Đọc truyện Tình sử Angélique – Chương 59
Ra ngoài đường, Angiêlic nhìn thấy bóng tòa tháp Nexlơ nổi bật trên nền trời đen thẫm. Nàng nhận ra căn phòng mà Nicôla đưa nàng về, chắc nằm ở tầng trên cùng của tòa tháp này. Một tên cướp đã tử tế giải thích với nàng: chính Calăngbrơđen đã có sáng kiến chọn nơi ẩn náu cho đoàn quân ô hợp của mình trong cái pháo đài cổ của Pari thời Trung cổ. Thật là một hang ổ lý tưởng. Những bức tường thành đổ nát, những phòng rộng hoang tàn, những tháp cổ xiêu vẹo là những chỗ ẩn nấp tốt mà các toán cướp khác ở vùng ngoại ô không thể có được.
Không ai đến đây đuổi bọn lưu manh này đi. Vì chúng đã có thói quen mai phục chờ những cỗ xe ngựa từ cửa ô Xanh-Giécmanh vào, bằng cách núp mình dưới gầm cái cầu nhỏ uốn cong bên trên con hào cũ của pháo đài.
Dân chúng chỉ còn cách xì xào với nhau rằng quãng đường đi qua tòa tháp Nexlơ ở trung tâm Pari đã thật sự trở thành con đường cắt cổ.
Hàng ngày họ phải đối phó với bọn kẻ cướp nấp trong các xà lan để lấy trộm hàng hóa, và bắt lái đò chở chúng không công sang bên kia bờ như các ông Hoàng bà Chúa vậy. Khi đám chủ thuyền chiếm số đông, thường hay nổ ra các trận đánh nhau đổ máu bằng dao, bởi vì phường hội lái đò vốn tính ít nhẫn nhục.
Nhưng tối nay, ba người lái đò vừa mới châm đèn để canh hàng ở cạnh những chiếc xà lan của mình, đã hiểu ngay rằng gây gổ với bọn chúng, chỉ tổ rước họa vào thân. Một người lái trẻ thấy chủ ra hiệu, liền đứng lên và đôi chút lo ngại, đến tháo dây cột chiếc xà lan mà Angiêlic và đồng bọn gớm ghiếc đã vào ngồi chật.
Phà chui qua Cầu Mới, đến gần Cầu Đức Bà, dừng lại dưới chân móng của bến Giexvrơ.
– Tốt lắm, anh bạn trẻ, – Gã Bả-chuột bảo anh lái đò – Chúng tớ chẳng những cảm ơn chú mà còn cho chú trở về an toàn.
Một vòm cong khổng lồ đỡ lấy khối móng của cảng sông, một công trình đồ sộ xây bằng đá tảng.
Khi đi vào dưới vòm, Angiêlic nghe tiếng ào ào của dòng sông cạnh đó chảy mạnh như thác, khiến nàng nhớ đến tiếng ì ầm của đại dương vọng đến từ xa. Cảm giác đó càng giống hệt, khi những tiếng xe lăn bánh trên đường xa xa lọt xuống dưới vòm. Bên trong vòm lạnh như băng và ẩm ướt. Đây là một cái hang khổng lồ, nằm tách biệt giữa trung tâm Pari, dường như tạo ra cốt là để làm nơi ẩn náu cho các loại du đãng của kinh thành.
Toán cướp bước theo nàng đến cuối đường hầm. Khi cả bọn ra chỗ trống bên ngoài, đêm đã tối mịt, và Angiêlic không hiểu mình đang ở đâu, có lẽ chỗ này gần một quảng trường nhỏ, có vòi phun nước, vì nghe tiếng nước chảy.
Bỗng nghe tiếng Nicôla, rất gần:
– Các cậu đấy à? Cô gái có đến với các cậu không?
Một tên cướp giơ cây đèn xách tay về phía Angiêlic:
– Cô ấy đây.
Trông thấy thân hình cao lớn và bộ mặt gớm ghiếc của tướng cướp Calăngbrơđen, nàng nhắm mắt lại khiếp sợ, mặc dù biết đó là Nicôla.
Tên tướng cướp lấy tay gạt mạnh cái đèn xuống đất:
– Bọn bay điên cả hay sao mà đem cái của khỉ này đi?
Nicôla nắm cánh tay Angiêlic một cách thô bạo:
– Đừng sợ, con chim bồ câu nhỏ ạ. Tôi đây mà!
Hắn đẩy nàng vào ẩn dưới một cái cổng rồi ra lệnh:
– Giăng-Mẫu-đơn, sang nấp ở hè phố bên kia, đằng sau cột chỉ đường. Còn cậu, Máctanh, ở lại với tớ, Gôbe ra đằng kia. Các cậu khác hãy quan sát ngã ba đường. Cậu đã ở vị trí chưa, Backarôn?
Một tiếng trả lời như trên trời rơi xuống:
– Đã, thưa ngài chỉ huy.
Anh lùn đang ngồi vắt vẻo ở cái biển cửa hàng.
Từ trong cổng, nơi nàng đang đứng cạnh Nicôla, Angiêlic có thể nhìn suốt ngõ phố hẹp, được chiếu sáng mờ mờ bởi vài cây đèn treo trước mấy ngôi nhà sang trọng nhất.
Các cửa hàng thủ công đều đã đóng chặt. Dân phố đang sửa soạn đi ngủ. Đằng sau các ô kính cửa sổ, le lói những cây nến.
Nicôla nói sẽ, giọng gượng gạo:
face=”Tahoma”>- Tôi sắp nộp sính lễ cho cô, Angiêlic. Đây là một tục lệ của giới giang hồ. Người đàn ông phải nộp đồ cống mới có quyền chiếm cô gái mình muốn lấy. Cũng tựa như người ta mua một đồ gì đẹp mà mình rất ưa thích.
– Và đó là thứ độc nhất mà bọn này phải mua! – Một tên cắt cổ nói xen vào.
Nó im bặt khi thấy thủ lĩnh của mình chửi độc một câu. Nghe thấy tiếng bước chân, bọn cướp đứng yên như tượng. Chúng rút dao, gươm không một tiếng động. Một người đàn ông từ cuối phố đi lên.
– Không phải hắn.- Calăngbrơđen thì thầm.
Mấy tên kia tra gươm vào vỏ. Một người đi đường nghe tiếng dao, gươm lách cách, giật nảy mình, nhìn thấy dưới cổng lố nhố những người, anh ta liền bỏ chạy và kêu toáng lên:
– Cứu tôi với! Cướp! Bọn giết người, bọn giật áo! Chúng giết tôi đấy!
– Bú c… – Tên Giăng-Mẫu-đơn cáu tiết chửi tục ở hè phố bên kia – Đã để cho nó đi thoát, không thèm giật áo, mà nó còn kêu rống lên như con bò!
Một tiếng huýt sáo nhẹ từ bên kia con phố khiến hắn im bặt.
– Nhìn xem ai đến, Angiêlic, – Nicôla thì thầm và giữ chặt cánh tay nàng hơn.
Lạnh cóng và tê dại đến mức không cảm thấy bàn tay nắm chặt tay mình, Angiêlic vẫn đứng chờ. Nàng biết sắp xảy ra chuyện gì. Điều đó là tất yếu. Điều đó phải xảy ra. Tâm trí nàng chỉ sống lại sau khi diễn ra điều đó. Bởi vì trong người nàng mọi cái đã chết, và chỉ lòng căm thù mới đủ sức làm nàng sống lại.
Dưới ánh sáng vàng vọt của mấy cây đèn ngoài phố, nàng thấy hiện ra hai thầy tu, khoác tay nhau đi. Nàng không khó khăn gì để nhận ra một người là Cônăng Bêse. Người kia to béo và mồm mép liến thoắng, đang diễn thuyết bằng tiếng Latinh và vung tay làm điệu bộ.Angiêlic nghe rõ giọng khe khẽ của nhà luyện đan Bêse. Lão ta cũng nói bằng tiếng Latinh, giọng phản đối đầy công phẫn. Khi hai người đi đến cổng, lão ta giận dữ quá, chuyển sang nói to bằng tiếng Pháp:
– Thôi đủ rồi, thầy Ămbroadơ, lý thuyết của thầy là tà đạo. Làm lễ rửa tội với nước dùng nấu thịt! Thật là báng bổ thánh thần!
Lão thầy tu Bêse giật phắt tay ra khỏi tay khoác của thầy dòng Ămbroadơ và đi vọt lên trước.
Người thầy tu béo ú, lắp bắp:
– Thưa cha, giá mà tôi có thể thuyết phục được cha.
Bỗng hắn ta thét lên một tiếng như điên dại : “Ha! Ha!”
Ngay lúc đó, Angiêlic thấy thầy dòng Ămbroadơ đã đứng cạnh mình dưới cổng.
– Thằng cha đã lọt vào tay các cậu rồi! – Hắn thì thào chuyển ngay từ tiếng Latinh sang tiếng lóng của trộm cướp.
Linh mục Bêse quay người lại hỏi:
– Có chuyện gì mà…
Lão dừng lại, mắt lão nhớn nhác nhìn quanh dường như phố vắng tanh, tiếng lão nghẹn trong cổ:
– Thầy Ămbroadơ! – lão gọi – Thầy Ămbroadơ, thầy ở đâu rồi?
Bộ mặt ngơ ngác của lão càng lộ vẻ kinh sợ, đôi mắt trố như muốn nhảy ra ngoài tròng. Lão thở hổn hển, cố lê thêm vài bước, đưa mắt khiếp đảm nhìn khắp xung quanh.
– Hú! Hú! Hú!
Tên lùn Backarôn hiện ra, cùng với tiếng cú kêu rùng rợn. Hắn ưỡn người, từ trên biển cửa hàng xuống như một con sóc đậu ngay cạnh chân Bêse.
Lão thầy tu giật nẩy mình, dựa sát vào tường.
– Hú! Hú! Hú! – Gã lùn lại hú.
Rồi hắn bắt đầu múa may quay cuồng xung quanh nạn nhân khiếp đảm của mình, giở đủ các trò, nhăn nhó, chào chế nhạo và làm những cử chỉ tục tĩu. Hắn dồn lão thầy tu vào một vòng vây ma quỷ.
Rồi lại thấy một con quái vật khác từ trong bóng tối hiện ra với tiếng cười the thé. Đó là một người gù, chân cẳng dị dạng đến nỗi chỉ có thể di chuyển bằng những bước nhảy cóc đột ngột đáng sợ. Bộ mặt của hắn ta càng đáng sợ hơn: ngay giữa trán lù lù một đống thịt bầy nhầy, đỏ thẫm, lủng lẳng.
Tiếng ú ớ thoát ra từ cổ lão thầy tu không còn giống tiếng người.
– Ối! Ối! Những con quỷ dữ! – lão rú lên.
Thân hình dài loằng ngoằng của hắn bỗng gập đôi lại và hắn quỵ gối xuống đường phố đầy bùn. Hai mắt lão lồi ra. Màu da của lão vàng bệch như sáp. Trên khuôn mặt méo xệch vì khiếp đảm, ở các khóe môi lộ ra hai hàm răng va vào nhau lập cập. Rất từ từ, như trong cơn ác mộng, lão giơ hai bàn tay xương xẩu với các ngón xòe ra. Lưỡi lão cử động khó khăn. Lão lắp bắp:
– Hãy thương tôi… Perắc!
Nghe thấy tiếng nói ấy thốt ra tên chồng mình, Angiêlic như bị một con dao đâm thủng tim. Với phản xạ điên dại, nàng thét lên dữ dội:
– Giết đi! Giết hắn đi!
Và chẳng biết mình phải làm gì, nàng cắn vào vai Nicôla. Anh ta vội thụt người né tránh, và rút con dao phay to vẫn dùng làm vũ khí.
Nhưng bỗng nhiên, đường phố im phăng phắc, rồi tiếng Backarôn
– Ủa, mẹ kiếp!
Lão thầy tu đã lăn ra bên cạnh tên lùn, dưới chân tường.
Đám cướp lại gần. Gã tướng cướp cúi xuống, nhấc cái đầu cứng đơ của lão lên. Hàm dưới trễ xuống, lộ ra cái mồm há hốc, thở hắt lần cuối cùng. Đôi mắt trợn trừng đã dại hẳn.
– Không nghi ngờ gì nữa, thằng cha củ rồi. – Calăngbrơđen tuyên bố.
– Chúng tôi không hề chạm vào hắn. – Tên lùn nói – Có phải không Mào gà trống, bọn mình không chạm vào người hắn mà, chúng tôi chỉ dọa cho hắn sợ thôi.
– Phải, các cậu đã thành công mĩ mãn. Hắn đã chết vì quá sợ.
Và Calăngbrơđen ra lệnh:
– Cuốn gói thôi. Bọn ta chẳng còn việc gì phải làm ở đây.
Sáng hôm sau, người ta tìm thấy thân thể của linh mục Bêse và xác nhận lão đã chết, mặc dù không có thương tích. Khi đó, những người dân Pari nhớ lại lời của người phù thủy đã bị thiêu sống ở Quảng trường Grevơ: “Cônăng Bêse, tôi sẽ gặp ông trước tòa án của Chúa từ nay đến trước cuối tháng”.
Người ta giở lịch ra xem, thấy đúng là ngày cuối tháng. Họ vội vàng làm dấu thánh trên nấm mồ lão thầy tu, nấm mộ chí ghi:
“Nơi đây yên nghỉ linh mục Cônăng Bêse, dòng Frăngxixcanh, qua đời vì bị quỷ dữ hành hạ, ngày cuối tháng Ba, năm 1661”.
***
Đêm đó, toán cướp của tên Nicôla Calăngbrơđen khét tiếng đã nhậu nhẹt trong quán rượu cho đến tận sáng. Bọn chúng ngồi quanh một thiếu phụ trắng trẻo, đầu tóc rối bù và ép nàng uống rượu.
Angiêlic say mềm, và cuối cùng nôn thốc nôn tháo. Trong khi nàng gục đầu xuống cạnh bàn gỗ, trong đầu dâng lên một ý nghĩ lôi cuốn băng băng, như một đợt sóng tuyệt vọng dài vô tận:
– Trụy lạc! Trụy lạc…
Nicôla kiên quyết kéo nàng lên và trố mắt nhìn nàng vẻ ngạc nhiên lo ngại:
– Cô ốm ư? Nhưng chúng ta đã uống gì mấy đâu… Chúng ta phải ăn mừng đám cưới chứ…
Thấy nàng kiệt sức mà mắt đã nhắm nghiền, anh ta bế nàng lên và bước ra ngoài quán rượu.
Đêm khá lạnh, nhưng nép vào ngực Nicôla, nàng thấy ấm.
Khi Calăngbrơđen bước vào phòng lớn trong tòa tháp Nexlơ, một đám đông du đãng dưới quyền hắn ta điều khiển đang ngồi quanh bếp lửa. Một phụ nữ đứng lên la hét và xô vào người hắn:
– Lợn! Mày đã lấy một con mụ khác… chúng nó mách tao thế. Nhưng tao sẽ chọc tiết mày… và cả bọn kia nữa.
Nicôla lặng lẽ đặt Angiêlic xuống đất và tựa người nàng vào tường cho khỏi ngã. Rồi hắn giơ cao nắm đấm, đánh cho người đàn bà ngã lăn ra.
– Bây giờ hãy nghe đây, tất cả bọn bay! – Calăngbrơđen nói – Cô gái này là của tao, không phải của ai khác. Bất cứ đứa nào chạm vào một sợi tóc trên đầu cô ta, bất cứ con mẹ nào tìm cách làm hại cô ta, sẽ phải thanh toán với tao. Bọn mày biết như thế nghĩa là thế nào! Còn về bà lớn “Ba Lan” này thì…
Gã chụp lấy ngực áo mụ đàn bà và khinh bỉ đẩy mạnh cho mụ ngã dúi vào một đám đàn ông đang đánh
– … cho chúng bay, muốn làm gì mụ thì làm.
Rồi đắc thắng, Nicôla Méclô, quê ở Poatu, tên chăn cừu biến thành chó sói, hắn quay sang người phụ nữ mà hắn đã yêu từ lâu, mà định mệnh nay đã đem trả.
Hắn nâng người nàng lên cánh tay và bắt đầu trèo lên bậc thang của tòa tháp. Hắn bước chầm chậm cho khỏi vấp ngã, vì men rượu làm đầu óc hắn lơ mơ, do đó hắn bước đi có vẻ trịnh trọng hơn.
Angiêlic dựa hẳn người vào hai cánh tay lực lưỡng của hắn ta, đầu óc nàng chơi vơi. Khi tới đầu cầu thang, Nicôla co chân đá mạnh cánh cửa dẫn tới căn phòng dành để cất giấu các vật trộm cướp được. Rồi hắn bước đến cái đệm làm bằng các tấm áo choàng trải rộng, quẳng Angiêlic xuống như quẳng một gói hàng rồi nói to:
– Và bây giờ đến lượt chúng ta.
Cử chỉ đó kèm theo tiếng cười đắc thắng làm mở ngoác miệng của hắn ta, kéo nàng ra khỏi tình trạng nửa tỉnh nửa mê. Nàng đứng bật dậy, chạy đến cửa sổ, bám chặt lấy chấn song, chưa hiểu mình định làm gì.
– Được rồi, – nàng giận dữ thét to không ngoảnh lại – Hai chúng ta thì làm sao, anh chàng đần độn?
– Tôi… nhưng mà… tôi muốn nói… – hắn lắp bắp. Mặt hoàn toàn ngơ ngác.
Nàng cười chửi bới:
– Dễ thường anh tưởng tượng anh có thể thành tình nhân của tôi được chắc, Nicôla
Chỉ hai bước nhảy lặng lẽ, hắn ta đã ở bên cạnh nàng, trán cau lại:
– Tôi chẳng tưởng tượng gì cà – hắn nói toạc ra – Tôi chắc chắn như vậy.
– Để chờ xem.
– Chả cần chờ gì hết.
Nàng tròn mắt nhìn hắn vẻ thách thức. Ánh lửa đỏ hắt lên từ dưới cái xà lan đậu ở bờ sông phía chân tòa tháp, chiếu sáng hai người. Nicôla hít một hơi dài:
– Nghe đây. – hắn nói khẽ, nhưng với giọng đe dọa – tôi sẽ nói chuyện với cô lần nữa, bởi vì tính nết cô như vậy, mà điều này cô cần phải hiểu. Cô không có quyền gì để từ chối điều tôi đang yêu cầu. Tôi đã đánh nhau vì cô, tôi đã khử người mà cô yêu cầu tôi giết. Hành-khất-Đại-đế đã chắp duyên cho chúng ta, tất cả đều đúng với luật giang hồ. Cô đã thuộc về tôi rồi.
– Thế ngộ tôi không muốn dính líu gì tới luật giang hồ đó thì sao?
– Thì cô sẽ chết, – hắn nói và một luồng sáng lóe lên từ đáy đôi mắt nâu sẫm. – chết vì đói, hoặc một lý do nào khác. Dù sao, cô cũng không thể nào sống sót được, đứng có chút ảo tưởng về chuyện này. Vả lại, cô làm gì có sự lựa chọn nào khác? – hắn nhấn mạnh, đặt nắm đấm vào thái dương của nàng. – Chả lẽ đầu óc bướng bỉnh của cô bé tiểu thư quý tộc như cô, chưa hiểu được rằng cái gì đã bị đốt cháy thành than ở Quảng trường Grevơ cùng một lúc với người chồng phù thủy của cô sao? Tất cả cái gì ngăn cách hai đứa chúng ta đều bị thiêu cháy hết rồi. Chẳng còn thằng đầy tớ, cũng chẳng còn bá tước nữa. Tôi là Calăngbrơđen, còn cô… cô không còn là cái gì nữa. Những kẻ cùng giới quý tộc với cô đều đã bỏ rơi cô. Những kẻ đang ở bên kia…
Hắn đưa cánh tay lên, chỉ sang bên kia bờ sông Xen đen thẫm, về phía những bóng dáng đồ sộ của các cung điện Tuylơri và Luvrơ rực rỡ ánh đèn.
– Đối với những người ở bên kia, cô không còn sống nữa thế mà cô đã thuộc về thế giới giang hồ… bởi vì đây là nhà của những người bị bỏ rơi… Ở đây, sẽ luôn luôn có cái gì đó cho cô ăn. Cô sẽ được che chở. Chúng tôi sẽ trả thù cho cô, sẽ giúp đỡ cô. Nhưng chớ bao giờ phản bội chúng tôi…
Hắn im bặt. Nàng thấy hơi thở nóng hổi của hắn phả lên vai mình. Hắn chạm lướt vào người nàng, và sự thèm muốn nồng nàn của hắn truyền cho nàng một cảm giác run rẩy, không thoải mái. Nàng thấy hắn mở hai bàn tay to ra, nâng lên chạm vào nàng, rồi dừng lại như không dám sỗ sàng.
Hắn bắt đầu van xin rất dịu dàng bằng thổ ngữ Poatu:
– Cô gái cưng của tôi, xin đừng khắt khe như thế. Vì sao cô giận dỗi với tôi? Mọi điều đơn giản thôi mà, cô không thấy sao? Ở đây, hai chúng ta… bây giờ chỉ có độc hai đứa thôi… như những ngày xưa. Chúng ta đã ăn uống no say. Bây giờ còn làm gì khác nữa, nếu không yêu nhau? Chẳng lẽ cô muốn để tôi nghĩ rằng tôi làm cô sợ hãi.
Angiêlic khẽ cười khinh bỉ và nhún vai.
Hắn nói tiếp:
– Vậy thì sao? Lại đây!… Hãy nhớ lại. Chúng ta đã từng ăn ý với nhau biết bao nhiêu. Chúng ta rất hợp với nhau, trời sinh ra như thế, em bé bỏng của tôi. Loanh quanh mà làm gì… Từ trước tôi đã biết rồi, cô sẽ là của tôi. Tôi vẫn hy vọng thế. Và điều ấy đã đến, cô thấy đó…
– Không, – Nàng nói bướng bỉnh. Hất ngược tóc ra phía sau lưng.
Tức điên lên, hắn quát:
– Coi chừng! Tôi có thể cưỡng bức cô, nều cần làm như thế.
– Cứ thử xem. Tôi sẽ lấy móng tay cào rách mắt anh ra.
– Tôi sẽ cho bọn lâu la trói cô lại, – hắn thét.
– Đồ hèn.
Hắn tuôn ra một tràng chửi rủa.
Nàng hầu như không thèm nghe hắn nói gì. Trán tựa vào những chấn song sắt lạnh như băng ở cửa sổ hẹp y như một người tù đã hết hy vọng, Angiêlic cảm thấy thân thể mình mệt mỏi rã rời, không cưỡng lại nổi. “Những người cùng giới đã rời bỏ cô…”. Tựa như tiếng vang đáp lại câu Nicôla vừa nói, một loạt câu khác văng vẳng bên tai nàng, đau xót như dao chém.
“Ta không muốn nghe thấy ai nói gì về bà nữa. Bà phải biến mất. Bà sẽ không còn tước vị, tên tuổi gì nữa hay bất cứ cái gì khác nữa”.
Và bóng người chị ruột hiện lên như quỷ dạ xoa, cây nến trên tay:
“Cút đi! Cút đi ngay!”.
Nicôla nói đúng. Hắn nói đúng, tên Calăngbrơđen, gã hộ pháp với dòng máu nóng hoang dã, đang run run đứng sau lưng nàng thề độc dữ dội đến mức làm rung chuyển những viên đá xây cũ kỹ của tòa tháp Nexlơ này. Quần áo rách rưới của hắn đượm mùi đáng sợ của kinh thành, nhưng da thịt hắn, nếu ta ôm chặt, nếu ta cắn thật mạnh, biết đâu chẳng tỏa hương vị đậm đà Môngtơlu không thể nào quên?
Với cử chỉ nhẫn nhục đột ngột, nàng bước qua trước mặt hắn, đến bên đống áo choàng trải làm đệm, bắt đầu cởi tấm áo dài bằng vải xéc màu nâu. Rồi nàng để chiếc váy trong rơi tụt xuống đất. Còn lại chiếc quần lót, nàng do dự một lát. Da thịt nàng lạnh buốt, nhưng đầu nàng nóng bỏng. Nàng gỡ bỏ mảnh quần lót còn lại thật nhanh, rồi ngả người trần truồng xuống đám áo choàng ăn trộm được.
– Lại đây, – nàng điềm tĩnh nói.
Hắn ta vẫn lặng thinh nín thở. Hắn thấy vẻ dễ bảo của nàng đáng ngờ. Hắn lại gần, nhưng vẫn quan sát nàng rất kỹ. Hắn từ từ cởi quần áo rách rưới của mình ra. Trước giây phút thực hiện được đỉnh cao những ước mơ viển vông nhất của mình, gã đầy tớ cũ Nicôla run lên. Ánh lửa lấp loáng từ bờ sông bên dưới chiếu lên tường cái bóng đen khổng lồ của hắn.
– Lại đây, – nàng nhắc lại – Tôi rét!
Bản thân nàng bắt đầu run, do lạnh một phần nhưng cũng còn do sự nôn nóng xen lẫn sợ hãi trước tấm thân cao to, trần truồng đầy thèm muốn kia.
Nhảy vọt một bước nhẹ như con sói, hắn đã ở trên người nàng. Hắn lấy hai cánh tay ghì chặt như muốn bóp nát người nàng ra, vừa hổn hển vừa cười hềnh hệch:
– Trời ơi! Lần này thì thật rồi. Ôi! Tốt quá, em là của anh! Em không thể thoát khỏi tay anh nữa, là của anh… Của anh! Của anh! Của anh! – hắn nhắc lại, nhấn mạnh sự cuồng si của gã đàn ông.
Hấp tấp và thô bạo, hắn chiếm đoạt thân thể nàng.
Một lát sau, nghe tiếng hắn thở dài, như một con chó đã thỏa mãn.
– Angiêlic – hắn thì thầm.
– Anh làm tôi đau, – nàng phàn nàn.
Rồi cuốn mình vào trong một cái áo choàng, nàng ngủ thiếp đi.
Trong đêm đó, hắn chiếm đoạt nàng hai lần nữa. Nàng vừa tỉnh sau một giấc ngủ ngắn, người còn tê dại, thì lại trở thành cái mồi cho con người của bóng đêm đó: hắn ghì lấy nàng, chửi tục và vừa chiếm đoạt vừa thở hổn hển, rồi lăn huỵch ra bên cạnh nàng, nói lảm nhảm những câu không đầu không đuôi.
Lúc tảng sáng, một tiếng thì thào đánh thức hắn dậy.
– Calăngbrơđen, dậy thôi! – Tên Xinh-trai giục – Chúng ta có chuyện phải thanh toán với bọn lâu la của Rôđôgôn-Ai cập ở phiên chợ Xanh-Giécmăng…
– Tôi đi đây, nhưng đừng làm ồn. Cô gái còn đang ngủ.
– Thảo nào, đêm qu trong cái tháp này sao mà lục đục khiếp thế, đến lũ chuột cống cũng không ngủ yên được.
– Câm mồm, – Calăngbrơđen làu nhàu – Cậu ra đi…
Xinh-trai bỏ đi. Angiêlic lim dim mắt nhìn trong phòng.
Nicôla đã đứng dậy rồi, ở đầu kia của gian phòng, vẫn bộ đồng phục rách mướp không bút nào tả được. Đối với một con mắt sắc sảo, dáng điệu người đàn ông lộ vẻ hết sức lúng túng.
Hắn đóng cái hộp lại, nắm chắc vật gì trong tay và quay về phía nàng nằm. Nàng vội giả vờ ngủ say.
Hắn cúi xuống gần nàng, nói trong hơi thở:
– Angiêlic, cô có nghe thấy tôi nói không?… Tôi muốn biết… đêm qua cô có mệt quá không?… Có đúng tôi làm cô đau không? Cô có muốn tôi cho mời bác Mathiơ-béo ở Cầu Mới khám bệnh cho cô không?
Hắn đặt bàn tay thô ráp lên cái vai mượt mà lộ ra dưới tấm chăn hé mở, làm người nàng hơi run lên.
– Trả lời tôi đi. Tôi thấy cô không còn ngủ say nữa mà. Nhìn xem, tôi đã chọn cho cô cái này, một cái nhẫn, hàng thật đấy… Nói đi, cô muốn thứ gì? Cô có ăn giăm bông không? Hay cô muốn có một áo dài mới?….
Nàng hạ cố đưa mắt nhìn hắn qua món tóc xõa trên mặt và đáp, vẻ kênh kiệu:
– Tôi muốn có một chậu to đầy nước nóng.
– Một cái chậu to? – hắn nhắc lại kinh ngạc. Rồi nhìn nàng đầy vẻ nghi ngờ – Để làm gì vậy?
– Để tắm, sao mà đần thế?
– Thế thì được, – hắn nói, có vẻ yên tâm. – Sẽ có nước nóng mang lên cho cô. Cần cái gì, cứ hỏi. Nếu họ không l cô vừa ý, cứ nói cho tôi biết khi tôi về.
Hắn quay lại trước một tấm gương dài đặt trên bệ lò sưởi, bắt đầu dán lên má miếng sáp ong nhuộm xanh làm biến dạng mặt mình.
Angiêlic ngồi bật dậy.
– Cái đó thì tôi không chịu nổi! – nàng nói như đóng đinh vào cột. – Tôi cấm anh, Nicôla Méclô, không được đứng trước mặt tôi với bộ mặt ghê tởm của một lão già quái đản như thế! Nếu không, tôi sẽ không thể nào để anh chạm đến người tôi nữa.
Khuôn mặt thô bạo lộ vẻ vui mừng trẻ con:
– Và nếu tôi theo lời cô… cô sẽ để cho tôi…
Nàng đột ngột kéo một vạt áo choàng lên mặt, để che giấu niềm xúc động trước ánh mắt vui mừng lộ ra trong đôi mắt của tên tướng cướp Calăngbrơđen. Bởi vì, đó là cái nhìn của Nicôla thiếu niên, ham chơi và tính tình hay thay đổi, nhưng “bụng dạ chẳng đến nỗi nào” như người mẹ tội nghiệp của cậu ta thường nói. Cậu thiếu niên Nicôla ấy, khi cúi xuống bên người chị bị cưỡng hiếp, gọi dịu dàng: “Frăngxin, chị Frăngxin”.
Cuộc đời đã có thể biến đổi một thiếu niên, một thiếu nữ như vậy đó! Tim nàng tràn ngập lòng thương hại đối với cả hai người. Cả hai đều đơn độc và đều bị mọi người ruồng bỏ.
– Cô sẽ để tôi yêu cô chứ? – Anh ta lẩm bẩm.
Và, đây là lần đầu tiên kể từ khi hai người gặp lại nhau trong điều kiện kỳ lạ như vậy, nàng mỉm cười với hắn ta:
– Biết đâu đấy.
Nicôla long trọng giơ cánh tay ra và nhổ xuống đất:
– Vậy tôi xin thề, dù có nguy cơ bị bọn cai đội và bọn lính tóm được vì để lộ bộ mặt sạch sẽ của tôi ở cô sẽ không bao giờ nhìn thấy tôi với bộ mặt Calăngbrơđen nữa.
– Nicôla, chân tôi bị đau. Nhìn xem, anh có cho rằng bác Mathiơ-béo mà anh vừa nói, có thể chữa cho đỡ đau không?
– Tôi sẽ ghé qua hỏi bác ấy.
Hắn đột ngột lấy hai bàn tay ôm bàn chân nhỏ trắng trẻo của nàng và hôn.
Khi hắn đi rồi, nàng muốn ngủ thêm. Trời vẫn rất lạnh, nhưng quấn chăn thật kỹ nàng không thấy rét.
Thân thể Angiêlic mệt mỏi và đau như giần: mặc dù vậy, nàng vẫn có một cảm giác dễ chịu.
– Tốt thật! Không còn phải nghĩ đến chuyện gì.
Cạnh nàng, cái nhẫn kim cương lấp lánh. Nàng mỉm cười. Dù sao, nàng cũng vẫn có thể xỏ mũi được anh chàng Nicôla này!