Tình sử Angélique

Chương 58


Đọc truyện Tình sử Angélique – Chương 58

– Đừng sợ – Calăngbrơđen nói.
Hắn ngồi ở một chiếc ghế trước mặt nàng, hai bàn tay to tướng đặt trên hai đầu gối. Một cây nến, cắm trên một cái giá bằng bạc rất đẹp, tranh sáng với ánh mặt trời mờ mờ trong phòng.
Angiêlic động đậy và thấy mình đang nằm trên một đống áo choàng đủ màu, trải thành một thứ đệm nằm.
– Đừng sợ… Angiêlic ạ. – tên cướp nhắc lại.
Nàng tò mò nhìn hắn trừng trừng. Đầu óc nàng quay cuồng, hắn nói bằng thổ ngữ xứ Poatu, và nàng hiểu.
Hắn đưa tay lên mặt, và chỉ bằng một động tác hắn giựt phắt đám lùng nhùng như một miếng thịt sống trên má mình. Rồi hắn hất tung cái mũ bẩn thỉu đang đội. Khi rơi, cái mũ kéo theo luôn mớ tóc giả bù xù. Đoạn hắn gỡ băng vải đen bịt một bên mắt.
Bây giờ trước mặt Angiêlic là một thanh niên có nét mặt cứng rắn, với bộ tóc đen uốn cong trước trán. Hai mắt sâu màu nâu dưới hàng lông mày rậm đang nhìn nàng. Nàng đặt tay lên cổ họng mình, vì thấy tức thở. Một tiếng ú ớ trong cổ. Cuối cùng nàng mấp máy môi như người câm điếc và mãi mới nói được, lạc cả giọng:
– Ni…cô…la.
Người đàn ông cười nhăn nh
– Vâng, đúng tôi. Cô đã nhận ra tôi rồi đấy nhỉ?
Nàng nhìn các đồ cải trang dễ sợ nằm rải rác dưới đất: bộ tóc giả, miếng vải đen bịt mắt…
– Thế ra… anh chính là Calăngbrơđen?
Hắn đứng thẳng người lên, đấm tay vào ngực với vẻ dữ tợn:
– Chính tôi là Calăngbrơđen, tên cướp khét tiếng ở Cầu Mới. Tôi đã tiến bộ được nhiều, kể từ khi chúng ta gặp nhau lần trước, phải không?
Nàng nhìn hắn ta trân trân, trong khi vẫn nằm duỗi dài trên tấm đệm áo choàng. Nàng chưa đủ sức cựa quậy.
Tên cướp bắt đầu đi lại, mắt không rời nàng và kể:
– Trước kia tôi làm ăn với bọn buôn muối lậu. Sau đó, tôi gặp một toán cướp trong khu vực Méckơ, gồm bọn lính đánh thuê cũ, những nông dân từ miền Bắc chạy về và bọn tù khổ sai bỏ trốn. Họ được tổ chức chặt chẽ nên tôi nhập bọn với họ. Tôi bắt cóc khách đi đường lấy tiền chuộc từ Pari đến Năngtơ. Nhưng sống trong rừng chỉ dễ chịu khi trời ấm. Mùa đông tới, người ta phải trở về thành phố. Vào được thành phố không phải là dễ. Chúng tôi đã vào được Tua và Satôđoong. Từ đó bọn tôi tìm cách vào Pari. Nhưng việc này hết sức gian nan, vì bọn săn lùng ăn mày và kẻ cướp theo sát gót. Những đứa bị tóm ở các cửa ô đều bị cạo tuột lông mày và cắt bớt nửa bộ râu, rồi bị đá phốc về quê hương bản quán, trả lại về trang trại cũ khói mù, về đồng ruộng khô cằn, hay những nơi có chiến sự. Nhưng tôi may mắn khám phá được các hang hầm chứa rượu thông từ nhà này qua nhà khác, hoặc qua các miệng cống dẫn tới các hồ nước; nếu là mùa đông thì qua các xà lan nằm kẹt dọc bờ sông Xen đóng băng từ Xanh-Clu. Luồn từ xà lan này sang xà lan khác, một đêm nọ tôi đã luồn trót lọt vào Pari như những con chuột cống…
Nàng buột miệng nói:
– Tại sao anh sa sút
Anh ta nhăn mặt đau đớn, cúi xuống gần nàng, cau mày giận dữ:
– Còn cô thì sao?
Angiêlic nhìn cái áo rách của mình, mái tóc nàng xõa ra ngoài chiếc mũ vải.
– Đây là chuyện khác. – nàng nói.
Nicôla nghiến răng lại, và sủa như một con chó rừng:
– Ồ không, cũng vậy cả thôi, chúng ta gần giống như nhau… Bây giờ ấy. Cô nghe tôi nói không… con đĩ?

Angiêlic tròn mắt nhìn hắn ngỡ ngàng, với nụ cười mỉm xa cách. Đúng anh ta rồi. Nàng có thể lại thấy anh ta như trước kia, anh ta vốn thế: một Nicôla vươn thẳng người dưới ánh nắng mặt trời, hai tay ôm đầy dâu dại chín. Và cùng với vẻ mặt dữ dội, căm hờn đó… Mọi cái dần trở lại trong trí nhớ của nàng. Anh ta cũng hay ghé xuống gần nàng như vậy… Đấy là một Nicôla vụng về, quê mùa hơn bây giờ; nhưng ngay khi đó cũng đã tự thấy mình lạc lõng ở không đúng chỗ của mình. Si mê như con thú run rẩy, nhưng anh ta lại khoanh tay đằng sau lưng để khỏi bị cám dỗ bởi ý muốn ôm lấy nàng mà cưỡng hiếp. Khi đó anh ta đã nói với nàng: “tôi không muốn nói với cô… trong cuộc đời tôi, không có ai khác ngoài cô…”. Đề nghị cũng khá táo bạo đối với một gã nông dân. Nhưng thật ra, chỗ đứng thật sự của anh ta lại chính là nơi anh ta đứng lúc này đây, với vẻ hỗn xược đáng sợ: một tướng cướp giữa kinh thành. Chỗ đứng của những kẻ vô dụng thích chiếm đoạt của cải của người khác hơn là tự mình lao động. Điều đó đã quá rõ, từ khi anh ta bỏ mặc đàn bò và ăn trộm những bữa ăn nguội của lũ trẻ chăn bò khác. Angiêlic đã từng là đồng lõa của anh ta thời đó.
Nàng ngồi vụt dậy, nhìn anh ta với đôi mắt màu ngọc bích:
– Tôi cấm anh chửi rủa tôi. Tôi không hề là đĩ với anh. Bây giờ hãy cho tôi ăn chút gì. Tôi đói rồi.
Quả thật nàng rất đói, gan ruột cồn cào đến buồn nô align=”justify”>Nicôla – Calăngbrơđen kinh ngạc thấy nàng tiến công mình như vậy.
– Cô cứ ngồi yên, – hắn nói – Để mặc tôi lo.
Nắm lấy thanh sắt, hắn đập mạnh vào một cái chiêng bằng đồng sáng loáng treo ở trên tường. Ngay lập tức có tiếng guốc chạy lộc cộc trên cầu thang, và một người đàn ông mặt hơi đần thò vào khung cửa. Nicôla quay về phía Angiêlic:
– Đây là Giắctăngxơ, một trong những tên cắt túi của tôi, anh nấu món gì hôm nay?
– Thưa “ngài chỉ huy”, chân giò lợn nấu với bắp cải.
Mùi thức ăn làm nàng suýt ngất. Thật là xấu hổ khi thấy đói ngấu nghiến như thế này đúng vào những giờ phút quan trọng và bi thảm nhất trong đời nàng. Và tình hình càng bi thảm, nàng càng cảm thấy đói!
Khi anh “bếp” Giắctăngxơ trở lại, mang theo một bát gỗ to đầy ụ bắp cải và thịt đông, có một người đi trước, đó là anh lùn Backarôn. Anh lùn chào Angiêlic một cách lịch sự rồi vừa nói vừa liếc Nicôla.
– Tôi cảm tưởng là ông không chê con người ông vừa chinh phục được, ông Calăngbrơđen ạ.
– Im mồm – gã tướng cướp làu nhàu – Có quyền gì mà xông vào nơi ta ở?
– Quyền của một người đã giúp việc đắc lực, đáng được thưởng công. Đừng quên tôi chính là người đã đem đến cô gái xinh đẹp này, người mà từ lâu ông săn lùng khắp Pari.
– Dẫn cô ta đến nghĩa địa Xanh-Inôxăng! Sáng kiến cừ thật! Phúc đức làm sao, Hành-khất-Đại-đế lại không chiếm đoạt cô ta, và cả Rôđôgôn cũng không phỗng tay trên được!
– Ông chiếm được cô ta là xứng đáng. Nhưng chớ quên ông chưa nộp đồ sính lễ cho cô ấy đâu. Phải không, b
Angiêlic không để ý nghe, vì cô đang ăn ngon lành.
– Anh định nói gì, sính lễ chưa nộp nghĩa là thế nào? – Calăngbrơđen cau mày hỏi.
– Chứ gì! Thằng cha mà cô ấy muốn cho lên chầu trời thì sao? Lão thầy tu mắt lác ấy.
Tên tướng cướp quay sang Angiêlic:
– Đúng thế ư? Cô muốn như vậy ư?
Nàng đã ăn xong nhanh quá. No nê và cảm thấy mỏi mệt rã rời, nàng đã nằm dài ra trên đống áo choàng nhắm mắt lại và trả lời Nicôla:
– Đúng, phải làm thế.
– Thế là phải. – Tên lùn gầm gừ.
Hắn thề độc một câu, rồi bỏ chạy xuống cầu thang, vì tên tướng cướp có một cử chỉ đe dọa.
Calăngbrơđen đá mạnh một cái, đóng sập cánh cửa. Đứng ở chân tấm nệm Angiêlic đang nằm, hắn ngắm nhìn nàng một lúc lâu, hai nắm tay chống nạnh. Nàng mở mắt ra:

– Có đúng là anh để ý săn lùng tôi ở Pari từ khá lâu rồi không?
– Tôi nhìn ra dấu vết cô ngay. Tôi có bao nhiêu quân rải rác khắp nơi, cô không thể tưởng tượng là tôi biết tin nhanh chóng đến thế nào về những người lạ mới đến Pari. Và cô đã trông thấy tôi ở quán “Ba cái vồ”.
– Gớm ghiếc làm sao! – Nàng lẩm bẩm và rùng mình – Tại sao lần ấy trông thấy tôi anh lại cười?
– Bởi vì tôi bắt đầu đoán ra rằng chẳng bao lâu nữa cô sẽ phải thuộc về tôi.
Nàng nhìn hắn ta một cách lạnh lùng rồi nhún vai và ngáp. Nàng không sợ Nicôla như đã sợ Calăngbrơđen, xưa nay nàng luôn khuất phục được Nicôla. Người ta không sợ một người đàn ông mà mình đã quen biết từ hồi anh ta còn là một đứa trẻ con. Nàng mỗi lúc một cảm thấy mệt mỏi hơn. Nàng hỏi một câu nữa, vu vơ:
– Nhưng tại sao… anh lại rời Môngtơlu?
– Câu hỏi mới lạ chứ? – Anh ta kêu lên, khoanh hai tay trên ngực. – Tại sao? Dễ cô nghĩ tôi thích để cho ông lão Guyôm lấy ngọn giáo xiên qua người… sau câu chuyện xảy ra với cô? Tôi bỏ làng Môngtơlu ngay đêm lễ cưới của cô… chả lẽ điều đó cô cũng quên rồi sao?
Phải, ngay cả điều đó nàng cũng quên rồi. Khi nàng khép mi mắt lại, hình ảnh đêm đó sống lại trong trí nhớ nàng, với mùi rơm và mùi rượu nho thơm, với thân hình vạm vỡ của Nicôla đè nặng lên người nàng, với cảm giác khó chịu vì phải quá vội vàng, giận giữ vì một điều gì chưa toại nguyện.
– Chao ôi! – Hắn ta nói với vẻ chua chát – Chắc chắn tôi không có ý nghĩa gì đáng kể trong cuộc đời cô. Và tất nhiên cô chả bao giờ buồn nghĩ đến tôi trong bằng ấy năm qua, phải không?
– Dĩ nhiên. – Nàng xác nhận một cách dửng dưng. – Tôi còn có những việc quan trọng phải làm hơn là nghĩ đến một thằng ở.
– Con đĩ! – Hắn ta điên người hét lên – Hãy ăn nói cho cẩn thận. Thằng ở bây giờ đã thành ông chủ cô rồi. Cô đã thuộc về tôi…
Hắn vẫn la hét, mà nàng chỉ thấy buồn ngủ. Không những chẳng làm nàng bối rối, tiếng nói ấy còn gây cho nàng cảm giác được một bàn tay che chở, thô bạo nhưng tốt bụng. Hắn ta bỗng im bặt.
– Thế ra là – Hắn ta hạ thấp giọng – Cô vẫn y như xưa… Tự dưng buồn ngủ lăn ra bãi rêu, khi hai đứa còn đang cãi nhau dở dang. Thôi được, cứ ngủ đi, cô bạn yêu quý. Dù sao cô cũng là của tôi. Cô có lạnh không? Cô có muốn đắp thêm cho ấm không?
Nàng hơi cử động mắt ra hiệu đồng ý. Hắn đi tìm một áo choàng sang trọng ném xuống đắp cho nàng. Và rất nhẹ nhàng, hắn đưa tay vuốt trán nàng, với đôi chút sợ sệt.
***
Căn phòng này là một nơi rất kỳ quặc, xây bằng những tảng đá lớn giống như một tòa tháp của pháo đài cổ, phòng có hình tròn và được chiếu sáng qua một lỗ châu mai có chấn song sắt. Phòng xếp đầy những đồ vật khác nhau, từ những tấm gương lịch sự có khung bằng gỗ mun và ngà đến những hàng sắt vụn và dụng cụ như búa, cuốc chim và vũ khí.
Angiêlic duỗi dài chân tay. Còn chưa tỉnh giấc hẳn, nàng nhìn quanh mình với vẻ ngạc nhiên, rồi đứng lên đến soi mặt trong một tấm gương. Gương phản chiếu một khuôn mặt chưa quen biết: một cô gái xanh xao, có đôi mắt hoang dã mở to, giống mắt con mèo dữ tợn đang rình mò. Ánh sáng ngọn đèn đêm nhuộm thêm màu lưu huỳnh cho mớ tóc bù xù của nàng. Nàng sợ hãi ném gương đi. Người đàn bà với bộ mặt của kẻ mạt lưu đang bị săn đuổi kia, chắc chắn không phải là nàng! Cái gì vừa xảy ra? Tại sao căn phòng tròn này chất đầy những thứ kỳ lạ? Nào gươm, chai lọ, những hộp đồ chơi, thắt lưng phụ nữ, quạt giấy, găng tay, gậy chống, nhạc cụ, những chồng mũ, và nhiều hơn cả, những áo choàng xếp chồng chất lên nhau thành cái đệm trên đó nàng vừa nằm ngủ. Chỉ có một thứ đồ gỗ duy nhất là cái tủ gỗ khảm trai nhập từ vùng biển Tây Ấn, nằm hoàn toàn lạc lõng giữa những bức tường ẩm ướt.
Trong thắt lưng nàng có vật gì rắn rắn. Nàng lấy tay kéo cái cán bằng da, rút ra một con dao găm dài nhọn hoắt. Nàng đã thấy con dao này ở đâu? Đó là cả một cơn ác mộng đáng sợ kéo dài, có ánh trăng đùa rỡn trên đám đầu lâu. Gã đàn ông có nước da màu nâu đã nắm con dao đó trong tay. Rồi dao găm rơi xuống đất. Angiêlic cúi xuống nhặt con dao trong bùn giữa lúc hai người đàn ông túm lấy nhau vật lộn và cùng lăn ra đất. Đó là nguyên nhân vì sao nàng nắm được trong tay con dao găm của Rôđôgôn-Ai Cập. Nàng lại giắt con dao vào thắt lưng. Trong đầu nàng hiện ra những hình ảnh lộn xộn.
Nicôla … Nicôla đâu rồi?
Nàng chạy đến bên cửa sổ. Qua các chấn song, nàng nhìn thấy con từ từ chảy, với dòng nước xanh, tàu và xà lan qua lại tấp nập dưới bầu trời đầy mây. Ở bên kia, mờ đi vì trời đã xẩm tối, nàng nhận ra các cung điện Tuylơri và Luvrơ.
Bóng dáng quãng đời cũ hiện ra làm nàng choáng váng, khiến nàng tin rằng mình đã hóa điên. Nicôla! Nicôla ở đâu?
Cửa đóng chặt và khóa trái hai vòng. Nàng đấm cửa thình thình, vừa kêu thét vừa gọi Nicôla, lấy móng tay nhọn cào vào gỗ mục.
Có tiếng mở khóa. Một gã mũi đỏ thò mặt vào qua cửa:

– Mẹ kiếp, làm gì mà gào dữ thế, bà lớn? – Gã Giắctăngxơ hỏi.
– Tại sao cửa lại khóa?
– Tôi không biết.
– Nicôla đâu?
– Tôi không biết.
Hắn nhìn nàng rồi quyết định:
– Xuống dưới kia và gặp những người anh em, bà sẽ khuây khỏa.
Nàng bước theo hắn xuống một cầu thang xoắn trôn ốc vừa ẩm ướt vừa tối mò. Đón chào nàng là tiếng ồn ào như vỡ chợ, nào tiếng la hét, những tràng cười rộ và tiếng trẻ con khóc.
Nàng bước vào một phòng rộng, trần cuốn thành vòm đầy những nhân vật dị dạng. Nàng nhìn ngay thấy gã Trôn-gỗ ngồi chồm chỗm trên cái bàn to, giống như một tảng thịt bò bày trên đĩa. Ở đầu phòng đằng kia, một bếp lửa cháy rừng rực và một gã ngồi trông nồi nước đang sôi. Một mụ đàn bà to béo đang vặt lông một con vịt. Một phụ nữ khác trẻ hơn đang giữ đứa con cởi trần trên hai đầu gối và bắt rận cho nó. Ngồi ngổn ngang trên đống rơm rải trên sàn gạch, là những người già và phụ nữ rách rưới, những đứa con nít bẩn thỉu, quần áo tả tơi, đang giành giật mấy mẩu thức ăn rơi vãi với mấy con chó. Vài gã đàn ông ngồi trên thng rượu cũ quanh một cái bàn, đang đánh bài hoặc uống rượu, thỉnh thoảng hít một hơi thuốc lá.
Thấy Angiêlic vào, mọi con mắt đổ dồn về phía nàng và đám đông bớt ầm ĩ hơn.
– Lại đây, cô gái – Trôn-gỗ nói với vẻ trịnh trọng – Cô là vợ thủ lĩnh Calăngbrơđen của chúng tôi. Bọn tôi phải vì nể cô. Lại đây, còn bọn con trai các anh hãy ngồi dẹp cho cô ấy ngồi chứ!
Một tên bước thẳng tới chỗ Angiêlic, nâng cằm nàng lên với một cử chỉ vừa thân thiện vừa hách dịch:
– Tôi là Xinh-trai.
Nàng khó chịu gạt mạnh tay hắn ra:
– Xinh hay không, còn tùy khẩu vị từng người.
Cả đám đông cười ầm.
– Không phải thế đâu, – Trôn-gỗ nói rồi cười nấc lên – Xinh-trai chỉ là tên gọi, hắn tên là vậy mà. Ê, Giăctăngxơ, cho cô gái uống một chút gì. Tớ mến cô ấy.
Một gã đặt trước mặt nàng một cốc thủy tinh có chân dài. Giắctăngxơ cầm chai rượu nho đổ đầy cốc và đi vòng quanh bàn, rót đầy các cốc bằng thiếc khác:
– Chúc sức khỏe phu nhân! … Thế tên cô là gì?
– Angiêlic.
Tiếng cười hềnh hệch thoải mái của đám trộm cướp lại vang lên dưới mái vòm.
– A, thế thì tuyệt vời! Angiêlic! … Ha ha ha! Một thiên thần, hay quá! Ở đây xưa nay chưa từng có gì là một thiên thần cả. Nhưng tại sao lại không nhỉ? Vì sao chúng ta lại không thể cũng là những thiên thần? Nếu như bà chị là bà Chúa của bọn ta… Vậy xin chúc sức khỏe bà Chúa Thiên thần
Cả bọn cười rộ lên và vỗ đùi ầm ĩ. Tiếng ồn ào vang dội tựa một tiếng trống chung quanh nàng.
– Chúc sức khỏe, bà Chúa! Xin mời, nào!
Nhưng nàng vẫn đứng im, nhìn thẳng vào các bộ mặt râu ria đang đứng quanh mình.
– Uống đi, con đĩ! – Tên Trôn-gỗ thét lên, giọng ồm ồm khủng khiếp.
Nàng đứng đối mặt với con quái vật, không trả lời. Một khoảnh khắc im lặng đầy đe dọa, sau đó tên Trôn-gỗ thở dài và ngơ ngác nhìn các tên cướp khác:
– Chị ta không uống! Chị ta làm sao thế?
– Chị ta có chuyện gì? – Những tên cướp khác nhắc lại – Xinh-trai, cậu thạo tính nết đàn bà, thử mời chị ấy xem nào?

Xinh-trai nhún vai:
– Một lũ chuột cống! – Hắn ta nói khinh bỉ – Chúng bay mù cả sao, không thấy rằng không thể làm cho chị ta dễ bảo hơn bằng cách quát tháo.
Hắn ngồi cạnh Angiêlic và chạm nhẹ vào vai nàng:
– Đừng sợ. Họ không phải người xấu đâu, cô biết đấy. Đấy là cách họ hay dọa dân thành phố. Nhưng không phải để dọa cô, chúng tôi đã mến cô rồi. Cô là bà Chúa của bọn tôi. Bà Chúa Thiên thần! Tên ấy dễ thương chứ. Nó hợp với cô, hợp với đôi mắt xinh đẹp của cô. Nào uống đi, cô bé, rượu nho ngon đấy. Rượu lấy từ một thùng phuy chở đến Grevơ, phuy không có chân mà vẫn bò đến tận đây được. Ở đây thường có những chuyện lạ như vậy. Người ta gọi là cái Vương triều của những điều quái dị mà lị.
Hắn nâng cốc rượu lên gần môi nàng. Nàng uống vì chịu ảnh hưởng của giọng nói đàn ông cứng cỏi nhưng dịu dàng này. Rượu nho ngon thật, men rượu truyền vào thân thể giá lạnh của nàng một c ấm áp dễ chịu. Và bỗng nhiên mọi cái trở nên đơn giản hơn, không đáng sợ như trước. Nàng uống cốc thứ hai, rồi chống hai khuỷu tay lên bàn, bắt đầu nhìn quanh mình. Tên cướp tàn tật nhìn nàng kinh ngạc, như thấy một con quái vật từ đáy nước hiện lên. Liệu tên cướp cụt hai chân này có được giao trách nhiệm giám sát nàng hay không? Dù sao nàng không muốn chạy trốn. Vả lại, có thể trốn đi đâu được?
***
Tối đến, đám ăn mày nam nữ thuộc quyền Calăngbrơđen đều quay về nơi ẩn náu chung. Trong số họ có nhiều phụ nữ ẵm những đứa trẻ hay những đứa con nít áo quần rách rưới, kêu khóc luôn mồm. Một đứa trong bọn trẻ, mặt đầy mụn đậu mùa mưng mủ, được trao cho người phụ nữ ngồi gần bếp lửa. Với bàn tay nhanh nhẹn, người này cậy hết những vết mụn trên mặt, lấy khăn lau sạch, thế là khuôn mặt bé nhỏ lại nhẵn nhụi, lành lặn như thường. Rồi bà ta cho đứa trẻ bú.
Angiêlic không khỏi rùng mình. Trôn-gỗ cười nhăn nhở và bình luận bằng tiếng nói khàn khàn:
– Cô thấy đấy, với bọn tôi, người ta khỏi bệnh rất nhanh. Cần gì phải lũ lượt kéo đi hành hương tận đâu để xem những phép màu thần linh kỳ diệu. Ở đây những phép kỳ diệu ấy diễn ra hàng ngày. Giữa lúc này đây, có lẽ một phu nhân “ưa làm điều thiện”, như lời họ nói, đang khoe với bạn: “Ôi, bạn thân mến, hôm nay ở Cầu Mới tôi thấy một đứa trẻ đáng thương làm sao! Mặt đầy mụn! Cố nhiên, tôi đã cho mẹ nó ít tiền…”. Tuy nhiên, có quái gì đâu, chỉ là mấy mẩu Bánh mì khô, trộn với ít mật ong để nhử ruồi. Ủa! Gã Bả-chuột đến kia rồi. Cô sắp được đi rồi…
Angiêlic nhìn hắn ta, ngạc nhiên:
– Cô cố đoán cũng vô ích thôi. – Hắn làu bàu. – Mọi cái đã thỏa thuận với Calăngbrơđen cả rồi.
Gã mang tên Bả-chuột là một anh chàng Tây Ban Nha gầy gò, cựu chiến binh đã đánh trận ở xứ Flăngđrơ. Hắn vác trên vai một thanh gươm dài, lưỡi gươm xiên năm, sáu con chuột kếch xù. Ban ngày, hắn lang thang khắp các phố để bán bả chuột. B hắn tăng khoản thu nhập còm đó bằng cách đem tài đấu gươm đi đánh thuê cho Calăngbrơđen.
Với vẻ rất đường hoàng, hắn nhận ca rượu nho, và rút củ cà rốt trong túi ra nhắm rượu. Hắn bán mấy con chuột chết lấy hai xu một con. Bỏ tiền vào túi xong, gã Bả-chuột giơ gươm lên chào rồi tra gươm vào vỏ.
– Tôi sẵn sàng rồi, – hắn tuyên bố trịnh trọng.
– Ta đi nào! – Trôn-gỗ bảo Angiêlic.
Những tên khác đều đã đứng lên. Angiêlic thấy mình ở giữa một bọn đầu trâu mặt ngựa: chúng mang những bộ quân phục cũ nát, còn đính những phù hiệu thêu kim tuyến của một vài trung đoàn do các vương công chỉ huy.
Angiêlic đưa tay vào phía trong áo, nắm tìm con dao găm của gã Ai Cập. Nàng quyết tâm, khi cần đến, sẽ bảo vệ mình tới cùng.
Nhưng con dao đã biến đâu mất. Angiêlic tức giận điên người, nhất là vì men rượu đã bốc, xua tan mối ngập ngừng, do dự. Quên cả thận trọng, nàng kêu lên:
– Ai lấy dao của tôi?
– Dao đây. – Giắctăngxơ trả lời ngay, giọng lè nhè.
Hắn đưa con dao ra với vẻ thật thà. Nàng kinh ngạc làm sao hắn có thể rút con dao găm trong người nàng mà nàng không biết gì?
Trong khi đó, lại nổi lên tràng cười rộ, cái cười kinh khủng của bọn ăn mày và trộm cướp, cái cười sẽ còn ám ảnh Angiêlic suốt cả cuộc đời.
– Một bài học tốt, cô gái xinh đẹp ạ. – Trôn-gỗ kêu lên. – Cô sẽ biết sự khéo tay của Giắctăngxơ, hắn có những ngón tay của nhà ảo thuật.
– Lưỡi dao cừ thật. – Một tên cướp nhận xét khi cầm dao x align=”justify”>Nhưng khi xem kỹ, hắn vứt trả lên mặt bàn, sợ hãi ra mặt:
– Ôi, dao của Rôđôgôn-Ai Cập!
Vừa sợ sệt, vừa kính cẩn, cả bọn nhìn con dao găm sáng loáng dưới ánh nến. Angiêlic nhặt con dao, dắt vào thắt lưng. Nàng có cảm giác cử chỉ đó đem lại uy tín cho nàng trong đám du đãng này. Chúng nó không biết rõ hoàn cảnh nào nàng đã chiếm được chiến lợi phẩm ấy từ tay những kẻ thù đáng sợ nhất của đám cướp này. Màn bí mật về câu chuyện đó, bao quanh Angiêlic một quầng mây hơi đáng lo ngại.
Trôn-gỗ huýt sáo rồi nói:
– Chà, chà! Cô nàng láu lỉnh, chứ không như dáng vẻ bề ngoài đâu!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.