là một chàng trai bừng bừng sức sống bị buộc phải lấy một nàng công chúa kém cả thông minh và sắc đẹp.
Gã cười chế nhạo:
– Cô bênh vực cho Đức vua mới khéo làm sao, cô bé của tôi ạ. Cô đau lòng khi thấy thế sao?
– Không, nhưng tôi kinh tởm khi thấy Hoàng thượng cao quý và đáng kính bị xúc phạm.
– Trên thế gian này chẳng có gì đáng kính cả, chẳng có gì cao quý cả.
Angiêlic bước sang phía kia căn phòng, và đứng dựa vào cạnh lò sưởi. Nàng cảm thấy mệt mỏi và căng thẳng. Gã thi sĩ nhìn nàng. Nàng thấy những đốm đỏ của ngọn lửa đang nhảy múa trước mắt.
– Cô không biết tôi là ai, phải không? – Gã hỏi.
– Không ai nói với tôi cả, mà làm sao tôi có thể đoán biết được, ngòi bút của anh thật độc ác và thô tục trong khi anh…
– Cô cứ nói đi.
– Anh có vẻ tốt bụng và vui vẻ với tôi, tôi nghĩ như vậy.
– Tôi tốt với những cô gái điếm khóc trong xà lan cỏ khô và tôi độc ác với các hoàng tử.
Angiêlic thở dài, hình như nàng không thể ấm lên được. Nàng hất hàm về phía cửa.
– Bây giờ ông phải đi đi.
– Đi! – Gã kêu lên – Đi trong khi con chó Xoócbon đang đợi để nhảy lên cắn cổ tôi, trong khi gã cảnh sát chết tiệt kia đã có sẵn xích tay.
– Họ không còn ngoài phố nữa đâu.
– Có đấy. Họ đang đợi tôi trong bóng tối.
– Tôi thề với anh là họ không hề biết anh ở đây.
– Tại sao cô lại biết? Cô cũng đã từng thuộc băng Calăngbrơđen cơ mà.
Angiêlic ra hiệu cho gã im lặng.
– Cô thấy đấy, chính cô cũng thấy rằng họ đang nằm trên tuyết đợi ngoài đường. Thế mà cô đòi tôi phải đi.
– Đúng, anh đi đi.
– Cô đang đuổi tôi.
– Tôi đuổi đấy.
– Nhưng tôi có làm gì hại đến cô đâu.
– Có đấy.
Gã nhìn nàng dò xét sau đó chìa tay ra:
– Nếu vậy chúng ta sẽ hòa giải với nhau.
Angiêlic vẫn bất động.

– Cả hai chúng ta đều đang bị con chó săn lùng. Chúng ta sẽ ra sao nếu bị tóm?
Gã tiếp tục chìa tay ra:
– Đôi mắt cô đã trở nên cứng rắn và giá lạnh như đá, không còn ấm áp như tia nắng mặt trời lấp lánh trên dòng suối nhỏ, dưới tán lá xanh, đôi mắt dường như muốn nói: yêu em đi, hôn em đi!
– Tôi chưa bao giờ nói thế.
– Đúng. Nhưng đôi mắt cô nói thế, khi tôi không phải là kẻ thù của cô. Nào…
Đột nhiên nàng nhượng bộ và ngồi xuống bên cạnh người đàn ông. Gã quàng tay ôm lấy vai nàng:
– Người em đang run lên đây này, em không còn vẻ tự tin của một chủ nhà nữa. Cái gì đã làm em hoảng sợ, đã làm em đau đớn? Con chó hay gã cảnh sát?
– Con chó và gã cảnh sát và cả anh nữa. Ông Thi sĩ du đãng ạ.
– Ôi, ba ngôi độc ác của Pari.
– Là người thông tỏ mọi điều, ông có biết tôi là ai trước khi tôi đi với bọn Calăngbrơđen không?
Gã đàn ông thượt mặt ra:
– Không, kể từ khi tôi gặp lại cô, tôi không hiểu cô làm thế nào mà đứng vững được giữa hai ngả đường như thế, và làm thế nào cô xoay xở được với lão chủ quán. Nhưng trước khi cô theo bọn Calăngbrơđen… thôi… tốt nhất là không nói chuyện ấy nữa.
– Thế là hơn đấy.
– Điều làm tôi khó chịu là cái gã cảnh sát chết tiệt ấy luôn luôn theo sát tôi và hắn biết hết quá khứ của cô.
– Thế các anh ganh đua nhau đi tầm tin tức hay sao?
– Cũng thường tình cờ như thế.
– Thực chất các anh giống nhau.
– Giống một chút thôi, nhưng khác nhau rất nhiều đấy.
– Khác nhau ở chỗ nào?
– Tôi không thể giết hắn ta nhưng hắn ta có thể cho tôi tới chỗ chết. Nếu cô không mở cửa cho tôi đêm nay thì hiện giờ tôi đang ở Satơlê rồi và sáng sớm mai, nhờ ngài Ôbanh tôi đã lủng lẳng ở dây thòng lọng rồi.
– Thế tại sao anh nói là anh không thể giết hắn?
– Tôi không giếtược, cảnh máu me làm tôi phát ốm.
Nàng bắt đầu cười vì cái vẻ riêng biệt của gã đàn ông. Tay gã sờ lên cổ nàng.
Khi cô cười trông cô giống một con bồ câu nhỏ – Gã cúi xuống sát mặt nàng. Nhìn nụ cười dịu dàng, giễu cợt của gã, nàng bắt găp một vết thương do cái kìm nhổ răng của lão Mathiơ-béo gây ra, vết thương làm nàng muốn khóc và muốn yêu người đàn ông này.
– Thế là tốt. – Gã thì thầm – Cô không còn sợ nữa… Chỉ còn tuyết đang rơi bên ngoài, và chúng ta ở đây, yên ổn và ấm áp quá. Tôi chưa bao giờ được ngủ nhờ trong căn phòng như thế này. Em chỉ mặc cái áo ngủ này thôi à? Bên trong là em trần truồng đúng không, tôi biết. Đừng cựa quậy em yêu… đừng nói gì hết.
Tay gã lần cởi áo nàng. Gã khẽ cười, khi một cái rùng mình trùm lên thân thể nàng.
– Kia là những búp non của mùa xuân, nhưng lại đang là mùa đông.
Gã hôn lên môi nàng rồi gã nằm xuống trước lò sưởi và kéo nàng về phía mình.
***
Gã nhà thơ đội mũ và áo choàng lỗ chỗ vết thủng. Bình minh lên. Tuyết dày đặc. Người bán rượu vẫn lầm lũi vừa rao hàng vừa lật đật bước đi như con gấu. Angiêlic chào lão và gọi hai cốc. Khi lão bán rượu đi rồi, họ nhìn nhau mỉm cười.
– Bây giờ anh đi đâu?
– Đi thông báo một vụ bê bối mới cho dân Pari biết. Lão Briăng bắt được vợ lão và người tình đang ân ái tối nay.
– Tối nay? Làm sao mà anh biết?
face=”Tahoma”>- Tôi biết mọi điều. Vĩnh biệt em, em yêu.
Nàng túm lấy vạt áo của gã và nói:
– Quay lại nhé.
***
Và gã đã quay lại. Gã hay về vào buổi tối, cạo cạo vào cửa sổ làm hiệu để nàng mở cửa. Trong căn phòng ấm cúng này nàng sẽ quên đi những ngày làm việc vất vả, ngồi nghe gã kể về những vụ bê bối mới nhất, những tin tức hấp dẫn nhất xảy ra trong triều đình và trong thành phố.
– Tôi giàu lên vì nỗi lo sợ của những kẻ sợ tôi. – Gã nói với nàng.
Gã thờ ơ với đồng tiền. Nàng cố ăn nói với gã sao cho nhã nhặn và lịch sự hơn. Sau những bữa ăn tối ngon lành, gã chẳng hề nói gì đến tiền nong mà Angiêlic cũng không để ý đến. Rồi gã lại biến đi đến hàng tuần. Sau đó lại quay về, mệt mỏi, bụng đói meo và nhoẻn cười. Nàng thường hỏi tình hình của gã nhưng nàng chẳng biết thêm được gì. Tại sao vậy, một con người rất có thiện cảm, bênh vực cho thế giới cặn bã của Pari nhưng không bao giờ xuất hiện và tham gia những hoạt động của các băng bụi đời? Với tài ba của gã, với những tin tức hấp dẫn mà gã thu thập được, gã có thể sống đàng hoàng và được đánh giá cao. Nhưng rõ ràng gã không thể ở lâu một chỗ được. Gã thuộc về một nỗi khao khát hiếm hoi không chỉ vào thời đó, mà tất cả mọi thời đều phải trả giá đắt: nỗi khát khao tự do.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.